Bối Noãn trong lòng chỉ có một ý niệm: thây ma lập tức vọt vào, bọn họ trong tay không ai có bất kỳ vũ khí gì.
Bối Noãn không rảnh lo bất cứ gì khác, cô quay cửa kính xe xuống, thò toàn bộ nửa người trên ra ngoài cửa sổ, trong tay nháy mắt xuất hiện cái nỏ và mấy băng đạn.
Cô hô to một tiếng, "Lục Hành Trì!"
Thanh âm cô không nhỏ, không ít người đều nghe thấy được tiếng la, tất cả đều nhìn qua.
Bối Noãn một giây cũng không chậm trễ, dùng sức lực lớn nhất cuộc đời, đem đồ vật trong tay ném qua hướng Lục Hành Trì.
Cương nỏ cùng băng đạn ở trong không trung xẹt thành một đường cong.
Cùng lúc đó, tóc vàng ấn xuống điều khiển từ xa, cửa bên kia nổ vang một tiếng thật mạnh.
Một phần cửa sắt lớn bị nổ tung, mở ra một cái động lớn.
Thây ma tụ tập ngoài cửa phát hiện trên cửa toát ra cái động, chỉ dừng một chút liền nhào lên phía trước.
Cửa sắt không còn khóa bị mở ra, thây ma giống như đàn ong vỡ tổ ùa vào.
Tóc vàng ấn nổ xong, trước tiên hỏa tốc quay về trên xe, tài xế không cần hắn nói chuyện, một chân đạp ga xông thẳng cửa sau.
Tất cả mọi việc trong nháy mắt phát sinh cùng lúc.
Bối Noãn lại thấy rất rõ ràng.
Tiếng nổ mạnh, thanh âm thây ma gào rống, tiếng thét chói tai của đám người, còn có động cơ xe việt dã gầm rú, tất cả đều như biến đi.
Bối Noãn chỉ thấy được người kia.
Đôi mắt thanh triệt giương lên, trước nhìn thoáng qua Bối Noãn, hướng tới băng đạn còn bay trong không trung, mở bàn tay ra.
Nắp băng đạn toàn bộ tự động văng ra.
Đinh dài bên trong giống như bị ma chú, trong nháy mắt đồng loạt bay lên trời, tựa như mũi tên dày đặc trên chiến trường đồng loạt bắn thẳng vào thây ma đang nhào tới.
Mỗi một viên đều chính xác găm vào giữa trán.
Phía sau lưng thây ma đang ào vào như nước, cửa sắt màu đen chợt khép lại, như bị một lực lượng thần bí nướng nóng, cửa sắt như chocolate bị hòa tan dưới ánh mặt trời, mềm mại chảy xuống.
Cái động to trên cửa bị che khuất, hai cánh cửa hòa hợp lại thành một, nháy mắt ngưng kết, chặn kín lại đám thây ma còn chưa kịp vọt vào ở lại bên ngoài.
Anh làm xong những việc này, lại nhìn Bối Noãn một cái.
Xe việt dã Bối Noãn ngồi đột nhiên ngừng lại, trục bánh xe chi chi dát dát chỉ xoay vòng vòng.
Động cơ vùng vẫy giãy giụa một lát, toát ra một đám khói trắng, sau đó hoàn toàn bất động.
Trong vòng vài giây, thây ma vọt vào đều nằm tứ tung ngang dọc, cửa lớn một lần nữa đóng chặt, trong sân khôi phục như thường.
Tóc vàng và tài xế hoàn toàn không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hai người cùng nhau nhảy xuống xe, kinh hoàng móc súng ra.
Súng lại xoay tròn bay ra khỏi tay họ đi ra ngoài.
Cả viện người đều ngốc ra, vô số người đứng tại chỗ, động cũng chưa động quá, không phải bị dọa đến chân mềm, mà căn bản là còn không phản ứng kịp.
Chỉ trong khoảnh khắc, đầu tiên là cửa bị nổ tung, thây ma vọt vào trong, sau đó cửa lại một lần nữa bị đóng kín, thây ma toàn bộ nằm chết, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mỗi người đều thật buồn bực, có người nhanh mắt chỉ vào Bối Noãn, "Tôi đều thấy được, cô ấy ném văng mấy cái hộp đó ra, trong bay ra thật nhiều đinh, bắn chết hết đám thây ma đó!"
Bối Noãn hoàn toàn không nghe được, chỉ lo xuất thần nhìn Lục Hành Trì.
Từ khi phát hiện anh có cái nỏ trong sách không có nói đến, hơn nữa bách phát bách trúng quét sạch đàn thây ma, Bối Noãn liền cảm thấy anh không quá thích hợp.
Toàn bộ khóa ở trong tay anh đều giống như đồ giả, uốn éo là mở ra.
Lần trước ở Giang Thành, anh chỉ dùng thời gian một bữa cơm là gia cố toàn bộ thép quanh cửa sổ, sân tường thì vây thép tấm, tạo cho Bối Noãn một thành lũy rắn chắc.
Cho đến khi bắt được cái nút áo bay qua mặt sông kia, Bối Noãn đã hầu như chắc chắn, Lục Hành Trì có bí mật không muốn cho người biết.
Tất cả những chuyện kỳ quái đều có quan hệ đến kim loại.
Anh hẳn là có dị năng.
Bất quá cái bản thí nghiệm này đã biến đổi thành như vậy, mình cũng có không gian, anh ta có dị năng, cũng coi như là bình thường đi?
Trong một giây nào đó, Bối Noãn hoài nghi có phải Lục Hành Trì cũng giống mình, là một ký chủ xuyên sách, nhưng ngay sau đó cô liền phủ định ý niệm này.
Tính cách cùng phong cách hành sự của anh giống như đúc trong sách mô tả, không khác chút nào.
Bối Noãn còn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm leng keng vang lên.
Cửa xe bên người giống như cánh gà bị thiêu, bị một lực lượng mạnh mẽ kéo ra, ném đến trên mặt đất.
Bối Noãn lấy lại tinh thần, từ thân xe rộng mở mà nhảy xuống, hoan hỉ chạy về phía Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì mỉm cười một chút, mở cánh tay ra, vững vàng tiếp được Bối Noãn.
"Lục Hành Trì," Bối Noãn gắt gao nắm lấy quần áo anh, "Tôi từ nay về sau nhất định sẽ không lưu lại một mình trên xe, tôi muốn một tấc cũng không rời khỏi anh! Ăn cơm, ngủ, đi WC, tất cả đều đi theo!"
Bối Noãn ngửa đầu nhìn anh, ngữ khí kiên định.
Không ở cùng với nam chủ, toàn bộ thời gian đều là lãng phí.
Ước chừng cả ngày! Cả ngày! Giá trị thánh mẫu một chút cũng không tăng!!
Đỗ Nhược ở bên cạnh nghe được trợn mắt há hốc mồm, "Đi WC cũng đi theo?"
Lục Hành Trì vẫn như cũ dùng cánh tay ôm lấy cô, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ, hơn nửa ngày mới toát ra một chữ, "Được."
Đỗ Nhược tiếp tục trợn mắt há hốc mồm, "Cậu cư nhiên nói tốt? Cô ấy nói đi WC cũng đi theo, cậu không nghe thấy?"
Bối Noãn túm chặt quần áo Lục Hành Trì, mở ra thanh giá trị thánh mẫu, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, giá trị đang vững vàng tăng lên trước.
Lại là một đoạn thật lớn.
Bối Noãn bỗng nhiên nghĩ thông suốt, là bởi vì vừa rồi ném vũ khí cho Lục Hành Trì, tương đương với gián tiếp cứu mấy trăm mạng người trong viện, lại có quầng sáng nhiệm vụ "rộng lượng" cho tăng gấp đôi, giá trị thánh mẫu trời xui đất khiến mà tăng vọt.
Bối Noãn lại nhìn chỗ giá trị thánh mẫu tăng gấp đôi.
Chỉ còn ba phút cuối cùng.
Đã uổng phí cả ngày, ba phút cuối cùng quý giá này tuyệt đối không thể lãng phí.
Bối Noãn buông ra Lục Hành Trì, xoay người liền chạy.
Cô chạy như điên đến cổng lớn, một hơi trèo lên bậc thang ở cổng, tay chân luống cuống mà kéo đôi thanh niên nam nữa kia lên.
Một sân người đều còn ngốc, ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.
Vừa rồi quá hỗn loạn, đa số người đã quên hai người còn bị treo này.
Bối Noãn ở trên cửa quay đầu lại, kêu xuống phía dưới: "Có ai lên giúp tôi một tay? Quá nặng, tôi một mình kéo không lên!"
Cô cao cao mà đứng trên cửa thành, tóc dài bị gió thổi bay bay, không trung xanh thẳm phía sau lưng làm cả người cô nổi bật lên, khuôn mặt thánh khiết tốt đẹp tựa như thiên sứ.
Mỗi người thấy được đều không tự chủ được mà ngừng thở.
Hơn nửa ngày mới có người phản ứng lại, xông lên trên.
Lục Hành Trì Đỗ Nhược bọn họ cũng đều lên đây, tất cả cùng nhau ba chân bốn cẳng giúp cô kéo người lên.
Ba phút đếm ngược đình chỉ.
Bối Noãn mở ra xem thanh giá trị thánh mẫu, quả nhiên giá trị lại lén lút tăng lên một chút, cái bảo bối quầng sáng gấp đôi này không bị lãng phí ba phút cuối cùng.
Mọi người từ trên lầu xuống dưới, Bối Noãn kiến nghị, "Cửa trước đã đóng, các người có muốn khóa cửa sau lại hay không? Những người đó sẽ không quay trở lại chứ?"
Nhưng mà cừu hận so với chuyện Bối Noãn nói càng có thể làm người chú ý.
Có người thấy bọn người tóc vàng đang lặng lẽ chuồn ra ngoài.
"Chính là họ hai người làm sập cửa, muốn đem thây ma vào trong cắn chúng ta!"
"Đánh chết bọn họ!"
"Bọn họ có súng phải không?"
"Không có, bọn họ không có súng, súng đã bay mất!"
Đám đông vây quanh lại, giống như thủy triều phẫn nộ, trong nháy mắt đã nuốt sống đám người tóc vàng.
Trong viện loạn thành một đoàn.
Người thanh niên vừa rồi bị treo nửa ngày ngồi ở bậc thang nghỉ ngơi một hồi, rốt cuộc đứng lên, nâng bạn gái mình đi về.
Anh ta thoạt nhìn thật ra còn tạm, bạn gái lại như hoàn toàn phát điên, đôi mắt trừng thật lớn, chớp cũng không chớp, ánh mắt đầy hoảng sợ, gắt gao bắt lấy cánh tay bạn trai mình.
"Cô ấy sợ hãi, tôi mang cô ấy trở về nằm một chút là được." Bạn trai cô gái nói.
Chân anh ta vẫn mềm, bước một bước lại đột nhiên muốn ngã về phía trước.
Đỗ Nhược thấy, theo bản năng tiến lên một bước muốn đỡ anh ta.
Ai ngờ tay còn chưa đụng tới tay người thanh niên kia, cô gái thấy anh tiến tới, đột nhiên như phát điên nhào lên, kéo tay Đỗ Nhược ra.
Đầu óc cô không thanh tỉnh, có lẽ cho rằng có người lại định trói bọn họ.
Đỗ Nhược né thật mau, nhưng vẫn bị tay cô gái cào ra một vết dài rướm máu.
Cuối cùng vẫn là bạn trai làm cô gái bình tĩnh lại, mang theo cô vào trong tòa nhà.
Đám người Hoắc Nhận cũng không quay trở lại.
Xem ra bọn họ muốn tiết kiệm thời gian toàn lực mà đi chỗ nào đó tìm kẻ thần bí kia, tóc vàng bị bọn họ lưu lại để mở cửa, không đuổi kịp đoàn xe, bọn họ cũng không quan tâm gì mấy.
Mọi người sau khi khóa cửa kỹ càng mới tính ra an tâm được một chút, chỗ tránh nạn mấy trăm người cùng ngồi ở sàn nhà ăn mở cuộc họp.
Tòa ngục giam này tự nhiên là chỗ phòng tránh thây ma thật an toàn.
Bọn Hoắc Nhận trên xe mang không được bao nhiêu đồ vật, dư lại không ít vật tư.
Lương thực trong nhà kho ngục giam cũng còn không ít, phía sau còn có đất để phạm nhân trồng rau, vốn dĩ là cung cấp thẳng cho nhà ăn, hiện giờ có thể căng một đoạn thời gian.
Nước còn chưa bị cúp, điện tuy rằng đã ngừng nhưng còn một cái máy phát điện, nguyên bản là dùng để cung cấp điện cho tòa nhà quản lý.
Vật tư tạm thời không lo, chuyện tiếp theo là thành lập một chế độ quản lý mọi người đều có thể tiếp thu.
Giống như những địa phương nhiều người khác, nơi này đã kéo bè kéo cánh.
Ở Giang Đông có bang người, tại Giang Tây có một đoàn người, mặt khác còn một đám mấy chục học sinh chạy ra từ một trường học tạo thành một phái, ngoài ra còn rải rác những nhóm người nho nhỏ.
Không ai phục ai.
Quản lý có nghĩa là quyền lợi, đặc biệt là ở thời điểm tài nguyên khan hiếm, tài nguyên càng có nghĩa là cơ hội sinh tồn, mấy bên đều một bước cũng không nhường.
Đến khi quyết định ai là người phụ trách chủ yếu ở nơi này, bàn bạc liền bị ngừng.
Ai cũng muốn làm lão đại, cho nên cũng không ai có thể làm lão đại.
Lúc bọn họ còn khí thế ngất trời cãi nhau, Bối Noãn lặng lẽ hỏi: "Làm gì phải lưu lại nơi này nghe bọn họ cãi nhau? Thật không thú vị, chúng ta đi thôi?"
Lục Hành Trì gật gật đầu, tưởng đứng lên.
Giang Phỉ nhàn nhạt nói: "Khoá cửa, đến tìm bọn họ hỏi chìa khóa đi?"
"Tôi có thể mở." Lục Hành Trì trực tiếp tỏ thái độ, không hề che lấp chuyện có dị năng.
Vừa rồi phi mũi đinh bắn thây ma, hòa tan cửa sắt, bọn họ toàn thấy được, mà họ lại không ngốc.
"A? Cậu có thể mở sao?"
Đỗ Nhược lấy ra một khối khô bò, ném vào trong miệng, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc.
"Không cần chìa khóa cũng có thể mở cửa? Cậu như thế nào lại lợi hại như vậy? Tôi như thế nào cũng không biết?"
Đỗ Nhược thực rõ ràng đang khó chịu, khó chịu chuyện Lục Hành Trì có dị năng mà cư nhiên gạt không nói cho mình.
"Chúng ta phải đi, có lẽ nên nói cho bọn họ một tiếng thì tốt hơn?" Giang Phỉ nói, "Để cho họ mở cửa cho chúng ta."
Đỗ Nhược đưa túi khô bò cho Bối Noãn.
Bối Noãn không muốn ăn khô bò, chỉ nghĩ uống Coca, ăn kem, tốt nhất là kem trộn Coca, nhưng mà hiện tại khẳng định là không được.
Bọn họ cãi nhau không dứt, tranh đến mặt đỏ tai hồng, chỉ thiếu điều động thủ.
Bối Noãn lặng lẽ đi tới trung tâm chiến trường đầy khói thuốc súng.
"Tôi muốn hỏi một chuyện."
Giọng cô ngọt thanh giống như nước suối trong lành thấm vào ruột gan, mọi người đang cãi nhau đột nhiên an tĩnh lại.
"Chúng tôi không muốn ở lại đây mà muốn chạy đi, xin hỏi có thể giúp có thể mở cửa sau một chút không?"
Bốn phía toàn bộ yên tĩnh.
Yêu cầu quái đản như vậy, trước nay cũng chưa từng được nghe.
Bên ngoài nơi nơi đều là thây ma, mỗi người đều ước gì lưu lại chỗ tránh nạn này, cư nhiên có người muốn đi ra ngoài?
Trong đám người bỗng nhiên có người nói: "Đây là cô gái đi lên cửa cứu người phải không?"
Đám học sinh cũng có người nhận ra, "Chính là cô ấy! Chính là cô ấy ném ra hộp đinh bay giết toàn bộ đám thây ma!"
"Không phải là cô ấy có dị năng gì chứ?" Có người nói. Vị này nhất định không thiếu xem truyện mạt thế.
"Có khả năng. Cánh cửa kỳ quái như vậy, có phải hay không cũng là cô ấy làm?"
Bối Noãn vội vàng xua tay: "Thật đúng là không phải tôi. Tôi cũng không biết sao lại thế này, những mũi tên đó chính mình bay ra đi, không có liên quan gì đến tôi."
Cô nói vô cùng thành khẩn, lại không có ai tin.
Bọn họ đều mồm năm miệng mười, Bối Noãn nhịn không được hỏi lại một lần: "Cho nên có thể để mấy người chúng tôi đi ra ngoài không?"
Đứng đầu đám học sinh bỗng nhiên sáng mắt lên: "Tôi có ý này, nếu chúng ta vẫn không quyết định được ai làm người phụ trách ở đây, không bằng dứt khoát chọn cô ấy đi, thế nào?"
