Cùng một câu nói, nhưng mỗi lần nghe y đều thấy tuyệt vọng hơn.

Lúc này, trong lòng y đã thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà Ngô Xuân Sĩ rồi.

Y thật sự hối hận đến xanh ruột!

Trần Thuận quá đáng sợ, trước giờ y chưa từng thấy người nào có bản lĩnh như vậy.

Lục Kiên có thể đi tới vị trí ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không muốn chết, y nhào tới, quỳ xuống trước mặt hắn: “Trần Thuận, không, ngài Trần, ông tổ Trần à, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên đồng ý điều kiện của Ngô Xuân Sĩ, tôi bằng lòng dùng toàn bộ tài sản trong nhà mình để đổi mạng, xin anh làm ơn làm phước tha cho tôi, tôi bảo đảm, tôi chắc chắn sẽ mang tên đó tới trước mặt anh!”

Với y mà nói, cầu xin có là gì?

Lúc trước y yếu, thường xuyên bị đánh đến mức phải cầu xin.

Chỉ cần Trần Thuận tha cho y, bảo y cầu xin trăm lần ngàn lần, y cũng làm.

“Chúa tể Ma giới đã nói là làm!”

Trần Tiên thấy Lục Kiên quỳ xuống xin tha thì chậm rãi nói.

Y sửng sốt, không hiểu ý Trần Thuận là gì.

“Tao đã nói phải tiễn mày lên đường thì chắc chắn sẽ làm thế.”

“Lúc mày ra tay với người phụ nữ của tao, lẽ ra nên có suy nghĩ này mới đúng.”

Trần Thuận nói tiếp.

Lần này, Lục Kiên hiểu rõ rồi.

Trần Thuận không định tha cho y.

“Trần Thuận, mày được lắm, nếu đã thế, ông đây liều mạng với mày!”


Nói xong, Lục Kiên nhặt cây súng lục lúc trước lên, vẻ mặt điên cuồng, ngón tay bóp cò.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Một loạt tiếng súng vang lên liên tiếp.

Mỗi phát sung đều nhắm vào chỗ hiểm trên người Trần Thuận.

Trong lòng Lục Kiên vẫn ôm một tia hy vọng, y không tin Trần Thuận có thể tránh được hết trong khoảng cách gần thế này.

Khi y bóp cò, thấy hắn không hề tránh thì trong lòng vui mừng.

Để ông xem, lần này mày có chết không!

Nhưng đến khi bắn hết đạn trong súng rồi, y mới phát hiện, Trần Thuận không hề ngã xuống!

Lục Kiên trợn tròn mắt, không dám tin.

Bởi vì lần này, Trần Thuận không tránh một viên đạn nào, tất cả đều bắn trúng người hắn.

Nhưng chuyện gì thế này?

Hắn vẫn đứng đó yên ổn.

“Chúa tể Ma giới, không được phép sỉ nhục, ngươi xuất ngôn bất kính, tội càng thêm nặng!”

“Do đó, trước khi tiễn mày lên đường, tao sẽ cho mày cảm nhận, thế nào là đau khổ và tuyệt vọng!”

Trần Thuận nhìn Lục Kiên nói lần nữa rồi cùng lúc đưa tay phải ra, rút từng viên đạn trên người ra, như một cái tát vào mặt Lục Kiên

Lục Kiên ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, thậm chí còn quên cả sợ hãi.

Y phát ngốc rồi.

Người có thể tránh được đạn thì vẫn nằm trong tầm hiểu biết của y.

Nhưng người có thể tiếp đạn bằng tay không, thậm chí là một loạt đạn trong khoảng cách gần như thế này, Lục Kiên hoàn toàn ngây người rồi.

Y không thể hiểu rõ, tại sao lúc nãy Trần Thuận chỉ vung tay lên, mấy người trong Thiên Ưng Đường đã đầu lìa khỏi cổ ngay.

Trần Thuận nói xong thì nhìn về phía mấy người Thiên Ưng Đường ở phía sau hỏi: “Các người muốn chết không?”

Bọn họ thấy đại ma đầu này nhìn qua đây thì đồng loạt lắc đầu.

Giờ trong mắt họ, Trần Thuận còn đáng sợ hơn ma quỷ.

“Vậy các người muốn sống không?” Hắn lại hỏi.

Nụ cười nơi khóe miệng như nụ cười của Thần Chết.

Đám người Thiên Ưng Đường lại đồng loạt gật đầu như đã luyện tập từ trước, đều tăm tắp.

“Nếu muốn sống thì mỗi người chém ba nhát dao lên người gã đi.”

“Ở đây hiện còn lại 23 người, mỗi người một nhát, luân phiên ba lượt, tổng cộng là 69 nhát, ta mặc kệ các ngươi dùng cách nào, nhưng chắc chắn sau 69 nhát đó, gã mới được chết, bằng không, chết trong tay ai thì người đó chịu đựng thay!”

Trần Thuận chậm rãi nói, giống như đó là một chuyện nhỏ chẳng quan trọng lắm.

Nhưng đám người Thiên Ưng Đường nghe xong thì toàn thân run rẩy, nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.

Còn Lục Kiên đã tuyệt vọng rồi.

“Để tao xem chúng mày ai dám lên!”

Lục Kiên hét toáng lên ngay.


“Để ta xem các ngươi ai dám không lên!”

Trần Thuận liếc mắt nhìn qua đám người của Thiên Ưng Đường, thản nhiên nói.

Có lẽ so với sự nổi giận của lão đại, một ánh nhìn hờ hững của hắn làm bọn họ lạnh sống lung hơn.

“Đại ca, em xin lỗi!”

Có một người bước ra khỏi đám đông, bắt đầu đi về phía Lục Kiên.

Hết cách rồi, cậu ta cảm nhận được, nếu không làm theo lời Trần Thuận, kết cục của cậu ta sẽ giống như mấy anh em bỗng dưng đầu lìa khỏi cổ lúc nãy.

Để được sống tiếp, cậu ta đành phải phản bội lại đại ca.

Nếu đã phản bội, vậy thì dứt khoát làm sớm, càng về sau, khả năng Lục Kiên chết trong tay càng cao.

Cậu ta suy nghĩ rất thấu đáo!

Hành động này của cậu ta đã làm các thành viên Thiên Ưng Đường khác phản ứng lại, rằng càng về sau càng nguy hiểm.

Lập tức, các thành viên đến đây chi viện cho Lục Kiên đều ồ ạt đi về phía y.

Rất nhanh, tiếng hét thảm thiết của Lục Kiên vang khắp phòng nhưng chỉ giới hạn trong phòng riêng này mà thôi.

Tiếng nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc bên ngoài cùng tiếng hét thảm thiết của Lục Kiên đã đẩy bầu không khí trong quán bar ngoài đại sảnh từ từ lên cao.

Tối hôm đó, trong thế lực ngầm Giang Châu bùng nổ một tin tức.

Rằng Lục Kiên, đường chủ Thiên Ưng Đường của Liên Minh Anh Em, chủ con phố quán bar và trợ thủ đắc lực Báo Tử, Hắc Xà đều đồng loạt đột tử tại khu phía bắc Giang Châu.

Không rõ nguyên nhân cái chết, nhưng kết cục rất thê thảm.

Tổng bộ Liên Minh Anh Em đã phái người xuống điều tra, dò hỏi các thành viên trong Thiên Ưng Đường, nhưng tất cả đều đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Đêm đó, thế lực ngầm ở khu phía bắc Giang Châu ồ ạt đến con phố quán bar, một cuộc xung đột lớn nhất chưa từng có ở nơi này.

***

Mà Ngô Xuân Sĩ hoàn toàn không biết những chuyện này.

Giờ gã đang ở nhà mình chờ đợi.

Hôm nay trong trung tâm thương mại, gã bị Trần Thuận vỗ một cái mà không hiểu sao hai chân lại mất đi cảm giác, ba tiếng sau mới hồi phục lại.

Trong quá trình đó, Ngô Xuân Sĩ mất sạch mặt mũi.

Trước giờ gã chưa từng nhục nhã như thế.

Mà tất cả những thứ này đều do tên rác rưởi Trần Thuận.

Một con bọ xít từng bị mình tùy ý đạp dưới chân sỉ nhục sai bảo, giờ lại làm gã mất mặt như thế.

Sao Ngô Xuân Sĩ có thể buông tha hắn chứ?

Trong cơn tức giận, gã đã liên hệ với Lục Kiên, hiện đang là Đường chủ Thiên Ưng Đường của Liên Minh Anh Em, thỏa thuận điều kiện với tên đó, gã nhất định phải khiến Trần Thuận hối hận.

Chẳng qua cũng chỉ là thằng ở rể, ăn bám vợ thôi, vậy thì gã sẽ chơi đùa cô ta rồi chụp ảnh lại.

Để sau này, gã muốn sỉ nhục hắn bao nhiêu cũng được.

Nhưng Ngô Xuân Sĩ ở nhà chờ mãi cũng không thấy Lục Kiên phái người đưa Tống Thiên Hy tới.

Gã đợi đến mức mất kiên nhẫn rồi.

Lúc gã đang chuẩn bị gọi điện thúc giục thì chuông cửa vang lên.

Hả?


Gã đặt điện thoại xuống ngay, tâm trạng kích động… đến rồi!

Ngô Xuân Sĩ nhanh chóng đi mở cửa, bên ngoài có hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đang đứng.

Hả, đây là phong cách của người Thiên Ưng Đường bên Lục Kiên à.

“Tống Thiên Hy đâu?” Gã vội hỏi.

Gã đã đợi đến mức không thể đợi được nữa!

“Bên Tống Thiên Hy xảy ra chút sự cố, cô ta luôn tăng ca trong công ty, anh em chúng tôi chưa tìm được cơ hội bắt cóc cô ta.” Một người mặc đồ đen cung kính nói.

Ngô Xuân Sĩ thấy thái độ cung kính của người này thì trong lòng lâng lâng.

“Vậy giờ các người tới đây làm gì?” Gã cố ý nghiêm mặt hỏi.

“Anh Thiên nói, do chúng tôi làm việc không tốt để ngài đợi lâu, lo ngài buồn chán nên tặng ngài hai món quà, để ngài vui vẻ một chút, đợi chúng tôi bắt cóc Tống Thiên Hy xong thì sẽ mang tới đây ngay.” Người mặc đồ đen cung kính nói.

Nói xong, hai người đứng tách ra.

Giờ Ngô Xuân Sĩ mới nhận ra, phía sau bọn họ có hai cô gái xinh đẹp, yểu điệu, gợi cảm đang đứng.

Dáng người nóng bỏng.

Quan trọng đó là hai gái Tây.

Mắt gã sáng lên ngay.

Ngô Xuân Sĩ iền hiểu rõ, hai món quà Lục Kiên mang tới là gì.

“Ha ha ha, không tệ không tệ, chuyển lời cám ơn của tôi với anh Thiên nhé.”

Ngô Xuân Sĩ không hề khách khí, đón hai cô gái Tây vào phòng ngay.

Trước khi Tống Thiên Hy tới đây, nếm thử món khai vị nước ngoài này cũng không tồi.

“Mời ngài từ từ thưởng thức!”

Nói xong, hai người mặc đồ đen biết điều xoay người rời đi.

Chưa đi được bao lâu, hai người đã nghe thấy tiếng cười nói trong căn phòng phía sau.

Hai người liền nhìn nhau cười.

“Đợi gã phát hiện, hai gái Tây này là bị AIDS, cảm giác tuyệt vọng đó, chậc chậc… người đắc tội với chủ nhân đều có kết cục rất thảm… Giờ ngẫm lại, mấy người chết tại chỗ kia cũng được xem là may mắn, còn gã phải cảm nhận nỗi tuyệt vọng đó rồi mới chết từ từ…”

“Giờ tôi đã hiểu tại sao chủ nhân tự gọi mình là Ma rồi!”

Lúc này trên bả vai hai người hiện lên một hình vẽ chữ.

Cũng không phải chữ viết phổ biến trên Trái Đất, nhưng mơ hồ có thể đoán ra được, hai chữ này là “Hoàng Tuyền”!






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play