Lôi Đình sau khi biết được kế hoạch Tần Thiên, sợ hãi than: “Thật không nghĩ tới, ngươi so với trong tưởng tượng của ta còn muốn giảo hoạt hung ác hơn”
Tần Thiên khẽ cười, nói: “Chúng ta vốn là hai loại người, ngươi lãnh ngạo tự phụ, không ai bì nổi, làm việc có nguyên tắc, nhưng bởi vì tính cách có chút thiếu hụt, chính tồn tại nhược điểm trí mạng. Còn ta từ nhỏ ma bệnh quấn thân, vì mạng sống mà bày trăm phương nghìn kế, mặc dù chưa từng động thủ thương tổn người khác, nhưng khi có người muốn gây bất lợi cho ta, ta cũng sẽ không khách khí với hắn. Hiểu rõ linh biến, ra sách lược, người phải sống mới có ý nghĩa”
Lôi Đình cười phức tạp một tiếng, khổ sở nói: “Ngươi nói không sai, ta quá mức lãnh ngạo tụ phụ, cá tính dứt khoát, đây chính là nhược điểm, dễ dàng bị áp chế. Cổ nhân nói, rất khiêm tốn, gặp sợ không hãi, bí hiểm, bình tĩnh tùy tâm”
Tần Thiên cười nói: “Binh giả, quỷ đạo dã (giảo quyệt). Hư hư thật thật, thực thực trống rỗng trống rỗng, không cần quá thật tình lắm”
Sau sáu năm kiếp sống cầu y, làm cho Tần Thiên ở một phương nào đó có thu hoạch kinh người, đối với đạo xử thế, có lĩnh hội rất sâu, hiểu được làm cách nào để sinh tồn.
Tu luyện giả giới cùng phàm nhân giới là tồn tại khác biệt rất lớn, nhưng vẫn có rất nhiều điểm giống nhau như cạnh tranh, như ân oán, cừu hận, quyền thế, tình yêu, v.v… thì cũng không khác biệt quá lớn.
Trong khoảng đất trống, giao chiến kịch liệt vẫn kinh thiên động địa, kéo dài liên tục.
Ma nữ kia mặc dù lớn lối cường thế, nhưng nếu muốn áp chế chín đại cao thủ, cũng không quá dễ dàng.
Hơn nữa, trong số chín đại cao thủ, còn có hai vị cường giả Bất Tử cảnh, cảnh giới tạm thời cao hơn ma nữ, vì thế tình hình chiến đấu dị thường kịch liệt.
Từ trong rừng nhìn lại, trên khoảng đất trống kia hiện diện vạn đạo quang hoa, các loại tia sáng huyến lệ xé nát thiên địa, cắn nát hư không, tạo thành một khu vực cầm cố hủy diệt, bao phủ lấy ma nữ cùng với chín đại cao thủ Bất Diệt cảnh.
Cao thủ cửu đại phái phân tán các nơi tại trong rừng, cẩn thận lưu lại tình hình chiến đấu trong khu đất trống, chỉ là không cách nào nhích tới gần được, vì vậy mà nhìn không thấu.
“Ha ha … Lợi hại của bổn tôn các ngươi đã thấy được, hiện tại ta sẽ đưa các ngươi lên đường thôi”
Trong tiếng cười cuồng vọng cuồn cuộn như sấm vang tận mây xanh, tựa như muốn đem thiên địa chấn nát, đem hư không đánh vỡ.
Thanh âm muộn hưởng, từ bên trong không gian cầm cố truyền ra, làm cho tất cả mọi người ở trong rừng cây đang xem cuộc chiến đều khẩn trương hẳn lên.
“Nha … đáng giận, … lão phu liều mạng với ngươi”
Tiếng gầm thét vang trời nghe có chút quen tai, cẩn thận phân tích, dĩ nhiên là Hách Liên Hùng của Thiên Kiếm tông.
“A .. ta … muốn giết ngươi!”
Tiếng thét chói tai từ trong miệng Cửu phu nhân phát ra, người xem cuộc chiến nghe được sắc mặt đều kinh biến, tình huống không ổn a.
“Chiến Thần vô cương – Chiến Hồn vĩnh trú!”
Đỗ Vân Thăng cuồng thanh rống to, mặc dù không nhìn thấy tình huống cụ thể, chỉ là từ trong thanh âm tức giận đó có thể biết được, tình huống tương đối nguy hiểm.
"Huỳnh hỏa chi quang, Dã cảm dữ hạo nguyệt tranh huy, Khán ngã Cửu U tinh hà nộ, Trảm tẫn chư thiên Thần Phật Long!"
Thanh âm ma nữ rõ to mà lãnh khốc, mang theo khí phách bất khuất, truyền khắp ngõ ngách trong rừng cây.
Trong rừng, cao thủ các phái đều kinh hô rống giận, lại không thể giúp đỡ được gì, sắc mặt của cả đám đầy hoảng sợ, tràn đầy lo lắng.
Lôi Đình cười nói: “Xem ra không sai biệt lắm, đúng lúc rồi đó”
Tần Thiên lạnh nhạt nói: “Không vội, đợi thêm tí nữa”
Lôi Đình nghi hoặc nói: “Còn chờ à, ngươi không sợ chín đại cao thủ chết ở trong tay ma nữ đấy chứ”
Tần Thiên cười nói: “Cao thủ Bất Diệt cảnh, lại dễ dàng chết như vậy sao”
Lôi Đình chần chờ nói: “Muốn chết cũng không dễ dàng, nhưng mà chúng ta còn mượn lực lượng của bọn họ ép ma nữ mà, một khi chín đại cao thủ bị thương quá nặng, chỉ sợ là không thể ép được ma nữ”
“Yên tâm đi, muốn ép ma nữ, không cần chín đại cao thủ ra tay cùng lúc đâu. Cao thủ Bất Diệt cảnh ở trong các đại phái đều là đại nhân vật, bọn họ nếu mà vui vẻ, chẳng phải cả ngày đuổi theo sau mông chúng ta đó sao?”
Tần Thiên như biết trước, nở nụ cười.
Lôi Đình mắng: “Ngươi đúng thật là ngoan độc, bất quá ta thích. Đợi ma nữ đem mấy lão gia hỏa này đánh trọng thương hộc máu, chúng ta lại ra tay. Khi đó, mấy lão gia hỏa này muốn chữa thương cũng cần đến thời gian, tạm thời không rãnh đuổi bắt chúng ta. Số cao thủ Tạo Hóa cảnh còn lại, căn bản là không làm khó dễ được ta”
Giữa khoảng đất trống, chiến hỏa vẫn sôi động, sấm sét nổ đùng đùng.
Thỉnh thoảng có cao thủ phát ra tiếng kêu kinh hô thảm thiết, tiếng rống giận cuồng thanh, hứng chịu cường hãn cùng lãnh khốc của ma nữ.
Tần Thiên cùng Lôi Đình chú ý chặt chẽ, lẳng lặng chờ đợi mất khoảng nén nhang, ngay sau khi Hách Liên Hùng, Đỗ Vân Thăng, Mạnh Phi Vân, Cửu phu nhân, Long Hoa, Đông Phương Nhật Hoa bị thương, lúc này mới rời khỏi chỗ cũ.
Trong rừng cổ thụ, trận pháp vẫn hữu hiệu như cũ, Tần Thiên mang theo Lôi Đình quanh co một hồi, hao tốn một thời gian công phu, mới đi đến khu vực gần bên cạnh Trầm Tuyết Y.
Bởi vì có trận pháp che chở, đám cao thủ Tiểu Vân Thương Hải không thấy Tần Thiên cùng Lôi Đình đi tới, mà hai người lại nhìn thấy rõ ràng mọi vật ở gần đó.
Bởi vì liên quan đến trận pháp, tất cả cao thủ cửu đại phái đều tề tụ chung một chỗ với nhau, để tránh bị trận pháp làm khó dễ.
Trầm Tuyết Y, Băng Tâm, Đông Phương Vũ Nhược là ba người nổi bậc nhất, thật giống như ba viên minh châu, ở trong đám người lộ vẻ xinh đẹp tuyệt trần.
Tần Thiên mỉm cười ngắm nhìn, vẻ mặt hân thưởng, trong đầu suy nghĩ vừa động, cuối cùng truyền âm cho Trầm Tuyết Y.
Tu vi hiện tại của Tần Thiên là Khí Biến cảnh, đã sớm nắm giữ truyền âm thuật.
Nhưng bởi vì, Trầm Tuyết Y quá mức sáng chói, Chu Dật, Kiếm Thần Phong, Thiên Hoa Tà Nguyệt bọn họ thỉnh thoảng đánh chủ ý đến, nếu muốn cho nàng rời đi một mình, nhất định sẽ khiến cho người bên cạnh chú ý.
“Băng Tâm, Vũ Nhược, chúng ta đến bên kia nói chuyện phiếm đi nha”
Trầm Tuyết Y trước sự Tần Thiên gợi ý, mời Băng Tâm, Đông Phương Vũ Nhược một nhóm nhỏ hội tụ, nói một chút chuyện khuê phòng, lập tức đưa tới chú ý của đám nam nhân, nhưng không ai hoài nghi gì cả.
Dĩ nhiên, ở giờ khắc này, tình hình chiến đấu ở hoàn cảnh khẩn trương, cử động này của ba người cũng có chút khác thường.
Lôi Đình không có chút giải thích được, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đem ba nàng kêu đến để làm chi vậy?”
Tần Thiên cười nói: “Sơn nhân tự có diệu kế, ngươi không cần hỏi nhiều”
Dưới chỉ điểm của Tần Thiên, Trầm Tuyết Y, Hỏa Linh thánh nữ cùng với huyền nữ Đông Thắng xuyên qua lại trong rừng, nháy mắt bước vào trong trận pháp, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người bên trong.
Nhìn thấy Tần Thiên, Băng Tâm cùng Đông Phương Vũ Nhược cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng hai nàng đều là hạng người thông tuệ hơn ngươi, tức thì hiểu rõ huyền cơ trong đó.
Trầm Tuyết Y cười trang nhã một tiếng, làm cho trăm hoa héo rũ.
“Ngươi gọi nhóm ta tới đây là có chuyện qua trọng sao?”
Tần Thiên nhìn ba nữ, Trầm Tuyết Y trong trẻo lạnh lùng cao nhã, thon thả mà tinh tế, Băng Tâm cao gầy đầy đặn, đường cong mê người, Đông Phương Vũ Nhược thanh tú phiêu dật, thật có thể nói là Xuân Lan Thu Cúc.
“Ta có biện pháp áp chế Ẩm Huyết Ma Tôn kia”
Lời Tần Thiên nói ra tựa như sấm sét, làm cho ba vị tuyệt sắc giai nhân nghe xong biến sắc.
Đông Phương Vũ Nhược hỏi: “Biện pháp gì?”
Băng Tâm nhìn Tần Thiên, cảm nhận được trên người hắn sinh cơ cuộn trào, kinh ngạc nói: “Ngươi … tu vi của ngươi đã đến Khí Biến cảnh?”
Trầm Tuyết Y cùng Đông Phương Vũ Nhược nghe vậy chấn động, nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện Tần Thiên nay đã rất khác so với trước đây.