Bên trong phòng khách, lúc này có hai người đang ngồi, một là Đế Phong Lăng hoàng đế của Thiên Cung đế quốc, còn có một người ngồi bên cạnh, nhìn qua giống như một tráng hán kiên cường cứng cỏi. Khoảng chừng quá năm mươi, dưới màu da như đồng cổ kia dường như có những vầng sáng đang lưu chuyển, mặt chữ điền, mắt hổ, mũi thẳng, mặc dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhận ra được thân hình khôi ngô của hắn. Toàn thân thể được bao quanh bởi một bộ trang phục, hai mắt sáng ngời có thần, trong con ngươi đen sâu thẳm đó dường như có ánh sáng phát ra. Người này chính là trụ cột của Thiên Cung đế quốc, đại nguyên soái Chu Thủy Ngưu, cũng chính là phụ thân của Chu Duy Thanh.

Chu Đại nguyên soái cũng giống như Thượng Quan Băng Nhi, cũng là xuất thân từ gia đình bình dân, khi còn bé lấy chăn trâu mà sống, mới có danh tư như vậy. Nhưng không có người nào dám trêu chọc tên của hắn, bởi vì những người làm như vậy đều đã chết.

- Bệ hạ, người xem này. Hôm nay có người đưa tới một phong thơ, chính là bút tích của tên nhóc kia.

Chu Thủy Ngưu đem một phong thơ đưa tới trước mặt Đế Phong Lăng.

- Chu đại ca, ngươi đây không phải là vì tới an ủi mà trêu đùa ta à. Ý ta đã quyết, nếu như Duy Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, thì nha đầu Đế Phù Nhã kia sẽ chôn cùng hắn.

Đế Phong Lăng kiên quyết nói.

Ngày hôm qua, đích thân hắn đã mang Đế Phù Nhã tới nhà người ta để tạ tội, sau lại biết Chu Duy Thanh chưa trở về, lập tức sai một lượng lớn nhân thủ ra ngoài thành tìm kiếm, không có chỗ nào là không tìm.

Chu Thủy Ngưu trầm giọng nói:

- Bệ hạ, thần sao dám gạt người đây? Người cũng không nên bị tên tiểu tử kia lừa, thật ra, hắn so với những người khác còn giảo hoạt hơn rất nhiều, ngay cả ta cũng đã nhiều lần bị hắn lừa. Lần này, xem ra đã biết sẽ phải gặp rắc rối, sợ ta trừng trị hắn nên mới không dám trở về, nói một câu dễ nghe, cái gì đi ra ngoài xông xáo một phen, chó má, ta xem, hắn là không dám trở về, không cần để ý đến hắn.

Đế Phong Lăng cười khổ nói:

- Duy Thanh một ngày không về, ta liền một ngày không thể an tâm a! Chuyện này đều là lỗi của Đế Phù Nhã, đại ca, nếu Duy Thanh đã trở lại, ngươi cũng không thể đánh hắn, lại nói tiếp, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, kinh mạch sinh ra đã bị tắc nghẽn, ngươi cũng đừng quá khó khăn với hắn.

Chu Thủy Ngưu hừ một tiếng.

- Hổ phụ khuyển tử. Nhưng mà xem như tiểu tử này còn tự biết thân mình, hắn nói rất đúng, hắn như thế nào có thể xứng đôi với công chúa điện hạ? Theo ta thấy, cứ như lời hắn nói đi, hôn sự kia cứ thế mà hủy bỏ.

Đế Phong Lăng đột nhiên biến sắc:

- Như vậy sao được, Đế Phù Nhã sinh ra đã là người của Chu gia, chết cũng là quỷ của Chu gia, đại ca, vua không nói lời đùa chơi, chuyện này người cũng đừng nói nữa. Nếu như chỉ vì Chu Duy Thanh không phải là Ngự Châu Sư mà hối hôn, ta đây còn xứng đáng là huynh đệ của ngươi sao?



Chu Duy Thanh từ trong hôn mê tỉnh dậy, mới phát hiện mình đã ở trong lều trại, vừa mới định di chuyển, nhất thời cảm giác được cơ thể khắp nơi đều đau đớn, mồ hôi trên người rít khó chịu vô cùng. Nhất là hai chân, giống như là bị rút đi, chỉ cần di động một chút, thì như là bị hàng vạn hàng nghìn kim châm cứng đâm vào, thống khổ vô cùng, làm hắn không khỏi phải rên rỉ ra tiếng.

“Thượng Quan Băng Nhi, tiểu nha đầu nhà ngươi, ngươi chờ xem, sớm muộn gì lão tử cũng đem ngươi chà đạp dưới chân.”

Ngồi đó trong chốc lát, Chu Duy Thanh mới miễn cưỡng đứng lên trên tấm chăn đệm dưới đất, mới vừa ngồi dậy, đã thấy ở trên cái bàn bên cạnh có hai cái chén lớn cùng với một tờ giấy.

Trong hai cái chén lớn, một cái chén thì có ba cái bánh bao lớn, một cái khác thì cũng có rau thịt. Mệt mỏi từ lúc giữa trưa, Chu Duy Thanh dĩ nhiên là sớm đã đói bụng, lập tức không khách sáo mà đã cầm bánh bao lên ăn, thầm nghĩ trong lòng.

“Tính ra tiểu nha đầu Thượng Quan Băng Nhi này cũng còn có chút lương tâm. Bánh bao với đồ ăn vẫn còn ấm, hương vị cũng không tồi, rõ ràng không phải là bữa cơm tập thể của binh lính trong trại.”

Vừa ăn, Chu Duy Thanh nhìn tờ giấy ở trên bàn, nội dung trong tờ giấy cũng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: Ngày mai tiếp tục.

“Mẹ nó, vẫn chưa xong a! Không phải chỉ là sờ soạng ngươi một chút sao?" Chu Duy Thanh tức giận hừ một tiếng, còn rất là đáng khinh dùng sức nhéo nhéo cái bánh bao trong tay, coi như là tìm một chút cảm giác.

Sau khi đã ăn xong cơm chiều, Chu Duy Thanh liền đi ra khỏi lều trại, cố nén đi cơn đau đớn trên thân thể, người này tuy rằng đáng khinh lại sợ chết, nhưng vẫn còn có một điểm tốt, đó là thích sạch sẽ. Thuận tay đem quần áo giặt sạch, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng hắn xuất thân từ quý tộc mà không phải làm việc nhà. Chính là ngược lại, cái gì là việc nhà, nấu cơm hắn đều biết cả, cái này còn không phải là do lão gia tử trâu nguyên soái trong nhà nghiêm khắc bắt làm sao.

Ở bên trong phủ nguyên soái, Chu Duy Thanh một mình ở trong một cái viện nhỏ, từ sau lúc sáu tuổi, hết thảy đều đã tự mình làm hết, tất cả những gì cần có đều đã có hết, chỉ là không có ai hầu hạ. Bởi vì việc này, mà Chu đại nguyên soái cùng với nguyên soái phu nhân cãi nhau không biết bao lần. Đáng tiếc, Chu đại nguyên soái cường thế là không thể kháng cự, cuối cùng, nguyên soái phu nhân cũng chỉ có thể tranh thủ tới chỉ Chu Duy Thanh những việc này thôi.

Vệ sinh thân thể, thay lấy một bộ quân phục khác, đem bẩn rửa, Chu Duy Thanh lúc này mới trở lại bên trong lều trại của mình, lúc này, toàn bộ quân doanh cũng đã an tĩnh lại.

Chu Duy Thanh sau khi trở về lều trại mình, mở cái bao bố mang theo bên mình. Bên trong chính là một chút đồ chuẩn bị hắn mua sau khi đi ra khỏi cửa hàng thợ rèn, ví dụ như một số bột gia vị, một lọ dầu thắp…đều là những đồ vụn vặt nhưng rất cần thiết cho cuộc sống. Hắn sợ nhất chính là sau khi tham gia quân ngũ, về sau sẽ ăn không đủ no, mua chút đồ gia vị, cho dù là lúc sau ăn vụng cũng dễ dàng hơn một chút. Còn về đèn thắp kia, lập tức phát huy công dụng.

Chu Duy Thanh lấy ra một bát cơm sạch sẽ trước, rót vào bên trong đó một chút dầu thắp, sau đó lại lấy một sợi dây nhỏ ngâm trong dầu thắp rồi để một chút ra ngoài cái chén, sau đó lại tiếp tục dùng đá lửa châm lên, lập tức làm được thành một ngọn đèn nhỏ, nhất thời trong cái lều trại nhỏ của hắn liền sáng lên.

Làm xong hết các việc đó, hắn lặng lẽ đi ra khỏi lều trại nhìn nghiêng liếc dọc, sau khi xác nhận là không có ai hết, lúc này mới rụt đầu trở về. Nhẹ nhàng đưa tay vào ngực, từ trong lấy ra một cái bao bằng vải dầu.

“May mắn lấy vải dầu bao lại bên trên, nếu không hôm nay ra mồ hôi nhiều như vậy thì đã làm hỏng rồi, lúc đó thật là phiền phức.”

Thật cẩn thận mở cái bao bằng vải dầu ra, bên trong có một cuốn sách cổ. Đây đúng là một quyển sách cổ, bởi vì nó căn bản không dùng giấy để chế tạo thành mà là dùng một loại da dê tốt để làm nên, dày chừng hai tấc, ước chừng khoảng mất chục trang, hình thức phong cách cổ xưa, có vài chỗ cũng đã bị hư hại. Trên bề mặt có viết bốn chữ to: Bất Tử Thần Công.

Đây là bảo bối mà Chu Duy Thanh lấy đi ở Tinh Thần Sâm Lâm. Thứ này là vào thời điểm hắn được mười tuổi, bị Chu đại nguyên soái ném vào một mảnh rừng già trong thâm sơn để huấn luyện năng lực sinh tồn, nhặt được từ trong người một khô lâu, ngay cả Chu đại Nguyên soái cũng không biết. Vẫn bị hắn giấu ở trong một cái hang cây ở Tinh Thần Sâm Lâm.

Lật trang bìa ra, trang thứ nhất hiện ra, trên mặt có một hàng chữ nhỏ: Bất Tử Thần Công tổng cương.



Người không có nghị lực lớn không thể tu luyện, người không có quyết tâm không sợ chết không thể tu luyện. Bất Tử Thần Công thật ra chính là Tất Tử Thần Công, không có biến hóa nào không thể không xảy ra, lấy tam đại tử huyệt của Thiên Thể làm đối tượng tu luyện, cầu sinh trong tử, nếu có chút vô ý, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, phải thật cẩn thận, cẩn thận. Nếu người nào có thể phá giải được tam đại tử huyệt thì có thể chân chính câu thông với lực lượng của thiên địa, cùng với nhật nguyệt sinh tồn.

Khi Chu Duy Thanh có được bản Bất Tử Thần Công này cũng bị tổng cương của nó dọa sợ mất nên vẫn không dám tu luyện. Hắn cũng đã xem lướt qua bản Bất Tử Thần Công này rồi.

Mỗi người tu luyện Thiên Lực đều phải có công pháp, thông qua công pháp vận hành Thiên Lực, hấp thu thiên địa lực rèn luyện thân thể, làm cho Thiên Lực của mình tiến bộ hơn. Tu luyện Thiên Lực chia làm bốn giai đoạn: Thiên Tinh Lực, Thiên Hư Lực, Thiên Thần Lực và Thiên Đạo Lực, mỗi một giai đoạn lại chia thành mười hai trọng. Bản Bất Tử Thần Công này cũng là một loại công pháp tu luyện Thiên Lực, chẳng qua nó rất đặc thù, phương pháp tu luyện của nó hoàn toàn khác với các bản công pháp tu luyện Thiên Lực khác.

Công pháp bình thường, bất luận là cấp bậc gì đều đều dùng các loại phương pháp như minh tưởng, đả tọa, luyện thể vân vân để kích thích tiềm lực thân thể và hấp thu thiên địa lực làm cơ sở. Mà bản Bất Tử Thần Công này lại đi một lối tắt khác, phương pháp tu luyện của nó vô cùng đơn giản, đó là hướng huyệt. Hướng đến nhân thể 36 đại tử huyệt. Căn bản không cần hấp thu thiên địa lực, cũng không cần minh tưởng, đả tọa, luyện thế vân vân. Mỗi khi giải khai một tử huyệt, Thiên Lực tự nhiên sẽ tăng lên một trọng. Tất cả quá trình tích tụ Thiên Lực hoàn toàn vì hướng huyệt mà chuẩn bị, có thể nói là đơn giản vô cùng, nhưng cũng vô cùng khó. Nếu như có thể phá tan được toàn bộ 36 tử huyệt, lúc đấy Thiên Lực ít nhất cũng có thể tu luyện đến 36 trọng, thậm chí đột phát Thiên Thần Lực, tiến vào Thiên Đạo Lực. Phải biết rằng, Chu Đại soái phụ thân hắn, là đế quốc đệ nhất cường giả, Thiên Lực cũng chỉ mới tu luyện đến 32 trọng, cũng chính là Thiên Thần Lực thứ tám trọng, hơn nữa đã năm năm rồi không có chút tiến bộ.

Khi Chu Duy Thanh còn nhỏ, Chu Đại nguyên soái đã thử tìm rất nhiều phương pháp tu luyện Thiên Lực cho hắn thử, ít nhất trước khi Chu Duy Thanh thử bản công pháp này, chưa bao giờ có một loại công pháp nào liên quan đến 36 đại tử huyệt này.

Bởi vậy Chu Duy Thanh mới không dám đụng vào bản công pháp này. Lại là, đã qua vài năm rồi, năm nào Chu Đại nguyên soái cũng kiểm tra thân thể hắn cả, nhưng kinh mạch bế tắc của hắn lại không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Cứ như vậy thì cả đời này hắn chỉ có thể làm một phế vật. Chu Duy Thanh tự đấu tranh bao nhiêu lần rồi, không biết có nên đi tu luyện bản Bất Tử Thần Công này không, đến mãi hôm nay hắn mới hạ quyết tâm.

Chu Đại nguyên soái thân mình là Thiên Châu Sư, lấy sự di truyền của Thiên Châu Sư mà nói, hậu duệ của Thiên Châu Sư, chỉ cần có thể thức tỉnh được bản mạng châu rất có thể là Thiên Châu. Mà Chu Duy Thanh cẩn thận nghiên cứu nhân thể kinh mạch, hắn phát hiện mấy cái kinh mạch bị tắc của mình, trong đấy có đến mấy cái tử huyệt. Bởi vậy Chu Đại nguyên soái tuy "võ công cao cường" nhưng cũng không dám mạo hiểm dùng Thiên Lực phá tan kinh mạch giúp hắn, nếu vấn đề kinh mạch bế tắc được giải quyết, tự nhiên hắn cũng có thể có Thiên Lực vậy.

