“Da Rồng? Thật sự là có Rồng loại sinh vật này tồn tại sao?". Nghe Mộc Ân nói, Chu Duy Thanh cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Mộc Ân nói: "Đương nhiên là có, cho dù là con Rồng mới được sinh ra, đó cũng là một loại Tông cấp Thiên thú hết sức cường đại. Rồng trưởng thành lại càng là một trong những bá chủ của Thiên thú. Ở địa phương khác rất ít thấy Rồng, chỉ có Vạn Thú Đế quốc mà chúng ta đang đứng đây, đúng là có không ít Thiên thú loài Rồng. Nếu không thì làm sao gọi là thiên hạ của vạn thú được. Những áo giáp này của chúng ta, lúc trước gần như là dốc hết tiền vốn để mua một tấm da Rồng lớn, dựa vào kích cỡ của thân thể để yêu cầu làm thành bảy bộ. Chẳng những rất nhẹ, hơn nữa lực phòng ngự cực kỳ kinh người, còn có tác dụng làm cho một ít bình thường Thiên thú kinh sợ, chính là đồ tốt hết sức quý hiếm". Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: "Vậy Da Rồng kia có còn lại chút nào không?".

Mộc Ân sao lại không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, tức giận nói: "Có cái rắm. Nếu có dư thì chúng ta đã làm thành áo giáp toàn thân rồi". Lúc này, giọng nói của Hoa Phong từ phía trước truyền lại: "Giữ yên lặng!".

Mọi người lặng lẽ tiến vào trong rừng rậm, tuyết đọng dưới chân đã dầy hơn một thước, đi lại hết sức khó khăn, thời tiết cũng hết sức rét lạnh. Trên người Chu Duy Thanh mặc áo bông rất dầy, ngược lại Thượng Quan Băng Nhi chẳng qua chỉ là mặc áo đơn, thỉnh thoảng nàng nhìn về phía Chu Duy Thanh, ánh mắt nhu hòa làm cho trong lòng hắn cảm thấy ngửa ngáy.

Món quà sinh nhật mà lúc trước Chu Đại Nguyên soái tặng cho Chu Duy Thanh tên là Tuyết Tàm Y, vừa mỏng nhẹ lại bó sát người, chẳng những là nội giáp hộ thân, hơn nữa còn có thể điều tiết nhiệt độ cơ thể con người. Lúc này mặc dù đang ở giữa đất băng trời tuyết, Thượng Quan Băng Nhi cũng không hề cảm thấy lạnh, cũng là bởi vì Chu Duy Thanh đã đưa Tuyết Tàm Y cho nàng mặc. Chu Duy Thanh gọi đó là tín vật đính hôn, mà lúc đó Thượng Quan Băng Nhi cũng không hề phản bác. Đáng tiếc, bi kịch chính là, trước mặt nhiều cường giả của Thiên Cung Doanh như vậy, cho dù hắn muốn thân mật cùng với Thượng Quan Băng Nhi cũng không có cơ hội.

Sau khi tiến vào rừng rậm, La Khắc Địch yên lặng biến mất không thấy bóng dáng, Hoa Phong đi đầu tiên, hai bên theo thứ tự là Cao Sinh cùng Hàn Mạch, Mộc Ân đi ở cuối cùng, Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh đi ở chính giữa.

Sau khoảng nửa canh giờ tiến về phía trước, La Khắc Địch lặng lẽ trở về. Lúc này hắn đã không còn bộ dáng say lờ đờ mông lung như lúc bình thường, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, hướng về Hoa Phong nói: "Lão đại, ta tìm tòi xung quanh trong phạm vi khoảng chừng năm dặm, không có bất kỳ phát hiện nào. Dựa vào tình báo mà chủ nhân của chuyến hàng này cung cấp, đang sinh sống trong khu vực Băng Phách rừng rậm này chính là Băng Phách Thiên Hùng bị trục xuất ra khỏi tộc đàn. Chắc chắn là những Thiên thú vốn sinh sống ở vùng rừng rậm này đã bị Băng Phách Thiên Hùng hù dọa chạy mất".

