Kỳ thật đêm qua nên đi, nhưng mà Đỗ Nhược giãy giụa nửa ngày, không bỏ được.
Tuy rằng ở mạt thế trật tự tan vỡ, lại khó có được bên người mấy người bạn quá tốt, anh tham luyến sự ấm áp này.
Đã kéo cả ngày, không thể lại kéo. Hiện tại vô luận như thế nào, nhất định phải đi.
Ở lại đối với mọi người quá nguy hiểm, Đỗ Nhược trong lòng rõ ràng, một khi biến dị, với giao tình của mình và Lục Hành Trì, tuyệt đối sẽ không cho mình một cái đinh, đến lúc đó nhất định sẽ là một hồi hỗn loạn, nói không chừng còn làm người khác bị thương.
Chính mình lặng lẽ rời khỏi là tốt nhất.
Đáng tiếc không thể cáo biệt họ lần cuối cùng.
Đỗ Nhược nhìn xem chung quanh. Gió đêm mát lạnh, trên đường cây râm mát điểm xuyết ba con thây ma, anh chợt có một phen hứng thú khác.
Đỗ Nhược nghĩ thầm, hiện tại vẫn là người, không biến dị, nói không chừng sẽ bị thây ma ăn luôn.
Đỗ Nhược đi về phía trước vài bước, nghĩ thầm, ai sợ ai, nhìn xem là chúng bây răng tốt, hay là nắm đấm của tao cứng, đến đây đi!
Nhưng mà không "người" nào để ý đến anh.
Đại khái là trời quá tối, Đỗ Nhược rất giống thây ma, có lẽ thấy không rõ.
Đỗ Nhược đơn giản tiếp tục đi dọc theo đường lớn phía trước.
Từ sau mạt thế, Đỗ Nhược đã thật lâu không được thả lỏng ở bên ngoài như vậy, hương vị trong không khí mới mẻ dễ ngửi, Đỗ Nhược mãnh liệt hít mấy cái.
Hít một ngụm, thiếu một ngụm.
Có lẽ là thời khắc cuối cùng trước khi chết đi.
Không biết sau khi biến dị còn có ý thức hay không, hay là giống như trong sách nói, chính là thuần túy một cái xác không hồn.
Bên cạnh bỗng nhiên có thứ gì vọt ra, một đầu đánh vào trên người Đỗ Nhược.
Là một cô gái, tóc thật dài, mặc quần đùi, mang ba lô, còn rất xinh đẹp.
Chính là đáng tiếc vẻ mặt ngơ ngẩn không có biểu tình gì, đôi mắt đăm đăm, còn đỏ hồng toàn bộ.
Đỗ Nhược cũng không quá tưởng ở thời điểm trước khi biến thành thây ma còn bị thây ma cắn đến lung tung rối loạn, anh đấm cô gái một quyền rồi xoay người chạy.
Không nghĩ tới cô gái kia thế nhưng đối với Đỗ Nhược như không có gì, vòng qua người anh, bỏ đi.
Đi rồi?
Đỗ Nhược móc di động ra lại nhìn nhìn chính mình.
Đôi mắt đỏ hồng, nhìn rất giống thây ma.
Ngay sau đó lâm vào tự mình hoài nghi thật sâu.
Đỗ Nhược nỗ lực cân nhắc: mình còn là con người đi? Hay là căn bản đã biến thành thây ma, chính mình còn hoàn toàn không biết?
432 nhân 654 là bao nhiêu?
Đỗ Nhược hoả tốc cho chính mình một đề bài.
Lấy thây ma chỉ số thông minh, khẳng định tính nhẩm không ra.
Hàng đơn vị khẳng định là tám, vậy hàng chục thì sao? Là hai? Còn hàng trăm? Đỗ Nhược cũng không tính ra.
Đang lúc vô cùng rối rắm, bỗng nhiên nhìn đến giữa hàng bóng cây có người chợt lóe qua.
Đỗ Nhược có thể khẳng định mà nói đây là người, là bởi vì động tác thật không giống thây ma.
Là một người đàn ông cao gầy, khoảng 30 tuổi, trên lưng đeo một ba lô thật lớn, trong tay còn xách theo một cái khác. Bước chân anh ta vội vàng, thường thường quan sát một chút trái phải, thoạt nhìn rất cảnh giác.
Đỗ Nhược bừng tỉnh đại ngộ: Nguyên lai động tác con người và thây ma không quá giống nhau.
