Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên dừng bước, ánh mắt tập trung nhìn về phía trước, Chu Duy Thanh thấy vậy sửng sốt nhìn theo nàng, chỉ thấy cách đó không xa, chịu trách nhiệm rút thăm cho đội Khắc Lôi Tây đế quốc là Bạch Cửu với tùy tùng của hắn Lạc Hiểu Dạ đang cùng với hắc y thiếu nữ nói chuyện gì đó. Nhìn bộ dáng của bọn hắn dường như đối với hắc y thiếu nữ vô cùng cung kính.
“ Nàng chính là nữ nhân lần trước đã tấn công chúng ta.” Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói.
“Ân?” Chu Duy Thanh trong lòng cả kinh. Mặc dù chuyện lần trước hắn không có tham dự vào, nhưng toàn bộ quá trình chiến đấu cũng đã nghe mọi người kể lại. Mặc dù ở trong trận chiến ấy, bọn họ đều có thương thế nặng nhẹ khác nhau, bản thân cũng thập phần mỏi mệt. Nhưng cho dù là dưới tình huống như thế, đối phương lấy một kích lực đả thương nặng toàn bộ Phỉ Lệ Chiến Đội, thì cũng cho thấy thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Với lại, theo mọi người miêu tả, Chu Duy Thanh lập tức đoán được hắc y thiếu nữ tự xưng là Tiểu Vu Nữ nhất định có được hai loại thuộc tính Hắc ám và Tà ác, mà nàng có thể huyễn hóa ra một loại thực vật phụ trợ công kích, đại biểu cho nàng rất có thể còn có Thuộc tính Sinh mệnh. Điều này cũng làm cho hắn liên tưởng đến một địa phương, đó chính là: Thiên Tà Giáo.
Tà Châu Sư có thuộc tính Tà ác khiến thiên hạ không dung, Tà Châu Sư có lực lượng mạnh như vậy cũng chỉ có khả năng lớn nhất là ở trong Thiên Tà giáo, huống chi nhìn qua nàng còn nhỏ tuổi như vậy. Rất có thể là nhân vật trọng yếu trong Thiên Tà Giáo.
Lúc này, Tiểu Vu Nữ và Bạch Cửu, Lạc Hiểu Dạ ở cùng một chỗ đối với Chu Duy Thanh mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì cả. Khắc Lôi Tây đế quốc không đủ gây uy hiếp, dù rằng đằng sau còn có Bách Đạt Đế Quốc ủng hộ, nhưng bọn họ dự thi lần này tối đa cũng chỉ là đội hình dự bị cho Bách Đạt Đế Quốc mà thôi. Nhưng nếu như có Thiên Tà giáo tham dự vào thì đây lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Sự cường đại của Thiên Tà giáo, Chu Tiểu Béo nhà ta đã cảm thụ qua một cách sâu sắc. Lúc trước hắn đã suýt mất cái mạng nhỏ của mình ở trên tay Minh Vũ.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt chú ý của Chu Duy Thanh, Tiểu Vu Nữ ngẩng đầu hướng nhìn sang bên Tiểu Béo, ánh mắt hai người đụng nhau trên không trung. Chu Duy Thanh thấy được nàng linh hoạt nhạy bén, lại ẩn chứa một sự thâm thúy kinh tâm động phách, mà Tiểu Vu Nữ cũng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của Chu Duy Thanh. Ngay sau đó, Tiểu Vu Nữ nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi bên cạnh Chu Duy Thanh, nhất thời ở trên vẻ mặt toát ra vài phần tò mò. Nàng cũng không quên trận chiến mấy ngày trước đó, mà ở trong trận chiến ấy không thấy Chu Duy Thanh xuất hiện.
Bạch Cửu cùng Lạc Hiểu Dạ cũng hướng ánh mắt tới hai người Chu Duy Thanh, vừa nhìn thấy hai người bọn họ, Bạch Cửu lập tức nói nhỏ vài câu bên tai Tiểu Vu Nữ, hiển nhiên là giải thích lai lịch của hai người Chu Duy Thanh.
Tiểu Vu Nữ có chút hứng thú, hướng Chu Duy Thanh tạo ra một nụ cười khả ái, ánh mắt thấp thoáng tình ý. Mà toàn bộ thời điểm này, Phì Miêu luôn luôn nằm ngủ ở trong lồng ngực của Chu Duy Thanh không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, trong lồng ngực của Chu Duy Thanh mà ngóc cái đầu nhìn ra, đôi mắt màu tím đậm đồng dạng cũng nghênh đón ánh mắt Tiểu Vu Nữ.
Thân thể mềm mại của Tiểu Vu Nữ nhất thời khẽ run lên khi nhìn đến Phì Miêu trong lồng ngực Chu Duy Thanh. Trong đáy mắt nàng chợt hiện lên vẻ khiếp sợ, bởi vì không thể tin được, thậm chí nàng còn xuất hiện một giây thất thần. Ngay sau đó, trên khuôn mặt nàng xuất hiện một tầng sương lạnh, khóe miệng toát ra một tia đùa cợt rồi xoay người bỏ đi.
Bạch Cửu khinh thường nhìn Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi giơ tay biểu lộ địch ý rồi cùng Lạc Hiểu Dạ lập tức đuổi theo Tiểu Vu Nữ.
Nhìn đám người hắn đi rồi, Chu Duy Thanh mới kéo tay Thượng Quan Băng Nhi nói: “ Xem ra lần này thật có chút phiền toái, nếu như Tiểu Vu Nữ chính là đại biểu cho Thiên Tà giáo ủng hộ Khắc Lôi Tây đế quốc thì về sau chỉ sợ Thiên Cung đế quốc chúng ta gặp nhiều phiền toái a”.
Thượng Quan Băng Nhi đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói: “Ta có nên tố giác bọn họ hay không? Vì Tà Châu Sư cả thiên hạ không dung, chỉ cần chúng ta tố giác thì cõ lẽ Khắc Lôi Tây đế quốc không thể tham gia Thiên Châu Đại Tái”.
Chu Duy Thanh lắc đầu nói: “ Không được, Thiên Tà giáo bị các quốc gia truy nã lâu như vậy cũng không thể đối xử hoà hảo với nhau, bọn nhất định có nhiều phương pháp che dấu. Nếu mà chúng ta có tố giác thì cũng là không thể điều tra ra được chân tướng của họ. Với lại nếu làm như vậy thì không khác gì chọc giận Thiên Tà giáo. Không chỉ là chúng ta về sau nửa bước khó đi, mà sẽ còn mang đến nhiều nguy hiểm cho đế quốc chúng ta. Không cần phải gấp gáp, thông qua Thiên Châu Đại Tái lần này có thể nhìn thấy Thiên Tà giáo ủng hộ cho Khắc Lôi Tây đế quốc thật hay không? Còn nói, Khắc Lôi Tây đế quốc không được Thiên Tà giáo xem trọng, nếu như bọn họ phải ủng hộ thì cũng chọn đế quốc lớn như Phỉ Lệ hoặc Bách Đạt đế quốc. Theo ta suy đoán thì Khắc Lôi Tây đế quốc cũng chỉ là bù nhìn mà thôi, mà mục tiêu lớn nhất của Thiên Tà giáo là thẳng tiến vào tứ cường trong Thiên Châu Đại Tái nhằm đạt được Thiên Châu Lệnh, như vậy chứng minh tại Thiên Châu Đảo có rất nhiều thứ tốt a”.
Điều chúng ta hiện phải làm, chính là thận trọng, không ngừng giành thắng lợi đồng thời chú ý đến biểu hiện của bọn họ trên Thiên Châu Đại Tái”.
Nghe lời nói của Chu Duy Thanh xong, trên mặt Thượng Quan Băng Nhi toát lên một tia mỉm cười nhu hoà, nói: “Tiểu Béo của Ta thật sự trưởng thành rồi a”.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, cúi đầu sát bên tai nàng, nói: “ Đúng vậy, ta thật sự trưởng thành, vậy có phải không cần tiếp tục hạn chế ta với nàng âu yếm? Ta nhất định thập phần cẩn thận, sẽ không để cho nàng có tiểu Tiểu Béo, được không?” (*-*)
Thượng Quan Băng Nhi cười khì một tiếng, nói: “Ngươi a, thật sự giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mới đàng hoàng được có hai ngày, bộ dáng vô lại kia đã lại lòi ra rồi. Thiên Châu Đại Tái trọng yếu đến nhường nào, ngươi hay nhất là bỏ cái tư tưởng xấu xa đi a”.
Chu Duy Thanh dương dương tự đắc nói: “Ta làm sao lại xấu xa a? Ta bất quá lại tiếp tực bộ dạng đứng đắn. Nói như vậy, sau khi Thiên Châu Đại Tái kết thúc, chúng ta có thể ….”. (-_*)
Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt đỏ lên, “Mau trở về đi, tất cả mọi người đang sốt ruột chờ đó”.
Trở lại Tửu điếm, Chu Duy Thanh nói lại tình huống phân tổ nói cho mọi người, khiến hắn có chút ngoài ý muốn chính là, vừa nghe cùng Bách Đạt Đế Quốc phân cùng một tổ, mọi người chẳng những không có buồn bực, ngược lại mỗi một người tất cả đều toát ra vài vị cảm xúc hưng phấn.
“Thật tốt quá, vận khí tên Duy Thanh quả là không thể tốt hơn a!” Tiểu Tứ vẻ mặt tán thưởng nói: “người mà ta muốn giáo huấn đúng là đám Bách Đạt đế quốc. Duy Thanh, ngươi trước tiên phải chiến thắng những trận đầu tiên để đến thời điểm đối mặt với Bách Đạt đế quốc, nhất định phải đánh cho bọn hắn tơi bời hoa lá cành. Ta đã nói với ngươi, nếu chúng ta tại võ đài Thiên Châu Đại Tái xử lý xong Bách Đạt đế quốc, coi như không thể vào được tứ cường, thì sau khi về nước cũng được đãi ngộ như những vị anh hùng rôi.”
Tuý Bảo xoa xoa tay nói: Ta như thế nào cảm thấy được thương thế của ta đã muốn hết sức bình thường a. Duy Thanh, mùi vị này quả thực là quá sung sướng. Không được, ta muốn đi tu luyện nhanh nhanh một chút, khi đối mặt với Bách Đạt đế quốc nhất định phải đánh một trận sướng tay mới được.”
Tiểu Viêm không nói nhiều như bọn họ, chỉ là thản nhiên nói: “ Ta đã khôi phục sáu, bảy thành, dù có tiếp tục thiêu đốt Sinh mệnh hoả diễm một lần nữa cũng không có vấn đề gì”.
Đáy mắt Lâm Thiên Ngao hiện lên một đạo hàn quang: “ Bách Đạt Đế Quốc, hừ, Bách Đạt Đế Quốc. Rất tốt”.
Chu Duy Thanh vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Như thế nào vừa nghe đến là bọn hắn, từng người các ngươi đều hăng tiết gà thế? Không cần khoa trương như vậy chứ.”
Tuý Bảo nói: “ Duy Thanh, ngươi là người của Thiên Cung đế quốc, với loại trận đấu đụng độ với Khắc Lôi Tây đế quốc thì ngươi sẽ như thế nào chứ hả?”.
Chu Duy Thanh không chút lựa chọn nói : "Vậy còn phải nói, đánh con mẹ nó."
