"Con đi đâu thế? Muộn rồi?" Cố Bách Điền thấy con gái vội vã định ra khỏi nhà, ông hơi đứng dậy muốn ngăn lại.

"Con ra ngoài một lát. Mọi người cứ ngồi nói chuyện đi ạ." Cố Tiểu Khả cười gượng gạo, thật tâm cô đang rất mông lung. Từ thành phố về đây đường rất xa xôi, cô cũng chưa từng nói với Trình Vương về việc mẹ cô gọi, trước giờ cũng chưa từng nói ra nơi này. Bằng cách nào anh ấy lại có thể đứng trước cửa nhà ngay bây giờ!

"Nhớ mặc áo ấm." Mẹ Cố Tiểu Khả tuy hơi khó hiểu nhưng cũng không quên nhắc nhở cô. Bên ngoài làn tuyết mỏng vẫn đang rơi, rất lạnh.

Cố Tiểu Khả đang vội vàng nên không kịp trả lời mẹ cô, cứ thế đi giày chạy ra cửa, áo ấm cô cũng không lấy để mặc.

Cửa vừa mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu nên nền tuyết trắng, trên đó có bóng người cao lớn quen thuộc cùng khuôn mặt hết sức khó coi. Trên vai anh đã có một lớp tuyết, cũng có thể coi như anh đứng đây được một lúc lâu rồi mà cô không hề hay biết.

"Anh... Anh sao lại đến đây chứ?" Cố Tiểu Khả lắp ba lắp bắp không biết nên bắt đầu từ đâu. Cô chầm chậm đi về hướng anh, khi nói chiếc răng nhanh vẫn lộ ra, khuôn mặt vì lạnh có chút tê cứng.

Trình Vương nhìn cô hồi lâu, con ngươi đen tối cũng hóa dịu dàng. Trời lạnh như này, nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt ăn mặc phong phanh quả là không nỡ.

Anh dang hai tay ra như chờ đợi.

Cố Tiểu Khả sụt sùi, cô mếu máo chạy đến ôm anh thật nhanh, tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể anh. Vừa thơm vừa ấm áp, cô muốn hòa chung hơi thở với anh ngay lập tức.

"Bảo bối, ôm anh hơi chặt." Trình Vương thở dài đưa tay lên xoa mái tóc mềm của Cố Tiểu Khả.

Cô từ từ buông anh ra, ngước mắt lên nhìn anh.

"Không vui sao?" Anh ôn nhu hôn lên mí mắt cô.

"Vui." Cô gật đầu, xong vẫn không quên vấn đề chính. "Anh tìm được nơi này, ai nói cho anh biết?"

Trình Vương giảo hoạt thắt lấy vòng eo nhỏ bé của cô, thì thầm vào tai cô. "Là em để lộ quá nhiều sơ hở."

"Ư..." Cố Tiểu Khả đỏ mặt. "Vậy đừng nói là..." Đừng nói là Trình Vương biết chuyện cô về đây xem mắt! Anh điều tra cô?

"Anh về đây để xem tiểu tử nào dám tranh giành em với anh." Trình Vương cười.

Bất chợt từ phía sau Cố Tiểu Khả là tiếng mở cửa cạch một cái. Chưa kịp phản ứng cô đã nghe thấy tiếng nói.

"Là tôi đây." Chương Hạo Hiên khép cửa lại, một tay đút túi quần, đôi mắt âm u nhìn về phía trước.

Trình Vương nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt khinh thường. Tên tiểu tử này không những dẻo mồm dẻo miệng mà còn rất có khí thế.

"H...Hạo Hiên, anh ra đây làm gì?" Cố Tiểu Khả giật mình đứng nghiêm người, cô muốn giơ vuốt lên nhưng trước mặt Trình Vương lại không dám.

Cô chưa hề chuẩn bị tinh thần cho cuộc gặp mặt ba người này. Trình Vương sẽ bị yếu thế mất!

Chương Hạo Hiên không còn vẻ mặt vui cười nữa, anh im lặng. Khi nãy thấy Cố Tiểu Khả nhận được cuộc điện thoại khả nghi rồi đi luôn anh đã sớm đoán được điều gì. Thật không ngờ bạn trai của cô tìm đến tận đây, nhìn người đang ôm eo Cố Tiểu Khả, Chương Hạo Hiên biết rằng khí chất này không phải là một người bình thường.

Chương Hạo Hiên chủ động đi tới chìa tay ra với Trình Vương. "Chào anh, tôi là Chương Hạo Hiên, thanh mai trúc mã của Tiểu Khả."

Th...Thanh mau trúc mã cái khỉ khô! Cố Tiểu Khả tức run người.

"Ồ." Trình Vương hơi nhếch mép. "Tôi là Trình Vương, chồng tương lai của Tiểu Khả."

C...Chồng?

Cố Tiểu Khả đỏ lựng hai má, cô ngước lên nhìn anh. Sự tin tin của anh khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Chương Hạo Hiên im lặng nhìn đối phương bằng sự kiên định.

Không khí ngày càng trở nên khó thở. Cố Tiểu Khả tưởng tượng ra được tia sét sáng rực giữa hai đôi mắt tinh tường của hai người đàn ông.

"Tiểu Khả, người đàn ông này là ai?"

Không biết từ khi nào bố mẹ của cô đã đứng trước cửa nhà nhăn mặt nhìn về phía này. Cố Tiểu Khả giật mình đi tới trước mặt họ.

"Bố mẹ, hai người không ở trong nhà..." Chưa kịp nói hết câu cô đã bị mẹ lườm cho một phen hú vía. "Được rồi... Đó là Trình Vương, bạn trai của con."

"Bạn trai?" Cả hai kinh ngạc nhìn kĩ Trình Vương.

Nhìn từ hướng nào cũng thấy người này giống người thành đạt như Chương Hạo Hiên. Khuôn mặt góc cạnh như điêu tạc, tướng tá so với con gái nhà mình thật quá chênh lệch.

"Con từ khi nào đã có bạn trai chứ?" Bố của cô nghi ngờ. Lẽ nào con bé vì không thích Chương Hạo Hiên nên đã thuê cậu ta giả làm bạn trai?

Trình Vương chủ động lướt qua Chương Hạo Hiên, từng bước chân dài chắc của anh đi đến trước mặt bố mẹ Cố Tiểu Khả.

"Chào hai bác. Cháu là bạn trai của Tiểu Khả, chắc hẳn cô ấy chưa nói về cháu cho hai người nghe. Bọn cháu đã hẹn hò với nhau hơn một năm rồi."

Hơn một năm!?

Tần Tịch Hương nhìn Chương Hạo Hiên phía sau mà có chút khó xử. Cái con bé Tiểu Khả này đúng là đã phá chuyện tốt rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play