Đỗ Nhược cũng giống người kia bước nhanh hơn, học bộ dáng của anh ta quay đầu trái phải.
Đỗ Nhược ngắm bóng dáng của chính mình.
Bóng dáng cao lớn dưới ánh trăng kéo ra thật dài, động tác quay đầu qua lại muốn ngốc bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhìn càng giống thây ma.
Người đàn ông cao gầy còn lén lút đi ở phía trước.
Anh ta đi đến ngã rẽ, Đỗ Nhược còn chưa tới, liếc mắt thấy đường bên cạnh có hai thây ma nam sinh đang tiến tới giao lộ.
Đỗ Nhược vừa định mở miệng nhắc nhở người kia, liền nhìn đến anh ta cũng thăm dò nhìn nhìn thây ma bên kia, lại cư nhiên hoàn toàn không để bụng, trực tiếp xuyên qua giao lộ đi tiếp.
Mấu chốt chính là, hai con thây ma kia cũng giống như hoàn toàn không nhìn thấy anh ta, cứ lướt qua nhau.
Đỗ Nhược:???
Đây là đột nhiên tìm được đồng loại nửa người nửa thi giống mình?
Người nọ theo bóng cây ven đường đi về phía trước, không thèm quan tâm đến thây ma, thoạt nhìn không giống như phòng bị thây ma mà càng như đang phòng bị người sống.
Đỗ Nhược đang lưỡng lự giữa chuyện xông lên nhận anh em hay là tiếp tục theo dõi, lại thấy người kia băng qua đường, đi vào phía sau một tòa nhà.
Đỗ Nhược đi theo qua, thấy cửa nhà đóng chặt, người cao gầy đứng ở chỗ khóa cửa, móc từ trong ba lộ ra một vật gì nho nhỏ, mân mân mê mê với ổ khóa.
Bên cạnh lại có một con thây ma đi đến hướng bên này, như là một ông cụ quản giáo vườn trường đang đi dạo.
Lần này Đỗ Nhược có kinh nghiệm.
Căn bản không cần nhắc nhở người kia, thây ma căn bản sẽ không công kích anh ta.
Thây ma đại gia kia đi ngang chỗ Đỗ Nhược, bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu, giống như đang điều chỉnh radar tiếp thu tín hiệu.
Phương hướng radar rốt cuộc bắt được đài, dừng lại ở hướng người ở cửa.
Nó đột nhiên nhào tới.
Người cao gầy đang mân mê khóa cửa, hoàn toàn không đề phòng.
Đỗ Nhược theo bản năng buột miệng thốt ra: "Cẩn thận!"
Hơn nửa ngày chưa nói chuyện, yết hầu còn rất đau, thanh âm nghẹn ngào.
Người cao gầy bị tiếng nói của Đỗ Nhược làm hoảng sợ, lúc này mới phát hiện thây ma nhào tới chỗ mình, anh ta buồn bực nói một câu: "Sao lại mất đi hiệu lực rồi?"
Cư nhiên không để ý tới thây ma, cúi đầu lục lục ba lô.
Đỗ Nhược nghĩ thầm: Vị lão đại này, thây ma lại kìa! Cho nên trong túi anh rốt cuộc cất giấu cái gì tốt mà một hai phải tìm ngay lúc này?
Đỗ Nhược hoàn toàn không sợ thây ma, không thể thấy chết mà không cứu, tiến nhanh lên, một quyền hướng tới cụ ông.
Không cần băn khoăn vấn đề cảm nhiễm hay không cảm nhiễm, buông tay ra, thể trạng thây ma cụ ông quản giáo không phải đối thủ của Đỗ Nhược, trực tiếp bay văng đi.
Người cao gầy rốt cuộc từ dưới tầng tầng lớp lớp trong ba lô mà móc ra một cái hộp nhỏ, từ trong lấy ra một ống tiêm.
Đỗ Nhược rất muốn phun tào: cây kim này của anh quá nhỏ, đâm thây ma không có tác dụng gì, chỉ có thể châm cứu cho nó thôi.
Sau đó liền thấy người cao gầy kéo tay áo lên, mạnh mẽ đâm vào trên cánh tay mình.
Thây ma cụ ông cho dù bị đấm bay đi nhưng không từ bỏ, từ mặt đất giãy giụa bò dậy, lại điên cuồng vọt lại, lần này vẫn là vòng qua Đỗ Nhược, thẳng đến chỗ người cao gầy ở cửa.
