Lần đầu gặp Nhiếp Anh là năm Nhiếp Lạc chín tuổi.
Phụ thân hộ giá bỏ mình, Vĩnh Thặng Đế cảm động trước tấm lòng ấy nên thu y làm nghĩa tử, ban thưởng quốc họ, ở lại trong cung.
Y và nhũ mẫu đang trên đường cùng đoàn tùy tùng đi đến tẩm cung của mình thì gặp Nhiếp Anh.
Lúc ấy Nhiếp Anh đang luyện kiếm, Tam Xích Thanh Phong nhảy múa như Bàn Long uốn lượn, uy thế ngời ngời, khiến y hoa mắt.
Y trời sinh bệnh tật, thân thể yếu ớt hơn người bình thường khá nhiều, nói chi đến rảnh rang đi luyện võ, nhìn thấy thiếu niên oai vệ múa kiếm, bất giác sinh lòng ngưỡng mộ. Nhiếp Anh phát hiện bọn họ, ngừng luyện kiếm, sắc mặt không vui.
Nội thị cuống quít tiến lên hành lễ, bẩm báo: “Vị này là công tử nhà Tiêu Thị Lang, Hoàng Thượng vừa phong Ngũ điện hạ.”
Nhiếp Lạc đi đến trước mặt Nhiếp Anh, hành lễ vấn an, sau đó đưa tay sờ kiếm của hắn, “Nhị hoàng huynh, kiếm của ngươi thật đẹp.”
“Đừng đụng!”
Nhiếp Anh rụt kiếm, lạnh lùng nói: “Kiếm là sinh mệnh của kiếm khách, không thể khinh thường!”
Lần đầu gặp mặt đã chia tay trong không vui, về sau Nhiếp Lạc mới biết, mẫu thân Nhiếp Anh chết sớm, hắn trời sinh trầm tĩnh, mỗi ngày chỉ luyện công đọc sách, chưa từng đến gần người khác.
Mẫu thân Nhiếp Lạc cũng mất sớm, đối với Nhiếp Anh đồng bệnh tương lân, nhưng bên cạnh y còn có nhũ mẫu làm bạn, tự cảm thấy mình may mắn hơn Nhiếp Anh một chút. Ngày ấy được sắc phong chính thức, các cung đều đưa tới hạ lễ, Nhiếp Anh đưa cho y một con búp bê hương mộc làm túi đeo.
Nội thị đến tặng lễ cẩn thận chịu tội với Nhiếp Lạc, nói tiểu chủ tử của họ trẻ người, lễ vật không phân biệt giàu nghèo, xin y thông cảm nhiều hơn. Kỳ thật, y không để ý chút nào.
Với một người lạnh lùng như Nhiếp Anh, có thể đưa tới một phần lễ, đã rất hiếm thấy.
Với lại, trong vô số quà tặng, y thích nhất con búp bê hương mộc này, lớn chừng bàn tay, cười toe, dáng vẻ mặt mày ngây thơ chân thành.
Ở lại không lâu, Nhiếp Lạc phải theo các hoàng tử cùng nhau học tập lễ nhạc, chỗ ngồi Nhiếp Anh ngay bên cạnh y, hành lễ với hắn, Nhiếp Anh chỉ thản nhiên gật đầu, đặt chuôi cổ kiếm này lên một góc bàn, chuôi kiếm có tua rua vàng nhạt rủ xuống, giống như chủ nhân của nó lạnh lùng mà ngạo nghễ.
Phu tử rất nghiêm khắc, bài học mỗi ngày làm y hơi không chịu đựng nổi, ngày đó cuối cùng không thể chống đỡ, buổi sáng ngủ quên, khi y vội vàng chạy tới chỗ học, phát hiện đồng hồ nước đã chảy mất phân nửa, sắc mặt phu tử tái xanh, từng hoàng tử vẻ mặt sợ hãi.
Y nơm nớp lo sợ đi đến, nhìn phu tử lấy thước ra, ra hiệu y đưa tay, cây thước đen bóng ở trước mắt nhoáng một cái, đánh xuống. Không thấy đau đớn, thước dừng giữa không trung, nằm trong tay Nhiếp Anh.
“Tiên sinh, thân thể Ngũ hoàng đệ yếu nhược, có thể kiên trì mỗi ngày lên lớp đã rất tốt, hi vọng tiên sinh đừng quá nghiêm khắc trách móc y, nếu muốn trừng phạt, xin cho ta nhận phạt thay y.”
Lời nói lãnh đạm như thường ngày, lại khiến Nhiếp Lạc khiếp sợ khôn cùng, đây là lần thứ nhất, có người chịu đứng ra thay y, mà người này với y mà nói, gần như là người xa lạ.
Mỗi lần cây thước đánh xuống tay Nhiếp Anh, mới một chút đã thấy bàn tay của hắn sưng lên, Nhiếp Lạc không nhịn được khóc lên.
“Không sao đâu, nếu như lúc ấy có Đại hoàng huynh ở đó thì cũng sẽ làm như vậy, bảo chúng ta chăm sóc ngươi là ý tứ của phụ vương, không cần phải để ở trong lòng.”
Kỳ thật đây chỉ là lời giải thích xoa dịu y, y phát hiện, Nhiếp Anh cũng không phải khó tiếp cận như trong tưởng tượng, phía sau sự lạnh lùng cất giấu một trái tim tinh tế tỉ mỉ. Lúc rảnh rỗi, Nhiếp Anh hay ngồi lau kiếm một mình ở dưới hiên, y chưa bao giờ thấy Nhiếp Anh rời khỏi chuôi kiếm này dù chỉ một lát, chính như lời hắn từng nói, kiếm, là sinh mạng của hắn.
“Nhị hoàng huynh.” Y cố ý đến bắt chuyện, Nhiếp Anh ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đen sánh như nước mực.
Tim đập thình thịch không ngừng, lí do thoái thác đã nghĩ kỹ cũng quên mất sạch không còn một manh giáp.
“Trước, lần trước ngươi đưa ta con búp bê hương mộc đó, ta, ta rất thích, nhưng chưa nói lời cảm ơn ngươi…”
“Cái đó được ta cầu từ phật tự, nghe nói có thể giúp người cản tai tránh họa, nhưng khuôn mặt là do tự ta khắc, có gương mặt như con nít trông khá đáng yêu.” Nhiếp Anh lau kiếm, thản nhiên nói.
Nhiếp Lạc sửng sốt nhìn đôi tay kia, rất khó tin được nó còn có thể khắc hình ngoại trừ việc múa kiếm.
“Nhị hoàng huynh khắc khuôn mặt của mình sao? Không giống gì hết.”
Đương nhiên không giống, mình khắc theo khuôn mặt của y, thế mà y lại không phát hiện.
Mặt mày xán lạn, nụ cười trong trẻo rực rỡ, khóe miệng cong lên đáng yêu, như bách hợp thanh nhã trong gió, lúc mới gặp, Nhiếp Lạc mang đến cho hắn cảm giác như vậy.
Trong một thoáng, tươi vui xẹt qua giữa lông mày Nhiếp Anh, bắt được phần ý cười mỏng manh đó, Nhiếp Lạc đột nhiên cảm thấy vui vẻ khó mà diễn tả bằng lời, nhịn không được tiến lên nắm chặt tay lau kiếm của hắn.
“Nhị hoàng huynh, chúng ta làm bằng hữu đi!”
Từ đó về sau, Nhiếp Lạc gần như xem Nhiếp Anh trở thành tẩm cung của mình, không nói chuyện gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn luyện công, đó là loại cảm giác rất thỏa mãn rất an ổn.
Ngẫu nhiên, y sẽ thấy Nhiếp Anh mỉm cười, rất nhạt, lại làm cho y hết sức vui vẻ, đó là mỉm cười thuộc về y, chỉ thuộc về một mình y.
Tai họa ngay lúc ấy phát sinh.
Ngày ấy, y hứng thú bừng dào dạt mang đến bánh hoa lê cho Nhiếp Anh nhấm nháp, đây là về sau y biết Nhiếp Anh thích nên năn nỉ nhũ mẫu làm.
Rất hưng phấn nhìn Nhiếp Anh ăn hết, hi vọng có thể nhìn thấy nụ cười của hắn, thế nhưng thứ y nhìn thấy lại là một gương mặt hoảng hốt oán hận, Nhiếp Anh ôm bụng ngã lăn xuống đất.
Y bị dọa sợ, lớn tiếng gọi người, rất nhanh, có rất nhiều người tới, y núp ở góc tường, hoảng sợ nhìn mọi người cứu Nhiếp Anh, mơ hồ nghe được có người nhỏ giọng nói, trúng độc.
Bàn bánh hoa lê đó có độc, lúc thị vệ phụng mệnh đi bắt nhũ mẫu, bà ta đã treo cổ tự vận, sáng sớm nhũ mẫu còn cười nói với y, lúc gặp lại bà, đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Không ai trách y, phụ vương ôm y, không ngừng an ủi nói rằng chuyện này không liên quan tới y.
Về sau y mới biết được, mẫu thân Nhiếp Anh chết vì bị hạ độc, cho nên Nhiếp Anh cẩn thận với đồ ăn thức uống vô cùng, đó là một lần duy nhất hắn thử độc, bởi vì tín nhiệm đối với mình.
Nhưng mà, y cô phụ phần tín nhiệm kia.
Độc giải rồi, Nhiếp Anh vẫn hôn mê bất tỉnh, Nhiếp Lạc vượt qua mỗi ngày trong nỗi kinh sợ, y đặt mệnh ngọc chưa từng rời khỏi người lên người Nhiếp Anh, mệnh ngọc này được phụ thân cầu từ cao tăng, nghe nói có thể trấn áp bệnh khí cho y.
Đêm khuya im ắng, trong cung điện tịch liêu chỉ có hai người bọn họ, y ôm Nhiếp Anh, nức nở khẩn cầu trời xanh phù hộ Nhiếp Anh bình an.
Thân thể trong ngực bỗng nhúc nhích một chút.
“Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh, Nhị hoàng huynh?” Giọng y run rẩy.
Thân thể truyền đến tiếng trả lời yếu ớt: “Một tiếng là đủ rồi, ta không có lãng tai.”
“Quá tốt, ngươi tỉnh rồi, ta đi gọi phụ vương đây, còn có Đại hoàng huynh, thái y…”
Y vui đến phát khóc, nhảy dựng lên muốn xuống giường, lại bị Nhiếp Anh giữ chặt.
” Để ngày mai cũng không muộn, ta tỉnh, tức là không sao rồi, Diêm Vương cũng bị ngươi nói mãi cho sợ, ngoan ngoãn trả ta về.” Nhiếp Anh trầm tĩnh lạnh lùng cũng sẽ nói đùa, lại làm cho từng giọt nước mắt y rơi thẳng xuống.
“Hức hức, ta không hạ độc, không, không muốn hại ngươi, nhũ mẫu chết rồi, ta thật sợ ngươi cũng có chuyện…”
Nhiếp Anh cười, chỉ tiếc lúc lớn tiếng gào khóc không ai thấy được.
Y biết không liên quan đến Nhiếp Lạc, mặc dù không cách nào mở mắt, nhưng thần trí đã chậm rãi khôi phục, mấy ngày nay y ghé vào lỗ tai hắn, Như Lai, Ngọc Đế, Quan Âm, La Hán các vị thần tiên không ngừng được kêu tên, Nhiếp Lạc đang cầu phúc cho hắn, thậm chí còn lấy mệnh ngọc cho hắn.
Ngoại trừ mẫu thân, y là người mình quan tâm duy nhất trên đời, cho nên, không thể một mình y cô đơn lưu tại thế gian, vì hắn, mình nhất định phải tỉnh lại!
“Tiểu Lạc, một người vừa tỉnh lại sẽ không có sức an ủi ngươi, cho nên, đừng khóc.”
Nhiếp Lạc ngừng khóc. Đây là lần thứ nhất, Nhiếp Anh gọi tên của y.
“Nhị ca, về sau ăn cái gì, ta ăn trước, như thế ngươi liền sẽ không có chuyện gì nữa.”
Buồn bực cả buổi, Nhiếp Anh nói: “Vậy chẳng phải là ta vĩnh viễn phải ăn thừa phần của ngươi?”
“Không, không được sao?”
“Ừm, nếu như ngươi nói nguyện ý thử độc cả đời, ta có thể cân nhắc.”
Nhiếp Anh tỉnh lại, Nhiếp Lạc đổ bệnh, nguyên nhân là do mệt nhọc quá độ, thế là đoạn thời gian đó, hai huynh đệ triền miên trên giường bệnh với nhau, một đôi cá mè một lứa chân chính.
Chuyện đầu độc tra ra rất nhanh, là do một vị sủng phi làm, Nhiếp Anh quá ưu tú, nàng ta sợ sẽ tạo thành uy hiếp cho con trai mình, nàng đoán Nhiếp Lạc sẽ cùng trúng độc, lại giết chết nhũ mẫu, chuyện này sẽ không thể nào tra được, ai ngờ mưu mô tính toán tường tận, kết quả là chỉ rơi vào ba thước lụa trắng.
Vị tiểu hoàng tử đáng yêu kia cũng không biết đường đi, sau đó Nhiếp Lạc hỏi Nhiếp Anh, Nhiếp Anh chỉ nói nhạt: “Những chuyện đó, không nói cũng được.”
Đây là lần đầu Nhiếp Lạc nhìn thấy nội cung khốc liệt tranh quyền không từ thủ đoạn, cũng nhìn thấy dòng nước xiết tĩnh mịch giấu giếm bên dưới, y không về tẩm cung của mình, sống nương tựa lẫn nhau với nhũ mẫu, y rất sợ loại cảm giác lẻ loi trơ trọi.
Nhiếp Anh ngầm cho phép y vào ở, cũng chấp nhận ăn thừa đồ của y, lại còn đưa mệnh ngọc cho y.
“Mang theo cho kỹ, sau này không cho phép lấy xuống!”
Lần này ở lại đến năm năm, năm đó Nhiếp Anh mười sáu tuổi theo quân đến biên quan, Nhiếp Lạc cũng rời hoàng cung, tiến vào vương phủ phụ vương ban cho y. Không hề muốn Nhiếp Anh rời đi, nhưng không nói bất kỳ từ nào giữ lại, rong ruổi chinh chiến là khát vọng từ nhỏ của Nhiếp Anh, y hiểu hơn ai hết.
“Đừng buồn, ta đi mấy năm sẽ về, các thái y nói bên ngoài có loại linh vật tên là băng thiềm có thể trị bệnh của ngươi, ta nhất định giúp ngươi tìm ra.”
Nếu như có thể lựa chọn, y thà rằng dùng một thân bệnh tật đổi lấy Nhiếp Anh ở bên cạnh lâu dài.
Trước khi đi, y lại đưa mệnh ngọc đưa cho Nhiếp Anh lần nữa, hi vọng có thể phù hộ hắn bình an, đổi lấy lại là trách cứ một trận.
“Đây là đồ ngươi, mang theo cho kỹ! Mệnh của ta rất cứng, không cần nó phù hộ!”
Kỳ thật, cái này không chỉ là hộ thân phù mà còn là vật đính ước, y muốn đưa vật trân quý nhất cho người mình thích, nhưng mà, lại bị cự tuyệt vô tình.
Nhiếp Anh đi, chỉ để lại cổ kiếm chưa từng rời tay cho y.
Tên kiếm là Cương Yết, Nhiếp Anh nói lưỡi đao trấn sát, có thể che chở y bình an, thay y che chắn thật tốt.
Từ sau khi y mạo muội sờ kiếm, bị quát tháo, y không dám chạm vào kiếm này, không ngờ Nhiếp Anh lại tặng nó cho mình, thế là suy sụp khi mệnh ngọc bị cự tuyệt cũng theo đó tan thành mây khói.
Gặp lại đã là ba năm sau, trong ba năm họ chỉ qua lại bằng thư, bút tích Nhiếp Anh ngày một khỏe khoắn dẻo dai, không giống những hoàng tử bọn y, mặc dù chữ viết thanh tú phóng khoáng nhưng vẫn không thoát được nhược khí văn nhân.
Mấy năm quan ngoại chinh chiến, trong quân đội, Nhiếp Anh tạo được uy tín vô song, kỵ binh dũng mãnh dưới trướng hắn đánh đâu thắng đó, được tôn xưng tướng Thần Long, lần này hắn vào kinh vì lễ sắc phong sắp tới.
Nhiếp Lạc chuẩn bị tiệc tối phong phú, đón tiếp Nhiếp Anh, thế nhưng người được mời lại không đến, người hầu trở về nói cho y biết, Nhiếp Anh đang cùng mấy vị triều thần hội yến ở quán rượu, chung quanh đều là quan binh, không cho hắn tới gần.
Nhiếp Lạc tự mình đi, thấy là kiệu vương gia, binh sĩ không dám ngăn cản, y đi thẳng lên tửu lâu, nhìn thấy Nhiếp Anh đang bắt chuyện cùng người khác, quanh người có thật nhiều ca cơ hầu hạ, cảnh tượng kiều mỹ.
Nhiếp Anh thay đổi rất nhiều, xương cốt đã thoát khỏi dáng hình thiếu niên ngây ngô, trên mặt cương nghị kiên nhẫn khắc lấy bao sương gió, nụ cười bá đạo mang theo sự sành sõi, đang vui vẻ bàn luận với mọi người. Y nhớ tới thiếu niên lãnh đạm ngạo khí ngày xưa, mặc dù quạnh quẽ, bên trong ánh mắt lại lộ ra ôn nhu, nhưng, tất cả đã qua rồi.
Nhiếp Lạc không quấy rầy họ, lẳng lặng đến, lại lẳng lặng trở về,bàn tiệc rượu lạnh lẽo kia đã được y phân phó mang xuống, chỉ để lại một bàn bánh hoa lê, trong đêm yên tĩnh một người độc hưởng.
Y nguyện ý cả một đời thay người kia thử độc, nhưng có vẻ hình như không cần nữa rồi.
Canh hai giữa đêm, người hầu bẩm báo Nhiếp Anh tới chơi, y ngồi trước cửa sổ, im lặng một hồi, nói: “Nói ta ngủ rồi, mời hắn trở về.”
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Anh lại tới bái kiến, hôm nay hắn mặc thường phục, một bộ đai lưng ngọc áo lông mỏng, khí khái hào hùng sảng khoái.
Nhìn thấy Nhiếp Lạc, Nhiếp Anh ôm chặt lấy y, lại ấn xuống đầu vai của y dò xét, “Mấy năm không thấy, Tiểu Lạc cao lớn nhiều như vậy.” Thân thể y yếu đuối, chiều cao không khác Nhiếp Anh là bao, chỉ là không tráng kiện khôi ngô như hắn.
Trên thân Nhiếp Anh mang theo khí tức y quen thuộc, mặt màu cổ đồng, cương nghị tựa đao tước, cằm lún phún râu, Nhiếp Lạc đưa tay sờ sờ.
“Ngươi cũng thay đổi thật nhiều.”
“Nghe nói gần đây ngươi thường tham gia viết thơ gảy đàn, cả ngày không ở nhà, ta sợ tới chậm không gặp được, bỏ luôn cả việc rửa mặt đây này.”
Nhiếp Anh mang đến rất nhiều thịt rừng quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc), còn có áo lông chồn, nói là Tuyết Hồ săn được, cố ý làm thành áo lông đưa cho y, bây giờ đang là mùa đông, vừa vặn dùng tới.
Nhiếp Anh nói nhiều hơn trước kia, lôi kéo tay của y hỏi thăm bệnh tình, còn nói tới quang cảnh vùng quan ngoại, nói: “Ở đó có cảnh sắc tuyết bay ngàn dặm mà ở kinh thành không thấy được, chờ tương lai thân thể ngươi tốt, ta dẫn ngươi đi.”
Nhiếp Lạc cười nói: “Được, đến lúc đó ta xuất quan, còn phải nhờ Đại tướng quân để ý nhiều hơn.”
Kỳ thật, y biết, cảnh sắc tuyết bay đời này mình sẽ không có cơ hội thấy được.
Mấy năm này, bệnh tình càng lúc càng nặng, ngẫu nhiên nhiễm phong hàn cũng sẽ nằm trên giường mấy ngày, Nhiếp Anh nói muốn tìm kiếm băng thiềm cho y chữa bệnh, y vẫn mang lòng chờ mong, nhưng mà, hiện tại suy nghĩ này đã phai nhạt.
Nhiếp Anh lại không đề cập việc này, có khả năng bây giờ hắn đang mưu cầu danh lợi, hành quân tác chiến, chuyện tìm thuốc đã quên từ lâu rồi.
Lúc Nhiếp Anh rời đi, Nhiếp Lạc dịu dàng đưa ra lời đề nghị hắn lưu lại phủ mình lại bị hắn cự tuyệt.
” Lần này ta hồi kinh, phải xử lý rất nhiều chuyện, thân thể ngươi suy yếu, cần tĩnh dưỡng, nhiều người ồn ào sẽ ảnh hưởng ngươi nghỉ ngơi.”
Nhiếp Anh tới lui vội vàng, chỉ ở kinh thành chờ đợi ba ngày, đã lên đường rút quân về, Nhiếp Lạc đến đưa tiễn, thấy hắn áo giáp phủ đầy thân, thoả thuê mãn nguyện, do dự một chút, nói: “Nhất định phải đi sao? Ta nghe nói chiến tranh biên quan dần dần tắt, chỉ để binh thủ thành là được, bên kia giá rét khổ cực, ngươi vừa được phong tướng, cũng coi như thỏa khát vọng thời niên thiếu, không bằng ở lại đây đi.”
Nhiếp Anh nghĩ nghĩ, giữ chặt tay của y, khẩn thiết nói: “Đợi ta thêm hai năm, chờ ta thành công trở lại.”
Nhiếp Lạc cười khổ trong lòng. Trước kia y biết Nhiếp Anh sẽ không vì mình lưu lại, tâm tư hắn đều đặt ở kiến công lập nghiệp.
Còn nhớ kỹ ngày đó rời kinh, trong mắt thiếu niên trẻ tuổi nọ là hoài bão, mà bây giờ, hắn chỉ thấy ở Nhiếp Anh danh lợi địa vị, lởn vởn trong danh vọng nữ nhân, hoàn toàn mất phương hướng của mình.
Trong triều có rất nhiều trọng thần trở thành đảng phái của Nhiếp Anh, hắn lại được phong tướng, nghiễm nhiên đã có xu thế phân tranh chống lại Thái tử, công lao sự nghiệp uy vọng lớn dần, đến lúc đó, chỉ sợ phụ vương sẽ cân nhắc vị thái tử một lần nữa.
Cuối cùng nhịn không được mở miệng khuyên bảo: “Thái tử khoan hậu nhân nghĩa, được mọi người kỳ vọng, xin Nhị ca lấy đại cục làm trọng!”
Nhiếp Anh kinh ngạc nhìn y, lập tức cười nhạt một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ cái trán của y.
“Chớ suy nghĩ lung tung, bảo trọng thân thể, chờ ta trở về.”
Sau khi Nhiếp Anh trở về, vẫn đưa thư không ngừng, có khi y sẽ hồi đáp, có khi gác lại, tiêu tốn hết thời gian vào viết thơ, Thái tử đối với y rất tốt, bảo ngự y thường đến phủ hắn, các loại thuốc bổ cũng đưa tới liên tục, lại kêu tiểu hoàng tử Nhiếp Quỳnh sang đọc thơ với y, Nhiếp Quỳnh thông minh lanh lợi, ở chung với nó, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Năm tới, Nhiếp Anh nhận chức Đại tướng quân, hào Uy Lệnh, thống lĩnh ba quân, mà sau đó ngoại tộc vùng quan ngoại tận phục, chiến hỏa mấy năm liên tục có một ngày kết thúc.
Năm đó vào đông, rốt cục Nhiếp Anh khải hoàn hồi triều, không phải một người, bên cạnh hắn còn mang theo công chúa Hách Liên của Khương Nguyệt tộc, công chúa rất đẹp, hiên ngang oai vệ, rất xứng với hắn.
Cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ có một loại đau đớn thấu tâm can, nét mặt tươi cười kia sẽ không thuộc về y, không, có lẽ, chưa hề gì có cthật sự thuộc về y.
Sắc mặt Nhiếp Anh u ám lạnh lùng, nhìn thấy y, chỉ hỏi một câu.
“Nghe nói ngươi muốn thành thân?”
Đây chẳng qua là quan viên cậy quyền tiến cử, Nhiếp Lạc cũng không để trong lòng, lại không nghĩ tới tai mắt Nhiếp Anh trải rộng trong triều, chỉ là loại chuyện cầu thân nhỏ nhặt này, cũng sẽ biết nhanh như vậy.
Y không giải thích, Nhiếp Anh cũng không hỏi nhiều nữa, nhàn nhạt qua loa vài câu thì rời đi.
Lần này gặp nhau, cảm giác xa lánh nhau nhiều hơn, ngay cả thiết yến y đón tiếp Nhiếp Anh, cũng bị cự tuyệt.
Đúng vậy nhỉ, hiện tại hắn là tướng quân dưới một người, trên vạn người, gặp gỡ xã giao trọng thần đương triều, người mà tương lai đoạt quyền có thể giúp hắn một tay, chứ không phải vương gia chỉ treo hư danh như mình.
Lần gặp mặt tiếp theo là ở dạ yến phụ vương chiêu đãi công chúa Khương Nguyệt tộc, nghe nói đây thật ra là yến tiệc kết thông gia, cho nên y tham gia.
Hạ lễ là Cương Yết, những năm này, chuôi kiếm cùng y đi đây đi đó, không có một ngày không lau, chỉ còn chờ chủ nhân của nó trở về, nhưng rồi, hiện tại y quyết định đưa nó vật về nguyên chủ, Cương Yết càng xứng với chủ nhân của nó.
Lúc trình lễ vật nên không nhìn gương mặt khiếp sợ của Nhiếp Anh, y chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Chúc mừng Nhị hoàng huynh.”
Cả buổi yến hội, y không tiếp tục nhìn Nhiếp Anh mà là cùng đám đại thần uống rượu mua vui, chuyện trò vui vẻ.
Rượu vào người say, y một mình đứng dậy ra ngoài, đi vào cung điện Nhiếp Anh, từ sau ngày bọn y dọn ra ngoài, nơi này để trống, cảnh vật vẫn như cũ, nhưng không thấy người trước đây.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, trầm ổn, kiên định, không cần quay đầu lại, y cũng biết đó là Nhiếp Anh.
Nhiếp Anh đi lên trước, trên mặt vẻ lo lắng tràn ngập.
“Ngươi có biết uống rượu không tốt cho thân thể ngươi không? Tại sao liều mạng uống như thế hả?”
Nhiếp Lạc cười nhạt một tiếng: “Bởi vì ta rất vui vẻ, Nhị hoàng huynh muốn thành hôn, không nên vui vẻ sao?”
Nhiếp Anh không biết, kỳ thật tửu lượng y cũng tốt, bình thường không uống rượu, là sợ thân thể chịu không nổi, y muốn dưỡng thân thể tốt chút, chờ Nhiếp Anh trở về, ai ngờ đợi đến cuối cùng, thứ đến với y lại là thịnh yến thông gia cùng những nữ nhân khác!
Cho nên, hiện tại đã không cần lo lắng, chống đỡ nhiều năm như vậy, y mệt mỏi.
Sắc mặt Nhiếp Anh càng thêm âm trầm, cười lạnh nói: “Ta nhìn không ra ngươi đang vui vẻ vì ta, ta chỉ thấy dáng vẻ trước chúng quan ngươi tùy tiện không kiểm soát, ngươi đồng ý hôn sự, có nữ nhân, không còn cần ta, cho nên trả lại kiếm ta đúng không?”
“Tùy tiện?” Nhẹ nhàng lặp lại, nhấm nuốt câu chữ mang hàm nghĩa cay đắng.
Ngực nứt tim đau, là nơi Nhiếp Anh tra tấn y, dùng lời nói khinh bạt đạm nhạt không lưu tình chút nào tra tấn tim y.
“Ta đã trưởng thành, tìm nữ nhân cũng không quá đáng, Nhị hoàng huynh quản quá rộng rồi đấy!”
Y cười nhạt quay người rời đi, cánh tay lại bị bắt lấy giật trở về, Nhiếp Anh lạnh giọng hỏi: “Mệnh ngọc của ngươi đâu?”
Chỗ cổ áo không có khối mệnh ngọc chưa từng rời khỏi người kia, bởi vì y tháo xuống, y không còn tin cái gì trấn mệnh nữa, vận mệnh con người cần đến một khối ngọc nho nhỏ thay đổi, không phải thật đáng buồn sao?
“Ngươi đưa cho nữ nhân nào? Lập tức lấy về!”
“Không có quan hệ gì với ngươi!”
Y bị Nhiếp Anh dắt đi ném tới trên giường bên cạnh, những cái hôn liên tục áp tới, mang theo hung tàn khi bị dã thú ngoặm lấy, làm y sợ hãi.
Quần áo bị mở ra, tay sờ soạng trên người y không chút kiêng kỵ, điên cuồng mà dữ tợn.
“Vì mua vui cho nữ nhân mà ngay cả mệnh cũng không cần, ngươi đã không trân quý sinh mệnh, vậy những năm ta đây kiên trì lại vì cái gì?”
Lời nói bén nhọn như lưỡi dao xuyên thấu nội tâm, việc y có khả năng làm chỉ là gượng lên chút tự tôn cuối cùng.
“Việc của ngươi không liên quan gì đến ta!”
Nhiếp Anh cười lạnh. “Đúng vậy nhỉ, không liên quan gì đến ngươi, hết thảy liên quan gì đến ngươi, là chính ta tự mình đa tình, ngươi đã không quan tâm ta, như vậy, ta cần gì phải quan tâm ngươi?!?”
Kịch liệt đau nhức từ dưới thân truyền đến, như lưỡi đao điên cuồng trong nháy mắt chém thân thể y thành hai nửa, không có thương tiếc vuốt ve an ủi, chỉ cảm thấy đau đớn không cách nào diễn tả, toàn thân thậm chí trái tim cũng đang đau lên.
Tất cả phản kháng thứ bạo lực ở hạ bộ của nam nhân trông buồn cười như vậy, y cắn chặt răng, mặc cho đau đớn chạy dọc khắp người, lần lượt, theo từng đợt chuyển động của nam nhân vào đến trái tim của y.
Nơi này là tẩm cung của y và Nhiếp Anh, y đã từng ảo tưởng cùng với Nhiếp Anh ở đây vuốt ve an ủi không chỉ một lần, nhưng không phải như vậy, không phải đối đãi không có chút nào thương tiếc như vậy, có, chỉ là đòi hỏi điên cuồng phóng túng.
Ngực càng ngày càng đau, mùi máu tanh tràn ra miệng, theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.
“Tiểu Lạc…” Bên tai truyền đến tiếng gọi thất kinh, hơn nửa ngày mới đưa thần trí của y về.
Y giãy dụa bò lên từ trên giường, chỉnh lý quần áo xốc xếch kỹ càng, trên mặt Nhiếp Anh tràn ngập hối hận, tay run run muốn dìu y lại bị y lạnh lùng đẩy ra.
Y tựa ở bên giường, để mình có thể cố gắng bình tĩnh nói chuyện.
“Mệnh ngọc ta không có tặng người, chỉ là không muốn đeo mà thôi, bởi vì ta sống đủ rồi! Có lẽ năm đó phụ thân qua đời, ta nên cùng đi với người, ta nghĩ như thế thì ta nhất định vui vẻ hơn nhiều!”
Sau đó làm sao về vương phủ y không nhớ rõ, chỉ nhớ tới ngã xuống giường, trước khi lâm vào hôn mê, nói hầu đồng: “Không cho phép tìm thái y, mặc kệ ta phát sinh bất cứ chuyện gì!”
Đến lúc tỉnh lại, chung quanh mùi thuốc lượn lờ, Hà Thái y hay phụ trách chẩn bệnh cho y canh giữ ở trước giường, hầu đồng không nghe y phân phó, là bởi vì Nhiếp Anh uy hiếp.
Lão thái y nhìn rõ thế sự không có hỏi cái gì, chỉ nói cho y Nhiếp Anh vẫn chờ bên cạnh y, mãi cho đến lúc bị hoàng mệnh thúc giục đi đuổi bắt Thất hoàng tử, mới không thể không rời đi.
Trong lúc y hôn mê, phát sinh rất nhiều chuyện, Thất Hoàng đệ bị đuổi bắt, Thái tử bị giam lỏng, gió thổi báo giông bão sắp đến, y biết, có một âm mưu muốn rào tất cả mọi người vào bên trong.
Nhiếp Anh trở về rất nhanh, ngay lúc y ngủ say, trong hoảng hốt cảm thấy có người lên giường, ôm chặt y từ phía sau.
“Đừng hận ta được không?”
Y vô thức tránh né, lại bị ôm càng chặt.
“Dù cho hận, cũng không phải hận quá lâu, bởi vì ta tìm được băng thiềm rồi, bệnh của ngươi chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn, vui không?”
Ngữ điệu rất nhẹ nhàng, lại khản đặc lạ thường.
Trong lòng của y khẽ động, nói: “Thái tử và Thất hoàng đệ đều đối xử với ta rất tốt, nếu như ngươi đáp ứng không làm hại bọn họ, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
Nhiếp Anh trầm mặc nửa ngày, tay vuốt tóc mai y, cười lên.
“Sao lại như thế? Ta là tướng quân Vĩnh Thặng, bảo vệ bọn y là trách nhiệm của ta, bảo vệ ngươi, cũng là trách nhiệm của ta! Đồng ý với ta, đừng nói những lời ngốc nghếch về việc không trân quý sinh mệnh, phải sống tốt!”
Bàn tay vuốt ve của hắn rất nhẹ nhàng, làm y lại rất lâu trước kia, Nhiếp Anh ngồi dưới hiên, động tác lau kiếm yêu.
Lồng ngực quen thuộc làm y tìm ra cảm giác an ổn, mệt mỏi dâng lên, trong mơ màng nghe trộm được tiếng nói mớ bất đắc dĩ.
“Nghĩ nhiều rồi, kiểu này vẫn sẽ bầu bạn với ngươi, dù có bị ngươi oán hận…”
Gặp lại Nhiếp Anh, là thời điểm hắn trúng độc hấp hối, khi đó, y mới hiểu được ý nghĩa thật sự đằng sau lời nói ngày đó, cũng cảm nhận được lúc Nhiếp Anh nói lời đó, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn vì cứu mình, dùng sinh mệnh trao đổi băng thiềm với hoàng thúc, thật là một tên đồ ngốc, mình chịu đựng bệnh tật nhiều năm như vậy chỉ là vì hắn, hắn đi như thế, vậy trần thế còn cái gì để mình lưu luyến?
Đeo mệnh ngọc cho lên Nhiếp Anh, tất cả tình cảm mình ở đây, lần này, tuyệt không cho phép hắn lại cự tuyệt.
Trong khi hai mắt y đẫm lệ lại cảm thấy có một bàn tay run rẩy xoa lên cái trán y.
“Tiểu Lạc, một người vừa tỉnh lại sẽ không có sức an ủi ngươi, cho nên, đừng khóc.”
Lời nói giống như khi xưa đã từng nghe khiến Nhiếp Lạc nở nụ cười, y biết cầu nguyện của mình trở thành sự thật, Nhiếp Anh vì y trở về.
Hai tay nắm chặt, bình tĩnh nhìn Nhiếp Anh.
“Cho ngươi một cơ hội chăm sóc ta, về sau không cho phép rời đi nữa!”
Trở lại vương phủ, bởi vì mệt nhọc mà Nhiếp Lạc nằm hai ngày, y đã uống băng thiềm dùng làm thuốc dẫn, dược hiệu có vẻ không tệ, không giống như trước kia triền miên trên giường bệnh.
Nhiếp Anh cũng giao ấn soái cho phụ vương, nói rõ mình muốn ở lại lâu trong kinh sư, y vào ở trong phủ Nhiếp Lạc, lí do thoái thác là, hai người đều bệnh nặng mới khỏi, ở cùng một chỗ thuận tiện chăm sóc.
Không ai nhắc đến vị công chúa Khương Nguyệt kia, mãi đến một ngày Hách Liên cầu kiến, Nhiếp Lạc mới nghĩ đến nhị ca còn một vị hôn thê.
Nhiếp Anh đi thương thảo với Nhiếp Kỳ chuyện đại điển đăng cơ, Nhiếp Lạc tâm tình phức tạp mời nàng tiến đến.
Hách Liên mặt mày ngạo nghễ, trên dưới dò xét y hồi lâu, mới nói: “Ta đã sớm biết đến ngươi, thậm chí trước khi tới, còn muốn giết ngươi, nhưng mà bây giờ, ta lại hi vọng ngươi sống lâu trăm tuổi.”
Nhiếp Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, “Vì sao chứ?”
“Bởi vì nếu ngươi có chuyện gì, Nhiếp đại ca nhất định sẽ cùng đi với ngươi. Ta thích huynh ấy, không muốn nhìn huynh ấy đau lòng.”
Hách Liên cười cười, lại nói: “Chúng ta làm giao dịch đi, trong lúc vô tình ta nghe được một bí mật, chuyện này ta nghĩ Nhiếp đại ca nhất định sẽ không nói, cái tên Thái tử hồ ly càng sẽ không nói, ta cho ngươi biết, điều kiện là ngươi đáp ứng ta một chuyện.”
“Ta sẽ không nhường Nhị ca cho ngươi!”
Hách Liên bật cười: “Ta không muốn Nhiếp đại ca, đồ vật qua tay người khác ta không có thèm đến đâu, ta muốn ngươi!”
“Hả?”
“Ta muốn vào ở vương phủ của ngươi, muốn ngươi mỗi ngày giúp ta làm thơ vẽ tranh, cưỡi ngựa dạo chơi, cái gì cũng được, chỉ không cho phép chơi với Nhiếp đại ca.”
Nhiếp Lạc càng thấy kỳ quái, “Đương nhiên có thể, chỉ là, tại sao phải làm như vậy?”
“Ta theo đuổi Nhiếp đại ca hai năm cũng không chiếm được chú ý của huynh ấy, ta muốn cho huynh ấy nếm thử cảm giác bị người trong lòng coi nhẹ, chỉ ngẫm đến bộ dáng huynh ấy hờn dỗi, ta đã cảm thấy rất vui vẻ.”
Nhiếp Lạc nhìn Hách Liên, nàng cười thật ngọt ngào, lại làm cho người khác đau lòng.
Một nữ tử thật thẳng thắn phóng khoáng, hẳn là cực kỳ yêu Nhiếp Anh, mới không nỡ làm hắn đau lòng xíu nào, làm như vậy mà nói là trả thù cái gì, chẳng bằng nói là nghĩ nhiều đến việc khắc sâu mối quan hệ với hắn, dù là, chỉ là biểu lộ giận hờn.
Y gật đầu: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Nhiếp Anh trở lại phủ đã là hoàng hôn, trong phòng ngủ không có đèn, y vừa đẩy cửa đi vào, đã bị người ta dùng lực ôm, mùi thuốc nhàn nhạt bay đến, là người hắn trân quý nhất.
“Thế nào?”
Trả lời hắn là đôi môi run rẩy đưa lên, Nhiếp Lạc ôm chặt lấy hắn, hôn ngây ngô như vậy, lại tuỳ tiện dấy lên tất cả nhiệt tình trong lòng của hắn.
“Ôm ta, Nhị ca, ta muốn ngươi, bây giờ…”
Lời nói lộn xộn lại biểu đạt rõ ràng tâm tình Nhiếp Lạc, Nhiếp Anh đáp lại nụ hôn của y, chần chờ nói: “Thân thể của ngươi…”
“Ta rất khỏe, rất tốt, Nhị ca, đáp lại ta!”
Giường êm tiếp nhận trọng lượng tứ chi triền miên cùng nhau, trút bỏ quần áo, nụ hôn nồng nhiệt như lửa, khắp nơi nhóm lửa trên người Nhiếp Lạc, nhiệt tình phá bừa bãi tràn ngập trên không trung, chui vào cần cổ Nhiếp Anh, mặc cho hắn càn rỡ cày cấy trên người mình, nước mắt bởi vì kịch liệt rung động không tự chủ được chảy xuống, vui sướng tận tâm can.
Mồ hôi nam nhân theo bộ vị quấn quít dính lên trên người y, mang theo lúc mùi xạ hương sẵn có lúc nhiệt tình, khiến trái tim y say đắm.
‘Ngươi có biết vì sao Thái tử không cố kỵ binh quyền Nhiếp đại ca không? Đó là bởi vì ước định của họ, năm năm trước Nhiếp đại ca rời kinh, nói với Thái tử, y sẽ huấn luyện được quân đội mạnh nhất, vĩnh trấn giữ biên thuỳ, điều kiện chỉ có một, trong thời gian y rời đi phải chăm nom ngươi thật tốt, chờ hắn tìm được băng thiềm, hắn sẽ trở về tìm ngươi, binh quyền sẽ chắp tay nhường cho.
Ngươi thật sự cho rằng Thái tử chăm sóc ngươi xuất phát từ tâm hắn à? Hắn chỉ là nhìn ra ngươi có lợi dụng giá trị, cho dù là hiện tại, Thái tử cũng không muốn thả ngươi đi, có ngươi ở đây, Nhiếp đại ca nhất định sẽ giúp hắn, có cường tướng chưởng lãnh binh quyền cho hắn, giang sơn của hắn vững như vách sắt thành đồng. ‘
Tiếng nói nhẹ nhàng lượn lờ không ngừng trong đầu, cũng là trong đêm yên tĩnh truyền đến tiếng thở dốc dây dưa cùng nhau, ôm chặt lấy Nhiếp Anh, hôn lên da thịt nóng bỏng của y, giọng nói Nhiếp Lạc run rẩy hỏi: “Nhị ca, ta nên làm thế nào, mới có thể báo đáp thâm tình lần này của ngươi?”
Nhiếp Lạc nhiệt tình khiến Nhiếp Anh cảm giác ngoài ý muốn sâu sắc, cứ tưởng sau khi trải qua trận phát tình bạo lực kia, Nhiếp Lạc sẽ ghét bỏ hắn thật lâu, không ngờ lại tiếp nhận hắn nhanh như vậy, giống thú nhỏ không biết thoả mãn, quấn lấy hắn, dỗ dành hắn, lần lượt tiếp nhận nhiệt tình khiêu chiến hắn.
Phát tiết tình dục làm người ta thỏa mãn, hôn lên tình nhân lười biếng cuộn tại trong ngực, Nhiếp Anh nói: “Về sau đừng gọi ta là Nhị ca nữa, bây giờ chúng ta có quan hệ kiểu này rồi, nghe rất kỳ quái.”
“Không, ngươi là Nhị ca ta, mãi mãi như thế!”
Hách Liên đúng hẹn đến phủ Nhiếp Lạc ở mấy ngày, sau khi quấy rối uyên ương cho đã, cuối cùng hài lòng rời đi, Đại tướng quân phiền muộn mấy ngày cũng có thể vui vẻ, chuẩn bị tâm tình ngọt ngào với tình nhân, bù đắp lại những ngày trống vắng.
“Không được đâu, Nhị ca, lúc ngươi trúng độc hôn mê, ta từng cầu nguyện phù hộ ngươi, hiện tại ngươi ổn rồi, ta muốn đi lễ tạ thần, trai giới tắm rửa, lấy đó thành tâm, chuyện này cứ từ từ trước, dù sao về sau chúng ta có nhiều thời gian, cũng không cần vội vã vào lúc này.”
Nghĩ đến lúc mình hôn mê, mơ hồ nghe thấy Nhiếp Lạc cầu Quan Âm Như Lai Ngọc Đế Đại Tôn, còn có các lộ thần tiên không gọi nổi tên, Nhiếp Anh đột nhiên có loại dự cảm không lành.
“Ngươi… không lẽ ngươi dự định từng nhà lễ tạ thần à?”
“Đúng vậy đó, Nhị ca, chúng ta càng ngày càng thần giao cách cảm.” Nhiếp Lạc cười kéo tay của hắn, “Cùng đi chứ.”
Hai tay nắm lấy, ý cười giữa lông mày, bộ dáng ngoan ngoãn y hệt năm đó.
Gió nổi lên hành lang, cuốn đi những suy nghĩ lắng đọng, lờ mờ nhìn thấy bé trai nọ đứng dưới hiên, âm thanh giòn tan nói: “Nhị hoàng huynh, chúng ta làm bằng hữu đi!”
Khi đó là lúc hắn biết mình không buông tay được.
Làm bạn với y, yêu thương y, bảo vệ y, nguyện vì y dốc hết tất cả mọi thứ, chỉ vì y mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT