“Ta thua, ta nguyện ý chịu thua đánh cuộc, đến đây đi.”
Nhìn vẻ mặt Lâm Thiên Ngao quyết tuyệt, Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Không vội, chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính sau.” Nói xong, hắn không đợi Lâm Thiên Ngao mở miệng, đã xoay người rời đi.
Ba người vừa ra khỏi lôi đài dưới lòng đất, Lâm Thiên Ngao rốt cục không nhịn được, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không có kỹ năng Hắc Ám phong ấn?”
Chu Duy Thanh liền dừng cước bộ nói: “Tự nhiên là có.”
Lâm Thiên Ngao cau mày nói: “Vậy tại sao ngươi không trực tiếp sử dụng với ta?”
Chu Duy Thanh cười ha ha một tiếng, nói: “Không vội, chúng ta trở về cửa hàng số bảy mươi bảy bên kia rồi nói sau. Cần gì phải thi triển ngay lập tức dưới lôi đài đâu.”
Trong mắt Lâm Thiên Ngao chợt lóe sáng: “ Ngươi sẽ không sợ ta đổi ý sao? Lực ước thúc của lôi đài tuy mạnh, nhưng nếu ta cố ý chạy trốn bọn họ cũng chưa chắc đã bắt được ta.”
Chu Duy Thanh liền lắc đầu: “ Không, ta không sợ. Bởi vì ngươi không phải là loại người như vậy, nếu như ngươi muốn chạy, chỉ có thể trách ta không nhìn rõ người thôi.”
Vân Ly bên cạnh cả giận nói: “ Vậy ý của ngươi, ta chính là loại người này? Ta xem ngươi thời điểm phong ấn ta rất khẩn cấp a.”
Chu Duy Thanh cười nói: “ Có một chút, dù sao cũng không được yên tâm như với hắn. Bất quá, lúc trước chúng ta không phải là đang ở trong tĩnh thất sao? Cũng là người mình rồi, để ý làm gì nữa?”
Vân Ly hừ một tiếng, quay sang nhìn Lâm Thiên Ngao bên cạnh, trên mặt đột nhiên nở nụ cười: “ Con mẹ nó, còn có người đệm lưng, trong lòng lão tử cũng thăng bằng hơn nhiều.”
Lâm Thiên Ngao cả giận nói: “ Mịa nó, Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là đệm lưng?”
Vân Ly cười hắc hắc nói: “ Đồ to con, tức giận cũng vô dụng. Thực lực của ta mạnh không bằng ngươi, nhưng nếu muốn chạy chỉ sợ ngươi đuổi không được. Ta sẽ sợ ngươi sao? Huynh đệ chúng ta là đồng bệnh tương liên, đều bị tiểu tử này lừa gạt. Bất quá, ta không thể không thừa nhận, ngươi so với ta còn xuất sắc hơn. Ngay cả ngươi còn bị tiểu tử này đánh bại, thì ta còn phải để ý cái gì. Haha.”
Lúc này Lâm Thiên Ngao mới tỉnh ngộ lại, nghi ngờ hỏi: “ Nói như vậy, lúc trước hai người đánh cuộc luyện chế Ngưng hình quyển trục, là ngươi thua? Còn bị tiểu tử này lập khế ước.”
Vân Ly hừ giận một tiếng: “ Tiểu tử này quá giảo hoạt rồi.”
“ Này, này, ta nói hai ngươi các người, đừng có gọi tiểu tử này, tiểu tử nọ có được hay không? Nói như thế nào sau này ta cũng là lão đại của hai ngươi, phải có một chút tôn trọng chứ?”
Vân Ly và Lâm Thiên Ngao cơ hồ là mở miệng cùng lúc: “ Tôn trọng cái rắm ấy.”
Nhìn bộ dạng lòng đầy căm phẫn của hai người, Chu Duy Thanh không thèm để ý một chút nào, cười hắc hắc nói: “ Ai, những người này vốn là thua cả đời, cũng cho phép phát tiết một chút chứ sao. Ca rất rộng lượng. Các ngươi tiếp tục phát tiết đi ha. Đi, đến cửa hàng số bảy mươi bảy mua đồ, thuận tiện tặng cho Lâm huynh một cái phong ấn luôn. Haha, ta cười rất đắc ý…”
Thượng Quan Băng Nhi đứng đợi ở cửa hàng số bảy mươi bảy cũng đã đợi trông mòn con mắt, vẫn thủy chung đứng ở cửa sổ nhìn hướng lúc ba người biến mất.
Rốt cục, thân ảnh quen thuộc kia cũng đã xuất hiện trong tầm mắt của nàng, khi nàng nhìn thấy cả người Chu Duy Thanh dính đầy đất bụi không khỏi sợ hết hồn. Nhưng lập tức nàng nhìn thấy được nụ cười dương dương đắc chí của hắn, lúc này mới yên lòng lại.
Lúc này, Tần Phong đã được tiểu nhị thông báo, liền cùng Thượng Quan Băng Nhi đi ra ngoài đón.
“ Chu đại sư, các ngươi đánh cuộc…” Tần Phong nghi ngờ hỏi.
Chu Duy Thanh cười ha ha nói: “ Bất phân thắng bại, bất phân thắng bại. Ha ha ha, ha ha ha ha.” Trong lòng hắn thật sự quá đắc ý, muốn che đậy khoái ý bên ngoài cũng không thể.
Lúc này, trong lòng Lâm Thiên Ngao và Vân Ly cùng cảm thấy, trong cuộc đời mình, chưa bao giờ nghĩ lại giống như bây giờ, lại muốn đánh một người như vậy.
“ Tần đại ca, chúng ta muốn mượn tĩnh thất một chút. Ta cùng với Vân Ly đại sư và vị Lâm đại ca này vừa gặp đã như thân quen, chúng ta còn có một số việc muốn tâm sự một chút. Không biết có phiền phức gì không?”
Tần Phong vội vàng nói: “ Dĩ nhiên là thuận tiện, không có vấn đề gì. Mấy vị, mời.” Trong lòng hắn cũng nghi hoặc, lại là thế hòa? Đây cũng quá trùng hợp đi. Bất quá, hắn cũng không nhận thức Lâm Thiên Ngao, cũng không biết thực lực của Lâm Thiên Ngao mạnh đến trình độ nào, nên tuy có hoài nghi nhưng cũng không hỏi nhiều cái gì.
Vân Ly dừng bước, hướng Chu Duy Thanh nói: “ Các ngươi đi đi, ta không đi đâu. Ta đi cáo từ Chu Trường Khê đại ca.” Hắn e sợ nhìn lại quá trình phong ấn một lần nữa khiến nội tâm mình bi phẫn, định tránh đi.
Chu Duy Thanh nói: “ Ngươi đi đi. Một lát nữa trở về tìm chúng ta. Tần đại ca, còn có, ta muốn mua một chút đồ vật, phiền toái ngươi đi chuẩn bị một chút. Chờ chúng ta đi ra rồi trả tiền cho ngươi.” Hắn lấy ra danh sách đồ vật muốn mua đã chuẩn bị trước khi đến giao cho Tần Phong. Bởi vì tâm tình quá tốt, hắn ngay cả mặc cả một chút cũng không nhiều lời.
Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi và Lâm Ngao Thiên ba người đi vào tĩnh thất, giống như là Chu Duy Thanh nói như vậy, tính cách Lâm Ngao Thiên chính trực, cũng không quỵt nợ người khác. Mặc dù trong lòng thống khổ vạn phần, nhưng vẫn để cho Chu Duy Thanh thi triển Huyết Khế! Ám Chi Ấn Ký ở trên người hắn. Đến lúc này, một đời cường giả có năng lực phòng ngự cường đại chính thức bị Chu Duy Thanh thu phục.
“ Lâm đại ca, sau này ngươi gọi tên ta là được rồi. Chuyện hôm nay đúng là may mắn. Bất quá, đây là ngươi tự đưa mình đến cửa, cũng không trách được ta, thật ra thì tu vi của ngươi có thể hất ngã ta. Nếu như, Thiên lực của ngươi có thể vượt xa ta quá Thập Nhị trọng, khế ước giữa chúng ta dĩ nhiên là giải trừ.”
Sau khi hoàn thành phong ấn, Chu Duy Thanh thu hồi vẻ đùa cợt, nghiêm nghị nói với Lâm Thiên Ngao.
Lâm Thiên Ngao thở dài một tiếng: “ Cũng chỉ một chữ Tham mà ta đã tự hại chính mình. Ta thấy hai người các ngươi đều là Ngưng Hình Sư thiên tài, vốn định thu phục ít nhất một người, để tương lai hoàn thiện tổ hợp Ngưng hình thuẫn, nhưng ai biết trộm gà không được còn mất nắm gạo. Ta cũng không phải bởi ngươi, mà bại bởi vì hai chữ khinh thị. Ngươi yên tâm, nếu ta đã bị ngươi phong ấn, sau này ta là người của ngươi.”
Trong lòng Chu Duy Thanh co quắp một chút, thầm nghĩ trong lòng, cái gì gọi là người của ta rồi, không nên nói mập mờ như vậy có được hay không. Bất quá hắn cũng biết, hiện tại Lâm Thiên Ngao tâm tình không tốt, cũng không có kích thích hắn, chẳng qua là gật đầu lia lại.
“ Chủ nhân, ta có một việc muốn nhờ.” Lâm Thiên Ngao hai tay ôm quyền, hướng Chu Duy Thanh khom mình hành lễ.
Chu Duy Thanh vội vàng tránh ra, nói: “Lâm đại ca xin nói, chúng ta đã là người một nhà, xưng huynh đệ là được rồi.”
Lâm Thiên Ngao lắc đầu, nói: “ cả đời ta đã thuộc về ngươi, sau này sẽ là nô bộc của người, không có gì phải dấu diếm. Chủ nhân, ta còn có một việc chưa xong, xin ngươi thư thả cho ta ba tháng, ba tháng sau, ta liền trở về tìm ngươi. Từ đó sẽ luôn theo ngươi.”
Chu Duy Thanh rất muốn cự tuyệt hắn, mặc dù mới đến Phỉ Lệ thành chưa lâu, nhưng hắn đã gặp mấy lần uy hiếp trí mạng, nếu như có một Thiên Châu Sư cường đại bên cạnh , hiển nhiên là sẽ an toàn hơn. Nhưng là hắn vẫn gật đầu đáp ứng, giết người chỉ bất quá đầu chạm xuống đất, người ta đã thua cả một đời, chẳng lẽ còn không thể đi xử lý một chút chuyện của mình sao? Lập tức, hắn và Lâm Thiên Ngao ước định địa điểm sau này gặp lại.
Lâm Thiên Ngao nhìn Chu Duy Thanh một cái thật sâu, trên đường đi một tiếng bảo trọng, xoay người đi. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Chu Duy Thanh cảm giác được trước lúc đi trong mắt hắn vẫn toát lên một tia cảm kích.
Ba tháng thì ba tháng đi, cùng lắm trong ba tháng đó ta thu liễm một chút, trong lòng Chu Duy Thanh liền nghĩ như vậy.
Cửa hàng số bảy mươi bảy của Tần Phong đã lâu chưa bán hàng, các loại vật liệu còn tồn rất nhiều, cho dù có một vài tài liệu Chu Duy Thanh cần không có, liền từ các cửa hàng phụ cận mua được. Hắn chỉ dùng thời gian nửa canh giờ, đã thu thập đầy đủ vật liệu mà Chu Duy Thanh cần.
“ Ngươi có chuyện riêng cần xử lý hay không? Có thì nói, ta cũng cho ngươi nghỉ mấy tháng luôn?” Chu Duy Thanh nhìn Vân Ly đang trở lại nói.
Vân Ly lắc đầu, nói: “ Ta chỉ có một mình, từ nhỏ đã là cô nhi, được lão sư thu dưỡng. Năm kia, lão sư cũng đã qua đời rồi, trên thân không còn gì. Đi theo ngươi đi.” Nói tới đây, hắn tiến đến bên cạnh Chu Duy Thanh, thấp giọng nói: “ Trở về đem cái chùy kia của ngươi cho ta nhìn một chút, nghiên cứu kỹ một chút, như thế nào?”
Lúc trước thấy Chu Duy Thanh lấy ra Song Tử Đại Lực Thần Chuy, trong lòng hắn vẫn luôn ngứa ngáy. Đối với một gã Ngưng Hình Sư mà nói, còn có cái gì có thể so sánh với trang bị ngưng hình càng cao cấp làm cho hắn động tâm đây? Thậm chí ngay cả tâm lý thống khổ khi thua cuộc đều giảm bớt rất nhiều khi nhìn thấy Đại Lực Thần Chuy.
“ Được, trở về liền cho ngươi xem.” Chu Duy Thanh thống khoái đáp ứng. Hắn cũng muốn cùng Vân Ly nghiên cứu kỹ xảo luyện chế ban đầu của Ngưng hình quyển trục. Mặc dù ở chỗ Hô Duyên Ngạo Bác học được rất nhiều thứ, nhưng học bằng cách nhớ là một chuyện, chân chính ứng dụng lại là chuyện khác. Không nghi ngờ chút nào, xét về phương diện kinh nghiệm luyện chế Ngưng hình quyển trục thì Vân Ly hơn hắn rất nhiều, có thể cùng hắn bổ cứu, đối với quá trình nhanh chóng tăng lên Ngưng Hình Sư Cao cấp của Chu Duy Thanh cũng được nhiều chỗ tốt.
“ Tần đại ca, chỗ này hết bao nhiêu tiền?” Chu Duy Thanh đem đống tài liệu Tần Phong chuẩn bị cho mình thu vào dây chuyền trữ vật rồi hỏi giá.
Tần Phong do dự một chút, cắn răng một cái, nói: “ Huynh đệ, ngươi đưa cho ta hai mươi sáu vạn kim tệ đi.”
Chu Duy Thanh sửng sốt: “ Nhiều như vậy a!” hắn tổng cộng có bốn mươi lăm vạn kim tệ, vào cửa làm hai cái thẻ hội viên trung cấp mất bốn mươi vạn kim tệ, lúc trước còn nộp phạt mười vạn kim tệ nữa, lúc này còn đi mất hai mươi sáu vạn kim tệ, trên cơ bản là nhẵn túi.
Vân Ly nhìn mặt Tần Phong như ăn phải mướp đắng, tức giận đẩy Chu Duy Thanh xuống, nói: “ Ngươi không biết thì đừng có nói có được hay không? Tần lão bản đây đã là tương đối rộng rãi. Những tài liệu ngươi cần, giá trị ít nhất cũng phải bốn mươi vạn kim tệ, ta xem Tần lão bản cũng là lấy giá vốn cho ngươi. Nhanh đưa tiền đi.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “ Ta cũng không phải là không biết biết giá thị trường sao? Tần đại ca, ngại quá. Của ngươi đây.” Lúc này hắn mới đem hai cái thẻ hội viên trung cấp của minh và Thượng Quan Băng Nhi ra thanh toán tiền.
Tần Phong cười ha ha một tiếng, nói: “ Chu đại sư, Vân đại sư, sau này hai vị cần gì thì cứ tới chỗ ta. Ta không dám nói chỗ này của ta có đầy đủ tài liệu hết, nhưng tối thiểu những tài liệu thông thường vẫn có. Đều lấy giá vốn cho nhị vị.” Ở trên người Chu Duy Thanh quả thật hắn không thể kiếm tiền cái gì, nhưng trải qua một cuộc chiến Ngưng Hình Sư giữa hai người Chu Duy Thanh và Vân Ly lại là thứ then chốt giúp cửa hàng số bảy mươi bảy này của hắn kiếm tiền. Lúc này, mặc dù sắc trời đã tối, nhưng trong cửa hàng của hắn cũng không có thiếu khách nhân mua đồ, lượng tiêu thụ cũng đã tăng lên một chút. Có Ngưng Hình Sư ưu tú tới chỗ hắn mua đồ, quả thật hiệu quả hơn bất kỳ loại quảng cáo nào.
Từ biệt Tần Phong, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan băng Nhi mang theo Vân Ly trở lại chỗ ở. Bên trong tiểu viện bọn họ thuê cũng không thiếu phòng trống, tự nhiên là có thể an bài chỗ ở cho Vân Ly.
Vừa vào cửa, Chu Duy Thanh cảm giác được Minh Hoa còn chưa trở về, hắn cũng không thèm để ý, dù sao thì Thiên Tà Giáo kia không đến tìm mình phiền toái là tốt rồi. Duy nhất làm cho hắn có chút tiếc nuối đó chính là, hôm nay tuy là lại nghe được âm thanh của Thiên Nhi, nhưng lại không được nhìn thấy lần nữa thiếu nữ tóc trắng tuyệt sắc kia, thật sự làm cho hắn có chút không cam lòng.
Vân Ly đối với ở chỗ nào cũng không thèm để ý, thậm chí ngay cả gian phòng mình ở cũng không có xem qua một chút, liền không chút khách khí chạy đến gian phòng Chu Duy Thanh, cánh cửa vừa đóng, vẻ mặt hắn hung phấn vì lại sắp được nhìn thấy Song Tử Đại Lực Thần Chuy.
