Càng xem bài thi của Chu Duy Thanh, Minh Hoa lại càng giật mình mãnh liệt. Rất nhiều chỗ nàng đều có thể nhìn ra được đối với lý luận quân sự Chu Duy Thanh không hề biết một chữ nào, chỉ sợ người này cũng chưa từng học qua một chút phương diện kiến thức quân sự chính quy.
Nhưng những thứ hắn đưa ra thật không ngờ, phương pháp chỉ huy lớn mật đến mức tận cùng làm cho người ta có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ, tuyệt không phải quen với nếp cũ. Nếu đột nhiên vừa nhìn qua, tựa hồ như là nói hươu nói vượn, nhưng suy nghĩ một chút, lại có thêm mấy phần linh dương tráng giác, cảm giác hoàn toàn tự nhiên.
Người này chẳng lẽ thật sự là thiên tài toàn vẹn sao? Minh Hoa trong lòng khe khẽ thở dài, đột nhiên nàng cảm thấy dường như rất chán ghét tên gia hỏa luôn chiếm tiện nghi của mình vậy, nhưng có một chuyện, nàng không thể không thừa nhận, đây là một người đáng giá để mình khâm phục. Tuổi hắn so với mình còn nhỏ hơn không ít a!
Chu Duy Thanh tự nhiên biết Minh Hoa ở bên cạnh mình, nhưng hắn cũng không để ý nhiều như vậy, cùng làm thì phải đi dọn nhà cầu. Mặc dù có chút mất mặt, nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến tối qua may mắn vượt qua được chuyện kia, đối với mấy chuyện này cũng không cần phải để ý như vậy. Nếu như không phải có vị bạch y thiếu nữ kia xuất hiện, chỉ sợ bây giờ hắn đã trở thành một phần tử của Thiên Tà giáo.
Gần đến buổi trưa, Chu Tiểu Béo đồng học của chúng ta múa bút thành văn cũng đã làm xong bài thi của hắn, mà Minh Hoa vẫn đứng bên cạnh hắn nhìn. Mà khổ cũng không phải chỉ mình Chu Duy Thanh, phải biết rằng, chỗ đứng của Minh Hoa chính là bên trái Chu Duy Thanh, bên phải là Mã Quần. Nếu như tình huống bình thường mà nói, dĩ nhiên Mã Quần ước còn không được Mỹ nữ lão sư đứng bên cạnh mình như vậy, nhưng bây giờ đang là cuộc thi a! Trình độ của hắn so với Chu Duy Thanh cũng mạnh hơn không được một phần. Lúc này Minh Hoa lại đứng ngay bên cạnh, cho dù muốn chép bài cũng không được, mặt hắn đã biến thành bộ dạng như ăn phải mướp đắng, cái bút trong tay cũng đã ăn không ít dấu răng.
“ Lão sư, ta làm xong rồi, có thể nộp bài trước không?” Chu Duy Thanh đưa bài thi trong tay ra, thở một hơi rất là sảng khoái. Không thể nói trước cuối cùng có phải đi quét nhà cầu hay không? Dù sao một phần bài thi này hắn làm rất là sung sướng, hoàn toàn dựa theo suy nghĩ trong lòng mình, nghĩ như thế nào liền viết ra như thế, toàn bộ rất thoải mái.
“ Không được.” Nghe Chu Duy Thanh mở miệng nói, Minh Hoa mới xem như phục hồi lại tinh thần. Nhìn bài thi của Chu Duy Thanh, nàng cũng có chút nhịn cười không được, trước tiên không nói đến nội dung, chỉ cần nhìn đến chữ so với con nhền nhện còn khó nhìn hơn là đã khiến nàng buồn cười không nhịn được. “ Chu Duy Thanh đồng học, chẳng lẽ trước kia lão sư không có dạy cho ngươi làm xong phải kiểm tra lại qua một lần, cẩn thận xét duyệt qua nội dung đáp án một lần sao? Không chỉ là một học viên hay sau này làm một tên quân nhân, đều phải có thái độ nghiêm cẩn. Nhất là Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự chúng ta bồi dưỡng đều muốn là những nhà quân sự tài ba, nếu như một người vô ý như vậy, rất có thể liền mang lại tai nạn cho toàn đội.”
Chu Duy Thanh đảo đảo cặp mắt trắng dã, đóa Minh Giới Chi Hoa này đúng là không buông tha cơ hội nào để đả kích mình a! Chẳng lẽ nàng không có nhìn ra đáp án bài thi căn bản là giải đáp lung tung? Căn bản là sẽ không kiểm tra lại toàn bộ cái rắm a! Bất quá người ta là lão sư, hắn lại là lớp trưởng vừa mới bổ nhiệm, cũng không thể công khai chống đối lão sư. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể nắm lỗ mũi nhịn lại.
Dĩ nhiên, để cho hắn xem xét lại bài là không thể nào, Chu Duy Thanh tiện tay đặt bài thi bên cạnh, toàn bộ người nằm úp sấp xuống trên mặt bàn, sau đó liền nhắm mắt lại. Không để cho ta nộp bài thi trước, chẳng lẽ ta ngủ còn không được sao?
Vốn là Minh Hoa còn muốn làm khó hắn, nhưng vẫn nghĩ đến lời cha mình dặn dò, liền trừng mắt nhìn hắn một cái rồi sau đó cũng không hề để ý nữa, thẳng đi lại trong lớp tra xét một chút.
