U ảnh đung đưa nhanh hơn, từ trong rừng vang lên tiếng sào sạt, ánh sáng bắt đầu ảm đạm dần dần.
Rất nhanh, khắp rừng cổ thụ liền tối đen như mực, chỉ còn đám hoa tươi kia vờn quanh, hoa cỏ xanh tươi như thảm trên khoảng đất trống vẫn sáng ngời như lúc ban đầu.
Lôi Đình sắc mặt ngưng trọng, sát cơ chung quanh thêm mãnh liệt, trong bóng đêm ma lực vô cùng đang nhanh chóng tiến tới gần, thật giống như muốn đem hai người nuốt sạch.
Tần Thiên ngưng mắt nhìn mặt đá trơn tru của tấm bia đá kia, không có một mặt chữ nào, giờ phút này hắc tuyết nhè nhẹ lưu động, tựa như họa bút trong tay họa sĩ vậy, vẽ phác thảo ra từng đường nét dần dần rõ ràng.
Chỉ chốc lát, trên mặt tấm bia đá kia xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trông rất sống động, nhưng lộ vẻ ma khí, làm cho người ta có cảm giác tà mị.
Hai mắt đen nhánh, tóc dài tung bay, nụ cười mê người, nói chung là hoàn mỹ, nhưng Tần Thiên lại xem nàng như một hồng phấn khô lâu.
Lôi Đình nhìn tấm bia đá, nghĩ tới những trải nghiệm qua tại ngôi miếu đổ nát trước đó, bật thốt lên: “Dưới tấm bia đá này trấn áp cổ Ma”
Tần Thiên vuốt vuốt cằm, âm phong rống giận bốn phía cũng không dám tới gần, đó là bởi vì ngọc quan tại trong ngực mà Tần Thiên có được ở ngôi miếu đổ nát.
Lúc này, khuôn mặt trên tấm bia đá đột nhiên hóa thành mặt ác quỷ, hướng Tần Thiên cùng Lôi Đình gầm thét rống giận.
Trong rừng cổ thụ, u ảnh huyễn hóa thành từng đạo ma mang màu đen, biến thành phệ hồn chi tiễn, khóa chặt Lôi Đình cùng Tần Thiên.

Màn đêm tối đen trong nháy mắt thu hẹp lại, thật giống như ác ma gầm thét, muốn đè ép nghiền nát hai người mạo phạm tới nơi này.
Lôi Đình kinh hãi, chín đạo hào quang hiện lên trong nháy mắt, mang theo chín viên mặt trời bắn ra liệt diễm chí dương chí cương, xua tan đi mấy phần màn đêm u tối kia, nhưng không đánh bay phệ hồn chi tiễn kia.
Tần Thiên nắm chặt cánh tay Lôi Đình, ngọc quan trong ngực đột nhiên chấn động, một cổ lực lượng không nhìn thấy được lấy Tần Thiên làm trung tâm, hướng bốn phía tản mát ra.
Lúc này, phệ hồn chi tiễn vừa vặn tới nơi, va đụng cổ lực lực lượng kia, nháy mắt biến thành hư ảo.
Cùng thời khắc đó, khuôn mặt ác quỷ trên tấm bia đá phát ra một tiếng rống, nháy mắt biến mất.
Rất nhanh, âm phong tản đi, u ảnh biết mất.
Cánh rừng cổ thụ khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mà ở phía đối diện với Tần Thiên cùng Lôi Đình, là nơi tấm bia đá đó lại xuất hiện lão giả mặc xám tro.
Trợn mắt nhìn hai người một cái, lão giả mặc xám tro chợt lóe lên rồi biến mất.
Lôi Đình hừ nhẹ một tiếng, Tần Thiên thì thào hỏi: “Lão kia là ai vậy?”
Lôi Đình lạnh lùng nói: “Một người có va chạm cùng với ta, không nghĩ tới hắn thế nhưng lại tìm đến nơi này. Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước”
Tần Thiên theo đường cũ trở về, rất nhanh hai người rời khỏi Phổ Độ tự, biến mất trong biển người.
Sau nửa canh giờ, Tần Thiên theo Lôi Đình tới Vạn Hoa lầu, đây là tửu lâu nổi danh nhất tại Đại Hoa thành, cũng là nơi làm cho nam nhân mất hồn nhất.
Vạn Hoa lầu tổng cộng có 5 tầng, 3 tầng dưới làm tửu lâu, 2 tầng còn lại là Vạn Hoa các.
Bình thường, những đệ tử thế gia có tiền đều đến tầng một dùng cơm.
Còn những tu luyện giả kia, có thực lực bất phàm bình thường tụ tập ở tầng 2.
Chỉ có nhân vật kinh sợ nhất phương, hoặc là người có thân phận cao qúy, có thể đến lầu 3.
Lôi Đình mang theo Tần Thiên an vị ở một góc tường lầu 1, một bên hưởng thụ rượu ngon món lạ, một bên lắng nghe tửu khách chém gió.
“Các ngươi có nghe nói hay không, có rất nhiều nhân vật chạy tới Đại Hoa thành chúng ta đó”
“Nghe nói thiếu chủ Thiên Kiếm tông Kiếm Thần Phong cùng với Ngũ trưởng lão Hách Liên Hùng đã đến được một canh giờ rồi”

Tần Thiên cùng Lôi Đình trao đổi ánh mắt cho nhau, hai người lộ vẻ khiếp sợ.
Một canh giờ trước, bọn họ tới Đại Hoa thành không lâu mà, không nghĩ tới Kiếm Thần Phong cùng Hách Liên Hùng đã đuổi tới kịp.
“Người của Thiên Hoa thế gia cũng đã tới, nghe nói là nữ nhân a, hình như tên là Cửu phu nhân gì đó, nghe nói rất phong tao”
“Huyền nữ Đông Thắng Huyền Tông cũng tới rồi, nửa canh giờ trước có người nhìn thấy nàng hiện diện tại bên trong Đại Hoa thành”
“Những người này sao đột nhiên tề tụ đến Đại Hoa thành nhỉ, có phải là phát sinh đại gì đó hay không nhỉ?”
Lôi Đình cùng Tần Thiên không ở lâu, cao thủ thập đại môn phái đã phương vị của bọn họ, không lập tức rời đi là không kịp.
Ra khỏi Vạn Hoa lâu, Lôi Đình đang lo lắng tìm nơi trốn, thì mấy đạo ánh mắt sắc bén liền rơi trên người hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy rất là kinh ngạc.
Ngẩng đầu, Lôi Đình phát hiện trên tầng 4 Vạn Hoa lầu, một thân ảnh tuấn tú phi phàm đứng đó, chính là thiếu chủ Thiên Kiếm tông - Kiếm Thần Phong.
“Ở trên đất Vân Châu, ngươi thật sự có thể chạy thoát sao?”
Kiếm Thần Phong lộ vẻ mặt ngạo mạn, cực kỳ tự phụ.
Lôi Đình không để ý đến hắn, quay đầu nhìn phía trước bên trái, ngay giữa đường cái một thân ảnh đứng đó, vẻ mặt cười tà chính là chiêu bài của hắn – Thiên Hoa Tà Nguyệt.
Phía trước bên phải Lôi Đình, một vị cô nương vận huyền y trang nhã đứng đó, xinh đẹp không gì sánh được, đây chính là huyền nữ Đông Thắng Huyền Tông – Đông Phương Vũ Nhược.
Ba đại cao thủ đồng thời khóa chặt Lôi Đình, tạo thành thế chân vạc phong tỏa, làm cho Lôi Đình rất khó xông ra ngoài.
Tần Thiên có điều phát hiện, thấp giọng nói: “Có nắm chắc không?”
Lôi Đình cười lạnh nói: “Trong phố xá sầm uất, bọn họ ngăn không được ta và ngươi đâu”
Ánh sáng chợt lóe, bóng người mất tích.
Dưới sự phong tỏa của ba đại cao thủ, Lôi Đình vẫn như cũ dễ dàng thi triển ra ra không gian khiêu dược, điều này làm cho Kiếm Thần Phong, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Đông Phương Vũ Nhược cảm thấy kinh ngạc.
“Đuổi theo, không để cho bọn họ chạy thoát được”
Ba đại cao thủ hóa thành lưu quang, nháy mắt biến mất ở tận hư không.

Bên cạnh Vạn Hoa lầu, một trận lao xao, Kiếm Thần Phong cùng Đông Phương Vũ Nhược hiện thân, đưa tới chú ý của rất nhiều người.
Lôi Đình mang theo Tần Thiên tiến hành xuyên qua không gian cự ly ngắn, nháy mắt hiện ra phụ cận ở cửa Bắc, kết quả lại phát hiện Hỏa Vân Mân Côi đã thủ sẵn nơi này.
Lặng lẽ lui về, Lôi Đình chạy tới cửa Tây, còn chưa tới gần đã cảm nhận được hơi thở Đỗ Vân Thăng của Chiến Thần tông, điều này làm cho Lôi Đình rất ư là nhức đầu.
Tiếp tục đổi hướng, Lôi Đình vừa chạy tới cửa Nam, lại phát hiện Chu Dật của Tiểu Vân Thương Hải đứng sờ sờ trước cửa thành.
Phụ cận cửa Đông, Lôi Đình phát hiện thân ảnh Hỏa Linh thánh nữ Băng Tâm, lần này đã bị cao thủ thập đại phái bao vây rồi.
Tần Thiên sau khi biết được tình huống, cười lạnh nói: “Chuẩn bị một chút thức ăn, chúng ta đi Phổ Độ tự”
Lôi Đình nghe vậy liền chấn động, ánh mắt lóe ra hàn quang sắc bén, cười to nói: “Tốt, có khí phách”
Xoay người bước đi, Lôi Đình thuận đường mua một ít thức ăn, sau đó chạy thẳng tới Phổ Độ tự.
Bốn phía Đại Hoa thành đã đầy dẫy cao thủ thập đại phái, bọn họ phong tỏa không vực Đại Hoa thành, bảo vệ mỗi cửa vào, đoạn tuyệt đường lui của Lôi Đình và Tần Thiên.
Dưới tình huống này, Lôi Đình cùng Tần Thiên thật giống như cá trong chậu, căn bản không có bất kỳ sinh lộ nào.
Giờ khắc này, cao thủ thập đại phái bắt đầu thi triển Thần niệm thấu không đại pháp, tiến hành tìm tời khắp toàn thành.
Hành tung Lôi Đình cùng Tần Thiên rất nhanh bại lộ, từng trận trận tiếng vang như sấm quanh quẩn từng ngóc ngách Đại Hoa thành.
“Tần Thiên, ngươi trốn không thoát đâu, hay là biết điều theo chúng ta đi thôi”
Giữa không trung, một nhóm cao thủ Thiên Kiếm tông hướng khu vực Lôi Đình, Tần Thiên phóng đi, hiển nhiên là muốn bắt sống bọn họ.
Lôi Đình liếc nhìn không trung một cái, đợi khi cao thủ Thiên Kiếm tông đến gần, lúc này mới thi triển ra thời không khiêu dược, trực tiếp tiến vào trong Phổ Độ tự.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play