Hoa Phong gật đầu nói: "Bản thân nhiệm vụ lần này rất đơn giản, khó khăn là ở chỗ phòng ngự của Băng Phách Thiên Hùng rất cường đại. Ngươi tiếp tục dò xét về phía trước, chúng ta sẽ tiếp tục đi thẳng". Vừa nói, Hoa Phong vừa dùng một mũi tên vẽ nhiều đường cong trên mặt tuyết, La Khắc Địch gật đầu lia lịa. Sau khi hai người thương lượng một lát, La Khắc Địch lại lặng lẽ biến mất.

Sau khi La Khắc Địch đi, dưới yêu cầu của Hoa Phong, mọi người thúc dục thiên lực, dùng hết tốc độ tiến về phía trước năm dặm, sau đó lại giảm tốc độ xuống. Chu Duy Thanh phát hiện, Hoa Phong làm như vậy mục đích rất đơn giản, chính là muốn đồng bọn luôn luôn giữ vững thực lực ở trạng thái tốt nhất để tùy cơ ứng biến.

Vẫn tiếp tục xâm nhập sâu vào trong, mọi người đi về phía trước với tốc độ rất chậm liên tục trong hai ngày. Trong rừng rậm, mỗi ngày bọn họ chỉ đi về phía trước khoảng chừng ba mươi dặm, người bận rộn nhất không thể nghi ngờ là La Khắc Địch, chỉ có hắn liên tục chạy ở ngoài. Chu Duy Thanh đã từng lặng lẽ hỏi Mộc Ân tại sao lại đi chậm như vậy, đáp án rất đơn giản, vì an toàn.

Trong rừng rậm rộng lớn, ở nơi sinh sống của Tông cấp Thiên thú, không cần nhiều, chỉ cần ba con Tông cấp thiên thú trở lên là có thể khiến cho bọn họ toàn quân bị diệt. Cho nên La Khắc Địch mới phải không ngừng trinh sát phía bên ngoài, chẳng những phải tìm tung tích của Băng Phách Thiên Hùng, đồng thời cũng là người mở đường cho các đồng bọn. Một khi phát hiện có điều khác thường, mọi người sẽ phải dời đi lập tức.

Dưới sự thờ ơ lạnh nhạt, Chu Duy Thanh phát hiện, mặc dù đã tìm kiếm suốt hai ngày ở giữa đất băng trời tuyết, thậm chí ngay cả cơm nóng cũng chưa từng được ăn, nhưng mọi người trong Thiên Cung Doanh không hề có chút lo lắng. Mỗi người đều hết sức trầm ổn, dường như đó là thói quen trong cuộc sống của họ. "Thiên địch lớn nhất của sát thủ chính là sự tịch mịch. Phẩm chất ưu tú nhất của một sát thủ vĩ đại chính là tính nhẫn nại". Hoa Phong đã nói như thế.

Rốt cuộc, đến gần giữa trưa ngày thứ ba, La Khắc Địch với gương mặt hưng phấn đã đem về tin tức khiến cho mọi người phấn chấn, mục tiêu đang ở cách bọn họ khoảng bốn năm dặm.

Hoa Phong trầm giọng nói: " Lưu Manh, ngươi xác định là chỉ có duy nhất một con Băng Phách Thiên Hùng?".

La Khắc Địch gật đầu nói: "Sau khi ta phát hiện con Băng Phách Thiên Hùng này, lập tức thăm dò xung quanh phạm vi mấy dặm, không hề phát hiện bất kỳ bóng dáng nào của con Băng Phách Thiên Hùng thứ hai. Con Băng Phách Thiên Hùng lạc đàn này dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Hình thể cao lớn, nhất định là đã trưởng thành, may mắn bây giờ là mùa đông, mặc dù nó không cần ngủ đông giống như các loài Gấu bình thường, nhưng cảm giác của nó cũng không linh mẫn".

Hoa Phong quyết định thật nhanh, trầm giọng nói: " Đã như vậy, lập tức hành động. Các ngươi nhớ kỹ, sau khi đánh chết Băng Phách Thiên Hùng, trong thời gian ngắn nhất, chúng ta phải lập tức đi xa. Lưu Manh, ngươi chịu trách nhiệm quấy rầy. Cao Sinh, Hàn Mạch, hai người các ngươi chịu trách nhiệm phòng thủ, ta chịu trách nhiệm công kích yếu hại".

Nói tới đây, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người Mộc Ân: "Lão vô lại, chính diện liền nhờ vào ngươi". Mộc Ân gật đầu.

Nghe Hoa Phong phân phối nhiệm vụ, Chu Duy Thanh hết sức ngạc nhiên. "Lấy bộ dáng còm nhom này của lão sư của mình, thế nhưng lại chịu trách nhiệm ngăn cản chính diện, mình không nghe lầm chứ?".

Hoa Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ của Chu Duy Thanh, mỉm cười nói: "Tiểu Duy, lát nữa ngươi cùng Băng Nhi núp ở một chỗ xa xa không cần xuất thủ, chịu trách nhiệm tiếp ứng chúng ta rút lui. Đừng cảm thấy kỳ quái vì sự sắp xếp của ta, Mộc Ân sẽ cho ngươi thấy thực lực chân chính của hắn. Hắn sẽ nói cho ngươi biết cái gì gọi là 'Vô địch trong một trăm thước'".

Mang theo nội tâm nghi ngờ, mọi người toàn diện tăng tốc dưới sự hướng dẫn của La Khắc Địch. Khoảng cách mấy dặm chớp mắt là đến, La Khắc Địch ở phía trước đột nhiên chậm lại, hướng về phía sau ra hiệu. Hoa Phong bảo ngọi người giảm tốc độ xuống, đồng thời ngưng thần, nín thở tiến về phía trước.

Quả nhiên, ở phía trước không xa, sau khi vén cành lá của một cây tùng to lớn qua một bên, mục tiêu chuyến này của bọn họ đang xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Phía bên ngoài cách khoảng hơn hai trăm thước, một con Gấu cực lớn có bộ lông đen nhánh đang gục đầu xuống đất, hai chân trước đào bới trên mặt đất, không biết là đang tìm cài gì.

Thấy con vật này, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không khỏi hít một hơi thật sâu. Chu Duy Thanh mặc dù đã từng nhìn thấy Tông cấp Thiên thú ở trong Thác Ấn Cung, nhưng Thiên thú trong đó đều đã bị phong ấn, tất cả đều hết sức hiền lành, nhìn qua không hề có cảm giác kinh khủng. Nhưng con Băng Phách Thiên Hùng này lại hoàn toàn khác biệt, nó cao hơn sáu thước, lúc này đang không ngừng dùng đôi bàn tay dầy cộm nặng nề đập trên mặt đất, phát ra âm thanh thùng thùng. Cho dù là đang ở khoảng cách hơn hai trăm thước, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự chấn động của cả vùng đất.

Băng Phách Thiên Hùng có một vệt lông màu trắng to bằng bàn tay, kéo dài từ đỉnh đầu dọc theo sống lưng cho đến phần đuôi. Chung quanh thân thể mơ hồ có một tầng sương lạnh nhàn nhạt vây quanh. Bởi vì nó đang đưa lưng về phía mọi người, nên Chu Duy Thanh cảm thấy ngoài thân thể khổng lồ, nó cũng chẳng khác biệt lắm so với các loài gầu bình thường khác.

Âm thanh rất nhỏ của Mộc Ân vang lên bên tai Chu Duy Thanh: “Mỗi một con Tông cấp Thiên thú cũng có thể nói là một gã Thiên Châu Sư cường đại. Bản thân Băng Phách Thiên Hùng chính là Thiên Châu Sư chuyên về lực lượng, nó có hai loại thuộc tính, Băng và Phong. Là một loại Tông cấp Thiên thú rất khó đối phó, lực phòng ngự lại càng kinh người. Ngươi cùng với Băng Nhi lên cây ở chỗ này, cho dù có phát sinh tình huống như thế nào cũng không được hành động nông nổi, hiểu không?”. Chu Duy Thanh gật đầu, cười hắc hắc nói: “An toàn đệ nhất, ta hiểu”.

Lúc này, Hoa Phong phất nhẹ tay, ngón tay liên tiếp ra động tác, căn bản là không cần trao đổi bằng tiếng nói, các cường giả của Thiên Cung Doanh liền động thân.

La Khắc Địch từ mặt bên lao đi, Hoa Phong, Cao Sinh cùng Hàn Mạch chia ra ba phương hướng khác nhau di chuyển. Chỉ có Mộc Ân, sau khi giơ lên tay phải thả ra Thể Châu của mình, trực diện đi về phía con Băng Phách Thiên Hùng.

Lúc này tâm tình của Chu Duy Thanh và thượng Quan Băng Nhi cũng không khỏi bắt đầu khẩn trương lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng săn giết Thiên thú, hơn nữa lại còn là một con Tông cấp Thiên thú cường đại. Chu Duy Thanh chỉ chỉ lên phía trên, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Băng Nhi phóng người lên cây.

Thượng Quan Băng Nhi chỉ khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng không hề kháng cự, mà ngược lại ngoan ngoan nép đầu vào trong ngực của hắn không hề nhúc nhích. Chu Duy Thanh không khỏi mừng rỡ trong lòng, nắm tay nàng thật chặt. Ở giữa nơi đất băng trời tuyết này, được ngửi mùi thơm ngát toát ra từ cơ thể của Thượng Quan Băng Nhi, còn sắp được xem một tràng đại chiến, khiến hắn rất thỏa mãn. Sự buồn bực vì phải đi bộ trong hai mươi ngày qua lúc này đã không còn sót lại chút nào.

Bên kia, mọi người trong Thiên Cung Doanh đã triển khai hành động, một mũi tên yên lặng không hề phát ra tiếng động từ một góc rất khó bay thẳng về phía Băng Phách Thiên Hùng, mục tiêu chính là lỗ tai của nó. Không hề nghi ngờ, đối với bất kỳ loại sinh vật nào cũng vậy, ánh mắt, lỗ tai là nơi tương đối yếu ớt.

Nhưng là, lúc nhìn thấy mũi tên kia sắp sửa chạm đến mục tiêu, từ trên thân thể Băng Phách Thiên Hùng đột nhiên phát ra một màn sáng màu lam nhạt, vang lên một tiếng phù nhẹ, mũi tên kia đã bị màn sáng màu lam ngăn phát ra một vầng sáng.

Rống...! Băng Phách Thiên Hùng nổi giận gầm lên, mặc dù không bị bắn trúng bất ngờ, nhưng nó cũng bị chọc giận. Nó chợt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía không phải là nơi phát ra mũi tên. Khi nó nghiêng đầu nhìn, Chu Duy Thanh và thượng Quan Băng Nhi từ xa nhìn lại mới thấy, con Băng Phách thiên Hùng này có mắt là màu băng lam, trong ánh mắt toát ra đầy máu tanh và giết chóc, ánh mắt lạnh như băng phảng phất như có lãnh điện xẹt qua.

Ồng... Không khí chung quanh Băng Phách Thiên Hùng đột nhiên trở nên dồn dập, cuồng phong đột khởi, giống như một cái lốc xoáy thổi tuyết đọng chung quanh nó bay tán loạn. Nơi cơn lốc tuyết đi qua, truyền đến những âm thanh răng rắc, trong phạm vi đường kính năm mươi mã, tất cả cây cối đều bị nghiền nát sạch sẽ, biến thành những mảnh vụn bay tán loạn.