Người cao gầy không chú ý tới thây ma mà mọi chú ý đều để trên người Đỗ Nhược, ánh mắt dạt dào hứng thú.
"Phiền toái cậu lại giúp tôi đánh một quyền, cảm ơn." Anh ta một bên tiêm vào tay, một bên nói với Đỗ Nhược, ngữ khí thật bình tĩnh lại khách khí.
Đỗ Nhược không thể hiểu được, bất quá vẫn lại ra một quyền.
Cụ ông lại bay.
Nhưng mà quyền này vừa ra, trước mắt Đỗ Nhược cũng tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.
Qua không biết bao lâu, Đỗ Nhược lại tỉnh lại, nhìn đến đầu tiên là ánh đèn huỳnh quang sáng choang.
Anh nằm trên một cái ghế xoay văn phòng, tay áo bên phải đã được kéo lên.
Đỗ bác sĩ liếc mắt một cái đã nhìn ra, trên cánh tay ngoại trừ chỗ Tưởng Húc rút máu để lại một vết ứ màu tím, hiện giờ lại thêm một lỗ kim mới.
"Tỉnh?" Người cao gầy đứng ở trước bàn thực nghiệm xoay người lại.
Ánh đèn huỳnh quang sáng ngời chiếu vào làm làn da anh ta phản ra màu trắng bạch, tóc lại đen thui, đồng tử cơ hồ cũng cùng màu với tóc.
Đỗ Nhược có điểm bất đắc dĩ, "Anh muốn lấy máu tôi làm phiền có thể đổi bên cánh tay không?"
Thanh âm không còn ách như ban nãy.
"À," người đàn ông đi tới, bình tĩnh nói, "Kỳ thật hai bên tôi đều lấy qua."
Đỗ Nhược: "......"
Người đàn ông cười cười, "Trạng huống của cậu thực đặc thù, rất có ý tứ, có ý thức con người, thây ma lại không công kích cậu. Tôi đã đi biết bao nhiêu chỗ nhưng chưa thấy được ai giống như cậu vậy."
Đỗ Nhược phản bác: "Anh không phải cũng giống nhau sao? Tôi đi theo anh một đường, chúng nó cũng không cắn anh."
Người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi không giống, tôi là đã tiêm vào thuốc, cậu là thiên nhiên, so với thuốc của tôi hiệu quả còn tốt hơn, cho nên tôi rất muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, nói không chừng có thể giúp tôi cải tiến thuốc."
"Vậy anh ra kết quả chưa?" Đỗ Nhược muốn ngồi dậy, trên người lại không có một chút sức lực nào.
"Không có. Tôi không có thời gian, chỉ lấy mẫu máu thôi."
Người đàn ông đi đến hàng tủ ven tường, đảo đảo, thấp giọng oán giận.
"Phòng thí nghiệm đại học Thủy Thành sao lại nghèo như vậy, đây là xóm nghèo sao? Thật là tìm cái gì cũng không có."
Đỗ Nhược nhìn xem bốn phía, thật là một phòng thí nghiệm.
Trên trần là đèn huỳnh quang, giữa phòng là một bàn thực nghiệm inox to dài, tường bên kia còn có bồn nước, tủ thông gió và lò sấy, còn có một cái bàn khác và mấy ngăn tủ thật lớn.
Người này nói phòng thí nghiệm bệnh độc gì đỏ, hẳn là nói tới cái mà Tưởng Húc sử dụng.
"Anh tới nơi này tìm đồ vật?" Đỗ Nhược lân la hỏi.
"Phải, hôm nay tôi đi ngang qua đại học này, vừa lúc thiếu chút đồ vật, biết bên này có phòng thí nghiệm nên tiến vào xem."
Anh ta nói tiến vào liền tiến vào, coi khóa cửa như không có gì, ngưu bức giống Lục Hành Trì.
Người đàn ông lấy ra một đống hộp và thuốc, nhét vào 2 cái ba lô lớn.
Đỗ Nhược nỗ lực, vẫn không ngồi dậy được, miễn cưỡng cười cười, "Anh tiêm cho tôi cái gì? Tôi hoàn toàn không thể động."
Cảm giác giống như chuột bạch bị quái nhân khoa học làm thực nghiệm.
