Cược… Ta cược chứ! Tạm khoan nói chuyện phân chia, đánh thắng rồi hãy tính.

Túy Bảo khẩn cấp nói. Có mỹ nữ Thiên Châu Sư tuyệt sắc như Thượng Quan Băng Nhi, lại thêm vào một tên trung cấp Ngưng Hình Sư Chu Duy Thanh nữa, với thực lực của gã và Tiểu Tứ mà nói, trận đổ ước này không phải đã lời to sao! Huống chi, chính bản thân Tiểu Tứ cũng tham gia cá cược, cho nên tuyệt đối không sợ y ra tay nhường nhịn. Nhất định là ăn chắc rồi còn gì! Mang theo tâm lý như vậy, Túy Bảo không chút nào cảnh giác suy xét mà lập tức đáp ứng.

Diệp Phao Phao thờ ơ đứng nhìn mọi việc diễn ra, nhưng thủy chung vẫn không hề lên tiếng. Tiểu Tứ và Túy Bảo tuy thực lực mạnh hơn y rất nhiều nhưng bàn về lịch duyệt thì lại kém y quá xa. Diệp Phao Phao thừa hiểu cái đạo lý ích lợi càng lớn thì mạo hiểm càng nhiều. Chính vì vậy, bất luận song phương bên nào đạt được thắng lợi, y cũng sẽ không tham dự.

Thật ra trong lòng y rõ ràng cũng cảm giác được, Thượng Quan Băng Nhi và Chu Duy Thanh có cái gì đó không đúng. Cứ cho là Thượng Quan Băng Nhi xúc động hồ đồ đi, nhưng sao Chu Duy Thanh lại không ngăn cản chứ? Chừng đó thôi cũng đủ nói lên rất nhiều điều. Nhưng dù là như vậy, Diệp Phao Phao cũng sẽ không đánh cuộc, đem cả đời mình đi làm Truy Tùy Giả ư? Trừ phi là y bị điên! Cho nên, y vẫn bất động thanh sắc mà đứng xem màn kịch. Thêm nữa, cứ cho Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi thua đi, cả đời phải theo hầu đối phương thì liên quan gì tới y đâu chứ?

Tiểu Viêm đột nhiên nhìn Túy Bảo rồi trầm giọng:

- Hãy suy nghĩ cho kỹ!

Đáng tiếc, lúc này Túy Bảo không hề nghĩ rằng mình sẽ thua nên chỉ ha ha cười thật lớn rồi nói:

- Ta tin tưởng vào thực lực hắn! Không phải chỉ ba chiêu thôi à, đánh không lại chẳng lẽ ngươi không biết chạy sao Tiểu Tứ? Hắc hắc..!

Tiểu Tứ cả giận:

- Chạy cái rắm, chẳng lẽ ngươi tin hắn thật sự thắng được ta sao? Bất quá chỉ khoa môi múa mép lường gạt khiến chúng ta hạ đài mà thôi! Chẳng lẽ vì vậy mà sợ sệt đi nhịn thằng oắt kia, thế thì sau này làm sao có thể ngẩng mặt nhìn thiên hạ cho được? Lão Đại, ngươi tới giúp chúng ta chứng nhận, để miễn cho tới lúc cuối cùng bọn chúng thua không thừa nhận thì ngươi làm chủ cho ta.

Lâm Thiên Ngao cau mày:

- Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?

Tiểu Tứ và Túy Bảo gật đầu không do dự, Lâm Thiên Ngao lại nhìn về phía Chu Duy Thanh, trong mắt toát ra ý dò hỏi.

Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười:

- Lão bà của ta đã nói là cược, chẳng lẽ lão công ta đây còn có thể không đánh sao? Nhào vô đi!

Chỉ có hắn mới biết tại sao Thượng Quan Băng Nhi đối với mình có lòng tin như thế.

Lâm Thiên Ngao trầm giọng:

- Đã vậy, các ngươi hãy lấy Bản mạng châu ra mà thề, tránh cho có người sau trận đấu lại cãi chày cãi cối.

Lập tức, bốn người đều lấy Bản mạng châu ra tuyên thệ. Có thể nói, cả hai bên đều ẩn chứa không ít tâm tư, tất cả đều có lòng tin mãnh liệt vào bản thân. Cho nên tình cảnh lúc này cũng giống như cung đã căng dây đạn đã lên nòng, không cách nào hạ xuống.

Ngay lập tức, một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm cả bãi tập của Học viện Thiên Châu. Những người không liên can đều lui sang một bên để cho Lâm Thiên Ngao làm trọng tài, phán định thắng bại và phòng ngừa thương tích xảy ra.

Nếu là lúc bình thường, Lâm Thiên Ngao với tư cách là đội trưởng, tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra nội đấu. Nhưng hiện tại gã đã không phải là Lâm Thiên Ngao trước kia, mà là Truy Tùy Giả chung thân của Chu Duy Thanh! Chu Duy Thanh muốn làm gì, gã cũng không có tư cách ngăn cản.

Chu Duy Thanh và Tiểu Tứ tách ra một khoảng ước chừng 20 mét, Lâm Thiên Ngao đứng ở vị trí lệch sang bên một chút. Lúc này, bất luận là Chu Duy Thanh hay Tiểu Tứ, cũng đã lấy ra Bản mạng châu của bọn hắn. Bất quá, cả hai đều lấy ống tay áo che đậy Thiên châu của mình, cho nên đều không thể nhìn thấy thuộc tính của đối phương.

Lâm Thiên Ngao trầm giọng nói:

- Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Cả hai đồng thời gật đầu.

Lâm Thiên Ngao bèn quát lớn:

- Bắt đầu!

Theo tiếng hô của gã, Tiểu Tứ cũng chợt hét lên:

- Xem chiêu.

Trên người y lập tức bộc phát một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Thiên lực rung động mãnh liệt, một luồng sáng trắng trong nháy mắt hiện ra. Thân thể y bất ngờ bắn tung lên, giống hệt như là một con bọ chó búng lên vậy. Nhưng khiến cho mọi người vô cùng ngạc nhiên, vốn tưởng y căm ghét thấu xương Chu Duy Thanh, hận không thể lập tức một đòn đánh bại hắn, ấy vậy mà không phóng về phía Chu Duy Thanh. Ngược lại, thân hình búng mạnh ra sau với tốc độ cực nhanh. Quỷ dị hơn là đột nhiên từ sau lưng, dưới hai đạo ánh sáng màu lục lóe lên, một đôi cánh kim loại lặng yên xuất hiện. Khi y lui về phía sau, đôi cánh này cũng đồng thời vỗ mạnh xuống, nâng toàn thân bay vọt lên không.

- Con mẹ nó, thật quá vô sỉ!

Cho dù tâm tình Diệp Phao Phao có trầm ổn đến mấy, lúc này cũng không khỏi chửi đổng lên. Đứng ở đằng kia Túy Bảo chỉ toét miệng cười nhạt:

- Ba chiêu mà đòi thu thập Tiểu Tứ? Dù là lão Đại cũng không làm được! Cái hắn ta am hiểu nhất chính là né tránh, hơn nữa, cũng là người duy nhất trong chúng ta có năng lực phi hành một thời gian ngắn. Giờ hắn đã trên không trung rồi, ta thật muốn nhìn tên tiểu tử Tam châu kia của các ngươi làm sao mà thắng trong vòng ba chiêu đây!

Diệp Phao Phao quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, chợt kinh ngạc phát hiện, nàng lúc này chẳng những không hề lo lắng, mà ngược lại còn hé môi mỉm cười, tựa hồ chẳng lấy gì làm vội vã.

Đôi cánh của Tiểu Tứ cũng không phải là một trang bị Ngưng hình độc lập, mà là một bộ Ngưng hình có hai kiện hết sức hi hữu. Tác dụng chỉ có một, chính là giúp y phi hành trên không trung. Phối hợp với Thiên lực rót vào cộng thêm nhiều năm khổ luyện, y ở trên không có thể tùy ý thay đổi phương hướng một cách dễ dàng. Hơn nữa, đạt tới trình độ nhất định sẽ có tốc độ phi hành cực kỳ nhanh chóng, cùng năng lực bản thân tạo thành một phương thức chiến đấu hết sức đặc thù. Thế nhưng giờ này một chút suy nghĩ chiến đấu đối với Chu Duy Thanh y cũng không có.

Vừa nãy nhìn thì tựa hồ Tiểu Tứ và Túy Bảo rất là hấp tấp nóng nảy, nhưng thực tế, hai tên này đâu phải hạng gà mờ! Không phải ba chiêu sao? Cho dù ngươi có cái năng lực gì đặc thù, ta nhất quyết không cùng ngươi đụng chạm, làm sao ngươi dùng ba chiêu mà thắng được ta? Chính vì vậy, vừa bắt đầu Tiểu Tứ đã lợi dụng Thể châu Long Thạch Phỉ Thúy tăng phúc tốc độ để búng lên cao, lại phối hợp thêm sức mạnh của đôi cánh, nên chỉ trong giây lát đã cách mặt đất hơn năm mươi mét. Riêng kỹ năng này thôi, phần lớn những kỹ năng thác ấn khác của Ý châu đã không bì được.

Lúc Tiểu Tứ vừa tung người lên, Chu Duy Thanh quả thật hơi kinh hãi, nhưng khi thấy thì ra tên này phóng vọt lên trời, Chu Duy Thanh liền bật cười. Hắn không nóng nảy không hoang mang mà chậm rãi đưa bàn tay phải ra…

Lâm Thiên Ngao tuy làm trọng tài nhưng lại đột nhiên khép mi mắt xuống. Sát na Tiểu Tứ bay đi, gã biết ngay, song phương thắng bại đã định rồi. Nếu như Tiểu Tứ lựa chọn chính diện liều mạng, nói không chừng còn có mấy phần cơ hội, nhưng y đã lựa chọn tránh né. Mà Chu Duy Thanh là ai? Hắn là một gã Cung tiễn thủ đó! Tốc độ bay lượn Tiểu Tứ vô luận như thế nào cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn vượt qua phạm vi công kích bằng tên của Chu Duy Thanh. Huống chi, Thể châu Ngưng hình của Chu Duy Thanh còn là một cây cung có thể khảm nạm Ý châu?

Băng vụ ngưng tụ, liền thấy Phách Vương Cung xuất hiện trong tay Chu Duy Thanh. Nụ cười trên mặt Túy Bảo nhất thời biến đi đâu mất. Lúc trước bất luận là gã hay Tiểu Tứ, ở trong lòng đều đã có phán đoán ước lượng năng lực của Chu Duy Thanh. Nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra tình huống Chu Duy Thanh lại là Cung tiễn thủ.

Cung đã căng dây, ánh mắt của Chu Duy Thanh đã khóa chặt trên người Tiểu Tứ. Mà lúc này Tiểu Tứ cũng đã thấy được trường cung trong tay Chu Duy Thanh, nhất thời tâm thần khẽ run rẩy. Có điều y là một cường giả của Học viện Thiêu Châu, dù phải đối mặt với biến hóa như thế cũng không có nửa phần kinh hãi.

- Cung tên thì đã sao? Chỉ cần ba phát không thể bắn rơi ta, đổ ước này ta thắng!

Một tiếng cung bật thật to vang lên, mũi tên như một tia chớp bắn thẳng vào không trung, chỉ thấy không khí xao động như sôi lên, đã nhằm sát gót chân Tiểu Tứ.

Mặc dù y đã tận lực phi hành nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể bay được một trăm mét. Cự ly ngắn như thế muốn tránh được tên do Phách Vương Cung bắn ra thật sự quá khó khăn.

Nhưng đúng lúc này Tiếu Tứ lại làm ra một điều tưởng chừng như không thể. Chỉ thấy ngân quang lóe lên rồi vụt tắt, thân thể của Tiểu Tứ cũng liền biến mất.

Diệp Phao Phao và Thượng Quan Băng Nhi đồng thời kinh hô:

- Không Gian Bình Di..?

Tận giờ khắc này, Tiểu Tứ mới thể hiện thuộc tính Ý châu của mình. Không sai, Ý châu của y không hề giống như Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi suy đoán là Phong thuộc tính, mà là Không Gian thuộc tính. Thời điểm Chu Duy Thanh nâng Phách Vương cung lên, y đã chuẩn bị thật tốt, ngay khi mũi tên tưởng chừng sắp bắn trúng thì y cũng biến mất một cách vô cùng ngoạn mục mà tránh đi.

Cách đấy hơn mười mét, thân ảnh Tiểu Tứ đột nhiên hiện ra. Chắc chắn một điều, với tu vi Tứ châu thì Không Gian Bình Di của Tiểu Tứ đã có hiệu quả tốt hơn nhiều so với Chu Duy Thanh.

Tiểu Tứ trong lòng vô cùng đắc ý!

- Ba chiêu? Phì, phì… đừng nói ba chiêu, coi như là ba mươi chiêu ta đây cũng không thể thua. Ta chẳng những có Không Gian Bình Di, còn có kỹ năng công kích cường đại của Không Gian Hệ. Cho dù cùng ngươi liều mạng cũng sẽ không rơi xuống hạ phong. Tam châu mà so đòi với Tứ châu, đã hiểu thực lực chênh lệch thế nào chưa oắt con.

Nhưng ngay lúc Tiểu Tứ đang rung đùi đắc ý, đám người phía dưới đang xem trận đấu nhất thời chấn động. Bởi vì, bọn họ rõ ràng trông thấy, mũi tên do Chu Duy Thanh dùng Phách Vương Cung bắn ra, lực lao đi cực mạnh như vậy bỗng dưng dừng lại một cách đột ngột. Hơn nữa còn dừng ngay vị trí mà Tiểu Tứ vừa đứng, phảng phất như mũi tên đã găm vào thân Tiểu Tứ mà dừng lại vậy.

Chỉ có Thượng Quan Băng Nhi mới hiểu rõ, đây chính là một thủ pháp bắn tên, có khả năng khống chế khoảng cách mũi tên mình bắn ra. Điều Chu Duy Thanh vừa làm, nàng cũng có thể làm được.

Kế tiếp, ai nấy đều giật mình khi nhìn thấy mười hai cái xúc tu đen kịt quỷ dị hiện ra. Mỗi cái xúc tu cũng dài chừng ba mươi lăm mét. Tiểu Tứ đang ngoác miệng cười đắc ý, thì ngay lập tức cứng đờ khuôn mặt. Bởi đã có một cái xúc tu đen thùi quấn quanh thân thể và đôi cánh của gã.



Nhưng chừng đó chưa phải đã hết! Ngay lúc những xúc tu màu đen bất ngờ xuất hiện vươn dài, thì giữa không trung cũng đột nhiên vang lên một tiếng sấm ầm ầm dữ dội. Trong phạm vi trăm thân ngựa, cả bầu trời bừng lên một mảng lam quang.

Vô số những luồng sáng màu lam như rắn điện ngoằn ngoèo nổ ầm ầm trên không trung. Mà Tiểu Tứ lại cực độ tự tin vào Không Gian Bình Di của y cho nên khi bị Hắc Ám Xúc Tu quấn lấy đã không kịp phản ứng. Toàn thân lập tức bị mấy luồng sáng màu lam phóng thẳng vào người, đầu tóc bị xung điện chấn cho dựng đứng, thậm chí còn nhìn thấy cả khói trắng bốc lên từ trên người.

Ngay lúc đó, mũi tên thứ hai của Chu Duy Thanh đã đến! Và lần này thì Tiểu Tứ đã không thể tránh né. Bất đắc dĩ y phải gắng gượng gọi ra kĩ năng khác để chống đỡ, một tấm chắn ánh sáng đột ngột xuất hiện che trước người, đồng thời bản thân y cũng liều mạng giãy giụa hòng thoát khỏi Hắc Ám Xúc Tu.

Một tiếng nổ vang rền trời đất, lực xuyên thấu của mũi tên mạnh biết chừng nào, huống chi còn thêm vào hiệu quả phá giáp, ngay lập tức đã khiến tấm chắn ánh sáng trước người Tiểu Tứ vỡ tan. Thân thể của y run rẩy một cách quái dị, chấn động của mũi tên không chỉ làm cho tấm chắn vụn nát mà cả đôi cánh sau lưng cũng biến mất không tung tích. Cả người như một viên vẫn thạch từ trên trời lao thẳng xuống mặt đất.

Với độ cao gần trăm mét như vậy, nếu thật sự ngã xuống thì ô hô ai tai…

Hai mũi tên của Chu Duy Thanh nhìn có vẻ vô cùng đơn giản, nhưng thực tế chất chứa những tính toán cực độ tinh diệu. Bởi ngay khi Tiểu Tứ bay vào không trung, hắn đã đoán được đối phương chắc chắn sẽ có những kĩ năng né tránh hết sức mạnh mẽ.

Chính vì vậy mũi tên thứ nhất mà hắn bắn ra đã dung hợp tới hai kĩ năng tác động trên diện rộng. Một cái là kĩ năng nhằm hạn chế đối phương Hắc Ám Xúc Tu, cái còn lại là kỹ năng công kích trên phạm vi lớn độc nhất của hắn, Thiên Lôi Thiểm. Hai kỹ năng này uy lực thật ra nào có cao siêu gì nhưng bù lại diện tích bao trùm lại không hề nhỏ.

Quả nhiên, Tiểu Tứ đã sử ra Không Gian Bình Di, nhưng xui thay khoảng cách Không Gian Bình Di mà y thi triển lại không thể nào thoát ra khỏi phạm vi Hắc Ám Xúc Tu tác dụng, ngay lập tức đã khiến y bị Hắc Ám Xúc Tu tạm thời trói buộc. Kế tiếp, Thiên Lôi Thiểm mặc dù không thể đánh bị thương Tiểu Tứ nhưng lại làm cho y toàn thân tê dại, Thiên lực trong cơ thể tán loạn không cách nào ngưng tụ nữa!

Ngay sau đó, Chu Duy Thanh đã bắn ra mũi tên thứ hai. Và lần này thì Tiểu Tứ căn bản không thể né tránh, chỉ đành nghạnh kháng. Nhưng bấy giờ phòng ngự ra sao đã không còn ý nghĩa, bởi mũi tên thứ của Chu Béo đã phụ gia tới hai kỹ năng là Tuyệt Đối Trì Hoãn và Thiên Lôi Chấn. Tuyệt Đối Trì Hoãn khiến Tiểu Tứ dù có tránh thoát Hắc Ám Xúc Tu cũng không cách nào phản ứng một cho mau lẹ, còn Thiên Lôi Chấn thì trực tiếp phá vỡ đôi cánh cùng tấm chắn của y. Người dù sao cũng đâu phải là chim? Không có Ngưng hình Dực, dù năng lực Tiểu Tứ mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể phi hành trên không trung. Bay lên trời đúng là một ý tưởng hoàn hảo của y, thế nhưng bây giờ y lại phải trả giá cho ý tưởng đó.

Lâm Thiên Ngao thở dài một tiếng, thân hình lay động, đã xuất hiện ngay vị trí thân thể Tiếu Tứ sắp rơi xuống. Tay phải gã vừa đưa ra đã đón đỡ được thân thể của Tiểu Tứ, rồi nhẹ nhàng hóa giải xung lực.

Chu Duy Thanh cũng không ngăn cản, bởi lúc này song phương thắng bại đã phân.

Ánh mắt của mọi người cơ hồ đều rơi vào Phách Vương Cung trong tay Chu Duy Thanh, trừ Thượng Quan Băng Nhi và Lâm Thiên Ngao. Bọn họ đều biết Chu Duy Thanh làm được hết thảy cũng là nhờ hiệu quả từ cây cung này mang lại. Còn thì không một ai có thể ngờ rằng Tiểu Tứ chỉ trong hai chiêu đã có thể thảm bại như vậy.

Túy Bảo há hốc mồm miệng, nhãn cầu như muốn lồi ra, còn Ô Nha thì không ngừng lấy hai tay dụi dụi mắt, bởi nàng chẳng thể nào tin đây là sự thật. Riêng Tiểu Viêm chau mày nhìn Chu Duy Thanh thật kỹ, trong mắt tràn ngập những suy nghĩ miên man.

Hiệu quả chất chồng của bốn kĩ năng chỉ tồn tại trong thời gian cực ngắn rồi biến mất toàn bộ, chẳng qua lúc này đầu tóc Tiểu Tứ đã dựng đứng cả lên, trông vừa quái dị vừa buồn cười.

Chu Duy Thanh thu hồi Phách Vương Cung, mặt mày rạng rỡ tủm tỉm:

- Cảm ơn… cảm ơn..! Thật không nghĩ số ta lại đỏ như vậy! Tiểu Tứ học trưởng cứ như thể biết ta là một gã cung thủ hay sao ấy, mà cố tình bay lên làm bia ngắm, thật xấu hổ quá.

Tiếu Tứ đã được Lâm Thiên Ngao để xuống, ngơ ngác nhìn Chu Duy Thanh rồi đột nhiên đùng đùng nhảy lên giận dữ hét lớn:

- Ta không chơi nữa… Ta không phục..!

Hết thảy những tình huống vừa rồi đã diễn ra quá nhanh, khiến cho y có cảm giác mình căn bản chưa kịp phát huy được thực lực thì đã ăn quả đắng rồi. Đến bây giờ y vẫn chưa rõ ràng tại làm sao mình bị đánh gục một cách chớp nhoáng như thế, nên trong lòng không cách nào chấp nhận! Phải biết rằng tất cả những chuyện này đều liên quan tới tự do của bản thân y!

Đang lúc ấy, một thanh âm hùng hậu từ Giáo Học Lâu truyền tới:

- Thiên Ngao, các ngươi còn chưa đi ư, đứng nơi đó làm gì? Sao còn gây gổ đánh nhau nữa?

Một thanh âm khiến mọi người có cảm giác hết sức nhẹ nhàng phiêu dật, cứ như thể từ bốn phương tám hướng truyền tới vậy, làm người nghe không cách nào xác định được vị trí chính xác.

Vừa nghe giọng nói này, Chu Duy Thanh đột nhiên chấn động, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Hắn liền quyết định…

- Tiểu Tứ học trưởng, mới rồi chúng ta chỉ đùa vui một chút thôi, chúng ta nhanh lên đường đi! Ngươi thấy đó, lão sư của Học viện các ngươi cũng đã nổi giận rồi kìa!

Qua phút sững sờ, Túy Bảo cũng sực tỉnh mà ngạc nhiên thốt lên:

- Chỉ giỡn chơi thôi á?

Chu Duy Thanh ha hả cười:

- Đúng thế, mới nãy chỉ là đùa chút thôi. Chúng ta còn muốn tham gia Thiên Châu đại hội nữa mà, không nên tổn thương hòa khí.

Tám người thì hết bảy đôi mắt kinh ngạc nhìn chòng chọc vào Chu Duy Thanh! Cuộc đổ ước vừa rồi rõ ràng là hắn thắng, nhưng vì cái gì hắn lại nói như vậy? Phải biết rằng, Túy Bảo và Tiểu Tứ đều là những học viên cực kỳ ưu tú của Học viện Thiên Châu, lại còn là hạ vị cùng trung vị Thiên Tôn. Truy Tùy Giả cỡ đó bộ là cải trắng hay sao mà Chu Duy Thanh lại dễ dàng bỏ qua như vậy?

Chu Duy Thanh nhún vai:

- Các ngươi sao còn nhìn ta? Ta nói thật đó! Ta vẫn là học viên, cần Truy Tùy Giả để làm gì? Vừa rồi chẳng qua nhất thời ngứa tay ngứa chân thử một chút mà thôi! Hơn nữa quả thật vận khí của ta quá tốt, chứ nếu dùng năng lực thực sự, ta sao mà bằng được học trưởng Tiểu Tứ. Chuyện này cứ như vậy đi, mặc dù chúng ta đã tuyên thệ, nhưng nếu ta không nhận hai người làm Truy Tùy Giả, lời thề tự nhiên sẽ vô hiệu. Lâm đội trưởng, còn chần chờ cái gì, chúng ta mau lên đường thôi!

Nghe Chu Duy Thanh xổ một tràng... Túy Bảo và Tiểu Tứ chợt như có cái cảm giác khởi tử hồi sinh vậy. Mặc dù Tiểu Tứ lúc nãy từng nói y không phục, nhưng thâm tâm y đã như người chết rồi, trong chốc lát chìm vào vực thẳm. Song phương tuyên thề rành rọt, hơn nữa còn có Lâm Thiên Ngao làm chứng, mắt thấy gần như đã trở thành Truy Tùy Giả của người ta, thì bất ngờ con tạo xoay vần, Chu Duy Thanh lại chủ động nói không cần bọn họ. Trong phút chốc đã khiến cho Tiểu Tứ và Túy Bảo chẳng thể tin nổi, đồng thời vẻ mặt tràn ngập sự ngượng ngùng, không sao thốt ra lời.

Lâm Thiên Ngao khó hiểu nhìn Chu Duy Thanh rồi bất giác gật đầu:

- Vậy chúng ta lên đường thôi!

Một nhóm tám người lúc này mới đi khỏi Học viện Thiên Châu. Nhưng người nào người nấy đều đang đắm chìm trong suy nghĩ về trận đánh vừa rồi. Ai cũng không hiểu gã béo Chu Duy Thanh kia đột nhiên thay đổi quyết định là có âm mưu gì?

Thế nhưng Chu Duy Thanh lúc này trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Nguyên nhân làm hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, chính là do tiếng quát hỏi từ Giáo Học Lâu truyền đến kia. Một tiếng quát không chỉ để cho hắn cảm nhận được người nọ kinh khủng và cường đại đến mức nào, vượt quá xa thực lực của hắn, đồng thời cũng nhắc nhở cho hắn nhớ đây là nơi đâu.

Đây là Học viện Thiên Châu của đế quốc Phỉ Lệ! Nơi tập trung nhiều Thiên Châu Sư ưu tú nhất của đế quốc, và cả vị Cung chủ Thác Ấn Cung cấp Thiên vương, Viện trưởng Học viện Thiên Châu đại nhân kia nữa!

Hiển nhiên, vừa rồi Thiên lực trong không khí chấn động như vậy, cộng thêm sấm sét vang rền sao không khiến người kia chú ý cho được? Nếu như hắn còn cố tình ép Tiểu Tứ và Túy Bảo làm Truy Tùy Giả, nhất định sẽ mất không ít thời gian dây dưa trong Học viện. Và nhất là vị Viện trưởng của Học viện Thiên Châu, Cung chủ Thác Ấn Cung, sẽ cho phép việc này xảy ra sao? Học viên ưu tú nhất của lão làm Truy Tùy Giả cho người khác? Cho dù lão lành như đất cũng tuyệt đối khó chịu!

Và chuyện trọng yếu mà Chu Duy Thanh sợ xảy ra nhất, là việc Lâm Thiên Ngao cùng hắn lập khế ước phong ấn bị Thiên Châu học viện biết được! Trong suy nghĩ của Chu Duy Thanh, tầm quan trọng của Tiểu Tứ và Túy Bảo còn lâu mới bằng được Lâm Thiên Ngao. Vì vậy, hắn tuyệt đối không muốn mạo hiểm tình huống quan hệ Truy Tùy Giả giữa Lâm Thiên Ngao và mình bị phát hiện mà cưỡng bức hai người kia gia nhập.

Còn có một nguyên nhân khác nữa chính là Thiên châu đại hội. Bởi dù cho Chu Duy Thanh thành công nhận hai người này làm Truy Tùy Giả, đối với hắn chưa hẳn đã là chuyện tốt! Vì nếu Tiểu Tứ và Túy Bảo đều trở thành Truy Tùy Giả của hắn, như vậy, mối quan hệ giữa tám người trong chuyến đi này lập tức trở nên không hài hòa, quyết không thể nào có lòng đoàn kết! Túy Bảo và Tiểu Tứ vị thế thay đổi đột ngột sẽ làm cho tâm tình rối loạn theo. Đây không phải là điều Chu Duy Thanh muốn thấy…

Hai gã Thiên Châu Sư này mặc dù ưu tú, nhưng tầm quan trọng của họ trong lòng Chu Duy Thanh không quá cao, không thể cùng Vân Ly và Lâm Thiên Ngao so sánh. Huống chi, cho dù bọn họ có quan trọng hơn nữa, Chu Duy Thanh cũng không nguyện ý mạo hiểm đem khả năng bại lộ Biến Thạch Miêu Nhãn của mình ra đánh cuộc.

Hai kỹ năng Hắc Ám Xúc Tu và Thiên Lôi Thiểm là hết sức rõ ràng. Hắc Ám thuộc tính, Lôi thuộc tính hẳn đã bại lộ, nếu còn nấn ná ở Học viện lâu hơn nữa thì khả năng thuộc tính Ý châu của hắn có thể bị nhìn thấu cũng sẽ rất cao. Chỉ cần nhanh chóng rời khỏi, thì mấy tháng đi đường sau đó, hắn nhất định có biện pháp khiến những người này hàng phục. Những thứ khác tạm không nói, riêng bây giờ chắc chắn Tiểu Tứ và Túy Trung Bảo đã nợ hắn một cái nhân tình thật lớn.

Dưới nhiều nhân tố kết lại, Chu Duy Thanh mới đưa ra quyết định buông tha cho cơ hội thu về hai gã Truy Tùy Giả cực mạnh.

Ngay lúc tám người bọn họ bước ra khỏi cổng Học viện Thiên Châu, ở tầng cao nhất của Giáo Học Lâu, một lão già áo đỏ cũng đi tới trước cửa sổ, nhìn theo bóng lưng bọn họ mà trong mắt lộ ra nét suy tư.

- Rung động Thiên lực không mạnh, nhưng bao hàm Hắc Ám thuộc tính cùng Lôi thuộc tính, đều là những năng lực rất hiếm có. Không nghĩ tới lần này Thải Thải công chúa điện hạ lại phái tới những học viên có thuộc tính hãn hữu như vậy. Đáng tiếc, sao bọn chúng không phải là học viên của Học viện Thiên Châu chứ?

Sự thật chứng minh, Chu Duy Thanh lựa chọn cực kỳ sáng suốt, lão già áo đỏ thấy bọn hắn rốt cuộc cũng chịu rời đi nên không lộ diện tra xét làm gì nữa, thậm chí hai kỹ năng thuộc tính Hắc Ám và Lôi xuất hiện còn tưởng rằng đấy là do hai người sử dụng.

Đi khỏi Học viện Thiên Châu rồi, Túy Bảo và Tiểu Tứ vẫn còn trầm ngâm nhíu mày, bộ dáng lớn lối lúc nãy đã mất tăm mất tích. Còn Tiểu Viêm ánh mắt thủy chung luôn nhìn chằm chằm vào Chu Duy Thanh, tựa như đang suy nghĩ về điều gì đó.

Tính tình Ô Nha có vẻ bộc trực và vồn vã hơn cả, vừa đi ra khỏi cổng Học viện Thiên Châu đã không nhịn được chạy đến giơ tay choàng qua vai Chu Duy Thanh:

- Chu huynh đệ, nhân phẩm của ngươi thật không tệ! Lý lẽ thuộc về ngươi ấy vậy mà vẫn tha cho họ, từ nay ta và ngươi sẽ là bằng hữu!

Chu Duy Thanh bị nàng khoác vai không khỏi ngẩn người! Thân hình Ô Nha thật sự quá “cường tráng”, cao hơn so với hắn gần nửa cái đầu, giơ tay lên ôm vai cũng vừa đẹp. Nhưng đây lại là một đại tỷ, là nữ sinh đó! Cái buồng ngực "căng cứng" kia cứ mạnh mẽ chà sát vào vai Chu Duy Thanh, mà vị đại tỷ đó hết lần này tới lần khác dường như vẫn không hề có cảm giác gì.

- Ô Nha đại tỷ, nam nữ thụ thụ bất thân, tỷ có thể buông ta ra trước đã được không?

Chu Duy Thanh liếc mắt trộm nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, sợ nàng tức giận. Ai mà biết được, khi hắn vừa nhìn qua đã thấy Thượng Quan Băng Nhi đang che miệng cười thầm.



Về việc vì sao Chu Duy Thanh không thu hai người Tiểu Tứ và Túy Bảo làm Truy Tùy Giả, thì Thượng Quan Băng Nhi chẳng phải suy nghĩ nhiều. Nàng là một cô gái thông minh, lại ở cùng Chu Duy Thanh lâu như vậy, mức độ tin tưởng đối với hắn đã cực kỳ cao. Mà suy nghĩ của nàng cũng hết sức đơn giản, chỉ một mà thôi, là Chu Béo làm vậy hẳn có ý đồ riêng của hắn.

Ô Nha hừ một tiếng:

- Chúng ta đều là Thiên Châu Sư, ta đây là nữ nhi còn không thèm để ý, ngươi nhăn nhó quạu quọ cái gì? Ngươi có phải mấy lão già cổ hủ mốc thếch đâu chứ! Nói, ngươi vừa rồi kêu ai là đại tỷ? Ta đây mới có mười bảy tuổi thôi đó.

- Ơ...ơ..!

Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn Ô Nha, trong lòng toát mồ hôi lạnh! Mười bảy tuổi mà đã tốt tướng như vậy hả chị hai, sau này liệu có còn phát triển tiếp không đấy!

Rồi hắn trơ mặt cười ngây ngô:

- Nhưng ta vẫn chưa tới mười bảy tuổi mà!

- Cái gì?

Ô Nha trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Mà không chỉ nàng ta, những người khác cơ hồ đều đồng thời dừng bước. Ngay cả Diệp Phao Phao cũng đâu biết số tuổi thật sự của Chu Duy Thanh, bây giờ vừa nghe hắn nói chưa tới mười bảy tuổi, sắc mặt liền trở nên vô cùng đặc sắc. Nhất là hai kẻ vừa mới thua cuộc Tiểu Tứ và Túy Bảo cùng lúc quay mặt nhìn nhau, mặt mày nhão ra như muốn khóc.

Bọn hắn bại bởi một thiếu niên chưa tới mười bảy tuổi sao...

Lâm Thiên Ngao cũng hết sức kinh hãi! Nếu như đám Tiểu Tứ, Túy Bảo, thậm chí Ô Nha, Tiểu Viêm hay Diệp Phao Phao đều cho rằng trận chiến vừa rồi Chu Duy Thanh may mắn gặp thời... thì chỉ có gã mới hiểu, thực lực chân chính của hắn tuyệt đối vượt trên Tiểu Tứ. Bởi sức mạnh của Ý châu Biến Thạch Miêu Nhãn của Chu Duy Thanh, gã đã tận mắt nhìn thấy rồi.

Mười bảy tuổi, hắn chỉ có mười bảy tuổi thôi ư. Bất chợt Lâm Thiên Ngao có cảm giác, gã thua không oan uổng chút nào. Tên mập Chu Duy Thanh trước mắt gã, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài. Thượng vị Thiên sư tuổi mười bảy tuổi đã cực kỳ hiếm thấy, huống chi hắn còn là một trung cấp Ngưng Hình Sư.

- Không được, ta chịu không được nữa!

Đang lúc ấy thì Túy Bảo đột nhiên rống lên thật to, trong hai bước liền vọt tới trước mặt Chu Duy Thanh, dọa mọi người nhảy dựng cả lên. Lúc này ai nấy đều mới phát hiện, ánh mắt Túy Bảo đã rực đỏ như than hồng.

- Ngươi là Chu Duy Thanh đúng không, bắt đầu từ bây giờ ta là Truy Tùy Giả của ngươi. Ta chấp nhận chịu thua đánh cuộc, ai bảo ta xúc động mà hồ đồ làm chi. Nếu như ngươi không thừa nhận trận đổ ước này, cả đời ta sẽ dằn vặt mãi không yên. Mà như thế, không bằng chấp nhận làm Truy Tùy Giả của ngươi cho rồi!

Tiểu Tứ vẻ mặt khổ sở bật thốt:

- Bảo ca, không thể như vậy được! Huynh mà làm như vậy thì ta tính sao đây?

Túy Bảo cả giận:

- Con bà nó, lão tử đây chưa chửi ngươi vì cái tội đánh thua, ngươi còn vác mặt tới chất vấn ta sao? Ngươi có còn nhớ bình chướng Tông cấp hay không? Nếu như hôm nay ta bội ước, tương lai đến một ngày gặp phải bình chướng Tông cấp, thì trong lòng sẽ lập tức xuất hiện tâm ma. Mục tiêu của ta là trở thành cường giả trong kiếp này, nếu không thể đột phá nữa thì sống tiếp có ý nghĩa gì? Thà rằng làm một Truy Tùy Giả, thì sẽ không có nghĩa là đời này ta chịu buông tha cho cơ hội trở thành một cường giả lẫy lừng. Huống chi đi theo một trung cấp Ngưng Hình Sư còn trẻ như vậy, chưa chắc đã quá mất mặt.

Nghe Túy Bảo nói xong, Lâm Thiên Ngao cũng chậm rãi gật đầu. Còn Diệp Phao Phao thì thấp giọng lẩm bẩm:

- Hảo hán!

Tiểu Tứ nhìn trừng trừng Túy Bảo, mặt lộ ra vẻ do dự. Rốt cuộc, y đành thở dài thườn thượt:

- Bảo ca, huynh nói rất đúng! Mặc dù khả năng chúng ta xông phá được bình chướng Tông cấp có thể sẽ không vượt qua mười phần trăm, nhưng so với một tia hi vọng cũng không còn thì vẫn tốt hơn. Chúng ta đã tự xưng là thiên tài, nếu ngay một cơ hội đánh sâu vào bình chướng Tông cấp cũng không có, thì đời này còn làm Thiên Châu Sư chi nữa. Truy Tùy Giả thì Truy Tùy Giả. Đều tại ta, ai bảo ta bất tài đánh thua người làm gì!

Nói một câu y lại dụng lực tát mình một cái, nhất thời hai bên má đỏ ửng rồi sưng phồng lên.

Nhìn bộ dạng hai người, Chu Duy Thanh cố nín cười! Vốn hắn đối với hai tên kia không chút cảm tình, bây giờ nhìn lại mới thấy, chuyến đi dự đại hội Thiên châu này, bọn họ vẫn là những đồng đội đáng tín nhiệm! Ít nhất, bọn họ đều có sự chấp nhất theo đuổi đối với thực lực, hơn nữa còn có chữ tín mà giữ lòng tuân theo ước hẹn.

Hắn bèn nhìn Lâm Thiên Ngao rồi hỏi:

- Lâm đội trưởng, bình chướng Tông cấp là cái gì vậy?

Lâm Thiên Ngao sửng sốt:

- Ngươi không biết à? Đối với Thiên Châu Sư chúng ta mà nói, đây là một trong những bình chướng cực khó để vượt qua. Hơn chín phần mười Thiên Châu Sư dù đã hết sức cố gắng tu luyện vẫn không thể nào thành công, cuối cùng đành dẫm chân đứng mãi một chỗ. Bình chướng Tông cấp chính là điểm mấu chốt để đột phá Cửu châu lên Thập châu. Trước đột phá Cửu châu là thuận theo ý trời mà tiến, nhưng sau đột phá Cửu châu, thì đã là nghịch thiên mà đi. Vì vậy, đối với bất kỳ Thiên Châu Sư nào, vượt qua bình chướng này đều cực kỳ khó khăn. Những người thông qua, có thể nói là một bước đăng thiên, tuổi thọ theo đó cũng sẽ tăng thêm mấy lần. Còn người không thể thông qua, đành chỉ có thể dừng lại vĩnh viễn ở Tông cấp đỉnh phong.

Chu Duy Thanh khẽ siết bàn tay rồi nói:

- Thì ra là như vậy!

Tiểu Tứ nhịn không được quát lên:

- Ngươi cũng là Thượng vị Thiên sư, cả cái kiến thức cơ bản như vậy mà không biết sao?

Y có tự an ủi mình cỡ nào cũng cảm thấy, mình thua thằng nhóc này thật sự là quá oan uổng. Chỉ sợ quyết định làm Truy Tùy Giả đi theo Chu Duy Thanh lần này cũng đã sai lầm nốt.

Chu Duy Thanh bèn nói:

- Hai vị huynh trưởng thật là người thẳng thắn, có thể một lòng tuân thủ ước hẹn như vậy, thật khiến ta hết sức bội phục! Nhưng lời ta nói vừa rồi cũng không muốn thu hồi. Thật ra theo đổ ước thì đúng là cả đời này hai vị sẽ phải làm Truy Tùy Giả của ta. Có điều trong đó cũng không có câu nào bắt buộc phải ký kết khế ước phong ấn! Nếu như hai vị tự nguyện đi theo thì quá tốt, muốn bao lâu cũng được! Còn nếu thay đổi ý định thì tùy lúc đều có thể có thể ra đi. Ta và Băng nhi không việc gì phải hạ khế ước trói buộc hai người! Nói như vậy, cũng có nghĩa là tự do của các ngươi sẽ không còn bị hạn chế, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mĩ hay sao?

Nghe Chu Duy Thanh nói vậy, sắc mặt Túy Bảo cùng Tiểu Tứ liền trở nên tốt hơn rất nhiều. Đây đúng là một phương pháp xử lí hết sức ổn thỏa, bọn họ sẽ không làm trái lời thề, cũng không bị ràng buộc hạn chế tự do đúng nghĩa. Nhất thời cái nhìn của bọn họ đối với Chu Duy Thanh đã trở nên hòa hoãn đi khá nhiều.

Lâm Thiên Ngao buồn bực nhìn Chu Duy Thanh, lòng thầm nghĩ, tại sao mình lại không có đãi ngộ như vậy?

Gã nào đâu biết, ở trong lòng Chu Duy Thanh, địa vị của gã là hết sức trọng yếu. Chưa nói tới một thân năng lực phòng ngự vô cùng đặc biệt, có thể mang lại những hiệu quả trợ giúp cực kỳ cường đại của gã. Mà còn là sự coi trọng mười phần mà Chu Duy Thanh dành cho Lâm Thiên Ngao.

Mặc dù hiện tại thực lực của Chu Duy Thanh đã không còn tầm thường nữa, nhưng hắn vẫn cứ là tên Chu Béo cực kỳ nhát gan sợ chết. Lúc nào hắn lại không hy vọng mình có thể sở hữu một tấm chắn không gì phá nổi? Điều đó hiển nhiên là không dễ dàng đạt được? Bây giờ đột ngột thu được Lâm Thiên Ngao hộ vệ bên người, có khác gì với một tấm chắn vững chãi mà hắn mơ ước đó đâu! Cho nên sau khi chứng kiến thực lực Lâm Thiên Ngao, và dù biết gã vốn là người trung nghĩa, Chu Duy Thanh vẫn muốn hạ phong ấn trên người gã như cũ! Đó chính là vì hắn hết sức coi trọng giá trị của Lâm Thiên Ngao.

Túy Bảo suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu Chu huynh đệ độ lượng thế thì tốt lắm, trước mắt tạm như vậy đi. Có điều huynh đệ yên tâm, dù cho không có khế ước trói buộc thì sau này ngươi muốn chúng ta làm gì, cứ việc thẳng thắn nói ra!

Tiểu Tứ nói:

- Ta cũng thế... À, ừm! Còn nữa, vị trí chính thức của ta bây giờ cũng đã thuộc về ngươi!

Chu Duy Thanh liên tục khoát tay:

- Không... không! Lúc nãy thắng các người chỉ là do vận khí tốt mà thôi, nhưng điều đó không có nghĩa thực lực của ta mạnh hơn so với các người! Tiểu Tứ học trưởng, ngươi biết tại sao lúc nãy ta chọn ngươi mà đánh cuộc không?

- Tại sao?

Tiểu Tứ mau mắn hỏi, đây cũng là vấn đề mà y thủy chung nghĩ mãi không ra.

Chu Duy Thanh cười hắc hắc rồi nói:

- Là từ thân hình của ngươi mà đoán, năng lực ngươi am hiểu nhất định là tốc độ rồi! Ta thậm chí còn hoài nghi ngươi là Thiên Châu Sư có song châu đều thuần Mẫn hệ. Có điều, giống như năng lực phòng ngự Lâm đội trưởng vừa lúc khắc chế năng lực của ta, thì năng lực của ta cũng đúng lúc chế trụ được ngươi. Trong các kỹ năng của ta, công kích tuy không phải rất nhiều, nhưng kỹ năng hạn chế trói buộc lại có không ít. Hơn nữa ta là Cung thủ, sở hữu một thanh trường cung tương đối cường đại, thêm lúc bắt đầu chiến đấu, ngươi chẳng những không tấn công mà ngược lại còn kéo giãn khoảng cách, không phải càng khiến cho trường cung của ta có cơ hội phát huy hay sao? Cho nên mới nói, ngươi thua ta chỉ vì năng lực của ta vừa vặn khắc chế ngươi cộng với vận khí ta tốt mà thôi. Cái vị trí chính thức này ngươi giữ lại đi! Nếu như trong Thiên Châu đại hội ta gặp phải kẻ bị ta khắc chế, lúc đó ta thượng đài chưa muộn!

Tiểu Tứ im lặng nhìn Chu Duy Thanh, rồi bi phẫn hét lên:

- Ta căm thù Cung thủ..!

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, hắn dĩ nhiên sẽ không nói cho Tiểu Tứ biết, là hắn cũng có Không Gian Bình Di, có thể sử dụng kỹ năng này kết hợp với sức bật của đùi phải mà kéo giãn khoảng cách giữa hắn và y. Hơn nữa, những kỹ năng hạn chế ràng buộc của hắn làm sao mà thêm vào trường cung được? Đấy vốn là năng lực chân chính của hắn. Dĩ nhiên, cho dù có hảo cảm nhiều hơn nữa đối với những người này, Chu Béo cũng sẽ không dễ dàng tiết lộ tất cả bí mật của mình! Nhất là bên cạnh hắn lúc này còn có Diệp Phao Phao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play