Đám người nhà họ Hà, bị màn trước mắt này dọa sợ ngây người.

Nhất là Hà Hưng Vinh, ông hoàn toàn không thể tin được.

Điều này, điều này sao có thể?

Trần Thuận làm sao có thể là chủ nhân của Thiết Quyền?

Sao Thiết Quyền lại phản bội ông?

“Tại sao?” Hà Hưng Vinh gầm lên.

Sự phản bội của Thiết Quyền đả kích ông quá lớn.

“Đại ca có ơn cứu mạng đối với tôi.” Thiết Quyền nói.

Trước kia, vì cứu y, Gấu Xám suýt chút nữa đã mất mạng.

Từ đó, cái mạng này của Thiết Quyền chính là của Gấu Xám.

Chỉ cần đại ca sai bảo, thì dù có lên núi đao xuống biển lửa, y cũng không tiếc.

Sau khi biết Gấu Xám đã nhận một người chủ nhân, Thiết Quyền căn bản cũng không hỏi đại ca mình, tại sao lại nhận người khác làm chủ, mà y muốn cùng Gấu Xám nhận Trần Thuận làm chủ.

Trước kia, Gấu Xám làm việc cho nhà họ Tôn ở kinh thành, y không thể tiến vào nhà họ Tôn.

Nhưng từ hôm nay trở đi, y có thể cùng kề vai chiến đấu với Gấu Xám.

“Đứng lên đi!”

Trần Thuận nhìn nhóm người áo đen quỳ trên mặt đất, trong lòng cảm thấy hơi xúc động.

Điều này khiến hắn nhớ tới các huynh đệ ở Ma Giới.

Nhớ tới những nhóm Ma binh Ma tướng đã đi theo hắn.

Nhớ tới những ngày đi khắp cùng trời cuối đất, cùng nhau ca hát, Thần cản giết Thần, Phật cản diệt Phật.


“Từ nay về sau, nhóm các ngươi, tên là Hoàng Tuyền, theo ta chinh chiến!”

Trần Thuận nói.

Nghe vậy, tất cả đám người Gấu Xám, Thiết Quyền đều thở gấp.

Câu này của Trần Thuận tràn đầy ma lực.

Lập tức làm cho tất cả mọi người bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

Rõ ràng cái gì cũng chưa có, nhưng dường như họ đã nhìn thấy tương lai, năm tháng thỏa chí, tràn ngập nhiệt huyết, Thần cản giết Thần, Phật cản diệt Phật.

“Hoàng Tuyền!”

“Hoàng Tuyền!”

“Hoàng Tuyền!”

Âm thanh của Hoàng Tuyền vang vọng khắp nhà họ Hà.

Hà Hưng Vinh nhìn cảnh này mà tức giận muốn thổ huyết.

Trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Những người này là ông bỏ ra nhiều tiền nuôi.

Bây giờ lại đồng loạt trở thành người của Trần Thuận.

Tại sao?

Dựa vào cái gì?

Hà Hưng Vinh muốn bùng nổ.

Trần Thuận nhìn đám người nhà họ Hà, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Hắn phất phất tay, lập tức, tất cả người áo đen ngừng hô.

Kỷ luật nghiêm minh, nghiêm chỉnh huấn luyện.

Thấy cảnh này, Hà Hưng Vinh càng tức, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Ông biết, hôm nay, nếu không tiêu diệt được Trần Thuận.

Thì nhà họ Hà xong đời rồi.

“Xin đại sư ra tay tiêu diệt tên rác rưởi này và tất cả mọi người bên cạnh hắn, ta sẽ đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngài.”

Ngay khi tất cả mọi người nhà họ Hà thấy tình hình đột nhiên thay đổi, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, thì Hà Hưng Vinh bỗng hướng về đám người, nói với một lão già bề ngoài xấu xí.

Lão già này không phải người bản địa, mà là người ở khu vực Giang Nam, nổi tiếng lòng dạ hiểm độc.

Trước đó, lão chủ động tìm tới cửa, nói là có thể giúp ông giải quyết Trần Thuận, nhưng điều kiện là tất cả sản nghiệp của nhà họ Hà ở khu vực Giang Nam.

