Lâm Bính Sơn hỏi thẳng.

Viên Hạo nghe vậy, lông mày cau lại.

Thái độ chất vấn này của Lâm Thanh Sơn, khiến anh ta rất không thích.

“Mấy người làm sao biết tôi đã đấu giá được một chiếc đan lô?” Viên Hạo nghi hoặc.

Trên mặt Lâm Bính Sơn vụt qua nét không kiên nhẫn: “Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, đan lô đang ở đâu!”

Lời này của Lâm Bính Sơn trực tiếp khiến nụ cười trên mặt của Viên Hạo trở lạnh.

Đám người này không những xông vào nhà anh ta, còn dùng giọng điệu chất vấn, anh ta cho dù tính khí có tốt nữa, lúc này cũng không có sắc mặt tốt.

Càng huống chi, bởi vì chuyện của Dương Vân Đình, cảm xúc của Viên Hạo không phải quá tốt.

Anh ta lạnh lùng nói: “Đan lô ở đâu, không có liên quan gì đến các người, các người nếu như còn không rời khỏi, vậy thì đừng trách tôi mời mấy người ra ngoài!”

Nhà họ Viên, nhà giàu bậc nhất Dung Thành, vệ sĩ trong nhà có không ít.

Sắc mặt của Lâm Bính Sơn trở nên rét lạnh, những năm nay, hắn ta đi đến đâu, không phải được người ta cung phụng chứ, vậy mà còn có người dám uy hiếp hắn ta.

Sau đó, một cỗ uy áp trực tiếp hướng về Viên Hạo.

Đột nhiên, Viên Hạo cảm thấy trong không trung giống như nhiều thêm một cỗ áp lực vô hình, đè xuống khiến cả thể anh ta run rẩy, không nhịn được mà quỳ xuống.

Viên Hạo có hơi hoảng.


Chuyện gì xảy ra.

Lúc này, một cô gái đằng sau Lâm Bính Sơn, lên tiếng: “Sư huynh, huynh làm gì mà hung dữ như thế…”

Một cô gái mặc áo khoác dài màu trắng, vóc dáng lồi lõm có thừa, nửa kín nửa hở, dung mạo coi như đặc biệt xinh đẹp, nhưng có loại khí chất xuất trần.

Lâm Bính Sơn nghe vậy, uy áp trên người, đột nhiên thu lại: “Từ Yên sư muội, ta đây không phải có hơi khẩn trương hay sao.”

Từ Yên lườm hắn ta, sau đó lại nhìn sang Viên Hạo, giọng nói có chút thanh lãnh: “Anh Viên, chúng tôi hôm nay đến đây, chỉ là vì chiếc đan lô nhỏ anh đã đấu giá được đó, nó đối với chúng tôi rất quan trọng, vẫn hy vọng anh có thể giao nó cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không để anh phải chịu thiệt.”

Từ Yên nói chuyện, mặc dù trong xương tủy cũng vẫn là tư thái cao cao tại thượng, nhưng ít nhất không khiến người khác khó chấp nhận như thế, Viên Hạo lúc này lại nói: “Mấy người đến muộn rồi, đan lô, đã bị tôi tặng cho một người bạn rồi.”

Từ Yên nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Tiện nói cho tôi biết, anh đã tặng cho người bạn nào? Đan lô này, đối với chúng tôi mà nói, thật sự rất quan trọng.”

Sau khi nói xong, ánh mắt của Từ Yên, nói thẳng vào Viên Hạo.

Lần này cô ta từ Dược Các đi ra, đến Dung Thành, mục đích quan trọng nhất chính là vì đan lô này, tham gia hội giao lưu của hậu bối thuộc gia tộc ẩn danh, chỉ là thuận đường mà thôi.

Đan lô, cô ta nhất định phải lấy được, sau đó mang về Dược Các.

Trong mắt Viên Hạo thoáng ra tia không vui, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười lịch sự, nói: “Rất xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin của bạn tôi, mời các người trở về!”

Viên Hạo vừa dứt lời, sắc mặt của Lâm Bính Sơn lại tối sầm, trầm giọng nói: “Tiểu tử, sư muội đối với cậu khách khí như vậy, đã cho cậu đủ mặt mũi rồi, cậu đừng có mà không biết tốt xấu.”

“Sao hả?” Sắc mặt của Viên Hạo cũng hoàn toàn trở lạnh.

“Hôm nay cậu nếu như không nói rõ ràng tin tức của đan lô thì đừng trách tôi không khách khí!”

Lâm Bính Sơn nói, trên người hắn ta, lần nữa phóng ra một cỗ khí thế, trực tiếp bao trùm Viên Hạo.

Thân là cương giả nửa bước Thần Cảnh, Lâm Bính Sơn chỉ cần lộ ra một phần khí thế thì trực tiếp khiến Viên Hạo gần như không thở được.

Viên Hạo lập tức hiểu ra, Lâm Bính Sơn, tuyệt đối là cao thủ võ đạo.

“Biết võ thì có thể ức hiếp người khác sao?” Sắc mặt của Viên Hạo càng thêm khó coi.

Sau đó ấn vào một chiếc nút bên cạnh.

“Cậu chủ, sao thế?”

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó, mấy người đàn ông lực lưỡng mặc vest xông vào.

“Mấy người là ai? Vào đây từ khi nào?”

Mấy người đàn ông lực lưỡng nhìn thấy trong biệt thự vậy mà nhiều thêm vài người, hơn nữa, bọn họ còn chưa từng gặp, lập tức chất vấn.

Người đàn ông lực lưỡng cầm đầu cũng là cao thủ võ đạo, là người có tu vi Võ Đạo đại thành, đang chuẩn bị xung kích cảnh giới chuẩn Tông Sư.

Vì thế là vệ sĩ lão đại của nhà họ Viên, là nhà họ Viên dùng tiền mời về.

“Chính là mấy loại này sao?” Lâm Bính Sơn nhìn thấy, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh ẩn chứa sự khinh thường.

“Hôm nay để cậu mở rộng tầm mắt, để cậu biết, biết võ thật sự có thể ức hiếp người khác!”

Lâm Bính Sơn cười lạnh một tiếng, sau đó thân hình bỗng lay động, giống như một tia chớp, ở trong đại sảnh, vụt qua mấy cái, sau đó lần nữa trở về chỗ cũ.


Mãi đến lúc này, tiếng kêu thảm thiết của mấy vệ sĩ lúc này mới truyền đến.

Mỗi một người, trực tiếp bay ra ngoài.

Đợi sau khi rơi xuống đất, tiếng kêu dần tắt, ngất đi.

“Anh làm gì với bọn họ rồi?” Viên Hạo hoảng hốt nói.

“Yên tâm, bọn họ chỉ là ngất đi thôi, nhưng cậu nếu như không nói thật đan lô rốt cuộc ở đâu, tôi không bảo đảm, cậu rốt cuộc sẽ như thế nào…”

Lâm Bính Sơn cười lạnh, trong nụ cười mang theo sát ý, khiến da đầu của Viên Hạo tê dại.

Từ Yên đối với sự thô bạo của Lâm Bính Sơn thì có hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Ánh mắt của Viên Hạo nhìn sang Lâm Bính Sơn tràn ngập sự cảnh giác, vệ sĩ anh ta dựa vào, cao thủ Võ Đạo đại thành, vậy mà bị Lâm Bính Sơn dễ dàng giải quyết như vậy.

Có điều, Lâm Bính Sơn có khủng bố hơn nữa, cũng không so được với loại cảm giác mà Trần Thuận mang đến cho anh ta.

Viên Hạo, không phải loại người bán đứng bạn bè.

“Tin tức của đan lô, tôi không biết.” Viên Hạo cắn răng nói.

Lâm Bính Sơn nghe thấy, trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn.

Sau đó, hắn ta quay đầu nhìn sang Từ Yên: “Từ Yên sư muội, trước khi ra ngoài, ta đã nghĩ đến những tình huống này, cho nên ta đã nghiên cứu một môn bí pháp, muội không để ý nếu ta sử dụng chứ?”

Từ Yên đương nhiên biết cái hắn ta nói là bí pháp gì, nhưng loại bí pháp đó, sau khi thi triển, đối tượng bị thi pháp, nguy hiểm quá lớn.

Từ Yên nhìn sang Viên Hạo, lần nữa lên tiếng hỏi: “Anh Viên, anh nếu như đồng ý nói tin tức của đan lô cho tôi, cho dù anh đã tặng cho bạn của anh rồi, tôi vẫn nguyện ý, trả thù lao cho anh…”

Lời của Từ Yên còn chưa nói hết, Viên Hạo đã cắt ngang lời của cô ta, lạnh giọng nói: “Thật sự xin lỗi, vừa rồi, đồng lúc tôi gọi vệ sĩ, tôi đã báo cảnh sát rồi, mấy người nếu như không muốn gặp phiền phức, bây giờ, mời rời khỏi đi!”

Nghe thấy thế, Từ Yên nhắm mắt, khi mở mắt lần nữa, trong mắt đã hoàn toàn lạnh lẽo, khẽ nói: “Sư huynh, giao cho huynh rồi!”

“Được!”

Lâm Bính Sơn đáp ứng.

Nụ cười trên mặt rõ ràng càng trở nên hưng phấn, môn bí pháp này, ở Dược Các, không có đối tượng thí nghiệm, hôm nay, vừa hay lấy cái tên nhóc không biết điều này luyện tay thử.

“Anh muốn làm gì?”

Viên Hạo cảm giác không ổn.

“Soát hồn!”

Lâm Bính Sơn hô lên một tiếng về phía Viên Hạo, một chưởng vỗ vào trán của Viên Hạo, một luồng chân nguyên, trực tiếp đi vào trong đại não của Viên Hạo.

Môn bí pháp này, là tàn khuyết, mặc dù danh xưng là Soát Hồn Thuật, nhưng Lâm Bính Sơn biết rõ, căn bản không có đạt tới hiệu quả soát hồn, chắc chỉ có thể lấy được một ít tin tức hữu dụng, hơn nữa, đối với đại não của Viên Hạo sẽ tổn hại vô cùng lớn.

Quả nhiên, đột nhiên, cả người Viên Hạo rung lên, đồng tử lập tức giãn ra, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.

Sau vài cái hô hấp.


Lâm Bính Sơn đột nhiên thu tay lại.

Sắc mặt vui mừng.

“Sao rồi, lấy được tin tức rồi sao?” Từ Yên nhìn Viên Hạo, thở dài một tiếng, sau đó lại nhìn sang Lâm Bính Sơn. Trên mặt Lâm Bính Sơn không che đậy được sự vui mừng: “Hiệu quả tốt hơn ta tưởng tượng, ta từ trong đầu của cậu ta, thấp thoáng biết được, đan lô bị cậu ta cho một người tên là Trần Thuận, sau đó Trần Thuận cho cậu ta ba viên tiểu Hoàn Dương Đan, nhưng môn bí pháp soát hồn này, khuyết thiếu quá nhiều, chỉ lấy được một ít tin tức như thế, cũng không có hình ảnh gì cả…”

“Trần Thuận, tiểu Hoàn Dương Đan…” Từ Yên hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói.

“Tiểu Hoàn Dương Đam, lẽ nào… lẽ nào là loại đan dược trong truyền thuyết đó?” Trên mặt của Từ Yên, bỗng lộ ra một tia kích động.

“Các huynh tìm thử.”

Từ Yên lập tức nói.

Ba người Lâm Bính Sơn lập tức gật đầu, bắt đầu tìm kiếm trong biệt thự của nhà họ Viên.

Không mất bao lâu, Lâm Bính Sơn bèn nhấc một két bảo hiểm xuống, sau đó vận chuyển chân nguyên trên tay, đập nứt két bảo hiểm.

Bên trong, trừ một số bức ảnh, đồ chơi gì đó ra thì có một chiếc lọ nhỏ.

Từ Yên cầm chiếc lọ nhỏ, mở nắp ra, đột nhiên, mùi thuốc cực kỳ thanh chui vào trong khoang mũi của cô ta.

Thần sắc của cô ta trở nên kinh hỷ, lại có hơi bàng hoàng.

“Phẩm chất cực phẩm!”

Thân là đệ tử chân truyền của Các chủ Dược Các, cô ta có thể phán đoán được phẩm chất của đan dược này.

Từ Yên vội vàng đổ ra một viên đan dược.

Đan dược, màu đỏ sẫm, trong đó thấp thoáng có xích hà lưu chuyển, dược tính, ngưng mà không tán…

“Rất giống Khải Tử Hồi Sinh Đan trong truyền thuyết, rất giống.” Từ Yên đột nhiên lên tiếng.

“Khải Tử Hồi Sinh Đan?” Lâm Bính Sơn và hai người khác đều có hơi sửng sốt, loại đan dược này, cho dù ở trong Dược Các đều chỉ là truyền miệng, thế nào lại xuất hiện ở đây.

“Mặc kệ đây có phải là Khải Tử Hồi Sinh Đan, Trần Thuận lấy đan lô đi, tuyệt đối không đơn giản, lẽ nào là truyền nhân của mấy lão quái vật đó?” Từ Yên nhíu mày: “Nhưng mấy lão quái vật đó, cũng tuyệt đối không có bản lĩnh này.”

Sau đó, bèn nói với Lâm Bính Sơn: “Tôi có một dự cảm, chúng ta đến giao lưu hội Thanh Sơn, có lẽ có thể gặp được Trần Thuận đó.”

“Còn nữa, thông báo với Dược Các, điều tới một vị trưởng lão Thần Cảnh đến Dung Thành, nếu như đan dược này, thật sự có liên quan với Khải Tử Hồi Sinh Đan, không những đan lô chúng ta cần, kể cả phương thuộc luyện chế, Dược Các ta, cũng nhất định phải có được!”






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play