Túy Bảo cười hắc hắc nói: "Đúng a! Chúng ta và Bách Đạt Đế Quốc là kẻ thù truyền kiếp, thù hận kia quả thật như núi cao biển sâu, thậm chí là giữa hai dân tộc đều có cừu hận. Thời điểm Chúng ta phương bắc chiến đấu với Vạn Thú đế quốc, Bách Đạt đế quốc ở phía sau đánh lén đã không biết bao nhiêu lần. Ta nói với ngươi, Phỉ Lệ đế quốc chúng ta còn thù Bách Đạt đế quốc sâu hơn cả đối với Vạn Thú đế quốc”.
Ô Nha xoẹt một chút đứng lên, liền đi ra ngoài. Chu Duy Thanh nhịn không được hỏi: "Ô Nha, ngươi định làm cái gì thế? "
Ô Nha đáp : "Mài búa, mài búa".
Vẻ mặt Diệp Phao Phao bi phẫn nói: “Các vị lão huynh, các ngươi không thể như vậy! Ta muốn ra sân! Duy Thanh, ngươi nói xem vận khí của ngươi mà không tốt nữa, nếu vòng thứ nhất rút thăm mà lại đánh với Bách Đạt đế quốc thì thật là tốt a.”
Chu Duy Thanh tức giận nói: “Ta ngất, đội trưởng tạm thời này cũng quá dễ làm rồi, vẫn còn muốn cái gì động viên trước khi chiến đấu sao? Xem bộ dạng xúc động của các ngươi kìa, gì cũng không nói nổi rồi. Nhanh, đi tu luyện thôi. Băng Nhi, chúng ta trở về phòng làm chút chút yêu đương đi”.
“Phi”. Băng Nhi mặt cười phớt hồng hôn hắn một cái, xoay người bỏ đi.
Từ sau khi mọi người bị thương ở trận chiến trước, vốn cảm xúc mọi người đều có chút trầm xuống, thông qua việc rút thăm lần này, ngược lại đều làm tinh thần bọn hắn trở nên hưng phấn, đây là một điều Chu Duy Thanh vô luận thế nào cũng thật không ngờ.
Thiên Châu Đại Tái cuối cùng cũng bắt đầu, toàn bộ có hai mươi bốn chiến đội, tại vòng thứ nhất tổng cộng sẽ có mười hai cuộc tranh tài, mỗi một tổ có sáu chiến đội từng cặp chiến đấu. Đều có ba cuộc tranh tài. Cùng ngày toàn bộ phải tiến hành xong tất, ba ngày sau lại tiếp tục tiến hành đợt thứ hai.
Thân là đội trưởng tạm thời, lúc này Chu Duy Thanh mang theo Phỉ Lệ Chiến Đội rời khỏi tửu điếm. Hiện tại hắn có chút buồn bực, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ thậm chí năm đội viên chính thức cũng không gộp đủ, tính cả Chu đội trưởng chúng ta thì cũng chỉ có bốn mạng mà thôi.
Ngày hôm qua vừa nghe nói trong tổ còn có Bách Đạt đế quốc tranh tài, mấy vị bị thương kia đang liều mạng tu luyện chữa thương, chiến ý đó cũng không phải là loại bình thường a. Dựa theo sự rút thăm thi đấu vòng thứ nhất, bọn họ tranh tài cùng Bách Đạt đế quốc ở lượt trận thi đấu thứ ba trong tổ. Hiện tại mấy vị bị thương cũng tranh thủ thời gian hồi phục thêm một ít sức lực, đợi đến lúc đó tham chiến càng thêm tốt. Vì vậy, cuộc tranh tài ngày hôm nay còn chưa phải đánh, Phỉ Lệ chiến đội cũng phải càng cố gắng hết sức. Dù sao, bốn người bọn họ cũng phải tham gia đánh liên tiếp năm trận, nhưng mà lặp lại nhiều trận như vậy cũng sẽ khiến cho thực lực suy yếu đi không ít.
Ngày hôm qua mà so sánh với ngày hôm nay thì quảng trường Trung Thiên náo nhiệt hơn hẳn. Ngay sáng sớm, xung quanh quảng trường cũng đã bị vây kín toàn bộ, nhìn đâu cũng thấy chật như nêm cối. Nếu như không phải phía quan viên Trung Thiên đế quốc đã an bài đầy đủ thông đạo chuyên môn cho hai mươi bốn chiến đội dự thi thì e rằng bọn họ muốn tới sân đấu tranh tài cũng không thể qua được.
Cùng so sánh với ngày hôm nay, thì rõ ràng không khí ngày rút thăm hôm qua có vài phần xơ xác tiêu điều hơn. Hôm nay, tất cả các chiến đội đều tới, kể cả bốn chiến đội hạt giống cũng đồng dạng có mặt. Mỗi chiến đội có ít nhất tám người, nhiều hơn thì mười người, chỉ riêng mình Chu Duy Thanh chúng ta dẫn dắt Phỉ Lệ chiến đội thì chỉ có bốn người mà thôi.
Khi Chu Duy Thanh mang theo ba người Thượng Quan Băng Nhi, Ô Nha, Diệp Phao Phao đi đến phòng nghỉ của Phỉ Lệ chiến đội thì không khỏi khiến các chiến đội khác ghé mắt nhìn, mà ngay cả bốn chiến đội hạt giống cũng không ngoại lệ.
Cho dù là bốn chiến đội hạt giống mang đến đều là năm đội viên chính thức cùng với ba đội viên dự bị, tổng cộng tám người đủ cả. Những người ở đây đều cho rằng, Phỉ Lệ chiến đội thật sự quá kiêu ngạo rồi. Chỉ có bốn người không nghi ngờ là đang muốn tuyên bố với người khác, bọn họ chỉ cần bốn người thi đấu là có thể đạt được thắng lợi trong cuộc thi đấu hôm nay.
Không thể nghi ngờ, sắc mặt khó coi nhất chính là Mễ Âu chiến đội – đối thủ ngày hôm nay của Phỉ Lệ chiến đội.
Độ da mặt dày của Chu đội trưởng chúng ta đã mang tác dụng mấu chốt. Bất luận là mọi người cảm thấy thế nào, hắn cũng giữ một bộ dạng như không quan hệ đến ta, đường hoàng đi đến ngồi xuống trong phòng nghỉ.
Phòng nghỉ đối mặt với sàn đấu cũng không có cái gì che chắn, nhìn bộ dạng khí thế, hào hùng lúc hắn ngồi xuống, mỗi người đều cảm thấy độ kiêu ngạo của Phỉ Lệ chiến đội lại tăng thêm một bấc.
Không lâu sau, tất cả hai mươi bốn chiến đội đã có mặt đầy đủ, ở phía xa, cũng có thể nhìn thấy trền đài chủ tịch cũng đã ngồi đầy người. Chu Duy Thanh liếc mắt lên đài chủ tịch một cái rồi lập tức thu hồi. Cảm giác quá cao cũng không phải là cái gì tốt, liếc mắt một cái này bị nhìn lại, làm cho hắn sợ đến mức sau lưng ứa đầy mồ hôi lạnh. Hắn không thể đoán ra thực lực cụ thể của những người trên chủ tịch đài, nhưng hắn có thể khẳng định, có ít nhất hai mươi người ở trên đấy có thực lực vượt qua Minh Vũ.
Đây là cái khái niệm gì? Nói cách khác, cường giả có tu vi vượt qua Thượng vị Thiên Tông trên chủ tịch đài có ít nhất là hai mươi người a! Đây chính là cường giả mà tùy tiện xuất ra một người cũng có thể chấn nhiếp quần hùng a.
Lúc này, trên đài chủ tịch, một người trung niên chừng bốn mươi tuổi chậm rãi đi lên phía trước đài. Người này mặc một thân long bào màu vàng sáng, đội mũ kim quan, được khảm những viên bảo thạch nhiều màu rực rỡ, thắt lưng được khảm mười tám khối mỹ ngọc trắng như tuyết. Tướng mạo của hắn không thể tả có bao nhiêu phần anh tuấn. nhưng làm cho người ta có cảm giác phong cách cổ xưa. Trong mắt tinh hoa nội liễm, mang theo vài phần trong suốt, làm cho người khác không thể nhìn thấu tuổi thọ chân thật của mình. Hắn cũng là một trong những người Chu Duy Thanh có cảm giác cường đại hơn Minh Vũ.
“Tất cả thanh niên tuấn tráng đến từ hai mươi bốn quốc gia, các người tốt! Ta là Thượng Quan Thiên Tinh – hoàng đế Trung Thiên đế quốc. Hoan nghiêng các ngươi đến Trung Thiên đế quốc tham dự Thiên Châu Đại Tái được tổ chức ba năm một lần này.” Âm thanh của hắn hết sức ôn hòa, nhưng giống như thủy ngân đang chảy, truyền ra không dứt, làm cho mỗi người đều có thể nghe rõ ràng hắn nói gì.
Xung quang sàn đấu, mọi người vội vàng đi ra, hướng tới đài chủ tịch hành lễ “Gặp qua bệ hạ.” Trong đó, tám gã đội viên đến từ Trung Thiên đế quốc lại càng quỳ một gối trên mặt đất.
Mà mấy chục vạn dân chúng xung quanh quảng trường Trung Thiên đồng thời quỳ rạp xuống đất, đồng thanh: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Vài chục vạn dân chúng đồng thời hò hét là rung động ra sao? Làn sóng âm thanh khổng lồ phóng lên cao, chỉ sợ Thiên Châu đảo trên không trung cách xa mấy ngàn thước cũng có thể nghe được. Đây chính là cái uy của hoàng đế đại quốc, cho dù Thượng Quan Thiên Tinh không có toát ra một chút uy nghiêm nào, khi hắn được vài chục vạn dân chúng tôn lên, hắn cũng đã trở thành tiêu điểm trung tâm duy nhất của quảng trường.
Chu Duy Thanh cũng hơi khom người, chỉ là có chút phát hiện khiến hắn kinh ngạc, bên cạnh vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi tựa hồ có vài phần hoảng hốt, “Băng Nhi, nàng làm sao vây?”
Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy âm thanh của hắn giống như nghe rất thoải mái.”
Lúc này, Thượng Quan Thiên Tinh trên đài chủ tịch đã muốn mở miệng lần nữa: “Quy tắc Thiên Châu Đại Tái trước sau như một, hôm nay là vòng thứ nhất. Hy vọng các chiến đột có thể thi triển hết sở trường, đạt được thành tích tốt.”
“Cuối cùng nếu tiến vào tứ cường, sẽ được phép lên Thiên Châu đảo tiến hành cuộc tranh tài cuối cùng, đồng thời, cũng sẽ nhận được phần thưởng từ Thiên Châu đảo. Sàn đấu trước mắt chính là sân khấu của các ngươi, nói đã nhiều như vậy. Thượng Quan Long Ngâm đâu?”
“Có thần!” Một lão giả từ một bên tiến lên từng bước, hướng Thượng Quan Thiên Tinh cung kính hành lễ.
Thượng Quan Thiên Tinh nói: “Long Ngâm, từ nay ngươi sẽ làm trọng tài trưởng, giám sát tranh tài. Tùy ngươi chủ trì người trong Thác Ấn cung làm trọng tài.
“Vâng, bệ hạ.”
Ánh mắt Thượng Quan Thiên Tinh lướt qua tuyển thủ dự thi của hai mươi bốn quốc gia, rồi đến mấy mươi vạn dân chúng đế quốc, trầm giọng nói: “Thiên Châu Đại Tái chính thức bắt đầu.”
"Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Trong tiếng hô vạn tuế, Thượng Quan Thiên Tinh lui trở lại chỗ ngồi trung ương trên đài chủ tịch, còn Thượng Quan Long Ngâm thay thế vị trí của hắn lúc trước.
Cùng so sánh với sự ôn hòa của Thượng Quan Thiên Tinh, Thượng Quan Long Ngâm lại vạn phần uy nghiêm, sắc mặt không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén giống như đao kiếm thực chất vậy.
Diệp Phao Phao thấp giọng nói: “Ta nghe nói Thượng Quan Long Ngâm chính là cung chủ Thác Ấn cung của Trung Thiên đế quốc. Tại Trung Thiên đế quốc cũng là nhân vật có tiếng tăm, mà nghe nói hắn xuất thân từ Hạo Miểu Cung. Còn có người nói, bản thân Hạo Miểu Cung chính là tạo thành từ người trong hoàng thất Trung Thiên đế quốc. Bởi vậy, Trung Thiên đế quốc tuy lớn, nhưng ngôi vị hoàng đế của Thượng Quan gia lại cực kỳ kiên cố.
Cung chủ Thác Ấn Cung Trung Thiên đế quốc – mấy chữ này làm cho Chu Duy Thanh vô cùng kinh hãi. Cung chủ của Thác Ấn Cung Phỉ Lệ đế quốc đã là một vị cường giả Thiên Vương cấp, hiển nhiên vị này phải lợi hại hơn mới phải. Với lại, vị Thượng Quan Long Ngâm này nhất định không phải là đệ nhất nhân ở Trung Thiên đế quốc, khi trên hắn còn có Hạo Miểu Cung. Quả nhiên không đi ra ngoài thì không biết thế giới to lớn đến nhường nào.
Ánh mắt Thượng Quan Long Ngâm uy nghiêm lướt qua, thế nhưng làm cả quang trường Trung Thiên yên tĩnh trở lại, phải biết rằng, ở đây chính là có vài chục vạn người a! Nếu như nhìn cẩn thận, nhất định có thể phát hiện ánh mắt cuồng nhiệt trong đám dân chúng.
“Vòng thứ nhất, tổ một trận thứ nhất, Trung Thiên đế quốc đối trận Thiên Phong đế quốc, một đội viên song phương lên sân, trọng tài Thác Ấn Cung lên sân.”
Dưới ánh mắt của mấy chục vạn dân chúng, đầu tiên là một gã mặc trường bào màu vàng nhạt ước chừng bốn mươi tuổi đi lên. Trên trường bào của hắn được tranh trí bằng chỉ màu bạc, ngay giữa ngực, chỉ bạc hoa lệ được thêu thành một chữ Trung(中) thật to.
Phòng nghỉ của Trung Thiên chiến đội cách một gian với phòng nghỉ của đám Chu Duy Thanh. Thân ảnh màu trắng lóe lên, một gã thanh niên thân hình cao lớn đã bước lên sàn đấu. Đấu phục của Trung Thiên chiến đội là màu trắng, hoa văn cùng loại với trường bào trên người trọng tài, chỉ bất quá trên hoa văn trên trang phục của của hắn được thêu bằng chỉ vàn, trên ngực cũng có một chữ trung như vậy.
Bên này đội viên Trung Thiên chiến đội vừa mới lên sân, bên kia Thiên Phong chiến đội đã có người hô lớn: “Chúng ta nhận thua.”
Trọng tài hướng bên Thiên Phong chiến đội xác nhận nói: “Các ngươi muốn nhận thua?”
“Vâng.”
Tên đội viên Trung Thiên chiến đội kia vừa nghe đối phương nhận thua, thần sắc cũng không có biến hóa chút nào, tựa hồ đã sớm dự liệu tình huống như vậy. Sau đó, hắn hướng trọng tài hành lễ, rồi tự nhiên bước xuống, trở về phòng nghỉ của đội mình.
Dựa theo trình tự thi đấu, hôm nay bốn trận thi đấu đầu tiên được an bài là bốn chiến đội hạt giống lần lượt ra sân, sau đó mới đến những chiến đội khác.
Đối mặt với chiến đội hạt giống mà nhận thua tuyệt đối không phải là chuyện có gì sỉ nhục, mà là lựa chọn thông minh. Muốn chiến thắng chiến đội hạt giống cơ hồ là chuyện không thể nào. Cho dù có ý định liều một phen, tuyệt cũng sẽ không ở trong vòng đấu loại. Tránh đi phong mang, giữ lại thực lực đối mặt với đối thủ kế tiếp. Tranh thủ đạt được vị trí thứ hai trong tổ cũng là ý nghĩ của đại đa số các chiến đội.
Quả nhiên, tại ba cuộc tranh tài kế tiếp, ba chiến đội hạt giống khác cũng không chiến mà thắng, dễ dàng đạt được thắng lợi vòng thứ nhất.
Kế tiếp, chính là mỗi tổ của trận thứ hai so tài. Lúc này trọng điểm của vòng thứ nhất mới thật sự triển khai.
Chu Duy Thanh thờ ơ lạnh nhạt ngồi trong phòng nghỉ, nhìn hai chiến đội tổ thứ nhất thi đấu trận thứ hai, trong lòng thầm giật mình. Hai chiến đội này đều đến từ tiểu quốc, nhưng thực lực lại tương đối bất phàm. Trong năm người xuất chiến, song phương đều là hai gã Ba châu, ba gã Bốn châu. Ở trong Thiên Châu Sư dưới ba mươi tuổi thì thực lực cũng đã cường đại. Với lại kỹ xảo chiến đấu của bọn họ cũng tương đối khá. Trên sàn đấu đánh đến mức hoa rơi nước chảy, thiên lực tung hoàng. Phải biết rằng, thứ hạng của hai chiến đội này trong hai mươi bốn chiến đội cũng chỉ là đội sổ.
Cuối cùng, cuộc tranh tài này cũng kết thúc với một chiến đội thắng hiểm với tỉ số 3-2.
Thời điểm đến trận thứ hai của tổ thứ hai tranh tài, Chu Duy Thanh cũng không có tiếp tục nhìn, bởi vì, trận thứ hai của tổ thứ ba chính là bọn hắn phải xuất chiến.
“Ô Nha, ngươi trận đầu. Phao Phai, ngươi trận thứ hai. Trận thứ ba hai đấu hai, ta cùng Ô Nha tiến lên.” Làm đội trưởng tạm thời, Chu Duy Thanh rất nhanh liền an bài.
Mặc dù không cho mình tham gia, nhưng Thượng Quan Băng Nhi lại không một lời oán giận, chỉ điềm tĩnh ngồi bên cạnh Chu Duy Thanh. Đối với nam nhân của mình, nàng tuyệt đối ủng hộ hết mình.
Trận thứ hai kết thúc khá nhanh, bởi vì trong đó đó một chiến đội thực lực không hề kém hơn Phỉ Lệ chiến đội – Cách Lý Sai Nặc chiến đội. Bọn họ đã cho thấy thực lực cường hãn, trong bốn người lên sàn đấu, hai người Bốn châu, hai người Năm châu, dễ dàng đạt được thắng lợi.
Sau mỗi một cuộc tranh tài chấm dứt, trọng tài trên sân đều đổi một người khác. Lúc này, một gã trọng tài mới lên sân, cao giọng nói: “Tổ ba trận thứ hai, Phỉ Lệ chiến đội đánh với Mễ Âu chiến đội. Đội viên song phương thi đấu trận đầu lên sân.”
Ô Nha đã sớm có chút không chờ được, bước dài ra, đi đến trước sàn đấu cũng không bước lên bấc thang. Chân phải nàng đẫm thật mạnh trên mặt đất, cả người phi lên, rơi xuống trên sàn đấu.
Tức thời Chu Duy Thanh liền lấy hai tay bưng lỗ tai lại, ngay sau đó, một tiếng nổ ầm trời rung động toàn trường vang lên.
Không sai, chính là một tiếng nổ vang thật lớn, âm thanh đó phát ra khi Ô Nha đáp xuống dưới lôi đài. Trọng lượng cơ thể nàng nặng hơn một trăm sáu mươi cân, nhảy lên thật cao rồi rơi xuống lôi đài làm bằng đá, âm thanh phát ra không lớn mới là chuyện lạ. Người ta lên sân thì hết sức nhẹ nhàng tình cảm, còn nàng ngược lại, hoàn toàn dùng phương pháp trái ngược bọn họ. Bất quá, không thể không thừa nhận, lần này tuyệt đối tạo ra rung động vô cùng lớn đối với mọi người. Nhất thời, ngay cả bốn chiến đội hạt giống không hề chú ý tình huống trên sân cũng bị nàng hấp dẫn.
Đồng phục của Phỉ Lệ chiến đội là màu xanh biếc, kết hợp với đường vân thêu chỉ vàng, cuối cùng những đường vân này tụ lại trên ngực trái, tạo thành Thập Tự Thánh Kiếm – Quốc huy của Phỉ Lệ Đế Quốc.
Trên đài, trọng tài cũng bị Ô Nha dọa cho chết khiếp, nhìn kim cương nham thạch dưới chân nàng rạn nứt, khóe miệng hắn không khỏi co quắp lại.
Lúc này, đội viên của Mễ Âu chiến đội cũng đã đi lên lôi đài.
Đây là một thanh niên có thân hình cao lớn, vốn hắn và Ô Nha đồng thời bước lên, nhưng Ô Nha nhảy lên sân như thế đã dọa hắn một cái, suýt nữa cũng không có đứng vững. Nhìn thấy vị nữ tử trước mặt còn muốn cường tráng hơn mình vài phần, sắc mặt của tên đội viên Mễ Âu chiến đội cũng trở nên có chút quái dị, rõ ràng tỏa ra sự cảnh giác mãnh liệt.
Chu Duy Thanh dương dương tự đắc ngồi trong phòng nghỉ, nhìn cũng có vài phần của kẻ cơ trí đang bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Trận đầu tiên đã phái Ô Nha ra tự nhiên là có dụng ý của hắn. Bất luận là chiến đội nào, cũng cực kỳ coi trọng trận đầu tiên của vòng thứ nhất, có người nào là không hy vọng trận đầu chiến thắng để có một khởi đầu tốt đẹp? Vì vậy, Chu Duy Thanh mới phái người có thực lực cường hãn như Ô Nha, bất luận là dáng người hay lực lượng, nàng cũng đủ để làm kinh sợ đối thủ.
Dựa theo quy tắc cuộc thi, sẽ có năm cuộc tranh tài, trận thứ hai đối phương chắc chắn đối phương sẽ phái đội viên có thực lực kém hơn ra. Khi đó để cho Diệp Phao Phao ra sân thì sẽ nắm chắc chiến thắng trên bảy thành. Trận thứ ba thì mình và Ô Nha tiến lên, tự nhiên nhất định phải thắng. Cho Dù Diệp Phao Phao có thua, thì trận thứ tư Chu Duy Thanh cũng tính toán dựa vào người mình.
Trên đài, trọng tài trầm giọng nói: “Song phương báo danh.”
Đội viên của Mễ Âu chiến đội tên là Ngô Chính Dương, hét lớn một tiếng, trong nháy mắt phóng ra Thiên Châu của mình. Có thể thấy trên tay phải của hắn hiện ra là bốn viên Thể Châu Băng Chủng Phỉ Thúy không thể nghi ngờ.
Thấy Thể Châu của hắn hiện ra, khóe miệng Chu Duy Thanh xuất hiện một nụ cười tươi. Đối với Ô Nha, bị khắc chế nhất chính là đối đầu với Thiên Châu Sư hệ Nhanh Nhẹn và công kích xa như Tiểu Tứ vậy. Thể Châu của người này lại là Lực lượng, muốn so bì lực lượng với Ô Nha? Ngô Chính Dương cũng không phải là Chu Tiểu Béo nha.
Đồng dạng, Ô Nha cũng phóng ra Thiên Châu của mình, khi trên cổ tay phải nàng xuất hiện ba viên Thể Châu Băng Chủng Phỉ Thúy và trên cổ tay trái ba viên Ý Châu Tinh Hồng Bảo Thạch, trên khán đài đã kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Thật sự là Ô Nha quá cao lớn, đồng phục của nàng mặc dù là đặc chế, nhưng không chịu nổi liền kéo lên để lộ cánh tay của nàng, trực tiếp đem Ý Thể song châu của mình cho đối phương thấy rõ ràng.
Vốn là nhìn Phỉ Lệ đế quốc chỉ có bốn người mà lớn lối, các chiến đội khác cũng phán đoán, nhất định Phỉ Lệ đế quốc này có chuẩn bị mà đến, nhưng ai ngờ, mặc dù ra sân đầu tiên là một nữ tử rất hung hãn, nhưng tu vi cũng chỉ có Ba Châu. Trong thế giới Thiên Châu Sư, hình thể cũng không thể quyết định thắng bại.
Ngô Chính Dương thấy Ô Nha phóng ra Ba Châu cũng không khỏi sửng sốt một hồi, Nhất là Ý Châu của Ô Nha cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là thuộc tính Hỏa mà thôi. Hắn không nhịn được nói: “Thì ra chỉ là hù dọa người thôi a!”
Ô Nha cười hắc hắc: “Hù dọa ngươi thì thế nào?” Vừa nói, nàng cũng đã xông đến Ngô Chính Dương.
Ngô Chính Dương hừ lạnh một tiếng, Bốn viên Thể Châu trên tay phải đồng thời sáng lên, mặc dù Ô Nha chỉ có Ba Châu nhưng hắn vẫn không có nửa phần xem thường nàng. Có thể được Mễ Âu chiến đội lựa chọn cho cuộc tranh tài đầu tiên, bất luận thực lực hay là tâm tính cũng đều tương đối xuất sắc.
Một thanh trọng kiếm dài đến một thước năm, rộng nửa thước hiện ra trong tay hắn, đồng thời còn xuất hiện thêm một tấm thuẫn cùng với giáp lót vai và áo giáp. Khôi giáp màu bạc sáng chói lấp lóe khí tức băng vụ, không thể nghi ngờ, bốn vật ngưng hình mà hắn phóng ra có ít nhất ba vật là Ngưng hình sáo trang.
Phóng thích ra Vũ khí ngưng hình, nhất thời khí thế của Ngô Chính Dương tăng vọt, cước bộ đều bước lướt đi, huy vũ trọng kiếm trong tay hướng đầu Ô Nhau chém tới.
Đối mặt với Ô Nha không thề phóng ra bất kỳ Trang bị ngưng hình gì, tự nhiên hắn cũng không vội dung kỹ năng thác ấn của bản thân. Trong Mễ Âu chiến đội, thực lực của hắn cũng gần với chủ tướng, nói không chừng còn phải chiến thêm hai trận đấu nữa, tận lực tiết kiệm Thiên lực là điều hết sức cần thiết. Ít nhất ban đầu hắn cũng phải dò xét thực lực của Ô Nha một chút.
Thiên Châu Sư hệ Lực Lượng tu vi Bốn châu, cộng thêm một thanh trọng kiếm ngưng hình, chém xuống có uy thế tương đối kinh người, ngay cả trong không khí cũng xuất hiện tiếng nổ đùng, sáo trang tăng phúc cho tự thân thực lực của hắn, phối hợp với bộ hành như nước chảy mây trôi, một kích của Ngô Chính Dương đúng là không thể xem thường. Thậm chí tấm thuẫn trên tay trái của hắn còn che chắn trên người, công phòng một thể, chính là thủ đoạn công kích dò xét đối phương rất hay, sau đó còn có hậu chiêu liên mien bất tuyệt. Hắn tin tưởng, Ô Nha đối mặt với mình còn có tu vi thấp hơn Một châu, nên nhất định có thể kết thúc chiến thắng trong khoảng thời gian ngắn.
Thật ra Ngô Chính Dương phán đoán cũng không sai, nhưng hắn lại dựa theo tình trạng một Thiên Châu Sư bình thường để phán đoán thực lực Ô Nha. Nhưng Ô Nha bình thường sao?
Mắt thấy trọng kiếm bay thẳng đến mặt mình, Thân thể Ô Nha đang vọt lên trước đột nhiên dừng lại. Năng lực chiến đấu của nàng đá sớm ăn sâu vào xương tủy, chỉ thấy Ô Nha giơ tay trái lên, bằng tay không lại bắt được trọng kiếm, hơn nữa còn là trực tiếp chộp vào trên lưỡi kiếm.
Cho dù là Ngô Chính Dương có nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nghĩ là Ô Nha lại dung phương pháp này đối mặt với trọng kiếm của hắn.
Phanh!!!
Hắn có cảm giác như trọng kiếm của mình chém vào tấm thép cứng rắn vậy. Cho dù hắn thúc dục lực lượng toàn thân thì trọng kiếm trong tay Ô Nha cũng không thể đi xuống nửa phần. Mà trên mặt Ô Nha vẫn treo một nụ cười như cũ, một bộ dạng hoàn toàn không có chút áp lực.
Động tác Ô Nha luôn cực kỳ đơn giản, nàng tuyệt đối sẽ không làm bất kỳ chuyện phức tạp gì khi có thể sử dụng phương pháp đơn giản để giải quyết vấn đề. Khi tay trái bắt được trọng kiếm của đối phương thì đồng thời chân phải nàng cũng đá ra ngoài. Dù cho giữa hai người cách nhau một thanh trọng kiếm dài hơn thước rưỡi, nhưng khi nàng kéo trọng kiếm sang một bên, thì cái chân mạnh mẽ tráng kiện của nàng cũng đã đạp trên tấm thuẫn của Ngô Chính Dương
Phanh!!!
Tất cả mọi người đang chăm chú theo dõi đều phải trợn mắt há mồm, thân thể Ngô Chính Dương bị một cước của Ô Nha đạp bay ngược ra y như đạn pháo, ngay tiếp theo là bốn trang bị ngưng hình trực tiếp bay ra khỏi lôi đài, thậm chí còn bay qua phòng nghỉ ngơi, hung hang đập trên mặt đất quảng trường Trung Thiên.
Cuộc chiến giữa Phỉ Lệ chiến đội và Mễ Âu chiến đối cứ kết thúc đơn giản như vậy. Từ lúc bắt đầu cho đến khi kêt thúc, chẳng qua chỉ là vài giây đồng hồ.
Rung động, tuyệt đối rung động, ngay cả những siêu cấp cường giả trên đài chủ tịch cùng đều nhìn trợn mắt há mồm. Quản ngươi có cái kỹ xảo gì, lão nương chỉ cần một cước đạp bay ngươi đi là xong chuyện.
Khi một cước của Ô Nha đạp lên trên tấm thuẫn phát ra tiếng nổ, không biết trái tim của bao nhiêu người theo đó mà co quắp lại, giống như một cước kia đạp lên trên người mình vậy.
Ngô Chính Dương bị đập trên mặt đất, sửng sốt một hồi lâu cũng không có đứng dậy, trên tấm thuẫn tinh mịn đã theo tu vi Bốn Châu mà tiến hóa lên cấp bốn cũng xuất hiện vết rạn. Đây là lực lượng kinh khủng đến cỡ nào mới có thể làm được? Phải biết rằng, Ô Nha đạp bay chính là một Thiên Châu Sư có Thể Châu loại Lực lượng a.
Ô Nha hai tay chống nạnh đứng giữa lôi đài, dương dương đắc ý nói: “Tên tiểu bạch kiểm này hình như chưa có ăn điểm tâm a! tiếp theo ai tới đi.”
Lúc này trọng tài mới kịp phản ứng, ho khan một tiếng, nói: “Tuyển thủ Ô Nha, đấu loại một chọi một, thì mỗi người chỉ được xuất chiến một cuộc thôi.”
Ô Nha sửng sốt một chút, nhức đầu nói: “Àh, đúng rồi. Ta quên mất. Thế trận vừa rồi ta thắng đúng không?”
Trọng tài chăm chú nhìn thân hình vạm vỡ của nàng vội vàng gật đầu, nói: “Trần đầu tiên, Phỉ Lệ chiến đội thắng.”
Ô Nha cười ha ha, sau khi hành lễ với trọng tài xong liền từ lôi đài nhảy xuống. Lần này, có không ít người nhắm mắt khi có một tiếng nổ vang lên, vị này cũng quá vạm vỡ rồi.
Chu Duy Thanh ngồi ở trong phòng nghỉ, trên khóe miệng nhếch một tia suy ngẫm mà mỉm cười, Ô Nha thật là có tài đóng kịch a! Nhìn bộ dạng khù khờ phối hợp với thân hình của nàng sẽ rất dễ dàng khiến cho người ta nghĩ nàng ta chỉ là một loại đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nhưng trên thực tế, nếu có ai nghĩ như vậy thì cả mười phần sai. Phải biết rằng, ban đầu lúc Chu Duy Thanh đánh cuộc với Tiểu Tứ, nhưng là Ô Nha cùng với Tiểu Viêm không có tham gia đánh cuộc. Nhìn bề ngoài thật thà của Ô Nha, nhưng tuyệt đối là một đại trí giả ngu. Bất quá khả năng diễn kịch của nàng ngay cả Chu Duy Thanh cũng phải than thở không bằng.
Lúc này, Ngô Chính Dương đã được đồng đội đưa về phòng nghỉ ngơi. Thật vất vả hắn mới thở ra được một ngụm trọc khí. Oa một tiếng, hắn liền phun ra một ngụm máu bầm, sắc mặt cũng biến thành xanh mét. Cũng không phải hắn bị đả thương nặng, mà thật sự là bại trận lần này quá biệt khuất rồi, hắn còn có vô số năng lực chưa dùng đến, lại không thể giải thích được tại sao bị Ô Nha đánh bại như vậy. Thậm chí ngay cả toàn bộ kỹ năng thác ấn cũng không có dùng đến a, chuyện gì vừa xảy ra vậy???
Nhưng thua là thua, rơi xuống lôi đài chính là thất bại. Trọng tài cao giọng nói: “Trận thứ hai, một chọi một, đội viên song phương chuẩn bị ra sân.”
Diệp Phao Phao đứng lên, sửa sang đồng phục của mình một cách ưu nhã, rồi bước chậm lên. So sánh với Ô Nha thì hắn quá bình thường rồi, bước từng bước chậm rãi lên sân thi đấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT