Chương 31
Chịu nhục
Dịch: A Tút
Nguồn: Banlonghoi
Tiêu Nguyên Quân nhìn thoáng qua, nói với Thiên Vũ: "Tiểu tử, ngươi nếu quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nếu không ta sẽ nhét đầu chó của ngươi vào trong thùng cơm này, để ngươi chậm rãi ăn no một bữa."
Bốn phía có vô số tiếng cười nhạo đồng thời vang lên, tất cả tâm tình mọi người có chút hả hê nhìn Thiên Vũ, có vài người bảo hắn quỳ xuống dập đầu, có người đề nghị nhét đầu hắn vào thùng cơm.
Đối mặt với loại tình huống này Thiên Vũ giận dữ trong lòng, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, hắn biết mình đấu không lại Tiêu Nguyên Quân, nhưng hắn cũng tuyệt đối không quỳ xuống cúi đầu.
Giờ khắc này, Thiên Vũ lựa chọn trầm mặc, trên gương mặt thanh tú lộ ra một cỗ hàn khí, đôi môi khép chặt làm cho người ta một loại cảm giác oán hận sâu sắc.
Tiêu Nguyên Quân chờ đợi một hồi, thấy Thiên Vũ vẫn không động đậy, lúc này chân mày khẽ nhíu, hừ lạnh nói: "Tốt, có cốt khí, ta nhân tiện nhìn xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào. Đi tới, bắt hắn đè xuống cho ta."
Nói tới đó, bên cạnh Tiêu Nguyên Quân thoáng cái lao ra sáu bảy người đệ tử, mạnh mẽ giữ chặt tứ chi Thiên Vũ, ép hắn nằm xuống mặt đất.
Thiên Vũ rất giận dữ nhưng không có phản kháng, hắn biết lúc này mình càng phản kháng thì càng chịu khổ và sỉ nhục càng nhiều hơn mà thôi.
Giờ khắc này, Thiên Vũ ghi tạc cừu hận dưới đáy lòng, hắn thề nhất định ngày sau sẽ phải thu hồi cả vốn lẫn lời, quyết không tha thứ Tiêu Nguyên Quân cùng với mỗi một người hôm nay khi dễ hắn.
Căm tức nhìn Tiêu Nguyên Quân cách đó không xa, Thiên Vũ lãnh khốc nói: "Ngươi sẽ phải hối hận, ngươi sẽ phát hiện khi tai nạn tràn đến không chỉ có một mình ngươi."
Tiêu Nguyên Quân khinh thường nói: "Uy hiếp ta? Rất là ngu xuẩn mà, ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện tối nay, cho ngươi rõ ràng đắc tội ta sẽ có kết quả gì!"
Âm lãnh cười, Tiêu Nguyên Quân phất phất tay, vài người đang đè Thiên Vũ lập tức nhấc Thiên Vũ lên, dựng ngược thân thể hắn xuống, đột nhiên cắm đầu Thiên Vũ vào trong thùng cơm.
Đến lúc đó, Thiên Vũ ra sức giãy dụa, hô hấp không thuận, thế nhưng đối phương người đông thế mạnh, Thiên Vũ căn bản giãy không ra.
Nhìn Thiên Vũ không nhịn được vặn vẹo thân thể, Tiêu Nguyên Quân cười nói: "Đừng để lâu quá, giết chết hắn rồi sẽ không chơi được nữa."
Mấy tên đệ tử đang giữ Thiên Vũ lên tiếng, sau đó nhấc thân thể Thiên Vũ lên, để cho hắn có cơ hội hô hấp. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Chỉ chốc lát sau, những người đó lại nhét Thiên Vũ vào thùng cơm, cứ như vậy lặp đi lặp lại hành hạ hắn, thủy chung không chịu dừng tay.
Thiên Vũ đầu đầy thức ăn, hai mắt đau đớn, cắn răng cắn lợi chịu đựng, vẫn thủy chung không chịu cầu xin tha thứ.
Tiêu Nguyên Quân vẻ mặt lạnh lùng, tùy ý để cho đám đệ tử hành xử Thiên Vũ, chỉ cần không giết chết hắn là được.
Đảo mắt, nửa canh giờ trôi qua, Thiên Vũ đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.
Lúc này, một người đệ tử đột nhiên đi tới bên người Tiêu Nguyên Quân, nói khẽ vài câu.
Khẽ nhíu mày, Tiêu Nguyên Quân quát: "Đủ rồi, vứt hắn ở chỗ này, mọi người đều tự rời đi, người nào nếu dám nói hưu nói vượn thì đừng trách ta vô tình."
Nói xong, Tiêu Nguyên Quân mang người rời đi, đám đệ tử hành hạ Thiên Vũ cũng thuận tay vứt Thiên Vũ trên mặt đất, tản đi nhanh như chớp. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Một lát sau, ngoài quảng trường có một người đi tới phòng ăn, phát hiện thân ảnh Thiên Vũ nằm trên mặt đất, người nọ bước nhanh đến, sau khi nhìn rõ ràng tình cảnh của Thiên Vũ, cả giận nói: "Đồ ranh con to gan, dĩ nhiên tàn nhẫn như thế, ta há có thể để yên cho ngươi."
Lúc này sắc trời đã tối, người nọ bộ dáng âm trầm, thanh âm này lại hết sức quen thuộc, dĩ nhiên chính là Trịnh Vân.
Trước đó, Trịnh Vân ngồi ở trong phòng, đột nhiên nghe bên ngoài có người hô to phòng ăn đã xảy ra chuyện, hắn nhất thời tò mò đi ra xem, ai ngờ lại thấy được cảnh tượng như thế này.
Nhấc Thiên Vũ lên, Trịnh Vân nhanh chóng rời đi, chỉ chốc lát đã về tới phòng mình, chuẩn bị nước nóng tẩy trừ dơ bẩn trên người Thiên Vũ.
Trong lúc này Thiên Vũ chậm rãi tỉnh lại, thấy Trịnh Vân đang lau sạch dùm thân thể mình, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, nước mắt không nhịn được tuôn rơi.
Thiên Vũ mười bảy tuổi, lần đầu tiên trong đời bị nhục nhã như vậy, mặc dù hắn ghi hận trong lòng, nhưng đồng thời cũng khát vọng có người an ủi với hắn, nghe bất bình trong lòng hắn.
Trịnh Vân thấy Thiên Vũ tỉnh lại, không khỏi than nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: "Muốn khóc thì cứ khóc lên đi, nhục nhã như vậy đối với ngươi mà nói, quả thật quá độc ác rồi."
Thiên Vũ nghe vậy khẽ run, nhếch miệng cười buồn bã, từ từ nhắm mắt lại.
Một lát sau, khi Thiên Vũ mở mắt ra, trong mắt hắn đã nhìn không thấy lệ quang, thay thế vào đó là một cỗ hàn ý lạnh như băng.
Trịnh Vân lắc đầu thở dài, hỏi: "Nói cho ta biết, là ai?"
Thiên Vũ nhìn Trịnh Vân, hỏi ngược lại: "Nói cho ngài biết thì thế nào?"
Trịnh Vân chân mày khẽ nhíu, trầm giọng nói: "Ngươi không tin ta?"
Thiên Vũ trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: "Là Tiêu Nguyên Quân."
Trịnh Vân sắc mặt khẽ biến, hừ lạnh nói: "Là hắn, cái loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngày mai ta sẽ làm cho hắn hối hận."
Thiên Vũ chần chờ nói: "Hắn có bối cảnh phía sau?"
Trịnh Vân nhìn Thiên Vũ, trầm ngâm nói: "Tiêu gia là đứng đầu ba đại thế gia ở Thiết Thạch Trấn, Tiêu Nguyên Quân này mặc dù chỉ là nhánh ngoài của Tiêu gia, nhưng cũng có chút quan hệ tới Tiêu gia."
Thiên Vũ trầm mặc suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Ngày mai đệ tử muốn học Thiên Lang Trảm Pháp."
Trịnh Vân chần chờ một chút, gật đầu nói: "Tốt, ta ngày mai truyền thụ cho ngươi Thiên Lang Trảm Pháp."
Thiên Vũ thấp giọng nói: "Cám ơn ngài, ta còn có một vấn đề..."
Trịnh Vân nói: "Vấn đề gì, ngươi nói..."
Thiên Vũ nói: "Mỗi người đều có một mầm móng Tâm Hỏa, làm sao mới có thể nhận biết mầm móng này đã thức tỉnh, hoặc đã nảy mầm?"
Trịnh Vân nghe vậy sửng sốt, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Thiên Vũ, mở miệng đáp: "Khi mầm móng Tâm Hoả thức tỉnh, ngươi sẽ cảm giác được trong ngực có tiếng vang. Nếu Tâm hoả nảy mầm, ngươi sẽ cảm giác được trong ngực có một luồng nhiệt khí, lúc nào cũng lưu động trong ngoài, hóa thành một cỗ nhiệt lưu, chạy khắp kinh mạch toàn thân ngươi!"
Thiên Vũ nghe vậy sửng sốt, nghi vấn hỏi: "Tại sao lại có cảm giác như thế?"
Trịnh Vân giải thích: "Tâm hoả sau khi nảy mầm sẽ biến thành một ngọn lửa, mặc dù mới bắt đầu thì rất yếu, thế nhưng ngọn lửa vẫn cháy, bởi vậy sẽ sinh ra nhiệt khí. Rồi không ngừng tu luyện làm cho nó lớn mạnh dần lên, Tâm Hoả từ một ngọn lửa nhỏ sẽ cháy sáng rực rỡ hóa thành vĩ đại, nó sẽ soi sáng trong trái tim ngươi mọi lúc mọi nơi, cung cấp năng lượng cho ngươi!" Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Tâm Hoả nảy mầm sẽ phải tu luyện như thế nào mới có thể khiến cho nó phát triển lớn mạnh?"
Trịnh Vân suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: "Đơn giản mà nói, tu luyện Tâm Hoả và nội công có liên quan mật thiết với nhau. Trong tình hình chung, người luyện võ luyện gân cốt luyện da thịt, chỉ có thể đạt tới cảnh giới nhất định, sau đó sẽ không có cách nào tiếp tục đột phá. Chỉ có tu luyện nội công, ngưng tụ ra chân khí mới có thể không ngừng tăng cường thực lực."
Thiên Vũ khó hiểu hỏi: "Chân khí? Có liên hệ gì đến Tâm Hoả?"
Trịnh Vân nói: "Người luyện võ lúc ban đầu thì được chia ra ba loại phương thức. Loại thứ nhất là trước luyện ngoại công, sau luyện nội công, Thiện Vũ Minh chính là như thế. Loại thứ hai là trước luyện nội công, sau luyện ngoại công, tình huống như vậy tương đối ít có. Loại thứ ba là ngoại công nội công cùng luyện, đệ tử của Huyền Thiên Kỳ Môn là dùng phương thức này."
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Có chỗ nào khác nhau chứ?"