Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh)

Khương Khương nghĩ đến câu trả lời chắc chắn của Mommy.

Cô cao hứng cực kỳ.

Đắc ý nghĩ: Mình có chị gái!

Cô rất muốn thông báo với toàn thế giới là cô có chị gái.

Nhưng, chị gái đang ngủ.

Khương Khương không thể làm ầm ĩ, cho nên im lặng, nhìn khuôn mặt của chị gái đang được Mommy ôm ngủ, nghĩ đến sau này các cô có thể cùng nhau chơi đồ chơi, cùng nhau mặc váy, trở nên giống nhau như đúc khiến cho ba mẹ nhận không ra.

Khương Khương nghĩ đến đó liền rất vui vẻ.

Dần dần, cô cũng mệt mỏi.

Cơ thể nhỏ nhắn mềm mềm dựa vào Mommy, yên lặng ngủ. Một lúc sau, cái mũi nhỏ truền ra tiếng hít thở đều đều nhẹ nhẹ.

Lúc về đến nhà, Khương Hành vừa quay đầu liền nhìn thấy vợ mình ôm con gái lớn trong ngực, bên cạnh con gái nhỏ đang ngủ say.

Mẹ con ba người dựa vào cùng một chỗ, tuy rằng bộ dáng của con gái lớn không quá phù hợp, nhưng đáy lòng của Khương Hành như mềm nhũn thành vũng nước.

Giống như năm đó khi tìm thấy Tần Thư Ninh vừa mới sinh xong ở tiểu trấn thì lòng hắn rất đau, lại chua chát.

Hận không thể đem bọn họ bảo vệ dưới đôi cánh của mình.

Khương Hành mở cửa xe, cong thân hình cao lớn, ôm con gái nhỏ bên cạnh Tần Thư Ninh dậy.

Tiểu nha đầu đang ngủ, tay nhỏ còn níu chặt góc áo của Mommy, Khương Hành đem tay của cô bé tách ra.

Tay của Khương Khương rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng một phần tư tay của hắn, ôn nhu mềm mềm, nắm trong lòng bàn tay, làm cho người ta không dám dùng lực quá mức.

Tần Thư Ninh vốn không ngủ quá sâu, cảm nhận được đọng tĩnh bên cạnh, cô liền tỉnh. Mờ mịt nhìn chồng còn có con gái nhỏ trong lòng hắn một hồi, nhớ tời những việc lúc nãy, lo lắng nhìn con gái lớn, phát hiện cô bé đang êm đẹp trong lòng mình, cô mới yên lòng.

Khôi phục lại sắc mặt, cô hỏi Khương Hành: " Đến nhà?"

Khương Hành chỉ chỉ ý bảo cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó ôm Khương Khương ra ngoài.

Vào nhà, đem con gái nhỏ giao cho bảo mẫu thường chăm sóc trong nhà xong, hắn lúc này mới quay đầu lại, đón lấy con gái trong ngực Tần Thư Ninh.

Mà khi hắn đưa tay về phía Tần Thư Ninh, cô lại lắc đầu, trầm mặc ôm con gái lớn trong lòng. Thần sắc có chút mù mịt, dọc theo sân đi vào nhà.

Giống như chim non được mẹ che chở.

Khương Hành trầm mặc đi theo sau lưng vợ mình. Cùng cô vào nhà.

Khương Khương đã được đem về phòng ngủ của cô bé. Về phần con gái mới.

Tần Thư Ninh nghĩ nghĩ, phân phó người hầu lấy một bộ quần áo mới của Khương Khương, cô mới ôm con, trở về phòng.

Bảo mẫu nhanh chóng đem một bộ quần áo mới trong tủ quần áo của Khương Khương lại đây.

Tần Thư Ninh liền rũ mắt, đem quần áo của cô bé cởi ra, thay quần áo cho cô.

Toàn bộ quá trình, cô bé đều không có tỉnh lại.

Lúc thay quần áo cho con gái, cô nhìn toàn thân cô bé bị đánh đến mức, lưu lại vệt hồng, nước mắt tức khắc liền rơi xuống, vừa chảy nước mắt vừa thay quần áo cũ trên người con gái ra, đem quần áo mới mặc vào.

Lại dùng khắn lau mặt cho cô bé, lúc này với vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Lúc Khương Khương về đến nhà, ngủ một hồi, liền mơ mơ màng màng mà tỉnh, khi tỉnh lại chỉ có một mình cô ở trong căn phòng màu hồng nhạt.

Daddy Mommy không ở đây.

Chị gái mới về cũng không ở đây.

Mơ mơ màng màng, cô đứng lên, đi chân trần đến phòng ba mẹ, thấy chị gái nằm ngủ trên giường, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc cười tươi.

Sau đó trèo lên giường, ôm lấy chị gái.  Ngủ bên cạnh chị cô.

Dưới tầng lúc này, tụ tập rất nhiều họ hàng thân thích của Khương gia, còn có ông bà ngoại của Khương Khương cũng tới rồi.

Nghe nói trong nhà có thêm một đứa nhỏ, mọi người đều rất kích động, vội hỏi vợ chồng Khương Hành đã xảy ra chuyện gì, hai bọn họ một lần lại một lần giải thích cho mị người.

Biết được nguyên nhân, người trong nhà đều muốn gặp đứa trẻ, nghe nói con bé đang ngủ, bọn họ lại lên tầng, lặng lẽ đẩy cửa ra nhìn thoáng ra.

Lại nhìn thấy hai đứa trẻ, rúc vào trên giường cùng nhau ngủ.

Nếu không phải đứa nhỏ mới về quá gầy yếu, bọn họ thần là người nhìn Khương Khương lớn lên chỉ sợ đều nhận không ra hai đứa trẻ này, ai là ai.

Thật sự là quá giống.

Để không làm ầm ĩ đến hai đứa trẻ, mọi người xem xong liền lặng lẽ đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng, Khương Dung đi theo sau châm của mẹ, chớp đôi mắt trong veo, vẫn không dám tin tưởng.

" Mẹ, về sau con sẽ có thêm một người em gái phải không?"

Triệu Đồng vẫn còn đang khiếp sợ, nghe được lời của con, gật gật đầu.

" Em gái ở bên ngoài rất cực khổ, về sau con phải bảo vệ em gái thật tốt."

Khương Dung ưỡn ngực, kiên định gật đầu: "Mẹ, con sẽ bảo vệ em ấy a."

Nhưng mà một lát, cậu liền thất vọng.

" Nhưng mà em gái ở trong nước, con ở nước ngoài, không thể luôn bảo vệ em ấy a."

Triệu Đồng bị con trai nhắc nhở, cũng kịp phản ứng. Bỗng bật cười, lắc lắc đầu, nói: " Không sao cả, lúc em gái cần con, con giúp con bé là được."

Đi phía trước còn có Khương lão gia tử và vợ của ông - Dương Sơ Vân, cũng đang nói về cô bé mới về kia.

Vừa nói vừa thở dài.

Nhưng hai người đều khong dám trách cứ Tần Thư Ninh, nói tới, vốn là con của bọn họ nợ con bé. Thứ hai, tuy rằng lúc trước bọn họ đối với gia thế của Tần Thư Ninh có chút bất mãn vì kém so với nhà họ rất nhiều. Nhưng ở chung mấy năm, bọn họ cũng dần đón nhận đứa con dâu này.

Huống chi, thái độ của con trai cũng rất rõ ràng: Nếu như cái nhà này không tiếp nhận Tần Thư Ninh, vậy hắn cũng không mang Khương Khương về nhà.

Ông bà ngoại Khương Khương cũng rất kinh hãi, thậm chí bởi vì đứa trẻ mới trở về, trong lòng có chút trách cứ Khương Hành. Nhưng hôm nay, trách cứ cũng vô dụng, cho nên hai người đều im lặng, sắc mặt nghiêm trọng đi xuống dưới.

So với sự náo nhiệt bên ngoài, bên trong phòng ngủ lại im lặng cực kỳ.

Khương Khương ôm chị gái mềm mềm, ngủ ngon cực kỳ.

Ngủ ngủ, chân nhỏ gác lên người chị gái, sau đó...

Liền giày vò cho Khương Khả tỉnh ngủ.

Sau khỉ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Khương Khương đang ngủ giống như quả đào, phấn đo đỏ, cả người như xúc tu bạch tuộc, quấn trên người cô.

Trán Khương Khả giật giật vài cái, bỏ tay Khương Khương ra, ngồi dậy.

Sau đó nhìn xung quanh một lượt.

Phòng lớn xa hoa, có thấy được trên bàn trang điểm bày rất nhiều đồ trang điểm quý giá. Phía đông căn phòng có một giá sách, bên cạnh giá sách là cửa phòng để áo quần.

Nhớ tới việc trước khi ngủ, Khương Khả nhớ đến việc mình trọng sinh.

Trọng sinh về lúc ba tuổi.

Bị ba mẹ đem về nhà.

" Chị."

Lúc này có một âm thanh mềm mại yếu ớt, cắt đứt suy nghĩ của Khương Khả, cô còn chưa quay đầu đã bị Khương Khương ôm chặt. Sau đó con bé ôm lấy cổ cô, ghé vào sau lưng của cô, gióng như không có xương, nằm sấp xuống ngủ.

Đầu của Khương Khương lệch vào vai của Khương Khả.

Khương Khả theo bản năng đẩy Khương Khương ra, vừa muốn đưa tay ra đẩy, liền nghe Khương Khương còn nằm trên lưng cô ngủ, còn chưa tỉnh táo mơ mơ màng màng, cong cái miệng nhỏ nhắn, giọng điệu rất mềm, nói:

" Chị, em rất thích chị a."

Vô thức nỉ non xong, cô lại tiếp tục ngủ. Hô hấp nhẹ nhàng, hà vào cổ Khương Khả, cảm giác ngứa ngứa, mềm mềm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play