Đỗ Thiên Hựu nhìn nhóc mập mạp như thần Cupid của phương Đông đột nhiên xuất hiện, sau đó lại bị Trần Thuận giữ lại thì ngây ra tại chỗ.

“Trần huynh , đây là?”

Ngoài ngạc nhiên ra, Đỗ Thiên Hựu cũng rất tò mò.

Nhóc mập này có vẻ ngoài vô cùng đáng yêu, hơn nữa toàn thân còn toát ra linh khí rất rõ.

Giống như được linh khí biến thành.

Sau khi thoả thuận với nhóc mập mạp xong, Trần Thuận nhét hắn vào trong Hỗn Độn Châu.

Trần Thuận đã từng thử, sinh vật sống không thể vào trong Hỗn Độn Châu, bây giờ chỉ có vật thể đã chết vào được trong nó.

Nhưng nhóc mập mạp này không phải là sinh mạng thật.

Mà là một linh thể.

Có thể vào trong Hỗn Độn Châu.

Trong Hỗn Độn Châu là một thế giới Hỗn Độn hoang vu, Trần Thuận còn đang nghĩ nhóc mập mạp là một linh thể hoàn toàn được sinh ra từ linh khí của đất trời, không biết vào trong Hỗn Độn Châu có khiến thế giới Hỗn Độn hoang vu trong đó có thay đổi gì không?

Có thể dẫn dụ được nhóc mập mạp ra, những viên đan được và bảo bối thiên tài mà Đỗ Thiên Hựu cho Trần Thuận mượn đóng vai trò rất quan trọng.

Vì vậy sau khi nghe Đỗ Thiên Hựu hỏi, Trần Thuận không hề che giấu: “Nhóc mập mạp vừa nãy là một linh thể được sinh ra từ linh khí của đất trời dưới sự nuôi dưỡng của Linh Tuyền.”

Linh thể?

Đỗ Thiên Hựu đã có một vài suy đoán trong đầu, sau khi nghe những lời Trần Thuận nói thì trong lòng lập tức gợn sóng.

Hắn mới chỉ thấy linh vật sinh ra từ linh khí của đất trời trong ghi chép của sách cổ.


Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy ở trong thế giới thực.

Trần Thuận thực sự bắt được linh thể?

Rốt cuộc anh có thân phận gì?

Đỗ Thiên Hựu ngày càng nghi ngờ.

May mắn thay hắn ở lại, hắn có thể cảm nhận được sau khi mình lấy những bảo vật thiên tài đó ra và giúp đỡ Trần Thuận thì Trần Thuận mới thực sự coi hắn như một người bạn.

Trước đó vì hắn đối xử với Trần Thuận tương đối khách sáo nên Trần Thuận cũng đáp lại hắn một cách lịch sự mà thôi.

“Chuyện hôm nay trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết, hy vọng Đỗ huynh đừng tiết lộ cho ai!” Trần Thuận nói.

Linh thai , cho dù là trong vũ trụ cũng rất hiếm thấy.

Nếu chuyện này bị truyền đi thì Trần Thuận sẽ gặp rắc rối.

Mặc dù anh không sợ ai, dù là Thần cảnh, một người tới, anh giết một người, hai người tới, anh cũng có thể giết cả đôi.

Nhưng không sợ giặc trộm mà sợ giặc luôn mong có, cuối cùng vẫn gặp rắc rối.

Hơn nữa mặc dù thực lực bây giờ của Trần Thuận rất mạnh, anh đã gần đạt tới tu vi giai đoạn sau của Thông thần.

Nhưng khi thực lực hồi phục nhiều hơn, Trần Thuận càng có cảm giác mơ hồ khiến anh cảm thấy sợ hãi, lo lắng.

Trần Thuận không biết chính xác cảm giác kinh hoàng này đến từ đâu.

Nhưng anh biết, ít nhất trước khi bước chân vào Thần hải cảnh, anh không phải là một kẻ bất khả chiến bại trên trái đất.

Mặc dù không sợ đạn, bom… nhưng chí ít, đối mặt với vũ khí hạt nhân thì bây giờ anh chỉ có một con đường chết.

“Đỗ Thiên Hựu tôi, hôm nay ở đây xin thề rằng sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, nếu vi phạm thì cả đời không được bước vào Thần cảnh!”

Đỗ Thiên Hựu rất quyết đoán.

Lập tức thề thốt.

Lời thề này được coi là cực độc đối với những thiên tài có hy vọng bước vào Thần cảnh.

Trần Thuận cười nói: “Không cần như thế.”

Nhưng trong thâm tâm, anh đã rất coi trọng Đỗ Thiên Hựu.

“Sau này nếu Đỗ huynh có cần gì thì cứ nói, chỗ nào giúp được tôi nhất định sẽ giúp!” Cả vũ trụ đều biết, ma chủ thời này có ơn tất báo.

Nhưng đồng thời, Trần Thuận cũng phân rất rõ ân oán, có ân báo ân, có thù báo thù, cho dù là mục đích gì thì hôm nay Đỗ Thiên Hựu đã giúp hắn, sau này hắn sẽ trả lại.

“Có được lời hứa của Trần huynh là vinh hạnh của tôi, haha!” Đỗ Thiên Hựu cười nói.

Sau đó lại vội nói: “Trần huynh , khu tam giác không phải nơi có thể ở lại lâu, lần này chúng ta cùng nhau trở về Viêm Hạ đi.”

Trần Thuận cũng không từ chối.

Đúng lúc anh có thể hỏi Đỗ Thiên Hựu về gia tộc ẩn danh .

Mười gia tộc hàng đầu ở Thượng Kinh không biết nhiều về gia tộc ẩn danh .

Thông tin có thể cung cấp cho Trần Thuận có hạn.

Trần Thuận cũng không biết nhiều về gia tộc ẩn danh .


Sau đó, Trần Thuận và Đỗ Thiên Hựu cùng nhau rời khỏi hang Linh Tuyền.

Nhưng sau khi ra khỏi hang.

Điều Đỗ Thiên Hựu không muốn thấy nhất vẫn xảy ra.

Tổng tư lệnh của khu tam giác, cường giả Thần cảnh, bàn tay của Thần – Shakun xuất hiện.

“Trần Thuận, cuối cùng anh cũng ra rồi, tôi còn tưởng anh sẽ trốn trong đó mãi chứ!” Nhìn thấy Trần Thuận đi ra, Arvada lập tức nói.

Không còn dáng vẻ lẩn đi trong tuyệt vọng sau khi bị Trần Thuận đánh bay, dù giận mà không dám nói nữa.

Nha Thanh cũng đang ở ngoài hang, nhìn Trần Thuận với vẻ mặt phức tạp.

Không thể không nói Trần Thuận rất mạnh.

Nha Thanh ngưỡng mộ cường giả, nhưng nếu Trần Thuận dám xúc phạm đến tôn nghiêm của khu tam giác thì chỉ có con đường chết.

Trần Thuận không thèm để ý đến Arvada, cũng phớt lờ ánh mắt của Nha Thanh.

Anh nhìn ông già đang đứng trước mặt hai người.

Ông lão cũng đang nhìn Trần Thuận, sau đó dùng giọng Viêm Hạ lưu loát nói: “Không tệ, là một hạt giống tốt.”

“Cậu là Trần Thuận phải không? Tôi nghe nói cậu không phải người của gia tộc ẩn danh ở Viêm Hạ, thế nào, có hứng thú bái tôi làm sư phụ không?”

Shakun vừa nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

Đừng nói là Arvada và Nha Thanh, ngay cả Đỗ Thiên Hựu cũng sững sờ.

Hắn còn đang nghĩ Shakun tới để giết Trần Thuận.

Dù sao Trần Thuận đã đánh người của ông ta bị thương ở chính địa bàn ông ta, làm nhục mặt khu tam giác.

Nhưng hắn không ngờ Shakun lại muốn nhận Trần Thuận làm đồ đệ!

Đây là điều Đỗ Thiên Hựu không ngờ tới.

Arvada và Nha Thanh lại càng không ngờ tới.

Họ đã theo Shakun mấy chục năm.

Cả đời Shakun chưa nhận đồ đệ bao giờ.

Hai người họ đều có tài năng siêu phàm, đã tu luyện tới Thần cảnh nửa bước, mặc dù Shakun chỉ cho họ không ít.

Nhưng họ cũng chỉ có thực vô danh mà thôi, đều là cánh tay phải của Shakun, là thuộc hạ của ông ta. Nhưng bây giờ Shakun lại muốn nhận Trần Thuận làm đồ đệ.

Sao có thể như thế được!!

“Tài năng của cậu rất tốt, chỉ cần cậu chịu bái tôi làm sư phụ thì tôi có thể dạy cậu tất cả những gì tôi học được trong đời này, đồng thời cố gắng giúp cậu bước vào Thần cảnh trong thời gian ngắn nhất.”

“Hơn nữa, đời này tôi chỉ có một người con trai, nó không có thiên phú với võ thuật, cũng không hứng thú, không muốn tiếp nhận thiên hạ mà tôi đã gây dựng. Tương lai, cả khu tam giác này sẽ là của cậu, những đội quân dưới quyền tôi cũng đều là của cậu, thế nào?”

“Đừng thấy diện mạo tôi bình thường, cháu gái tôi như hoa như ngọc đấy, nếu hai người gặp nhau, tôi còn có thể gả cháu gái tôi cho cậu, thế nào?”

Shakun lần lượt đưa ra điều kiện.

Mỗi điều kiện đều vô cùng hấp dẫn.

Cho đến khi Shakun nói rằng ông sẵn sàng gả cháu gái mình cho Trần Thuận thì cuối cùng Đỗ Thiên Hựu cũng có phản ứng.


Shakun đang nghiêm túc.

Rất nhiều người trong giới võ thuật châu Á đều biết, Shakun có thù tất báo, làm người cũng tàn bạo.

Nhưng ông có một cô cháu gái vô cùng xinh đẹp, ông cực kỳ chiều chuộng.

Có lần, một cường giả Thần cảnh ở Trung Đông nhạo báng cháu gái ông, Shakun đã chiến đấu suốt một ngày một đêm với hắn, đánh trọng thương người đó, nếu không phải người đó bị thương và dùng bí pháp bổn nguyên để chạy trốn thì lúc đó đã bị Shakun giết chết hắn.

Trận chiến đó có thể nói là đã gây chấn động khắp Đông Á.

Đó cũng là trận chiến khiến bàn tay của Thần nổi tiếng khắp châu Á.

Cháu gái của Shakun cũng nổi tiếng vì chuyện này.

Nhưng không còn ai dám có bất cứ suy nghĩ gì hay thiếu tôn trọng cháu gái của ông nữa.

Bây giờ Shakun nói như vậy, cho dù có điều kiện Trần Thuận và cháu gái ông gặp nhau nếu hợp ý thì cũng đủ để nói lên thái độ của Shakun.

Đỗ Thiên Hựu không khỏi nhìn sang Trần Thuận.

Trần Thuận sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?

Arvada và Nha Thanh cũng nhìn chằm chằm Trần Thuận.

Shakun cũng nhìn Trần Thuận với vẻ hứng thú.

Dù sao nếu là người bình thường thì đều biết nên lựa chọn thế nào.

Một khi đồng ý với Shakun, bằng lòng bái ông ta làm thầy.

Gần như có thể nói là, một bước lên trời!

Thực lực, quyền thế, người đẹp.

Tất cả đều trong tầm tay!

Khu tam giác này không ai quản lý, Shakun chính là vua của nơi đây.

Như vậy trong tương lai Trần Thuận cũng sẽ là vua.

Địa vị không hề thua kém vua của gia tộc ẩn danh Viêm Hạ.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người.

Trần Thuận không hề kích động mà đồng ý như bọn họ tưởng tượng.

Ngược lại còn cười khẩy: “Muốn tôi bái ông làm sư phụ, ông, vẫn chưa đủ tư cách!”






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play