Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Xa xôi trong trời đêm, Tiếng địch của Tư Không nhẹ nhàng vang tới. Hắn biết rõ, tiếng địch này là để triệu tập tinh thần nàng, bảo vệ cho thể mạch nàng.

Nàng nghe thấy tiếng địch, quay đầu lại nhìn thấy hắn.

Hắn chăm chú nhìn ánh mắt nàng, lục lọi hồi ức của mình suốt một ngàn năm qua, xem mình và yêu vật này từ lúc nào có dây dưa như vậy.

Trong ánh mắt nàng, là tình yêu.


Một tình yêu không phải chỉ tích tụ một năm, hai năm, ba năm mà có được.

Vậy rốt cuộc là khi nào?

Hắn đã khiến nàng yêu hắn, có thể dứt bỏ sinh mệnh mà yêu hắn?

Trong lúc suy nghĩ, hắn chợt nâng mi, có chút kinh ngạc.

Bởi vì nàng không chịu nghe tiếng địch triệu tập mà hướng về phía hắn đi tới.

Biểu tình của nàng so với ngày thường tuyệt không có gì khác biệt, nếu không xảy ra đại sự như vậy, hắn sẽ không cho rằng biểu tình này là trái ngược lẽ thường. Tuy rằng ngày thường nàng rất mơ hồ, nàng thoạt tình vô tư như thế, nhưng thật ra nàng chỉ là che giấu tâm tư của mình rất hảo.

Giống như hiện tại. Nàng bước đến đây định làm gì đây?

Không sợ hắn thương tổn nàng sao? Dùng ngôn ngữ cay nghiệt, dùng sức mạnh của mình mà giết nàng như trở bàn tay?

Nàng có lẽ không thể đi nhanh nổi, nhưng mà nàng chỉ muốn bước nhanh thêm một chút rồi lại một chút. Đi tới trước mặt hắn, trực tiếp tóm lấy ống tay áo hắn.

Bởi vì nàng muốn ngã sấp xuống, cho nên hắn theo bản năng mà vươn tay ôm lấy eo nàng, nàng thừa dịp hắn có chút cúi người trong nháy mắt, liền tranh thủ dùng cánh tay không dính máu túm lấy ống tay hắn thật chặt, mũi chân khẽ nhón lên một chút, nàng hôn lên môi hắn.

Hắn có chút kinh ngạc, chợt minh bạch.


Chính mình đang bị hôn trộm.

Tiểu nha đầu gan vẫn rất lớn, vô pháp vô thiên.

Hắn không có tức giận, bởi cái hôn này chỉ như lướt qua cánh môi, không có nửa điểm không thư thái, có chút hương vị của máu, cũng có chút hương vị xuân phong.

Hắn nhìn nàng chăm chú, có chút cười khổ. Không biết phải giữ nào cách nào mới tốt. Sự tình đến trình độ này, hắn cũng tức giận không được.

Mà giận ai đây? Chẳng qua chỉ là giận chính mình.

Trong nháy mắt này, hắn tiếp nhận nụ hôn, hắn cũng có mê hoặc, nàng vì sao thích hắn? Đến tột cùng bản thân mình đã chọc phải tiểu yêu không biết trời đất này tự khi nào?

Chỉ là hắn không có quên trạng huống hiện tại, thế là hắn dùng tay còn lại đặt lên cổ tay nàng, do thám mạch môn của nàng, trong lòng hơi kinh hãi ….

Nhảy cả nhịp đập của mạch cũng không còn.

Hắn nhìn nàng, rất lâu nói không ra một chữ tới.

Thẳng đến khi nàng hôn trộm thành công, nhẹ nhàng giương lên khóe môi, một bộ dáng cao hứng, liền kéo hắn tay viết mấy chữ:

“Ta phải đi rồi.”


Hôn hắn, hắn không có tức giận, nàng thật là cao hứng.

Tuy rằng thân thể đã đạt tới cực hạn, nhưng nàng vẫn vui vẻ vì không để hắn thấy bộ dáng xấu xí của mình, không để cho hắn biết rõ chân tướng sự việc.

Cho nên nàng cười.

Cảm thấy chính mình thực sự thích hắn.

Hắn rất xinh đẹp, hôn trộm môi một nam nhân xinh đẹp như vậy, thật là bất nhân bất nghĩa với lão thiên, nhưng lão thiên cũng nên đối nàng phá lệ khai ân một lần đi. Có thể hay không đừng cho nàng bị báo ứng?

Chí ít, nàng hiểu được, một nghìn năm trước người mà hắn thích thật sự là nàng.

Như vậy, kỳ thật nàng cũng được tính là một nữ nhân hạnh phúc???






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play