Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Sau khi cất kỹ hợp đồng, Lăng Ảnh Liệt lại lấy ra một túi văn kiện nhỏ, rồi đưa cho Âu Dương Thiên Nhiên.

"Đây là cái gì?"

Âu Dương Thiên Nhiên mở ra, vừa nhìn thấy những thứ bên trong liền chấn động.

Trong đó là một vài chiếc chìa khóa, còn có một tấm thẻ ngân hàng, hơn nữa còn là thẻ ngân hàng loại cao cấp nhất. Chiếc thẻ màu đen này, Âu Dương Thiên Nhiên cũng có một cái. Muốn có nó, nhất thiết phải gửi từ 1 tỷ hoa tệ trở lên, ngân hàng mới có thể cấp cho. Đây cũng coi như là là cấp bậc cao cấp nhất của thẻ ngân hàng ở Hoa Quốc.

Nhìn thấy mấy thứ này, Âu Dương Thiên Nhiên liền vô cùng nghi hoặc mà nhìn về phía Lăng Ảnh Liệt.

Khóe miệng của Lăng Ảnh Liệt hơi hơi nhấc lên.

"Xe và tiền tiêu vặt!":))

Cái loại cảm giác đang được thổ hào bao dưỡng là như thế nào đây? Lúc trước Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn cho rằng, mấy tên thổ hào tùy tiện rút tiền, đặt phòng, mua nhà mua xe gì đó đều là giả, không ngờ rằng chỉ là do cậu chưa gặp được mà thôi. Hiện tại gặp được rồi, loại cảm giác này quả nhiên vi diệu!

Cậu đường đường là một người đàn ông, có tay có chân, hơn nữa hiện tại tiền bạc cũng không thiếu chút nào, căn bản không cần người khác bao dưỡng.

"Không cần!"

Âu Dương Thiên Nhiên đem túi văn kiện đẩy trở lại trước mặt Lăng Ảnh Liệt.

"Cứ cầm đi!"

Thái độ của Lăng Ảnh Liệt rất kiên quyết.

"Đây là một căn biệt thự ở ở phụ cận đoàn phim, khoảng cách cách rất gần. Nếu mệt mỏi, em có thể đến đó nghỉ ngơi."

Biệt thự sự ở gần đoàn phim? Thật đúng là có tiền mà! Bất quá, Âu Dương Thiên Nhiên cậu là người hám lợi như vậy sao? Ngay khi Âu Dương Thiên Nhiên chuẩn bị cự tuyệt, câu nói tiếp theo của Lăng Ảnh Liệt liền khiến cậu đem lời nói của mình nuốt về.

"Tôi biết em không muốn để cho người khác biết quan hệ của chúng ta. Nếu ở căn biệt thự kia, nhất định sẽ không có bất luận người nào có thể quấy rầy em."

Cái lý do này rất tốt, Âu Dương Thiên Nhiên có muốn không nhận cũng có chút khó khăn. Dù sao thì Lăng Ảnh Liệt cũng đâu phải đem căn biệt thự tặng cho cậu, chẳng qua chỉ đưa cho cậu chìa khóa mà thôi. Lấy quan hệ hiện tại của bọn họ, quả thật rất cần một địa phương không bị bất kỳ ai quấy rầy. Nếu Lăng Ảnh Liệt đã nói được như vậy, chắc hẳn là không có bất kỳ vấn đề gì.

Cho nên, Âu Dương Thiên Nhiên suy nghĩ một lúc, sau đó liền đem chìa khóa và và thẻ ngân hàng cất vào. Chẳng qua hai chiếc chìa khóa xe vẫn trả lại cho Lăng Ảnh Liệt.

"Tôi có xe của mình."

Âu Dương Thiên Nhiên lại lấy từ trong túi ra cái bóp mà lúc trước Âu Dương Dịch tặng cho, rút một tấm thẻ ngân hàng bình thường, đưa cho Lăng Ảnh Liệt.

"Trong đây có một trăm vạn, tôi biết so với tấm thẻ của anh thì kém rất nhiều. Nhưng mà đây là tiền lương mà tôi nhận được từ phí phát ngôn và đóng phim gần đây, về sau sẽ đưa thêm. Anh cứ dùng trước bao nhiêu đó."

Âu Dương Thiên Nhiên không muốn thiếu người khác cái gì, cũng không muốn để cho Lăng Ảnh Liệt ngồi vào vị trí lãnh đạo trong quan hệ giữa hai người. Tuy rằng Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại không chỉ có bao nhiêu đây tiền, nhưng giữa tiền của gia tộc Âu Dương và tiền do chính cậu tự kiếm ra, vẫn có hai ý nghĩa khác nhau. Cho nên, không đến thời điểm bất đắc dĩ, cậu nhất định sẽ không dùng đến tiền của gia tộc Âu Dương.

