Chương Hạo Hiên nhận thấy sự bất động của đối phương liền theo linh cảm mà quay lại phía sau. Bắt gặp bóng nam nhân cao lớn kia bèn hắng giọng một cái.

"Cái này thì cũng thật là trùng hợp quá đi." Chương Hạo Hiên hạ tay xuống, đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn Trình Vương không nhượng bộ.

"Vương, anh đến rồi." Cố Tiểu Khả hít một ngụm khí lạnh định tiến tới chỗ anh.

Bước tới được ba bước đập vào mắt Cố Tiểu Khả chính là San San, cô ta từ góc tối phía sau Trình Vương đi đến, tay nọ ôm tay kia vẻ yếu đuối.

Tình huống gì thế này... Cố Tiểu Khả run run môi.

"Tiểu Khả, mình nghe thấy tiếng ồn." Bên trong nhà vọng tới tiếng gọi khe khẽ của Á Lệ. Á Lệ ra ra khỏi phòng liền nhìn thấy Ngô Chí Hào đang lục tung phòng khách vì đang tìm ví tiền. "Anh... Sao lại quay về?"

"Cô còn mặt mũi quay lại đây?" Cố Tiểu Khả phía bên này cũng không nhịn được cơn tức mà chỉ tay về phía trước.

Trình Vương ấn đường đều là một màu đen, anh lạnh mặt nhìn Cố Tiểu Khả chỉ tay về phía mình cho đến khi một giọng nữ yếu đuối sau lưng anh cất lên.

"Em..." San San mím môi.

Trình Vương thuận chân đi thẳng đến bên Cố Tiểu Khả, chưa chạm đến cô đã bị cô bước qua mình xông tới đẩy ngã người con gái phía sau anh.

"Đúng là đồ mặt dày, đóng kịch với ai chứ!" Cố Tiểu Khả thật ra muốn đẩy ngã San San trăm nghìn lần.

"San San!" Ngô Chí Hào từ trong nhà hốt hoảng chạy ra ngoài ngay. Cảnh tượng này lập tức ghi vào mắt Á Lệ.

Cô ấy đưa tay lên siết chặt áo trước ngực. Mắt đỏ au kìm đi giọt nước mắt. Cô còn đang mong đợi điều gì từ hắn chứ...

"Em có sao không?" Ngô Chí Hào ân cần giữ hai bả vai San San.

"Em không..." San San nhăn mặt ngẩng đầu nhìn lên. Vừa hay bắt gặp được một ánh mắt khiến cô ta liền nhớ lại cảm giác khắc cốt ghi tâm. "Sao."

Cố Tiểu Khả thở mạnh mấy hơi, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hành động thân mật của Ngô Chí Hào với người phụ nữ khác mà quên mất sự tồn tại của bao người, trong đó có Trình Vương.

Chương Hạo Hiên là người ngoài cuộc, càng không muốn tham gia cuộc vui này liền chậm rãi rời đi trong im lặng. Còn lại Á Lệ đứng phía trong nhà như chết lặng, Trình Vương đứng sau lưng Cố Tiểu Khả, mắt không chớp nhìn người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất kia.

Ánh mắt của anh đều là băng giá.

San San hẫng đi một nhịp tim, thôi không nhìn Trình Vương nữa mà để Ngô Chí Hào đỡ dậy.

"Chị Tiểu Khả, em đã làm gì có lỗi với chị sao?" Cô ta run run giọng, mắt ánh nước.

Cố Tiểu Khả cười cời cợt. "Quý cô của tôi ơi, tôi không có hứng đóng kịch với cô."

"Cố Tiểu Khả!" Ngô Chí Hào gằn giọng.

Lúc này bỗng vươn tới một cánh tay to lớn đặt ngang vai Cố Tiểu Khả.

"Có chuyện gì sao?" Trình Vương hạ giọng xuống âm độ, ánh mắt hẹp dài của anh như muốn giết người ngay lập tức.

Không gian xung quanh bỗng trở nên im lặng không có thêm xung đột nào khiến Cố Tiểu Khả cũng lo lắng, cô biết tâm trạng Trình Vương bây giờ không tốt. Để anh tham gia chuyện mất mặt này là lỗi của cô.

"Anh đem cô ta quay lại là để trêu tức tôi, đợi khi tốt chết hai người mới vừa lòng?" Á Lệ đi đôi chân trần ra ngoài, nước da tái ngắt.

Cố Tiểu Khả theo phản xạ thoát khỏi vòng tay Trình Vương, đi đến nhắc nhở cô bạn thân. "Cậu quay lại đi giày vào ngay."

Á Lệ lắc đầu vẻ mệt mỏi.

"Anh... Cần chút tiền. Cô ấy không có nơi để về." Ngô Chí Hào hơi cúi mặt xuống không dám đối diện với Á Lệ.

"Ha... Ha ha ha!" Á Lệ cười như điên như dại, vừa cười vừa chảy nước mắt. Cô rút trong túi áo mình một cục tiền tung lên giữa không trung. "Cầm đi, cầm hết đi!"

Ngô Chí Hào vốn định đứng dậy đi tới chỗ Á Lệ, khuôn mặt hắn có chút đáng thương, rõ ràng nhìn Á Lệ như vậy liền không nỡ.

San San nhanh tay hơn, giữ lấy tay Ngô Chí Hào, mắt long lanh nhìn hắn. Hắn thở hắt ra rồi phân vân. Cuối cùng lựa chọn không đến bên Á Lệ nữa.

Nhìn Ngô Chí Hào nhặt từng đồng tiền vung vãi, Á Lệ hung hăng xông tới đẩy ngã Ngô Chí Hào, cô túm lấy cổ áo hắn ta gào khóc. "Rốt cuộc thì vì sao lại như thế hả, tại sao... Hức, hu hu!"

"Á Lệ..." Ngô Chí Hào cắn răng để Á Lệ đánh chửi mình.

Cố Tiểu Khả biết giữa hai người họ rõ ràng còn chưa hết tình cảm với nhau, tất cả là do San San này mà ra, cô dùng đôi mắt nài nỉ nhìn Trình Vương.

"Vương, giúp em tìm một nhà nghỉ cho cô ta ở tạm được không?"

Anh có chút sững sờ không trả lời. Anh cảm nhận được San San đang nhìn mình, một ánh mắt rất khó coi.

Còn chưa xác nhận rõ vì sao Chương Hạo Hiên lại ở đây, dùng hành động thân mật với Cố Tiểu Khả thì nhìn quanh Trình Vương đã thấy cậu ta chuồn mất từ bao giờ. Liếc mắt với cặp đôi đang mâu thuẫn trên mặt đất kia, Trình Vương nhíu mày.

Cố Tiểu Khả tiếp lời. "Chẳng phải cô không có chỗ để về sao? Đi theo bạn trai tôi, anh ấy sắp xếp cho cô. Đừng làm phiền Ngô Chí Hào, hai người họ còn nhiều chuyện phải giải quyết dứt khoát."

"Bạn trai?" San San từ kinh ngạc đến hoảng loạn, sau đó lại là thẫn thờ nhìn Trình Vương.

"Đi theo tôi." Trình Vương lạnh lùng quay đi, từng bước đi dứt khoát không phát ra tiếng động.

- -----------

Truyện sắp end rồi, mọi người nhớ like các chap để mình có động lực up chương mới nhé😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play