Tống Thiên Hy chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cô cắn môi hỏi: “Biến cố của nhà họ Hà cũng là do anh làm?”

Trần Thuận gật đầu lần nữa.

Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu.

“Nhà họ Hà lại dám phái người chặn giết chúng ta, còn khiến cô bị trúng đạn, đương nhiên phải chết!” Trần Thuận lạnh lùng nói.

Nhưng khi Tống Thiên Hy nghe hắn thừa nhận thì trong lòng dấy lên đợt sóng lớn.

Cô biết Trần Thuận rất lợi hại, nhưng như thế này thì có phải quá lợi hại rồi không?

Hắn giết chết được tội phạm truy nã quốc tế đặc biệt như Từ Khánh Vinh nhưng không có nghĩa là hắn có thực lực tiêu diệt liên tiếp cả hai gia tộc.

Nhà họ Hà là quý tộc nhà giàu, sản nghiệp trải rộng khắp Giang Bắc, thậm chí đang bố trí ở Giang Nam, là một công ty hợp tác với tập đòan Tống thị, đương nhiên Tống Thiên Hy hiểu rõ năng lượng của nhà họ Hà.

Mà thực lực của nhà họ Vương là tồn tại còn mạnh mẽ hơn nhà họ Hà, bất kể là về thực lực thương mại, hay là lực lượng ngầm, nhà họ Hà đều kém hơn một bậc.

Nhưng chỉ trong thời gian Tống Thiên Hy hôn mê ngắn ngủi mà Trần Thuận đã có thể thay máu hai nhà này.

Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận, trong mắt hiện lên tia sáng, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: “Đây là người đàn ông của mình!”

“Anh lên xe đi!” Tống Thiên Hy nói với Trần Thuận.

Trần Thuận hỏi: “Đi đâu?”


“Dẫn anh đi mua quần áo.” Tống Thiên Hy mỉm cười nói.

Vốn dĩ cô định đi đến công ty, nhưng trên đường đi gặp Trần Thuận nên thay đổi ý định.

“Mua quần áo?”

Rõ ràng Trần Thuận không nghĩ tới chuyện này. Hắn xưa nay không quan tâm đến chuyện này. Quần áo hắn mặc bây giờ đều là của Trần Thuận ‘ngày trước’. Hắn thấy sạch sẽ, vừa người là được, cái mà hắn theo đuổi là thực lực mạnh mẽ.

“Đúng, ngày kia chính là ngày kỷ niệm thành lập trường của chúng ta, có mời chúng ta tham dự, em dẫn anh đi mua mấy bộ quần áo mới!” Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận với vẻ mặt mong đợi.

Thật ra, trừ nguyên nhân này ra, trong lòng Tống Thiên Hy còn có một ý nghĩ không thể nói ra nữa.

Giữa cô và Trần Thuận chỉ có mối hôn nhân hữu danh vô thực, không có tình yêu.

Bây giờ cô muốn cô và Trần Thuận giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, có thể hưởng thụ thú vui cùng ra ngoài mua sắm.

Trần Thuận ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu mở cửa xe ngồi vào.

Phố mua sắm Giang Châu.

Nơi này chính là trung tâm các cửa hàng buôn bán, là khu vực phồn hoa nhất Giang Châu.

Lúc này, Trần Thuận đã được Tống Thiên Hy dẫn đến một cửa hàng kinh doanh lớn trong trung tâm mua sắm.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Thuận đến trung tâm mua sắm to như vậy kể từ khi hắn sống lại, cho nên khó tránh có cảm giác ngạc nhiên với loại trung tâm xa hoa của Trái Đất này.

Hắn không nhịn được nhìn chăm chú.

Tống Thiên Hy đều nhìn thấy hết, khóe môi cô bất giác cong lên.

Trần Thuận có thân thủ lợi hại, sát phạt quyết đoán, trong một đêm giết hết dòng chính nhà họ Hà, sau đó lại trong một đêm khiến cho gia chủ nhà họ Vương nhường vị trí.

Còn khiến giáo sư hóa học nổi tiếng Đinh Quốc Hùng nhận làm thầy, thần y Tôn Quốc An nhận làm chủ nhân.

Mà lúc này hắn lại có phần giống nhà quê lên tỉnh, sự tương phản này khiến Tống Thiên Hy ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy rất thú vị.

Trần Thuận chú ý tới vẻ mặt của Tống Thiên Hy, nhưng hắn lại không nói gì.

Trong vũ trụ, có một số tinh vực văn minh, vốn là đi theo con đường khoa học kỹ thuật, không biết hiện đại hơn Trái Đất gấp mấy lần. Không phải Trần Thuận chưa từng gặp qua, chẳng qua hắn chỉ là hơi tò mò với phong cách của Trái Đất mà thôi, sau đó hứng thú của hắn cũng nhạt dần.