Chu Duy Thanh vừa nằm xuống đã lăn quay ra ngủ, mặc dù năng lực tính kế người khác của người này ngày càng mạnh, nhưng tâm tư cũng cực kỳ rộng rãi. Người có tâm tư rộng rãi, ngủ dĩ nhiên là rất say sưa. May là hắn còn không có tật xấu gì, nhiều nhất khi ngủ cũng chỉ có một ít hương vị ngọt ngào, lưu lại vài giọt nước dãi trên ống tay áo mà thôi.
Nương theo một tiếng chuông tan lớp chói tai vang lên, chương trình học buổi sáng cũng kết thúc, toàn bộ các học viên bình dân vừa trải qua kiểm tra chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc. Bài thi thật sự quá nhiều, trừ Chu Duy Thanh cái loại bịa ra đáp án mà viết vào, những học viên đều có thể làm bài thì cực kỳ ít ỏi, không có mấy người. Sắc mặt tốt cũng không có mấy người.
“ Tiểu Béo, tan lớp rồi.” Thượng Quan Băng Nhi đi đến bên cạnh bàn học Chu Duy Thanh gọi. Chu Duy Thanh ngủ có thể nói là rất ngon, ngay cả âm thanh chuông tan học vang lên cũng không thể đánh thức hắn dậy.
Mã Quần ngồi bên cạnh rất là ghen tỵ nói: “ Chu lão đại đúng là cường nhân a! kỳ thi như thế này mà cũng ngủ ngon được như vậy.”
Thượng Quan Băng Nhi liếc Mã Quần một cái, đối với cái gã cao lớn này nàng cũng không có hảo cảm bao nhiêu. Người này trong ngoài không đồng nhất, quả thật cùng một loại người với Chu Tiểu Béo.
Mắt thấy Chu Duy Thanh không có phản ứng, Thượng Quan Băng Nhi tức giận la lớn một tiếng: “ Tiểu Béo, ăn cơm.”
“ A! ăn cái gì? Ăn cái gì?” Chu Duy Thanh miệng đầy nước dãi liền mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn mông lung giằng co, cũng đã hướng xung quang tìm thức ăn. Dẫn đến các học viên phụ cận nghe được Thượng Quan Băng Nhi gọi hắn không khỏi cười ồ một trận.
Thượng Quan Băng Nhi lấy khan ra lau nước dãi cho hắn: “ Xem ngươi ngủ kia, nhanh dậy đi, chúng ta đi ăn cơm trưa. Có phải ngày hôm qua luyện chế Ngưng hình quyển trục mệt qua hay không? Hôm nay sau khi tan học liền về nghỉ ngơi sớm một chút. Luyện chế Ngưng hình quyển trục cũng không thể nhất thời nóng lòng. Thân thể quan trọng hơn.” Lau sạch nước dãi trên miệng hắn, Thượng Quan Băng Nhi chủ động kéo hắn, Rất ân cần nhìn Chu Duy Thanh khuôn mặt khỏe mạnh hồng thuận, vừa nhìn, lúc này mới xem như là yên tâm.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói: “ Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Chỉ cần không phải nửa đêm canh ba có hồ ly tinh bên cửa sổ thì ta làm sao có chuyện đây?” Hắn nói lời này âm thanh cố ý lớn hơn vài phần, Minh Hoa đang thu bài thi nhất thời thân thể cứng đờ.
Đang lúc ấy thì, bên ngoài cửa truyền đến âm thanh uy nghiêm: “ Chu Duy Thanh.”
“ Ân.” Chu Duy Thanh vừa đáp vừa quay lại nhìn ngoài cửa, chỉ thấy lão sư chủ nhiệm Tiêu Thệ đang đứng ngoài đấy, trên mặt còn mang theo một nụ cười ôn hòa hướng hắn vẫy vẫy tay, nói: “ Ngươi đi ra ngoài đây.”
Chu Duy Thanh lập tức không dám chậm trễ, hướng Thượng QUan Băng Nhi nói: “ Băng Nhi, nàng đến phòng ăn trước chờ ta. Nàng ăn trước đi, ta lập tức qua liền.”
“ ừ.” Thượng Quan Băng Nhi khe khẽ gật đầu. Lúc này, Chu Duy Thanh mới ra khỏi phòng học đi theo Tiêu Thệ.
Mã Quần ở bên cạnh nhìn thấy màn này phải gọi là cực kỳ hâm mộ a! Nhìn xem bạn gái người ta kìa, người này ngủ trong cuộc thi còn được quan tâm, lau sạch nước dãi cho hắn. Thật là hâm mộ cùng đố kị a! Tại sao ta lại không gặp được nữ nhân tốt như vậy?
Chu Duy Thanh và Tiêu Thệ vừa mới đi, lại có một vị nữa đến trước cửa lớp bình dân, lần này cũng không phải là lão sư, mà là một gã học viên quý tộc, chính xác hơn là một vị mỹ nữ học viên. Vị Học viên mỹ nữ này có một bộ tóc hồng cứ như vậy đi thẳng vào trong lớp bình dân, đi tới bên cạnh Minh Hoa, thấp giọng nói: “ Minh Hoa tỷ, Minh Dục hắn ở đâu? Mấy ngày hôm nay không thấy hắn?”
Minh Hoa có chút không nhịn được liếc nàng, nói: “ Đại ca ta trở về trước rồi. Ngươi tìm hắn làm gì? Không phải là hắn đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao? Từ nay về sau không có bất kỳ liên quan gì với ngươi. Ngươi không nên quấn lấy hắn nữa.”
“ Ngươi, ngươi là Đế Phù Nhã điện hạ?” Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên liếc mắt một cái, thiếu nữ này không phải là công chúa của Thiên Cung đế quốc, cũng là vị hôn thê của Chu Duy Thanh, Công chúa Đế Phù Nhã điện hạ sao? Chỉ là hiện tại nàng đúng là một bộ dạng đáng thương đứng bên cạnh Minh Hoa, còn có chút bộ dạng của công chúa sao?