Người đàn ông quay đầu lại, ngữ khí nhẹ nhàng, "Vừa rồi ở dưới lầu thiếu chút nữa cậu biến dị, nếu thật là biến thành thây ma, mẫu máu của cậu đối với tôi là vô dụng, cho nên tôi tiêm cho cậu một phần thuốc ức chế virus."
"Virus cái gì??" Đỗ Nhược ngữ điệu đều thay đổi.
"Thuốc ức chế." Người đàn ông có điểm không kiên nhẫn, "Cả người vô lực là tác dụng phụ, một lát sẽ tốt."
Anh ta nói ra vẻ hoàn toàn không để bụng, giống như thuốc ức chế virus là thuốc cảm bình thường nhất.
Thuốc ức chế virus trong truyền thuyết? Bối Noãn và Lục Hành Trì bọn họ vẫn luôn nói tới thuốc ức chế virus?
Đỗ Nhược nỗ lực duỗi tay, từ trong túi lấy ra di động, mở ra cameras nhìn thoáng qua chính mình.
Đôi mắt hắc bạch phân minh, tròng trắng mắt vừa mới rồi còn dày đặc tơ máu thế nhưng tất cả đều không thấy, hoàn toàn khôi phục bình thường.
Đỗ Nhược vui vẻ lên.
"Không cần quá cao hứng, tạm thời ức chế mà thôi." Người đàn ông nói, kéo dây kéo ba lô đóng lại cho chặt, xách túi lên, bộ dáng muốn rời khỏi.
Vô luận như thế nào, có thuốc ức chế so với lập tức bị biến thành thây ma tốt hơn nhiều.
Đỗ Nhược cố vấn: "Có thể 'tạm thời' được bao lâu?"
"Tùy người mà khác nhau, có người vài ngày, có người mấy tháng, thậm chí mấy năm, không nói được." người đó đáp.
Đỗ Nhược rất muốn đứng lên theo anh ta, tiếp tục hỏi mấy vấn đề nữa, nhưng mà chân mềm đến không giống như chân mình, vẫn không động đậy được.
"Tôi hiện giờ sẽ cảm nhiễm người khác không?"
"Sẽ không. Trước khi thuốc ức chế mất đi hiệu lực, thể dịch và máu hoàn toàn đều không có tính lây bệnh, muốn hôn ai thì nắm cơ hội này mà hôn đi." Người đàn ông xách bao đi ra tới cửa.
"Thật ra không muốn hôn ai," Đỗ Nhược giải thích, "Tôi có thể tự do ăn lẩu với người khác không?"
Người đàn ông giật mình, mỉm cười một chút, "Cái lẩu quan trọng như vậy? Được, cậu tùy tiện ăn."
Ngay cả chỉ trì hoãn được một đoạn thời gian, ít nhất trong khoảng thời gian này còn có thể cùng Bối Noãn bọn họ tranh đoạt thịt và lẩu.
Đỗ Nhược thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cuộc sống không thể ăn lẩu là không hoàn chỉnh.
Đỗ Nhược lại giương mắt nghiên cứu người đàn ông cao gầy.
Anh ta nói có thể tiêm thuốc vào mà trở thành ẩn hình đối với thây ma, trong tay còn có thuốc ức chế, không biết là địa vị gì.
Người này tựa hồ là một bí ẩn thật lớn.
Đỗ Nhược tranh thủ thời gian cuối cùng mà hỏi: "Cho nên anh rốt cuộc là ai?"
Người đàn ông kia cười cười, cái gì cũng chưa trả lời, mở cửa.
Đỗ Nhược nhanh nhanh gọi lại, "Mặc kệ anh là ai, vị đại ca này a, thuốc ức chế của anh có thể cho tôi thêm vài phần không?"
Người đó nhẹ nhàng đáp: "Không có, liều cuối cùng đã tiêm cho cậu, còn không biết khi nào mới có thể có điều kiện làm liều tiếp theo, làm tốt lại cho cậu nha."
Đỗ Nhược hỏi: "Vấn đề là chừng nào thì anh mới có thể làm xong?"
Người đàn ông không trả lời, đóng cửa cho kỹ, tiếng bước chân ngoài hành lang dần dần đi xa, lần này là thật sự đi rồi.
Lại chờ thêm một hồi, rốt cuộc Đỗ Nhược có thể cử động lại.
Tuy rằng chân vẫn bủn rủn, Đỗ Nhược đã có thể miễn cưỡng đỡ ghế dựa đứng lên, dùng ghế xoay chống đỡ, chậm rãi dịch đến cạnh cửa.
Lại rất khoái ý mà nghĩ đến một vấn đề khác.
Nếu thuốc ức chế có hiệu lực, thân thể khôi phục bình thường, có phải có thể ẩn hình với thây ma hay không?
Từ nơi này đi trở về nhà ăn ít nhất xa vài trăm mét, mấy trăm mét trên đường đầy thây ma, không phải đùa giỡn.
Đỗ Nhược có điểm hối hận, không có việc gì đi lung tung xa như vậy làm gì?
Anh lặng lẽ mở cửa, thăm dò nhìn xung quanh hành lang, liếc mắt một cái thấy được cuối hành lang có vài con thây ma, mẫn cảm nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại bên này.
Bối Noãn đột nhiên bừng tỉnh, trời còn tối.
Chuyện thứ nhất là xem một cái mấy người Đỗ Nhược.
Bọn Lục Hành Trì đều cách xa Bối Noãn một chút, còn đang ngủ an ổn.
Túi ngủ Đỗ Nhược lại bẹp, bên trong không giống như có người ngủ.
Bối Noãn chui ra từ túi ngủ, chân trần trụi chạy đến bên Lục Hành Trì.
Hai người cùng nhau xuống lầu, vừa vặn gặp được trực ban Tống Hi Vọng đi lên lầu.
"Tôi đang muốn đi tìm các người," cậu nói, "Người đi chung với các người nói anh ta sắp biến dị, vừa rồi chính mình đi ra ngoài."
Lục Hành Trì cùng Bối Noãn nhìn nhau liếc mắt một cái, trong lòng đều rất rõ ràng: Đỗ Nhược sợ liên lụy bọn họ.
Nhưng mà còn chưa có biến dị đã đi ra ngoài, sẽ không bị thây ma ăn luôn sao?
Lục Hành Trì duỗi tay, "Đưa nỏ cho tôi, tôi đi ra ngoài tìm Đỗ Nhược."
"Tôi cũng phải đi!" Bối Noãn vội vàng nói.
Vẻ mặt cô quật cường, Lục Hành Trì không lay chuyển được, chỉ phải đáp ứng, "Đi ra ngoài cũng được, cô mặc tốt quần áo, mang lên mũ giáp bao tay."
Ba phút sau, Bối Noãn võ trang hạng nặng đi theo Lục Hành Trì, ra khỏi nhà ăn.
Bên ngoài nhà ăn không có Đỗ Nhược, cũng không có bất luận động tĩnh kỳ quái gì, ít nhất không nhìn thấy thây ma liên hoan, làm tâm Bối Noãn vững vàng một chút.
Vườn trường lớn như vậy, Đỗ Nhược đi đâu?
Hai người xuyên qua khu ký túc xá, ẩn dọc theo tàng cây mà lén lút tìm xung quanh.
Nơi nào cũng không có Đỗ Nhược, cũng không có thây ma tụ tập.
Hai người không có đầu mối, đi khắp nơi ở vườn trường to lớn, không biết tìm bao lâu, Lục Hành Trì đột nhiên chạm vào vai Bối Noãn, chỉ chỉ một phương hướng.
Không xa phía trước, dưới ánh đèn đường, ngồi xổm hai người.
Một là thây ma bộ dáng học sinh, cúi đầu ngồi xổm, trong miệng phát ra tiếng "Ku ku ku".
Một người khác thế nhưng là Đỗ Nhược.
Anh cũng ngồi xổm đối diện, tư thế giống hệt thây ma kia, trong miệng cũng đang nói "Ku ku ku".
"Ku ku ku?"
"Ku ku ku."
"Cô?"
"Cô! Ku ku ku ku!"
Hai người có hỏi có đáp, giống như đang nói chuyện.
Bối Noãn: "......"
Sau đó liền thật thương tâm.
Bối Noãn nắm lấy vạt áo Lục Hành Trì, nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy thật biến thành thây ma?"
Đỗ Nhược không được như nguyện biến thành vua thây ma, nguyên lai sau khi biến thành thây ma, lạc thú lớn nhất chính là ngồi xổm cùng thây ma khác mà ku ku ku.
Hy vọng anh ấy có thể vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng mà ku ku ku.
Bối Noãn thật sự quá khổ sở, nhu cầu cấp bách cần được an ủi, cái trán không biết tại sao lại dựa lên ngực Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì nhẹ nhàng ôm lấy cô, giơ tay trấn an mà sờ sờ đầu Bối Noãn, cũng nhìn hai người đang ngồi xổm.
Nhìn trong chốc lát, Lục Hành Trì đột nhiên nói: "Giống như chưa chắc."
Anh dùng tay kia nâng nỏ lên.
Một cái đinh dài bắn ra, xuyên đến chỗ mặt đất cạnh chân Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía hướng này, thấy được hai người ôm nhau dưới bóng cây, lập tức hưng phấn mà liều mạng phất tay.
Bối Noãn:?
Đỗ Nhược không cần người bạn nhỏ ku ku ku của mình nữa, đứng lên bước đến bên này.
Anh xuyên qua đàn thây ma đàn, không bị ảnh hưởng gì.
Thây ma sôi nổi nhường đường cho anh, giống như gió nhẹ phất qua mặt hồ làm gợn sóng nhỏ nhỏ, trong nháy mắt lặng yên trở lại.
Anh biểu tình thong dong, bước chân nhẹ nhàng.
Giống như vương giả trở về.
Trên đường trở về, Đỗ Nhược kể ra kỳ ngộ đêm nay cho hai người.
Bối Noãn cân nhắc, "Cho nên người cho Đỗ Nhược thuốc ức chế......"
Lục Hành Trì nói tiếp: "...... Rất có thể chính là người thần bí mà Hoắc Nhận đang tìm."
Bối Noãn có điểm buồn bực, virus thây ma không hề nghi ngờ là từ vành đai thiên thạch mà tới, trong sách viết như vậy, cô cũng tận mắt nhìn thấy.
Nhưng mà thây ma mới bùng nổ không mấy ngày, cái kẻ thần bí kia trong tay đã có thuốc ức chế, không biết đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Đỗ Nhược hiện tại tiêm vào thuốc ức chế, thoạt nhìn hoàn toàn khôi phục bình thường.
Chỉ là cũng không biết này thuốc ức chế này rốt cuộc có thể làm Đỗ Nhược căng được bao lâu.
Đỗ Nhược đêm nay đã biến dị một lần, tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm tư giống hệt như Bối Noãn thiếu chút nữa bị xe vận tải ép dẹp, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình đã có lời.
Lại còn mở ra điểm thưởng được thây ma làm lơ, tương đương với mạt thế trước mắt anh hoàn toàn như không tồn tại, Đỗ Nhược vô cùng vui vẻ.
"Cho nên anh vừa rồi ngồi xổm nơi đó là làm gì?" Bối Noãn hỏi anh.
"Tôi muốn thử xem có thể giao lưu với thây ma hay không," Đỗ Nhược nói, "Rốt cuộc tôi là muốn trở thành vua thây ma mà!"
Mấy người trở lại nhà ăn, người gác Tống Hi Vọng thấy bọn họ cùng nhau trở lại, hoảng sợ.
Bối Noãn giải thích: "Đôi mắt anh ấy bị dị ứng, lại nói chính mình muốn biến dị, uống thuốc dị ứng vào thì tốt rồi."
Cũng mặc kệ nghe hợp lý hay không hợp lý.
Tống Hi Vọng nhìn Đỗ Nhược.
Đôi mắt Đỗ Nhược hiện tại vô cùng trong trẻo, hắc là hắc bạch là bạch, còn chứa ý cười, thoạt nhìn xác thật không có chỗ xấu nào.
"Ngượng ngùng, chỉ là hiểu lầm." Đỗ Nhược liên tục xin lỗi.
Giang Phỉ bọn họ đều tỉnh, có lẽ phát hiện tất cả người khác đều không thấy, đang ngưng trọng chờ đợi, ngay cả Tưởng Húc cũng ở đó.
Chuyện Đỗ Nhược lừa được người khác, lại không lừa được Tưởng Húc.
Tưởng Húc chỉ nhìn thoáng qua đôi mắt Đỗ Nhược, liền hỏi: "Sao lại thế này? Đây tuyệt đối không có khả năng là hiệu quả của thuốc kháng virus của tôi."
Đỗ Nhược đem chuyện đã trải qua nói một lần, Tưởng Húc suy tư nửa ngày.
"Đây là thần tiên từ đâu ra? Làm ở trong ngành này tôi đều biết cả, căn bản là không có người như vậy, cũng không trẻ như vậy. Đây có thể là ai?"
Ngay cả cậu ta cũng không có đầu mối.
Tưởng Húc lại kiểm tra một lần nữa đôi mắt Đỗ Nhược, ánh mắt một đường xuống phía dưới cánh tay.
Tưởng Húc ôn nhu khách khí hỏi: "Xin hỏi tôi có thể hay không......"
Đỗ Nhược ôm chặt lấy cánh tay chồng chất lỗ kim của mình, lùi lại sau hai bước, gằn từng chữ một: "Hôm nay cho dù chết tôi cũng không thể cho các người rút máu."
Thấy Tưởng Húc vẻ mặt thất vọng, anh đành phải thống khổ mà bổ sung, "Ngày mai. Ngày mai lại cho cậu lấy."
Bởi vì chuyện của Đỗ Nhược, cùng với hai buổi tối không ngủ được, mấy người quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn thêm một ngày rồi xuất phát.
Nơi này là nhà ăn, làm chuyện gì đều rất thuận tiện, Giang Phỉ giữ lời hứa, sáng sớm vừa rời giường, giúp Đỗ Nhược làm món thịt hấp măng của bà ngoại mình.
Bối Noãn thấy anh dùng thịt nạc mỡ đan xen với ba chỉ, vốn dĩ không thích lắm nhưng sau đó phát hiện một phần mỡ đã bị sữa tươi hấp thu đi, thế nhưng không ngán chút nào, còn ngon hơn so với thịt nạc.
Thật sự ăn với cơm quá ngon, một nồi cơm trắng nấu ra bị ăn cạn không còn gì.
"Cơm cũng không tệ lắm, đáng tiếc không có nồi cơm điện, nếu không cơm càng ngon." Bối Noãn có điểm tiếc nuối.
Đỗ Nhược cắn miếng thịt nướng nhắc nhở cô, "Nồi cơm điện không xài được, nơi này tuy rằng có điện, nhưng chỗ khác không có điện nha."
Bối Noãn ăn xong phần của mình, rảnh rỗi nhìn tới thanh nhiệm vụ.
Tiểu Tam có nói, lại có nhiệm vụ mới.
Bối Noãn trước nhìn tên nhiệm vụ ——
Thánh mẫu ánh sáng.
Cảm giác còn không tệ, ít nhất không quái đản như nụ hôn thánh mẫu lần trước.
Bối Noãn mở ra thuyết minh, một đống chữ rậm rạp, nhìn liền thấy đau đầu.
Bối Noãn đơn giản trực tiếp hỏi Tiểu Tam: "Thánh mẫu ánh sáng là nhiệm vụ gì?"
"Cô rốt cuộc chịu để ý tới tôi?" Tiểu Tam còn có điểm bất mãn.
"Đây là một nhiệm vụ trong 24 giờ, lấy mỗi mười hai giờ làm một đơn vị nhiệm vụ."
Tiểu Tam giải thích.
"Mỗi mười hai giờ thay đổi một lần nhân vật mục tiêu. Trong vòng mười hai giờ này, biểu hiện thánh mẫu trước mặt nam chủ sẽ không gia tăng được giá trị thánh mẫu mà biểu hiện trước mặt nhân vật mục tiêu, sẽ được giá trị gấp đôi."
Bối Noãn nỗ lực lý giải một chút.
"Ý của cậu là, hôm nay không cần biểu hiện thánh mẫu cho Lục Hành Trì xem, mà là phải làm cho người khác xem?"
Cho nên tạm thời không cần đuổi chạy theo Lục Hành Trì?
"Không sai." Tiểu Tam trả lời, "Hơn nữa phải hoàn tất nhiệm vụ, tức là, nhất định phải gia tăng giá trị thánh mẫu trước mặt nhân vật mục tiêu, nếu không sẽ bị trừng phạt."
"Còn có," Tiểu Tam tiếp tục nói, "Trong vòng mười hai giờ, phải làm sao để nhân vật mục tiêu chủ động nói ra mấy câu như 'cô thật thiện lương', 'cô quá thiện lương', nếu không giá trị thánh mẫu đạt trong mười hai giờ này sẽ thành không."
"Đã hiểu, phải làm người đó khen tôi một câu.." Bối Noãn lại hỏi, "Vậy ai là "nhân vật mục tiêu' lần này?"
Lời còn chưa dứt, mười hai giờ thứ nhất đã bắt đầu đếm ngược, phía dưới là một hàng chữ nhỏ.
"Nhân vật mục tiêu giai đoạn hiện tại: Giang Phỉ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT