Vì mình có một chút thay đổi trong việc đăng các chương (tách thành 2 phần thay vì trọn một chương) nên những comment cũ có thể không khớp với nội dung truyện. Mọi người bỏ qua cho mình nhen.

Chương 2.2

Nhiếp Quỳnh càng nghe càng hãi, sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy bụng đau quặn như long trời lở đất, run giọng hỏi: "Có phải là quả độc không? Ăn vào sẽ chết sao? Làm sao để giải độc?" Trời ạ, y sẽ không xui xẻo như thế chứ, hàm oan còn chưa rửa mà tấm thân này đã phải đi trước rồi...

Tiểu Thiên vội vỗ vỗ bả vai y, ra vẻ an ủi: "Không nghiêm trọng như vậy, quả Uẩn là quả thuốc, có tác dụng cường thân kiện thể, chỉ là dược tính hơi mạnh một chút, sau khi ăn lần thứ nhất... haha, làn da có thể sẽ sưng tấy, cổ họng đau rát, mấy ngày sẽ ổn thôi."

Nhiếp Quỳnh lúc này mới yên tâm, lập tức hậm hực nhìn Chung Ly Túy.

Kẻ khốn nạn này lại thêm một cái tội: Say rượu hỏng việc, làm hại y suýt nữa đã chết yểu.

Những hoa quả mà Nhiếp Quỳnh hái được trở thành điểm tâm ngọt sau bữa ăn. Thấy mọi người ăn ngon lành, y cũng muốn ăn thêm vài trái, lại bị Chung Ly Túy ngăn cản, buộc y phải uống thuốc mình sắc.

Vốn không tin mấy thứ thảo dược hái trên gò núi nhỏ kia có thể trị nội thương, nhưng nghĩ đến "tam tòng tứ đắc", thuốc lại do Chung Ly Túy tự tay sắc, y cũng ít nhiều cảm thấy có chút hài lòng, vì thế khuất phục chủ quán lạm quyền, cầm lấy chén thuốc đen nhánh kia một hơi cạn sạch.

Sáng sớm ngày hôm sau, đột nhiên một tiếng thét thê lương từ trong phòng Nhiếp Quỳnh truyền ra, bọn tiểu nhị đang quét tước ở sân trước đều dừng lại, lập tức trao đổi một ánh mắt đồng tình với nhau. Nhớ được, hiểu được, làm được, nhịn được, trong tám chữ chân ngôn này thì "nhịn" là quan trọng nhất, hy vọng Tiểu Phú Quý có thể nhịn được, trước khi động thủ cũng đừng quên rằng con ma men kia chính là áo cơm cha mẹ của bọn họ.

"Chung Ly Túy ngươi đứng lên cho ta, ngươi hại chết ta, ta thành quỷ cũng phải kéo ngươi theo!" Nhiếp Quỳnh như thần binh hạ phàm, uy phong lẫm liệt, một cước đá văng cửa phòng Chung Ly Túy, vọt tới trước giường hắn, nhảy lên giường đè hắn lại, hai tay chồng lên, bóp lấy cổ hắn.

Thì ra bị người khác vu hại lẫn truy sát chẳng hề xui xẻo bằng việc đang trên đường trốn chạy lại leo lên nhầm xe ngựa của cái tên ma men này. Sớm biết như thế, khi bị quan binh vây bắt, y tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không vội vàng thoát thân. Thà ngồi xổm trong thiên lao còn hơn đụng độ với tên khốn cố chấp này!

"Tiểu Phú Quý, mới sáng sớm ngươi làm cái gì thế?"

Cuối cùng Chung Ly Túy cũng không say đến mức độ bất tỉnh nhân sự, giữa ranh giới sống chết thì tỉnh lại, bắt lấy tay Nhiếp Quỳnh.

Nhiếp Quỳnh bị nội thương, không dùng sức được, bị hắn bóp một cái thì ngoan ngoãn chuyển qua một bên, ngoài miệng lại mắng: "Đang giết ngươi!"

Đôi mắt phượng sắc sảo của Chung Ly Túy nheo lại, sau khi nhìn rõ mặt Nhiếp Quỳnh, đột nhiên phì cười.

"Ngươi vì mặt bị sưng mà không vui? Kỳ thực mập mạp như vậy không phải trông đẹp lắm sao? Trước kia ngươi rất gầy, cái cằm nhọn hoắc cứ y như tiểu hồ ly, ôi..." Dưới bụng đau đớn vì bị Nhiếp Quỳnh dùng đầu gối húc một cái.

"Mở to cặp mắt say lờ đờ của ngươi ra đi, lão tử là ngọc thụ lâm phong (*), tuấn tú hơn người! Hiện tại lại bị ngươi làm cho không khác gì Trư Bát Giới... Không! Trư Bát Giới còn dễ nhìn hơn cả ta..."

(*) ngọc thụ lâm phong (玉树临风): hình dung người phóng khoáng, điển trai thanh tú

Vừa rồi nhìn thấy gương mặt sưng húp trong gương, ý niệm đầu tiên trong đầu Nhiếp Quỳnh chính là giết chết cái tên tai họa này, sau đó tiếp tục chạy trốn.

Tiểu Thiên còn nói cái gì mà chỉ có sưng một chút, thật đúng là hàm súc, giờ đây y rõ ràng cùng họ hàng với mấy cái đầu heo luôn đấy.

Trước kia y từng là đệ nhất mỹ nam tử trong kinh thành, phong lưu tuấn tú số một, nếu sau này phải vác cái đầu heo này đi gặp người khác, chẳng thà hiện tại y đi mua khối đậu hũ, đâm đầu chết quách cho rồi.

"Đều tại ngươi, nếu hôm qua ngươi nhắc nhở ta, ta cũng sẽ không biến thành hình dạng như vậy, lập tức đi tìm thuốc để cho ta trở về như cũ mau!"

Phải rồi, giết tên ôn thần này cũng là làm chuyện vô bổ, chi bằng giải quyết vần đề thực tại trước đã.

Chung Ly Túy cười hì hì cầm lấy hồ lô rượu, bị y đoạt đi.

"Không được uống, trả lời vấn đề của ta trước!"

"Thuốc thì không có đâu, nhưng mà ngươi đừng lo lắng, ít thì hơn mười ngày, nhiều thì một hai tháng, dung mạo sẽ tự nhiên khôi phục, trước kia ngươi làm chuyện hãm hại lừa gạt cũng không ít, vừa hay thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người."

Ừm, lời này hình như nghe cũng có chút đạo lý. Vừa rồi nhìn thấy dung mạo này xong, khiếp sợ, lo lắng cộng thêm thảng thốt nên mới nhất thời cuồng quấy, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, tạm thời biến thành đầu heo cũng không phải là chuyện xấu.

Chí ít thì sát thủ cũng được, truy binh cũng được, đều sẽ chắc chắn không nhận ra y. Một hai tháng dùng để dưỡng thương thì thừa sức, lại không cần cả ngày lo lắng hãi hùng. Tuy nói bộ dáng này có hơi quá đáng, nhưng chỉ cần không soi gương thì cũng sẽ không sao.

Suy nghĩ như vậy, tâm tình của Nhiếp Quỳnh lập tức tốt hơn rất nhiều. Chung Ly Túy lại nhìn y, mặt lộ vẻ cười cổ quái.

"Tiểu Phú Quý, sáng ra trông người thật hưng phấn nha."

Nhiếp Quỳnh hồi phục tinh thần, lúc này mới phát hiện bản thân đang cưỡi ở trên người hắn, động tác có chút... ám muội. Sáng sớm, chỗ đó của nam nhân có thể chỉ bằng tiếp xúc bên ngoài mà cương cứng, đừng nói chi chính mình bây giờ quần áo còn không chỉnh tề, cảnh xuân lộ rõ.

Đều do vừa rồi quá kích động, trong lòng chỉ muốn chạy tới trừ hại, quên mất sửa sang quần áo, nói tới nói lui vẫn là tên khốn này sai.

Ánh mắt Chung Ly Túy lướt tới lướt lui trên người y, ý cười trên mặt càng sâu, phần eo còn cố ý đỉnh đỉnh vào mông y.

"Vóc người ngươi cũng không tồi đâu, có hứng thú cùng ta... A ôi..."

Một quả đấm như sắt thép hung hăng đánh ngược câu nói kế tiếp trở về. "Ngươi chết đi cho ta!"

Nhiếp Quỳnh vì cả gan phạm thượng, dám giở thói bạo lực với ông chủ mà phải trả một cái giá thảm thiết. Mấy ngày liên tiếp y cứ bị Chung Ly Túy sai khiến cho xoay mòng mòng, lại còn bị ép uống thuốc đắng. May là sau khi đắp thuốc, ngoại thương trên cơ thể cũng bắt đầu khép lại, một chưởng nghiêm trọng trên ngực khiến y đau đớn cũng dần dần biến mất. Nhưng mà, dù có đánh chết y cũng không thừa nhận đó là nhờ công hiệu của thảo dược, chẳng qua là vận may phủ đầu, trời phù hộ quý nhân.

Nhiếp Quỳnh ăn nhầm quả Uẩn, gương mặt sưng lên một vòng, nhưng cũng không xấu đến nỗi không thể gặp người khác, giọng nói có hơi khàn lại cũng chẳng khó khăn khi nói chuyện. Tóm lại, quen hết thì sẽ ổn. Đương nhiên, bao gồm luôn cả mấy việc lặt vặt trong quán rượu.

Loại việc hầu hạ người khác này đối với Nhiếp Quỳnh mà nói, tuy là có chút không cam tâm, nhưng cũng không đến độ không nhẫn nhịn được.

Một vị tiểu hoàng tử từ nhỏ lớn lên trong tổ vàng, mỗi ngày trôi qua đều đã quen với phong hoa tuyết nguyệt (1), cuộc sống ủng hương bão ngọc (2), chỉ vì sau một đêm phong lưu mà lòng sinh phiền muộn. Không giống bây giờ, bận bịu sống qua ngày, ngâm mình trong nước ấm, chui vào chăn, lại nghe tiếng sáo du dương ở bên ngoài, thế là một đêm không mộng mị. Chẳng lấy đâu ra thì giờ để mà dung dưỡng tâm tình làm một văn nhân suy tư thưởng nguyệt.Không

(1) phong hoa tuyết nguyệt (风花雪月): biểu tượng của thi họa, phong tình, vẻ đẹp thuần túy và thiêng liêng của đất trời,..

(2) ủng hương bão ngọc (拥香抱玉): ý chỉ việc ôm ấp các em gái xinh xắn như hoa như ngọc

Kẻ cho không tiếng sáo chính là Chung Ly Túy, thứ đó là đam mê lớn nhất của hắn ngoại trừ việc uống rượu.

Tiểu Vạn kể với Nhiếp Quỳnh rằng trước đây Chung Ly Túy nhiều năm ở bên ngoài, cho đến khi phu nhân qua đời mới trở về mở quán rượu nhỏ này. Cây sáo kia nghe nói là tín vật đính ước của hai người bọn họ, bởi vậy hắn không bao giờ để nó rời khỏi tay.

"Bà chủ rất đẹp đúng không?"

Nhiếp Quỳnh thừa nhận mình rất nhàm chán, nhưng cũng hết cách, trong trấn nhỏ này không có gì để tiêu khiển giải sầu, nhàn rỗi ập đến, cũng chỉ có thể cắn hạt dưa nói chuyện phiếm. Y gọi hành vi này là biết địch biết ta, như vậy mới có thể đánh bại tên chủ quán khốn kiếp kia.

"Không biết, mọi người chưa ai thấy cả. Nhưng chiếu theo tướng mạo của ông chủ, nữ nhân có thể khiến ngài ấy ngày đêm nhung nhớ nhất định là rất đẹp!"

Tướng mạo tên khốn kia rất anh tuấn á? Nhiếp Quỳnh cố gắng tưởng tượng một chút, cuối cùng thực sự không cam tâm mà thừa nhận, tuy rằng Chung Ly Túy có kém hơn y một xíu nhưng vẫn miễn cưỡng xếp được vào hàng ngũ mỹ nam.

"Cho nên ngươi cũng đừng nghĩ nhiều. Mặc dù đôi lúc ông chủ ngoài miệng chiếm hời của ngươi, nhưng mà mấy thứ kia đều là nói đùa. Ngài ấy hồi hương ba năm, vẫn luôn cắm đầu quản lý quán rượu. Bà mối ở trấn trên đến gõ sắp nát cả cửa rồi nhưng ngài ấy cũng chưa từng buông lấy một lời. Ông chủ chính là người chung tình nhất mà ta từng thấy đấy."

Chung tình? Ta phỉ nhổ! Ba năm không chạm vào nữ nhân, nếu không phải hắn không có tiền, hẳn cũng là chỗ kia có bệnh!

Tiếng sáo du dương theo gió khẽ truyền đến, cắt ngang buổi tán chuyện của bọn tiểu nhị. Nghe quen rồi những âm thanh hoa lệ, nay bất chợt nghe được làn điệu thôn quê lại cảm thấy có một dạng thú vị đặc biệt khác. Tiếng sáo trầm trầm ngân khẽ, mượt mà bay bổng, Nhiếp Quỳnh nghe thấy rồi bỗng dưng có chút ngây ngẩn.

Tiểu Bách thở dài: "Ông chủ lại nghĩ đến thê tử. Lúc này tâm trạng của ngài ấy nhất định không tốt, Tiểu Phú Quý, ngươi tuyệt đối đừng có đến trêu chọc ngài ấy đấy!"

Không trêu chọc hắn? Mới lạ! Y phải đi chọc ghẹo một phen, thuận tiện hóng chuyện cười một trận.

Sau khi bọn tiểu nhị về phòng hết rồi, Nhiếp Quỳnh đi ra ngoài sân, thấy Chung Ly Túy đang ngồi trên nóc nhà thổi sáo. Trăng sáng treo giữa trời cao, trong trẻo như nước, ánh trăng bao phủ khiến hắn lộ ra vài phần phiêu dật.

Thổi có cây sáo thôi, có cần phải chạy lên nóc nhà vậy không? Giống như sợ dân chúng của Mai Hoa Độ không biết ở đây có một ông chủ nhỏ đang buồn bã tưởng niệm đến vong thê vậy. Giả tạo!

Nhiếp Quỳnh dựng cái thang trúc dưới mái hiên, bò lên. Vốn dĩ với khinh công của y muốn băng tường vượt mái cũng không có gì khó, nhưng vì không muốn dọa đến mấy thôn dân chưa từng thấy qua sự đời, vẫn nên ý tứ một chút thì tốt hơn. Nếu ông chủ sợ tới mức lăn xuống phòng, y sẽ chịu đủ mọi hà khắt.

Lên nóc nhà rồi, thấy Chung Ly Túy đang mím môi cười nhẹ thổi sáo, không mang theo một tí bi thương nào, Nhiếp Quỳnh có chút thất vọng.

Không có chuyện cười để xem, nhưng mà lên cũng đã lên rồi, dù thế nào cũng phải kiếm được một hớp rượu rồi mới đi được.

Đi tới ngồi xuống bên cạnh Chung Ly Túy, bắt chuyện: "Giai điệu dân gian này thật dễ nghe, gọi là gì vậy?"

Khúc nhạc dần nhỏ lại, Chung Ly Túy quay đầu mỉm cười với y.

"Ta chỉ tùy tiện thổi, tạm thời lấy đó tự tiêu khiển, không có tên, Tiểu Phú Quý, ngươi là người có học, không bằng đặt một cái tên cho nó đi."

"Hì hì, ông chủ nói đùa, ta nào có tài hoa đó."

Ôn thần chết tiệt, không có việc gì áp sát như vậy làm gì, so mắt ai to hơn chắc?

Không thể không thừa nhận mắt của Chung Ly Túy đích thị rất xinh đẹp, men say như tơ ánh lên trong đôi mắt mơ màng, phong tình khó nói thành lời. Nói chuyện gần sát, mùi rượu từ khóe môi theo gió truyền đến, trái tim Nhiếp Quỳnh nhịn không được mà đánh thịch một tiếng.

Cảm giác tim đập như vậy với y mà nói là rất hiếm gặp, nhớ năm đó, kinh thành nhiều mỹ nữ như vậy cũng chưa từng có ai khiến trái tim y hẫng nhịp.

Chung Ly Túy vẫn còn nhìn y, Nhiếp Quỳnh cuống quít thu hồi ý nghĩ miên man, nhận lấy hồ lô rượu, thành thật không khách khí ngửa đầu dốc một hơi. Gần đây cả hai rất ăn ý, thấy y lại gần Chung Ly Túy thế nào cũng sẽ cho y uống rượu, đáng tiếc là chỉ có lấy một ngụm, rất không đã ghiền.

"Đưa cây sáo cho ta." Uống rượu xong, nổi hứng lên, Nhiếp Quỳnh muốn Chung Ly Túy đưa cây sáo cho y. Sáo thổi nhẹ, tức thì tiếng nhạc từ mái nhà âm vang truyền đến, là một điệu trầm túy đông phong (*).

(*) trầm túy đông phong (沉醉东风): tên một làn điệu, có quy luật chia phách nhịp cụ thể

Nhạc nghệ của Nhiếp Quỳnh từng được danh sư chỉ điểm, một đoạn nhạc thổi lên, phong tình lả lướt. Chung Ly Túy nghiêng mặt nhìn y, thấy y thổi một cách vui vẻ, giữa lông mày còn lộ vẻ tình tứ, giật mình, môi tràn ra nụ cười, nói: "Tiểu Phú Quý, đừng rời đi, ở lại đây, về sau hai chúng ta tiêu sáo hợp tấu, thế nào?"

Với ngươi? Xứng sao! Tiếng sáo của y bình thường ngay cả các vương tôn công tử còn khó mà nghe được, chẳng qua bây giờ là phượng hoàng rớt đất (*), nếu không sao lại có thể để tên nhà quê này được hời thưởng thức tuyệt âm.

(*) phượng hoàng rớt đất (落地凤凰 - lạc địa phượng hoàng): Ý chỉ lúc sa cơ lỡ vận

Trong lòng xem thường, nhưng ngoài miệng vẫn phải qua quýt: "Ông chủ đừng nói đùa, ta luôn hướng tới tiêu dao khắp chốn, chân đặt lên hết thảy cảnh đẹp núi sông. Có điều, nếu ngươi chịu trả thêm tiền công, ta sẽ suy nghĩ lại."

Lời này lại không hề giả dối, thiếu niên chí tồn cao viễn (*), trước kia ngay cả kinh thành Nhiếp Quỳnh cũng chưa từng rời đi, cho nên vẫn mơ mộng trong tương lai nếu có cơ hội nhất định phải ra ngoài lang bạt một phen. Có điều, lại không thể ngờ sẽ thành ra cái loại lang bạt như thế này.

(*) chí tồn cao viễn (志存高远): ý nói chí hướng đặt nơi cao xa, là người có hoài bão và lí tưởng

Chung Ly Túy nhìn y, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

"Cái này dễ bàn, ngươi muốn lang bạt giang hồ, ta có thể cùng ngươi, trời nam biển bắc, mặc ngươi ngao du."

Tên này uống rượu vào rồi lại bắt đầu ăn bậy nói bạ.

Há có thể buông tha cơ hội tốt như thế này, Nhiếp Quỳnh đảo mắt hai vòng, vội hỏi: "Tốt tốt, để thể hiện thành ý, trước tiên ngươi có thể trả lại mấy thứ đồ của ta được không?"

"Thứ gì?"

"Chính là khối ngọc giả và đoản kiếm đó, đưa ta đi, dù sao cũng là giả, ngươi có giữ lại cũng vô dụng... Ê nè, ngươi lắc đầu là có ý gì? Quá đáng mà, cứ nói là giả, lại không chịu trả cho ta, làm ông chủ cũng không thể một tay che trời!"

Chung Ly Túy cười ha ha: "Tiểu Phú Quý, ta thích nhìn bộ dạng giận dữ của ngươi, ta cũng chưa nói là không trả, đã là giả, vì sao ngươi lại gấp gáp muốn lấy lại làm gì?"

"Đó là của cha với đại ca cho ta, ta muốn giữ làm kỷ niệm được không?"

"Thì ra là thế, tốt lắm... Làm việc cho chăm vào, cải tà quy chính thì sẽ trả lại cho ngươi."

Từ "tốt" vừa nói ra, Nhiếp Quỳnh còn chưa kịp vui mừng, lời nói xoay chuyển, ý tứ lại đổi về như cũ.

Kẻ này lại cố ý trêu đùa y! Cố tình xin tiếp lại sợ Chung Ly Túy nghi ngờ, chiếu theo tính hẹp hòi của hắn, nếu như phát hiện là hàng thật, tuyệt đối sẽ không trả lại. Đúng, ba đòi không bằng một trộm (*). Cứ "quy chính" thử, để xem có trộm được hay không.

(*) ba đòi không bằng một trộm (三讨不如一偷): nhiều lần cầu xin mà không chịu nổi thì sẽ có một lần ăn cắp

"Là ngươi nói, sau này cũng không thể đổi ý, trước hết cho ta uống hai ngụm rượu, coi như là bồi thường."

Thừa cơ đề ra yêu cầu nhỏ nhỏ, chẳng ngờ Chung Ly Túy lại đáp ứng thật, đưa hồ lô rượu cho y.

"Rượu này rất mạnh, nhấp vài ngụm nhỏ là được rồi."

Rượu ngon có được chẳng dễ dàng, Nhiếp Quỳnh nghe lời uống một ít, Chung Ly Túy lại cầm sáo lên, đặt ngang lên môi, nhẹ nhàng thổi.

Tiếng sáo nhẹ vang giữa trời đêm, Nhiếp Quỳnh nhấp hai ngụm rượu, dần dần tinh thần lâng lâng, cũng bất giác theo tiếng sáo cùng nhau bay vào mộng đẹp.

Chú thích chương 2

1) dừng cương trước bờ vực (悬崖勒马): ý nói bên bờ nguy hiểm kịp thời thanh tỉnh quay đầu ăn cắp

2) mượn hoa hiến phật (借花献佛): ý nói dùng đồ vật của người khác để đền đáp hay tặng quà

3) ngọc thụ lâm phong (玉树临风): hình dung người phóng khoáng, điển trai thanh tú

4) trầm túy đông phong (沉醉东风): tên một làn điệu, có quy luật chia phách nhịp cụ thể

5) phượng hoàng rớt đất (落地凤凰 - lạc địa phượng hoàng): Ý chỉ lúc sa cơ lỡ vận

6) chí tồn cao viễn (志存高远): ý nói chí hướng đặt nơi cao xa, là người có hoài bão và lí tưởng

7) ba đòi không bằng một trộm (三讨不如一偷): nhiều lần cầu xin mà không chịu nổi thì sẽ có một lần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play