Vì lão quá mức tàn nhẫn, hẹp hòi, nên Hà Hưng Vinh không dám tùy tiện đắc tội với lão, hơn nữa cũng không trực tiếp cự tuyệt.

Mà giữ lão lại làm khách, thiết đãi tận tình, cũng là vì để phòng ngộ nhỡ.

Nếu sự tình thật vượt ngoài dự đoán của ông, phát triển đến tình trạng hoàn toàn không thể đoán được.

Vậy thì lão chính là chỗ dựa cuối cùng của ông.

Cùng lắm thì, không cần tất cả sản nghiệp khu vực Giang Nam là được rồi.

Mặc dù sẽ khiến nhà họ Hà tổn thương nguyên khí, nhưng sản nghiệp chính của nhà họ Hà vẫn là ở khu vực Giang Châu Giang Bắc, không bị ảnh hưởng đến căn cơ lắm.

Nhưng Hà Hưng Vinh thật không ngờ, một hành động của kẻ mà ông không muốn đắc tội này lại có thể trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của ông.

Đồng thời, trong lòng Hà Hưng Vinh cũng đang rỉ máu.

Ông biết, lúc này, lão già lòng dạ hiểm độc này chắc chắn sẽ lập tức tăng giá.

Nhưng mặc kệ trả giá lớn đến đâu, ông đều sẵn sàng chấp nhận.

Trần Thuận, phải chết!

Còn có Thiết Quyền, tất cả người áo đen ở đây đã phản bội ông, đều phải chết.


Ông muốn rút gân lột da những người này, để giải mối hận trong lòng.

Hà Hưng Vinh đã chuẩn bị xong chờ lão già lòng dạ hiểm độc mở miệng.

Nhưng mà, ông không thể ngờ, lão lại chậm rãi đi ra.

Căn bản không quan tâm ông.

Mà là đi về phía Trần Thuận, khẽ gật đầu, lấy lòng nói: “Tôi chỉ là là khách của nhà họ Hà mà thôi, cũng không có ác ý.”

Cái gì?

Hà Hưng Vinh thấy cảnh này, lần nữa ngây người.

Ánh mắt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Thậm chí ông còn cảm thấy khó tin hơn việc Thiết Quyền vừa phản bội mình.

Đây là ai, những người khác nhà họ Hà, không tiếp xúc với khu vực Giang Nam có lẽ không biết.

Nhưng ông lại biết rõ.

Đây là lão già lòng dạ hiểm độc, hung danh hiển hách khu vực Giang Nam.

Từng trong một đêm diệt tận gốc hai bang phái ngầm lớn nhất khu vực Giang Nam.

Giết không sót một ai, máu chảy thành sông.

Chắc chắn là cường giả chuẩn tông sư thật sự.

Nhưng lão không những không nhân cơ hội này, dùng công phu sư tử ngoạm mà làm thịt nhà họ Hà, mà còn lấy lòng Trần Thuận.

Điều này đại biểu cho có cái gì?

Điều này có ý gì?

Hà Hưng Vinh cảm thấy hơi kinh hãi.

“Ngươi rất thức thời!”

“Muốn rời khỏi, thì đi ngay đi, muốn xem kịch, thì đứng qua một bên!”

Trần Thuận lừ mắt với lão, nói.

Nghe vậy, trong lòng lão cảm thấy hơi tức giận.

Lão tung hoành Giang Nam mấy năm, đã lâu lắm rồi không ai dám nói với lão như thế, kẻ dám mạo phạm lão đều đã đi Âm Phủ báo cáo rồi.

Nhưng, cuối cùng, lão vẫn nhịn.

Bởi vì, lão có thể cảm giác được, sát tính trên người Trần Thuận quá nặng.

Dù đời này, lão đã giết người vô số, nhưng sát tính trên người lão vẫn kém xa Trần Thuận.

Người bình thường, hoặc là người thực lực thấp, có lẽ có thể cảm nhận được sát khí trên người Trần Thuận, cảm thấy người này không dễ chọc, nhưng lại không thể cảm nhận trực quan.

Nhưng lão lại cảm nhận rõ ràng.

Càng là người thực lực thâm hậu, càng có thể cảm nhận rõ ràng.

Sát khí trên người Trần Thuận quá nặng, có thể gọi là khủng bố, lần đầu tiên lão gặp trong đời.

Lão thật sự nhìn không thấu Trần Thuận.

Dù lão không thể xác định được rốt cuộc thực lực Trần Thuận như thế nào, nhưng lão cảm thấy, chắc chắn sẽ không dưới mình.

Trần Thuận còn trẻ như vậy, mà thực lực đã khủng bố như thế.

Không nắm chắc chiến thắng, Trần Thuận sẽ không ra tay, bằng không, nếu không thể giết đối phương, dù mình không bị đối phương giết chết, thì cũng sẽ kết thù với kẻ có tiềm lực và thực lực, đều hết sức khủng bố.

Được không bù được mất.

“Đại sư…”

Hà Hưng Vinh nhìn lão, âm thanh hơi run rẩy.


Nhưng lão không hề quan tâm đến ông, mà đứng sang một bên, khoanh tay, tỏ vẻ đang xem kịch.

Hà Hưng Vinh vẫn chưa hết hi vọng, đây chính là hi vọng cuối cùng của ông.

“Đại sư, nếu ngài bằng lòng ra tay, ta nguyện giao tất cả sản nghiệp Giang Nam cho ngài, còn kèm theo ba mươi tỷ tiền mặt!”

Lão vẫn không nói gì.

“Tất cả sản nghiệp Giang Nam, cộng một nửa sản nghiệp Giang Bắc, còn thêm sáu mươi tỷ tiền mặt, thế nào?”

Hà Hưng Vinh nghiến răng một cái, trực tiếp đưa ra hơn phân nửa sản nghiệp.

“Ba, cái này…” Con trai thứ của Hà Hưng Vinh, Hà Viễn Chinh hơi khó tin.

Đồng thời, khó mà tiếp nhận.

Anh trai cậu ta Hà Thiệu đã chết rồi, vậy cậu ta chính là người thừa kế nhà họ Hà, tương lai, tất cả nhà họ Hà đều là của cậu ta.

Bây giờ Hà Hưng Vinh cho những thứ này đi, khác nào cho đi tài sản của cậu ta.

“Câm miệng cho tao.”

Hà Hưng Vinh tát một tát lên mặt Hà Viễn Chinh.

Nhưng lão già lòng dạ hiểm độc vẫn thờ ơ.

Trần Thuận thu hết thảy vào mắt.

“Làm sao thế, ngươi tuyệt vọng phải không?”

“Bởi vì cái gọi là, sai thì phải nhận, bị đánh phải nghiêm.”

“Con của ngươi dám có ý đồ với người phụ nữ của ta, tên đó phạm sai lầm, ta chỉ để ngươi trả giá nhẹ nhàng một chút để thanh toán, thế nhưng ngươi không chịu, ngược lại sai càng thêm sai.”

Trần Thuận khẽ nói.

Phải biết, suốt mấy trăm năm qua, kẻ dám trêu chọc hắn đắc tội hắn, chưa từng có kết cục tốt.

Khi đủ thực lực, hắn sẽ trả thù ngay.

Khi chưa đủ thực lực, hắn sẽ chờ đến lúc đủ thực lực, lại đi hung hăng trả thù.

Tóm lại, đắc tội hắn, đều không có kết cục tốt.

Cả vũ trụ đều biết sự thật này.

Ma Chủ đương thời có thù tất báo, tuyệt đối không dễ chọc vào.

Đừng nói là dám phái người chặn giết hắn, thậm chí, đả thương phụ nữ của hắn.

Đây quả thực là nợ máu không chết không thôi.

“Đêm nay, nhất định sẽ đổ máu một đêm.”

“Giết cho ta, cả gia tộc của Hà Thiệu không được chừa một ai.”

Âm thanh của Trần Thuận lạnh lùng vô tình.

Hiệu lệnh vừa ra, đám người áo đen Hoàng Tuyền, lập tức đánh về phía con cháu dòng chính nhà họ Hà.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play