Trở lại xe việt dã, Đỗ Nhược cân nhắc, "Cô gái trẻ này thật kỳ kỳ quái quái, không phải là đột nhiên thấy thây ma, chịu kích thích quá lớn nên bị dọa ngu đi?"

Lục Hành Trì khởi động xe, không chút để ý, "Rất có khả năng."

Ra khỏi cao tốc là đường tỉnh, thế mà lại đang thi công, đào mới một nửa, trên đường tất cả đều là hố to, không qua được.

Xe việt dã mang theo mini vàng vòng tới vòng lui, vòng đến một thôn nhỏ, nếu muốn đi phía trước phải đi xuyên qua thôn này.

Có cùng suy nghĩ này hiển nhiên không chỉ một người.

Đường vào thôn lộ ra một mảnh đất trống ngừng mấy chục chiếc xe, đều là từ cao tốc quẹo đến đây.

Xe đều dừng lại không đi, ở cây đại thụ ở cửa thôn đại thụ đứng một đám người.

Bối Noãn liếc mắt một cái liền thấy được người quen.

Là đại ca xăm hoa hồng đen trên chiếc minibus kia, bên cạnh là anh em của anh ta.

Bọn họ cũng thấy Bối Noãn, nhiệt tình chào hỏi.

Bối Noãn cũng đi qua hỏi thăm, nguyên lai thôn này là dân góp vốn tu sửa, hiện giờ muốn thu phí qua đường.

"Nhiều xe muốn đi qua như vậy, họ sợ làm hư đường, thu năm đồng mười đồng phí qua đường, cũng hợp tình hợp lý," đại ca hoa hồng đen nói, "Nhưng giờ họ nói, một chiếc xe phải thu 300."

Phía trước có tài xế sửa đúng, "Vừa rồi là 300, lúc này đã tăng tới 500!"

Liên tục tăng giá, đây là lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Bên đường tốp năm tốp ba mấy bà cô trong thôn đứng đó vừa cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt.

Các bà cười hì hì, "Sẵn hiện tại mới chỉ 500 thì chạy nhanh qua, nói không chừng một lát sẽ thành 5000."

Các bà nói đúng, không ngừng có xe từ cao tốc đến đây, đất trống càng ngày càng đầy xe.

Đại ca hoa hồng đen nhịn không được khuyên các bà, "Trong thành đều rất loạn, có rất nhiều người bị cảm nhiễm, các người còn ở chỗ này lấy tiền, còn không nhanh chân chạy?"

"Các người có nói tới ra hoa, chúng ta cũng không cho các người qua miễn phí." Các bà cô phát ra một trận cười vang.

Bối Noãn nghĩ thầm: Nhiều người như vậy tụ ở bên nhau tuyệt đối không phải chuyện tốt, vẫn là chạy nhanh qua mới được.

Nhưng xe phía trước không đi, Bối Noãn bọn họ cũng không đi được.

Mấy người cùng nhau lướt qua đám xe đang đậu đi vào cửa thôn, thấy giao lộ bị thôn dân ngăn lại, một đám người đang lấy tiền.

Rất nhiều người không có tiền mặt, chỉ có thể chuyển khoản, tốc độ xe qua thật đặc biệt chậm.

Một cặp vợ chồng đang chuyển khoản, cả nửa ngày đều chuyển không được.

Bối Noãn biết, virus thây ma đang thấm vào từng góc thành phố S, thành phố sắp thất thủ, có nhiều ngân hàng đã không còn hoạt động.

Đôi vợ chồng kia gấp đến độ không được.

"Chúng tôi ra ngoài quá gấp, trên người chỉ có 300 đồng tiền mặt này, các người có thể châm chước không?"

Một thôn dân đứng chống nạnh, dùng cằm chỉ chỉ một chiếc BMW vừa đi qua.

"Xem sếp lớn kìa, ra 500 đồng cũng không nháy mắt, các người không trả nổi thì sang một bên, cho xe sau qua."

Bên cạnh anh ta là một thiếu niên choai choai 15-16 tuổi, tư thế giống ba mình như đúc, "Tránh sang một bên, cho xe sau qua!"

"Các người giúp chúng tôi với!" Người phụ nữ còn khẩn cầu.

Thôn dân kia vươn ra một bàn tay, đẩy người phụ nữ sang bên cạnh, "Đi đi đi!"

Thiếu niên cũng duỗi tay xô đẩy, "Đi đi đi!"

"Các người như thế nào lại động thủ đánh người?"

Người chồng thấy vợ mình bị họ đẩy đến lảo đảo, đôi mắt đỏ lên, nhưng mà ở đó nhiều thôn dân, không dám động thủ với hai cha con này.

Đây là cơ hội tăng giá trị thánh mẫu trời ban xuống.

Tuyệt đối không thể buông tha.

Trong giỏ Bối Noãn có bóp tiền, Bối Noãn lập tức sờ vào giỏ.

Mới vừa móc bóp tiền ra, đại ca hoa hồng đen đã móc ra hai tờ một trăm, ném tới tay người đàn ông kia, khẩu khí hung thần ác sát.

"Động tay cái gì? Hai trăm đồng này tôi giúp họ trả! Để cho họ qua đi, nhanh lên!"

Bối Noãn lặng đi.

Anh ta đã trực tiếp đoạt lấy lời kịch của cô.

Bối Noãn lấy ra 500 đồng, thấp giọng thương lượng với đại ca hoa hồng đen: "Vị đại ca này, tiền cho hai người bọn họ là anh hỗ trợ trả, nếu sau này còn có người khác không đủ tiền, tôi tới trả, có được không?"

Thái độ thành khẩn, giống như hai nhà bày quán hàng rong hòa hòa khí khí mà đoạt khách hàng.

Đại ca hoa hồng đen "..."

"Con đường này của các người sửa tốn bao nhiêu tiền?" Phía sau truyền đến thanh âm thanh lãnh của Lục Hành Trì.

Cả người Lục Hành Trì đầy chính khí, người đàn ông kia không dám không để ý tới, do dự một chút, trả lời: "Tốn rất nhiều, à, mười... hai mươi... hơn ba mươi vạn."

Một con đường mấy trăm mét, thôi kệ đi.

Lục Hành Trì lạnh lùng nói: "Tôi trả 40 vạn mua luôn con đường này."

Bối Noãn hiểu ý anh.

Tiền đối với anh hoàn toàn không thành vấn đề, xe đều bị kẹt ở cửa thôn, muốn phía trước nhanh chóng đi qua, xe việt dã của Lục Hành Trì mới có thể mau chóng đi.

Bối Noãn thập phần tiếc nuối chính mình không có 40 vạn tiêu xài.

Có thì tốt rồi, đây sẽ tăng không biết bao nhiêu giá trị thánh mẫu nha.

Người đàn ông nghe được Lục Hành Trì nói, choáng váng nửa ngày mới nói: "Anh nói thật? Kia... 40 vạn không đủ, ít nhất đến..."

Lời còn chưa nói xong, trong thôn bỗng nhiên vang lên một tiếng "phanh" lớn.

Chiếc xe BMW bạc vừa đi qua chưa xa đột nhiên đụng đầu vào tường gạch một nhà dân, đâm sụp cả nửa bức tường.

Vài giây sau, cửa xe giữa đám gạch vụn được mở ra, tài xế từ chỗ ngồi bò ra.

Là một người đàn ông trung niên.

Con mắt đỏ hồng, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, đôi tay nắm chặt thành nắm tay xoay xoay trước mặt, bày ra tư thế đang lái xe, "Đô đô đô...... Tích tích......"

Bối Noãn nhìn thoáng qua, xoay người nhanh chân chạy.

Đây là biến dị.

Người từ thành phố S chạy ra đều biết lợi hại, trong nháy mắt tứ tán đào tẩu.

Thôn dân còn đứng tại chỗ mờ mịt vô tri, "Các người chạy cái gì? Như thế nào đều chạy? Không muốn đi qua?"

Chỉ chốc lát sau, phía sau Bối Noãn truyền đến một mảnh gà bay chó sủa kêu thảm thiết.

Bối Noãn cũng không quay đầu lại, chạy thẳng đến xe việt dã ——

Lục Hành Trì khẳng định sẽ về lấy cung nỏ, ở cùng với anh ta là an toàn nhất, so với trốn vào đồng ruộng hay rừng cây bên cạnh thì an toàn hơn nhiều.

Quả nhiên, Lục Hành Trì theo sát cô lại đây, thấy Bối Noãn chạy thẳng đến chỗ xe việt dã, anh khẽ cười một chút, lấy ra cương nỏ.

Chỉ trong chốc lát, thôn dân còn đứng ở cửa thôn tất cả đều biến thành thây ma.

Bối Noãn liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông chắn đường và con ông ta.

Người đàn ông biến thành thây ma, trong tay còn nắm chặt đống tiền mặt, hô hô gào thét xông tới, giống ở yết hầu nói, "Giao tiền! Giao tiền!"

Thiếu niên mười mấy tuổi của biến thành thây ma, động tác vẫn giống ba cậu ta như đúc.

Lục Hành Trì bưng nỏ lên, ổn định bắn ra, trong nháy mắt một mảnh đổ ập.

Cảm nhiễm vẫn tiếp tục, virus đã nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ thôn, người thật sự quá, quá nhiều.

"Lùi lại đi." Lục Hành Trì nói với Đỗ Nhược.

Nhưng mà xe việt dã và mini vàng đều bị nhét ở giữa đống xe, không thể lùi.

Không có cách nào, chỉ có thể bỏ xe đi bộ.

Lục Hành Trì xách túi đi hai bước, phát hiện thấy Bối Noãn không theo kịp, quay đầu lại hỏi: "Cô còn không đi?"

Đại Boss lần này cư nhiên không ném Bối Noãn xuống.

Bối Noãn thập phần cảm động, chạy nhanh kéo túi cho chặt, "Đi."

Lục Hành Trì lại chặn một đợt, thây ma không tới được, mọi người nắm lấy cơ hội chạy trốn.

Một mảnh hỗn loạn, mọi người lực chú ý đều để ở đám thây ma đang cuồng nộ tiến đến, Bối Noãn nhân cơ hội này lặng lẽ quay trở về xe việt dã dạo một vòng xung quanh, sau đó vòng qua một đám xe đậu ngang đậu dọc, đuổi theo bọn họ.

Thối lui đến ven đường, Bối Noãn liếc mắt thấy ở một cột điện buộc một con chó con màu vàng.

Không biết là nhà ai nuôi, giữa đám hỗn loạn thét chói tai này, nó sợ tới mức kêu rên ô ô, đôi mắt đen bóng trừng lên, liều mạng muốn thoát khỏi dây cột.

Dây cột thật chặt, bị nó kéo tới thẳng tắp, thít chặt cổ, nhưng con chó vẫn chết sống đều tránh không thoát.

Bối Noãn chạy nhanh qua giúp nó cởi bỏ dây cột, "Chạy mau!"

Không chạy đi, lập tức liền biến thành đồ ăn cho thây ma.

Dây cột vừa được cởi ra, chó con bắn đi như mũi tên, vèo thoát vào đám cỏ hoang không thấy đâu nữa.

Bên tai Bối Noãn lại một trận oa ha ha ha, giá trị thánh mẫu lại tăng.

Lục Hành Trì có điểm vô ngữ, "Thời điểm này, cô còn phụ trách cứu chó?"

"Làm sao vậy? Không được sao?" Bối Noãn nói với anh, "Nó vẫn còn nhỏ nha!"

Bối Noãn nghiêm túc mà cường điệu, "Lần này tôi tuyệt đối sẽ không tính sai, thật là một con chó con!"

Lục Hành Trì: "......"

Bối Noãn điều ra thanh nhiệm vụ, mặt trên biểu hiện: Tiếng động thánh mẫu, nhiệm vụ "trẻ con", (2/2) hoàn thành, trong vòng năm giờ, đếm ngược, ánh sáng tiểu tiểu bạch.

Thành công.

Ba người vừa đánh vừa lui, lui vào đồng ruộng còn chưa bắt đầu vụ mùa, đã không còn thây ma đi theo.

Vòng qua thôn, một lần nữa đi lên đường chính, đáng tiếc không có xe.

"Không xe chúng ta như thế nào đi Ninh Thành?" Đỗ Nhược hỏi.

Lục Hành Trì đáp: "Loại thời điểm này, trên đường hẳn là có xe không chủ, chúng ta dọc theo đường đi, nghĩ cách tìm một chiếc."

Bối Noãn đằng hắng một tiếng.

"Lục Hành Trì, kỳ thật tôi có biện pháp."

Lục Hành Trì cùng Đỗ Nhược đều nhìn cô.

Đỗ Nhược cười, "Người máy nhỏ, cô có thể có biện pháp nào, ở hiện trường tạo một chiếc?"

Bối Noãn chớp chớp mắt, "Các người nhắm mắt lại, không được nhìn lén. Tôi đếm tới ba, các người mới được mở ra."

"Một, hai, ba."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play