Ngay cả Thượng Quan Băng Nhi nhìn bộ dạng khẩn cấp của hắn cũng không nhịn được phải bật cười. Chuẩn bị cho hai người bọn hắn một chút điểm tâm rồi trở về phòng mình tu luyện.
Quang mang màu vàng lóng lánh, Chu Duy Thanh lại lần nữa thả ra một kiện trong bộ trong bộ Ngưng hình sáo trang cấp Truyền kỳ kia, làm Vân Ly thời điểm nhìn thấy Song Tử Đại Lực Thần Chuy kia, trong mắt hiện lên đầy vẻ si mê.
“ Khó trách có khả năng làm rung chuyển tên Lâm Thiên Ngao biến thái kia. Thật đẹp, trang bị này quả nhiên không làm hổ hai chữ Truyền kỳ a! Nói, như thế nào ngươi lại ngưng hình thành công? Chẳng lẽ sư môn của ngươi có một bộ Ngưng hình quyển trục này? Coi như là bảo bối do Thần Sư cấp luyện chế, cũng cần phải có mười tờ mới có thể tuyệt đối nắm chắc thành công chứ?”
Chu Duy Thanh nghi ngờ nói: “ Như thế nào ta lại nghe lão sư nói, không cần nhiều đến mười tờ như vậy a! Bất quá vận khí của ta tương đối khá, một tờ này của sư môn, ta vừa thử một lần đã ngưng hình thành công.”
Vân Ly nhìn Chu Duy Thanh không khác gì đang nhìn quái vật: “ Biến thái, con mẹ nó, hôm nay thật là xui xẻo, gặp ngay đúng hai kẻ biến thái. Số quá khổ rồi.” Vừa nghĩ đến mình khắc khổ tu luyện nhiều năm như vậy, rốt cục sắp hết khổ thì lại tự cấp mình cho hắn, trong lòng cũng không khỏi đau xót.
Nhìn ánh mắt bi phẫn kia của Vân Ly, Chu Duy Thanh cười ha ha một tiếng, nói: “ Lại nói tiếp, đúng là ngươi đã bị ta cho vào tròng, ai bảo ngươi lại ngạo khí như vậy? Bất quá, Lâm Thiên Ngao chính là tự mình đưa đến cửa. Lực phòng ngự của hắn quả thật không phải người a! Không nói đến lực phòng ngự mạnh, lực lượng của hắn cũng tương đối kinh khủng. Rõ ràng không phải là Thể Châu hệ lực lượng, không biết tại sao hắn lại có lực lượng lớn như vậy?”
Vân Ly trầm ngâm nói: “ Duy Thanh, nếu như ta đoán không sai, chỉ sợ rằng trên người Lâm huynh có huyết thống Dã Man nhân. Cho nên mới có thể có lực lượng kinh khủng như thế. Lại phối hợp với tổ hợp Ngưng hình thuẫn, quả thật chính là tuyệt phối. Nếu không phải bị hạn chế như vậy, cho dù là ngươi có Ý Châu Biến Thạch Miêu Nhãn ngịch thiên như vậy, hai chúng ta cùng tiến lên cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn. Song Tử Đại Lực Thần Chuy của ngươi tuy mạnh nhưng cũng chỉ có một kiện, không có Sáo trang gia tăng thêm hiệu quả. Cho Dù toàn lực ứng phó cũng không thể gây thương tổn cho hắn được. Huống chi, thiên lực của hắn cực kỳ hùng hậu, khí mạch kéo dài, chỉ cần làm tiêu hao hết thiên lực của chúng ta, chính diện chiến đấu, chúng ta bại không thể nghi ngờ.”
Chu Duy Thanh cười ha ha một tiếng, nói: “ Chính diện chiến đấu? Ta chính diện chiến đấu với hắn mới là lạ. Đánh không lại không thể chạy sao? Mỗi một người đều có tồn tại nhược điểm, sở dĩ hắn chọn phòng ngự cực hạn đấu với chúng ta cũng bởi vì hắn không am hiểu tốc độ. Bất quấ, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến tổ hợp sáo trang uy lực mạnh mẽ đến không ngờ. Dùng ở trên phòng ngư như thế, nếu dùng ở trên công kích thì…”
Nghe Chu Duy Thanh nói tới đây, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không khỏi rung mình một chút, Vân Ly nói: “ Duy Thanh, xem ra chúng ta tốt hơn nên nghiên cứu, tranh thủ thiết kế ra vài loại quyển trục tổ hợp sáo trang, đồ chơi này tuyệt đối có thể bán giá trên trời.”
Hai mắt Chu Duy Thanh liền sáng lên, vỗ mạnh đùi mạnh một cái: “ Không sai, hơn nữa chúng là còn có tên gia hỏa biến thái Lâm Thiên Ngao kia làm quảng cáo nữa. hắc hắc.”
Hai gã Ngưng Hình Sư ở cùng một chỗ, hơn nữa quan hệ chủ tớ nên không có nửa điểm xa lạ, làm cho bọn họ cả đêm nay không ngủ được chút nào.
Sáng ngày hôm sau, cả hai người bọn họ đều đeo thêm một cặp kính râm hiệu Gucci đi ra ngoài.
Vẻ mặt Vân Ly hung phấn nói: “ Lão bản, ta ăn một chút gì đó rồi đi ngủ đây. Trở về ta suy nghĩ bản thiết kế thật kỹ, chờ ngươi đi học về rồi chúng ta tiếp tục thảo luận.” Nói xong, hắn liền quay đầu chạy nhanh vào bếp.
Thông qua cuộc trao đổi tối hôm qua, Vân Ly đối với tình hình của Chu Duy Thanh cũng biết chút ít, làm cho Chu Duy Thanh bị buộc phải đáp ứng sau này giúp hắn chuẩn bị tài liệu luyện chế Ngưng hình sáo trang cấp Truyền kỳ. Trong nháy mắt Vân Ly liền đổi giọng, hai chữ lão bản khỏi cần tiêu xài tốn tiền, huống chi Chu Duy Thanh cũng vui vẻ khi hắn như vậy. Trải qua cuộc trao đổi tối nay, rõ ràng mối quan hệ của hai người đã gần gũi hơn rất nhiều, bọn họ đều có chung một mục tiêu, luyện chế một thân Ngưng hình sáo trang cấp Truyền kỳ, sau đó mặc ở trên người mình.
“ Tiểu Béo.” Làm tốt điểm tâm, sau đó vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi trách giận nhìn Chu Duy Thanh.
Không đợi nàng phát tác, Chu Duy Thanh vội vàng cười trừ nói: “ Ta đảm bảo, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.”
Thượng Quan Băng Nhi cầm đồng phục trong tay đưa cho hắn, vẻ mặt đau lòng nhìn bộ dạng mệt mỏi của Chu Duy Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn,”Tiểu Béo, Ta biết ngươi cũng là vì hiện trạng của Thiên Cung đế quốc chúng ta, nhưng rất nhiều chuyện không phải chỉ làm một lần là xong. Ngươi đã làm tốt không thể hơn được nữa rồi, đáp ứng ta, sau này không nên mạo hiểm nữa có được không? Không bao giờ… lấy cuộc đời mình làm tiền vốn đánh cuộc nữa. Vạn nhất sau này ngươi gặp một người nào so với ngươi còn muốn biến thái hơn thì làm thế nào?”
Chu Duy Thanh đem nàng kéo vào trong lồng ngực, cảm thụ được thân ảnh mềm mại cùng hương thơm nhàn nhạt từ mái tóc: “ Ngày hôm qua là do ta vọng động, đảm bảo sau này sẽ không có nữa, được chứ?”
Thượng Quan Băng Nhi biết điều gật đầu: “ Cũng không được thức đêm nữa. Ta không muốn thấy ngươi cực khổ như vậy.”
Chu Duy Thanh đưa miệng đến gần tai nàng cười hắc hắc, nói: “ Không thức đêm không phải rất đơn giản sao? Nếu mỗi đêm đều có mỹ nữ Băng Nhi ngủ cùng ta, kẻ ngu mới nguyện ý thức đêm.”
“ Đáng ghét, mới được vài câu tử tế đã bắt đầu nói lung tung. Nhanh vào ăn cơm đi.” Thượng Quan Băng Nhi mặt đỏ bừng thối lui khỏi lồng ngực Chu Duy Thanh quay đầu chạy vào bếp. Nhưng ngay cả thuận miệng trêu chọc nàng, Chu Duy Thanh cũng không nghĩ tới chính là, tâm tình đề phòng của nàng đã nới lỏng hơn rất nhiều, đối với yêu cầu của hắn cũng không kháng cự lại. Dù sao thì thân thể của nàng cũng đã sớm thành của hắn.
Ăn xong điểm tâm, Chu Duy Thanh cũng không khỏi ngáp lên mấy cái, giằng co cả đêm, hắn thật sự có chút khốn đốn. Dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới thanh tỉnh thêm vài phần. Thời điểm hai người ra cửa đi học, hắn nhìn thoáng quan gian phòng Vân Ly mà không khỏi hâm mộ, tối thiểu người này còn được ngủ bù a! Thật đúng là bi kịch, ta lại còn phải đi học.
Chu Duy Thanh lôi kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi, rồi cùng đi tới học viện. Dù sao quan hệ của hai người cũng đã sớm bị Chu Duy Thanh công khai, nên hiện tại Thượng Quan Băng Nhi cũng đã thích ứng được hơn rất nhiều, cũng không phải ngượng ngùng như trước.
Hai người rất nhanh đã nhìn thấy đại môn học viện, nhưng hai người cũng lấy làm kinh hãi, bởi vì lúc này có rất nhiều xe ngựa dừng trước cửa Học viện quân sự , hơn nữa còn có không ít người đứng bên ngoài học viện nhìn ngó xung quanh. Bên cạnh mấy chục cỗ xe ngựa có ít nhất hơn hai trăm người, trong đó có không ít người khí độ trầm ngưng.
“ Thế này là thế nào?” Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có nhiều người đến đây như vậy?” Chu Duy Thanh nghi ngờ dừng bước lại.
Thượng Quan Băng Nhi đi theo phía sau Chu Duy Thanh, vẫn cúi đầu nghĩ tới tâm sự. Nàng vẫn do dự có đáp ứng yêu cầu của Tiểu Béo hay không? Nếu không cùng hắn thân mật, lại khiến cho hắn nín hỏng mất thì làm sao bây giờ?( Haha, nín mà hỏng mất thì bảo nó TS đi.) Huống chi trong nhà còn có một người so sánh với dung mạo của nàng cũng không kém hơn là bao, vóc người lại càng thêm ‘ngọt canh xương ống, đậm đà thịt thăn’ là Minh Hoa.
Đột nhiên nghe được lời nói của Chu Duy Thanh, lúc này nàng mới mờ mịt ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy tình cảnh trước của học viên, cũng hết sức ngạc nhiên nói: “ Lúc chúng ta ghi danh khảo thí chỉ sợ cũng không có nhiều xe ngựa như vậy a!”
“ Học đệ, Đây đều là do ngươi dựng lên đấy.” Đang lúc ấy thì, một âm thanh đột ngột xuất hiện. Chu Duy Thanh quay đầu nhìn lên, thì thấy Diệp Phao Phao đang khoác trên mình bộ đồng phục quý tộc, đang từ xa bước tới. Hôm nay, nhìn bộ dạng vô hại cùng với cả vẻ mặt anh tuấn ấy, rất khó tượng tưởng người này dĩ nhiên là thủ lĩnh của đám học viên quý tộc trong Học viện quân sự Phỉ Lệ hoàng gia.
“ Bởi vì ta dựng lên?” Học trưởng, có nhiều xe ngựa như vậy thì có quan hệ gì đến ta?” Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi, trong lòng cũng âm thầm cảnh giác. Gã Diệp Phao Phao này hỉ nộ bất lộ, làm cho Chu Duy Thanh có loại cảm giác không cách nào nhìn thấu người này. Có thể thống nhất nhiều học viên quý tộc như vậy, làm sao có thể là nhân vật đơn giản?
Diệp Phao Phao có chút bất đắc dĩ nói: “ Học đệ, ngươi đúng thật là nhanh quên. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngày hôm qua học viên bình dân năm nhất các ngươi đánh nhiều học viên quý tộc như vậy thì không có chuyện gì sao? Còn nữa, các ngươi hạ thủ thật là độc ác a! Cả lớp năm hai kia, gãy xương cũng có một nửa, còn có mấy người gần như là trọng thương?”
Chu Duy Thanh vẻ mặt vô tội nói: “ Chuyện này cũng không thể trách chúng ta được, học viện đã xử lý rất công bằng. Chuyện này đâu có liên quan gì đến ta a?”
Diệp Phao Phao ha ha cười nói: “ Mặc dù ta không biết ngươi làm như thế nào, nhưng ngươi có thể làm cho học viện không truy cứu trách nhiệm của ngươi thì đã rất có bản lĩnh rồi. Bất quá, ngươi không thể quên, nơi này là Phỉ Lệ thành, phần lớn quý tộc cao đẳng của cả nước đều ở đây. Ngươi chính là kẻ khởi xướng đánh lớp học viên quý tộc kia. Đánh con bọn họ, tự nhiên bọn họ muốn tới đòi lại công đạo. Về phần những người này, đều là chờ ngươi đấy. Trên xe ngựa còn có mấy người hôm qua bị ngươi đánh, thương thế có chút nhẹ nên hôm nay đến đây để nhận mặt ngươi. Ngươi cho rằng, học viện không xử lý ngươi thì những quý tộc này sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Chu Duy Thanh nhướng mày:
- Đa tạ học trưởng đã nhắc nhở... nhưng không phải Viện trưởng của chúng ta là Công chúa Điện hạ ư, đám quý tộc kia vì sao vẫn kiêu ngạo như thế?
Diệp Phao Phao bật cười:
- Học đệ, ngươi vốn là người thông minh, vậy mà còn thốt ra mấy lời ngu ngốc này? Nếu không phải có người như Viện trưởng đại nhân tọa trấn, bọn chúng đâu chỉ đứng trước cửa hằm hè như thế, mà đã sớm xông vào tận bên trong rồi. Có điều, ta phỏng chừng, dù Viện trưởng có là Công chúa, thì đối mặt với quá nhiều chỉ trích từ đám quý tộc như vậy, cũng rất khó đối phó. Học đệ, ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước đi, bất quá ta tin tưởng Học viện sẽ xử trí việc này thật công bằng, bởi một khi đã đưa ra quyết định, thì không thể dễ dàng thay đổi xoành xoạch như thế.
Chu Duy Thanh vẫn dửng dưng bất động thanh sắc:
- Đa tạ học trưởng đã đến thông báo. Nhân tình này, Chu Duy Thanh ta nhớ kỹ!
Diệp Phao Phao khoát tay:
- Ta tới đây đề tỉnh ngươi, không phải để kiếm ân tình gì hết. Ngươi cho là tùy tiện kẻ nào cũng được ta đây nhắc nhở hay sao chứ? Ta cũng không định cho ngươi thiếu nợ đâu… Tương lai có lẽ ngươi sẽ là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, mà ta thì lại không muốn có địch thủ như vậy, nên chỉ có thể làm bằng hữu với ngươi mà thôi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh bật cười, hướng Diệp Phao Phao gật đầu rồi đưa tay ra:
- Từ giờ trở đi, chúng ta là bằng hữu! Có điều, nguyên tắc của ta trước nay không đổi, ngươi cũng đừng hòng lôi kéo đám học viên bình dân mà ta đã đổ công đổ sức không ít vào đó nhé!
Diệp Phao Phao nắm lấy tay hắn rồi cười ha ha:
- Chúng ta đã là bằng hữu, thì đám học viên bình dân đó là người của ngươi hay của ta thì có gì khác biệt cơ chứ? Ta nghe nói, ngươi tuyên bố trong bốn năm sẽ trở thành Cao cấp Ngưng Hình Sư? Ta thật sự rất trông mong đến ngày đó. Sau này có quyển trục Ngưng Hình thì nhớ kỹ là phải bán cho ta trước nhé. Đi thôi, ta sẽ dẫn các ngươi đến bên hông Học viện. Đám người kia cũng thật là khờ khạo, bọn họ chặn cửa chính bộ cho rằng chúng ta không biết leo tường vào hay sao?
Thẳng thắn mà nói, Chu Duy Thanh vốn không muốn kết giao bằng hữu với Diệp Phao Phao, chí ít là bây giờ. Bởi vì căn bản hắn không nhìn thấu được người này, y tuyệt đối nguy hiểm không dưới Minh Hoa! Thế nhưng bây giờ hắn làm gì có sự lựa chọn nào khác. Mới tới Học viện Phỉ Lệ vài ngày, thì đã gây thù chuốc oán không ít, mà toàn là kẻ địch cường đại mới chết, chẳng phải hắn đang rước lấy không ít phiền phức hay sao? Huống chi đây là ý tốt của người ta!
Vòng qua cửa chính, ba người cùng đi đến bức tường bên hông Học viện. Không thể nói là tường bao của Học viện Quân sự Hoàng Gia Phỉ Lệ là thấp, bởi nó cao tới sáu mét, trên còn có gắn cọc nhọn bằng sắt. Đối với người bình thường, đây quả thật là một chướng ngại, nhưng với đámThiên Châu Sư bọn hắn thì chẳng tính là cái gì.
Diệp Phao Phao hất hất mặt lên, mỉm cười:
- Chúng ta từ chỗ này đi vào là được!
Vừa nói, tay phải hắn vừa đưa ra, một vầng lam quang nhàn nhạt theo đó bừng lên. Một cái trụ băng từ từ ngưng kết dưới bàn tay hắn, không ngừng tăng trưởng, đẩy thân hình của hắn cao lên, vượt quá sáu mét. Từ đó Diệp Phao Phao nhẹ nhàng tung người vượt qua tường mà vào.
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi liếc nhìn nhau, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Bọn họ vừa rồi đều nhìn thấy, vừa rồi Diệp Phao Phao tạo ra trụ băng mà không dựa vào bất kỳ kỹ năng nào. Không nghi ngờ gì nữa, Ý châu của hắn chắc chắn phải có thuộc tính Thủy. Mà biến nước thành băng vẻn vẹn chỉ dựa vào Thiên lực và thuộc tính của Ý châu như thế, cũng đã cho thấy hắn có Thiên lực hùng hậu đến mức nào! Như vậy, nếu chỉ nói riêng về Thiên lực, thì hắn đã vượt qua Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi rồi, hẳn là cùng cấp bậc Tứ châu Thiên Châu Sư với Minh Hoa rồi. Mà nhất định phải là Thiên Châu Sư, chứ nếu chỉ thuần là Ý châu, thì hắn cũng vô pháp hóa thủy thành băng như vậy.
Chu Duy Thanh vòng tay ôm lấy cái eo lưng thon nhỏ của Thượng Quan Băng Nhi, chân phải điểm nhẹ lên mặt đất, chỉ nghe một tiếng phịch trầm muộn nho nhỏ, hai người đã phóng vọt qua đầu tường cao sáu mét mà tiến vào. Một cú nhảy này của Chu Béo hoàn toàn dựa vào lực lượng, lại mang theo một người, so với Diệp Phao Phao rõ ràng lợi hại hơn. Đương nhiên, đó là nhờ cái đùi phải Tà Ma. Người ta đã phô diễn tài hoa, Chu Béo ta cũng đâu chịu kém! Cùng với loại người như Diệp Phao Phao kết làm bằng hữu, đầu tiên phải có một điều kiện vô cùng cần thiết, đó là ngươi không thể thua sút hơn so với hắn. Nếu không mà nói, mối quan hệ bằng hữu này nhất định sẽ biến chất.
- Hảo công phu!
Diệp Phao Phao tán thán, trong mắt thoáng lên một tia kinh ngạc rồi biến mất. Hắn mặc dù không tận mắt chứng kiến, thế nhưng qua sự rung động của năng lượng trong không khí, Diệp Phao Phao vẫn có thể phân biệt, Chu Duy Thanh vừa rồi một chút Thiên lực cũng không hề phóng thích.
- Học trưởng mới là cường đại! Cho dù tại Học viện Thiên Châu Sư, phỏng chừng học trưởng cũng chiếm được ngôi vị cường giả số một nhỉ!
Tâng bốc thì ai mà tiết kiệm? Lời nói của Chu Duy Thanh nào thật thà thành khẩn như vậy, dĩ nhiên chữ thành khẩn này cũng phải bỏ vào trong ngoặc kép rồi!
Nghe mấy lời của hắn, Diệp Phao Phao lắc đầu cười khổ:
- Học viên Thiên Châu Sư bên kia cũng không phải đơn giản như học đệ nghĩ đâu. Tuy có hơi tự đại mà nói, trong Học viện của chúng ta đây, kẻ có thể cùng ta đấu một trận đếm không quá đầu ngón tay. Thế nhưng nếu qua Học viện Thiên Châu Sư kia, chỉ sợ đứng vào nhóm năm mươi người mạnh nhất cũng không có cửa. Bởi học viên trong đó chỉ có một trăm người, mà Viện trưởng Học viên Thiên Châu Sư lại chính là đệ nhất cường giả của Đế quốc, đã đột phá Tông cấp, có tu vi Thập châu Vương cấp Thiên Châu Sư. Tùy tiện truyền đạt cho đám học viên vài kỹ xảo công phu, cũng không phải là loại mà Học viện Quân sự chúng ta có thể so sánh. Không phải nịnh bợ nói dóc chứ, dù là một Tam châu Thiên Châu Sư bên đó, ta đây cũng không nhất định đánh thắng được!
- Vương cấp Thiên Châu Sư?
Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi không khỏi hít một hơi lạnh. Bởi ngàn vạn lần đừng nghĩ một cách đơn giản là Cửu châu chỉ thấp hơn Thập châu một cảnh giới như vậy. Thượng vị Thiên tông tuy rằng đã thập phần hiếm có, nhưng trong Đế quốc Phỉ Lệ này tìm ra hai mươi người cũng không phải là quá khó. Nhưng Vương cấp Thiên Châu Sư, thì đỏ con mắt cũng kiếm không ra. Bởi dù cho toàn bộ số Thượng vị Thiên tông kia cũng chưa chắc có một người đột phá lên Vương cấp. Đạt tới Vương cấp, coi như đã tiến vào một cảnh giới khác, và một cường giả Vương cấp hoàn toàn có thể đánh bại mười Thượng vị Thiên tông liên thủ.
Diệp Phao Phao mỉm cười:
- Học đệ, cũng không cần sửng sốt như vậy đâu. Vị Vương cấp Viện trưởng của Học viện Thiên Châu Sư kia còn có một thân phận khác. Đó chính là Cung chủ Thác Ấn Cung của Đế quốc Phỉ Lệ chúng ta, Quốc Sư của Đế quốc! Cho nên ngài có là Vương cấp thì chẳng có gì là lạ. Lão nhân gia ngài là một Trung vị Thiên Vương đó.
Đạt tới Vương cấp rồi, thì chia làm Thượng, Trung Hạ tam vị. Không còn so sánh số lượng bản mạng châu nữa, mà là so sánh đẳng cấp của Thiên lực. Bởi vậy mới có thể thấy, đột phá được tới Thiên Vương rồi, muốn tiến thêm một bước có bao nhiêu là khó khăn trắc trở.
Chu Duy Thanh thở sâu:
- Không nghĩ Học viện Thiên Châu Sư lại cường đại như vậy!
Diệp Phao Phao cười lạnh:
- Thiên Châu Sư có cường đại mấy cũng chỉ là một người, sao có thể so sánh với chúng ta, nhất đại danh tướng trong tương lai? Lực lượng một người có cường đại bao nhiêu, cũng không bì được với thiên quân vạn mã, Thiên lực dù sao cũng phải có hạn… Được rồi, học đệ, ta về chỗ mình trước đây, có chuyện gì ngươi cứ tới tìm ta. Có điều vài ngày nữa ta sẽ đi ra ngoài một thời gian. Nên ta kiến nghị là ngươi không nên rời khỏi Học viện, cứ ở trong túc xá là an toàn nhất. Có Công chúa Viện trưởng ở đây, không tên nào dám to gan vào nháo sự đâu. Qua chuyện ngày hôm nay, lớp Bình dân các người thực sự đã nổi danh rồi, phỏng chừng sẽ không ai rãnh rỗi mà tới tìm phiền toái nữa đâu.
Chu Duy Thanh mỉm cười:
- Chỉ cần học trưởng không tới tìm ta phiền toái là được rồi. Những người khác ta đây không ngại.
Diệp Phao Phao cười ha ha, phất phất tay chào Chu Duy Thanh rồi xoay người rời đi.
Khi Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi trở về lớp mình, mới thấy bầu không khí trong phòng học có gì đó không đúng.
Bên trong phòng vô cùng yên ắng. Minh Hoa đã tới, ngồi trên bệ giảng trầm ngâm nhíu mày. Khi Chu Duy Thanh vào lớp, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn vào người hắn, thậm chí không ít người còn đứng phắt dậy.
- Lão đại, ngươi không sao chứ?
Ít nhất có hơn mười âm thanh lo lắng vang lên.
Chu Duy Thanh ha hả cười:
- Các người làm cái gì vậy? Chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi, ta làm sao mà có chuyện gì cho được...
Minh Hoa tức giận nói:
- Ngươi đã chọc giân toàn bộ giới quí tộc rồi đó có biết không? Trong đó có tới hai Công tước, sáu Hầu tước, chín Bá tước, đám còn lại cũng toàn là Tử tước... Vậy mà gọi là mấy chuyện cỏn con lặt vặt sao? Ngay cả Viện trưởng cũng bị ngươi làm cho nhức đầu chóng mặt, ngươi còn làm ra bộ dáng là không có chuyện gì hay sao?
Một gã học viên đột nhiên đứng bật dậy:
- Lớp trưởng, chuyện ngày hôm qua là do chúng ta cùng làm… Con mẹ nó chứ! Từ nhỏ đến lớn giờ chưa bao giờ lão tử cảm thấy phấn khích như vậy! Nếu như Học viện có trách phạt, thì tính thêm ta vào nữa, ta và ngươi cùng gánh vác.
Lời vừa dứt, cả đám học viên nhất tề ồn ào hưởng ứng, khiến cho không khí trong lớp náo động cả lên.
- Không sai, lão đại, chúng ta cùng gánh với ngươi. Ngươi không phải đã nói, lớp chúng ta là một khối đoàn kết sao? Không phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia sao...
Nhìn thấy đám học sinh này sôi sục đầy nghĩa khí như thế, Chu Béo ta nhất thời trong lòng như bừng bừng nhiệt huyết. Cuối cùng những chuyện mà hắn đã làm ra trong mấy ngày này cũng không uổng phí. Chưa cần nói việc bọn họ đều tán thành ủng hộ hắn, mà riêng chuyện bầu máu nóng, ý chí tranh cường trong lòng họ rốt cuộc cũng đã được hắn thổi bùng lên, đó mới là điều trọng yếu nhất.
Ngay cả Minh Hoa trên bục giảng cũng ngây ngẩn người. Nàng tới Học viện bao lâu rồi, cũng chưa từng nhìn thấy một học viên nào được bạn học yêu mến và che chở như vậy. Mà đây chỉ là mới khai giảng được vài ngày, nếu qua một thời gian nữa, không phải cả đám học viên bình dân này đều bán mạng luôn cho hắn hay sao?
Giờ khắc này, Minh Hoa mới thấy, phụ thân mình nhìn xa trông rộng biết chừng nào. Con người Chu Duy Thanh, không chỉ gian trá giảo hoạt, thực lực mạnh mẽ, mà còn có đầu óc và cả khí chất dẫn dắt lãnh đạo mọi người. Khí chất đó khác hẳn với đại ca của nàng, không những có thể cầm đầu chúng nhân, mà còn có thể xui khiến, thuyết phục chúng nhân làm xấu!
Minh Hoa không thể giải thích rõ, cuối cùng là mình đang có loại cảm giác gì, nhưng nàng hiểu rõ ràng một điều, rõ ràng như phụ thân nàng đã nói vậy, là không nên trở mặt với hắn, không nên để cho Thiên Tà Giáo trong thời gian tới có thêm một địch nhân cường đại đến như thế...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT