Giang Nguyên bị đặt trong không gian nhỏ hẹp của tủ quần áo, vạt áo lộn xộn rũ xuống trước ngực, Đoạn Ký Hành thành thục liếm lên đầu nhũ của cậu, thỉnh thoảng còn mím môi mút mạnh mấy lần, phát ra tiếng nước ái muội, làm cho hai viên thịt ướt nhẹp dính đầy nước bọt.
Giang Nguyên che miệng, chỉ lo mình phát ra tiếng bị Lâm Phóng phát hiện ra. Cậu muốn đẩy Đoạn Ký Hành ra, chả phải vừa rồi mới nói là bọn họ chơi trốn tìm xong sẽ đi ăn lẩu mà. Nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng thoải mái, cả người mềm nhũn, vô lực, trên da giống như có dòng điện chạy qua, cậu chìm vào dục vọng nóng bỏng.
"Chúng ta đang chơi trò chơi." Bởi vì đang chơi đùa nên Đoạn Ký Hành chưa bao giờ chính thức tổn hại đến cơ thể cậu. Chỉ có một lần duy nhất đi quá mức là hắn từ phía sau cắm vào giữa hai chân cậu. Vừa thở dốc hưởng thụ mài vào bắp đùi non mềm của thiếu niên vừa nắm lấy dương v*t cương cứng của Giang Nguyên tuốt động. Giang Nguyên thoải mái mềm nhũn cả người, ngửa mặt thở dốc trong lòng Đoạn Ký Hành, hai mắt anh đào híp lại.
- -----------------------------
Đoạn Ký Hành chưa từng nghĩ tới Giang Nguyên lại có thể quen biết Đoạn Tri Tranh.
Giang Nguyên gặp Đoạn Tri Tranh ở cung thiếu nhi. Vì cả hai đều có thiên phú chơi đàn nên cậu có cùng cô bé nói chuyện vài lần, trong lòng đã sớm coi cô bé là bạn tốt, là một em gái dễ thương.
Nhưng không ngờ cô bé lại chính là em gái cùng cha khác mẹ của Đoạn Ký Hành.
Khi mà hắn và Lâm Phóng chạy tới công viên nhỏ trong tiểu khu thì thấy Đoạn Tri Tranh đứng ở đó. Hình như cô bé cùng Giang Nguyên đang có xung đột...
Giang Nguyên ở trước mặt cô bé mạnh mẽ ném cái bóp tiền hình con rùa của mình xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng giận giữ giống như một con tàu nhả khói: "Không phải, anh ấy rất tốt!"
"Anh ta đang giả vờ! Anh ta chỉ đang diễn thôi, anh ta sẽ khiến cho gia đình anh tan nát. Kể cả là con chó kia của anh."
Kim Mao thuận thế bò tới ngậm lấy bóp tiền, quay đầu hung hăng nhe răng gầm gừ với Đoạn Tri Tranh đối diện.
Lâm Phóng khinh bỉ đứng phía sau nói: "Đoạn Tri Tranh, mẹ nó, ngậm miệng lại cho ông."
Đoạn Tri Tranh đảo mắt nhìn qua, lướt qua Lâm Phóng, nhìn thẳng vào Đoạn Ký Hành, lớn tiếng nói với Giang Nguyên: "Anh ta là người xấu, anh tốt nhất nên cách xa một chút, em bé trong bụng mẹ em là bị anh ta hại chết! Cả mấy con thú nhỏ trước đây cũng là bị anh ta giết."
"Không phải!" Giang Nguyên hét lớn, cậu sẽ không để ai nói Đoạn Ký Hành không tốt, chỉ cần nghe một chữ thôi đầu cậu đã ong ong. Cậu che kín hai tai điên cuồng hét lớn, hai mắt đỏ ửng ẩm ướt nhìn thẳng về phía cô bé chín tuổi: "Không phải! Em nói láo! Em nói Anh Hành là người xấu, em nói dối."
Trong mắt Đoạn Tri Tranh, Đoạn Ký Hành là người trưởng thành sớm khiến người ta cảm thấy ghét. Cô ta giống hệt mẹ mình, tự cho là thông minh, nói ra những câu không phù hợp với tuổi: "Em không có, anh ta chính là vậy. Ba ba nói, anh ta là một thằng tạp chủng bụng đầy ý xấu, từ khi sinh ra anh ta đã là một con quỷ chuyên đi lấy mạng người khác..."
Những lời nói cay nghiệt sắc nhọn đâm vào Giang Nguyên khiến cậu cảm thấy thống khổ, cậu ném dây dắt chó, chạy tới che tai Đoạn Ký Hành: "Anh không cần nghe, A Hành anh không cần nghe, em ấy đang nói dối."
Đoạn Ký Hành kinh ngạc hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hai mắt ướt nhẹp, giống như sợ hắn nghe được sẽ buồn, cậu nức nở nói lộn xộn: "Em ấy là người xấu, anh không cần nghe! Tốt nhất... Anh là tốt nhất, em ấy là người xấu, không cần nghe."
Tai Đoạn Ký Hành bị cậu che lại, nhưng vì đang khóc nên không thể che kín được, nhưng hắn lại hoàn toàn không nghe thấy gì cả, trong mắt chỉ có hình ảnh của cậu, thiếu niên khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Lâm Phong tức điên, hận không thể tát một cái ném cái đồ sao chổi trước mặt đi: "Mẹ nó, câm miệng lại cho tao, ông xé rách miệng mày bây giờ."
Đoạn Ký Hành âm thầm dắt tay Giang Nguyên, thong dong đi về nhà. Giang Nguyên áy náy không dám ngẩng đầu lên, hai bên vai co rúm, hai mắt đẫm nước: "Em không bao giờ cùng người xấu hay nói dối làm bạn nữa, xin lỗi A Hành, xin lỗi."
Gần đây cậu có chút tự đắc, A Hành là bạn trai của cậu, tóc dài là bạn mới của cậu, khi nhìn thấy Đoạn Tri Tranh, cậu cực kỳ vui vẻ, nghĩ là tất cả bạn bè trên thế giới này đều đến tìm mình. Nhưng ông trời không thích để cậu suy nghĩ như vậy, cũng không muốn để cậu vui vẻ, ông lập tức khiến cậu từ vui vẻ chuyển sang buồn bã.
"Đoạn Ký Hành." Cô ta ở phía sau hung hăng trừng bóng lưng hắn, ấm ức nghiến răng, "Anh giống như một con rùa đen chui rúc trốn ở đây sao? Tất cả mọi người đều đang nhìn anh chằm chằm, sắp tới sinh nhật của ông nội rồi, anh nghĩ là anh có thể trốn được bao lâu chứ?"
Đoạn Ký Hành hơi quay đầu lại, trong mắt tối đen, hắn che lại hai mắt Giang Nguyên, dùng khẩu hình miệng nói ra một cái thông báo chết chóc: "Chờ. Mày chờ, cả nhà mày đều chờ đấy cho tao."
Đoạn Ký Hành lạnh lùng, tàn nhẫn liếc mắt một cái, cô ta cảm giác như mình trở thành con mồi trước mặt một con rắn độc, sau lưng đột nhiên lạnh toát, không thể cử động giống như bị treo trên cọc gỗ tử thần.
Lâm Phóng dắt Kim Mao yên lặng đứng đó, nhìn Đoạn Ký Hành lần thứ hai dắt cái đồ ngốc vô dụng kia, từng bước đi xa. Quang cảnh hai bên giống như này càng phai nhạt, dọc theo con đường đó đi về phía mặt trời tỏa sáng, càng ngày càng bỏ xa y ở phía sau.
Y đột nhiên có dự cảm không tốt, y cảm thấy Đoạn Ký Hành sẽ nắm tay tên ngốc kia rất lâu, rất lâu, đi qua rất nhiều mùa hè giống như bây giờ.
Hết chương 10.
06/06/2021.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT