Tác giả: Đình BăngTrans: Rin_026Edit: MiuMột tuần sau đó, bởi vì Âu Dương Thiên Nhiên và Chu Tử Bân có không ít cảnh diễn phối hợp, cho nên hai người đều vô cùng cố gắng, lấy ra kỹ năng diễn chân chính của bản thân, ai cũng không nhường ai. Đây đúng là cảnh tượng tràn ngập tranh đấu mà Nghiêm Khoan mong muốn. Tuy rằng có đôi khi hai người thể hiện quá mức mà mắc phải không ít lần NG, nhưng cũng vì nguyên nhân này, kỹ thuật diễn của hai người bọn họ lại ngày càng tốt lên.
Ban đầu, kỹ thuật diễn trung cấp của Âu Dương Thiên Nhiên nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Chu Tử Bân, đôi lúc khi hai người đối diễn, Âu Dương Thiên Nhiên sẽ ngẫu nhiên thắng Chu Tử Bân vài lần. Nhưng càng về sau, Chu Tử Bân lại phát hiện, kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên tiến bộ vô cùng nhanh chóng, thậm chí bản thân hắn đã có chút không theo kịp. Không phải do hắn trì trệ dậm chân tại chỗ, mà là do cậu ta tiến bộ quá nhanh.
Cách thời hạn nhiệm vụ còn lại một ngày, mà hôm nay, lại là cảnh diễn quan trọng nhất trong toàn bộ phim. Bởi vì lần cá cược kì thi tiếng anh lần trước, Âu Dương Vũ và Đan Hướng Minh có số điểm tương đương nhau, cho nên Đan Hướng Minh lại khiêu chiến với Âu Dương Vũ một lần nữa. Mà lần cá cược này, là thi đấu bóng rổ.
Trên sân thi đấu bóng rổ, trong lúc hai người đang tranh đoạt bóng, phía khán đài lại vang lên tiếng hò reo ầm ĩ, âm thanh cỗ vũ không ngừng tiếp diễn. Tuy rằng vô cùng hỗn độn, nhưng đại đa số mọi người đều trăm miệng một lời mà hô Âu Dương Vũ cố lên. Nhìn xung quanh khán đài, cũng thấy được không ít cổ động viên giơ cao tấm bảng, bên trên đều viết tên của Âu Dương Vũ, ngoài ra còn có cả ảnh chụp. Điều này chẳng những thể hiện được nhân khí trong trường của Âu Dương Vũ, mà còn có thể thấy được Đan Hướng Minh trong trường có bao nhiêu không hợp mắt người khác.
"Phanh phanh phanh......"
Rốt cuộc thời gian thi đấu cũng tới hồi kết, toàn khán đài yên tĩnh lại, chỉ có âm thanh bóng rổ va chạm vào mặt sàn vang lên không ngừng. Âu Dương Vũ uyển chuyển dẫn bóng lách sang người Đan Hướng Minh, lập tức Đan Hướng Minh giơ tay chặn lại. Nhưng ngay tại thời điểm hắn duỗi thẳng tay trái, liền đột nhiên cứng đờ một chút, sau đó Đan Hướng Minh khẽ cắn răng, trán lấm tấm mồ hôi, gắt gao nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ.
Tuyệt đối không thể cho phép Âu Dương Vũ vượt qua hắn!
Thế nhưng, Đan Hướng Minh lại thất bại. Chỉ thấy Âu Dương Vũ chuyển hướng nhảy lên không trung, quả bóng trong tay trực tiếp hướng về phía rổ, vào. Điểm số kết thúc tại 108 vs 52, toàn bộ nam nữ ngồi trên khán đài không hẹn mà cùng đứng lên, cao giọng hoan hô, kêu to tên của Âu Dương Vũ. Quả nhiên, Âu Dương Vũ chính là nam thần, Đan Hướng Minh tính là cái gì chứ, ngay cả một nửa nam thần cũng đều không bằng.
Chỉ có duy nhất một nữ sinh mặc chiếc váy liền màu trắng không hề chú đến Âu Dương Vũ phía dưới, mà ánh mắt chỉ hướng về Đan Hướng Minh đang ngã trên đất. Đan Hướng Minh vì cứu cô ngày hôm qua mà cánh tay bị thương, cô hiện tại rất lo lắng, chỉ sợ vết thương trên tay Đan Hướng Minh bị rách ra. Khi cuộc thi đấu vừa kết thúc, cô lập tức chạy đến chỗ của Đan Hướng Minh, cẩn thận nâng hắn lên, sau đó liền thấy thấy được phần áo trên vai trái đan hướng minh đã bị máu tươi nhuộm đỏ một mảng.
"Cậu thế nào rồi? Không phải lúc nãy tôi đã không cho cậu thi đấu hay sao? Tại sao cậu lại không nghe chứ? Không được rồi, miệng vết thương của cậu bị rách ra, tôi phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra đã."
Nữ sinh đỡ lấy Đan Hướng Minh, vòng tay phải của hắn lên vai, sau đó để cơ thể to lớn của Đan Hướng Minh dựa lên thân hình mảnh khảnh có chút nhỏ bé của mình, từng bước từng bước dìu Đan Hướng Minh đi về phía cửa của sân thi đấu. Trong toàn bộ quá trình, nữ sinh không hề liếc mắt nhìn Âu Dương Vũ lấy một cái. Mấy tên tuỳ tùng của Đan Hướng Minh cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Vũ, sau đó lại lon ton đuổi theo nữ sinh.
Âu Dương Vũ đứng nguyên tại chỗ, hai tay đút vào túi quần, miệng khẽ động, yên lặng nhìn bọn họ rời đi. Ánh nhìn của cậu vẫn luôn đuổi theo nữ sinh đang dìu Đan Hướng Minh, đôi mắt hiện lên vài phần phức tạp, cho đến khi thân ảnh của họ biến mất khỏi cánh cửa. Xung quanh Âu Dương Vũ có vô số người, nam có, nữ có, bọn họ đều hướng ánh mắt sùng bái mà chúc mừng cậu. Thế nhưng, trong mắt Âu Dương Vũ chỉ có hình dáng nhỏ gầy của nữ sinh, vừa sốt ruột lo lắng vừa nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể to lớn của Đan Hướng Minh rời đi, xung quanh hết thảy đều trở thành không khí. Ánh đèn sân thi đấu phản chiếu lên thân hình đơn độc của Âu Dương Vũ, lại có vẻ hiện lên chút cô đơn. Dường như, người thua cuộc mới chính là cậu.
"Cắt! Rất tốt! Một lần đã qua!"
Nghiêm Khoan vui vẻ đứng lên, nhìn Âu Dương Thiên Nhiên khích lệ.
"Âu Dương! Biểu hiện của cậu rất tốt, ánh mắt vô cùng chuẩn xác!"
"Cảm ơn đạo diễn đã khích lệ."
Trong mắt Âu Dương Thiên Nhiên không hề che dấu vui vẻ, ngay cả khoé miệng cũng nhịn không được cong lên một chút. Bởi vì sao? Bởi vì cậu rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ ở ngày cuối cùng.
Âm thanh của hệ thống không hề chậm trễ vang lên trong đầu.
"Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, khen tặng kí chủ một Rương Thần bí. Hiện tại, tổng cộng kí chủ đang sở hữu hai chiếc Rương Thần bí vẫn chưa được mở. Thu thập đủ bảy chiếc Rương Thần bí, nhất định sẽ có kinh hỉ. Cố lên:)"
Lời kịch này không tránh khỏi có chút quen thuộc nha. Âu Dương Thiên Nhiên nhận lấy khăn lông từ tay Hạ Tuấn Quân, lau đi tầng mồ hôi mỏng trên mặt, sau đó, có chút đùa giỡn nói.
"Thu thập đủ bảy chiếc Rương Thần bí sẽ có kinh hỉ sao? Hệ thống, ngươi cũng triệu hoán được Thần Long trong truyền thuyết?"
"Bớt ảo tưởng đi. Khả năng triệu hoán ra Thần Long là 0"
Hệ thống thành thành thật thật đưa ra đáp án.
Âu Dương Thiên Thiên chép miệng. Hệ thống a, ngươi cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ?
"Âu Dương! Vừa rồi cậu diễn không tệ chút nào. Nhìn tấm lưng cô độc của cậu, tâm tôi đều nát a."
Trần Vi Vi đi đến, đùa giỡn nói.
"Hơn nữa, kỹ thuật bóng rổ cả cậu quả thực rất tốt, lúc học ở trường, cậu tham gia vào đội tuyển bóng rổ hay sao?"
"Không phải! Ngày thường lúc rảnh rỗi sẽ chơi."
Bản thân Âu Dương Thiên Nhiên chỉ hiểu biết một chút về bóng rổ, mà kỹ thuật bóng rổ của nguyên chủ lại cách xa cậu không biết bao nhiêu lần, cho nên lúc quay cảnh này mới có thể thuận lợi như vậy. Trong toàn bộ quá trình quay, Chu Tử Bân quả thực đã bị Âu Dương Thiên Nhiên ngược tơi tả.
"Không nghĩ tới cậu còn có được kỹ năng bóng rổ tốt đến như vậy, quả thực là toàn năng a! Khó trách tại sao công ty giải trí Sao Trời lại coi trọng cậu, còn trực tiếp cử Hạ Tuấn Quân làm người đại diện cho cậu."
Khi Trần Vi Vi cười rộ lên, hai má liền hiện lên lúm đồng tiền, trông vô cùng đáng yêu.
"Ân! Có khả năng là vậy đi."
Âu Dương Thiên Nhiên nhàn nhạt gật đầu, cũng không lên tiếng nữa. Trân Vi Vi cảm thấy Âu Dương Thiên Nhiên tựa hồ không có hứng thú với đề tài này, lập tức liền chuyển hướng sang việc khác cùng Âu Dương Thiên Nhiên hàn huyên thêm vài phút, sau đó mới đứng lên đi thay quần áo và tân trang lại, chuẩn bị cho cảnh quay kế tiếp.
"Ê!"
Không biết từ khi nào Chu Tử Bân đã đi đến cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, sau đó vẻ mặt phức tạp mà nhìn Âu Dương Thiên Nhiên, bộ dạng muốn nói lại thôi. (Ngạo kiều có khác:))
Âu Dương Thiên Nhiên kì quái nhìn Chu Tử Bân. Gia hoả này lại bị làm sao vậy? Không phải là vừa rồi trong lúc quay phim bị cậu ngược thảm, nên hiện tại tới tìm cậu tính sổ đó chứ? Dù sao thì mấy ngày này, tình trạng này cũng thường xuyên phát sinh mà.
Thấy Âu Dương Thiên Nhiên nhìn mình không chớp mắt, một vẻ chờ mình mở miệng nói. Thế nhưng, khi đối diện với ánh mắt đen láy xinh đẹp của Âu Dương Thiên Nhiên, nhất thời Chu Tử Bân không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, gương mặt có chút đỏ lên, vẻ mặt mất tự nhiên nói.(cưng vl)
"Cái kia... Tôi thu hồi lời nói mấy ngày hôm trước với cậu. Kỹ thuật diễn của cậu quả thực không tệ. Nhưng... Nhưng mà cũng đừng quá đắc ý, dù vậy thì cậu bất quá cũng chỉ hơn tôi một chút xíu thôi, so với những nghệ sĩ hạng 1, cậu vẫn còn thua xa lắm. Hừ!"
"Nga, phải không?"
Âu Dương Thiên Nhiên cười như không cười, tựa hồ cũng không hề để ý nhiều lắm.
Thấy bộ dáng Âu Dương Thiên Nhiên không chút nào để ý, Thu Tử Bân quả thực muốn đấm một đấm vào mặt cậu ta. Gia hoả chết tiệt này, quả nhiên là thiếu đánh mà, mỗi lần hắn nhìn cậu đều cảm thấy ngứa ngáy tay chân.
"Cậu tin hay không thì tuỳ cậu."
Chu Tử Bân hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, do do dự dự một chút, sau đó vẫn là xoay người nhìn Âu Dương Thiên Nhiên nói.
"Tôi khuyên cậu, tốt nhất đừng có quá nhiều tiếp xúc với Trần Vi Vi thì hơn. Cô ta không giống với vẻ ngoài đơn thuần như vậy đâu."
Nhìn bóng dáng Chu Tử Bân rời đi, Âu Dương Thiên Nhiên lâm vào trầm tư trong chốc lát. Ân, mặt trời hôm nay đúng là vẫn mọc ở hướng đông. Quào, vậy đây đúng là kỳ tích rồi! Chu Tử Đân đối chọi gay gắt với cậu hơn một tháng này cư nhiên lại xin lỗi cậu, thậm chí còn có hảo tâm nhắc nhở cậu cẩn thận? Thật đúng là ngoài dự kiến a! Chẳng lẽ... Đây chính là ngạo kiều trong truyền thuyết? (:)))
Bất quá, Âu Dương Thiên Nhiên nhớ đến lời nhắc nhở cuối cùng của Chu Tử Bân với cậu, lại nhìn Trần Vi Vi đang quay phim phía bên kia, cậu liền lâm vào suy tư.
Hạ Tuấn Quân ở phía sau đột nhiên mở miệng.
"Chu Tử Bân kỳ thật không phải là một người xấu."
"Ân."
Âu Dương Thiên Nhiên đương nhiên biết Chu Tử Bân không phải người xấu. Trong khoảng thời gian quay phim, cậu luôn cố tình nhằm vào Chu Tử Bân, nhưng Chu Tử Bân bất quá chỉ dùng lời nói ngoài miệng để công kích cậu mà thôi, cũng không có làm ra bất kì hành động gì khác. Nếu đổi lại là một diễn viên có tâm tư không thuần khác mà nói, sợ là đã sớm lên Weibo tố khổ cùng với fans rồi đi.
Nhưng, Chu Tử Bân lại không hề làm vậy.
"Trần vi vi xuất đạo cũng đã nhiều năm rồi đi?"
Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên hỏi. Vừa xuất đạo không lâu đã được diễn nữ chính, khởi điểm cũng đã cao hơn cậu rất nhiều.
"5 năm. Nói về kỹ thuật diễn của cô ta thì còn chưa bằng Chu Tử bân và cậu. Nhị thiếu! Chu Tử Bân nói đúng, Trần Vi Vi quả thực không đơn thuần như bề ngoài của cô ta. Mấy ngày cô ta đều như có như không hỏi thăm tin tức của cậu."
Giới giải trí từ trước đến nay đều không phải nơi mà một người đơn thuần có thể sinh tồn. Tạ Tuấn Quân cũng là đang để cho Âu Dương Thiên Nhiên nhận ra, mấy ngày gần đây, Trần Vi Vi tựa hồ có ý lôi kéo làm quen với Âu Dương Thiên Nhiên.
"Em biết rồi."
Tất cả mọi người đều đã nhìn ra, Âu Dương Thiên Nhiên cậu sao lại không nhìn ra được Trần Vi Vi đang cố ý tiếp cận chứ? Hơn nữa cô ta tựa hồ còn muốn biết được tin tức gì đó từ phía cậu. Mỗi một câu nói đều cố ý hoặc vô tình thêm bẫy rập vào. Quả nhiên, có thể đứng ở một trong những vị trí đầu trong hàng nghệ sĩ hạng 2 cũng không phải đơn giản gì.
Trong phòng hoá trang.
"Chị Vi Vi! Chị lấy lòng Âu Dương Thiên Nhiên như vậy, quả thực cần thiết hay sao?"
Trợ lý Tiểu Phương của Trần Vi Vi có chút khó hiểu hỏi.
"Cái cậu Âu Dương Thiên Nhiên kia bất quá cũng chỉ là một tân nhân mà thôi, cho dù kỹ thuật diễn không tệ đi, nhưng cậu ta làm sao so với chị Vi Vi. Như vậy tại sao chị lại muốn lấy lòng cậu ta chứ?"
"Tiểu phương! Em cảm thấy Âu Dương Thiên Nhiên kia chỉ đơn giản là một tân nhân thôi sao? Một diễn viên bình thường sao lại có thể được công ty giải trí Sao Trời coi trọng như vậy? Thậm chí còn được kí hợp đồng cấp S?"
Đối với người trợ lý này của mình, Trần Vi Vi vẫn có chút không hài lòng. Những phương diện khác đều coi như chấp nhận được, nhưng còn đầu óc lại không được, việc gì cũng phải cần cô ta giải thích rõ ràng.
"Cái gì? Hợp đồng cấp S sao? Đây chính là hợp đồng cao cấp nhất của công ty giải trí đấy, ngay cả nhiều diễn viên hạng 1, thậm chí là ảnh đế còn chưa chắc đã đủ điều kiện để kí loại hợp đồng này. Như vậy một tân nhân như Âu Dương Thiên Nhiên làm sao có thể?"
Tiểu Phương khó tin được nói.
"Sao lại không có khả năng được? Nếu như Âu Dương Thiên Nhiên chính là người của Âu Dương gia thì sao?"
Trần Vi Vi vừa soi gương vừa tô lại son môi, đầy ý vị nói.
"Âu Dương gia? Chị nói Âu Dương là tập đoàn Âu Dương sao? Chẳng lẽ Âu Dương Thiên Nhiên chính là...?"
Tiểu Phương mặt đầy kinh ngạc nói.
"Không sai! Cậu ta chính là người của Âu Dương gia! Nếu không, tại sao công ty giải trí Sao Trời lại có khả năng ký hợp đồng cấp S với cậu ta được chứ? Nếu không phải chị có một người bạn đang làm việc ở công ty giải trí Sao Trời, trong lúc vô tình thấy được hợp đồng của cậu ta, chị quả thực cũng không đoán ra được. Chị đoán cậu ta có khả năng cũng giống như Âu Dương Dịch, là con của họ hàng Âu Dương gia."
Vì sao cô ta không nói là dòng chính? Nói giỡn! Âu Dương gia dòng chính đều có tiền có thế, làm sao có thể gia nhập vào giới giải trí hỗn độn này được? Dù sao thì trong lòng của Trần Vi Vi cũng đã nhận định Âu Dương Thiên Nhiên là con cháu họ hàng của Âu Dương gia.
Âu Dương gia chính là một trong năm gia tộc giàu có đứng đầu Hoa Quốc. Cho dù chỉ là họ hàng đi chăng nữa, cũng không phải là người có thể chọc đến được. Chi nhánh của tập đoàn Âu Dương rất rộng lớn, trong đó có cả công ty giải trí Sao Trời. Một khi có thể lôi kéo được quan hệ với người của Âu Dương gia, đối với Trần Vi Vi mà nói, chẳng khác nào một bước lên làm phượng hoàng cả. Tài nguyên sẽ không thiếu, trở thành ảnh hậu cũng chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Có lẽ trước kia Trần Vi Vi sẽ không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại lại khác. Cô ta cũng sắp ba mươi tuổi rồi, nhưng bây giờ cũng chỉ là một nghệ sĩ hạng 2. Tuy rằng có thể nói bộ phim [Tường Vi Hoa Khai] này là một cơ hội, nhưng cũng không đại biểu nhất định có thể thành công. Dù sao thì mấy năm nay, bởi vì cô ta không chịu thoả hiệp, nên cũng chỉ có thể đóng vai nhân vật trong phim truyền hình, nhưng đều là một vài nhân vật phụ mà thôi. Nhân vật chính đương nhiên không đến phiên cô ta nhận được. Hiện tại, công ty đã bắt đầu có ý kiến với cô ta, tài nguyên tốt cũng bắt đầu hướng về mấy diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp rồi. Giới giải trí chính là cơm thanh xuân, thấy được ngày càng nhiều nam nữ trẻ tuổi bước chân vào giới này, nếu cô ta không tranh thủ cướp lấy cơ hội, thì cô ta cũng chỉ có thể dừng chân ở đây.
----------Editor:Năm mới vui vẻ.
Tặng
nhatdieptrikhau