Edit : Thiên Nguyệt

Người đang đứng chắn ánh sáng, là một tiểu nam hài mặt mũi thanh tú, y phục may bằng vải thô, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, nắm trong tay mộc kiếm, không biết vì sao nhãn tình còn hồng hồng. Thoạt nhìn giống như hung dạng của một sát thần.

Nàng ngơ ngác nhìn hắn, lập tức chỉ chỉ cổ họng của mình, rồi lấy tay chỉ lên mặt đất khoa tay múa chân: “Khi ta tới, nàng đã chết rồi. Không tin ngươi xem“

Nam hài nhìn chăm chú, lại nhìn thấy từ lỗi ta của tử thi đang chảy ra rất nhiều nước, rõ ràng là chết chìm.

“Ngươi do thấy nàng đã chết nên mới uống máu?” – Mộc kiếm trong tay nam hài nới lỏng một chút.


Nàng có chút buồn cười nhìn hắn, lấy tay viết viết: “Ta là một yêu quái tốt.”

“Tỷ tỷ ta cũng thường xuyên nói như vậy. Người có người tốt kẻ xấu, yêu cũng có yêu tốt yêu xấu. Ta sẽ không tổn thương ngươi” – Nam hài nói xong, liền buông kiếm – “Lau sạch sẽ ngươi máu trên miệng, ngươi cũng làm nhanh lên rồi đi đi. Lần sau có uống máu, tìm một chỗ không có ai. Ta thấy ngươi cũng không có sức mạnh gì, nếu gặp phải kẻ khác, sớm đã đánh ngươi hồn phi phách tán.”

Không có lau sạch sẽ sao? Nàng vội vã kéo ống tay áo của mình, mạnh mẽ chà xát môi.

Tiểu quỷ, yêu với quỷ vốn là bất đồng. Thế làm sao hồn phi phách tán dễ dàng như vậy được? Còn nói nàng không có sức mạnh, hắn thì minh hiển hơn nàng sao?

Nàng hướng hắn xá một cái, tự ý bỏ đi, đi đến cửa ngõ, lại cảm thấy có chút kỳ quái, ngõ nhỏ đó là một ngõ cụt, hài tử đó ở trong đó thì ra đường nào. Một con người thì đứng đó làm gì?

Nàng liền quay lại, phát hiện hài tử đó không biết từ nơi nào lấy ra một cái thang, bắt lên tường.

Quả nhiên là bắt vào ngôi chùa.

Hài tử đó hét lên, cả giận mà nói: “Ngươi còn không đi!”

Nàng chỉ chỉ cây thang: Ngươi đang làm gì?

Nàng viết lên mặt đất, Có cần giúp đỡ hay không?

Nam hài do dự một khắc, thần sắc hết sức kỳ quái, ngẩng đầu nhìn nàng: “Yêu quái, phải hay không không dễ dàng chết?”


Nàng cười, viết: trường sanh bất lão.

“Như vậy thì dù ta có chết, cũng không liên luỵ ngươi” – Nam hài càng nói càng kỳ quái – “Ngươi tên gọi là gì?”

Tên ư?

Nàng hơi ngớ người, suốt mấy trăm năm rồi, không có ai hỏi nàng vấn đề này. Cái danh tự đó, có lẽ đã bị thời gian hủy hoại cả rồi.

“Tịch Tinh” – Nàng viết lên mặt đất.

Đây là danh tự mà cái thần linh trên Bất Chu sơn dành cho nàng. Là một ngôi sao sáng trong đêm tối, mãi mãi bất diệt, mãi mãi cô đơn.

“Yêu quái cũng có danh tự dễ nghe như vậy” – Nam hài thở dài, có chút lão thành – “Ta gọi là Vô Zá, chính là giống như ngươi đã chứng kiến, ta đang đi làm một việc có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi nguyện ý đi cùng ta sao?”

Có nguyện ý hay không? Nàng quay đầu, nghĩ lại nghĩ. Vạn nhất nếu thật sự phải mất mạng, chuyện kế tiếp thế nào là hảo? Nhưng hiện tại, nàng không thể nhìn Vô Xá một mình chịu chết, tuy rằng không biết rõ sự tình là gì, nhưng sắc mặt tiểu hài này vô cùng trầm trọng.

“Ngươi thật là không sảng khoái, nói giúp ta là ngươi, thế mà lại nghĩ lâu như thế!” – Vô xá dù sao cũng là một tiểu hài, rất dễ kích động.

Tịch Tinh gật đầu, chỉ chỉ cây thang.


Là trèo lên?

“Hôm nay là ngày được chọn để tế vu nữ, tỷ tỷ ta không may bị tuyển đi. Một lát nữa khi đưa ra quyết định cuối cùng sẽ đem ai làm vật tế, vạn nhất tỷ tỷ ta bị chọn, nàng liền trở thành tế vật hy sinh, ta nhất định sẽ cứu nàng!” – Vô Xá biểu tình kịch liệt trầm thống.

Nhân tế?!

Nhãn tình Tịch Tinh hơi xuất thần, là nguyền rủa điều nặng nề gì, lại sử dụng đến cả nhân tế sao?

“Ta đi cùng ngươi. Một khi có nguy hiểm, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.”

Nàng viết nhanh chóng trên mặt đất.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play