( Ông cố)

Editor: Tiểu Mộc Hinh ( Eric)

Thật ra Khương Khương căn bản cái gì cũng không hiểu.

Nhưng việc đó cũng không ngăn cản cô dùng đầu óc đơn giản của mình để đưa ra ý kiến một cách mù quáng.

Cô đặc biệt thích màu hồng nhạt, cho nên khi nhìn trong màn hình di động thấy được phong cách màu hồng nhạt, thì lấy tay chỉ vào đó.

" Chị gái, xem cái này đi."

Phòng ngủ của cô cũng là màu hồng nhạt, nghĩ đến việc phòng của chị cũng giống mình, Khương Khương liền cắn ngón tay cười trộm.

Phòng ngủ của chị gái cũng giống với phòng của mình, nghĩ một chút thôi đã rất hạnh phúc.

Nhưng là, Khương khả không muốn phòng của bản thân có màu sắc giống với phòng của Khương Khương.

Chọn lựa một lúc, cuối cùng Khương Khả chọn cái thiết kế phong cách màu xanh nhạt.

Màu xanh nhạt tươi mới, tràn ngập sức sống mạnh mẽ, làm cho người ta vừa nhìn thấy thì tâm tình đều rất tốt.

Đã chọn xong phong cách thiết kế, Khương Khả hoàn toàn không tham khảo ý kiến của em gái, lúc chọn xong thì đi tìm mẹ rồi chỉ vào kiểu thiết kế bản thân đã chọn, nói::" Mẹ, con muốn kiểu này."

Tần Thư Vân nhìn thoáng qua, màu xanh nhạt, hơn nữa thiết kế rất tốt. Xem ra, con gái thật sự rất có mắt nhìn.

Cô vui vẻ gật đầu: " Được."

Nói xong liền lấy di động, thương lượng cùng nhà thiết kế.

Khương Khương còn chưa biết chị gái chọn kiểu nào, vội vàng chạy tới, lay lay cánh tay của mommy, mở to đôi mắt ngập nước, sốt ruột hỏi: " Mommy, mommy chị gái chọn kiểu nào vậy?"

Tần Thư Vân đưa cho Khương Khương nhìn.

Khương Khương không hài lòng lắm, bảo mommy trượt đến cái màu hồng nhạt kia, liền chỉ vào nó, nói: " Cái này đẹp nè."

Tần Thư Vân cười một tiếng, xoa xoa đầu của con gái nhỏ: " Đó là phòng của chị gái con, đương nhiên phải để cho chị gái chọn chứ. Bảo bối ngốc."

" Nhưng mà con thấy màu hồng phấn rất đẹp nha."

Tần Thư Vân nói: " Chị Khả Khả không hắn là thích màu hồng phấn."

Khương Khương cảm thấy khó hiểu: " Vì sao chị gái không thích màu hồng phấn chứ, màu hồng phấn rất rất là đẹp. Con có rất nhiều váy nhỏ màu hồng nhạt, màu hồng là màu đẹp nhất trêи thế giới a."

Khương Khả ở bên cạnh trợn trắng mắt.

Hừ, cô chính là không thích màu hồng nhạt.

Làm gì mà ngay cả phòng ngủ cũng muốn giống cô như đúc.

Cuối cùng, Tần Thư Vân vẫn là chọn ý kiến của con gái lớn, cùng nhà thiết kế khai thông thiết kế phòng ngủ của Khương Khả.

Nhà thiết kế là người đến từ công ty của nhà họ, rất chuyên nghiệp, quyết định xong phong cách, ngày hôm sau liền đến đo kϊƈɦ thước của căn phòng.

Vài ngày sau, lão thái gia từ viện dưỡng lão trở về, nói là muốn nhìn thấy đứa trẻ bị thất lạc, vì vậy vợ chồng Tần Thư Vân liền mang theo con đến nhà cũ.

( Đoạn này nguyên văn của từ

"nhà cũ" là "lão trạch", mọi người thấy để nguyên văn hay hơn hay để ra thuần Việt luôn. Tui thì thấy nguyên văn nghe hay hơn, nhưng lại sợ một số bạn hông hỉu á. Cho ý kiến dùm tui đi.)

Khương lão gia và Khương phu nhân cũng chưa gặp mặt chính thức với đứa nhỏ này, qua mấy ngày không gặp, nhìn thấy sắc mặt của con bé hồng hào lên không ít, lập tức kϊƈɦ động vui mừng.

Bộ dáng của con bé đẹp mắt hơn lúc trước không ít.

Nhìn đến bộ dáng kϊƈɦ động vui mừng của cha mẹ, Khương Hành nhướng mày, sau đó đem con gái lớn lên lầu.

Lão thái gia ở trêи đó.

Nhưng trong lúc lên lầu, sắc mặt hắn trầm ngưng rất nhiều.

Lão thái gia từ trước đến giờ không thích Tần Thư Vân, mấy năm nay đều không thay đổi. Lúc này, biết bọn họ bị mất một đứa con, cho dù đã tìm về, chỉ sợ sắc mặt của lão thái gia cũng không tốt.

Cho nên, lúc này hắn không dám đem theo Tần Thư Vân lên lầu, chỉ đem theo con gái lớn lên.

Tần Thư Vân ở dưới lầu cùng với Khương Khương.

Ngồi trêи sô pha nói chuyện với Khương

lão gia tử và Khương phu nhân.

Khương Khương an tĩnh ngồi ở bên cạnh, mặc một cái váy nhỏ màu hồng, ở bên cạnh lắc lắc chân nhỏ, ăn quýt bà nội vừa mới cho.

Nhìn thoáng qua ông bà nội đang nói chuyện với mommy, Khương Khương đảo đảo tròng mắt rồi chạy lên lầu, tìm daddy và chị gái.

Cô không có ấn tượng gì với thái gia gia, nhưng trêи đường nhìn sắc mặt lo âu của mommy thì cô có thể đoán được một chút, thái gia gia có thể rất là hung dữ, cho nên cô vội vã chạy lên lầu nhìn một cái, có phải daddy và chị gái bị thái gia gia bắt nạt hay không.

Đến tầng hai, tìm mấy cái phòng, cũng không thấy bọn họ, cuối cùng cô nghe được ở cuối thư phòng hình như truyền ra tiếng nói chuyện trầm thấp, liền bước nhỏ đi qua, lặng lẽ đẩy cửa thư phòng ra.

Bên trong, có một ông già với mái tóc hoa râm, đang ngồi trêи chiếc ghế có hoa văn Bàn Long, thần sắc nghiêm túc, thoạt nhìn không phải là người dễ chung sống.

Khương Khương nhìn xuyên

qua cái khe nhỏ, nhìn thấy người đàn ông già ở bên trong. Có chút ngạc nhiên.

Hóa ra đây là ông cố.

Chòm râu và tóc của ông ấy đều là màu trắng, thật sự rất trắng a, trêи mặt còn có rất nhiều nếp nhăn.

Miệng của ông ấy đang cử động, đang hỏi daddy.

" Chuyện năm đó, mấy người đã điều tra xong chưa?"

Ngoài cửa sổ ánh nắng rơi trêи mặt đất, ánh sáng chiếu vào thư vòng, Khương Hành cúi mắt, trả lời ông nội: " Đại khái đã tra rõ. Là em gái của Trương Phong, Trương Dĩnh, ban đầu ở trấn nhỏ làm y tá. Điều kiện chữa bệnh của trấn nhỏ kia không được tốt, chỉ có một mình cô ta đỡ đẻ, đứa bé là cô ta lén ôm đi."

Về phần ôm đi như thế nào, nếu cô ta giấu diếm được đôi mắt của nhiều người như vậy, Khương Hành nghĩ chính mình chưa chắc đã tra được.

" Nghe nói cô ta vốn nghĩ có thể dùng đứa bé làm bạn trai cô ta hồi tâm chuyển ý, nhưng không đạt được mục đích, không lâu sau thì cô ta cũng bị tai nạn qua đời, đứa nhỏ để lại cho Trương Phong."

Còn mấy năm nay đứa trẻ được đối xử như thế nào ở nhà Trương Phong.

Khương Hành nhớ lại những gì trợ lý nói với anh lúc đó, răng của hắn

của thể nghiến đến nỗi nghe thấy tiếng. Con gái của hắn, mới còn nhỏ như vậy, mỗi ngày ăn không đủ no lại còn bị đánh.

Khó trách lúc trở về lại gầy như vậy.

Cũng không thân cận với người thân.

Nghe cháu trai nói hết mọi chuyện, sau khi hiểu rõ tình huống, mí mắt lão thái gia có chút nhấc lên, liền nói: " Trương gia đó, cháu cho người để ý một chút, bọn họ đối xử như vậy với đứa trẻ nhà chúng ta, nếu có thể làm cho bọn họ sống không tốt, thì không thể để cho bọn họ sống dễ chịu.

( Đại khái ý ở câu này là, nếu có thể làm cho nhà Trương Phong sống không tốt thì cứ làm.)

Khương Hành gật đầu: " Trương Phong này tay chân không sạch sẽ, tra được hắn trộm đồ của người khác. Khẳng định có thể cho hắn ngồi tù mấy năm."

Lão thái gia hài lòng gật gật đầu: " Tốt."

Ánh mắt của ông ấy lại rơi trêи người Khương Khả đang đứng một bên Khương Hành. Nhìn bộ dáng gầy yếu không khỏe mạnh của cô bé, lại hừ một tiếng, nói: " Ông lúc trước đã nói với cháu, Tần Thư Vân không hợp với cháu, cháu thì cứ cứng đầu muốn ở bên cô ta. Một đứa trẻ cũng có thể làm mất, không biết cô ta làm mẹ như thế nào."

Rốt cuộc lại bắt đầu nói đến Tần Thư Vân.

Khương Hành có chút đau đầu.

Ông nội không thích Thư Vân, vẫn luôn không thích. Bây giờ mọi người trong nhà đã chấp nhận cô ấy, chỉ có ông vẫn ngoan cố như cũ, cảm thấy Thư Vân không xứng với hắn.

Tuy rằng khó chịu, nhưng đối mặt với ông nội của mình, Khương Hành vẫn là nhịn xuống, giải thích: " Ban đầu cô ấy là sinh non, thời điểm con sinh ra, cả người cô ấy đều ở trong trạng thái mê man. Ông nội, là cháu không tốt, không thể trách cô ấy."

" A Hành, ông thật sự không rõ, đến cùng là Tần Thư Vân cho cháu uống mê hồn dược gì để cháu hết lòng vì cô ta, còn tìm lý do vì cô ta. Một đứa trẻ còn không tự mình trông cho tốt, người như vậy, căn bản không xứng làm con dâu nhà chúng ta."

Ánh mắt Khương Hành lạnh lùng.

Sau đó bình tĩnh hỏi: " Ông nội, người nói đi, vị cháu gái nào

bạn thân nào của người lại xem trọng cháu?

Đồng thời lúc đó, còn có một âm thanh giòn giòn ngọt ngào lên tiếng.

Nãi thanh nãi khí*: Thái gia gia, tại sao ông lại có thể nói mommy của con như vây?"

* Nãi thanh nãi khí: Tiếng con nít ngây ngô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play