Đế Phù Nhã nghe được có người gọi tên mình cũng sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thấy Thượng Quan Băng Nhi, nhất thời rất kinh ngạc: “ Băng Nhi? Làm sao ngươi cũng ở nơi này?” Đối với vị Đệ nhất thiên tài mỹ nữ của Thiên Cung đế quốc, nàng đương nhiên là biết. Mặc dù Đế Phù Nhã tự phụ nhưng cũng rất rõ ràng, mình ở Thiên Cung đế quốc tuyệt đối không thể so sánh với Thượng Quan Băng Nhi. Hơn nữa tính cách nàng có chút ương ngạng, nên cùng Thượng Quan Băng Nhi quan hệ vẫn có chút không tốt. Ít nhất trước kia vẫn là không tốt.
Thượng Quan Băng Nhi chỉ chỉ đồng phục của mình, nói: “ Ta và Chu Duy Thanh cùng đi học a! Hắn vừa mới ở đây, ngươi không thấy sao?” Vừa nói, trong lòng nàng cũng vừa thầm sinh chút cảnh giác. Chu Duy Thanh đã nói với nàng là Đế Phù Nhã cũng học ở học viện này, nhưng biết là một chút, nhìn thấy lại là một chuyện khác. Đối với Đế Phù Nhã, hiện tại nàng vẫn tràn đầy cảnh giác cùng căm ghét.
Đổi lại ai cũng sẽ như thế. Dù sao, vị công chúa của Thiên Cung đế quốc này vẫn là vị hôn thê chính thức của Chu Duy Thanh.
Nghe được Thượng Quan Băng Nhi nhắc đến Chu Duy Thanh, sắc mặt Đế Phù Nhã nhất thời trở nên khó coi nhìn lại, hướng mắt nhìn đến bên cạnh Minh Hoa, vừa lúc nhìn thấy trên mặt Thượng Quan Băng Nhi cũng toát ra vẻ ân cần, nhất thời chau mày nói: “ Băng Nhi, làm sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Chu Duy Thanh? Người này chính là hèn hạ vô sỉ vô cùng. Trước kia vẫn nổi tiếng là phế vật ở Thiên Cung đế quốc, coi như là bây giờ Thiên Châu của hắn thức tỉnh, đoán chừng cũng mạnh hơn không được bao nhiêu, ngươi cũng đừng bị vẻ ngoài thật thà của hắn mê hoặc a! Hắn là cái loại điển hình ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, thật ra thì trong bụng chính là một tên dâm tặc, không biết tại sao phụ hoàng lại thích hắn như vậy?”
Nghe lời Đế Phù Nhã nói, Thượng Quan Băng Nhi và Minh HOa cơ hồ là đồng thời im lặng. Ánh mắt Minh Hoa lại càng vô cùng cổ quái, nhìn Đế Phù Nhã giống như không khác gì ánh mắt nhìn quái vật. Trong lòng còn thầm nghĩ, cho dù ngươi không biết, lại có thể không biết đến trình độ này sao? Ngươi nói tên kia là tên dâm tặc, ta vô cùng đồng ý. Nhưng muốn tên kia vẫn là phế vật, vậy trên thế giới này còn có mấy người mới được đánh giá không phải là phế vật? Công chúa Thiên Cung đế quốc cái gì, quả thật chính là đồ thiểu năng mà.
Trong lòng Thượng Quan Băng Nhi lại có ý nghĩ khác, thời điểm Đế Phù Nhã mở miệng ra mắng Chu Duy Thanh là đồ hèn hạ vô sỉ, khẩu khí thật đúng là lớn. Ít nhất điểm này cũng chứng minh Chu Duy Thanh không có lừa gạt mình, đúng là hắn không hề có chút hảo cảm nào với Đế Phù Nhã. Nhưng nghe Đế Phù Nhã tiếp tục mắng xuống như vậy, sắc mắt Thượng Quan Băng Nhi đã trở nên vô cùng khó coi. Không nói trước Tiểu Béo của ta không có gì không tốt, cho dù hắn thật sự không tốt, cũng là Tiểu Béo của ta, ngươi mắng lão công tương lai của ta như vậy là có ý gì? Thật đúng là có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Khó trách Tiểu Béo lại không cần ngươi, xem như là ta đã hiểu.
“ Công chúa điên hạ, ngươi không thể đánh giá hắn chung chung như vậy được, bất luận thế nào hiện tại hắn vẫn là vị hôn phu của ngươi a!” Trong âm thanh của Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng đã toát ra vài phần lãnh ý.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Đế Phù Nhã vừa nghe đến ba chữ vị hôn phu kia thì trong lòng đã khẩn trương, căn bản cũng không có chú ý đến thần thái của Thượng Quan Băng Nhi. Đây là ngay trước mặt Minh Hoa a! Vị muội muội duy nhất của Minh Dục tướng quân bạch mã hoàng tử trong nội tâm nàng. Thượng Quan Băng Nhi nói ra chuyện nàng có vị hôn phu, nàng có thể nào lại không vội.
“ Băng Nhi muội muội, ngươi cũng không nên loạn miệng nói người nào là vị hôn phu của hắn? Đây chẳng qua chỉ là phụ hoàng yêu cầu hôn nhân chính trị. Lần này ta đi ra ngoài cũng không có ý định trở về đế quốc nữa đâu. Ta muốn chống lại cuộc hôn nhân này, coi như gả cho chó mèo cũng không gả cho hắn.”
TRên mặt Thượng Quan Băng Nhi toát ra một tầng sương lạnh: “ Đế Phù Nhã, ngươi thật quá đáng. Tiểu Béo có cái gì không tốt? Thế nhưng ngươi lại đối với hắn như vậy?”
“ Có cái gì không tốt?...” Đế Phù Nhã cũng sửng sốt một chút, chính xác để nàng nói ra Chu Duy Thanh có cái gì không tốt thì nàng đúng thật là không thể nói ra, trong lúc nhất thời, chỉ có thể quật cường nói: “ Dù sao cũng chính là không tốt. Ta đã có người trong lòng, chưa nói đến trong mắt ta Chu Duy Thanh là kẻ vô dụng, cho dù hắn có là đệ nhất thiên tài thì ta cũng tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ gì đối với hắn.”
Minh Hoa có chút không nhịn được, nói: “ Được rồi, được rồi, ngươi cũng không cần thiết đứng trước mắt ta tỏ vẻ chung thủy, vô dụng. Đại ca ta, ta là người hiểu rõ nhất, Nếu hắn đã quyết định chuyện gì liền không thay đổi. Hiện tại ta cũng có chút hiểu tại sao ca ca ta lại không cần ngươi, ngươi đúng thật không phải ngu ngốc bình thường. Ngay trước mặt bạn gái người ta, lại chê người ta không tốt. Thật không biết nên nói với cái gì với thứ não tàn như ngươi. Bất quá có một điểm ngươi nói không sai, Ta chưa từng thấy qua thiên tài nào có thể so sánh với hắn, ngay cả ca ca ta cũng không thể.”
Nói xong câu đó, Minh Hoa cầm lấy chồng bài thi quay đầu bước đi, nàng cũng không có tâm tình để ý đến đồ não tàn như Đế Nhã Phù.
Nghe lời nói của Minh HOa, Đế Phù Nhã hoàn toàn lâm vào ngốc trệ, nhìn Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt lạnh như băng, tràn đầy bất khả tư nghị hỏi: “ Băng Nhi, ngươi… Thế nhưng ngươi lại thành bạn gái hắn? Điều này không phải là thật chứ?”
Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng nói: “ Tại sao lại không thể? Ta ở chung một chỗ với Tiểu Béo đã mấy năm rồi. Đế Phù Nhã, ngươi không thích hắn không có nghĩa là không ai thích hắn. TRong mắt ngươi Tiểu Béo không thể chịu nổi, nhưng trong mắt ta hắn lại là nam nhân hiếm có. Ta cũng không nhiều lời với ngươi, ta đến phòng ăn chờ hắn.” vừa nói, nàng cũng đi ra ngoài.
“ Ta biết rồi.” Đế Phù Nhã phảng phất như chợt hiểu ra, “ Ngươi nhất định là bởi vì Chu đại nguyên soái sao?”
Thượng Quan Băng Nhi dừng cước bộ lại, xoay người nhìn về phía Đế Phù Nhã, lạnh lùng nói: “ Công chúa điện hạ, xin ngươi không nên vũ nhục ta, cũng không nên vũ nhục chính mình. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn là bằng hữu nữa. Đồng thời cũng hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi nói. Ta tuyệt sẽ không đem Tiểu Béo tặng cho ngươi.” Vốn là nàng vẫn có chút áy náy đối với Đế Phù Nhã, vị hôn thê chính thức của Chu Duy Thanh mà nói, nhưng hiên tại sau khi nàng nghe được những lời nói ấy, Thượng Quan Băng Nhi cũng đã không còn một chút cảm giác áy náy. Thậm chí nàng cảm thấy được, vấn đề giải trừ hay không gải trừ hôn ước cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, làm sao Chu Duy Thanh có thể đi thích một nữ nhân như vậy?
Tự nhiên Chu Duy Thanh không hề biết bên này xảy ra chuyện gì, hắn và Tiêu Thệ song vai đi ra khỏi phòng học, vừa đi theo Tiêu Thệ, vừa tự đáy lòng nói ra: “ Tiêu lão sư, chuyện ngày hôm qua thật sự cảm ơn ngài.”
Tiêu Thệ khẽ mỉm cười, nói: “ Ngươi tiểu tử này, tin tức thật đúng là linh thông nhỉ. Ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta cái gì, đây đều là năng lực của ngươi. Nếu như ngươi không phải ưu tú như vậy, ta cũng sẽ không để ý đến ngươi, còn chưa nói đến bảo vệ cái gì.”
Chu Duy Thanh có chút ngạc nhiên nhìn Tiêu Thệ thản nhiên nói như vậy, hắn phát hiện, mình đối với vị lão sư này còn có chút hảo cảm.
“ Tiêu lão sư, ngài tìm ta có chuyện gì sao?” Chu Duy Thanh hỏi.
Tiêu Thệ cười haha, nói: “ Không phải ta muốn tìm ngươi, là Viện trưởng muốn gặp học viên thiên tài này.”
Nghe được hai chữ thiên tài này, lập tức Chu Duy Thanh nhớ đến cuộc kiểm tra mà ngay một chữ mình cũng không biết, liền đỏ mặt lên, nói: “ Ta thì thiên tài cái gì, sau này còn muốn Tiêu lão sư chiếu cố nhiều hơn.”
Tiêu Thệ nói: “ Ngươi còn không coi là thiên tài, vậy thì chắc không có ai là thiên tài. Dựa theo ngươi ghi danh trên bảng ghi chép, năm nay ngươi còn chưa đến mười bảy tuổi đã là Trung cấp Ngưng Hình Sư. Ngươi không chỉ là học viên Ngưng Hình Sư thứ nhất của học viện chúng ta, mà còn là một trong những vị Trung cấp Ngưng Hình Sư trẻ tuổi nhất mà ta biết. Một chút gia tộc nguồn gốc Ngưng Hình Sư, thời điểm đến tuổi như ngươi, đại đa số cũng chỉ là Sơ cấp Ngưng Hình Sư. Học viện rất chú ý đến tiềm lực của ngươi.”
Hai người vừa nói, dưới sự hướng dẫn của Tiêu Thệ đã đi lên lầu. Phòng làm việc của viện trưởng ở tầng năm Giáo Học lâu, cũng là tầng cao nhất.
Rất nhanh Tiêu Thệ mang Chu Duy Thanh đi lên tầng năm, khi lên đến đây, rõ ràng rất yên tĩnh. Đám người cao tầng học viện đều làm việc trên tầng này.
Tiêu Thệ mang theo Chu Duy Thanh đi dọc hành lang đến trước cánh cửa phòng cuối cùng, phía trên treo tấm bảng ‘Phòng Viện Trưởng’, đến nơi này, trên mặt Tiêu Thệ đều mang theo vài phần cung kính, giơ tay lên gõ nhẹ trên cửa hai cái.
Bên trong gian phòng truyền ra âm thanh bình tĩnh mà ưu nhã: “ Mời vào.”
Lúc này Tiêu Thệ mới đẩy cửa vào, mang theo Chu Duy Thanh cùng nhau đi vào.
Gian phòng làm việc này rất lớn, ước chừng ba tram thước vuông, toàn thể dùng màu vàng nhạt để trang trí, làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường ấm áp, trang nhã. Mỗi một đồ vật trang trí bên trong phòng cũng hết sức tinh tế, sau một cái bàn làm việc hình bán nguyệt rộng rãi, vị viện trưởng xinh đẹp Thải Thải đang ngồi ở đó.
Vị viện trưởng xinh đẹp kia vẫn mặc trường bào màu đen dành cho lão sư giống ngày hôm qua, mái tóc chỉnh tề vén lên trên đỉnh đầu. Trên mặt thủy chung vẫn mang theo một nụ cười ấm áp, bên trong ánh mắt ẩn chứa sự bình thản, không nhìn ra một chút phong mang nào.
“ Viện trưởng, hắn chính là Chu Duy Thanh, ta đã mang đến cho ngài.” Tiêu Thệ sau khi hành lễ, hướng Thải Thải khẽ nói.
Thải Thải mỉm cười đưa tay nói: “ Làm phiền Tiêu chủ nhiệm rồi.”
Tiêu Thệ mỉm cười nói: “ Tiện tay thôi mà, viện trưởng, ta đi ra ngoài trước. Ngài cùng hắn nói chuyện đi.” Lần nữa hành lễ, lúc này hắn mới lui đi ra ngoài. Trước khi đi, hắn còn gửi cho Chu Duy Thanh một tia ánh mắt khích lệ.
Tiêu Thệ đi, hắn cũng thuận tay đóng cửa lại, trong phòng làm việc, chỉ còn lại hai người Chu Duy Thanh và Thải Thải. Buổi lễ tựu trường, Chu Duy Thanh chỉ nhìn xa xa Thải Thải mấy lần mà thôi, khi đó làm cho hắn có cảm giác rất kinh diễm. Lúc này, quan sát ở khoảng cách gần như vậy, đúng là làm cho hắn cảm thấy có chút bứt rứt.
Vị Thải Thải viện trưởng này cho hắn cảm giác giống như là một vị nữ thần không thể khinh nhờn, không có khí thế lộ ra nhưng lại tự nhiên sinh uy, lực áp bách vô hình kia lại càng làm cho người ta có một loại cảm giác khó nói nên lời. Sự cao quý của nàng hoàn toàn từ trong xương tủy, lại càng cảm kẻ nào nhìn thấy tựa hồ cũng sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Dựa theo tin tức của Khấu Duệ, vị viện trưởng này đã ba mươi lăm tuổi, nhưng nếu chỉ quan sát từ bên ngoài, dung mạo này ngay cả hai mươi năm tuổi cũng chưa đến. Mà khí độ của nàng nhưng lại có thể cùng những người bề trên năm, sáu mươi tuổi so sánh. Loại khí chất đặc thù này, đủ để hấp dẫn bất kỳ ánh mắt của người nào.
“ Chu Duy Thanh đồng học, mời ngồi.” Thải Thải chỉ chỉ cái ghế lưng cao trước bàn làm việc của mình.
Chu Duy Thanh cũng không khách khí, kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, cũng không có bận tâm đến lễ nghi quý tộc cái gì. Hắn vốn là học viên bình dân…, huống chi, cùng vị mỹ nữ trước mắt so bì nghi lễ quý tộc, đây không phải là ăn no rỗi việc không có gì làm sao?
Đối mặt với mộ vị mỹ nữ, muốn làm cho người ta chú ý, hoặc là ngươi mạnh hơn nàng, hoặc sẽ phải làm cho nàng có một loại cảm giác hoàn toàn khác biệt. Đây là điều mà Mộc Ân đã dạy cho Chu Duy Thanh.
Thải Thải hơi sững sờ, cho dù là lão sư học viện, cũng không ai dám xưng tên họ của nàng trong tình huống này. Hơn nữa, Chu Duy Thanh so sánh với trong tượng tưởng của nàng còn muốn trầm ổn hơn nhiều.
Chuyện Chu Duy Thanh làm ra ở buỗi tựu trường ngày hôm qua, dĩ nhiên không thể nào dấu diếm được nàng, cho dù là từng chi tiết cụ thể, nàng đã điều tra rõ ràng. Ở chỗ này, nàng tuyệt đối là quyền uy chí cao.
“ Chu Duy Thanh, ngươi biết tại sao ta lại để Tiêu chủ nhiệm gọi ngươi đến đây sao?” Thải Thải nhàn nhạt hỏi.
Chu Duy Thanh lắc đầu nói: “ Không biết.”
Thải Thải nói: “ Ngươi ghi danh nhập học cùng bài khảo thí nhập học ta cũng đã xem rồi, ta nghe nói, lúc ấy Minh Dục tướng quân tự mình chấm bài thi của ngươi, không sai chứ?”
Chu Duy Thanh gật đầu nói: “ Đúng vậy. Lúc ấy lão sư giám khảo không hề thích bài thi của ta, Minh Dục tướng quân đi ngang qua, xem bài thi của ta sau cảm thấy có khả năng, liền cho điểm số không tệ.”
“ Có khả năng? Trong mắt của ta, đáp án bài thi của ngươi chỉ có điểm 0.” Âm thanh Thải Thải đột nhiên lạnh xuống. Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng rộng ba tram thước vuông này chợt giảm xuống nhanh chóng.
Chu Duy Thanh sửng sốt một chút, dường như vị viện trưởng này đối với mình không quá thân mật a!
Thải Thải trầm giọng nói: “ Ở trong đáp án của ngươi, ta thấy được vô số máu tanh cùng giết choc, cũng nhìn thấy vô số binh dân khóc thét. Có lẽ, chiến thuật của ngươi sẽ thành công, sẽ mang đến thắng lợi. Nhưng chính là nhất tướng công thành vạn cốt khô, có bao nhiêu người vì sự chỉ huy của ngươi mà bỏ mạng? Mỗi một sinh mệnh, đều chỉ có một lần cơ hội đi đến thế giới này, không ai có quyền tước đoạt đi cơ hội này của bọn họ. Một người đã chết, có lẽ liên lụy đến cả một gia đình khiến họ thống khổ, có thể ngươi cho rằng ta nói như vậy là lòng dạ đàn bà. Nhưng ta muốn nói với ngươi, một gã thống soái không quan tâm đến sống chết của bá tánh bình dân, vĩnh viễn không cách nào trở thành một gã vương giả, quân đội của hắn cũng vĩnh viễn sẽ không trở thành vương giả chi sư.”
“ Trong một cuộc chiến tranh, cái gì trọng yếu nhất? Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hai thứ trước ngươi còn có thể dùng kiến thức bản thân bù đắp. Mà nhân hòa lại là cái khó khăn nhất, nước có thể nâng thuyền cũng có thể làm lật thuyền, thu được nhân tâm ngươi có cả thiên hạ. Ta có thể thập phần khẳng định nói cho ngươi biết, mặc dù Minh Dục là một đại danh tướng, nhưng hắn ở Quân bộ Phỉ Lệ đế quốc chúng ta cũng sẽ không nhận được sự ủng hộ tối ưu, càng không thể trở thành Nguyên soái. Cũng bởi vì, hắn hiện tại đến mức, không chỉ là cố nhân sợ hãi, ngay cả người đế quốc chúng ta cũng e sợ. Chiến tích của hắn thì không có mấy người có thể nhớ kỹ, nhưng mắng hắn là đao phủ thì cơ hồ là tất cả. Hắn có tài chỉ huy không ai sánh kịp, nhưng hắn vĩnh viễn cũng không phải là một gã danh tướng được mọi người yêu mến.”
Nghe lời của Thải Thải lần này có chút nghiêm nghị, Chu Duy Thanh xem như mới hiểu rõ, thì ra vị này cũng phải là hướng đến mình, liền biết đây là bị tai bay vạ gió a! Trước tiên mặc kệ vị Thải Thải viện trường này có phải cùng Minh Dục có loại quan hệ này hay không? Sợ rằng chính kiến phương diện quân sự, hai người này có ý kiến hoàn toàn bất đồng. Mặc dù trong nội tâm, Chu Duy Thanh càng thêm đồng ý cách làm của Minh Dục, nhưng hắn cũng có thể nghe ra lời nói của Thải Thải viện trưởng tựa hồ cũng có đạo lý.
“ Viện trưởng, ngài đừng kích động. Nghe ta nói một lời thế nào?” Chu Duy Thanh có chút bất đắc dĩ nói.
Thải Thải gật đầu, trên mặt khôi phục lại nụ cười cao quý một lần nữa, chẳng qua trong ánh mắt vẫn mang theo vài phần nghiêm khắc.
Chu Duy Thanh cười khổ nói: “ Viện trưởng, vậy ta đành nói thẳng vậy. Thật ra thì, hôm khảo nghiệm kiến thức quân sự ấy thì, ta hoàn toàn là tiện tay viết loạn. Trên thực tế ta chưa bao giờ tham gia bất kỳ một khóa đào tạo quân sự nào cả, càng chưa nói đến đã học học viện quân sự. Trời mới biết được như thế nào ý nghĩ của ta và Minh Dục tướng quân lại giống nhau. Ta tới học viện không phải là học tập kiến thức quân sự sao? Ta còn chưa có định hình, càng chưa chỉ huy chiến tranh thực tế, có thể sát phạt quyết đoán như Minh Dục tướng quân hay không còn chưa thể nói. Cho nên ngài cũng không cần lo lắng quá mức, dù sao, cũng còn có bốn năm học tập nữa. Ta cái gì cũng không biết, dĩ nhiên là nghĩ đến trực tiếp giết chóc rồi. Trong bốn năm này, cái ta muốn học không phải là biện pháp hóa giải tình huống này mà không cần giết chóc nhiều hay sao? Cho nên, ta chỉ có thể nói là ngài quá lo lắng. Bất kỳ ai cũng không thể sao chép lại y chang người khác, ta cũng không phải là Minh Dục tướng quân thứ hai. Nói không dễ nghe một chút, ta còn nhìn hắn không vừa mắt đâu.”
Vừa nói lời này, trên mặt hắn còn toát ra vài phần bực bội, ta đang muốn đi ăn cơm trưa, ngài lại gọi ta tới đây, thật đúng là muốn chọc tức a.
Nghe những lời này của Chu Duy Thanh, đột nhiên Thải Thải cười lên một tiếng, hình tượng vốn cao quý, càng tang thêm vài phần sống động cùng hoạt bát.
“ Ngươi cũng là nam nhân, làm sao có thể xem trọng nam nhân khác đây?” Thải Thải thản nhiên nói, trên khuôn mặt mỹ miều còn mang theo nụ cười, nhưng giọng nói lại vô cùng bình thản. Chu Duy Thanh nhìn một màn trước mắt lên trợn mắt há mồm, nếu như không phải đã gặp nhiều mỹ nữ, chỉ sợ hắn đã bị nàng mê hoặc thần hồn đảo điên.
“ Ngươi cũng không cần phải giải thích cái gì với ta. Ta mới vừa nói những điều này chẳng qua muốn ngươi biết, loại tác phong như Minh Dục không thể học. Còn lại, ta muốn nói một chút vấn đề của chúng ta. Tại buổi lễ tựu trường, chuyện ngươi đánh người khác ta không nói. Ngươi là một Thiên Châu Sư cấp bậc Tam châu, mười bảy tuổi. Đồng thời là một Trung Cấp Ngưng Hình Sư, cái ta muốn biết chính là, tại sao ngươi không chọn Học viện Thiên Châu Sư mà lại chọn Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự chúng ta?”
Ánh mắt Thải Thải lại trở nên sắc bén, chăm chú nhìn trên mặt Chu Duy Thanh, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn.
Chu Duy Thanh hết sức bất đắc dĩ nói: “ Ta cũng không muốn a! Đây đều là do nhà ta yêu cầu. Ta cũng không phải là không có biện pháp sao? Huống chi, Nghệ đa bất áp thân*, tương lai ta cũng muốn tòng quân, dĩ nhiên phải học nhiều kiến thức quân sự một chút. Còn nữa, học viện chúng ta không phải cũng dạy kiến thức về Thiên Châu Sư sao?”
(*: Ý là Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh. Biết nhiều nghề không bằng tinh thông một nghề.)
Thải Thải nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Ngươi đến đây, đơn giản chỉ bởi vì phụ thân ngươi chính là Nguyên soái của Thiên Cung đế quốc. Mà đồng dạng ngươi là Thiên Châu Sư, tương lai phải nối nghiệp phụ thân ngươi. Thật ra thì, nơi này chưa chắc thích hợp với ngươi. Mặc dù phụ thân ngươi là một trong số ít những người mà ta khâm phục, nhưng ta cũng nhất định vẫn nói như vậy.”
Chu Duy Thanh trong lòng hơi run: “ Ngài biết phụ thân ta?”
Thải Thải lạnh nhạt nói: “ Coi như có gặp qua một lần. Muốn biết thân phận của ngươi, đối với ta chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Thiên Cung đế quốc và Phỉ Lệ đế quốc chúng ta là minh quốc, chẳng qua là, những năm gần đầy, bởi vì áp lực của Vạn Thú đế quốc, chúng ta cũng không thể có lực ủng hộ Thiên Cung đế quốc nhiều, điểm này ta muốn nói một lời xin lỗi. Trong tình huống như vậy, nếu như không phải có Chu đại nguyên soái trấn giữ biên cương, sợ rằng Thiên Cung đế quốc đã khó giữ được.”
Chu Duy Thanh khẽ nhíu mày nói: “ Thế thì ta càng phải học tập kiến thức quân sự thật tốt, sau này trở về vì phụ thân phân ưu.”
Thải Thải nói: “ Có câu tham thì thâm. Còn có cái gọi là chuyên tâm. Nghệ đa bất áp thân tuy rằng không có kết, nhưng đó chỉ vì sinh tồn. Mà ngươi lại không phải vậy, ngươi có thiên phú hơn người, không đến mười bày tuổi đã là Ngưng Hình sư, Đây là bậc nào hiếm thấy? Hơn nữa, theo Tiêu chủ nhiệm nói, ngươi tại phương diện Ngưng Hình Sư hẳn rất có thiên phú, cũng không phải là vừa mới tiến vào hàng ngũ Trung Cấp Ngưng Hình Sư. Còn nữa, ngươi là Thiên Châu Sư Không Gian hệ, nếu như đem tư tưởng phân tán ở phương diện quân sự, rất có thể khiến ngươi trễ nải phát triển phương diện Thiên Châu Sư và Ngưng Hình Sư, ngươi hiểu chứ?”
Nói tới đây, Thải Thải dừng lại một chút rồi ung dung nói tiếp: “ Nếu như ngươi không phải là nhi tử độc nhất của Chu Đại Nguyên Soái, ta nhất định sẽ để nhân tài như ngươi gia nhập Phỉ Lệ đế quốc. Nhưng hiện tại xem ra, điều này rõ ràng là không thể. Thật ra thì, đối với Thiên Cung đế quốc các ngươi mà nói, nhiều hơn một vị Ngưng Hình sư ưu tú so với nhiều hơn một vị Tướng soái xuất sắc càng trọng yếu hơn. Ta nghĩ, ngươi hẳn là hiểu ý ta. Huống chi phụ thân ngươi cũng không phải là đèn đã cạn dầu, ít nhất trong vòng hai mươi năm nữa cũng không cần ngươi phải kế nghiệp. Nếu như ngươi nguyện ý, hiện tại ta có thể viết một lá thư, đem ngươi tiến cử sang Học viện Thiên Châu Sư tiến hành đào tạo chuyên sâu. Ở bên kia, có chuyên ngàng Ngưng Hình Sư, mà lão sư chỉ đạo chính là một vị Ngưng Hình Đại Sư.”
Ánh mắt Chu Duy Thanh lóe lên, hắn có chút không chắc đến tột cùng Thải Thải có ý gì, Lấy mình thân phận Ngưng Hình Sư, không phải là nàng nên hết sức lưu lại mình trong học viện sao? Tại sao lại còn có ý tứ muốn đuổi mình ra khỏi học viện?
Thải Thải ánh mắt lưu chuyển, khẽ mỉm cười: “ Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ta cũng thẳng thắn nói cho ngươi biết. Không có gì, ngươi nghĩ rất đúng. Là ta không muốn tiếp tục cho ngươi lưu lại trong học viện. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta không muốn đợi đến lúc ngươi thu nhận tùy tùng, đem tất cả học viên bình dân trong học viện về Thiên Cung đế quốc.”
Lời Thải Thải vừa nói ra, Chu Duy Thanh cảm giác trong lòng chợt lạnh, hắn chẳng thể nghĩ đến, hết thảy những gì mình làm thế nhưng tất cả đều lọt trong mắt người có ý. Không nghi ngờ chút nào, trước lúc gọi mình đến đây, Vị viện trưởng đại nhân này đã cẩn thẩn điều tra mình qua một lượt, hết thảy những biểu hiển lúc mới vào học viện.
Lại là một người thông minh, có lẽ, thực lực Thải Thải không thể so sánh với Minh Vũ, nhưng, nàng làm cho Chu Duy Thanh có cảm giác lại càng thêm đáng sợ. Cái loại cực kỳ áp bách này hiển lộ rõ ràng trong từ ngữ không thể nghi ngờ. Hơn nữa căn bản không để cho Chu Duy Thanh có cơ hội phản bác.
Chu Duy Thanh hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cỗ tức giận trong lòng, ánh mắt của hắn cũng từ tùy tiện bắt đầu từ từ trở nên băng lạnh.
Lúc này mới đi đến Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự được hai ngày, hắn chẳng qua chỉ là biểu hiện hơi xuất chúng một chút, liền trước sau gặp được nhiều phiền toái như vậy. Học viên mang đến phiền toái thì không nói. Thiên Tà Giáo cùng uy hiếp đến từ chính học viện trước mặt đã làm sự kiên nhẫn của hắn dần dần biến mất. Ngàn vạn lần không nên quên, Chu Duy Thanh hiện tại cùng không phải là Chu Duy Thanh không có thức tỉnh Thiên Châu năm đó. Những năm gần đầy, viên Hắc châu hắn cắn nuốt vào thể nội đã hoàn toàn dung hợp, chiếm được chỗ tốt rất lớn, đồng thời, tính cách của hắn cũng bị hắc châu kia ảnh hưởng đôi chút, mang theo vài phần tà khí. Hắn chính là cái loại càng áp bách mạnh, phản hồi lại càng lớn. Đối mặt với uy hiếp lần nữa, hắn cũng đã không còn ý nghĩ tiếp tục nhẫn nại.
“ Thải Thải viện trưởng, ta cho ngài nhìn một kiện đồ vật.” Chu Duy Thanh hết sức bình tĩnh nói. Vừa nói, hắn đã lấy một trang giấy ra từ trong dây chuyền trữ vật của mình, hơn nữa còn đem trang giấy này đến trước mặt Thải Thải.
Thải Thải sửng sốt một chút, vốn là nàng nghĩ đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Nàng xem, Chu Duy Thanh nhất định hoặc chọn rời đi, hoặc chọn cách thỏa hiệp với mình. Nhưng nàng không có nghĩ đến hắn lại phản ứng như vậy.
Án theo trang giấy Chu Duy Thanh đưa tới, Thải Thải bắt được trước mặt mình, thời điểm nàng đầu tiên lướt nhìn qua, thân thể mềm mại vốn trầm ổn như nước liền kịch liệt run rẩy. Trong mắt toát ra vẻ kinh hãi bất khả tư nghị.
Chu Duy Thanh đứng lên, hai tay chống trên bàn làm việc, từ trên cao nhìn xuống Thải Thải: “ Thải Thải viện trưởng, ta nghĩ với trí thông minh của ngài chắc hẳn nhìn ra được đây là vật gì chứ?”
Thải Thải cố nén nội tâm khiếp sợ của mình, lãnh đạm nói: “ Bản thiết kế Ngưng hình quyển trục cấp Thần Sư.”
Không sai, Chu Duy Thanh đưa cho nàng chính là một bản thiết kế. Dĩ nhiên hắn tuyệt đối sẽ không mạo muội, hắn đưa cho Thải Thải chính là tờ hắn đã ngưng hình, bản thiết kế Song Tử Đại Lực Thần Chuy. Cho dù Thải Thải có mạnh mẽ chiếm làm của riêng hắn cũng không sợ. Huống chi, hắn tin tưởng Thải Thải sẽ không làm như vậy, cũng có thể nói là không dám làm như vậy.
Chu Duy Thanh ngạo nghễ nói: “ Không tệ, chính là bản thiết kế Ngưng hình quyển trục cấp Thần Sư. Hiện tại ngài có còn cho ta, ta cần một vị Ngưng Hình Đại Sư dạy dỗ không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT