Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Ban đầu, Âu Dương Thiên Hùng để Âu Dương Thiên Nhiên làm người phát ngôn cho 'Công tử quý tộc', chẳng qua là xuất phát từ việc muốn để độ nổi tiếng của Âu Dương thiên nhiên tăng lên. Nhưng hiện tại, hắn lại không ngờ được, Âu Dương Thiên Nhiên ngược lại còn kéo tiêu thụ của 'Công tử quý tộc' lên. Chỉ trong một ngày thời gian, lượng tiêu thụ đã cao gấp 3 lần so với bình thường. Nếu không phải tổng giám đốc của 'Công tử quý tộc' nhiều lần khẳng định không có sai sót, thì Âu Dương Thiên Hùng quả thật không dám tin tưởng.

Ngay cả Âu Dương Dịch cũng không nhịn được giơ ngón tay cái đối với Âu Dương Thiên Nhiên, bởi vì đây là việc mà lúc trước Âu Dương Dịch không thể làm được. Khi Âu Dương Dịch nhìn thấy bốn tấm poster quần áo của Âu Dương Thiên Nhiên, y rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao Âu Dương Thiên Nhiên lại có thể kéo lên thu nhập. Bởi vì, ngay cả Âu Dương Dịch khi nhìn thấy poster, cũng nhịn không được muốn mua mấy bộ quần áo kia. Thực sự là Âu Dương Thiên Nhiên chụp poster quá mê hoặc. Mị lực quá lớn đi a!

Một tuần trôi qua, Âu Dương Dịch và Âu Dương Thiên Nhiên chuẩn bị đi đến đoàn phim 《Trắng và Đen》. (Vẫn chưa có cái tên nào hay. Nghĩ giúp nào. Hoặc mình để lại theo cv là Quang và Ám)

Lâm Giai Giai sinh ra ở một gia đình nông thôn bình thường. Sau khi tốt nghiệp đại học khoa chính quy ở kinh đô, vì để có thể ở lại kinh đô kiếm tiền, cô muốn vào làm làm ở một đoàn phim nào đó. Tuy rằng làm việc ở đoàn phim có chút vất vả, nhưng tiền lương và đãi ngộ không tồi. Để có thể tận lực kiếm tiền đưa em trai của mình đi học, Lâm Giai Giai nhanh chóng tìm được việc ở đoàn phim.

Chẳng qua không biết là do Lâm Giai Giai xui xẻo hay là may mắn, cô vừa mới làm việc ở đoàn phim không bao lâu liền gặp rắc rối. Lâm Giai Giai đi nhầm đường, đồ vật trong tay còn đụng phải một người diễn viên rồi chơi xuống. Lúc đó Lâm Giai Giai vô cùng sợ hãi. Cô nghe những người trong đoàn phim nói qua, một số ít minh tinh tuy rằng bình thường nhìn qua ôn hòa, nhưng một khi chọc đến bọn họ, nhất định sẽ bị bọn họ mắng đến máu chó phun đầy đầu, nghiêm trọng hơn còn sẽ bị đuổi việc. Tưởng tượng đến khả năng mình có thể bị đuổi đi, Lâm Giai Giai sợ đến mức 3 hồn 7 vía đều bay đi mất. Cho nên, cô liều mạng xin lỗi người diễn viên kia.

Khiến Lâm Giai Giai không nghĩ đến chính là, người diễn viên kia cư nhiên không hề trách cô. Rõ ràng tất cả mọi người đều nhìn thấy, đồ đạc trong tay cô rơi vào người cậu ấy, nhưng cậu ấy ngay cả một tiếng đều không kêu than. Thậm chí còn nói không có việc gì, một chút ý tứ trách cứ cô cũng không có, sau đó liền rời đi.

Tiểu Mai là chuyên viên trang điểm của đoàn phim. Bởi vì đều là là phái nữ, cho nên Lâm Giai Giai cũng biết cô ấy. Lúc đó, Tiểu Mai an ủi cô, nói người diễn viên kia không có ý trách cô, cho nên cô cứ yên tâm. Ngay lúc ấy, Lâm Giai Giai quả thật đã cho rằng sẽ không có việc gì, có điều không qua được bao lâu, liền xảy ra chuyện. Người diễn viên kia khi đang đóng phim, không cẩn thận vấp ngã khiến cánh tay bị thương. Người trong đoàn phim đều rất lo lắng, liền nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện. Sau đó, cô nghe được tin tức, rằng cánh tay của người diễn viên kia là lần thứ hai bị thương, còn bị nứt xương. Nói cách khác, trước khi bị vấp ngã, cánh tay của người diễn viên đó đã bị thương.

Vừa nghe được tin tức này, Lâm Giai Giai lập tức liền ngây ngẩn cả người. Cô biết khẳng định là do cô, cánh tay của người diễn viên kia là do cô nên mới bị thương. Đó là nứt xương a! Cậu ấy ngay cả một tiếng hô cũng không có, mà lại tiếp tục quay phim. Nếu không phải lần thứ 2 bị thương mà nói, có lẽ sẽ không có một ai biết được cậu ấy đang bị thương.

Đều là do cô! Lâm Giai Giai nghĩ, chuyện lớn như vậy, mọi người nhất định sẽ biết là do cô làm người diễn viên kia bị thương, mà người diễn viên đó cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Cho nên, Lâm Giai Giai ngoài tâm tình áy náy ra, còn có chờ đợi bị đuổi việc. Không ngờ rằng, trôi qua vài ngày, cũng không có bất kì tin tức nào liên quan đến việc cô sẽ bị đuổi. Lâm Giai Giai rất muốn tự mình đi xin lỗi người diễn viên kia, cô nguyện ý gánh vác tiền viện phí và thuốc của cậu ấy, nhưng cô lại không có cơ hội. Bởi vì cô nghe nói, sau khi người diễn viên kia bị thương, liền được bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả fans và phóng viên cũng không tìm được cậu ấy. Tất cả mọi người đều cho rằng, đợi khi cánh tay của người diễn viên kia lành hẳn mới trở lại đoàn phim, bất ngờ là, chỉ hai tuần sau, cậu ấy đã quay lại. Thái độ làm việc chuyên nghiệp như vậy, đến cả Nghiêm đạo cũng nhịn không được mà khen ngợi cậu ấy. Mà Lâm Giai Giai là vào lúc đó, có cơ hội tự mình đi xin lỗi.

Lúc ấy, cậu ấy nói như thế này.

"Đã có người trả tiền viện phí và thuốc men rồi."

Lâm Giai Giai còn muốn nói gì đó, nhưng bị cậu đánh gãy.

"Yên tâm đi! Nghiêm đạo sẽ không đuổi việc vô đâu, cố lên nhé."

Sau đó, cậu vươn tay xoa đầu Lâm Giai Giai, tươi cười nhợt nhạt.

Ngay lúc đó, Lâm Giai Giai chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, suy nghĩ của cô bấy giờ chỉ toàn là nụ cười kinh diễm và cả thanh âm từ tính kia. Thì ra, cậu ấy nhìn qua thanh lãnh nhưng khi cười lên lại ôn nhu như vậy. Thì ra, cậu ấy đã vì cô mà nói rõ với Nghiêm đạo nên Nghiêm đạo mới giữ cô lại, thì ra đều là cậu. Lâm Giai Giai cảm thấy bản thân đang dần luân hãm, hoàn toàn luân hãm vào ôn nhu của cậu ấy. Khó trách Tiểu Mai lại thích cậu ấy như vậy, kỳ thật bề ngoài của cậu ấy tuy lạnh nhạt, nhưng nội tâm lại là một người rất ôn nhu.

Kể từ lúc đó, Lâm Giai chính thức trở thành fan não tàn Âu Dương Thiên Nhiên. Có được một nick weibo, lập tức liền theo dõi cậu, và cũng chỉ theo dõi cậu.

Ban đầu, Lâm Giai Giai còn cho rằng, bản thân mình cũng sẽ như những người fans khác, sẽ rất khó gặp được Âu Dương Thiên Nhiên. Không ngờ rằng, người đại diện của Âu Dương Thiên Nhiên lại đến tìm cô, hỏi cô có đồng ý làm trợ ý của Âu Dương Thiên hay không? (Có!). Đãi ngộ rất tốt.

Trợ lý? Trời ạ! Lâm Giai Giai quả thực không thể tin được cái bánh nhân thịt bự tổ chảng này lại rơi trúng đầu cô. Hiện tại, người muốn trở thành trợ lý của Nhị thiếu có hàng ngàn hàng vạn a, nhưng tại sao người đại diện của Nhị thiếu lại chọn cô? Tại sao chứ?

Người đại diện của Nhị thiếu lập tức đưa ra đáp án, đây là ý của Nhị thiếu.

Ngay lúc đó, Lâm Giai Giai liền gấp không chờ nổi mà đáp ứng. Ngày đầu tiên bắt đầu việc làm trợ lý, cô cư nhiên lại gặp được Tiểu Mai. Thì ra, Tiểu Mai cũng đã trở thành chuyên viên trang điểm và tạo hình riêng cho Nhị thiếu. Hai cô cùng đi theo người đại diện của Nhị thiếu là Hạ Tuấn Quân, chuẩn bị đến đoàn phim mới mà Nhị thiếu nhận.

Sớm biết rằng trong nhà Nhị thiếu rất có tiền, nhưng cô vẫn bị cái biệt thự hoa lễ kia chói cho choáng váng, đồng thời cũng mang theo chút thấp thỏm. Hạ Tuấn Quân dường nhìn ra Lâm Giai Giai đang khẩn trương, liền vỗ vỗ vai cô nói.

"Không có gì đâu. Việc lần trước, Nhị thiếu không hề trách cô. Nếu không, cậu ấy cũng không để cô làm trợ lý của mình."

Quả nhiên, sau khi vào biệt thự, Âu Dương Thiên Nhiên đang ăn sáng thấy được Lâm Giai Giai cũng không bất kỳ phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt mà hướng cô gật đầu coi như chào hỏi, sau đó nói.

"Mọi người đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì cùng ăn đi."

"Không cần, không cần đâu! Chúng tôi ăn rồi mới đến đây. Nhị thiếu! Cậu cứ từ từ ăn, thời gian vẫn còn sớm."

Hạ Tuấn Quân vội vàng xua tay nói.

"Nếu như vậy, mọi người ngồi xuống uống trà đi."

Một người phụ nữ nhìn qua vô cùng có quý khí, trên dưới bốn mươi tuổi hướng bọn họ mỉm cười nói, ngay sau đó, người làm liền đem tà và điểm tâm dọn ra cho bọn họ.

Hạ Tuấn Quân vội vàng đáp.

""Được được. Phu nhân! Bà khách khí rồi."

Lúc này, Lâm Giai Giai mới biết được, thì ra người phụ nữ này chính là chị dâu của Nhị thiếu. Mà soái ca ngồi bên cạnh Nhị thiếu, rốt cuộc Lâm Giai Giai cũng nhận ra, đó chính là cháu trai của Nhị thiếu, diễn viên hạng một của Hoa Quốc, Âu Dương Dịch.

Sau đó, trôi qua vài phút, Âu Dương Thiên Nhiên và Âu Dương Dịch đều đã ăn xong bữa sáng. Lúc này, Lâm Giai Giai liền nhanh chóng chào hỏi Âu Dương Thiên Nhiên.

"Nhị thiếu! Tôi(*) là trợ lý mới của cậu, tôi tên là Lâm Giai Giai. Xin chào Nhị thiếu."

(*) Định xưng là em-cậu. Nhưng thấy kì kì.:V ai bảo thụ cmn nhỏ tuổi quá, del biết xưng hô sao cho vừa lòng bà tác giả nữa. Có ai nghĩ ra xưng hô hợp lý thì cmt nhé. Cho hay thôi.

Má ơi! Thần tượng đang đứng trước mặt mình! Lâm Giai Giai tỏ vẻ, cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

"Ừ! Tôi biết rồi! Cố gắng làm tốt nhé."

Âu Dương Thiên Nhiên nhìn gương mặt Lâm Giai Giai cố nén kích động mà đỏ ửng, kết hợp với cái đầu nấm tròn vo không hề thay đổi, cánh tay liền nhịn không được duỗi đến sờ sờ.

Lập tức, toàn gương mặt của Lâm Giai Giai liền bạo phát, đỏ bừng.

Tiểu Mai đứng bên cạnh nhìn thấy Âu Dương Thiên Nhiên cư nhiên lại dùng động tác sủng nịch như vậy mà xoa đầu Lâm Giai Giai, liền nói.

"Nhị thiếu! Chị cũng muốn."

Được rồi! Tiểu Mai hai mươi mấy tuổi, so với Âu Dương Thiên Nhiên còn lớn hơn vài tuổi lại làm nũng, một chút cũng không thấy xấu hổ.

Mà Âu Dương Thiên Nhiên cũng đối xử bình đẳng, quả nhiên cũng xoa đầu Tiểu Mai. Ừ! Cảm giác so với lúc nuôi một chú cún nhỏ thất lạc cũng không khác lắm!:)))

Sau khi bước lên xe, Âu Dương Dịch nhìn Lâm Giai Giai và Tiểu Mai ngồi ở phía sau, nhịn không được có chút hâm mộ nói.

"Cậu nhỏ! Đãi ngộ của cậu thật tốt, có người đại diện, có trợ lý, còn có chuyên viên trang điểm riêng, tất cả đều đầy đủ. Đâu có giống con, cu đơn như tuổi về già ý."

Âu Dương Dịch mới vừa dứt lời, người đàn ông ngồi ở ghế phụ nhìn qua ba mươi mấy tuổi cũng là người đại diện của Âu Dương Dịch kêu A Kim, mặt đầy bất đắc dĩ nói.

"Thiếu gia! Còn tôi đâu rồi?"

"A! Ngại quá! Em quên mất!"

Lúc này, Âu Dương Dịch mới nhớ đến người đại diện của mình cũng ở đây, nhùn nhún vai nói với Âu Dương Thiên Nhiên.

"Đâu còn cách nào khác, trợ lý Tiểu Quách của con có vợ đang sắp sinh con, cho nên con để anh ấy nghỉ một tháng ở nhà chăm vợ. Cậu nhỏ! Cậu nói xem, trên thế này đi đâu tìm được người chủ tốt như con cơ chứ?"

Âu Dương Thiên Nhiên mặt không đổi sắc nhìn Âu Dương Dịch.

"Để Tiểu Quách nghỉ ở nhà chăm sóc vợ, không phải là do anh của cậu cũng là ba của con đề nghị sao?"

Mấy ngày trước, vợ nam trợ lý Tiểu Quách của Âu Dương Dịch sắp sinh con, lúc ấy Âu Dương Thiên Hùng vừa vặn nghe được, liền trực tiếp phất tay cho Tiểu Quách nghỉ một tháng rưỡi, để hắn ở nhà chăm vợ mình. Nói mỹ danh là nghỉ đẻ:)). Lúc đó, Âu Dương Thiên Nhiên cũng đang có mặt, cho nên đều nghe rành mạch.

"Qui sà ma cậu nhỏ? Sao cậu lại nỡ huỷ tượng đài của con chứ? Tuy đúng là do ba của con đề nghị, nhưng mà không phải con cũng đồng ý hay sao <('3')>?"

Âu Dương Dịch tủi thân. Sao tiểu thúc lại thích hình tượng của y như vậy chứ? Mà đặc biệt là còn ở trước mặt nhiều người nữa cơ:<.

Lâm Giai Giai và Tiểu Mai ngồi ở hàng ghế sau không nhịn được cười trộm. Nhìn Nhị thiếu dùng vẻ mặt đầy nghiêm túc phá vỡ hình tượng của Âu Dương Dịch là một chuyện rất là thú dị. Không ngờ Nhị thiếu còn có thú vui hài hước như vậy.

Ở đoàn phim 《 Sáng cùng Tối 》(:V theo ý kiến mình thấy sửa và thành cùng ok nhé)

Sau khi Âu Dương Thiên Nhiên và Âu Dương Dịch đến đoàn phim, không lâu sau đó liền chuẩn bị quay phim.

Ban đầu mọi người đều cho rằng sẽ bắt đầu quay cảnh phim đầu tiên, không ngờ Nghiêm Khoan lại muốn quay cảnh đối diễn giữa Âu Dương Thiên Nhiên và Lăng Ảnh Liệt trước tiên. Bởi vì lịch làm việc của Lăng Ảnh Liệt rất bận, không có nhiều thời gian, cho nên Nghiêm Khoan muốn đem những cảnh diễn của Lăng Ảnh Liệt quay xong hết.

Trong phòng hoá trang, không khí có chút quá mức yên tĩnh.

Thân là hai diễn viên chính, Âu Dương Thiên Nhiên và Âu Dương Dịch đều cùng Lăng Ảnh Liệt sử dụng chung một phòng hoá trang lớn. Âu Dương Dịch vốn có tính tình năng động hoạt bát, nhưng khi nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt, liền dịu ngoan như cô gái nhỏ:))). Thật sự giống như học sinh tiểu học lần đầu biết yêu gặp phải crush ngồi kế bên vậy. (Chém đấy, sửa ý xíu)

Âu Dương Thiên Nhiên cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nếu hỏi tại sao thì, chắc có lẽ là do cậu nhớ đến việc bản thân nói xấu sau lưng trước mặt chính chủ Lăng Ảnh Liệt, cho nên Âu Dương Thiên Nhiên liền cảm giác cả người đều không tốt. Còn cái nhiệm vụ nồng nặc mùi hố cha kia, lại kêu cậu phải được Lăng Ảnh Liệt tán thành. Nhìn đi nhìn đi, dưới tình huống như thế này, đừng nói là được Lăng Ảnh Liệt tán thành, không bị anh ta khó dễ đã rất tốt rồi ha.

Tiểu Mai đang đánh phấn cho Âu Dương Thiên Nhiên, còn Âu Dương Thiên Nhiên lại đang chìm trong chín tầng mây, lơ lơ lửng lửng, đột nhiên lại bị âm thanh của Lăng Ảnh Liệt kéo cho hồi hồn.