Bối Noãn vội vàng cự tuyệt: "Tôi sao có thể làm người phụ trách gì? Lại nói, chúng tôi lập tức muốn rời đi."
Mấy đám người lại bỏ lơ lời cô nói mà nghiêm túc suy xét khả năng này.
Vẫn luôn giằng co không ai chịu ai, không bằng chọn một người mà ai cũng có thể tiếp thu. Bối Noãn không thuộc một nhóm nào, kỳ thật so với tuyển người của một nhóm nào đó càng tốt hơn.
Thật giống như một đám chó tranh nhau một miếng xương, ai cũng không đánh lại ai, thôi thì tạm giao cho con thỏ nhỏ bảo quản.
Dù sao con thỏ cũng là ăn chay.
Đám Giang Đông lập tức tỏ thái độ, "Tôi cảm thấy ý tưởng này có thể được."
Đám Giang Tây cũng không cam lòng làm người sau, "Tôi cũng cảm thấy được, bằng không chúng ta đầu phiếu, biểu quyết đi?"
Hội trưởng học sinh chủ động đứng lên, nói với mọi người: "Đồng ý tuyển cô gái này..." Quay đầu lại hỏi Bối Noãn, "...... Cô tên là gì?"
"Bối Noãn." Bối Noãn nghĩ thầm, tên cũng không biết đã chọn, các người cũng quá cường thế đi?
"Ai đồng ý tuyển Bối Noãn làm người phụ trách chỗ tránh nạn trại giam số 9, giơ tay!"
Đồng loạt giơ tay, động tác nhất trí cả đám.
Có người tin tưởng gương mặt hồn nhiên lương thiện của Bối Noãn, có người kiên trì cho rằng Bối Noãn thực sự có dị năng, có người phiền chán mấy đám người tranh tới tranh lui không được gì, còn có người đi theo lão đại nhà mình, lão đại nói là ai thì chọn người đó.
Cho nên ủng hộ Bối Noãn tỷ lệ cao đến đáng sợ.
Bối Noãn mắt sắc, liếc mắt một cái thấy trong rừng cánh tay, Đỗ Nhược hứng thú bừng bừng mà giơ tay, giơ cao hơn bất kỳ ai, giống như hận đến không thể đứng lên.
Giang Phỉ mỉm cười một chút, cũng giơ tay lên.
Chỉ có Lục Hành Trì không nhấc tay.
Khuỷu tay anh chống trên đùi, nắm tay chống trên má, giống như nén cười, tựa hồ cảm thấy chuyện Bối Noãn bị mọi người buộc làm người phụ trách thật thú vị.
Cơ hồ toàn phiếu thông qua.
Bối Noãn: "......"
"Nhưng mà chúng tôi phải đi rồi." Bối Noãn nhược nhược kháng nghị.
"Không vội, không vội." Mấy người trưởng nhóm đều thực hưng phấn, "Chúng ta còn chưa thảo luận ra tuy tắc chi tiết quản lý ở nơi này, chờ khi thảo luận xong thì hãy nói đến chuyện đi. Tới tới tới đây, hội nghị do cô chủ trì."
Bối Noãn: "......"
Quản lý quy tắc chi tiết chủ yếu là quyết định ngoại trừ Bối Noãn, những nhân viên quản lý khác ai phụ trách chỗ nào, thế nào phân phối thức ăn nước uống, làm thế nào tổ chức đội ngũ đi tìm vật tư.
Mấy đám người đều có chủ ý riêng, tranh đến túi bụi.
Ngươi tán đồng ta liền phản đối, ngươi phản đối ta liền tán đồng, tóm lại là không thể làm thế lực đối phương mạnh hơn.
Nháo nhào đến khi trời chuyển tối cũng không có gì tiến triển.
Bối Noãn phi thường phi thường muốn trở về ăn kem.
Lại lạnh lại sảng khoái kem trộn Coca a.
"Tôi cảm thấy......" Bối Noãn nuốt nuốt nước miếng, nỗ lực lên tiếng.
Căn bản không ai để ý tới cô cái "người phụ trách" này.
Vừa rồi ở trong sân tình huống quá loạn, mấy người trưởng nhóm đều không tận mắt nhìn thấy đến Bối Noãn bắn tên cứu người.
Tuy rằng ai nấy ồn ào huyên náo truyền đến thật sự lợi hại, từ đáy lòng mấy người này cũng không thật tin tưởng cô gái nhỏ trước mắt này có năng lực đặc thù gì.
Tuy rằng xác thật đã xảy ra chuyện khác thường nhưng khi đó trong viện mấy trăm người, là ai làm cũng có khả năng, không nhất định chính là cô ấy.
Bộ dáng của cô nhìn chỉ cần dùng ngón tay chọc một cái là té ngã, căn bản không giống như có dị năng huyễn khốc cuồng bá gì cả.
Tuyển cô làm người phụ trách, bất quá chỉ là tìm một phương án để tất cả có thể tiếp thu mà thôi.
"Các người nghe tôi nói......" Bối Noãn đề cao một chút âm lượng.
Vẫn không ai để ý tới cô, bọn họ cãi cọ đến mặt đỏ tai hồng nước miếng bay tứ tung.
"Các người nghe tôi nói......" Bối Noãn kéo ra yết hầu.
Bỗng nhiên leng keng một tiếng vang lớn.
Hai cánh cửa sắt lớn của nhà ăn không có gió lại đột nhiên đóng sầm.
Tất cả mọi người sợ tới mức run run.
Hai cánh cửa sắt đóng chặt lại giống như bị thứ gì đụng phải, phanh một cái mở ra, chạm vào tường thật mạnh.
Cơ hồ ngay sau đó, trên tường một đám cửa sổ hợp kim nhôm một cái sau một cái đóng lại, tiếng vang bùm bùm thành một đoàn.
Cạnh cửa không có người, bên cửa sổ cũng không ai, tà hồ đến dọa người.
Ở thời điểm chạng vạng tối như vầy, giống như có quỷ.
Nhà ăn tức khắc lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người im như ve sầu mùa đông, không hẹn mà cùng mà nhớ tới vừa rồi ở trong sân thây ma nằm tứ tung ngang dọc cùng đại cửa sắt bị hòa tan.
Mỗi đôi mắt đều hoảng sợ mà nhìn Bối Noãn.
Bối Noãn cười mỉa một chút, "Là...... gió đi?"
Sau đó thanh thanh yết hầu, nói thật nhu hòa, "Kỳ thật tôi cảm thấy, chúng ta điều thứ nhất......"
Lúc này đám người cãi nhau đều ngoan vô cùng, tất cả đều không ra tiếng.
Cho nên lại không cần đề cao giọng mà nói chuyện.
Bối Noãn nghe bọn họ nháo cả nửa ngày, căn bản nghe ra ý kiến khắp nơi cũng đã tiếp thu được một ít, các loại điều lệ dưới sự chủ trì của cô đều được thông qua, mỗi điều đều không cần tới ba phút.
Bối Noãn nghĩ thầm, đám người này, kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ là vô dụng, trực tiếp hù dọa một chút, so với ai khác đều ngoan.
Sau đó đột nhiên kinh giác: A? Đây còn không phải là ý tưởng của Hoắc Nhận sao?
Lần này là thật sự dưới sự chủ trì của Bối Noãn, cuối cùng mở họp xong, Bối Noãn hiện tại cảm thấy làm bá tổng thật không dễ dàng.
Lúc tan họp, Bối Noãn liếc nhìn thanh tiến độ một cái, kinh ngạc phát hiện ra giá trị thánh mẫu lại tăng.
Vì nhanh nhanh về ăn kem mà xen vào việc người khác, nhúng tay vào giúp họ thông qua một bộ điều lệ quản lý, thế nhưng chó ngáp phải ruồi, làm thánh mẫu giá trị lại tăng một hồi.
Giống như trời giáng xuống một món tiền phi nghĩa.
Mở họp xong trở lại phòng, chuyện thứ nhất cô làm là dọn ra một hộp kem to cùng một bình lớn Coca, lại cầm một chồng ly nhỏ cùng mấy cái cái muỗng.
Nhưng mà bọn Đỗ Nhược còn chưa lại đây, đang ở vội vàng vây công Lục đại Boss.
Đỗ Nhược thực thương tâm: "Lục Hành Trì, cậu cư nhiên không nói cho tôi? Lấy giao tình hai chúng ta nhiều năm như vậy, không nghĩ tới cậu thế mà gạt tôi?"
Lục Hành Trì bất động thanh sắc, "Lấy giao tình hai chúng ta nhiều năm như vậy, tôi cho rằng cậu thật mau là có thể phát hiện, không nghĩ tới cậu thế mà lại ngốc như vậy."
Đỗ Nhược: "......"
Đỗ Nhược lại nhìn Bối Noãn vô tâm vô phổi đang vội vàng đào đào hộp kem, càng thương tâm.
"Vì cái gì mạt thế tới mỗi người đều có dị năng, tôi lại không có? Không công bằng."
Giang Phỉ duỗi tay trấn an mà vỗ vỗ vai Đỗ Nhược, thiện giải nhân ý mà nói: "Tôi cũng không có, tôi làm bạn với anh."
Giang Phỉ nhịn không được hỏi Lục Hành Trì: "Dị năng của anh là khống chế từ trường sao?"
Lục Hành Trì kiên nhẫn giải đáp nghi vấn: "Không phải, là trực tiếp khống chế kim loại. Trước kia không mạnh như vậy, hôm nay không biết vì cái gì lại đột nhiên biến cường."
Bối Noãn ôm ly kem của mình thò tới, "Cho nên anh có thể làm gì? Muốn cho kim loại như thế nào thì như thế ấy?"
Lục Hành Trì hơi hơi mỉm cười, nói với Bối Noãn: "Nhìn."
Cái muỗng trong ly Bối Noãn bỗng nhiên bay lên cao, vững vàng múc một miếng kem, bay lên ngừng bên miệng Bối Noãn.
Giống như đang chờ đút cho cô.
Mặt Bối Noãn như phát sốt, há miệng một chút, ăn luôn cái muỗng kem.
Lục Hành Trì khẽ cười, cái muỗng linh hoạt mà lui ra phía sau một chút, đổi phương hướng, đứng thẳng lên.
Cái muỗng như bị một bàn tay vô hình kéo ra, dần dần biến thẳng, đầu muỗng mềm mại hòa tan sụp thành một đống.
Ngay sau đó, một mảnh cánh hoa kim loại hơi cuốn cong từ đống này duỗi thân mở ra.
Tiếp theo lại là một mảnh.
Một mảnh tiếp một mảnh, cuối cùng giãn ra thành một đóa hoa hồng hoàn chỉnh.
Đóa hoa hồng kim loại hơi bay về phía trước, nhẹ nhàng tặng đưa đến trước mặt Bối Noãn.
Tinh xảo tuyệt luân, sinh động như thật.
Bối Noãn duỗi tay tiếp đóa hoa hồng, nói không nên lời.
Tuy rằng chính mắt gặp qua vô số lần anh dùng đinh dài bắn thây ma, lại thấy anh làm cửa sắt hòa tan, nhưng vẫn bị năng lực khống chế tinh chuẩn của anh làm chấn kinh.
Đỗ Nhược thập phần vô ngữ, "Cho nên dị năng khống chế kim loại của cậu, chính là dùng để làm cái này?"
Bỗng nhiên có người tới gõ cửa, là phòng bếp chuẩn bị xong cơm chiều.
Thay đổi tầng quản lý, cơm chiều rốt cuộc không phải nước tắm gạo mà bản nhân gạo tự mình lên sân khấu.
