Mạnh Phi Vân châm chọc nói: “Sao vậy, ngươi sợ?
Đỗ Vân Thăng hơi giận nói: “Ta mà sợ sao, đúng là chê cười”
Mạnh Phi Vân hừ nói: “Ngươi nếu không sợ, chúng ta liền cùng nhau đi vào coi một cái, ngươi dám không?”
Đỗ Vân Thăng cười to, nói: “Có gì không dám, đi vào thôi”
Trên Lôi bạo chiến xa chợt lóe lên điện quang, chậm rãi hướng Xích Huyết cốc tiến tới gần.
Mạnh Phi Vân thấy thế liền thúc dục Phá lãng thần chu, đuổi theo Lôi bạo chiến xa không bỏ.
Vân Hà tiên tử cùng Hách Liên Hùng hơi chần chờ, sau thúc dục Ngũ sắc vân cùng Kiếm thuyền đi theo.
Nháy mắt, cao thủ tứ đại phái tiến vào bên trong Xích Huyết cốc, trong lúc nhất thời vạn đạo sáng mờ, huyết vụ tứ tán lộ ra một khoảng sáng ngời.
Ba người Lâm Phàm bị vây nhốt liền trở về hàng ngũ của riêng mình, tâm thần không yên, hiển nhiên kinh sợ đến cực điểm.
Lôi Đình hiện ra giữa không trung, ánh mắt kỳ dị nhìn cao thủ tứ đại môn phái, phát hiện vô luận là Lôi bạo chiến xa, Phá lãng thần chu hay Ngũ sắc vân, Kiếm thuyền khi tiến vào Xích Huyết cốc đều nổi lên tia sáng hoa mỹ, hướng màn sáng bốn phía đâm ra, dò đường đi tới.
Rất hiển nhiên, cao thủ bốn phái sau khi tiến vào Xích Huyết cốc đều nhận được quấy nhiễu, bất quá thực lực bọn họ kinh người, người bình thường không thể sánh được, cũng không bị lạc mất phương hướng.
Tứ đại phái sau khi tiến vào Xích Huyết cốc liền phân bố một trước một sau, một phải một trái, hòa cùng một thể, cùng nhau thăm dò.
Lôi Đình nhìn chung quanh Xích Huyết cốc, phát hiện huyết vụ như có như không kia bắt đầu di chuyển, rất nhiều sương mù màu máu tụ tập chung một chỗ, biến thành một phiến huyết ti dài hẹp chớp động, tựa như tia lửa điện màu máu vậy, du tẩu bên trong Xích Huyết cốc.
Lôi Đình cẩn thận lưu ý, phát hiện những tia máu kia đang hướng khu vực tứ đại phái di động tới.
Lôi Đình bay lên trời cao khoảng ngàn trượng, toàn thân thu liễm hơi thở, đưa mắt nhìn Xích Huyết cốc bên dưới.
Huyết ti ngưng tụ, hóa thành huyết vân mang theo vô số tia chớp liên hồi, bắt đầu tiến hành oanh tạc đến cao thủ tứ đại môn phái.
Đây là Lôi Đình chứng kiến từ trên cao, trên thực tế bên trong Xích Huyết cốc lại là … tình huống khác.
Cao thủ tứ đại phái sau khi tiến vào Xích Huyết cốc, phía trước là một mảnh đỏ màu máu, huyết vụ biến thành huyết hải, quay cuồng, không phân biệt đông tây.
Lôi bạo chiến xa, Phá lãng thần chu, Ngũ sắc vân, Kiếm thuyền tựa như con thuyền độc mộc giữa biển máu, ở trước sóng cao tận trời phập phồng lên xuống, khó khăn đi về phía trước.
Đột nhiên, trong biển máu dâng lên một đạo quang trụ màu máu, như tia chớp gào thét bắn tới.
Đỗ Vân Thăng đứng trên Lôi bạo chiến xa, hai tay huy vũ hướng tia chớp bắn tới, một lực lượng kinh khủng từ trong lòng bàn tay hắn bắn nhanh ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ mang theo lôi điện, trong nháy mắt xé nát hư không, trực tiếp đem tia chớp kia chấn thành phấn vụn.
Bên phải, một ít tia chớp khác phân trước sau, hướng Phá lãng thần chu đánh tới.
Mạnh Phi Vân đứng trên mũi thuyền, tay phải vung lên, đón gió hóa thành một cự chưởng ngàn trượng, quấn chung quanh là thanh long khí, thoáng cái bót nát tia chớp kia.
Bên trái, Ngũ sắc vân, phía sau Kiếm thuyền tứ đại môn phái liên thủ đi tới, mỗi phái đều tự chịu trách nhiệm khu vực của riêng mình.
Giờ phút này, thiểm điện tụ tập, huyết lãng quay cuồng, trong huyết hải vô biên vô hạn thi thoảng quái thú nổi lên, phát ra rống giận rung trời.
Trầm Tuyết Y sắc mặt nghiêm túc, Chu Dật, Kiếm Thần Phong thần sắc đều ngưng trọng, hiển nhiên tình huống bên trong Xích Huyết cốc này so với tưởng tượng kinh khủng hơn nhiều.
Lôi Đình luôn luôn ở trên không trung quan sát một canh giờ, phát hiện tốc độ di chuyển của tứ đại phái đi về phía trước khoảng mấy dặm dĩ nhiên chậm chạp rất nhiều trong tưởng tượng.
Lúc này Lôi Đình phát hiện, huyết vụ trong Xích Huyết cốc xuất hiện nhiều hơn, hóa thành một con quái thú màu máu, đang đẩy nhanh tốc độ hướng tứ đại phái phóng đi.
Không lâu sau, quái thú màu máu đã tới khu vực tứ đại phái, chỉ thấy huyết vụ lượn lờ, lóe sáng quang trụ, chỉ sợ quái thú đáng sợ kia có xu thế xé rách liên thủ giữa tứ đại phái, mạnh mẽ đem bọn họ tách ra.
Lôi Đình chứng kiến cảnh tượng kia từ bên ngoài, so với chứng kiến từ bên trong Xích Huyết cốc, quả thực kém xa một trời một vực.
Khi quái thú xuất hiện, sóng lớn ngập trời dâng lên trong biển máu, một đầu cự thú to lớn phô thiên cái địa không cách nào hình dung được, nhẹ nhàng vung quái trảo lên, xé rách bầu trời, chặt đứt liên thủ phòng ngự của tứ đại phái, thoáng cái đánh bay Lôi bạo chiến xa, đẩy lui Phá lãng thần chu, cuốn trôi Ngũ sắc vân, đánh lui Kiếm thuyền, trận thế liên thủ tứ đại phái tuyên cáo tan rả.
Trầm Tuyết Y sắc mặt kinh biến, sợ hãi nói: “Đây là quái thú gì, sao kinh khủng đến vậy?”
Vân Hà tiên tử trầm giọng nói: “Nghe nói, Xích Huyết cốc có Bất Diệt hồn thủ hộ, bất luận kẻ nào cũng không thể qua được”
Chu Dật kinh nghi nói: “Quái thú mới vừa rồi kia, chính là Bất Diệt hồn sao?”
Vân Hà tiên tử khẽ lắc đầu, không nói gì.
Tứ đại phái sau khi phân rả, bắt đầu riêng rẻ đi tới, bởi vì phương hướng không rõ, cho nên ai cũng không biết đường đi ở đâu.
Lôi Đình ở giữa không trung thấy rõ ràng, Kiếm thuyền Thiên Kiếm tông đang trở lui, Phá lãng thần chu Tứ Hải minh đi hướng Đông, Lôi bạo chiến thần Chiến Thần tông đã ở lối vào, Ngũ sắc vân Tiểu Vân Thương Hải thì đi hướng Tây.
Hoàng hôn, mặt trời lặn về phía Tây, ánh sáng vàng chiếu lên Xích Huyết cốc, biến thành một phiếm kim quang nhàn nhạt.
Tứ đại môn phái sau khi phân tán, người nào cũng không đi ra, mà còn hướng bên trong Xích Huyết cốc đi tới, bản thân tao ngộ công kích những tia chớp kia trước sau trên dưới mười lần, nhưng tất cả đều chống đỡ được.
Rất nhanh, bóng đêm buông xuống, cảnh tượng Xích Huyết cốc trở nên mông lung.
Lôi Đình có chút kinh ngạc, rõ ràng ban ngày có thể thấy được Xích Huyết cốc, còn dưới bóng đêm là một mảnh sương mù, ngoại giới căn bản không thấy rõ tình huống phát sinh bên trong.
Lôi Đình hạ thấp độ cao, cẩn thận lưu ý nhất cử nhất định Xích Huyết cốc, nhưng hai canh giờ qua đi, cũng không phát hiện cái gì.
Giờ Tý – nửa đêm, ngay khi Lôi Đình đang muốn buông xuôi, Xích Huyết cốc phát sinh dị tượng, từng đạo sợi tơ màu máu từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, tựa như một huyết võng, tụ thành một bình đài màu máu cách cửa vào không xa.
Lôi Đình thấy thế, thầm nghĩ tới, lập tức tinh thần căng lên, cẩn thận lưu ý.
Bình đài màu máu lóe lên ánh sáng ngọc, dưới bóng đêm lộ vẻ mỹ lệ.
Trên bình đài từng đạo tia máu nhanh chóng tụ hợp, tạo thành bóng dáng huyết ảnh phiêu vũ trên bình đài, Lôi Đình thấy vậy cả kinh một hồi, cho là mình hoa mắt.
Trong Xích Huyết cốc, một trong tứ đại phái Tiểu Vân Thương Hải vừa lúc nhìn thấy một màn này, nhưng cảnh sắc lại không giống nhau.
Chỉ thấy trong biển máu mênh mông không thấy bờ, vô số quang mang màu máu từ bốn phương tám hướng tụ lại, nhanh chóng tạo thành một bình đài vô cùng khổng lồ, lóe ra tia sáng kỳ dị.
Rất nhanh, trên bình đài xuất hiện từng đạo thân ảnh hồng y, tựa như một đoàn tiên tử vậy, ở trên bình đài nhảy múa, hợp thành một loại hình vũ đạo, xa hoa, làm cho người ta hoa cả mắt.
Trầm Tuyết Y sợ hãi than: “Thật là kỳ diệu, khiến cho người ta không tưởng tượng được”
Chu Dật nghi hoặc nói: “Làm sao tạo thành thế này được? Những thân ảnh hồng y kia, thật sự là người sao?”
Vân Hà tiên tử trầm giọng nói: “Nhìn kỹ đi, trong những kỹ thuật vũ đạo kia ẩn chứa huyền diệu, đối với tu luyện giả có gợi ý rất nhiều, nếu có thể lĩnh ngộ một hai, tất có chỗ tốt”
Trầm Tuyết Y dụng tâm quan sát, Chu Dật thì có chút xem thường, cho là đây là những đồ chơi dành cho nữ tu giả.