Sắc mặt Băng Tâm biến thành lạnh lẽo, tầng tầng hỏa diễm quanh thân chuyển động, tạo thành một quầng sáng đỏ thẩm, bên trong hiển rõ hình ảnh của Tam Thủ Viên Hầu cùng Tần Thiên.
Quan sát tình huống trên quầng sáng một lát, thân ảnh Băng Tâm chợt lóe rồi biến mất, sau một khắc hiện ra ở cửa ra vào tầng ba.
Tứ Tà Biên Bức đã đuổi theo đến bên ngoài cửa ra vào tầng ba, nhưng không đuổi kịp con khỉ kia, điều này làm cho nó hết sức tức giận, nhưng cũng không tùy tiện tiến vào tầng 3, trong lòng vô cùng buồn bực.
Khi Băng Tâm đuổi theo tới nơi, Tứ Tà Biên Bức đem lửa giận phát lên trên người của nàng, hướng nàng triển khai công kích điên cuồng.
Băng Tâm có chút tức giận, trong miệng hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm quanh thân xoay tròn rồi tách ra, tạo thành chín phù điêu hỏa trụ.
Những phù điêu hỏa trụ này đều có màu sắc đỏ thẩm, nhưng mỗi một phù điêu hỏa trụ có màu sắc hơi giống nhau, sau khi lên tới độ cao nhất địn, chín phù điêu hỏa trụ biến thành chín con hỏa long, từ chín phương hướng phía dưới triển khai công kích cùng lúc.
Trên người mỗi con hỏa long đều hiện lên đồ án cổ xưa, đó là Liệt hỏa đồ đằng, hàm chứa vinh quang cao thượng, tản mát ra cuồng phách hủy diệt chư thiên.
Tứ Tà Biên Bức rống giận gầm thét, trong miệng phun ra một trận cương phong, thiên hỏa, độc khí cùng lôi điện, cố gắng ngăn cản chín con hỏa long kia, đáng tiếc là không đáng đồng tiền.
Tứ Tà Biên Bức phản kích chống lại chỉ được bốn con hỏa long, công kích của năm con còn lại toàn bộ đánh lên người Tứ Tà Biên Bức.
Đến lúc này, hỏa diễm cực nóng bao phủ thân hình Tứ Tà Biên Bức, hỏa diễm phần thiên diệt địa hừng hực thiêu đốt, Tứ Tà Biên Bức đau đến rống giận cuồng tiếu, trực tiếp rơi xuống đất từ giữa không trung, không ngừng huy động cánh ý muốn dập tắt hỏa diễm kia.
Băng Tâm không lòng dạ nào để ý tới Tứ Tà Biên Bức, nhanh chóng tiến vào cửa tầng ba, truy tung tung tích của Tam Thủ Viên Hầu và Tần Thiên.
Hoàn cảnh của tầng 3 này so với tầng 2 càng thêm ác liệt, giữa không trung thế nhưng trôi nổi những ngọn núi lửa cùng tuyết sơn kết băng, còn có một ít ngọn cô phong bị lật ngược, phía trên đều có thực vật sinh trưởng tươi tốt.
Băng Tâm thấy một cảnh tượng này, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ tới ở bên trong thế giới dưới lòng đất Tuyệt Thiên lĩnh lại tồn tại điều kỳ diệu như thế.
Không kịp nhìn thêm nữa, Băng Tâm triển khai thân pháp như điện, như một sợi chỉ xuyên qua không gian kỳ diệu
Trên người Băng Tâm, quầng sáng hỏa diễm vẫn tồn tại như cũ, trên quầng sáng này vẫn còn hình ảnh của Tam Thủ Viên Hầu cùng Tần Thiên đang di chuyển.
Băng Tâm quan sát tình huống trên quầng sáng, theo sát không nghỉ.
Loại năng lực truy tung địch nhân hiện lên trên phòng ngự kết giới này, cũng không phải bất luận kẻ nào có thể làm được, mà phải tu luyện đến cảnh giới cuối cùng Tạo Hóa thất cảnh – Thiên Cơ cảnh giới mới làm được.
Đây là cảnh giới tối cao trong Tạo Hóa thất cảnh, nếu có thể đột phá thiên cơ, hay là ngộ huyền cơ đều có thể bước vào cảnh giới Bất Diệt, từ đó sống đến vạn năm, bất tử bất diệt.
Băng Tâm chính là Hỏa Linh thánh nữ của Thánh Mẫu Thiên Cung, là một trong 100 môn phái tại đại thế giới Khởi Nguyên, có được thành tích này cũng không tính lạ gì.
Trong hoàn cảnh đặc thù, Tam Thủ Viên Hầu mang theo Tần Thiên di động nhanh chóng, xuyên qua từng ngọn núi lửa, từng ngọn tuyết sơn, hướng cửa ra vào tầng tiếp theo mà chạy.
Tần Thiên nhìn cảnh vật kỳ diệu bốn phía, sợ hãi thất thanh la lớn, thật là vô kỳ bất hữu (không thiếu cái lạ nào).
Song, chuyện xuyên qua thời không làm Tần Thiên có một loại cảm giác kỳ quái, là một loại sờ không được nhìn cũng không thấy, nhưng có thể cảm ứng được nó dịch chuyển, đang tùy thời tùy khắc đánh thẳng vào thân thể Tần Thiên.
Loại di chuyển này đủ sức để cho núi lửa khổng lồ cùng tuyết sơn huyền phù giữa không trung, tác dụng lên người Tần Thiên, xuyên qua lỗ chân lông trên toàn thân của hắn, tiến vào máu thịt của hắn, dẫn phát ra sự biến hóa không nói ra lời.
Tần Thiên không biết nên hình dung cái loại cảm giác này như thế nào, nó tựa như thẩm thấu vào tế bào máu thịt của hắn, gội rửa mỗi một tấc da thịt của hắn, để cho mỗi một tế bào, lỗ chân lông trở nên thêm thông thấu.
Tam Thủ Viên Hầu bay lên bay xuống qua từng ngọn núi trên không trung, nó cái kéo dài đến mấy dặm, thậm chí hơn thế nữa, hắn mang theo Tần Thiên nhanh chóng đi tới.
Song, cái loại nhanh chóng này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì phía trước là một ngọn cô phong cự đại bị chổng ngược treo lên trời, một đầu quái thú trong suốt như có như không, ngăn cản lối đi của Tam Thủ Viên Hầu.
Dừng thân ở giữa không trung, Tam Thủ Viên Hầu nhìn quái thú trong suốt kia, trong mắt lóe vẻ phức tạp, chần chờ.
Tần Thiên thấy Tam Thủ Viên Hầu dừng lại, trong lòng hiểu được là gặp phiền toái, lúc này mới nhìn về phía trước, kết quả làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
“Người này là cái gì vậy ta, dĩ nhiên là trong suốt”
Tam Thủ Viên Hầu trầm giọng nói: “Đây là Vô Ảnh Thú, tại Tuyệt Thiên lĩnh rất có uy danh, vô hình vô sắc, nơi nào cũng có”
Tần Thiên hiếu kỳ nói: “Người này rất lợi hại sao?”
Tam Thủ Viên Hầu khẽ vuốt cằm, quay đầu thoáng nhìn lại phía sau, một luồng màu đỏ như sợi tơ bay vụt mà đến.
“Hỏa Linh thánh nữ đuổi theo tới nơi rồi?”
Tần Thiên không quay đầu lại, nhưng trong lòng rất rõ ràng, Thánh Mẫu Thiên Cung đúng là không bỏ qua được a.
Tam Thủ Viên Hầu nhẹ giọng nói: “Tới cũng tốt, dù sao hôm nay Tuyệt Thiên lĩnh cũng quá náo nhiệt rồi, náo nhiệt thêm nữa tuyệt không tệ a”
Tần Thiên chất vấn nói: “Ngươi không lo lắng sao?”
Tam Thủ Viên Hầu nhìn Tần Thiên một cái, cười nói: “Người nên lo lắng là ngươi đó, mà không phải là ta. Bất kể ngươi rơi vào trong tay ai, kết cục cũng không sai biệt lắm, tuyệt không sống khá giả”
Tần Thiên vuốt vuốt cằm, điểm này trong lòng hắn rất rõ ràng, nhưng hắn lại vô lực thay đổi nó.
Lúc này, Băng Tâm theo kịp Tam Thủ Viên Hầu, tư thế oai hùng phong hoa tuyệt đại huyền phù giữa không trung, làm cho cảnh vật bốn phía trở nên thất sắc ảm đạm.
Tam Thủ Viên Hầu cười hắc hắc, nói: “Tới rồi à, ta chờ ngươi lâu rồi đó”
Băng Tâm nhìn Tần Thiên một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi không giao hắn cho ta, ngươi cho dù chạy trốn tới chân trời đi nữa, ta cũng sẽ không dừng tay”
Tam Thủ Viên Hầu nhếch miệng nói: “Ta thực sự rất muốn đem hắn giao cho ngươi, chỉ bất quá cái vị bên kia hắn không đáp ứng”
Băng Tâm nhìn Vô Ảnh Thú trong suốt, cười lạnh nói: “Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ngươi muốn nhân cơ hội này chạy đi phải không”
Tam Thủ Viên Hầu cười nói: “Ta cũng muốn tốt cho ngươi mà thôi, ngươi một đường đuổi theo ta, thật sự đã tới phía dưới này, có thể sống hay không để rời đi, vậy cũng rất khó nói a”
Băng Tâm lãnh đạm nói: “Ta nếu đã dám đến đây, dĩ nhiên có thể nắm chắc rời đi, không cần ngươi lo lắng cho ta. Hiện tại, ngươi mau giao hắn cho ta đi”
Tam Thủ Viên Hầu cau mày nói: “Ngươi thật sự muốn hắn sao? Tốt, ta đưa cho ngươi đây”
Cánh tay phải vung lên, Tần Thiên đã bị con khỉ vẫy ra, trực tiếp hướng Băng Tâm bay đi.
“A…”
Một tiếng kinh hô phát ra từ trong miệng Tần Thiên, hắn nghĩ nghĩ cũng không ra, Tam Thủ Viên Hầu thế nhưng đem mình quẳng đến bên Hỏa Linh thánh nữ.
Điểm này, Băng Tâm cũng không minh bạch, nàng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ Tam Thủ Viên Hầu thật sự đem Tần Thiên quẳng đến bên người mình.
Nghĩ đến chỗ truy đuổi trước đây, Băng Tâm cơ hồ không thể tin được đây là sự thật, nhưng sự thật lại ở trước mắt, mặc dù trong lòng nàng vẫn mang mối nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Cánh tay trắng nõn nà vung lên, Băng Tâm phát ra một cổ nhu lực hiền hòa, tiếp được thân thể Tần Thiên, nhanh chóng kéo lại gần hơn.
Đột nhiên, ngay giờ khắc này, Băng Tâm nhìn thấy trên mặt của Tam Thủ Viên Hầu nở nụ cười quỷ dị, điều này làm cho nàng thầm nghĩ có điều gì đó không ổn.
Dừng tay lại là cách lựa chọn tốt nhất, nhưng mà Băng Tâm không có làm như vậy.