Mấy thứ hàng xa xỉ rực rỡ muôn màu này, những thứ trang sức xinh đẹp lóa mắt này, chẳng qua chỉ là mây khói, duy chỉ có tu hành, không ngừng theo đuổi thực lực mạnh mẽ hơn, theo đuổi đại đạo, mới có thể đứng sừng sững trên thế gian này, đời đời bất diệt.

Tống Thiên Hy và Trần Thuận vừa bước vào trung tâm mua sắm đã lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh.

Bởi vì Tống Thiên Hy thực sự quá đẹp, vừa cao quý lại vừa sắc sảo.

Mà bên cạnh một nữ thần cực phẩm như vậy lại là một người đàn ông ăn mặc vô cùng bình thường, mặc toàn đồ không có thương hiệu, nhìn kiểu gì cũng thấy rất bình thường.

Mọi người nhìn Trần Thuận với ánh mắt là lạ.

Trần Thuận không để ý đến cái nhìn của bọn họ, còn Tống Thiên Hy, căn bản là không thấy những ánh mắt này.


Cô vừa vào đã nói chuyện với người tư vấn thời trang, dặn dò phải chọn cho Trần Thuận kiểu quần áo nào.

Nhưng trong lúc thương lượng tới lui, Tống Thiên Hy lại đi từ khu bán đồ nam đến chỗ bán đồ nữ.

Bất tri bất giác, Tống Thiên Hy bắt đầu lựa đồ cho mình.

Trần Thuận thấy cảnh tượng này thì không khỏi vỗ trán.

Phụ nữ đúng là động vật kỳ lạ.

Rõ ràng cô nói là dẫn hắn đến đây mua đồ, kết quả đồ của hắn còn chưa lựa xong mà cô đã bắt đầu lựa đồ cho mình rồi, hơn nữa còn ngập chìm trong niềm vui chọn quần áo kia, không cách nào thoát ra được, thậm chí cô còn quên luôn mục đích ban đầu khi dẫn hắn đến đây.

Trần Thuận chỉ có thể lẳng lặng chờ, chờ Tống Thiên Hy mua xong quần áo của cô rồi nói tiếp.

Đối với người của mình, Trần Thuận luôn rất có lòng kiên nhẫn.

Trong lúc Trần Thuận đang lẳng lặng chờ đợi thì hắn bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói châm chọc: “Ai ôi, đây chẳng phải là con rể nhà họ Tống tiếng tăm lừng lẫy sao? Sao lại ngồi một mình ở đây thế này?”

Trần Thuận nghe vậy, quay đầu nhìn lại, thấy một người trẻ tuổi, mặc đồ âu đi giày da đang chậm rãi đi về phía hắn.

Anh ta đang cười nụ cười mỉa mai.

Trần Thuận vừa nhìn đã nhận ra anh ta. Hết cách rồi, thực sự là vì anh ta đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho nguyên chủ cơ thể này mà.

Nguyên chủ Trần Thuận này thời học đại học thực sự quá nghèo.

Vì muốn mua điện thoại Iphone cho bạn gái Dương Vân Đình, hắn bớt ăn bớt mặc, đi làm thêm khắp nơi.

Lúc này người đang đi về phía Trần Thuận tên là Ngô Xuân Sĩ, chính là bạn thời đại học của Trần Thuận, nhà anh ta có rất giàu có.

Biết Trần Thuận cần tiền, nên lần nào anh ta cũng sẽ cố ý sai khiến Trần Thuận, bắt Trần Thuận làm các việt vặt vãnh, sau đó cho ít tiền coi như tiền công.

Lúc ban đầu Trần Thuận còn tưởng rằng Ngô Xuân Sĩ là quan tâm mình, dùng cách thức không làm tổn thương đến lòng tự trọng để Trần Thuận có cơ hội kiếm được tiền dễ dàng hơn.

Vì thế lúc ban đầu, Trần Thuận đối với Ngô Xuân Sĩ có thể nói là cảm động đến rơi nước mắt.

Mãi cho đến một ngày, trong lúc vô tình Trần Thuận nghe được cuộc nói chuyện của Ngô Xuân Sĩ với một bạn học nữ khác trong lớp bọn họ, mới biết anh ta chỉ muốn sỉ nhục Trần Thuận mà thôi, nhưng Trần Thuận lại cảm ơn ân đức của anh ta, giống hệt một kẻ ngu.

Tuy Trần Thuận thiếu tiền, nhưng vẫn có lòng tự ái, sau khi Ngô Xuân Sĩ nói thế, hắn liền không giúp anh ta làm chân sai vặt nữa.