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng rất bình thường này, bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ đến, Nhị thiếu gia của gia tộc Âu Dương cư nhiên lại dùng một tấm thẻ ngân hàng bình thường đến như vậy. Bất quá, chỉ cần nghĩ đến trong đây là tiền do chính Âu Dương Thiên Nhiên tự mình kiếm được Lăng Ảnh Liệt liền cảm giác trong lòng một trận ấm áp, không hề do dự mà nhận lấy tấm thẻ kia.

Tốt! Nên nói là rất tốt! Cái gì nên đưa cũng đã đưa Âu Dương Thiên Nhiên liền ngồi thẳng eo, vẽ mặt nghiêm túc nói.

"Lăng Ảnh Liệt! Tuy rằng chúng ta đã xác định quan hệ, nhưng nhất thiết vẫn phải tuân thủ 3 điều kiện."

Lăng Ảnh Liệt:"Nói đi!"

"Thứ nhất, không có sự đồng ý của hai bên, tuyệt đối không được công khai quan hệ của hai người. Thứ hai, trong lúc kết giao, tuyệt đối phải giữ gìn thể xác và tinh thần sạch sẽ, nhất định ảnh phải trung thành với đối phương. Thứ ba, hai bên đều phải có được không gian riêng tư của mỗi người, giống như lúc này, nếu muốn ra tay can thiệp vào tin tức hay truyền thông của đối phương, nhất định phải được đối phương đồng ý."

Sau khi Âu Dương Thiên Nhiên nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt, liền biết được tin tức đột nhiên biến mất kia là do ai giở trò quỷ. Ở trong nước, người có được năng lực này không nhiều lắm, vừa lúc Lăng Ảnh Liệt là người có khả năng nhất.

Lăng Ảnh Liệt hơi chau mày, tuy rằng điều cuối cùng khiến anh có chút không vừa lòng lắm, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý, sau đó nói.

"Thay quần áo đi."

"Để làm gì?"

Âu Dương Thiên Nhiên hỏi.

"Đi ra ngoài, hẹn hò. Trong hợp đồng kết giao có ghi rõ."

Lăng Ảnh Liệt nói rất đương nhiên, không phải bất kỳ cặp đôi nào cũng đều phải ra ngoài hẹn hò sao?

Nếu không ra ngoài hẹn hò, làm sao có thể bồi dưỡng ra cảm tình được?

Hẹn hò? Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy tiết tấu này có chút nhanh rồi. Trong lúc nhất thời, cậu vẫn chưa ra phản ứng lại kịp, sau đó liền nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt đang mặc tây trang.

"Anh mặc cái này ra ngoài hẹn hò sao?"

Lăng Ảnh Liệt vốn đã có khí tràng rất lớn, nếu như mặc tây trang ra ngoài, cho dù có mang kính râm và đeo khẩu trang, thì nhất định cũng sẽ bị mấy tên paparazi mắt sắc, cùng người qua đường nhận ra được.

"Không cần phải lo lắng."

Lăng Ảnh Liệt cầm lấy di động, gọi một cuộc điện thoại, còn chưa đến 10 phút, giám đốc khách sạn cư nhiên đã tự mình cầm quần áo và đủ lại đạo cụ ngụy trang đem đến đây, đồng thời phía sau còn có hai người chuyên viên trang điểm.

"Anh là ông chủ phía sau của khách sạn này à?"

Nhìn thấy người giám đốc kia mang theo bộ dáng ân cần, lại nghĩ đến cách mà Lăng Ảnh Liệt xuất hiện ở khách sạn, hơn nửa bên ngoài ngay cả một người phóng viên cũng đều không có, Âu Dương Thiên Nhiên không khó đoán được thân phận của Lăng Ảnh Liệt.

"Ừ! Trước tiên thay quần áo đã!"

Lăng Ảnh Liệt kéo theo Âu Dương Thiên Nhiên, đi vào trong thay đồ.

Không thể không nói, hóa trang thật đúng là một môn nghệ thuật, có thể nói là một lần chỉnh dung cũng không quá. Giống như hiện tại, một trong hai người chuyên viên trang điểm kia ở trên mặt Âu Dương Thiên Nhiên bôi bôi trét trét, lại kết hợp với quần áo đang mặc, vừa nhìn thấy mình trong gương, Âu Dương Thiên Nhiên suýt chút nữa đã không nhận ra bản thân.

