"Vâng." Mao Lợi đi đến bên phải Thượng Quan Băng Nhi ngồi xuống.

Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt, hắn phát hiện Mao Lợi trung đội trưởng tựa rất không thích tên thiếu niên anh tuấn kia, cũng chẳng thèm nhìn hắn cái nào, đi thẳng đến vị trí mình ngồi xuống, mặt không đổi sắc.

Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy Thanh nhìn nhau một cái, lông mi Chu Duy Thanh nhẹ nhàng giật giật lên về phía nàng, động tác nhỏ này nhìn qua thực tự nhiên, người khác sẽ không quá mức chú ý, nhưng Thượng Quan Băng Nhi thân là Thiên Châu Sư, lại là cung tiễn thủ, nhãn lực mạnh mẽ đến đâu? Hơn nữa nàng lại rất quen thuộc với Chu Duy Thanh, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia căm tức. Có đôi khi nàng thực hận không thể hảo hảo đánh người này một chút.

"Chu Tiểu Béo, ngươi đứng đằng sau ta, từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức trở thành thân binh đầu tiên của bản doanh trưởng." Thượng Quan Băng Nhi hung hăng trợn mắt với Chu Duy Thanh một cái, sau đó ngữ khí thập phần bình tĩnh phân phó.

"Tuân lệnh!" Chu Duy Thanh đáp ứng một tiếng, đi đến phía sau Thượng Quan Băng Nhi. Làm thân binh của nàng cũng tốt, chưa nói đến dễ dàng học tập tri thức của Thiên Châu Sư hơn, chỉ riêng việc sớm chiều ở chung cũng làm cho Chu Duy Thanh rất mãn nguyện, may là đứng trước mặt nhiều người như vậy, người này thu liễm lại được vài phần, đáy mắt chỉ toát ra một tia đắc ý thôi.

"Chờ một chút." Đúng lúc này, một cái âm thanh phản đối vang lên. Chu Duy Thanh cũng không thể không thừa nhận thanh âm người này thật không sai. Người nói đúng là tên trung đội trưởng anh tuấn kia.

"Như thế nào? Tiêu đội trưởng có vấn đề gì sao?" Thượng Quan Băng Nhi quay đầu nhìn về phía thanh niên anh tuấn kia, vẻ oán hận nhất thời biến mất, ánh mắt bình tĩnh lại, thậm chí còn tương đối nhu hòa.

Thanh niên được xưng là Tiêu đội trưởng kia hơi hơi vuốt cằm, không chút che dấu loại ánh mắt nóng bỏng của mình khi nhìn Thượng Quan Băng Nhi, nói: "Doanh trưởng, lấy thân phận của ngài cần một gã thân binh là đương nhiên, nhưng là, làm thân binh của ngài, chẳng những có thể đủ vì ngài xử lý một ít sự vụ đơn giản hằng ngày, đồng thời còn có trách nhiệm việc bảo hộ ngài. Chu Tiểu Béo này chỉ là một gã tân binh, chỉ sợ không thể kham nổi việc này a?"

Thượng Quan Băng Nhi chỉ cần không phải đối mặt với Chu Duy Thanh sẽ không dễ dàng mất đi bình tĩnh, mỉm cười, nói: "Tiêu đội trưởng cho rằng, ta cần thân binh bảo hộ sao? Như vậy ngươi đề cử người nào?"

Khi Tiêu đội trưởng kia mở miệng, Chu Duy Thanh cũng đã dừng chân lại, trong lòng cảnh giác hơn nhiều, chỉ sợ bất luận là ai đều có thể nhìn thấy rõ tình ý của Tiêu đội trưởng kia với Thượng Quan Băng Nhi. Chu Duy Thanh không khỏi nhìn hắn thêm vài lần, oán thầm: Sao người này lại sở hữu một khuôn mặt của kỹ nữ như vậy? Vẫn thường nói tiểu bạch kiểm không một ai hảo tâm, vừa nhìn đã thấy không phải thứ tốt rồi.

Nguyên bản hắn cũng không có hy vọng xa vời gì với Thượng Quan Băng Nhi, nhưng từ sau khi hắn trở thành một danh Thiên Châu Sư, Chu Duy Thanh của chúng ta - Chu Tiểu Béo thân binh đã "hiên ngang lầm liệt" tự xem Thượng Quan Băng Nhi là người của hắn rồi. Đương nhiên, phần suy nghĩ tuyệt không nên xuất hiện trên người một thiếu niên 13 tuổi này, chắc hẳn hắn sẽ không bao giờ biểu hiện ra ngoài.

Nghe Thượng Quan Băng Nhi hỏi lại, Tiêu đội trưởng nghiêm mặt nói: "Lấy thực lực của doanh trưởng tự nhiên không cần một cái thân binh nho nhỏ bảo hộ. Nhưng một tân binh ngay cả việc biết bắn tên hay không cũng là vấn đề, đi theo doanh trưởng ra ngoài chẳng phải là đánh mất thể diện của ngài sao? Huống chi, cho dù ngài không cần thân binh bảo hộ, trên chiến trường thân binh cũng phải đuổi kịp được bước chân của ngài. Ta, Tiêu Sắt nguyện bỏ đi chức vụ trung đội trưởng mà đi theo bên cạnh doanh trưởng, thề dù chết cũng bảo hộ doanh trưởng chu toàn."

Lời nói vị Tiêu đội trường này quả thật hùng hồn cảm động, bộ dáng thấy chết không sờn kia làm Chu Duy Thanh cũng thiếu chút nữa cũng bị cảm động. Trong lòng thầm mắng: Không giả vờ thì chết à?

Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng cười, nói: "Đa tạ ý tốt của Tiêu đội trưởng, nhưng Tiêu đội trưởng thân là trụ cột của tam doanh chúng ta, làm sao ta nỡ bắt ngươi qua đảm nhiệm chức vụ thân binh nho nhỏ đây? Về phần Chu Duy Thanh, tuy hắn là tân binh, nhưng qua mấy ngày khảo niệm, hắn cũng coi như một tài năng, trước kia cũng đã luyện tập qua cung tiễn, đảm nhiệm chức vụ thân binh cũng đủ rồi."

Tiêu Sắt nhíu mày, nói: "Doanh trưởng, ta xem không bằng như vậy đi, chúng ta để cho tân binh Chu Tiểu Béo này triển lãm một chút năng lực của hắn ở đây đi, như vậy chúng ta cũng yên tâm hơn."

Thượng Quan Băng Nhi vẫn một bộ dáng không mặn không nhạt, đối với việc Tiêu Sắt không chịu nghe theo ý nàng vẫn chưa biểu hiện ra cường thế của thượng cấp: "Tốt, cứ như lời Tiêu đội trưởng nói đi. Nhưng không biết Tiêu đội trưởng tính khảo nghiệm thân binh của ta ra sao?" Bên ngoài ôn hòa không có nghĩa là trong lòng nàng cũng vậy, tại đệ tam doanh, tuy nàng là doanh trưởng, nhưng lực ảnh hưởng của Tiêu Sắt còn lớn hơn nàng. Thậm chí tước vị cũng không kém nàng, lại có thực lực làm cho Thượng Quan Băng Nhi phải kiêng kị nữa.

Tiêu Sắt đứng lên, tùy tay lấy ra một thanh trường cung ngay bên cạnh. Thanh trường cung của hắn cùng loại với Thượng Quan Băng Nhi, màu tím. Loại chất liệu này Chu Duy Thanh biết rất rõ.

Thiên Cung Đế Quốc Tinh Thần Sâm Lâm, Tinh Thần Mộc lớn hơn mười năm là có thể dùng để chế tạo trường cung. Nhưng nói như vậy, trường cung mà quân đội sử dụng lại là ít nhất hơn ba mươi năm, bởi chỉ có như vậy, Tinh Thần Mộc lúc này mới đủ cứng cỏi. Mà loại trường cung màu tím Tiêu Sắt và Thượng Quan Băng Nhi sử dụng, cũng dùng tài liệu là Tinh Thần Mộc, chẳng qua là loại Tinh Thần Mộc đã ngoài trăm năm.

Tinh Thần Mộc thân mình màu đỏ sậm, sau trăm năm chuyển hóa thành màu tím, hoa văn tinh tế như lông trâu. Nếu cẩn thận quan sát còn có thể nhìn thấy một ít quang điểm màu vàng, đó cũng là một trong những nguyên nhân có cái tên Tinh Thần Mộc, loại trăm năm Tinh Thần Mộc đặc thù này được xưng là Ngưu Mao Kim Tinh.

Tinh Thần Mộc sinh trưởng quá trăm năm, chất sẽ bay vọt, dẻo dai và cứng cỏi hơn nhiều. Tinh Thần Cung dùng trăm năm Tinh Thần Mộc chế tác, sức kéo ít nhất hơn Tinh Thần Cung bình thường ba lần, sức kéo cần vượt qua 100 kg mới có thể sử dụng. Cũng vì thế, tầm bắn của nó cũng xa hơn, khoảng cách công kích hữu hiệu đạt ngoài năm trăm mã, nếu thúc dục Thiên Lực, thậm chí có thể xa hơn nữa. Bởi vậy nó cũng được gọi là Tử Thần Cung, mỗi một thanh Tử Thần Cung giá trị ngoài trăm kim, căn cứ phẩm chất khác nhau, giá cả cũng khác nhau. Thứ này không phải một gã trung đội trưởng bình thường có thể sử dụng, cho dù là Thiên Cung Đế Quốc, nơi lấy cung mà nổi tiếng cũng thế, thường chỉ có doanh trưởng mới được trang bị thứ này.

Tiêu Sắt cầm Tử Thần Cung của mình đi đến trước mặt Chu Duy Thanh, trước mặt, tựa cười tựa không nhìn hắn, nói: "Chu Tiểu Béo phải không? Chỉ cần ngươi có thể kéo được thanh Tử Thần Cung của ta liền chứng minh ngươi có tư cách làm thân binh của doanh trưởng. Thử xem a, ngươi có thể dùng cả khí lực bú sữa mẹ của ngươi cũng được, bất quá, cũng đừng dùng sức quá độ, vạn nhất tiểu ra quần cũng không tốt lắm đâu."

Lời của Tiêu Sắt nhất thời làm cho nhóm "vô mao tiểu đội trưởng" cười vang. Nhất là mười tên tiểu đội trưởng ngay gần hắn, cười ngửa tới ngửa lui, không chút nào đem Thượng Quan Băng Nhi doanh trưởng để vào trong mắt.

Chu Duy Thanh vẻ mặt tò mò nhìn Tử Thần Cung trong tay Tiêt Sắt, lại nhìn nhìn Thượng Quan Băng Nhi, vẻ mặt mê hoặc: "Doanh trưởng, đây là loại cung gì a! Sao lại không giống cung của chúng ta? Chẳng lẽ quân đội của chúng ta chỉ được cung cấp hàng vỉa hè đổ nước sơn vào thôi sao?"

Thượng Quan Băng Nhi nhìn Chu Duy Thanh một cái, tức giận nói: "Tiêu đội trưởng bảo ngươi thử thì ngươi cứ thử, nói nhảm nhiều vậy."

Chu Duy Thanh lúc này cũng đã tiếp nhận Tử Thần Cung trong tay Tiêu Sắt, trong lòng âm thầm cười lạnh. Đối với loại Tử Thần Cung này hắn càng quen thuộc hơn cả Tinh Thần Cung. Lúc trước, vì có thể kéo được cây cung này mà hắn luyện chừng hai năm, ở phủ nguyên soái, bình thường luyện tập hắn đều sử dụng Tử Thần Cung. Đó cũng là vì sao ngày hôm đó Thượng Quan Băng Nhi bảo hắn bắn thử hắn lại bắn có chút sai lệch là vì vậy, loại Tinh Thần Cung bình thường hắn đã rất lâu không đụng đến nên không thích ứng kịp. Hai năm đó, mỗi ngày luyện tập kéo cung, cánh tay hắn không biết đã sưng lên bao nhiêu lần, cho dù là trời gió to mưa lớn, Chu Đại nguyên soái cũng không cho hắn nghỉ ngơi. Chu Đại nguyên soái nói: "Cho dù ngươi là một phế vật, cũng là Chu Thủy Ngưu ta sinh ra phế vật, nếu ngay cả cái cung cũng không dùng được, lão tử sẽ đánh ngươi thành hình cung."

Sức nặng của Tử Thần Cung cơ hồ là gấp hai lần Tinh Thần Cung bình thường, chừng 20kg, coi như khá nặng, Chu Duy Thanh nhìn qua có vẻ rất gian nan mới giơ lên được thanh Tử Thần Cung lên, nghi hoặc nói với Tiêu Sắt: "Tiêu đội trưởng, thanh trường cung màu tím của ngươi nặng quá a! Lam sao dùng được giờ?"

Tiêu Sắt khinh thường hừ một tiếng: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn kéo được Tử Thần Cung của ta? Cho dù ngươi bú thêm sữa mẹ một lần nữa cũng không kéo nổi đâu cưng à. Ngươi cầm cho đàng hoàng vào, nếu rớt xuống cũng đừng trách ta ác."

"Nga." Chu Duy Thanh vẻ mặt hàm hậu, nhìn qua muốn bao nhiêu chất phác thì có bấy nhiêu ngay, giống như thanh niên mộc mạc ở nông thôn chưa bao giờ bị lây hơi hướm của con buôn nơi thành thị vậy.

Một bên đáp ứng, một tay cầm cung, một tay kéo dây, chỉ thấy dây cung kia không chút di động, mặt của hắn cũng đã đỏ bừng, cứ như thật sự là dùng đến khí lực bú sữa mẹ rồi vậy.

Tiêu Sắt ngay cả nhìn cũng lười nhìn Chu Duy Thanh hơn một cái, quay đầu nói với Thượng Quan Băng Nhi: "Doanh trưởng, ngươi cũng thấy đó. Chu Tiểu Béo này ngay cả Tử Thần Cung của ta cũng kéo không ra, lấy tư cách gì làm thân binh của ngươi đây?"

Không đợi Thượng Quan Băng Nhi mở miệng, Mao Lợi trung đội trưởng lại nhịn không được: "Tiêu đội trưởng, Chu Tiểu Béo vừa mới gia nhập quân đội không lâu, hắn có thể sử dụng bình thường trường cung, đã là tương đương không sai rồi, Tử Thần Cung đừng nói là hắn, cho dù các vị đang ngồi đây cũng không dám nói tất cả đều có thể kéo được a."

Tiêu Sắt liếc mắt nhìn hắn, trong mắt rõ ràng toát ra một tia hàn ý, lại là căn bản không để ý tới Mao Lợi, coi như hắn là không khí, ánh mắt vẫn nhìn Thượng Quan Băng Nhi như trước, chờ câu trả lời của nàng.

Thượng Quan Băng Nhi bây giờ chỉ thầm nghĩ làm một chuyện duy nhất, đó là xông lên nhéo Chu Tiểu Béo một cái, tuy nàng còn không biết đến cả lực lượng của Thể Châu hắn cũng đã có thể sử dụng rồi, nhưng lấy sự tăng phúc của thân thể khi thức tỉnh Thiên Châu kia, đừng nói là kéo một thanh Tử Thần Cung, cho dù là gấp hai, gấp ba cũng dư sức. Thể Châu tăng phúc của hắn lại là lực lượng hệ, nhưng người này lại giả vờ như thật, nhìn khuôn mặt hắn đỏ lên, thần tình có vẻ lo lắng làm Thượng Quan Băng Nhi tức giận đến nỗi sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

"Tiêu đội trưởng, Chu Tiểu Béo còn chưa từng buông tha cho, chúng ta không ngại chờ một chút." Vừa nói, nàng cũng đứng lên, nhưng chưa đi về phía trước, chỉ là ánh mắt nhìn Chu Duy Thanh trở nên "hung ác" lên.



Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy trong tai có chút ngứa ngáy, một tia thanh âm nhỏ bé yếu ớt như tiếng ruồi kêu đã vang lên: "Thối Chu Tiểu Béo, ngươi còn giả bộ nữa ta liền đánh ngươi, sống hay chết ngươi tự chịu."

Thượng Quan Băng Nhi nghĩ rằng trải qua sự uy hiếp của nàng, Chu Duy Thanh nhất định không dám giả bộ nữa, nhưng ai biết khi nàng nói những lời này xong, Chu Duy Thanh lại buông tay. Hơn nữa lại thở hổn hển từng ngụm một, bộ dáng mệt mỏi vô cùng.

Tiêu Sắt khinh miệt nói: "Doanh trưởng, ngài thấy được a, hắn rõ ràng không có khả năng kéo ra Tử Thần Cung , ta nghĩ, ngài cũng nên thu hồi mệnh lệnh đã ban ra ."

Thượng Quan Băng Nhi nắm tay nắm chặt lại, nếu không cố kỵ thân phận nàng cũng đánh hắn một trận rồi.

"Ai nói ta không thể kéo ra thanh Tử Thần Cung này, vừa rồi chỉ là thân thể còn chưa vào trạng thái tốt nhất mà thôi. Chỉ cần thử một lần nữa nhất định được." Chu Duy Thanh một bên thở hổn hển, một bên không phục nói. Thậm chí ở trên trán thật sự có một tầng mồ hôi.

Tiêu Sắt ha ha cười, hai tay để sau lưng, nhìn có vẻ hết sức tiêu sái: "Cho dù ngươi thử thêm một trăm lần nữa cũng kéo không nổi, ngươi cho là Tử Thần Cung là loại người hạ đẳng như ngươi có thể sử dụng sao?"

Chu Duy Thanh vẻ mặt bi phẫn nói: "Người hạ đẳng thì sao vậy? Người hạ đẳng không phải là người à? Ai nói ta không dùng được, ta nhất định có thể kéo ra, ta với ngươi cá không? Nếu ta kéo không ra, ta liền đập đầu chết tại chỗ."

Lúc này, Mao Lợi cũng không có hé răng, bởi vì ngay cả hắn cũng nhìn ra một ít manh mối. Tuy rằng hắn không tiếp xúc nhiều với Chu Duy Thanh như Thượng Quan Băng Nhi, nhưng cũng biết tiểu tử này cũng không phải thứ tốt lành gì, hơn nữa khi sáng hắn đã thử ra được lực lượng của Chu Duy Thanh cũng không sai, cho dù không thể kéo thanh Tử Thần Cung ra hết cỡ thành hình trăng tròn, nhưng kéo ra một ít thì vẫn dư dả mới đúng.

Tiêu Sắt hừ lạnh nói: "Vậy ngươi cứ thử đi, ta thật sự muốn nhìn ngươi có dám đập đầu chết tại chỗ hay không." Dưới ánh mắt hắn, chết một cái binh lính chẳng tính là cái gì.

Chu Duy Thanh cầm lấy Tử Thần Cung như muốn kéo, ngay khi hắn chuẩn bị phát lực, người này giống như đột nhiên nhớ đến cái gì. quay đầu lại nhìn Tiêu Sắt, nói: "Nếu là đánh đố, luôn luôn có tiền cược a. Nếu ta rớt ra, chẳng lẽ ngươi cũng đập đầu chết tại đây sao?" Bộ dáng hắn vốn hàm hậu, lúc này hỏi ra loại vấn đề như vậy lại càng làm cho người ta cảm thấy ngây thơ vô cùng.

Tiêu Sắt ngạo nghễ nói: "Ngươi là ai vậy, mạng ngươi cũng có thể so sánh với ta sao? Bổn đại gia có tước vị tử tước, nếu ngươi thật sự có thể kéo ra thanh Tử Thần Cung của ta, xem như thanh Tử Thần Cung này là tiền đặt cược của ta. Nếu ngươi kéo không ra, ta cũng không cần mạng của ngươi, ngươi quỳ ở đây bảo ta ba tiếng ông nội là được."

Chu Duy Thanh nghe xong lời Tiêu Sắt, dùng sức lắc đầu: "Mặc kệ, mặc kệ, thiệt. Cha ta nói qua, dưới gối nam nhi có hoàng kim. Thanh cung của ngươi nặng như vậy nhưng không bằng hoàng kim a. Nếu ngươi thua ngươi cũng phải quỳ xuống gọi ta là ông nội mới được."

Tiêu Sắt tự hỏi không có khả năng thua, nhìn Chu Duy Thanh vẻ mặt bướng bỉnh, khinh thường nói: "Chỉ cần ngươi kéo được, ta gọi ngươi thì sao? Nhanh đi, đừng làm trễ thời gian của ta."

"Hảo." Chu Duy Thanh nở nụ cười, ở trong mắt ngươi khác, thực hàm hậu. Nhưng ở trong mắt Thượng Quan Băng Nhi thì là vô cùng giả dối và đáng khinh. Nhưng mà nàng cũng không ngăn cản Chu Duy Thanh, trong lòng thậm chí có chút buồn cười.

Không đợi Chu Duy Thanh bắt đầu kéo, nhóm tiểu đội trưởng của Tiêu Sắt kia cũng đã nhao nhao lên, một gã hô: "Đừng phí sức nữa, nhanh gọi ông nội a. Có thể nhận trung đội trưởng của chúng ta làm ông nội, coi như là phúc khí của tiểu tử ngươi rồi.."

Chu Duy Thanh quay đầu nhìn về phía đội trưởng kia, làm bộ như không nghe: "Ngươi bảo ta gọi là gì?"

Đội trưởng kia trả lời theo bản năng: "Ông nội."

Chu Duy Thanh nở nụ cười, rất là thống khoái đáp ứng nói: "Ai, thực ngoan. Bất quá, nếu có một cái tôn tử như ngươi thật sự là do tổ tiên thiếu đức."

"Ngươi nói cái gì?" Lúc này đội trưởng mới hiểu được mình bị tân binh nhìn qua hàm hậu này đùa giỡn. Mạnh mẽ đứng dậy. Cũng đúng lúc này, Chu Duy Thanh mới cười lạnh một tiếng, dùng sức kéo, thanh Tử Thần Cung đặc thù có Ngưu Mao Kim Tinh kia trong nháy mắt bị hắn kéo thành hình trăng tròn.

Tiểu đội trưởng kia vừa đứng lên, đang muốn mắng lại, vừa lúc lại nhìn thấy thanh Tử Thần Cung bị Chu Duy Thanh kéo thành hình trăng tròn, trong nhất thời há hốc mồm, trong mắt lộ vẻ không tin. Không chỉ là hắn, tất cả đội trưởng và Tiêu Sắc cũng có biểu tình giống vậy. Riêng Tiêu Sắc càng như thấy quỷ, vẻ mặt giật mình. Phải biết rằng, người không có Thiên Lực, cơ hồ là không có khả năng kéo được thanh Tử Thần Cung này.

Chu Duy Thanh đem Tử Thần Cung kéo thành hình trăng tròn xong cũng không buông ra, vẫn bảo trì tư thế. Biểu tình hàm hậu, bi phẫn các kiểu lúc nãy đã biến mất, trong mắt chỉ còn lại vẻ giễu cợt, hét lớn về phía Tiêu Sắt một tiếng: "Quỳ xuống, gọi ông nội."

Chu Duy Thanh vừa nói xong, rầm một tiếng, tất cả trung đội tiểu đội trưởng của Tiêu Sắt vọt lên, vây hắn thành một vòng. Xem bộ dáng như muốn động thủ với Chu Duy Thanh.

Nhưng đúng lúc này, trong mắt Chu Duy Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn, dưới ông tay áo của hắn, Băng Chủng Phỉ Thúy như băng vụ mập mờ đã lặng yên hiện lên, hơn nữa trong nháy mắt liền truyền năng lực cho hắn.

Trong nháy mắt khi Thiên Lực hoàn thành câu thông với Thể Châu, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy Tử Thần Cung trong tay đã nhẹ như không, toàn thân đều tràn đầy một cảm giác lực lượng cường đại, theo bản năng, hai tay lại phát lực. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Tử Thần Cung trong tay thế nhưng lại bị hắn kéo gãy.

Tùy tay ném đi, Chu Duy Thanh ném thanh Tử Thần Cung như ném rác, giơ tay phải lên trước mắt nhìn nhìn, lại còn phủi phủi, khinh thường nói: "Còn tưởng rằng là thứ tốt, kéo một cái liền gãy đôi, cái này cũng gọi là cung?"

Nhóm vô mao tiểu đội trưởng đang chuẩn bị động thủ hoàn toàn bị chiêu thức ấy của Chu Duy Thanh làm đơ ra... Đây chính là Tử Thần Cung dùng chất liệu Tinh Thần Mộc trăm năm mà chế tác thành a! Giống như lời Mao Lợi trung đội trưởng nói, trong nhóm bọn họ có thể kéo được Tử Thần Cung đều ít ỏi không có bao nhiêu chứ đừng nói kéo đứt. Cái đó cần phải có lực lượng khủng bố đến đâu? Trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, không một ai dám động thủ.

"Đủ rồi. Các ngươi làm gì? Muốn bị quân pháp xử trí sao?" Thanh âm lạnh lẽo của Thượng Quan Băng Nhi vang lên, nhóm vô mao tiểu đội trưởng này mượn thế lui xuống, đều tự tản ra ngoài.

Thượng Quan Băng Nhi nhìn thoáng qua thanh Tử Thần Cung bị kéo gãy thành hai đoạn dưới đất, trong đôi ngươi màu xanh cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Sau đó mới nói với Tiêu Sắt: "Tiêu đội trưởng, ta nghĩ bây giờ cũng không cần chứng minh cái gì nữa a?"

Tiêu Sắt sắc mặt xanh mét, kia tuyệt đối là xanh trong trắng, trắng trong đen, hắn tuyệt đối không thể nghĩ đến mình lại bị một cái tân binh đùa giỡn, lại làm trò trước mặt Thượng Quan Băng Nhi, còn hủy Tử Thần Cung của mình.

Bất quá, hắn vẫn ngăn chặn lửa giận trong lòng, ngoài cười trong lòng không cười nói: "Hóa ra Chu huynh đệ là thâm tàng bất lộ, là ta có mắt không tròng. Chúc mừng doanh trưởng tìm được một vị thân binh đủ tư cách. Ngay cả Tử Thần Cung cũng bị kéo gãy, hiển nhiên không cần tiếp tục chứng mình. Doanh trưởng, vài ngày nữa là tân binh doanh đã bắt đầu, ta đi trước xử lý ít chuyện của tân binh a." Nói xong, hắn mang theo mười tên vô mao tiểu đội trưởng như muốn rời đi.

"Tiêu đội trưởng, ta nhớ rõ ngươi còn chưa thực hiện lời hứa, chưa quỳ xuống, lại chưa gọi ông nội, cứ như vậy mà đi a?" Chu Duy Thanh "âm dương quái khí" nói.

Tiêu Sắt nhìn hắn một cái, đột nhiên cười, hơn nữa thập phần gian trá: "Chu huynh đệ, vừa rồi ta chỉ nói là dùng Tử Thần Cung làm tiền đặt cược. Sau đó ta lại nói là gọi ngươi một tiếng thì sao? Chứ chưa nói gọi ngươi là gì? Càng chưa đáp ứng phải quỳ xuống, ngươi nếu muốn, ta đây gọi ngươi ba tiếng Chu Tiểu Béo là được. Về phần tiền đặt cược là Tử Thần Cung cũng chính ngươi hủy đi, liên quan gì đến ta? Chúng ta đi." Dứt lời, hắn vung mạnh tay lên, mang theo người của mình xoay người bước đi.

"Phi. Cái gì vậy?" Chu Duy Thanh nhìn Tiêu Sắt rời đi, ức chế nói. Dù sao hắn còn nhỏ một chút, cũng không chú ý đến trò chơi chữ này, người này hiển nhiên gian trá hơn hắn tưởng.

Bên kia, Tiêu Sắt đi ra quân trướng, vẻ tươi cười đã không còn sót lại chút gì, vẻ mặt xanh mét, nghiến răng khanh khách: "Đi thăm dò tên Chu Tiểu Béo này cho ta. Ta thật muốn xem nha đầu Thượng Quan Băng Nhi kia mời được tên như vậy từ đâu ra. Chẳng lẽ là hoàng thất?"

Tên tiểu đội trưởng gọi Chu Duy Thanh là "ông nội" thấp giọng nói: "Lão đại, ta xem tiểu tử này bất quá chỉ là khí lực lớn một chút, không cần phải hưng sư động chúng a. Tối nay ta đến chỗ hắn giúp ngài hết giận là được mà."

Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho là người mình thường có thể kéo gãy Tử Thần Cung sao? Nếu ta đoán không nhầm hắn hẳn là một gã Thể Châu Sư, hơn nữa tăng phúc lực lượng là chính. Tất cả Thể Châu Sư của Thiên Cung Đế Quốc ta cơ hồ đều biết, nhưng tên tiểu tử này không có trong đó, tra cẩn thận cho ta. Không chừa một dấu vết nào."



"Vâng."

Tiêu Sắt đi rồi, Thượng Quan Băng Nhi cũng cho Mao Lợi mang theo tiểu đội trưởng dưới tay hắn cũng rời đi, trước khi đi Mao Lợi cũng ngầm cho Chu Duy Thanh một ngón tay cái, trong mắt rõ ràng toát ra vẻ tán thưởng. Hiển nhiên, Tiêu Sắc thất thố làm hắn cực kỳ cao hứng.

Tất cả mọi người đi rồi, bên trong quân trướng cũng chỉ còn lại Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy Thanh.

"Chu Tiểu Béo, ngươi có thể câu thông với Thiên Châu à?" Thượng Quan Băng Nhi ngạc nhiên hỏi, không có người khác, nàng cũng không cần che dấu ý nghĩ của mình nữa.

Chu Duy Thanh một bộ dáng đương nhiên nói: "Đúng vậy! Đêm qua câu thông được rồi, phương pháp thu phóng Thiên Châu mà ngươi dạy ta rất đơn giản, thử qua một lần là được, sau đó ta lại thử câu thông với Thể Châu, Ý Châu, cũng coi như thuận lợi a."

Thượng Quan Băng Nhi trầm mặc , Ngự Châu Sư tu luyện thực dễ dàng như vậy? Đương nhiên không, nhất là Thiên Châu Sư, tu luyện càng thêm khó khăn. Nàng được xưng là Thiên Cung Đế Quốc thế hệ trẻ đệ nhất thiên tài, lúc trước luyện tập thu phóng Thiên Châu cũng dùng đến năm ngày mới được, mà câu thông Ý Thể song châu lại mười ngày nữa. Nhưng tên bề ngoài trung hậu nội tâm giảo hoạt này chỉ cần một buổi tối là được. Dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng cũng hiểu rằng tên thiên tài của mình so với hắn chẳng đáng kể tới.

Nàng cũng không biết, chẳng phải thiên phú của Chu Duy Thanh mạnh đến đâu, mà là công pháp như tự sát Bất Tử Thần Công của hắn có rất nhiều chỗ thần kỳ, mới giúp hắn thuận lợi nắm giữ kỹ xảo ban đầu của Thiên Châu Sư.

Mắt thấy Thượng Quan Băng Nhi nhìn mình ngẩn người, Chu Duy Thanh bước tới, cười hắc hắc nói: "Ta biết ta thực vĩ đại, nhưng ngươi cứ nhìn chằm chằm ta như vậy ta sẽ ngượng ngùng đấy."

Thượng Quan Băng Nhi tỉnh ngộ lại, khuôn mặt đỏ lên, bay lên đã một cước vào mông Chu Duy Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Tiểu Béo, ta muốn đánh ngươi lâu lắm rồi..."

Chu Duy Thanh nhất thời hiểu được tình huống mình không ổn, lập tức bày ra vẻ mặt hoảng sợ, bất quá Thượng Quan Băng Nhi làm sao lại bị lừa đây? Quyền cước bay đến ào ào như gió.

"Không cần a..."

Mười phút sau, Chu Tiểu Béo của chúng ta cuộn mình trên mặt đất như con tôm chín, toàn thân lạnh run, không ngừng rên rỉ, muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tựa hồ như tùy thời có thể tắt thở vậy.

Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt bất lực nhìn người này, kỳ thật nàng không có tấu hắn bao nhiêu, nhưng bổn sự giả vờ đáng thương của người này thật sự rất cao minh, biết rõ hắn giả vờ, lại có chút không nỡ "hạ thủ".

(từ giờ giữa 2 người này mình dùng từ tấu, từ đánh giữa 2 vợ chồng son này nghe nó không hay cho lắm, mọi người thông cảm - DG)

"Phốc xích" một tiếng, Thượng Quan Băng Nhi nhịn không được bật cười: "Đừng giả bộ nữa, nhanh đứng lên cho ta, hôm nay tha ngươi."

Một giây trước tựa như sắp chết, Chu Duy Thanh vừa nghe lời này, búng một cái đã "sinh long hoạt hổ" hẳn lên, tuy rằng trên mặt còn có mấy chỗ tím bầm, nhưng nhìn chung coi như có tinh thần. Từ nhỏ, hắn bị đánh cho lớn, năng lực chống đánh của hắn cũng không phải người bình thường có thể sánh bằng. Lần trước ở băng tuyền tiểu hộ gặp Đế Phù Nhã, nếu không phải hắn không tin Đế Phù Nhã dám thật sự dùng Ý Châu công kích, hắn cũng không đến mức chịu thiệt đến vậy. Cho nên, hiện tại, bất cứ lúc nào hắn cũng cẩn thận gấp đôi, Đế Phù Nhã công kích làm hắn hiểu được, trên thế giới này không có gì là không thể.

Thượng Quan Băng Nhi trừng mắt nhìn hắn: "Ai cho ngươi kéo gãy thanh Tử Thần Cung kia? Ngươi có biết giá trị của nó không? Tiêu Sắt đã cược với ngươi rồi, ngươi cứ cấm lấy dùng là được." Lớn lên từ gia đình nghèo, nhìn thanh Tử Thần Cung gãy đôi dưới đất, nàng vô cùng đau lòng.

Chu Duy Thanh "rung đùi đắc ý" nói: "Ta chả cần cung của hắn, ta sợ bẩn tay. Tiểu bạch kiểm này vừa nhìn đã thấy không phải thứ tốt. Nếu là cung của ngươi cho ta, ta nhất định sẽ cẩn thận giữ gìn. Mỗi ngày chỉ cần ngửi được hương khí ngươi lưu lại trên đó, tinh thần cũng hơn trăm lần a!"

Thượng Quan Băng Nhi xoa xoa nắm tay: "Ngươi lại đòi ăn đấm phải không?"

Thân thể Chu Duy Thanh nhất thời co ro lại, trợn mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi không phải vừa mới nói hôm nay sẽ không đánh ta nữa mà? Nếu thật sự muốn nuốt lời, thôi đến đây đi."

Thượng Quan Băng Nhi ngày càng cảm thấy mình chẳng có chút biện pháp gì với hắn, trình độ đáng khinh của hắn không thể dùng lẽ thường phán đoán được.

"Ít nói nhảm đi. Ngươi cũng đã câu thông với Thể Châu, Ý Châu. Vậy Ý Châu của ngươi là mấy loại thuộc tính nào?"

Nhắc đến việc tu luyện Thiên Châu Sư, Chu Duy Thanh đứng đắn được vài phần, nói: "Khi Thiên Lực của ta câu thông với Ý Châu, trước mắt sẽ nhìn thấy vài cái quang ảnh màu sắc khác nhau, ta đem tinh thần tập trung ở loại nhan sắc nào, thân thể sẽ có biến hóa tương ứng. Tổng cộng là năm loại nhan sắc. Ta đại khái phán đoán hẳn là: Màu xanh Phong Hệ, màu lam Lôi Hệ, màu đen Hắc Ám Hệ, màu bạc Không Gian Hệ. Còn một loại là màu xám, chỉ cần ta tập trung ý niệm vào nó, lập tức giống như muốn giết người vậy, Thiên Lực cũng tiêu hao rất nhanh, rất quái dị. Ta tạm thời gọi nó là Tà Ác thuộc tính." Hắn cũng không nói ra loại thuộc tính cuối cùng, không phải hắn không tin Thượng Quan Băng Nhi, mà hắn có thể khẳng định dù là Thượng Quan Băng Nhi cũng không biết được loại thuộc tính này là gì..

Nghe xong lời hắn, ánh mắt Thượng Quan Băng Nhi thoáng nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ: Thật không hiểu vì sao thuộc tính tốt như vậy lại xuất hiện trên người kia. Hơn nữa, ta còn nhân hắn mà..." (Chắc lại tăng thêm Thiên Lực hay thêm viên châu gì đấy sau đợt song tu... - DG)

Lắc đầu, Thượng Quan Băng Nhi tận sức làm cho mình không nghĩ đến chuyện hôm đó nữa, khi nhìn lại Chu Duy Thanh, ánh mắt đã có chút quái dị."

"Đi theo ta." Vừa nói, nàng vừa dắt Tử Thần Cung lên lưng, mang hai túi tiễn đi ra ngoài.

Chu Duy Thanh đi theo Thượng Quan Băng Nhi ra khỏi quân trướng, rất nhanh hai người đã ra khỏi doanh địa. Thượng Quan Băng Nhi quay đầu nhìn hắn, nói: "Dùng Phong lực lượng."

"Dùng kiểu gì?" Chu Duy Thanh mờ mịt hỏi.

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Đem ý niệm tập trung đến quang ảnh màu xanh của ngươi ấy."

Chu Duy Thanh dừng lại, phóng xuất bản mạng châu, sau đó đem Thiên Lực chậm rãi tiến đến Ý Châu, nhất thời lục sắc luân bàn lại xuất hiện trước mắt hắn, tinh thần tập trung đến khu vực màu xanh, hắn cảm thấy thân thể mình bỗng nhẹ đi, tựa hồ có một luồng khí lưu xoay quanh thân thể, khinh khinh phiêu phiêu thoải mái vô cùng. Trong vài loại thuộc tính Ý Châu của hắn, Phong Hệ là loại tiêu hao Thiên Lực ít nhất. Khi hắn thúc dục Ý Châu, luồng khí xoáy tại tứ đại tử huyệt cũng đồng thời gia tốc, nhanh chóng hấp thu thiên địa nguyên lực bổ sung tiêu hao.

Thượng Quan Băng Nhi rất có kiên nhẫn đợi Chu Duy Thanh sử dụng Ý Châu, toàn bộ quá trình ước chừng hai phút. Mắt thấy trên người Chu Duy Thanh khoác thêm một tầng lãnh đạm màu xanh, lúc này nàng mới bắt đầu, thanh quang chợt lóe, cũng dùng Phong lực, mang theo Chu Duy Thanh đi nhanh về phía trước.

Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh dùng năng lực của Ý Châu, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, mũi chân chỉ cần điểm trên mặt đất một chút, tự nhiên sẽ bay đến phía trước ba, bốn thước, chẳng những tốc độ nhanh hờn vài lần, hơn nữa lại chẳng mất sức chút nào.

Khó trách người nhiều muốn trở thành Ngự Châu Sư như vậy, năng lực của nó quả nhiên thần kỳ a! Chu Duy Thanh tò mò cảm thụ chỗ tốt mà Phong Hệ mang đến, trong lòng rất thích ý. Bất quá hắn cũng nhìn ra được chênh lệch của mình và Thượng Quan Băng Nhi, người ta nháy mắt liền sử dụng, căn bản không cần chuẩn bị như hắn.

Một lát sau, hai người cũng đã rời xa quân doanh hơn mười dặm, đến vùng ngoại thành của Thiên Cung Thành, chui vào trong Tinh Thần Sâm Lâm.

"Băng nhi, ngươi không phải muốn giết người diệt khẩu a?" Chu Duy Thanh một bên đi theo Thượng Quan Băng Nhi, một bên hắc hắc cười hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play