Chuyện này khiến cho Ngô Xuân Sĩ vừa khoác lác trước mặt bạn học nữ kia mất hết mặt mũi.

Trước đó anh ta còn nói chỉ cần anh ta gọi điện thoại, thì có thể kêu Trần Thuận đến bất cứ lúc nào, sau đó Trần Thuận không làm nữa, khiến cho mấy bạn học nữ kia cảm thấy là Ngô Xuân Sĩ đang khoác lác.

Từ chuyện này, Trần Thuận trực tiếp đắc tội với Ngô Xuân Sĩ.

Từ đó về sau, Ngô Xuân Sĩ liền bắt đầu nhắm vào Trần Thuận khắp nơi, thậm chí còn gọi mấy tên lưu manh xã hội đen đến đánh Trần Thuận một trận tơi bời, cướp hết số tiền mà hắn cực khổ làm việc một ngày để kiếm được.

Trong đầu Trần Thuận hiện lên loạt ký ức này, hắn lập tức lạnh lùng nói: “Liên quan quái gì đến anh!”

Sắc mặt Ngô Xuân Sĩ nhất thời trở nên lạnh lẽo.


Rõ ràng anh ta không ngờ một kẻ từng nghèo rớt mồng tơi như Trần Thuận mà lúc này lại dám lớn lối như vậy.

“Cậu cho rằng ở rể nhà họ Tống thì có tư cách lớn lối sao? Cậu cũng tự lấy gương ra mà soi đi xem cậu có bản lĩnh gì? Chẳng qua chỉ vì xung hỉ nên mới cho cậu ở rể, cậu thật sự cho rằng người phụ nữ như Tống Thiên Hy kia coi trọng cậu sao?”

Ngô Xuân Sĩ lập tức mỉa mai tiếp.

Trần Thuận nhìn Ngô Xuân Sĩ cười ha ha: “Ít nhất cũng không xem trọng cậu, mà nữ thần của cậu bây giờ là vợ của tôi!”

Sắc mặt của Ngô Xuân Sĩ càng khó coi hơn.

Trần Thuận này, ngày trước lúc anh ta trừng trị hắn, hắn còn không dám thở mạnh, bây giờ thì lại cực kỳ hống hách.

“Nhìn cậu mặc lôi thôi lếch thếch toàn hàng vỉa hè thế này, chắc những ngày tháng sống ở nhà họ Tống rất tệ nhỉ? Hay là cậu cầu xin tôi đi, tôi có thể giống như lúc ở trường học, kiếm chút việc cho cậu làm, cho cậu được chạy sau đuôi tôi. Yên tâm đi, lương của cậu chắc chắn sẽ nhiều hơn lúc ở trường học rất nhiều, ít nhất cũng để cho cậu mua được những bộ đồ hàng hiệu mặc, cậu thấy thế nào?”

Ngô Xuân Sĩ cố ý nhắc đến chuyện này là để muốn xát muối lên vết thương đã đóng vảy của Trần Thuận, muốn nhìn thấy dáng vẻ tức giận mà cảm thấy nhục nhã của Trần Thuận.

Nhưng Trần Thuận đáp lại anh ta, chỉ có hai chữ: “Ồn ào!”

“A, là bị tôi nói trúng nên thẹn quá hóa giận phải không? Chắc không phải là cậu sống khổ sở ở nhà họ Tống rồi còn bị Tống Thiên Hy cắm sừng nữa đấy chứ?”

Ngô Xuân Sĩ cười ha ha.

Ở trong mắt anh ta, một người nghèo rớt mồng tơi như Trần Thuận, sao Tống Thiên Hy coi trọng được?

Thậm chí anh ta còn nghi ngờ, cho đến bây giờ Trần Thuận còn chưa bò được lên giường của Tống Thiên Hy nữa đấy.

Nếu không, Trần Thuận là chồng của Tống Thiên Hy sao có thể ăn mặc toàn hàng lề đường như thế.

Nhưng ngay khi Ngô Xuân Sĩ vừa nói dứt lời, muốn xé rách lớp mặt nạ của Trần Thuận thì sau lưng anh ta lại truyền tới một giọng nói:

“Ông xã ơi, anh xem em mặc bộ đồ này có đẹp không?”

Giọng nói mang theo sự dịu dàng và ngọt ngào, rõ ràng là dáng vẻ của một người rất hạnh phúc.

Ngô Xuân Sĩ quay đầu nhìn lại, bất ngờ thấy một bóng dáng xinh đẹp mặc váy dài, gót sen nõn nà đẹp như tiên nữ từ trong ra đang chậm rãi đi về phía này.

Trong nháy mắt, Ngô Xuân Sĩ choáng ngợp ngây người.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play