Á Lệ vội vàng ngẩng đầu không thể tin nổi mà nhìn Ngô Chí Hào. Ngô Chí Hào vậy mà đồng ý không gặp San San nữa sao. Như vậy có phải là hai người có thể quan hệ tốt đẹp như trước kia, không còn những lần cãi vã như mấy hôm nay không?
Ngô Chí Hào đưa tay tới ôm lấy Á Lệ vào lòng, hai tay không ngừng xoa tóc và bờ vai gầy của cô. "Đồ ngốc. Trước giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ phản bội em."
"Hức..." Á Lệ lại nấc run người.
"Đừng khóc nữa, xem em đã khóc thành bộ dạng gì. Bọng mắt em sắp thành bong bóng rồi, người em cũng không còn thịt như trước, gầy quá. Anh phải mất công chăm sóc em lại từ đầu." Ngô Chí Hào hôn lên trán Á Lệ, lời nói trở nên ngọt ngào và thoải mái hơn.
Đúng vậy, đây mới là bộ dạng tình nhân của họ. Đây mới là Ngô Chí Hào mà Á Lệ biết.
Cố Tiểu Khả cười mỉm, dáng vẻ mệt mỏi của cô vốn bị quên lãng trong niềm vui sướng của hai người rồi.
"Hai người nghỉ ngơi đi. Tôi về đây." Cố Tiểu Khả đứng dậy.
"Đêm rồi mà." Á Lệ giật mình như thể giờ mới nhận ra ở đây còn có Cố Tiểu Khả.
"Không sao, mình có người đón." Cố Tiểu Khả chỉ tay ra ngoài. Thật ra là không có ai cả.
Không níu Cố Tiểu Khả lại được cuối cùng Á Lệ cũng chịu để Cố Tiểu Khả đi. Bên ngoài trời hiu hiu những cơn gió khô cắt đứt da đứt thịt, cô đơn bủa vây, Cố Tiểu Khả ôm lấy mình đi từng bước mà không để ý có sự hiện diện của một người đàn ông đang đứng gần mình trong bóng tối.
"Muộn vậy mới ra?"
Cố Tiểu Khả dừng chân nhìn lên không trung bằng đôi mắt đờ đẫn. "V... Vương?"
Trình Vương khoác chiếc áo thân dài lên cô, từ phía sau ôm cô vào lòng thật chặt. "Tiểu Khả, anh nhớ em."
Cô mỉm cười không trả lời, bỏ mặc thời gian, cô muốn khoảnh khắc này mãi đừng trôi đi.
Mấy ngày sau đó dường như Trình Vương rất bận, thi thoảng anh vẫn gọi điện cho Cố Tiểu Khả nhưng không đến tìm cô. Về phần Á Lệ vẫn im hơi tắt tiếng.
Ung dung nấu cơm, Cố Tiểu Khả bỗng nhận được điện thoại từ một số máy lạ.
"Sao anh lại có số của tôi." Cố Tiểu Khả bước lên xe, khuôn mặt trở nên khó chịu.
Xe của Chương Hạo Hiên đi thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố. Khi xuống xe, Cố Tiểu Khả vẫn còn không biết phải làm thế nào liền bị Chương Hạo Hiên kéo vào trong.
"N... Ngô Chí Hào." Từ hành lang bệnh viện đông người, Cố Tiểu Khả có thể thấy Ngô Chí Hào đi ra từ bên trong. Khuôn mặt dường như vừa mới hoàn hồn.
Chương Hạo Hiên thấy vậy chỉ nhếch mép, không buông tay Cố Tiểu Khả mà cứ thế kéo đi.
Đến một căn phòng cuối cùng nằm ở dãy hành lang dành cho một bệnh nhân. Cố Tiểu Khả thấy bóng người phụ nữ bịt kín mình và mặt đang nghe lén.
"Tự chứng kiến." Chương Hạo Hiên nhún vai bất cần.
Cố Tiểu Khả nuốt một ngụm nước bọt dần dần đi tới, lén nhìn vào bên trong phòng bệnh, đôi mắt mở to tròn. Trình Vương? Trình Vương sao lại ở đây?
"Vẫn còn gặp cậu ta?" Giọng nam nhân.
"Anh dùng bộ mặt đó để đe dọa em sao?"
"San San!"
"Thì sao chứ! Đau lòng sao? Anh biết đau lòng, còn em thì không?"
"..."
"Em sẽ cho anh biết cảm giác khi bị mất đi một người mình yêu là như thế nào. Em sẽ khiến Cố Tiểu Khả phải đau lòng đứng nhìn bạn thân mình bị cướp mất người cô ta yêu nhất! Sẽ ra sao? Sẽ ra sao khi Á Lệ biết được người đang cố cướp lấy Ngô Chí Hào chính là người đã yêu Trình Vương vô điều kiện? Anh có dám chắc Cố Tiểu Khả không rời bỏ anh vì hạnh phúc của Á Lệ không? Ha ha! Trình Vương em vốn dĩ là không muốn phá hạnh phúc của anh, nhưng em lại không thể tha thứ cho anh, em không muốn bỏ đi cơ hội này. Nếu em không có được anh, đừng mong ai có được!"
Trình Vương hiện rõ trùm mạch máu đỏ li ti trong mắt, tay vô thức đưa lên cao. "Cô!"
"Sao? Muốn đánh em ư? Vậy thì anh đánh đi, đánh đi!" San San mặc quần áo bệnh nhân, tay vẫn còn đang cắm kim chuyền, cả khuôn mặt hống hách nhưng vẫn không che đi được sự mệt mỏi.
Cố Tiểu Khả chết lặng suýt nữa ngã ra đất, cô thở nặng nề, đầu óc xoay vòng vòng.
Cô vừa nghe thấy gì...
Làm ơn... Hãy cho cô thức tỉnh và đây chỉ là giấc mơ.
San San là người yêu cũ của Trình Vương sao? Ông trời vốn biết trêu đùa con người vậy ư.
Trong tình huống này, hóa ra Cố Tiểu Khả cô mới là người sai trái, mới là khởi nguồn của mọi sự việc, khởi nguồn của sự đau khổ mà Á Lệ chịu đựng...
"Không...không..." Cô đưa tay lên bịt tai lại, miệng lẩm bẩm.
Cửa phòng bệnh mở toang ra, người phụ nữ ăn mặc kín mít đi vào đẩy Trình Vương ra xa, đưa tay lên tát San San một cái.
"Người phụ nữ rắn độc! Cô nên xuống chín tầng địa ngục để rửa tội đi!"
Giọng nói này...
Cố Tiểu Khả bám tay vào bờ tường giữ thăng bằng. Là Á Lệ, là giọng của Á Lệ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT