“Bây giờ cách trời tối còn sớm, nếu Tần lão đệ cảm thấy nhàm chán, không ngại đem những khí thạch kia cắt ra, đối với tu luyện của ngươi cũng có điểm tốt ít nhiều đó”
Tần Thiên có chút động tâm, nhìn Lôi Đình một cái, thấy hắn gật đầu đồng ý, lúc này liền một mình tới bên cạnh đống đá kia.
Sau khi Tần Thiên đi rồi, Hoa Dục Vũ nhìn Lôi Đình, hai người tiến hành nói chuyện với nhau, chỉ là thanh âm không có truyền ra ngoài mà thôi.
Rất hiển nhiên, có một số chuyện, Hoa Dục Vũ và Lôi Đình cũng không muốn cho Tần Thiên biết.
Tần Thiên cũng không để ý, đống đá trước mắt này cũng không tính là lớn, chỉ khoảng mấy trăm viên chất thành, thỉnh thoảng có một ít mới được đào ra đưa tới, nhập vào đó.
Những tảng đá này phần lớn là hình bầu dục, đường kính chưa tới ba thước, nhưng cực kỳ cứng rắn, mặt ngoài sáng bóng hiện ánh ngọc.
Tần Thiên dụng tâm cảm ứng những tảng đá này, nhịp tim không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ dựa vào mắt thường thì không phân biệt được khí thạch hay nguyên thạch.
Nhưng chỉ cần da thịt Tần Thiên chạm vào những tảng đá này, là có thể cảm ứng được tình huống bên trong của tảng đá.
Trước khi đi, Lôi Đình đã từng nhắc nhở qua Tần Thiên, không nên trước mặt Hoa Dục Vũ hiển lộ thiên phú tu luyện của mình, tránh gặp phải điều không hay.
Giờ phút này, chỉ có mỗi việc cắt thạch thôi, thật ra cũng không làm gì cả.
Nhìn thoáng qua Lôi Đình cùng Hoa Dục Vũ ở khoảng cách mười trượng, Tần Thiên bắt đầu phân biệt những tảng đá này.
Chân khí ẩn chứa bên trong khí thạch, thuộc về trạng thái khí.
Chân nguyên ẩn chứa trong nguyên thạch, thuộc về trạng thái dịch.
Tần Thiên căn cứ theo tiêu chuẩn này để phân biệt, phát hiện khoảng chín phần đều là khí thạch, nguyên thạch cũng không nhiều lắm.
Thể chất Tần Thiên tựa hồ có thể dung nạp các loại thuộc tính chân khí, cũng không sinh ra bất kỳ bài xích nào.
Bằng vào ưu thế này, Tần Thiên không chút nào cố kỵ, bắt đầu cắt thạch, hấp thu lấy các loại chân khí. Tần Thiên tốc độ cắt thạch cũng không nhanh, đó là không muốn kinh động đến Hoa Dục Vũ.
Song, Lôi Đình cùng Hoa Dục Vũ tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của Tần Thiên, căn bản không có bất kỳ chú ý nào.
Đảo mắt, một canh giờ qua đi, Tần Thiên từ trăm viên đá, phân biệt ra được hơn ba mươi loại nguyên thạch, trực tiếp cắt chúng rồi thu vào trong túi vải.
Những khí thạch còn lại, Tần Thiên một hơi cắt 50 viên, hấp thu 50 đường chân khí, cảm giác thực lực tăng lên rõ ràng, khí hải đã trở nên cường đại hơn, mở rộng hơn một chút.
Tám viên Kim Đan vẫn trầm phù tại khí hải, đem các loại thuộc tính chân khí đồng hóa, biến chuyển thành chân khí, nhưng vẫn ẩn chứa nhiều đặc tính, điều này làm Tần Thiên rất là cao hứng.
Thầm vận Cửu Huyền tâm pháp, Tần Thiên phát hiện mình hoàn toàn có thể thay đổi thuộc tính chân khí, đây là chuyện mà người thường không thể làm được.
Tiếp tục cắt thạch, Tần Thiên biến chuyển thuộc tính trong cơ thể, khiến cho vốn là khí mang ngũ thải, chuyển thành màu đỏ nhạt, tự nhiên tràn ra bên ngoài cơ thể, tạo thành một cái quang tráo phòng hộ.
Hoa Dục Vũ nhìn Tần Thiên một cái, không có phản ứng gì quá lớn.
Chân khí màu đỏ nhạt đó tỏ vẻ cảnh giới của hắn rất thấp, chân khí không tinh khiết, cũng không có gì đặc sắc.
Nhưng ở trong mắt Lôi Đình, chính là chấn kinh tận đáy lòng.
Tần Thiên có thể đem chân khí ngũ thải khí mang biến chuyển thành màu đỏ nhạt, đây tuyệt đối là chuyện kinh người a.
Tiếp tục cắt thạch, Tần Thiên hấp thu lấy chân khí tốc độ so với cao thủ Khí Biến cảnh bình thường rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng, đối với hai cao thủ Tạo Hóa cảnh đỉnh phong mà nói, kia căn bản chẳng ăn thua gì.
Buổi tối, đội ngũ mấy trăm người đào bới rốt cục cũng đúng hạn xong việc, đào tới một mặt đá, trên bề mặt nó quang hoa lưu động.
Giờ phút này, Tần Thiên đã cắt được 180 viên khí thạch, hấp thụ một 180 đường chân khí, tu vi thực lực tăng lên rõ rệt, dung lượng chân khí trong cơ thể ước chừng tăng lên gấp đôi có hơn.
Hoa Dục Vũ đi tới trước thạch bích, cho toàn bộ đội ngũ đào bới lui ra, chuyên tâm nghiên cứu mặt thạch bích này.
Lôi Đình đi tới bên cạnh Tần Thiên, bảo hắn đem tất cả khí thạch còn sót lại thu hồi, sau đó song song đi tới trước mặt thạch bích kia.
Đây là một khối thạch bích nguyên vẹn không chút hao tổn nào, Hoa Dục Vũ đã dùng các thủ đoạn đặc thù thanh trừ bụi đất ở mặt ngoài thạch bích.
Sau khi thạch bích được làm sạch lóe lên sáng bóng, thỉnh thoảng có quang hoa từ bên trong thạch bích bắn ra.
Ở mặt ngoài thạch bích, hiện một vài đường vân đặc thù, nhìn qua phong cách cổ xưa cứng cáp, chỉ tốt ở bề ngoài thôi, còn lại không phải dễ dàng nhận biết.
“Xem ra nơi này thật sự có dấu bảo vật, cũng không biết tiến vào bằng cách nào?”
Tần Thiên phá vỡ trầm mặc, tu vi của hắn thấp nhất, kiến thức ít nhất, hiểu biết cũng không nhiều.
Hoa Dục Vũ có chút kích động, ánh mắt lộ vẻ cực nóng.
“Đây là linh quang bích, nhất định bên trong có thứ tốt”
Lôi Đình quan sát trong chốc lát, gật đầu nói: “Quả thật có điểm giống linh quang bích trong truyền thuyết, chỉ là muốn đi vào trong, chỉ sợ không phải dễ dàng gì”
Hoa Dục Vũ không đáp, ở trước thạch bích đi qua đi lại, lâm vào trầm tư.
Tần Thiên đôi mày kiếm hơi nhíu, Bất tử chi tâm một mực nhảy cấp tốc, nhắc nhở cho Tần Thiên biết ở phía sau thạch bích này ẩn dấu bảo vật.
Đồ vật có thể khiến có Bất tử chi tâm phản ứng, tuyệt đối không phải là vật phàm, chỉ là xuyên qua thạch bích kia mới biết chính xác a.
Ba người đứng trước mặt thạch bích, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có trơ mắt nhìn mà thôi.
Quan sát một hồi, Tần Thiên dưới sự thúc giục của Bất tử chi tâm một lần nữa, chậm rãi nhích tới gần thạch bích.
Hoa Dục Vũ vốn đang trầm tư, Lôi Đình vẻ mặt ngưng trọng, cũng đang lo lắng phải tiến vào như thế nào.
Bình thường mà nói, không có cánh cửa thì chỉ có thể cường hành phá, đánh vỡ tấm thạch bích này mới tiến vào trong đó được.
Nhưng, đây là linh quang bích, không có thể cậy mạnh mà bổ ra được, ai cũng biết là không thể được.
Vạn nhất lộng xảo thành chân, hối hận cũng không kịp.
Đây là băn khoăn lớn nhất của Lôi Đình và Hoa Dục Vũ, còn Tần Thiên căn bản là không cần.
Đi tới trước mặt thạch bích, nhìn quang hoa chớp lóe trên linh quang bích kia, Tần Thiên có loại cảm thụ không nói nên lời, rõ ràng có thể dùng tay va đụng vào nó, nhưng lại cho hắn một cảm giác là không thể chạm đến.
Tần Thiên đưa tay vuốt thạch bích, đầu ngón tay lướt qua như quang mang thiểm thước, chỉ để lại dấu vết không rõ, nháy mắt biến mất.
Một khắc kia, từ trong tim Tần Thiên như có thanh âm vang lên, kích thích như tiếng huyền cầm, nhịp đập tim phát ra âm thanh kỳ diệu.
Loại tiếng nhịp tim đập này rất kỳ lạ, ngoại nhân không nghe được, cảm thụ cũng không tới.
Chỉ có Tần Thiên là vùi sâu vào trong đó, ngón tay chuyển động trên thạch bích, thật giống như tiến vào trạng thái nào đó.
Lôi Đình nhìn Tần Thiên, ánh mắt có chút nghi ngờ, nhưng không nói gì.
Hoa Dục Vũ sắc mặt kinh biến, định xuất thủ ngăn cản, lại bị Lôi Đinh ngăn lại, không để cho hắn quấy rầy Tần Thiên.
“Ngươi đã không cách nào, thì để cho hắn thử một chút đi”
Hoa Dục Vũ đôi môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Trước thạch bích, Tần Thiên thật giống như mộng du, tay phải dán tại trên thạch bích, cả người tựa như bị một lực lượng nào đó dẫn dắt, ở trên thạch bích di động qua lại.
“Này … này … là?”
Lôi đình cùng Hoa Dục Vũ đều lộ vẻ kinh ngạc, Tần Thiên cử động đã vượt ra khỏi bình thường rồi, bởi vì dấu vết mà hắn di động rất quỷ dị, cũng không phải người bình thường làm được.
Hai người nhích tới gần thạch bích, cẩn thận lưu ý vẻ mặt Tần Thiên, phát hiện bộ dạng hắn như có điều suy nghĩ gì đó, quả thực không cảm thấy được chính mình đang làm gì.
Trên thạch bích, các loại đường vân theo thứ tự lóe sáng, vô cùng quy tắc, lộ ra một cổ huyền diệu không nói nên lời, làm người ta rất khó hiểu được.
“Tần lão đệ có lai lịch gì vậy, làm sao hiểu được những thứ này a?”