Phòng bếp còn xào đồ ăn, nguyên bản đồ vật của nhóm quản lý cuối cùng đến được trong chén mọi người.
Bối Noãn bọn họ không đi ra ngoài ăn cùng mà ở trong phòng Lục Hành Trì dùng lò chưng bánh bao, lại nấu bò kho cùng mề gà.
Giang Phỉ đã khôi phục không tệ, hỏi Bối Noãn mượn con dao, kiên nhẫn cắt bò kho thành từng miếng, mỗi miếng mỏng đến cơ hồ trong suốt.
"Công phu của anh tốt đến như vậy sao?" Bối Noãn thực ngạc nhiên.
Giang Phỉ cười cười, hỏi: "Có xiên tre không?"
Không có xiên tre, Bối Noãn lại có xiên thiết dùng để nướng thịt.
Giang Phỉ cắt thịt bò thành từng lát, tu tu hình dạng, cuốn cuốn, xiên vào xiên.
Một mảnh lại một mảnh, thịt bò mỏng như cánh ve biến thành một đóa hoa hồng nở rộ.
Giang Phỉ đem hoa hồng thịt bò đưa cho Bối Noãn, mỉm cười nói: "Tôi không làm được đẹp như vậy, nhưng tôi cảm thấy nó thực dụng vì có thể ăn. Đóa hoa hồng không hoàn mỹ này, cô sẽ không ghét bỏ chứ?"
Đỗ Nhược tạm chấp nhận: "Mặc kệ đẹp hay không đẹp, ăn ngon quan trọng nhất!"
Bối Noãn nhanh tay nhận lấy, "Đương nhiên sẽ không, rất tuyệt! Giang Phỉ anh thật là lợi hại!"
Lục Hành Trì liếc hoa hồng thịt bò một cái, trước khi Bối Noãn hạ miệng ăn, hỏi Giang Phỉ một vấn đề mấu chốt: "Trước khi làm hoa hồng, anh đã rửa tay chưa?"
"Đương nhiên. Muốn làm đồ ăn cho Bối Noãn, như thế nào sẽ không rửa!" Giang Phỉ cũng không so đo.
Đỗ Nhược chính mình gắp một mảnh thịt bò mỏng, thổ lộ, "Bối Noãn, tôi thật là một ngày đều không thể rời khỏi cô."
"Cậu ta nói như vậy là bởi vì thèm." Lục Hành Trì nhàn nhạt mà thuận miệng vạch trần.
"Cậu ngày hôm qua không phải cũng nói, không có Bối Noãn rất thống khổ?"
Đỗ Nhược không chút do dự tố giác Lục Hành Trì.
"Bối Noãn tôi nói cho cô biết, đó là bởi vì cậu ta không được tắm rửa thay quần áo, cậu ta muốn điên lên rồi." Đỗ Nhược cười hì hì với Lục Hành Trì, "Tới đây, cho nhau thương tổn đi!"
Ba người đàn ông một đài diễn.
Bối Noãn không để ý tới bọn họ, xé đi một mảnh đóa hoa thịt bò ăn ăn.
Ăn uống no đủ, người lãnh đạo tối cao mới được bầu của trại giam số chín ăn vạ trên giường không đứng dậy, trong tay chuyển chuyển đóa hoa hồng hoàn mỹ không thể ăn kia, phát ngốc.
Đỗ Nhược cùng Giang Phỉ chơi trò chơi, Lục Hành Trì đi tới ngồi vào mép giường Bối Noãn, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thanh âm trầm thấp dễ nghe, như là thật sự quan tâm.
Bối Noãn lúc này bỗng nhiên có điểm mệt, không nghĩ lại phải giả vờ, cô rầu rĩ nói: "Anh nói tôi và Hoắc Nhận có phải hay không thật là một loại người?"
Lục Hành Trì khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, "Nghĩ như thế nào mà nói như vậy?"
Bối Noãn một năm một mười mà kể ra chuyện ban sáng với Hoắc Nhận.
Bối Noãn cuối cùng tổng kết, "Tôi hoài nghi tôi có điểm máu lạnh, hoặc là cái loại gọi là gì? Không biết đồng tình?"
Lục Hành Trì cười, "Cô không phải, cô không có."
Bối Noãn rất muốn nói với anh: anh là bởi vì nhìn thấy tôi làm chuyện tốt mới nói như vậy, nhưng đó đều là vì giá trị thánh mẫu nha, sự tình cũng không phải là như anh nhìn thấy đâu.
Chính là không thể.
"Nếu hoàn toàn không suy xét tôi đã làm cái gì, chỉ suy xét biểu tình và phản ứng khi tôi gặp được sự tình," Bối Noãn khiêm tốn cố vấn chuyên gia tâm lý Lục bác sĩ, "Tôi có phải hay không có chút vấn đề?"
Lục Hành Trì lại cười, "Yên tâm, cô không có. Cô không tin năng lực nhìn người của tôi?"
Lục Hành Trì chuyên nghiệp đáng tin cậy, Bối Noãn an tâm hơn nhiều, xoay xoay người, thay đổi một tư thế thoải mái.
Lục Hành Trì nghiêng đầu nhìn lướt qua Đỗ Nhược bọn họ bên kia, thấp giọng xuống, ung dung hỏi Bối Noãn, "Cho nên cô thích ngủ bên trong hay là bên ngoài?"
Cái gì bên trong bên ngoài? Bối Noãn không hiểu.
"Cô đêm nay định ngủ cùng với tôi đi?" Lục Hành Trì nhàn nhạt nói, "Đây là giường tôi, cô vẫn luôn ăn vạ trên giường."
Bối Noãn cũng không biết đây là giường anh, vèo một cái bắn lên.
"Nói giỡn thôi." Lục Hành Trì duỗi tay đè lại bả vai Bối Noãn, ấn cô xuống chỗ gối đầu, "Thích thì nằm, nhường cho cô."
Bối Noãn lúc này mới phát hiện đệm trên giường thật bằng phẳng, hơn nữa trên giường có hơi thở của anh, tươi mát ấm áp, hương vị khá tốt, cho nên mới nằm thoải mái đến như vậy.
Bối Noãn lại ngồi dậy, "Đúng rồi, có phải anh muốn tắm rửa hay không?"
Trong phòng giam, phía đầu hai cái giường sắt là một toilet giản dị, có ống thoát nước.
Bối Noãn từ trong không gian móc ra cái vòi hoa sen trọng áp quái đản của Lục Hành Trì.
Mọi người vây lại xem náo nhiệt.
Nước được đun nóng lên rót vào bình, qua cái ống tăng áp thủ công, nước sẽ chảy ra từ vòi hoa sen.
Lục Hành Trì tắm xong, thay đổi quần áo, chính mình thuận tay giặt sạch đồ vừa thay ra, treo ở cửa sổ phơi khô.
Bối Noãn có điểm tò mò: "Thói ở sạch của anh giống như rất nghiêm trọng nha?"
"Vậy thì không phải," Lục Hành Trì nhàn nhạt nói, "Tôi bảo trì sạch sẽ là muốn tùy thời nhắc nhở chính mình ngay cả ở mạt thế, tôi cũng không phải là thú mà là một con người."
Bối Noãn đột nhiên lý giải Lục Hành Trì.
Đây là mạt thế thời điểm dễ dàng làm người hóa thú.
Mỗi người đều vì tranh thủ cơ hội sinh tồn cùng ích lợi mà cắn xé lẫn nhau đến ngươi chết ta sống.
Từ người thành dã thú cứ tự nhiên như vậy, chỉ trong nháy mắt.
Đặc biệt là Lục Hành Trì.
Năng lực của anh thật sự quá cường đại, muốn cho ai sống khiến cho họ sống, muốn cho ai chết khiến cho họ chết, tất cả chỉ dựa vào ý niệm của anh.
Một khi không cẩn thận sẽ biến thành người như Hoắc Nhận.
Nam chủ này giác ngộ chuẩn cmnr, thật không hổ là nam chủ.
Bối Noãn quyết định đi theo bước chân nam chủ, cũng đi tắm một lần ngào ngạtnhân tính.
Lúc cô lau tóc đi ra, cả người tỏa khắp hương khí dầu gội và sữa tắm, không giống như ngày thường võ trang hạng nặng, quần áo bình thường để lộ ra cái cổ trắng nõn cùng đoạn cổ tay mềm mại.
Ánh mắt Lâm Thanh Hành xoay chuyển trên người cô.
Bối Noãn biết anh đang xem cái gì.
"Anh đang tìm xem tùy thân không gian của tôi giấu ở nơi nào đúng không? Đừng tìm vô ích, trên người tôi căn bản không có cái gì ngọc bội vòng tay."
Bên kia Đỗ Nhược xoay xoay lá bài, nói thầm một câu, "Cô suy nghĩ nhiều quá!"
Bối Noãn: "Hả?"
Đỗ Nhược lắc đầu, "Không có gì."
Lục Hành Trì khẽ cười một chút, dứt khoát không chút nào che dấu mà cẩn thận đánh giá Bối Noãn.
Lục đại Boss vừa mới nói muốn bảo trì nhân tính, hiện tại ánh mắt này thấy thế nào cũng có điểm cầm thú.
Bối Noãn có điểm ngượng ngùng, lấy áo khoác bao mình kín mít lại.
Cô vừa kéo khóa vừa thanh minh: "Tôi nói cho anh biết, tùy thân không gian của tôi căn bản là không có thật thể, không cần giấu, anh xem cũng vô dụng."
Lục Hành Trì đáp, "Lúc trước tôi hỏi cô không gian giấu ở nơi nào, cô trả lời là 'Anh quản tôi? Tôi sẽ không nói cho anh'."
Lục Hành Trì chậm rì rì mà nói tiếp: "Cho nên tám chín phần mười, không gian của cô là thật sự bám vào một vật thể thật, hơn nữa bị cô giấu ở địa phương nào đó. Cho nên giấu ở nào?"
Bối Noãn quay đầu đi không nhìn anh nữa.
"Mặt cô đỏ," Lục Hành Trì nghiên cứu Bối Noãn biểu tình, "Vậy nó hẳn là ở trên người của cô."
Bối Noãn: "......"
Quan sát và trinh thám như anh, thật đúng là rất chính xác.
Nơi này chuyện nhiều không dứt, Bối Noãn lại có danh người phụ trách, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn là đi không được.
Lục Hành Trì thương lượng với mọi người, cùng nhất trí: căn bản không cần vô nghĩa với bọn họ, đêm nay thừa dịp trời tối sẽ bỏ đi.
Toàn bộ hành lang đều an tĩnh, đợi thêm một chút nữa, mấy người Bối Noãn mới lặng lẽ ra khỏi phòng.
Thay đổi quản lý, chìa khóa mỗi nhà tù đều phát cho chính mỗi phòng, đi ra khỏi chỗ thật ra không cần tốn công gì.
Trong viện thực an tĩnh, mọi người đều ngủ, chỉ có hai cái người gác đêm trực ban luân phiên đi qua đi lại.
Lục Hành Trì liếc nhìn kho hàng bên kia, cửa sắt kho hàng lập tức loảng xoảng loảng xoảng vang lên vài tiếng.
Kho hàng trữ lương thực vô cùng trọng yếu, sợ nhất là có trộm, người gác đêm lập tức chạy vội qua.
Bọn Bối Noãn nhân cơ hội đi ra cửa sau, Lục Hành Trì cầm khóa, cửa vô thanh vô tức mở ra, cả nhóm thuận lợi tiến ra ngoài.
Lục Hành Trì còn chưa quên xoay tay lại giúp họ khóa kỹ một lần nữa.
Bối Noãn từ trong không gian lấy ra xe việt dã, mở cửa xe, nhanh nhanh mà nhảy lên chỗ ghế phụ, thắt đai an toàn, giơ tay về phía trước, "Mau! Xuất phát!"
Còn không kịp lên xe Đỗ Nhược cùng Giang Phỉ:???
Lục Hành Trì cười, "Cô rất sợ tôi để cô lại?"
Tâm tư Bối Noãn bị anh liếc một cái là nhìn thấu.
Phải nói ngay từ lúc đầu, Bối Noãn vẫn luôn thật hoảng loạn, sợ Lục Hành Trì nhớ tới chuyện để cô ở lại.
Quyết không thể nhắc tới chuyện này, càng không thể đi hỏi, nói không chừng anh nhất thời hồ đồ quên mất việc này.
Bởi vì nơi này thật sự rất thích hợp để lưu Bối Noãn lại.
Ngục giam kiến trúc kiên cố, dễ thủ khó công, là thành lũy thiên nhiên.
Bối Noãn lại là người phụ trách, tuy rằng trong tay không có thực quyền, chỉ là do bọn người kia hoàn toàn hư cấu lên như một linh vật, nhưng đãi ngộ sẽ không quá kém.
Cho nên tốt nhất chính là không nhắc nhở đến chuyện này, chạy nhanh lên, xe chạy nhanh đi!
"Yên tâm, tôi sẽ không lưu cô lại đây."
Lục Hành Trì chờ Đỗ Nhược bọn họ lên xe, mới chậm rì rì mở máy.
"Người ở đây đều cảm thấy cô có dị năng, tuyệt đối không phải một chuyện tốt. Hơn nữa nhóm người này cáo già xảo quyệt, sẽ khi dễ cô. Lại nói, cũng muốn phòng bị biết đâu đám người Hoắc Nhận kia lại trở về."
Bối Noãn lập tức cảm động.
Còn cảm động chưa được nửa giây, chỗ tránh nạn liền truyền đến thanh âm kỳ quái.
Là tiếng đàn ông kêu thảm thiết, trong đêm lặng phá lệ chói tai, thật thê lương.
Mọi người nhìn nhau một cái, cùng nhau ăn ý xuống xe.
Lục Hành Trì mở cửa sau quay trở lại, sắp xếp mọi thứ như cũ.
Chỗ phát ra âm thanh chính là ký túc xá chỗ bọn họ vừa mới rời đi.
Lục Hành Trì quay đầu lại, đang muốn mở miệng, Bối Noãn đã tự động tự giác đưa nỏ cho anh.
Hai người trong bóng đêm nhìn nhau cười.
Thanh âm là từ lầu 3 truyền đến, tiếng kêu thảm thiết một lát liền ngừng, chỉ còn loảng xoảng loảng xoảng tiếng tông cửa.
Không ít phòng khác cũng bị đánh thức, một cái đầu lại một cái từ trong phòng dò ra, nhìn xung quanh.
"Mọi người về phòng, khóa kỹ cửa lại, không cần ra ngoài."
Lục Hành Trì một bên thuận miệng phân phó, một bên xách theo nỏ đi lên lầu.
Ngữ khí anh kiên định, chân thật đáng tin, không ít người đều nghe lời mà lùi về trong phòng, nơi nơi đều là tiếng đóng và khóa cửa.
Vừa lên đến lầu 3, liền nhìn thấy lão đại Giang Đông mang theo vài người, kéo lê giày, vội vội vàng vàng nắm chặt dao phay từ trên lầu lao xuống.
"Có thây ma? Thây ma ở đâu?" Ông ta nắm đao rống.
Nhìn không ra được, người này tuy tranh quyền đoạt lợi lại còn rất can đảm.
Xảy ra chuyện là phòng cuối hành lang lầu 3.
Phòng khoá cửa, bên trong giống như có thứ gì muốn đi ra, đâm cho cửa loảng xoảng loảng xoảng loạn.
Mọi người cùng nhau tiến lên, Lục Hành Trì nâng lên nỏ, nói "Lui ra phía sau".
Không cần anh nói lần thứ hai, tất cả mọi người trốn đến rất xa.
Cửa phòng loảng xoảng một tiếng tự mở ra, hai bóng người theo cửa phòng mở ra, như mũi tên vèo mà vọt ra ngoài.
Bất quá giây tiếp theo đã bị phát gục trên mặt đất trước mặt Lục Hành Trì.
Là hai thây ma.
Tuy rằng đầu phi phát tán, nương theo ánh trăng cuối hành lang, vẫn có thể nhận ra là hai người quen.
Chính là người thanh niên và bạn gái ban ngày bị treo ngoài cửa.
Bối Noãn nghĩ thầm, xem ra bọn họ vẫn là bị thây ma cào bị thương.
Lúc ấy quá hỗn loạn, họ bị treo rất cao, nhìn cũng không có gì khác thường cho nên không có người nhớ tới cẩn thận kiểm tra trên người bọn họ có bị thương hay không.
May mắn bọn họ buổi tối ở trong phòng khóa cửa lại, sau khi biến dị không thể ra tới, người ở lầu này mới may mắn thoát nạn.
Bối Noãn ý nghĩ tiếp tục bay xa, trong lòng lại không hiểu mà toát ra một ý ẩn ẩn bất an.
Bất an càng lúc càng lớn, giống một tảng lớn u ám, bao phủ trong lòng Bối Noãn.
Bối Noãn nhíu lại mi nghĩ nghĩ, đột nhiên suy nghĩ ra là cái gì, trái tim giống như bị người dùng búa tạ hung hăng mà gõ.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược sắc mặt bình tĩnh, lại dùng tay trái nắm chặt tay phải, ngón tay mơn trớn vết máu trên mu bàn tay.
Vết thương trên tay anh, chính là ban ngày bị cô gái bị treo trên cửa cào trúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT