Lời này vừa nói ra, không khí căng thẳng giữa hai người Đỗ Thiên Hựu và Lý Thành Huyền cũng dịu đi chút.

Sau đó, năm người đồng loạt nhìn về phía Sancho.

Chỉ thấy Sancho, lúc này đang dùng hết sức lao nhanh về phía bọn họ, chật vật không chịu được.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Trong mắt năm người đều kinh ngạc.

Thực lực của Sancho, bọn họ đều biết, mặc dù còn nửa bước nữa là đến thần cảnh trung, nhưng cũng không có coi là yếu.

Đặc biệt là hắn đi theo con đường của thầy, bắt đầu luyện đao, thực lực của hắn cũng càng ngày càng mạnh lên.

Năm người bọn họ không ai dám nói chắc mình có thể đánh thắng Sancho, đánh một trận hòa cũng coi như là không tệ rồi.

“Chẳng nhẽ hắn đã đắc tội với đoàn lính đánh thuê ở chỗ này? Hoặc là quân phiệt?” Một người đàn ông trung niên trọc đầu tên Angki nói.

Toàn bộ khu tam giác này, có thể uy hiếp được bọn họ, trừ vị Đại thống lĩnh Thần Cảnh ở khu tam giác kia, cũng chỉ có đội quân phiệt vũ trang đầy đủ kia, hoặc cũng chỉ là một ít đoàn lính đánh thuê cứng đầu.

Nhưng cho dù như vậy, cho dù là một Thần Cảnh nửa bước, chỉ cần không bị bao vây bởi các nhóm quân đội và bị ném bom bằng nhiều loại vũ khí có tính phóng xạ cao thì dù không thể đánh bại, muốn chạy cũng không khó. Nơi này không có những vũ khí theo dõi cao cấp và những máy chiến đấu đuổi theo, cũng không đến mức chật vật như vậy chứ.

Bọn họ có thể cảm nhận được Sancho không chỉ là chật vật, mà khí thế cả người, cũng là cực kì uể oải, càng giống như là bị thương cả chân nguyên vậy.


“Sancho, sao nhìn cậu giống như là chó nhà có tang vậy?”

Lý Thành Huyền lên tiếng châm chọc nói.

Trên mặt người đàn ông để tóc dài tên Boro cũng lộ ra nụ cườic hâm chọc: “Không phải nghe nói cậu đi thanh lý môn hộ của Viêm Hạ sao, tiện thể trả thù cho em trai, rửa sạch nỗi nhục sao? Bộ dáng chật vật như vậy, chẳng nhẽ bị trả thù ngược lại à?”

Đỗ Thiên Hựu , cũng cười lạnh nhìn Sancho , anh tự nhiên là không có hảo cảm gì với người Nhật Quốc, chứ đừng có nói, Sancho dám xông vào Viêm Hạ báo thù.

Coi như là hậu duệ của gia độc lánh đời, Đỗ Thiên Hựu đương nhiên cũng không dùng quá nhiều tinh lực mà chú ý đến một tông sư ngoại giới như thế nào, nhưng mà Trần Thuận đứng ở bảng xếp hạng tông sư ở Thiên Cơ các lại khiến hắn chú ý đến.

Dù sao tuổi của Trần Thuận còn rất trẻ.

Hơn nữa, hắn ta rất rõ ràng, tông sư bảng đệ nhất Lục Thiên Thủ, và thứ hai Thác Bạc Ấn, đều là nửa bước Thần Cảnh, mặc dù Thiên Cơ các không có nêu rõ cảnh giới của Trần Thuận, nhưng theo Đỗ Thiên Hựu nghĩ, cho dù Trần Thuận không đến nửa bước Thần Cảnh thì cũng không kém nhiều.

Cũng không phải là người của gia tộc ẩn danh , ở bên ngoài, dựa vào năng lực của bản thân, có thể tu luyện đến trình độ này, Đỗ Thiên Hựu cũng rất khâm phục, lần này sau khi chuyến đi đến Linh Tuyền tu luyện kết thúc, còn định đến làm quen, xem có thể kéo vào gia tộc hay không, trở thành lực lượng trợ giúp hắn trong vị trí cạnh tranh gia chủ sau này.

Hy vọng Trần Thuận không có bị Sancho giết chết.

Đỗ Thiên Hựu đang nghĩ như vậy, Sancho đã chạy vào trong quán rượu, đứng trước bọn họ.

“Xin các vị ra tay giúp tôi, nếu có thể giết được người này thành công, tôi tự động từ bỏ lần tu luyện này ở Linh Tuyền, chia đều cho năm vị!”

Sancho lập tức nói.

Vốn đang định tiếp tục châm chọc Sancho mấy câu nữa, nghe được Sancho lời này, lập tức sửng sốt.

Sau đó, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

Lúc này Đỗ Thiên Hựu cũng thu hồi sự thù địch với Sancho, ánh mắt sáng rực nhìn về phía gã.

Phải biết, Linh Tuyền ở khu tam giác này.

Chính là bị kiểm soát ở sáu bên.

Gia tộc ẩn danh ở Viêm Hạ, khu tam giác , Nhật Quốc, cùng với ba nước khoác thuộc ba người Lý Thành Huyền .

Vì bảo đảm Linh Tuyền ở nơi này có thể kéo dài, không có bị khô kiệt nhanh chóng, sáu nơi đều thống nhất ý kiến.

Vì vậy, mỗi nửa năm, mỗi một nơi đều cử ra một vị đại biểu, cùng nhau đến Linh Tuyền tu luyện.

Sau đó, sáu người của sáu thế lực ở trong Linh Tuyền này, tu luyện bảy ngày.

Bảy ngày sau, lại đóng lại, để cho Linh Tuyền từ từ khôi phục, lặng lẽ đợi nửa năm sau lại mở ra.

Chu kỳ lặp đi lặp lại này là để đảm bảo cho Linh Tuyền không khô cạn!

Điều này cũng gần bằng với việc, mỗi lần người đến đây tu luyện, có thể hấp thu chất lỏng của Linh Tuyền, đây chính là số lượng cố định.

Nhưng mà, nếu Sancho nguyện ý buông bỏ lần tu luyện này, đồng nghĩa với việc mỗi người bọn họ có thể tăng lên được gần một ngày rưỡi.


Loại cám dỗ này, không thể bảo là nhỏ được.

“Cậu muốn bọn tôi giết ai? Không cần năm người, một người là đủ rồi, đến lúc đó chỉ cần đưa toàn bộ cho tôi thôi, bảy ngày của cậu, chúng ta chia năm năm thì sao?” Sau khi Lý Thành Huyền nghe được, phản ứng đầu tiên.

Nói ngay lập tức.

Những người khác vừa nghe xong, nhất thời không đồng ý.

“Sancho nói là mời năm người bọn tôi, cậu một mình nuốt hết thì sao được!” Angki nhìn về phía Lý Thành Huyền, trong ánh mắt không có ý tốt gì cả.

Đỗ Thiên Hựu ánh mắt sánh rực nhìn về phía Lý Thành Huyền.

Lý Thành Huyền không chút sợ hãi, nhìn về phía Sancho, cười lạnh nói: “Sancho, chỉ cần đối phương không phải là Thần Cảnh, thì chỉ cần hai người chúng ta liên thủ là được, như vậy, cậu có thể vào Linh Tuyền tu luyện, nếu mời cả năm người, nửa năm đến Linh Tuyền tu luyện một lần, cũng chưa chắc đã có phần của cậu, nếu cậu bỏ lỡ lần này, nếu muốn đến lượt cậu lần nữa thì cũng phải đợi đến mấy năm sau, lựa chọn như nào, cậu phải suy nghĩ thật tốt.”

Nếu như là Thần Cảnh, Sancho căn bản không có thể sống đến bây giờ. Nếu không phải là Thần Cảnh vậy hai người là đủ rồi!

Những người khác vừa nghe xong, thầm mắng Lý Thành Huyền không biết xấu hổ.

Nhưng lời của hắn cũng rất có đạo lý.

Mọi người, cũng là rối rít bày tỏ ý giống như Lý Thành Huyền vậy.

Thậm chí, Angki còn nói, không cần phải chia năm năm, bảy ngày của Sancho , chỉ cần cho hắn ba ngày là được, còn Sancho bốn ngày.

Nhất thời, sắc mặt của Sancho thay đổi không ngừng.

Sau khi tiếp nhận được sức mạnh kinh khủng của Trần Thuận, cộng thêm hắn ở trong, cho dù chỉ còn hai bước nữa lên nửa Thần Cảnh, nhưng có thể đánh bại Trần Thuận, hắn cũng không dám chắc.

Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có Đỗ Thiên Hựu là không mở miệng liên thủ cùng Sancho.

Hắn ta có cảm giác, chuyện khiến Sancho tình nguyện buông tha việc tu luyện ở Linh Tuyền chỉ vì giết một người, rất có thể là đến từ Viêm Hạ.

Mà có thể uy hiếp được Sancho, tất nhiên là người gia tộc ẩn danh.

Nếu thật sự là như thế, hắn ta sẽ tham gia vào bên kia.

Sancho cũng không có đặt hy vọng lên người Đỗ Thiên Hựu .

Cơ hội tu luyện ở Linh Tuyền lần này, vốn là do thầy của hắn nói giúp, để người được chọn ở Nhật Quốc chính là hắn, nếu cứ buông bỏ cơ hội tu luyện ở Linh Tuyền, thật sự là rất đáng tiếc, cũng thẹn với thầy.

Nhưng mà, hai nửa bước Thần Cảnh, Sancho thật sự không nắm chắc có thể đánh bại được Trần Thuận.

Suy nghĩ một chút, Sancho đưa ra lựa chọn, gã nhìn về phía Lý Thành Huyền và Angki : “Tôi để cho hai người mỗi người hai ngày, còn của tôi là ba ngày, ba người chúng ta cùng nhau ra tay thì sao?”

Lý Thành Huyền hơi không vui khi Sancho lại thêm một người vào, nhưng cũng không phản bác.

Angki cũng không có ý kiến, có thể nhiều hơn một ngày, hắn nguyện ý ra tay, chứ nói gì là hai ngày.


Lúc này, ba người đạt thành hiệp nghị.

Còn ba người khác, không vui cho lắm, nhưng mà Sancho không có chọn bọn họ, bọn họ cũng không thể nói được nói gì.

Cũng lúc này, Lý Thành Huyền mới hỏi: “Muốn giết ai?”

“Viêm Hạ, Trần Thuận!” Sancho cắn răng nghiến lợi nói.

Đỗ Thiên Hựu nghe được cái tên này, cả người chấn động.

Trần Thuận?

Ánh mắt hắn ngay lập tức nhìn về phía, hỏi: “Tông sư xếp hạng thứ ba ở bảng – Trần Thuận?”

“Sau vậy, cậu muốn giúp hắn sao?” Sancho lạnh lùng nói.

Lý Thành Huyền và Angki, cũng nhìn về phía Đỗ Thiên Hựu .

Danh sách tới Linh Tuyền lần này sớm đã chốt xong, bọn họ tất nhiên là có biện pháp biết được những người khác từ sớm.

Thực lực Đỗ Thiên Hựu, bọn họ đương nhiên biết, tuyệt đối không thua kém gì mình.

Nếu là Đỗ Thiên Hựu ra tay giúp đỡ, tình huống kia, tình hình sẽ không phức tạp như vậy.

“Tôi giúp hắn thì sao? Gia tộc ẩn danh, bảo vệ Viêm Hạ, lại ở trước mặt tôi đòi giết người Viêm Hạ, ông xem tôi có đồng ý hay không?” Đỗ Thiên Hựu hừ lạnh một tiếng.

Sancho còn chưa mở miệng, Lý Thành Huyền khó chịu nói: “Ngạc nhiên chưa, gia tộc ẩn danh của các cậu tính cách như nào, người khác không biết thì chả nhẽ chúng tôi không biết chắc? Mấy lời này nên giữ lại nói cho mấy người Viêm Hạ nghe đi!”

“Nếu cậu dám xen vào, có tin hôm nay, ở đây tôi phế cậu không, tôi tin rằng, giờ gia tộc cậu cũng sẽ có rất nhiều người chờ một màn này, sau đó đến thay thế cậu!”

Trong mắt Đỗ Thiên Hựu hiện lên sát ý chưa từng có: “Tôi rất vui lòng thử trước cho ông.”

Nhưng mà, vào lúc này, một giọng nói giống như tiếng sấm vang bên tai mọi người: “Sancho, hôm nay hẳn phải chết, ai dám giúp, tôi sẽ đưa lên đường cùng hắn!”

Cùng với tiếng nói, một bóng người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play