Gặp mặt

Tác giả: Đình Băng

Trans: Rin_026

Edit: Miu

Bộ phim này, từ trước tới nay, Nghiêm Khoan đều muốn tự mình làm đạo diễn quay chụp. Bộ phim này có cốt truyện quá mức xuất sắc. Mỗi nhân vật bên trong đều giống như được trao cho sinh mệnh. Lúc trước, khi xem được bộ kịch bản, Nghiêm Khoan liền hạ quyết tâm, bất luận như thế nào, đều muốn tự mình chỉ đạo quay bộ điện ảnh này.

Lúc trước, để có thể trở thành tổng đạo diễn của bộ phim, Nguyên Khoan đã tốn không ít công sức. Cũng may, cuối cùng biên kịch của bộ phim cư nhiên lại là người nào đó mà ông quen biết. Hơn nữa, người này còn thiếu ông một nhân tình.

Nghiêm Khoan có lòng tin, chỉ cần ông đem cốt truyện trăm phần trăm quay chụp toàn bộ mà nói, ông nhất định có thể mượn bộ phim này tiến thêm một bước nữa trong giới đạo diễn. Hơn nữa, bộ phim này còn được người nào đó làm khách mời tham diễn, cho nên nó nhất định sẽ nổi. Chẳng qua, vấn đề hiện tại chính là, bởi vì biên kịch của bộ phim này cũng chính là người nào đó, là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Tuy rằng bộ phim này, người nào đó đáp ứng giao cho Nghiêm Khoan, nhưng hai diễn viên chính, người nào đó lại yêu cầu phải được chính anh đồng ý mới thông qua. Lúc đó, để có thể trở thành tổng đạo diễn của bộ phim, cho nên Nghiêm Khoan không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng.

Hiện tại, cũng vì việc này mà có chút khó khăn. Bởi vì người nào đó cư nhiên lúc Âu Dương Thiên Nhiên đến thử kính, lại có việc phải đến trễ nửa tiếng. Cho nên, bắt buộc Âu Dương thiên nhiên phải ở đây chờ.

Nếu không phải từ chỗ Nghiêm Khoan biết được, tên biên kịch này không phải cố ý mà nói, Âu Dương Thiên Nhiên thật đúng là cho rằng, tên đó đang chuẩn bị cho cậu một cái ra oai phủ đầu. Bất quá cũng tốt, thừa dịp thời gian này, cậu cũng hảo hảo xem lại kịch bản một chút.

Kết quả, căn bản không phải đợi nửa giờ, mà là hơn một giờ đồng hồ. Nghiêm Khoan gọi cho biên kịch vài lần, tổ tông này còn tắt máy. Việc này, liền có chút xấu hổ.

Rõ ràng đã thương lượng tốt thời gian, nói là nửa giờ, như vậy tại sao hơn một giờ rồi còn chưa thấy bóng dáng của ai? Hơn nữa, gọi điện thoại còn tắt máy, nếu đổi lại là diễn viên khác, có lẽ đã sớm thiếu kiên nhẫn bỏ đi.

Điều này khiến Nghiêm Khoan cũng rất sốt ruột. Một bên là Âu Dương Thiên Nhiên, Nhị thiếu gia của tập đoàn Âu Dương. Một bên là đại biên kịch có thân phận đặc thù. Hai bên đều làm ông khó xử. Để Âu Dương Thiên Nhiên chờ đợi mà không có thời gian chính xác cũng không được, mà để cậu ấy phải rời đi cũng không thể được.

"Âu Dương..."

Đã cùng Âu Dương Thiên Nhiên quay chụp 《 Tường Vi Hoa Khai 》, ở chung ba tháng thời gian, Nghiên Khoan cũng coi như có vài phần hiểu biết đối với tính cách của Âu Dương Thiên Nhiên. Đang muốn mở miệng, lại bị Âu Dương Thiên Nhiên đánh gãy.

"Không có gì đâu. Có khả năng là anh ấy có chuyện quan trọng gì khác cho nên đến trễ. Hôm nay tôi cũng không có việc gì, có thể từ từ đợi." (Lần đầu gặp, vầy là mất điểm rồi công quân ei:))))

Không ngờ đại thiếu gia Âu Dương Thiên Nhiên này đã đợi hơn một giờ, mà một chút tức giận cũng đều không có. Ấn tượng của Nghiêm Khoan đối với Âu Dương Thiên Nhiên lại tăng thêm vài lần. Nếu đổi lại là mấy đại thiếu gia khác, có lẽ đã sớm đạp cửa bỏ đi. Cũng giống như Âu Dương Dịch, nếu là y, y đã không có kiên nhẫn đợi lâu như vậy.

Lại đợi thêm mười phút, đến nỗi Hạ Tuấn Quân cũng đã có chút không kiên nhẫn, gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên vẫn như cũ bình tĩnh. Chỉ là cậu muốn đi vệ sinh một chút, rửa mặt tỉnh táo.

Hạ Tuấn Quân cùng Âu Dương Thiên Nhiên đi đến nhà vệ sinh. Hắn nhìn Nhị thiếu gia của mình chậm rì rì rửa tay, có chút không đoán được cảm xúc của cậu.

"Nhị thiếu! Cậu không tức giận sao?"

"Tức giận?"

Âu Dương Thiên Nhiên rút khăn giấy, một bên chậm rãi đem những vệt nước trên tay mình lau khô, một bên nói.

"Không tức giận."

"Nhưng mà tên biên kịch kia nhất định là cố ý. Anh ta giống như muốn ra oai phủ đầu với Nhị thiếu vậy."

Nếu có việc bận có thể nói thẳng, không cần phải kéo dài như vậy. Cuối cùng còn trực tiếp tắt điện thoại, cũng không biết là rốt cuộc có đến hay là không. Thân là người đại diện kim bài, Hạ Tuấn Quân không ngốc, hắn đã nhìn ra, người biên kịch kia tựa hồ cố tình nhằm vào Âu Dương Thiên Nhiên. Hắn không tin, Âu Dương Thiên Nhiên không nhìn ra được.

"Anh đã xem qua bộ kịch bản kia chưa?"

Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo nói.

"À... Có xem qua một chút..."

Hạ Tuấn Quân không rõ vì sao Âu Dương Thiên Nhiên lại hỏi hắn vấn đề này.

"Anh cảm thấy, bộ kịch bản này viết như thế nào?"

Âu Dương Thiên Nhiên tiếp tục hỏi.

"Rất tốt! Đặc biệt là nhân vật mà Nhị thiếu thử kinh ấy, hắn ta.... rất...."

Hạ Tuấn Quân tựa hồ nhất thời không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để hình dung.

"Rất biến thái..."

Âu Dương Thiên Nhiên tiếp lời Hạ Tuấn Quân.

"Đúng vậy! Chính là rất biến thái. Nhân vật đó.... Trên thế giới này thực sự có một người như vậy tồn tại hay sao?"

Tính cách của nhân vật này quá mức cực đoan. Nếu hắn ta thực sự tồn tại trong đời sống hiện thực mà nói.... Hạ Tuấn Quân nhịn không được rùng mình một cái. Hắn đột nhiên có chút hối hận đã để Âu Dương Thiên Nhiên đến thử kính nhân vật này. Một người có tính cách biến thái đến như vậy, sau khi Nhị thiếu diễn xong nhân vật này, liệu tư tưởng có thể cũng sai lệch theo hay không? Hắn đã nghe qua, nếu diễn viên đã nhập diễn rồi, sẽ rất khó để dứt ra hoàn toàn được.

Âu Dương Thiên Nhiên đem khăn giấy trong tay chuẩn xác ném vào trong thùng rác, sau đó liền xoay người đối diện với Hạ Tuấn Quân, trong mắt cười như không cười nói.

"Là dạng người gì, thì sẽ viết ra dạng kịch bản như vậy."

"Hả?"

Hạ Tuấn Quân còn chưa phản ứng lại kịp, đã thấy Âu Dương Thiên Nhiên cất bước rời đi, lập tức liền đuổi theo.

Sau khi hai người biến mất, cánh cửa ở gian cuối cùng mở ra. Một người đàn ông cao lớn mặc bộ tây trang màu đen từ bên trong bước ra, hai tay cắm vào trong túi, đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn ra cửa vào rộng mở, thanh âm trầm thấp vang lên quanh quẩn trong nhà vệ sinh.

"Biến thái? Là nói mình sao?"

- ----

Không sai! Âu Dương Thiên Nhiên chính là đang quanh co lòng vòng mà mắng chửi người. Nghĩ rằng cậu thực sự không tức giận hay sao? Vô duyên vô cớ để cậu đợi hơn một giờ đồng hồ, không nói không rằng, Âu Dương Thiên Nhiên cậu cũng không phải là một người có kiên nhẫn tốt. Cho dù anh ta là đại biên kịch thì thế nào? Đại minh tinh thì thế nào? Nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, cậu đã sớm rời đi. Đương nhiên, trong này còn có nguyên do là Nghiêm Khoan làm đạo diễn.

Âu Dương Thiên Nhiên vừa mới quay lại phòng thử kính, phát hiện Nghiêm Khoan không ở đây. Đang muốn hỏi nhân viên công tác tình huống một chút, liền thấy một người đàn ông có thân hình cao lớn đẩy cửa bước vào, phía sau anh còn có một người mang mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn là một người thành thục ổn trọng. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||

Tóc ngắn tuỳ ý, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng. Lông mày rất đậm, mũi cao thẳng, đôi mắt của anh hình dạng vô cùng đẹp, xem lẫn giữa mắt phương và mắt hoa đào, đồng tử đen láy. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái, phảng phất có thể đóng băng tất cả. Thân hình cao 1 mét chín mươi mấy, so với cậu còn cao hơn ước chừng mười cm. Ngay từ lúc anh ta bước vào, khí lạnh quanh thân dường như đã đem không khí xung quanh căn phòng đều ngưng kết thành băng. Chưa bao giờ có một người nào có thể trực tiếp đem khí thể áp bách thẳng thừng Âu Dương Thiên Nhiên như vậy.

Đối với người đàn ông này, Âu Dương Thiên Nhiên chỉ có thể dùng hai từ để hình dung đến, lãnh ngạo (cao lãnh-ngạo mạn). Âu Dương Thiên Nhiên lãnh, chỉ lãnh ở bề ngoài. Mà anh ta lãnh, là lãnh từ tận trong xương, khiến người khác không rét mà run. Ngạo của anh ta kết hợp với khí chất vốn có, cảm giác áp bách cường đại, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhưng mà, những người không dám nhìn thẳng này, không bao gồm Âu Dương Thiên Nhiên.

Người vừa đến này, Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng quen thuộc. Bởi vì anh ta là mục tiêu lớn nhất của cậu, Lăng Ảnh Liệt, giống như tên của anh ta, lãnh ngạo và khí phách.

Trong nháy mắt, khi nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên không thể không thừa nhận, khí thế của bản thân quả thực yếu hơn đối phương một bậc. Cảm giác tồn tại của anh ta quá mức cường đại, quá mức mãnh liệt. Bất luận người nào đứng ở bên cạnh anh ta, cũng đều sẽ mất đi hào quang. Người thật so với ảnh chụp đẹp và cường thế hơn rất nhiều.

Lăng Ảnh Liệt bước lên vài bước, đi đến trước mặt của Âu Dương Thiên Nhiên cúi đầu, nhìn xuống Âu Dương Thiên Nhiên. Không sai! Đáng chết chính là nhìn xuống! Anh ta so với Âu Dương Thiên Nhiên ước chừng cao hơn mười cm.

"Âu Dương Thiên Nhiên?"

Thanh âm của anh trầm thấp, giống như mang theo mê hoặc, rất êm tai. Có điều, Âu Dương Thiên Nhiên lại cảm giác có thêm chút lãnh. Ánh mắt anh rất sắc bén, khi nhìn thẳng vào người khác, sẽ khiến người đó nhịn không được có chút phát hoảng.

"Là tôi! Lăng Ảnh Liệt?"

Không ngờ rằng, cậu sẽ gặp mặt Lăng Ảnh Liệt dưới tình huống như thế này. Như vậy sao cậu lại có thể nhận thua? Sao lại có thể yếu thế hơn anh ta được? Sau này, Âu Dương Thiên Nhiên cậu chính là muốn trở thành một người đàn ông đứng ở đỉnh cao, sao lại có thể để đối thủ áp chế mình? Cho dù là chiều cao thua kém, khí thế thua kém, khí tràng cũng thua kém thì thế nào? (:))) Dù sao thì, Âu Dương Thiên Nhiên cậu tuyệt đối sẽ không nhận thua.

"Ừ!"

Lăng Ảnh Liệt đáp, hai người không chớp mắt mà nhìn nhau. Chỉ trong nháy mắt, trong ánh mắt của hai người, phảng phất như bắn ra băng sương, hướng đối phương thăm dò. Nhất thời, áp suất trong phòng thử kính liền hạ xuống, người đại diện Hạ Tuấn Quân đứng phía sau Âu Dương Thiên Nhiên và người đại diện Phạm Hợp phía sau Lăng Ảnh Liệt đều hai mặt nhìn nhau. Thời gian giống như trong chớp mắt đã đình chỉ.

"Cậu chọn một đoạn kịch bản tùy ý, diễn cho tôi xem."

Lăng Ảnh Liệt dẫn đầu mở miệng, có điều trong nháy mắt đó, khí thế của Âu Dương Thiên Nhiên rõ ràng đã yếu đi một phần so với Lăng Ảnh Liệt.

Âu Dương Thiên Nhiên vs Lăng Ảnh Liệt, lần đầu tiên giao đấu, Lăng Ảnh Liệt thắng.

Rốt cuộc, Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được chớp chớp mắt. Trời ạ! Gia hoả kia trừng mắt lớn như vậy, không cần chớp mắt hay sao?

Từ từ, gia hoả này nói cái gì? Để cậu tự chọn một đoạn kịch bản mà diễn? Có ý gì chứ?

Dường như thấy được nghi hoặc trong mắt của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt nhàn nhạt nói.

"Nghiêm đạo có công việc, tôi tới tham ban. Thử kính hiện tại bắt đầu."

Cái gì? Nghiêm Khoan để Lăng Ảnh Liệt thay ông ấy quan sát thử kính? Hơn nữa, hiện tại còn bắt đầu? Không đợi người biên kịch kia đến hay sao?

Tuy rằng Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy dường như có điểm đáng ngờ, nhưng nếu Lăng Ảnh Liệt đã nói như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đi. Lấy địa vị ở giới giải trí của Lăng Ảnh Liệt, cùng với kỹ thuật diễn cao siêu đứng đầu giới nghệ sĩ của anh ta, để anh ta thay thế Nghiêm Khoan quan sát thử kinh, hình như đúng là không có bất luận vấn đề gì.

Chỉ là, tựa hồ Nghiêm Khoan rất quen thuộc với Lăng Ảnh Liệt thì phải. Kệ mẹ nó đi. Hiện tại là lần thử kính để lấy được vai diễn quan trọng, hệ thống không quy định thời gian hoàn thành, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên biết, bỏ lỡ lần thử kính này, sẽ không còn cơ hội nào khác. Cho nên, cậu nhất định phải nghiêm túc diễn, đặc biệt là ở đây có Lăng Ảnh Liệt, đối thủ lớn nhất của cậu đang quan sát. Tuyệt đối không thể để Lăng Ảnh Liệt coi thường cậu được.

Tuỳ ý chọn một cảnh có đúng không? Vừa hay hợp với ý của Âu Dương Thiên Nhiên.

Lăng Ảnh Liệt vừa ngồi xuống, liền phát hiện khí chất và biểu tình trên gương mặt của Âu Dương Thiên Nhiên đã thay đổi.

Âu Dương Thiên Nhiên vừa nãy giống như một nhánh mai thanh lãnh trong gió, trang nhã mà đạm mạc, hiện tại cậu lại trở thành một đoá hoa hướng dương, có đủ khả năng để khiến cho người khác cảm giác như đang được mặt trời chiếu rọi ấm áp, ôn nhu.

Tay cậu nhẹ nhàng nắm lại, đường cong trên gương mặt nguyên bản lãnh ngạnh chỉ trong nháy mắt đã trở nên vô cùng nhu hoà, khoé miệng lại gợi lên một độ cung hoàn mỹ, ánh mắt nhìn vào hai ngón tay đang từ từ nắm lại của mình, nhuộm đẫm ý cười.

"Hoa cúc tuy rằng không sánh được với mẫu đơn cao quý, không bằng hoa hồn mê người, cũng không bằng bách hợp thanh hương, nhưng nó lại có được sự kiên cường mà bất luận loài hoa nào cũng không có được. Hương thơm của nó, chỉ có nhân tài đủ hiểu nó, mới có thể ngửi thấy được."

Âu Dương Thiên Nhiên cúi đầu đầy ôn nhu, ý cười nguyên bản nhàn nhạt kia, ngay khi cậu chậm rãi nhắm mắt lại, ngửi hương thơm của đoá hoa cúc không hề tồn tại trong lòng bàn tay, càng ngày càng tươi tắn. Cả người Âu Dương Thiên Nhiên dường như được ánh mặt trời chiếu rọi, khiến cho người khác cảm thấy một loại an tâm ấm áp.

Đột nhiên, cánh tay đang nâng niu đoá hoa cúc của Âu Dương Thiên Nhiên trở nên cứng đờ, sau đó, nụ cười ban đầu còn đang như ánh mặt trời thoắt cái biến mất. Ngay khi cậu trợn mắt, đường cong ôn nhu trên gương mặt trở nên lãnh ngạnh, thậm chí là văn vẹo.

Hai bàn tay của cậu nắm chặt, dường như đang đem đoá hoa cúc nắm ở trong tay, sau đó dùng sức nghiền nát, thậm chí tựa hồ còn thấy được cánh hoa đang tan rã, từ trong bàn tay cậu rơi xuống. Ngay sau đó, gương mặt nguyên bản đang ôn nhu lộ ra tia tà ác, mang theo tươi cười điên cuồng, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu trở nên thâm trầm.

"Hoa cúc kiên cường sao? Bất quá cũng chỉ như thế. So với thứ nhỏ bé này, ta càng thích hương vị của máu hơn. Mùi tanh của máu sẽ tản ra hơi thở tuyệt vọng và sợ hãi, như vậy mới là thứ mà ta mong đợi. Ha ha ha ha...."

Cậu phá lên cười, trên gương mặt mang theo điên cuồng vặn vẹo và dữ tợn, bộ dáng khiến người khác cảm giác như đi vào địa ngục tà ác.

"Dừng..."

Thanh âm của Lăng Ảnh Liệt mang theo hàn khí dường như đem Âu Dương Thiên Nhiên từ trong điên cuồng lập tức trở lại hiện thực.

Âu Dương Thiên Nhiên tự nhận trạng thái vừa rồi của mình không tồi, nhưng Lăng Ảnh Liệt lại đánh gãy cậu, không biết anh ta như vậy là có ý gì.

"Cậu đối với người biên kịch viết ra nhân vật Lý Chiếu Dương này có cảm nhận gì không?"

Hả? Âu Dương Thiên Nhiên còn tưởng rằng Lăng Ảnh Liệt sẽ hỏi cậu đối với nhân vật đang diễn này có suy nghĩ gì không, không ngờ anh ta lại hỏi cái nhìn của cậu về biên kịch. Âu Dương Thiên Nhiên tự nhận mình là một đứa bé ngoan, cho nên cảm nghĩ của cậu về tên biên kịch này không cần phải giấu giếm, vì vậy liền ăn ngay nói thật.

"Có chứng bệnh sạch sẽ, chứng cưỡng chế và cả biến thái...." (:)))) nói đúng ghê)

Phạm Hợp đứng ở phía sau Lăng Ảnh Liệt, sau khi nghe được lời nói của Âu Dương Thiên Nhiên, trên gương mặt liền xuất hiện biểu tình kinh ngạc. Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Lăng Ảnh Liệt đang trưng vẻ mặt lạnh lùng.

"Cậu thông qua. Về sau Nghiêm Khoan sẽ thông tri cho cậu."

Lăng Ảnh Liệt lạnh lùng nói, trên gương mặt không xuất hiện bất kỳ biểu tình gì.

"À."

Âu Dương Thiên Nhiên cũng rất tận lực, cùng Lăng Ảnh Liệt diện ra mặt than mà đáp ứng, mở miệng trả lời, sau đó liền mang theo vẻ mặt mông lung cùng Hạ Tuấn Quân rời đi.

Thông qua? Lăng Ảnh Liệt cư nhiên để Âu Dương Thiên Nhiên thông qua thử kính? Hơn nữa, còn là sau khi Âu Dương Thiên Nhiên nói ra suy nghĩ của mình về biên kịch? Việc này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao? Phạm Hợp có lòng hiếu kì quá nặng muốn biết, nhưng hắn lại không dám quấy rầy Lăng Ảnh Liệt đang trong trạng thái tự hỏi. Dường như trong mơ hồ, hắn nghe được âm thanh lẩm bẩm của Lăng Ảnh Liệt, nhẹ đến nỗi hắn cho là giả.

"Cưỡng chế.... Sạch sẽ.... Ừ! Cái ghế dựa này đúng là có hơi dơ."

-----

Editor:

Công xuất hiện rồi nhe. Cưng dễ sợ vậy hà. Chúc mừng công quân thành công có đất diễn.:333

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play