Thiếu niên trong gương và Âu Dương Thiên Nhiên tuấn mỹ phi phàm lúc trước, hoàn toàn không giống nhau. Một mảng lớn tóc mái che khuất cái trán của Âu Dương Thiên Nhiên, lông mày thô hơn, trông có chút hỗn độn. Đôi mắt hoa đào ban đầu đã bị kính mắt che khuất, ngũ quan nguyên bản tinh xảo đã trở nên bình đạm không có gì đặc biệt. Kết hợp với bộ đồ vận động, liền giống như một học sinh ở độ tuổi vị thành niên bình thường. Nếu không phải phải biết bản thân đang soi gương, Âu Dương Thiên Nhiên thiếu chút nữa đã cho đó là người khác.

Lại nhìn qua Lăng Ảnh Liệt, anh đồng dạng cũng đem tóc mái thả xuống, hơi che khuất cái trán và lông mày. Ngũ quan hoàn mỹ ban đầu cũng trở nên thực bình phàm. Giống như Âu Dương Thiên Nhiên, anh mang lên một cái kính mắt to màu đen, đem gương mặt góc cạnh của anh biến trở nên nhu hòa hơn. Khí thế bức người vốn có cũng vừa vặn thu lại, mặc một bộ đồ vận động trái màu với Âu Dương Thiên Nhiên, khiến cho anh trẻ hơn vài tuổi, nhìn qua giống như một một giáo sinh bình đạm.

Một đen một trắng, với bộ dạng hiện tại của hai người, còn mang lên một cái mũ, đừng nói là phóng viên, ngay cả người quen thuộc bọn họ cũng không nhất định nhận ra được.

Lăng Ảnh Liệt đối với tay nghề hóa trang của hai chuyên viên trang điểm này rất vừa lòng. Sau khi đuổi hai người ra khỏi cửa, anh liền cùng Âu Dương Thiên Nhiên ra ngoài.

Mới vừa bước khỏi cửa khách sạn, cả hai liền gặp Âu Dương Dịch từ bên ngoài trở về. Chỉ trong nháy mắt kia, Âu Dương Thiên Nhiên thiếu chút nữa đã lui về sau tránh né. Dù sao thì ở bên cạnh cậu còn có Lăng Ảnh Liệt, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên không muốn để cho cho Âu Dương Dịch biết được sự tồn tại của Lăng Ảnh Liệt.

Nhưng mà Lăng Ảnh Liệt đã nhanh tay hơn Âu Dương Thiên Nhiên một bước, ngay lúc Âu Dương Thiên Nhiên đang chuẩn bị xoay người đi, cánh tay thon dài đã trực tiếp ôm ngang eo Âu Dương Thiên Nhiên, nửa lôi kéo Âu Dương Thiên Nhiên tiếp tục bước đến gần Âu Dương Dịch.

Cánh tay bên hông có lực rất lớn, trong lúc nhất thời Âu Dương Thiên Nhiên không có biện pháp thoát ra. Hơn nữa, đã đụng phải ánh mắt đánh giá của Âu Dương Dịch, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên liền càng không có khả năng giãy giụa, như vậy chỉ càng khiến cho Âu Dương Dịch chú ý mà thôi.

Cứ như vậy, hai bên trực tiếp chạm mặt, nhìn thoáng qua nhau. Âu Dương Dịch nhìn nhìn hai người vừa đi ngang mình, còn mặc đồ đôi, ngoại trừ ánh mắt có chút tò mò, cũng không có nghỉ thêm gì. Đây là khách sạn ở gần đoàn phim, tuy rằng nơi này đã được đoàn phim bao trọn, nhưng cũng chỉ là đặt mấy tầng trên cùng mà thôi. Ở mấy tầng dưới còn có không ít lữ khách linh tinh. Cho nên, để tránh phiền toái, Âu Dương Dịch cũng mang theo kính râm và mũ.

Hiện tại nam nam yêu nhau ngày càng nhiều, thấy một đôi nam nam ở bên ngoài, căn bản cũng không đem lại tò mò nhiều. Bộ dạng hai người nhìn qua rất bình thường, trông có vẻ giống như như sinh viên. Chẳng qua, bởi vì đôi tình nhân kia có dáng người rất cao, cho nên Âu Dương Dịch mới nhìn thêm vài lần.

"Cậu ấy không nhận ra chúng ta."

Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Khoảng cách gần như vậy, Âu Dương Dịch lại không thể nhận ra cậu. Nói như vậy, kỹ thuật của hai chuyên viên trang điểm kia, quả nhiên rất xuất thân nhập hóa.

"Em yên tâm rồi?"

Lăng Ảnh Liệt cúi người, ở bên tai Âu Dương Thiên Nhiên nhẹ giọng nói.

"Xem như vậy đi!"

Ngay cả Âu Dương Dịch cũng không thể nhận ra, như vậy những người khác càng không có khả năng, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên liền có chút yên tâm. Lại nói, bởi vì mang thân phận diễn viên, cho nên tuy đã đến thế giới này nữa năm, nhưng ngoại trừ một lần cùng với Âu Dương Dịch đi dạo phố lúc trước, cậu vẫn chưa được ra ngoài, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên vẫn chưa chưa thật sự nhìn kỹ thế giới này. Lần này khó có được một lần được ra bên ngoài, nhìn dòng người đến đến đi đi, không một ai nhận ra bọn họ, Âu Dương Thiên Nhiên rất là cao hứng, vì vậy liền đem cánh tay đang ôm ở bên hông mình bỏ ra sau đầu.

Hai người đi vào rạp chiếu phim, Lăng Ảnh Liệt dò hỏi ý kiến của Âu Dương Thiên Nhiên, cuối cùng mua hai tấm vé của bộ điện ảnh 《Giang Hồ》. Dựa theo lời nói của Âu Dương Thiên Nhiên, dù sao cũng là phim của mình, cho nên vẫn muốn ủng hộ một chút.

Hai người đến vị trí ở trong góc, nhìn bốn phía chỗ ngồi đã lục đục có người ngồi, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được nói.

"Đây là lần đầu tiên tôi vào rạp chiếu phim." Cho dù là đời trước hay là đời này.

Nghe ra lời nói của Âu Dương Thiên Nhiên dường như có chút cảm khái, Lăng Ảnh Liệt liền quay đầu nhìn cậu một cái.

"Về sau sẽ thường xuyên đến xem."

Âu Dương Thiên Nhiên như suy tư điều gì mà nhìn Lăng Ảnh Liệt, gia hỏa này thật đúng là biết tận dụng thời cơ mà. Kỳ thật nói đây là hẹn hò, nhưng trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên, đây chẳng qua cũng chỉ là đang cùng một người bạn đến rạp chiếu phim mà thôi. Cậu thực sự không có suy nghĩ đến hướng tình cảm gì đó.

Bộ phim rất nhanh đã bắt đầu, ngay sau đó liền nghe được không ít tiếng thét chói tai, bởi vì đến lúc Âu Dương Thiên Nhiên lên sân khấu.

Âu Dương Thiên Nhiên nhìn phương thức lên sân khấu của chính mình, liền cảm thấy quả thực rất tốt, hình ảnh kia thật sự rất đẹp.

"Không tồi!"

Lăng Ảnh Liệt ở một bên mở miệng nói. Tuy rằng đối với Lăng Ảnh Liệt, kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên vẫn chưa tốt lắm, nhưng so với những diễn viên khác, đã xem nhưng rất tốt rồi. Đặc biệt là khi cùng anh đối diễn, rõ ràng so với lúc quay bộ phim 《Giang Hồ》 này đã tiến bộ không ít.

Không ngờ lại được Lăng Ảnh Liệt khen ngợi, đúng là không dễ có được a! Hai người đều là người kiệm lời nói, cho nên liền như vậy mà lẳng lặng ngồi xem phim, cũng không giống như những cặp đôi yêu nhau khác, nhiệt liệt mà thảo luận nội dung bộ phim.

Trên màn ảnh đã chuyển đến cảnh nam chủ bị hủy bỏ vỏ công, sau đó một lần nữa trở lại Thần Y Cốc, một lần nữa bị Phong Lăng đã thương, lúc này Âu Dương Thiên Nhiên lập tức nghe được không ít người đang mắng Phong Lăng máu lạnh vô tình linh tinh. Cậu chỉ cười mà cho qua.

Cuối cùng, khi nhìn thấy kết cục, những người vừa rồi còn đang nắng Phong Lăng máu lạnh vô tình, lại bật khóc. Bộ phim điện ảnh vừa kết thúc, Âu Dương Thiên Nhiên liền nghe được những người đó không ngừng nói Phong Hành Vân không có lương tâm abcd. Xem đi, lại có thêm không ít người bị mang nhập diễn.

Ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài liền đánh đến một trận gió lạnh, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được rụt rụt cổ. Cậu không sợ nóng, nhưng lại có chút sợ lạnh. Đặc biệt là khi mùa đông đến, hai tay cậu đặc biệt trở nên lạnh lẽo.

Ngay khi Âu Dương Thiên Nhiên xoa xoa cánh tay đang lạnh băng của mình, một đôi bàn tay to rộng rắn chắc liền đem hai tay của cậu bao lấy, sau đó đưa đến gần đôi môi gợi cảm kia, giống như một chiếc máy sưởi, chậm rãi sưởi ấm hai tay đang lạnh băng của Âu Dương Thiên Nhiên.

Động tác của Lăng Ảnh Liệt vô cùng tự nhiên, khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên một chút cũng không cảm thấy đường đột, chỉ là phản ứng có chút không kịp, ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

Chờ đến khi Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy hai tay mình đã ấm lên, Lăng Ảnh Liệt mới buông tay của cậu ra, chẳng qua lại không hoàn toàn buông hẳn Âu Dương Thiên Nhiên, một cánh tay của anh lại lần nữa choàng lên eo của Âu Dương Thiên Nhiên.

"Đói bụng chưa? Đi ăn cơm trước đã."

"Được!"

Âu Dương Thiên Nhiên bị động tác bất thình lình của Lăng Ảnh Liệt làm cho ngốc lăng. Mắt kính to tròn, gương mặt non nớt, lại kết hợp với động tác gật đầu ngơ ngác, liền có chút ngốc manh.

Cùng Âu Dương Thiên Nhiên ở chung lâu như vậy, hai người dường như đều là đối đầu, thực đúng là rất ít khi nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên bày ra bộ dáng ngốc lăng đáng yêu như vậy. Lăng Ảnh Liệt nhịn không được vươn tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu.

Động tác sủng nịch như vậy sao lại có chút quen thuộc? Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên hoàn hồn. Trời ạ! Cậu vừa rồi đang làm cái gì? Bộ dáng ngơ ngác trước mặt Lăng Ảnh Liệt kia rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc?

"Không được sờ đầu của tui! ><"

Âu Dương Thiên Nhiên vỗ rớt cánh tay đang tác quái trên đầu mình. Bởi vì bộ dáng ngốc nghếch vừa rồi của mình làm cho thẹn quá hóa giận.

"Cánh tay này của anh cũng buông ra. Đang ở trên đường, hai người đàn ông ôm ấp nhau thì ra cái gì?"

Được rồi, tuy rằng ở trên đường hai người đàn ông ôm nhau quả thật không ít, nhưng mà Âu Dương Thiên Nhiên lựa chọn xem nhẹ nó.

"Sưởi ấm!"

Ánh mắt của Lăng Ảnh Liệt mang theo ý cười, cánh tay đang khoác eo của Âu Dương Thiên Nhiên càng tăng thêm lực độ.

"Việc này một chút cũng không có buồn cười đâu ><"

Âu Dương Thiên Nhiên trừng anh một cái. Tuy rằng dựa vào người Lăng Ảnh Liệt quả thực rất là ấm áp, nhưng mà cậu lại không thích cùng người khác ở gần quá, hai người lại thân mật như vậy, cho nên liền có chút giãy giụa.

Bất đắc dĩ Lăng Ảnh Liệt đành buông Âu Dương Thiên Nhiên ra, chẳng qua lại không có buông tay hẳn. Bàn tay to rộng rắn chắc lại nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của Âu Dương Thiên Nhiên, mười ngón tay đan vào nhau. Âu Dương Thiên Nhiên thậm chí còn có thể cảm giác được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của Lăng Ảnh Liệt truyền đến trên người của chính mình. Cho dù ở Hoa Quố hai người đàn ông nắm tay nhau cũng không có gì là lạ, mhưng mà Âu Dương Thiên Nhiên vẫn có chút không quen được.

Thấy Âu Dương Thiên Nhiên muốn rút tay của mình ra Lăng Ảnh Liệt liền nhướng mày.

"Ôm eo hay nắm tay, em chọn một cái."

Dáng người cao hơn cậu một cái đầu, thật đúng là có vài phần ưu thế, hơn nữa còn kết hợp với khí thế áp bách vài phần. Âu Dương Thiên Nhiên trừng mắt nhìn Lăng Ảnh Liệt, lại tới nữa, ngữ khí bá đạo kia.

Hừ! Nắm tay thì cứ nắm đi. Dù sao hai người đàn ông, ai cũng không chiếm được tiện nghi của ai (sure?). Nếu ở tại rạp chiếu phim nháo lên mà nói, có khả năng sẽ bại lộ thân phận của hai người, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên liền thỏa hiệp.

Rất tốt! Lăng Ảnh Liệt rất vừa lòng với thái độ của Âu Dương Thiên Nhiên, ngay sau đó anh nắm tay của Âu Dương Thiên Nhiên đi về phía trước.

"Ở phía trước có một quán ăn hương vị không tồi."

"Xa không?"

Từ trưa đến giờ chưa ăn gì cho nên liền cảm thấy có chút đói bụng, vừa nghe đến đồ ăn, Âu Dương Thiên Nhiên cũng lười so đo với Lăng Ảnh Liệt.

Lăng Ảnh Liệt nhàn nhạt nói.

"Không xa!"

Kỳ thật cũng không xa, khoảng 1,5 Km là đã đến. Đi taxi mà nói rất mau, nhưng mà Lăng Ảnh Liệt dường như lại không muốn nghĩ đến vấn đề đi taxi.

So với bàn tay to rộng rắn chắc của Lăng Ảnh Liệt, bàn tay của Âu Dương Thiên Nhiên tinh tế và thon dài hơn một chút. Nắm trong tay bàn tay mềm mại kia, trong lòng Lăng Ảnh Liệt tựa hồ cũng trở nên mềm mại vài phần.

Dọc đường đi, đèn hai bên bắt đầu sáng lên, người đi bộ hay đi xe đều vội vàng lướt qua nhau. Âu Dương Thiên Nhiên 'bị' Lăng Ảnh Liệt nắm tay đi ở phía sau, đột nhiên nghe được âm thanh trầm thấp của Lăng Ảnh Liệt truyền đến.

"Tôi sẽ không làm như vậy."

"Cái gì?"

Âu Dương Thiên Nhiên đuổi theo bước chân của Lăng Ảnh Liệt, đi qua vạch kẻ đường. Lăng Ảnh Liệt phía trước đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt như hàng vạn sao trời xuyên thấu qua mặt kính trong suốt, nhìn thẳng vào Âu Dương Thiên Nhiên.

"Tôi sẽ không giống Phong Hành Vân, ngu xuẩn như vậy."

Âu Dương Thiên Nhiên có chút sửng sốt.

"À! Anh nói đến bộ phim à, kỳ thật đó không phải là kết cục. Nghe Ngô đạo nói, sang năm sẽ bắt đầu quay phần 2, đến lúc đó..." (EQ âm vô cùng:)))

"Bịch!"

Âu Dương Thiên Nhiên còn chưa nói xong, đã bị Lăng Ảnh Liệt dùng sức kéo đến, đâm sầm vào ngực của Lăng Ảnh Liệt. Người qua đường ở hai bên ngẫu nhiên đưa đến ánh mắt tò mò, nhưng đa số đều là vội vàng lướt qua, cũng không hề dừng lại, bên tai lại truyền đến thanh âm âm dễ nghe như tiếng đàn cello của Lăng Ảnh Liệt.

"Phong Lăng rất đáng giá, rất tốt..."

"Đinh! Chúc mừng ký chủ mở ra hệ thống tình lữ, kiểm tra đo lường được, Lăng Ảnh Liệt và ký chủ có giá trị xứng đôi là 100% mong ký chủ không cần quá để ý tiểu tiết!"

Ta để ý? Ta để ý cái đầu mi ấy! Hệ thống! Ngươi cư nhiên cũng đảm nhận việc này?

- ----

Ngồi ở trên ghế chờ đồ ăn mang ra, Âu Dương Thiên Nhiên nhìn Lăng Ảnh Liệt ở đối diện đang đem toàn bộ chén đũa lau sạch hai lần,, sau đó chuẩn bị lau lại lần thứ ba. Âu Dương Thiên Nhiên bất đắc dĩ mà ở trong đầu chất vấn hệ thống.

"Hệ thống! Ngươi nói cho ta nghe một chút, cái gì gọi là Lăng Ảnh Liệt và ta là là hai người thích hợp nhất?"

"Ký chủ và Lăng Ảnh Liệt có giá trị xứng đôi lên đến tuyệt đối. Là một người nam thần, ký chủ sao lại không thể không có một người bạn đời phù hợp về thể xác và cả tinh thần chứ? Lăng Ảnh Liệt chính là người phù hợp nhất với ký chủ."

Âu Dương Thiên Nhiên không cam lòng.

"Như vậy Bạch Phú Mỹ đâu?" (Aka Trắng giàu đẹp:)))

"Lăng Ảnh Liềt không trắng sao?"

Ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên đánh về phía Lăng Ảnh Liệt.

"Ừ! Cũng coi như trắng!"

"Anh ta không giàu sao?"

Âu Dương Thiên Nhiên sờ sờ thẻ ngân hàng và chìa khóa biệt thự trong túi mình.

"Giàu!"

"Anh ta không đẹp sao?"

"Đẹp!"

Tuy rằng đang hóa trang, nhưng nghĩ lại bộ dáng chân thật của Lăng Ảnh Liệt, ngũ quan tinh xảo, gương mặt góc cạnh, trong rất nhiều người đàn ông, chính là loại hình vô cùng tuấn mỹ bất phàm. Ừ! Còn thuộc về loại nam thần lạnh lùng nữa. Cho nên cũng miễn cưỡng xem như đẹp.

"Nếu ký chủ đã thừa nhận, anh ta còn không phải là Bạch Phú Mỹ hay sao?"

Âu Dương Thiên Nhiên âm thầm gật đầu. Ừ! Hệ thống nói rất là có đạo lý.... Có cái củ lông ấy!

"Hệ thống! Ngươi tuyệt đối đang lừa ta! Ta nói chính là nữ thần bạch phú mỹ, là nữ thần, không phải nam thần. Ta là thẳng! Ta lặp lại lần nữa, ta là THẲNG....."

"Khó có thể tìm được một người phù hợp với mình, cho nên mong ký chủ không cần phải bắt bẻ như vậy. Bổn hệ thống có một tin tức tốt muốn thông báo với ký chủ. Bởi ký chủ đã mở ra hệ thống tình lữ, cho nên chỉ cần ký chủ xác định trói buộc với đối tượng tình lữ, sau đó xoát hảo cảm, sẽ có thể nhận được rương thần bí và giá trị sinh mệnh!"

"Hệ thống! Ngươi cho rằng ta sẽ vì rương thần bí và giá trị sinh mệnh mà thỏa hiệp ngươi hay sao?"

Âu Dương Thiên Nhiên hai tay ôm ngực, liếc nhìn Lăng Ảnh Liệt đang châm trà ở trước mặt, sau đó ngữ khí chuyển đổi, có chút chân chó nói.

"Cái hệ thống tình lữ kia trói định như thế nào? Về sau có thể gỡ bỏ trói định hay không?"

Hệ thống: "...... Chỉ cần ký chủ xác định trói định với đối tượng tình lữ trong đầu, liền có thể tiến hành trói định. Chỉ cần ký chủ đối với đối tượng trói định hảo cảm không vượt qua 95, ký chủ có thể tùy thời giải trừ quan hệ trói định."

"Vậy thì tốt rồi! Nhanh chóng trói định đi!"

Âu Dương Thiên Nhiên đã gấp không chờ nổi. Rương thần bí và giá trị sinh mệnh đều là hai thứ mà cậu đang cần. Gần đây, nhiệm vụ phó tuyến mà hệ thống yêu cầu quá ít, cho đến bây giờ cậu cũng chỉ có được một rương thần bí, vẫn còn thiếu 6 cái nữa.

"Đinh! Đang trong thời gian trói định..... trói định xong. Hảo cảm vượt qua 10, tặng một rương thần bí, 100 điểm giá trị sinh mệnh. Hảo cảm vượt qua 20, tặng 2 rương thần bí, 200 điểm giá trị sinh mệnh. Lấy loại hình này mà tính tới, ký chủ có thể tùy thời xem độ hảo cảm của đối tượng trói đỉnh ở trang thuộc tính."

Ký chủ: Âu Dương Thiên Nhiên

Giá trị sinh mệnh: 1320 điểm

Thanh Vọng Trị: 10135098

Dung mạo: 95

Khí chất: 95

Kỹ năng:

- Kỹ năng diễn xuất cao cấp ( mức độ thuần thục 0%)

- Kỹ năng âm nhạc sơ cấp ( mức độ thuần thục 3%)

- Độ hấp dẫn trung cấp: Đã gặp qua là không quên được

Rương thần bí: 2 ( đủ 7 mở ra phần thưởng thần bí)

Nhiệm vụ chủ tuyến: Trong vòng mười năm trở thành đệ nhất nam thần ở Lam Tinh ( Thanh Vọng Trị đạt 1 tỷ), nhiệm vụ thành công, khen thưởng giá trị sinh mệnh trăm năm, nhiệm vụ thất bại, khấu trừ giá trị sinh mệnh đang sở hữu.

Tình lữ: Lăng Ảnh Liệt

Độ hảo cảm: 10 ( giá trị cao nhất 100)

Kỹ năng:

- Kỹ năng diễn xuất cao cấp ( mức độ thuần thục 90%)

- Kỹ năng âm nhạc cao cấp ( mức độ thuần thục 5%)

- Độ hấp dẫn cao cấp: Đã gặp qua là không quên được.

- ----

Không ngờ rằng kỹ năng âm nhạc của Lăng Ảnh Liệt đã lên đến mức cao cấp, gia hỏa này cư nhiên còn học ca hát?

Mười phút sau, phục vụ liền đem những món ăn yêu cầu đưa lên. Mấy món ăn đầy màu sắc và thơm ngon này, ở trong mắt Âu Dương Thiên Nhiên trở nên không còn quan trọng nữa, cậu chỉ biết, chỉ cần cậu đem Lăng Ảnh Liệt xoát đến đến độ hảo cảm 30, cậu liền có được thêm sáu rương thần bí, hơn nữa cộng thêm một cái mà cậu đang có, sẽ đầy đủ 7 chiếc rương. Như vậy cậu lại có thể mở ra phần thưởng. 20% mức độ thuần thục của kỹ năng, đây mới chính là điều mà cậu muốn.

Thấy Âu Dương Thiên Nhiên không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, Lăng Ảnh Liệt liền cho rằng cậu đang đói bụng, lập tức trực tiếp cầm lấy một cái chén, múc đầy canh, đưa đến trước mặt Âu Dương Thiên Nhiên.

"Ăn canh trước, sau đó lại ăn cơm."

"À! Được!"

Âu Dương Thiên Nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn nhìn gương mặt lạnh lùng của Lăng Ảnh Liệt, đột nhiên cảm thấy cũng không có đáng ghét đến như vậy, ngược lại còn trở nên thuận mắt không ít.

Trong lúc Âu Dương Thiên Nhiên ăn canh, Lăng Ảnh Liệt liền phát hiện đôi mắt hoa đào của cậu cư nhiên lại không chớp mắt mà nhìn chính mình, anh liền hỏi.

"Hương vị thế nào?"

"Rất ngon!"

Âu Dương Thiên Nhiên chỉ kém giơ lên ngón tay cái. Trong mắt cậu, Lăng Ảnh Liệt hiện tại chính là là rương thần bí và giá trị sinh mệnh đang sáng lấp lánh. Cậu giống như đang chơi một trò chơi công lược, nhiệm vụ đầu tiên chính là phải đem Boss Lăng Ảnh Liệt này công lược được.

Không ngờ rằng Âu Dương Thiên Nhiên lại khẳng định nhanh như vậy. Lăng Ảnh Liệt cũng uống một ngụm canh, cảm giác quả thật so với lúc trước càng thêm ngon. Đầu bếp mới tới tay nghề không tồi, có thể tăng tiền lương. Nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên ăn đến vui vẻ, tâm tình của Lăng Ảnh Liệt cũng theo đó mà tốt lên rất nhiều. (Anh tính hết rồi!)

"Đinh! Hảo cảm tình lữ đạt đến 10, khen tặng ký chủ một rương thần bí, 100 điểm giá trị sinh mệnh, mong ký chủ tiếp tục không ngừng cố gắng."

Cái gì? Cậu chỉ là uống canh mà thôi, như thế nào hảo cảm lại đột nhiên tăng lên? Âu Dương Thiên Nhiên vẻ mặt không rõ nguyên do mà nhìn Lăng Ảnh Liệt.

Lăng Ảnh Liệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên ngưng đôi đũa trong tay, liền hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Không có việc gì! Đồ ăn rất ngon!"

Âu Dương Thiên Nhiên tìm bừa một lý do.

"Nếu thích, lần sau lại đến!"

Lăng Ảnh Liệt dùng đũa của chính mình gắp một miếng thịt gà vào trong chén của Âu Dương Thiên Nhiên.

"Ăn nhiều một chút!"

"Lăng Ảnh Liệt...."

"Hửm?" Lăng Ảnh Liệt nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.

"Bệnh sạch sẽ..."

Âu Dương Thiên Nhiên nhắc nhở.

Lăng Ảnh Liệt rút tay lại.

"Không có việc gì, tôi không để ý..."

Âu Dương Thiên Nhiên khinh bỉ.

"Nhưng mà tôi để ý..."

- -----'

Editor:

<('-')> hai chương đó nghe. Tui thi rồi nên ôn đây.:3 rảnh thì ráng edit cho mn. ~~ cuối tháng mới thi xong lận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play