Hôm nay nghe được sự huyền bí của Thiên Châu, ước muốn trở thành một gã Thiên Châu Sư xa xa vượt qua sự thống khổ của thân thể, hắn hạ quyết tâm, dù thế nào đi nữa cũng phải thử tu luyện bản Bất Tử Thần Công này một chút, nếu không hắn tuyệt không cam tâm. Hắn biết rõ thời gian của mình không còn nhiều lắm, nhân loại nếu đến 16 tuổi còn chưa thức tỉnh bản mạng châu, như vậy vĩnh viễn mất đi cơ hội thức tỉnh bản mạng châu rồi. Đến lúc đấy hắn thật sự vĩnh viễn chỉ có thể là một phế vật, ai muốn cả đời làm phế vật? Chu Duy Thanh tuy rất sợ chết, nhưng hắn càng sợ vĩnh viễn là một phế vật hơn.

Thở sâu, vẻ hàm hậu trên mặt Chu Duy Thanh biến mất, chỉ còn lại vẻ ngưng trọng. Dưới ánh đèn mỏng manh, hắn mở đến trang thứ hai của bản Bất Tử Thần Công. Trang thứ hai này ghi lại phương pháp đánh vào đại tử huyệt thứ nhất trong 36 đại tử huyệt.

Trên tấm da dê cũ kỹ kia viết: "Nhân thể có chừng 52 cái đơn huyệt, 300 song huyệt, 50 kỳ huyệt và 720 huyệt vị. Có 108 trọng huyệt, trong đó có 72 huyệt không đến mức trí mạng, còn lại 36 cái huyệt là trí mạng huyệt, được gọi là "tử huyệt".

Bất Tử Thần Công phần đầu tiên, thượng, hạ chi tử huyệt tu luyện công pháp. Thứ nhất huyệt: Kiên Tỉnh Huyệt.

Kiên Tỉnh Huyệt nằm trên đỉnh vai...

Tờ đầu tiên này ghi lại phương pháp tu luyện Kiên Tỉnh Huyệt, đồng thời có hình vẽ phối hợp, có thể thấy rõ vị trí của Kiên Tĩnh Huyệt.

Kiên Tỉnh Huyệt là song huyệt, trái phải đều có. Chu Duy Thành nhẹ nhàng ấn xuống Kiên Tỉnh Huyệt bên vai trái mình một cái, nhất thời cảm thấy cả người run lên. Trong lòng kinh hãi, quả nhiên lợi hại. Phải biết rằng trong 36 đại tử huyệt này cũng có mạnh yếu phân chia, hắn nhìn qua một lần bản Bất Tử Thần Công này, càng về sau tử huyệt càng "cường hãn". Bất Tử Thần Công chia làm 4 thiên, thiên đầu tiên là "thượng, hạ chi tử huyệt tu luyện công pháp", bao hàm 5 tử huyệt, thiên thứ 2 là "bối yêu mông tử huyệt tu luyện phương pháp" (bối là lưng, yêu là thắt lưng, phương pháp tu luyện các tử huyệt tại lưng, thắt lưng và mông. - DG ) gồm 8 tử huyệt. Thiên thứ 3 là "ngực bụng bộ tử huyệt tu luyện phương pháp" gồm 14 tử huyệt, cuối cùng là thiên thứ 4 "cổ bộ tử huyệt tu luyện phương pháp" gồm 9 tử huyệt. Có thể nói là từ dễ đến khó. Dù vậy, vẻn vẹn là cảm giác mà Kiên Tỉnh Huyệt này mang đến cũng làm cho Chu Duy Thanh sợ hãi, đánh sâu vào nó thật sự có thể đột phá sao?

Do dự sau một lát, rốt cục hắn kiên định lại, "Nhân tử điểu triêu thiên, bất tử vạn vạn niên", một khi thành, mình sẽ có hy vọng trở thành Thiên Châu Sư, không thử, vĩnh viễn là phế vật.

Không làm phế vật. Tín niệm trong lòng kiên định lại, Chu Duy Thanh rốt cục hạ quyết tâm, tu luyện bước đầu tiên, bắt đầu ngưng thần tĩnh khí, dựa theo phương pháp thiên thứ nhất mà tu luyện.

Đem ý niệm tập trung ở Kiên Tỉnh Huyệt, hắn bắt đầu yên lặng cảm thụ thân thể mình, vạn sự khởi đầu nan, bước đầu tiên là khó khăn nhất, chính là cảm nhận được Thiên Lực mỏng manh tồn tại trong cơ thể, từ đó đánh sâu vào Kiên Tỉnh Huyệt. Dựa theo phần thứ nhất, Kiên Tỉnh Huyệt là huyệt dễ phá nhất trong 36 đại tử huyệt, mấu chốt là sau khi phá được thì có thể sống sót hay không, nếu phá tan Kiên Tỉnh Huyệt mà vẫn còn sống, vậy đã qua được cửa thứ nhất.

Nửa canh giờ trôi qua, cảm giác mệt mỏi và đau nhức toàn thân làm Chu Duy Thanh có chút mất bình tĩnh, lúc này một chút Thiên Lực hắn cũng không cảm nhận được. Tuy hắn sợ chết nhưng lại rất kiên định, nếu quyết định làm, nhất định sẽ kiên trì đến cùng.

Một canh giờ trôi qua, bên ngoài đã là đêm khuya, chỉ có tiếng côn trùng hay tiếng chim hót thỉnh thoảng vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm.

Chẳng lẽ ta thật sự không có số tu luyện? Ngay cả bản Bất Tử Thần Công này cũng không thể sao? Chu Duy Thanh đã có chút ý niệm buông tha, suốt một canh giờ, hắn ngồi đến xương sống rã rời, lưng đau, tê cả chân nhưng vẫn không cảm giác được nửa điểm Thiên Lực.

Khi trong lòng hắn vừa nảy sinh ý tưởng này, đột nhiên hắn cảm giác được ngay trong bụng mình như có một dòng khí tức lạnh lẽo chuyển động, giống y như phần đầu bản Bất Tử Thần Công ghi lại.

Có Thiên Lực cảm ứng! Chu Duy Thanh mừng rỡ, vội vàng tập trung tinh thần đến bụng mình, thật cẩn thận cảm thụ luồng khí tức lạnh lẽo kia, lại dẫn đường nó từ từ chạy ngược lên trên.

Làm hắn có chút ngoài ý muốn là, luồng khí tức này xuất hiện ngày càng rõ ràng, không còn chỉ là "một tia" giống như Bất Tử Thần Công nói vậy, khi nó bị dẫn dắt đến ngực đã biến thành một đám, toàn bộ quá trình dẫn đường vô cùng thuận lợi, sắp đến vị trí Kiên Tỉnh Huyệt rồi.

Nhất định phải thành công a! Trong lòng Chu Duy Thanh điên cuồng hô, đến tận bây giờ hắn không thể hối hận được nữa, cắn chặt răng, dùng ý niệm thúc dục luồng khí tức đó mạnh mẽ phóng đến Kiên Tĩnh Huyệt bên trái.

Boong!

Khi luồng khí lưu nhảy vào Kiên Tỉnh Huyệt, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy nửa người bên trái mình như bị tia chớp đánh trúng, trong chớp mắt đã mất đi cảm giác, ngay sau đó cảm giác chết lặng rất nhanh lan từ bên trái sang bên phải. Chỉ trong chốc lát, ngoài đầu ra, toàn bộ thân thể hắn đã mất đi tri giác.

Một cỗ khí tức cuồng bạo từ Kiên Tỉnh Huyệt bên trái bùng nổ, điên cuồng "làm càn" trong cơ thể hắn, bất quá sau đấy Chu Duy Thanh đã không còn cảm giác thấy thống khổ, hắn chỉ cảm thấy ý thức mình ngày càng mơ hồ. Oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn cũng không biết trong quá trình tu luyện Thiên Lực, đau đớn không phải thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là loại tình huống giống hắn vậy, chết lặng. Đây rõ ràng là biểu hiện tẩu hỏa nhập ma. Trong phần tổng cương của bản Bất Tử Thần Công cũng ghi lại nó cũng là Tất Tử Thần Công vậy, lúc đầu tu luyện hoàn toàn dựa vào vận khí, trong vạn người chưa chắc có một người thành công. Hiển nhiên Chu Duy Thanh cũng không phải kẻ may mắn này, hắn đã tẩu hỏa nhập ma.

Phá tan tử huyệt mà tẩu hỏa nhập ma, kết cục của hắn chỉ có một, tử!

Đáng thương tên liều mạng này không biết kết cục của mình, hắn chỉ cảm thấy Kiên Tỉnh Huyệt bên trái mình giống như một cái phễu, tinh khí từ đây lan tràn khắp toàn thân. Trước thời khắc tử vong, hắn lại không cảm giác thống khổ gì mà lại có khoái cảm phiêu phiêu dục tiên.

Ý thức ngày càng mơ hồ, Chu Duy Thanh vẫn còn chút hi vọng, chẳng lẽ ta thành công?

Đúng lúc này, một luồng khí lưu vô cùng âm lãnh từ bụng hắn bạo phát, giống như một khúc côn cầu thật lớn thoát phá ra từ bụng vậy, hơn nữa giống như bắn ra vô số băng tiễn, điên cuồng chui vào trong kinh mạch của hắn.

Một khắc trước Chu Duy Thanh còn cảm giác phiêu phiêu dục tiên, ngay sau đấy lại như rơi vào hầm băng, cảm giác chết lặng đã bị cảm giác âm lãnh thay thế. Lúc này, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khát máu vô cùng, đôi mắt màu đen đã biến thành đỏ, mái tóc ngắn màu đen dựng đứng, tất cả các lỗ chân lông đồng thời tản mát ra một luồng khí lưu màu đen.

Cảm giác từ Kiên Tỉnh Huyệt trút xuống trong nháy mắt cũng đã biến mất. Nếu nói khi Chu Duy Thanh phá tan Kiên Tỉnh Huyệt giống như đâm một lỗ thủng trên quả bong bóng, như vậy cái lỗ này đã bị luồng khí lưu màu đen bịt kín lại.



Cả thân thể Chu Duy Thanh cùng run rẩy, loại rét lạnh này không phải từ ngoài, mà là từ trong cơ thể vọng ra, lạnh đến nội tạng, đến tận trong máu, thậm chí đến tận bên trong cốt tủy. Hắn chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí không ngừng thoát ra từ trong cơ thể mình, cùng với hàn khí kia còn có một tầng tro bụi màu xám đen bám ngoài da hắn nữa. Rét lạnh đến cực độ rốt cục làm hắn không thể khống chế được thân thể nữa, té ra mặt đất, há to miệng, mỗi một lần hô hấu đều có một luồng khí lưu màu xám từ trong cơ thể thoát ra, hai lớp hoa văn màu xám, đen yên lặng lan ra cơ thể.

Chu Duy Thanh mạo muội tu luyện Bất Tử Thần Công, kỳ thật cũng không khác gì tự sát, vận khí đâu phải dễ dàng đụng đến như vậy. Nhưng mà mặc dù khi tu luyện hắn không có vận khí tốt như vậy, nhưng ở phương diện khác thì vận khí hắn lại tốt đến cực điểm, đó là khỏa hạt châu màu đen mà hắn nuốt được trong Tinh Thần Sâm Lâm.

Nếu nói tu luyện Bất Tử Thần Công là vạn người chưa chắc được một, thì cắn nuốt được hạt châu kia là duy nhất. Vì hắn thúc dục Bất Tử Thần Công, Kiên Tỉnh Huyệt bị phá vỡ, đồng thời cũng kích phát khỏa hạt châu màu đen trong cơ thể. Tình cảnh lúc này đến từ sự bùng nổ của khỏa hạt châu màu đen kia.

Đáng lẽ ra sau khi khỏa màu đen hạt châu kia tiến vào trong cơ thể hắn, sẽ dần dần thay đổi thân thể hắn. Nhưng hắn lại tu luyện Bất Tử Thần Công, lúc này mới kích hoạt năng lượng bên trong khỏa hạt châu này.

Khí tức tà ác vô cùng điên cuồng bành trướng trong cơ thể, hàn ý băng lãnh đến cực điểm chính là năng lượng khổng lồ của khỏa hạt châu, năng lượng này không bị chút cản trở xâm nhập đến tận từng góc trong cơ thể Chu Duy Thanh, chúng nó thật sự rất bá đạo.

Nếu là người khác, có lẽ lúc này đã nổ banh xác rồi, nhưng Chu Duy Thanh thì khác, thân thể hắn lại tham lam điên cuồng hấp thu năng lượng bên trong khỏa hạt châu này.

Kỳ thật, đó cũng là lý do mà khỏa hạt châu màu đen này lựa chọn hắn sau vô tận thời gian phiêu lãng trong không gian.

Lúc ấy, nó bị oán khí, sự không cam lòng của Chu Duy Thanh khi bị bạo liệt hỏa cầu của Đế Phù Nhã oanh kích sắp chết hấp dẫn, lúc này mới phá vỡ không gian, đúng lúc bị một ngụm máu tươi của Chu Duy Thanh phun trúng. Mà bên trong máu của Chu Duy Thanh cũng ẩn chứa Hắc Ám khí tức. Mà căn nguyên năng lượng của khỏa hạt châu này cũng là Hắc Ám. Hắc Ám gặp Hắc Ám, làm cho nó lựa chọn Chu Duy Thanh.

Về phần vì sao máu Chu Duy Thanh có Hắc Ám thuộc tính, vấn đề này rất đơn giản, bởi vì thuộc tính Ý Châu của Chu Đại nguyên soái là Hắc Ám. Thuộc tính của Chu Duy Thanh tự nhiên là Hắc Ám vậy, bởi thế hắn mới có thể dung hợp năng lượng của khỏa hạt châu này vào cơ thể.

Nhưng mà năng lượng bên trong khỏa hạt châu màu đen này thật sự rất bá đạo, ngoài thuộc tính Hắc Ám ra còn có nhiều loại thuộc tính khác, trong đó có năng lượng không gian mà nó hấp thu khi du lãm trong dị thời không, lại thêm bản thân nó có năng lượng hiện hình, ẩn hình. Tất cả hỗn hợp lại một chỗ, cùng dung nhập vào trong cơ thể Chu Duy Thanh tương đương với việc thay đổi thuộc tính căn nguyên của hắn. Loại thống khổ mãnh liệt này so với đau nhức do cơ thể mệt nhọc quá độ của Chu Duy Thanh trước đó mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Chu Duy Thanh rất sợ chết, nhưng ý chí của hắn lại rất cứng cỏi, điểm này hắn phải cảm tạ cha mình, nếu không phải Chu Đại nguyên soái tiến hành mài luyện với hắn từ nhỏ, tinh thần lực hắn cũng sẽ không lớn đến vậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy thân thể mình lúc lạnh lúc nóng, toàn thân lúc thì mệt mỏi, lúc thì nổi ngứa vô cùng, không ngừng quằn quại trong lều trại. Lớp lớp vật chất màu xám đen cũng không ngừng toát ra từ làn da hắn, sau đó lại tản ra bốn phía. Toàn bộ lều trại cũng dần dần tràn ngập luồng khí lưu xám đen này.

Chu Duy Thanh ánh mắt ngày càng đỏ, bởi thống khổ nên thần trí ngày càng mơ hồ. Trong tiềm thức hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng kì dị, hoặc có thể nói là nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ.

Đó là một con Hắc Hổ thật lớn, cả người tối đen, không lẫn chút tạp sắc, toàn thân tản ra hắc khí nồng đậm, đôi mắt đỏ sậm tràn ngập tử vong khí tức, chung quanh hắn còn có hai luồng khí lưu màu xanh và màu lam quay quanh thân thể. Kỳ lạ nhất là đuôi nó không phải đuôi hổ, mà giống như một cây hạt vĩ ( đuôi bọ cạp - DG ), cái đuôi bén nhọn lơ lửng trên không trung.

Đây là cái quái gì? Trong lòng Chu Duy Thanh tràn ngập kinh ngạc và nghi hoặc. Hắc cũng không phải ngốc tử, trái lại hắn là một người rất thông minh, nếu lúc này hắn còn không biết biến hóa của thân thể mình liên quan với hạt châu màu đen kia thì hắn chẳng phải Chu Duy Thanh rồi. Lại là, hết thảy không còn trong phạm vi khống chế của hắn nữa, hắn chỉ có thể bị động chịu đựng mà thôi.

Hắn cũng không biết rằng lúc này, kinh mạch bế tắc làm hắn thống khổ mười ba năm kia đã bị luồng khí lưu đen xám kia khơi thông hoàn toàn, tạp chất trong cơ thể đang bị bài trừ rất nhanh trong sự thống khổ. Đây rõ ràng là quá trình của ba trọng đầu Thiên Lực - quá trình thoát thai hoán cốt.

Doanh trướng đóng quân ở bên ngoài Thiên Cung Thành kỳ thật chỉ đồn trú hai trung đội, gồm 200 binh lính mà thôi. Một trung đội lệ thuộc cung tiễn binh tam doanh, cái khác lệ thuộc một bộ binh danh. Dù sao đến đây chiêu binh, chỉ cần 200 người là đủ rồi.

Thượng Quan Băng Nhi thân là cung tiễn binh tam doanh doanh trưởng, bây giờ nàng là Thống soái cao nhất tại quân doanh, nên doanh trướng tất nhiên sẽ nằm tại vị trí trung ương. Lúc này nàng đang ngồi trên giường tu luêện Thiên Lực.

Bất luận là Ý Châu Sư, Thể Châu Sư hay là Thiên Châu Sư, Thiên Lực cũng là trụ cột, muốn luyện châu, đầu tiên phải tu luyện Thiên Lực.

Đột nhiên lúc này, Thượng Quan Băng Nhi đang tĩnh tu, đôi mi thanh tú khẽ nhúc nhích, phun ra một luồng khí lưu màu xanh nhạt, sau đó lại chậm rãi hút vào thân thể theo chóp mũi, hai tay khẽ nâng lên, sau đó dần đưa xuống đầu gối, chậm rãi mở ra đôi mắt màu xanh nhạt xinh đẹp.

"Đây là loại khí tức gì? Thật lạnh, Ý Thể đều có? Thiên Châu Sư? Bên trong quân doanh có Thiên Châu Sư thức tỉnh bản mạng châu?"

Sưu một tiếng, Thượng Quan Băng Nhi đã nhảy xuống đất, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khó hiểu. Thân là một Thiên Châu Sư, cảm giác của nàng mẫn tuệ hơn người thường trên mười lần, nhất là đối với Thiên Châu Sư, cảm ứng lại cực kỳ mẫn tuệ.

Khi bản mạng châu của Thiên Châu Sư thức tỉnh, đều bộc phát ra năng lượng rất khổng lồ, sau đó Thiên Châu mới chia làm Thể Châu, Ý Châu, lúc này mới ngưng kết thành hình. Đối với loại khí tức này, trong phạm vi của Thiên Châu Sư đều sinh ra cảm ứng mãnh liệt. Đương nhiên, phạm vi này cũng không lớn, ít nhất Chu Đại nguyên soái đang ở trong phủ Nguyên soái không cảm ứng được.

Lấy lại bình tĩnh, Thượng Quan Băng Nhi ngưng thần tĩnh khí, càng thêm cẩn thận cảm thụ nơi phát ra cổ hơi thở này, rất nhanh ánh mắt của nàng tập trung về một phương hướng. Hơn nữa, lúc này nàng cũng đã khẳng định có Thiên Châu Sư thức tỉnh. Nhất thời mừng rỡ không thôi.

Toàn bộ Thiên Cung Đế Quốc cũng chỉ có Chu Đại nguyên soái và nàng là Thiên Châu Sư, mà đối với một quốc gia, nhất là tiểu quốc như Thiên Cung Đế Quốc, thêm một gã Thiên Châu Sư thì lại thêm một phần lớn mạnh. Sở dĩ Khắc Lôi Tây Đế Quốc có thể áp chế Thiên Cung Đế Quốc vì họ có ba gã Thiên Châu Sư, nếu không phải tu vi kém hơn Chu Đại nguyên soái, chỉ sợ Thiên Cung Đế Quốc đã sớm bị diệt. Người Khắc Lôi Tây thèm Tinh Thần Sâm Lâm nhỏ dãi không phải chỉ một hai ngày.

Vừa nghĩ, Thượng Quan Băng Nhi vừa hành động, nàng biết Thiên Châu Sư khi thức tỉnh là lúc nguy hiểm nhất. Chỉ cần vô ý một chút, thân thể sẽ bị năng lượng khổng lồ mà bản mạng châu thức tỉnh mang đến phá hủy. Thiên Châu Sư số lượng vốn thưa thớt, mà cứ mười người có thể thức tỉnh Thiên Châu Sư, tối thiểu có ba người sẽ vì vậy mà chết đi. Cho nên nàng phải nhanh chóng tìm ra người đang thức tỉnh Thiên Châu, cố gắng hết sức giúp hắn một chút, cũng dễ vượt qua cửa ải này hơn.

Căn cứ khí tức mà chính mình cảm ứng được, Thượng Quan Băng Nhi rất nhanh tìm được nơi phát ra khí tức này, khi nàng xuyên qua tất cả quân doanh, cuối cùng dừng lại trước một cái lều trại nhỏ trong góc, cả người không khỏi ngây dại một chút.

Là hắn? Sao lại là hắn? Cái lều trại kia không phải là nơi ở của Chu Tiểu Béo, người mà lúc chiều mệt mỏi đến hôn mê sao? Kỳ thật nàng cũng không có nhiều ác cảm với Chu Duy Thanh. Nhưng mà trùng hợp cũng được, sự đáng khinh của hắn cũng được luôn luôn chọc giận nàng mới làm cho nàng quyết tâm trừng phạt người này một chút. Trên thực tế trong lòng nàng cũng không căm hận tân binh này bao nhiêu, ở trong mắt nàng, Chu Duy Thanh chỉ là một tiểu binh bề ngoài trung hậu nộit âm gian trá giảo hoạt vô sỉ... mà thôi, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Hôm nay thấy Chu Duy Thanh mệt đến hôn mê, nàng cũng quyết định ngày mai giảm bớt một ít sức nặng cho hắn. Nàng làm như vậy không phải chỉ vì muốn trả thù sự đáng khinh của Chu Duy Thanh, mà cũng vì nổi lên vài phần mến tài bởi tiễn pháp của Chu Duy Thanh rất khá. Chu Duy Thanh nếu biết cái này thì không biết sẽ đắc ý ra sao đây.

Thượng Quan Băng Nhi thiên tính thiện lương, mặc dù khi phát hiện ra là Chu Duy Thanh có dại ra một chút, nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng, Chu Duy Thanh là thuộc hạ của mình, không nói một Thiên Châu Sư mang đến chỗ tốt cho tam doanh mà thân cũng là một Thiên Châu Sư, mọi người đều là người của Thiên Cung Đế Quốc, nàng cũng muốn giúp đỡ Chu Duy Thanh một chút.

Bởi vậy, nàng cũng không có nửa phần do dự, mũi chân đáp đất xuống đất giống như một luồng khói trực tiếp vọt đến trước lều trại của Chu Duy Thanh.

Chưa xốc lên cửa lều trại, Thượng Quan Băng Nhi đã cảm nhận được một luồng khí tức âm lãnh đập vào mặt, dù có tu vi Thiên Lực bát trọng cũng không khỏi rùng mình một cái, huyết mạch toàn thân tựa hồ có chút ngưng kết lại. Vội vàng thúc dục Thiên Lực mới miễn cưỡng giữ xua luồng hàn khí này ra ngoài.

Năng lượng dao động thật mạnh, ngay lúc sáng còn không cảm nhận được người này có chút Thiên Lực nào, sao đến tối đã thức tỉnh Thiên Châu rồi? Chẳng lẽ ngay tại khoảng thời gian ngắn này Thiên Lực của hắn liền tăng lên đến tứ trọng? Thiên Châu Sư và Ý Châu, Thể Châu Sư khác nhau, Ý Châu Sư và Thể Châu Sư muốn thức tỉnh bản mạng châu cần tu luyện Thiên Lực đến tam trọng, mà Thiên Châu Sư lại cần đến tứ trọng. Nghĩ đến đây, trong lòng Thượng Quan Băng Nhi tràn đầy nghi hoặc. Càng làm nàng giật mình hơn là cỗ khí tực âm lãnh, lạnh đến tận cốt tủy kia. Cho dù là Thiên Châu Sư thủy thuộc tính cũng sẽ không xuất hiện loại năng lượng dao động này, thủy cho dù hóa thành băng cũng là băng lãnh chứ không phải âm lãnh như vậy, chẳng lẽ thuộc tính Ý Châu của hắn là Hắc Ám?

Ở Thiên Châu Sư, thuộc tính của Ý Châu thường thường quyết định độ mạnh yếu của một gã Thiên Châu Sư, vài loại thuộc tính mạnh nhất là Hắc Ám, Quang Minh, Không Gian, Sinh Mệnh. Bốn loại thuộc tính này được xưng là tứ đại thượng vị Thiên Châu. Chẳng những hiếm thấy mà còn cường đại hơn các thuộc tính khác rất nhiều. Trong đó, Hắc Ám thuộc tính là thần bí nhất. Nếu Chu Tiểu Béo này thức tỉnh Hắc Ám thuộc tính, như vậy tiền đồ hắn không thể tưởng được, thậm chí còn hơn cả mình.

Nghĩ đến đây, Thượng Quan Băng Nhi không dám có nửa phần trì hoãn nữa, lập tức xốc lên màn cửa, lắc mình vào trong. Khi nàng tiến vào trong lều trại, đập vào mắt nàng, là một đôi huyết sắc đồng tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play