Sáng sớm ngày thứ hai, Lôi Đình cảm ứng được mấy cổ hơi thở cường đại hướng bên này tiến đến, trong lòng có chút kinh ngạc.
Phụ cận Xích Huyết cốc là một mảnh hoang vu, dưới tình huống bình thường sẽ không có người nào nguyện ý tới gần.
Hôm nay, đột nhiên tới mấy cao thủ tu vi bất phàm, bọn họ là vô tình đi ngang qua hay vì Tần Thiên mà đến?
Lôi Đình thu liễm hơi thở, vẫn duy trì điệu thấp.
Chỉ chốc lát sau, mấy đạo thân ảnh từ xa tiến tới gần, xẹt qua bầu trời hà cốc.
“Tiểu tử Tần Thiên kia thật có mấy phần năng lực, chỉ thoáng cái biến mất”
“Không phải là biến mất mà là ẩn núp một nơi nào đó gần Xích Huyết cốc, bất quá hành tung cụ thể lại không chính xác mà thôi”
Lôi Đình nghe vậy có chút bất đắc dĩ, quả nhiên những người này vì Tần Thiên mà đến, nhìn dáng vẻ muốn trốn tránh đuổi giết, thật đúng là không dễ chút nào a.
Nhìn mấy người đi xa, Lôi Đình chợt lóe mà hiện, đem toàn bộ khí thạch phát hiện ở hà cốc thu vào không gian trữ vật, Tần Thiên cũng không ngoại lệ.
Ánh sáng nhạt chợt lóe, Lôi Đình hướng Xích Huyết cốc phía trước tiến đến, thấy xa xa có vài thân ảnh đứng đó, ở nơi đó chính là cửa vào Xích Huyết cốc.
Xích Huyết cốc là một trong bốn nơi đại hiểm yếu của Vân Châu, có vô số truyền thuyết được truyền lưu.
Chính yếu nhất là ở nơi này từ trường địa cực hết sức quỷ dị, tiến vào trong đó không rõ phương hướng, không phải vây chết thì bị những tồn tại đáng sợ trong Xích Huyết cốc đánh chết, có rất ít người còn sống sót trở về.
Phương xa, trời mây, ánh sáng tỏa vạn trượng, sấm sét cuồn cuộn từ xa đến gần, một đoàn điện quang vờn quanh một chiến xa phá không, tám con lôi thú phía trước mở đường, lôi kéo chiếc xa gào thét mà đến, uy danh kinh người, chấn động bát hoang.
“Là Lôi bạo chiến xa của Chiến Thần tông, lấy tám con lôi thú mở đường, phô trương cũng không nhỏ”
Lôi Đình hừ nhẹ một tiếng, có chút khinh thường, nhưng vẻ mặt nghiêm túc không ít.
Trên chiến xa, một thân ảnh cao lớn khôi ngô, quanh thân vạn đạo quanh hoa lưu động, tản mát ra khí phách kinh sợ chư thiên, tựa như chiến thần phủ xuống, chư thần né tránh.
Ở phía sau thân ảnh cao lớn kia là một thân ảnh thẳng đứng, tản mát khí thế cường đại của riêng mình, nhưng bị khí thế của thân ảnh cao lớn kia áp chế.
Ở một phương khác, trên bầu trời một bó hoa tươi, nương theo thanh âm tiên nhạc là một chiếc phi thuyền khổng lồ lưu quang huyễn lệ từ chỗ hư không phóng tới, đối diện với Xích Huyết cốc.
Ở trên phi thuyền khổng lồ, là một thân ảnh trung niên nam tử mang phong thái mê người, một thân cẩm y hoa phục, cao quý ưu nhã, ánh mắt bắn ra quang huy nhàn nhạt, hơi có mấy phần mùi vị ngạo thị quần luân, độc tôn tứ hải.
“Phá lãng thần chu của Tứ Hải Minh cũng tới, đây là có chuyện gì?”
Lôi Đình cảm thấy nghi hoặc, bắt một tên Tần Thiên nho nhỏ thôi, tựa hồ không cần phải phô trương lớn như vậy a.
Khi Lôi Đình đang còn nghi ngờ không giải thích được, trên bầu trời dị tượng phát sinh, một đoàn hoa quang năm màu từ trên trời hạ xuống, từ trong thời không chi môn bay ra, hướng Xích Huyết cốc thẳng tiến.
Quang hoa năm màu kia rất là kỳ diệu, dĩ nhiên là một đám mây tía năm màu, bên trên hiện một đám thân ảnh, trong đó có Trầm Tuyết Y.
“Ngũ sắc vân của Tiểu Vân Thương Hải cũng đến, chắc là trong Xích Huyết cốc có biến cố gì đó?”
Lôi Đình tiềm hành ẩn hành tung, bay theo gió, toàn thân thu liễm hơi thở, cẩn thận lưu ý tình huống bốn phía.
Đám cao thủ Chiến Thần tông, Tứ Hải minh, Tiểu Vân Thương Hải trước sau chạy tới, cộng thêm đám cao thủ Thiên Kiếm tông trước đó, bên ngoài Xích Huyết cốc cao thủ tứ đại môn phái đều tề tụ.
Xích Huyết cốc chính là một trong bốn đại hiểm yếu Vân Châu, nó nằm ở hướng Tây, cửa vào mặc dù không lớn, nhưng Xích Huyết cốc lại kéo dài đến tám ngàn cây số, trực tiếp chặt đứt liên lạc giữa phía tây Vân Châu cùng với ngoại giới.
Từ phía trên nhìn xuống, Xích Huyết cốc giống như một dãi huyết hà, vắt ngang phía tây Vân Châu, kéo lên mạn Nam Bắc vừa lúc tiếp giáp với Tuyệt Thiên lĩnh, phía Bắc tương liên với Bất Độ hà, không có bất kỳ một cái khe hở nào.
Vân Châu là vùng đất kỳ diệu, được tứ đại hiểm yếu thủ hộ, cũng không ai biết được tại trung tâm bốn đại hiểm yếu đó rốt cuộc bảo vệ cái gì.
Ở lối vào Xích Huyết cốc, môn nhân Thiên Kiếm tông tính ra là nhiều nhất, tổng cộng hơn mười người, phần lớn đều có tu vi Khởi Nguyên cảnh, cũng có khoảng hai vị cao thủ Tạo Hóa cảnh, nhưng đều ở cảnh giới Thiên Nhân.
Chiến Thần tông tới bốn vị cao thủ, Tứ Hải Minh có năm vị cao thủ, Tiểu Vân Thương Hải có sáu vị cao thủ, nhân số nhiều nhất.
“Các vị tin tức rất thông linh a, nhanh như vậy đã chạy đến rồi”
Trên Lôi bạo chiến xa, Đỗ Vân Thăng liếc nhìn Phá lãng thần chu cùng Ngũ sắc vân một cái, lạnh lùng nói.
Đỗ Vân Thăng thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn khôi ngô, một thân chiến bào đầy khí phách, là một trong bảy đại cao thủ của Chiến Thần tông, danh vang đại lục Khởi Nguyên.
“Ngươi không phải cũng đến rồi sao?”
Thanh âm lạnh lùng được xuất phát từ vị trung niên nam tử của Tứ Hải Minh, người này tên là Mạnh Phi Vân, là một trong tám đại cao thủ của Tứ Hải Minh, một trong bốn đại thái thượng trưởng lão Tứ Hải Minh.
Đỗ Vân Thăng chân mày nhích lên, chiến ý mười phần nói: “Sao vậy, ta không tới được sao?”
Mạnh Phi Vân cười lạnh nói: “Dĩ nhiên là ngươi có thể tới, nơi này cũng không phải là địa bàn của Tứ Hải Minh”
Ý này rất rõ ràng, nếu là địa phương của Tứ Hải Minh, vậy ngươi không phải muốn tới là tới.
Đỗ Vân Thăng cười ha ha một tiếng, nói: “Trên Khởi Nguyên đại lục, còn có chỗ nào mà Đỗ Vân Thăng ta không dám đi”
Mạnh Vân Phi châm chọc nói: “Phía trước chính là Xích Huyết cốc, ngươi đi thử một chút đi”
“Tất cả mọi người đều là người quen, cần gì gặp mặt là cải nhau, hay là nói tình huống lúc này một chút đi ha”
Một thanh âm êm ái phiêu dật được truyền ra từ Ngũ sắc vân, lộ ra mấy phần trang nhã.
Đỗ Vân Thăng cùng Mạnh Phi Vân đều hừ nhẹ một tiếng, quay đầu không nói thêm gì nữa.
Lần này, cao thủ Tiểu Vân Thương Hải tới đây có đến sáu vị, nam chỉ vẻn vẹn có 2 người, một người trong đó là một người cao lớn, tuấn tú phi phàm, khoảng chừng 23, 24 tuổi, đứng bên cạnh Trầm Tuyết Y, cả người lộ ra vẻ tự phụ cùng lãnh ngạo.
Người này tên là Chu Dật, tuyệt thế thiên tài rất nổi danh ở Tiểu Vân Thương Hải, là đệ tử thân truyền của chưởng môn, là đối tượng đào tạo trọng điểm.
Lần này, người cầm đầu Tiểu Vân Thương Hải là một nữ nhân, quanh thân mây mù lượn lờ, không thấy rõ diện mạo, nhưng làm cho người ta có loại mỹ cảm mông lung.
Trầm Tuyết Y, Chu Dật đều đứng bên cạnh nữ nhân này, trên mặt luôn nở nụ cười thản nhiên.
“Xích Huyết cốc là một trong bốn đại hiểm yếu Vân Châu, tin đồn rằng đêm qua có người thấy nơi đây xuất hiện dị tượng, hai vị cảm thấy dị tượng này sẽ là cái gì?”
“Lão phu cảm thấy có thể là Bất Diệt hồn, Vân Hà tiên tử nghĩ sao?”
Mạnh Phi Vân nhìn nữ nhân mây mù lượn lờ kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ nóng bỏng.
Vân Hà tiên tử là một trong ba tiên tử tại Tiểu Vân Thương Hải, nghe nói sắc đẹp muôn phần, danh chấn thiên hạ, là đối tượng của vô số tu luyện giả trên đại lục Khởi Nguyên đều tha thiết ước mơ có được, nhưng đã nhiều năm qua, lại không có người nào, không có một nam nhân nào nhận được ưu ái từ nàng.
Năm đó, Vân Hà tiên tử từng phong mỹ một thời, cho dù hiện tại, cũng có rất nhiều cao thủ thương nhớ nàng.
Đỗ Vân Thăng hừ nói: “Chuyện Xích Huyết cốc có Bất Diện hồn thì mọi người sớm đã biết, chỉ bất quá nơi này rất hung hiểm, hữu tử vô sanh, cho nên không người nào dám đi vào tìm kiếm. Đêm qua, dị tượng xuất hiện đến tột cùng là cái gì, chỉ dựa vào phán đoán thì không cách nào biết được, chúng ta phải tận mắt nhìn thấy mới có thể phán đoán được”