Tống Kiến Quốc nghe thấy Trần Thuận nói thế thì ngẩn người, lập tức hiểu ý của hắn.

Ông ta chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhịn.

“Anh hai, em không muốn chết, xin hãy cứu mạng em.”

Giờ đây, Tống Kiến Quốc cũng không cần mặt mũi gì nữa, lập tức bổ nhào tới, quỳ trước mặt Tống Kiến Nguyên.

Chỉ cầu có thể sống!

Thần y Tôn Quốc An làm nghề y cả đời, chưa từng thất bại, nếu ông sẵn sàng ra tay thì Tống Kiến Quốc biết mình chắc chắn sẽ không phải chết.

Tần Phụng Kiều thấy Tống Kiến Quốc cầu xin, lúc này định mở miệng mỉa mai mấy câu.

Tất nhiên, bà cũng không phải sẽ không đáp ứng cứu Tống Kiến Quốc, chỉ là trút giận mà thôi.

Nhưng dường như Tống Kiến Nguyên đã đoán được Tần Phụng Kiều muốn làm gì, lập tức đè lên cánh tay bà, ngăn bà lại.

“Kiến Quốc, nếu biết em ngã bệnh, làm sao anh có thể mặc kệ chứ, dù em không nói, anh cũng sẽ bảo Thuận cứu em, em mau đứng lên đi.”

Tống Kiến Nguyên vội vàng đỡ Tống Kiến Quốc dậy.

“Nhưng dù là Thuận hay là thần y Tôn đều nói em và em dâu, Viên Viên, ba người đều bị bệnh mà con rể của em lại không hề hấn gì, không biết chuyện này là sao?”

Tống Kiến Nguyên nhắc nhở.


Thấy Tống Kiến Quốc căn bản không hề để bụng chuyện ông ta cố ý dìm mình, Tống Kiến Nguyên mơ hồ cảm thấy xấu hổ.

Nhưng sau khi nhận được sự đồng ý của anh hai, Tống Kiến Quốc cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa nhặt lại được cái mạng này về.

Lúc này, vừa nghe anh hai nhắc nhở như vậy, Tống Kiến Quốc cũng phát giác ra có gì đó không đúng.

Nhưng chuyện như thế này, dù trong lòng nghi ngờ, nhưng cũng không có chứng cớ gì.

Tống Kiến Nguyên biết, trước đó Trần Thuận nói như vậy chắc chắn là đã nhìn ra gì đó, lúc này, Tống Kiến Nguyên lại hướng ánh mắt nhìn Trần Thuận.

Trần Thuận nhìn thấy ánh mắt đó của ba vợ, bất đắc dĩ thở dài.

“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì, trên người các ông dính phải khí tức giống như những thứ này, nhưng còn dày đặc hơn mấy lần, bị khí Âm Sát ăn mòn lâu ngày mà vẫn có thể sống thọ thì mới là lạ đấy.”

Dứt lời, Trần Thuận lấy tay chỉ một trong những quà tặng là vòng tay làm từ ngọc mà Tôn Trình mang tới.

Đám thân thích kia nghe vậy, đặt quà tặng lên bàn, rồi vội vàng lùi lại mấy bước, giống như sợ chọc phải thứ gì.

Những người tới bây giờ vì tham vẫn giữ rịt quà tặng trên người cũng sợ hãi vội vã lấy ra, vứt xuống bàn, sau đó tránh xa.

Trần Thuận vừa dứt lời, Tôn Trình đứng trong đám người cũng bắt đầu hoảng loạn.

Mà Tống Viên Viên ngay từ đầu còn ngạo mạn với Trần Thuận thì giờ hai tay run rẩy, vội tháo khuyên tai đang đeo xuống.

“Là, là loại này phải không?” Cô ta vội nhìn Trần Thuận.

Giọng Trần Thuận hơi mỉa mai: “Đây chỉ là một trong số đó, những vật Tôn Trình đưa ra này vẫn chỉ là khí Âm Sát sinh ra trong huyệt mộ bình thường, mặc dù có nhưng không nặng lắm, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta ốm nặng một trận, mà những vật trên người các ngươi, khí Âm Sát phải dày đặc hơn vô số lần, chỉ sợ, không chỉ là bởi vì tự nhiên nhiễm phải trong huyệt mộ…”

Không phải tự nhiên sinh ra, vậy còn có thể là cái gì, là cố ý sao?

Tống Kiến Quốc liếc nhìn Tôn Trình.

Tôn Trình vội hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại: “Những vật này, đều là tôi mua được từ tay mấy con buôn, vì là hàng thật, giá cả lại thấp, nên tôi cũng không tính toán nhiều, không ngờ, không ngờ lại là vật bồi táng trong huyệt mộ.

Cha, mẹ, Viên Viên, con có lỗi với mọi người, đều là lỗi của con, bởi vì muốn dốc hết khả năng đem đến cho mọi người đời sống vật chất tốt hơn, không ngờ, thiếu chút nữa đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, đều là lỗi của con…”

Vẻ mặt Tôn Trình đầy tự trách.

Lúc này vẻ mặt Tống Kiến Quốc và Tống Viên Viên mới dễ chịu hơn một chút.

Xem ra, sự thật chắc là như vậy.

Bản thân Tôn Trình cũng không thể phán đoán được âm khí trên những vật này nặng hay không nặng.

Bọn họ nhanh chóng vứt bỏ hết những thứ Tôn Trình đã tặng.

Tống Kiến Quốc cũng hạ quyết tâm, sau khi trở lại Giang Nam sẽ ném hết những thứ mà Tôn Trình đã tặng bọn họ bày ở trong nhà đi.

Sau đó, lại mua một căn hộ nữa.


“Trần Thuận, anh ghi hận vừa nãy tôi làm anh mất mặt nên mới bôi nhọ tôi, chia rẽ quan hệ gia đình chúng ta, sao anh lại lòng dạ hẹp hòi như vậy?”

Tôn Trình thấy thiếu chút nữa thì âm mưu của mình bị vạch trần, gã cảm thấy nuốt không trôi cục tức này, nổi giận đùng đùng nhìn Trần Thuận.

Gã cũng không sợ đắc tội Trần Thuận.

Bản thân gã đã lăn lộn ở Giang Nam, chứ không phải Giang Bắc Giang Châu, thiên hạ nhiều bác sĩ như vậy, bệnh viện nhiều như vậy, cùng lắm thì sau khi ngã bệnh, không cầu thần y Tôn kia là được rồi, vậy Trần Thuận chẳng uy hiếp được gã.

Gã không tin, thần y Tôn còn có ảnh hưởng đến cả Giang Nam.

Với Tôn Trình, Trần Thuận cũng chẳng nhiều bản lĩnh lắm, chẳng qua dựa vào Tôn Quốc An mới có thể diễu võ giương oai mà thôi.

Trần Thuận nhìn gã như nhìn một kẻ ngu xuẩn.

Vẻ mỉa mai trên mặt càng rõ ràng.

Cả nhà Tống Kiến Quốc sẽ xảy ra chuyện gì, không hề liên quan đến Trần Thuận, lúc đầu, hắn cũng không tính xen vào việc của người khác, đợi lát nữa Tôn Quốc An chữa khỏi cho ba người Tống Kiến Quốc là được.

Cũng nhắc nhở qua bọn họ, con rể này có vấn đề.

Về phần bản thân bọn họ có thể tiến hành đề phòng hay không, đó là việc của bọn họ.

Nhưng mà hắn lười xen vào việc của người khác, người khác lại chủ động tới gây sự.

Tốt.

Rất tốt.

Trần Thuận khẽ cười nói: “Lúc đầu tôi không có ý định xen vào việc của người khác, nhưng cậu lại cứ muốn tiến đến tìm cái chết, vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện.”

“Anh có ý gì?” Trong lòng Tôn Trình bỗng dâng lên dự cảm không tốt.

“Cậu sẽ biết ngay thôi.” Ý cười nơi khóe miệng Trần Thuận càng sâu.

Sau đó, ánh mắt hiện lên ánh sáng đen quỷ dị.

“Chín bí mật của Ma Đế, bí mật thứ hai, nhiếp hồn!” Khóe miệng Trần Thuận khẽ động, nói ra những lời mà chỉ có bản thân hắn có thể nghe được.

Sau đó, Tôn Trình vừa rồi còn có vẻ kích động chất vấn Trần Thuận sao lại bôi nhọ gã, giờ vẻ mặt đã ngây ngốc, ánh mắt như mất hồn.

“Tôn Trình, nói đi, tại sao mi muốn hại cả nhà vợ mi?” Trần Thuận hỏi.

Trần Thuận vừa hỏi xong, mọi người bao gồm cả Tống Kiến Nguyên đều hơi sững sờ.

Mà Tống Kiến Quốc và mấy thân thích còn lại, dù ngoài miệng không dám chế giễu gì nữa nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi xem thường.

Tưởng mình là ai, bảo cậu ta nói thì cậu ta sẽ nói sao.

Thần y Tôn gọi hắn chủ nhân, nghe lời hắn, hắn thật sự cho rằng hắn là Thiên Vương lão tử sao, mọi người nhất định phải nghe lời hắn à.


Trong số người ở đây, chỉ có Tống Thiên Hy không cảm thấy kinh ngạc mà còn nhìn ông xã mình, Trần Thuận, không rời mắt.

Lần trước, ở công ty, cô đã tận mắt chứng kiến khả năng thôi miên thần kỳ này của Trần Thuận rồi.

Quả nhiên, bên kia, Trần Thuận vừa dứt lời.

Bên này, Tôn Trình ánh mắt đờ đẫn chậm rãi nói: “Sở dĩ tôi muốn hại họ vì tôi tham lam gia sản của ông già Tống Kiến Quốc này, nếu không, sao tôi phải chịu ở rể như chó chui gầm chạn chứ, đây đúng là sỉ nhục.

Nhưng không sao, tôi có quen một số bạn bè biết bàng môn tà đạo, tôi mua của họ không ít vật bồi táng, còn bảo bọn họ dùng thủ đoạn đặc biệt làm cho những đồ đó nhiễm khí Âm Sát cực nặng, sau đó tìm cơ hội khác nhau, tặng cho bọn họ, như vậy thì thần không biết quỷ không hay từ từ giết chết bọn họ.

Chỉ cần ba năm, cố nhịn nhục ba năm là được, trong ba năm này, Tống Kiến Quốc sẽ vận dụng quan hệ cùng tài sản giúp tôi tiến bước trên con đường sự nghiệp, sau ba năm, bọn họ đều sẽ bị âm khí quấn thân, cạn kiệt tinh khí mà chết rồi.

Đến lúc đó, tôi đã vươn xa trên con đường sự nghiệp, lại có thể thừa kế di sản mấy chục tỷ, tôi sẽ lại tìm một người vợ dịu dàng hiền thục xinh đẹp hơn, cuộc sống hoàn mỹ.

Tôi đã chịu đựng đủ con cọp cái Tống Viên Viên kia rồi.

Ả lớn lên đã chẳng xinh đẹp, tính tình còn xấu xa, nếu như không phải vì gia sản, mẹ kiếp sao tôi phải nuông chiều ả chứ.”

Tôn Trình vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời Trần Thuận, bắt đầu trả lời vấn đề của hắn.

Tròng mắt mọi người xung quanh như sắp rớt ra ngoài rồi.

Nhưng nghe Tôn Trình chậm rãi tự thuật, chậm rãi nói ra lời trong lòng, cả phòng tĩnh lặng.

Cực kỳ yên tĩnh.

Sắc mặt Tống Kiến Quốc và Tống Viên Viên hết sức khó coi.

Nhất là Tống Viên Viên, đã sắp nổi khùng rồi.

Mà lúc này, Trần Thuận bỗng vỗ tay phát ra tiếng.

Ánh mắt Tôn Trình lập tức khôi phục thần thái ban đầu.

Dường như gã căn bản không nhớ rõ mình vừa mới nói cái gì.

Sau đó, Tôn Trình lại kích động tiếp tục chất vấn Trần Thuận: “Trần Thuận, sao anh lại bôi nhọ tôi?”






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play