"Cậu làm sao lại biết được?"

Nam thần cư nhiên đang nói chuyện! Ánh mắt của chuyên viên trang điểm và tất cả mọi người đều chú ý lên người Lăng Ảnh Liệt, ngay cả cánh tay đang hoá trang cho Âu Dương Thiên Nhiên của Tiểu Mai cũng dừng lại.

Âu dương Thiên Nhiên có chút nghi hoặc nhìn về phía Lăng Ảnh Liệt ngồi ở bên cạnh, ánh mắt như đang dò hỏi.

"Anh đang hỏi tôi sao?"

Lăng Ảnh Liệt rốt cuộc cũng đem ánh mắt nhìn vào gương di chuyển sang người Âu Dương Thiên Nhiên. Ánh mắt đen láy như mực, dường như xem thấu được nội tâm của Âu Dương Thiên Nhiên.

"Đúng vậy."

Chu cha mạ ơi! Âu Dương Thiên Nhiên tức khắc hoảng sợ. Anh ta cư nhiên biết trong lòng mình đang nghĩ gì sao? Âu Dương Thiên Nhiên mạc danh có chút hoảng hốt. Không được! Không thể không có tiền đồ như vậy, chỉ một ánh mắt mà đã doạ được mày rồi sao Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên, điều mày muốn chính là đạp anh ta dưới chân mày, sao lại có thể để một ánh mắt doạ sợ rồi.

Âu Dương Thiên Nhiên ra vẻ trấn định trả lời Âu Dương Thiên Nhiên.

"Ừ.... Là từ kịch bản nhìn ra được."

Sự việc rõ ràng như vậy, làm sao Âu Dương Thiên Nhiên lại không nhìn ra cho được. Hai vị nam chính đều có bệnh sạch sẽ và chứng cưỡng chế, vừa nhìn liền biết biên kịch đã đem thói quen sinh hoạt của mình dung nhập vào nhân vật.

"À."

Không ngờ Lăng Ảnh Liệt lại dứt khoát đáp lời lại, sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng hoá trang. Bởi vì anh đã thay xong quần áo, hoá trang cũng hoàn tất. Trước khi đi, ngay cả một ánh mắt cũng không cấp cho Âu Dương Thiên Nhiên.

Sau khi Lăng Ảnh Liệt rời đi, không khí vẫn luôn áp lực trong phòng hoá trang rốt cuộc cũng hoà hoãn trở lại.

Tiểu Mai nhịn không được vỗ vỗ ngực mình nói.

"Má ơi! Lăng Ảnh Liệt, Lăng đại thần quả thực có khí trang quá cường đại. Nhị thiếu! Em vừa rồi cùng Lăng đại thần nói chuyện trông có vẻ rất quen thuộc nhỉ?"

Ánh mắt của Âu Dương Thiên Nhiên đầy nghi hoặc.

"Quen thuộc?"

Quen cái rắm chứ quen. Hai người chỉ mới gặp nhau một lần ở tuần trước mà thôi nha, hơn nữa còn là một buổi gặp mặt không có chút nào vui vẻ á. Tình ssi tính lại đây cũng chỉ là lần thứ hai cậu và Lăng Ảnh Liệt gặp mặt. Âu Dương Thiên Nhiên nghĩ Lăng Ảnh Liệt sẽ không nhắc lại chuyện kia, không ngờ rằng anh ta vẫn thù dai như vậy. Lăng Ảnh Liệt trước khi đi "À" một cái là có ý gì chứ? Âu Dương Thiên Nhiên có chút muốn phát điên.

Tiểu Mai gật gật đầu nói.

"Ừ! Chị nghe nói, nếu không phải là người anh ấy quen thuộc, Lăng đại thần sẽ không chủ động nói chuyện đâu."

"Đúng vậy! Tên Lăng Ảnh Liệt đó thực sự là ngạo mạn. Cậu không thấy là từ khi anh ta bước vào, đều đem con thành trong suốt sao:<?"

Âu Dương Dịch cũng phụ hoạ nói. Đột nhiên y nhớ đến cái gì, lập tức liền có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.

"Cậu nhỏ! Cậu thảm rồi! Lát nữa khi cùng anh ta đối diễn, cậu phải cẩn thận đó nhe."

-----

Editor:

Sr nhen. Nay học từ sáng đến 6h mới tan nên edit trễ. Haizz. ~~ hay lên rồi phải không? Ủng hộ ủng hộ nèo~

Tặng @Anh_Phu giựt tem nè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play