“Đúng là một Thiên thú thông minh”. Thượng Quan Băng Nhi không nhịn được nói: “Sau khi nó bị đánh lén, liền lập tức tiến hành loại bỏ hết chướng ngại vật xung quanh, để có thể dễ dàng phát hiện địch nhân hơn. Hơn nữa, làm cho địch nhân không có cách nào tiếp cận mình. Thảo nào sư phụ nói Tông cấp Thiên thú đã có trí khôn không tầm thường”.

Trong lúc nàng đang ở bên này nói chuyện, trên chiến trường đã xảy ra biến hóa. Một đạo hồng quang chói mắt ngang nhiên xông qua trong gió tuyết, mạnh mẽ đụng vào vòng bảo hộ màu lam nhạt xung quanh thân thể Băng Phách Thiên Hùng, phát ra tiếng nổ vang hết sức mãnh liệt.

Chu Duy Thanh phát hiện, mũi tên màu hồng sắc lóng lánh này được phát ra từ phương hướng ngược lại với mũi tên đánh lén lúc ban đầu. Băng Phách Thiên Hùng nhất thời bị hấp dẫn xoay thân thể cao đến sáu thước của mình sang chổ khác, bởi vì... uy lực của mũi tên thứ hai này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với mũi tên thứ nhất.

Băng Phách Thiên Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, chân phải phía trước đột ngột vỗ trên mặt đất, tuyết đọng bắn tung tóe, rất nhiều lam quang dày đặc phóng lên cao, hóa thành hàng trăm hàng ngàn đạo băng trùy bay nhanh về hướng vừa phát ra công kích. Tiếng rít gió vang lên chói tai giống như là có hàng trăm tên cung thủ sử dụng trường cung cùng bắn một lượt.

Đúng lúc này, một đạo gió lốc màu xanh không hề dự đoán được đột nhiên xuất hiện trên đường đi của đám băng chùy. Từ cường độ mà phán đoán, cơn lốc này không thể nào so sánh với đám băng trùy, nhưng mà tác dụng của nó lại không phải là ngăn cản, mà là làm thay đổi hướng bay của đám băng trùy này. Đây là phong lực, rõ ràng là Hoa Phong đã ra tay.

Lúc này, Mộc Ân đã di chuyển đến cách Băng Phách Thiên Hùng một trăm thước. Chỉ thấy Thể Châu đại biểu cho lực lượng và nhanh nhẹn trên tay phải của hắn đã lóe sáng lên, một cây trường cung to lớn màu đen nhánh đã thành hình. Ngay sau đó, một mũi tên lóng lánh màu vàng kim cũng đã thành hình. Tên được đặt lên dây cung, trong lúc hắn đang dương cung, một màn kỳ dị đột nhiên xuất hiện.

Mộc Ân cũng không phải trực tiếp kéo căng dây cung ra, mà làm một động tác khiến cho cả Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi đều không thể hiểu. Tay phải kéo dây cung không thay đổi, nhưng tay trái cầm thân cung nhanh chóng xoay tròn cây cung màu đen một vòng, cũng chính là ba trăm sáu mươi độ.

Dây cung của cây cung cũng là màu đen, theo sự xoay tròn một vòng, trong nháy mắt cả cái cung lớn cũng đã được kéo căng ra. Chu Duy Thanh thấy rõ ràng, ở chỗ dây cung được kéo ra, nơi ngón tay Mộc Ân chạm vào, đã vặn thành hình dạng một cái đinh ốc, mũi tên được đặt ở trong đó.

Phương pháp bắn tên quái dị như thế lần đầu tiên Chu Duy Thanh và thượng Quan Băng Nhi nhìn thấy. Phải biết rằng dây cung rất cứng, nếu vặn dây cung như thế, ngón tay sẽ chịu sức ép khổng lồ đến cỡ nào? Huống chi, lúc giương cung lên thì mũi tên đã được đặt lên dây cung, bởi vậy khi Mộc Ân bắn tên ra, mũi tên sẽ vừa bay vừa xoay tròn, như vậy làm sao có thể khống chế được hướng bắn? Trong nháy mắt, rất nhiều nghi vấn liền tràn ngập trong lòng Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi, hai người cũng tập trung nhìn chăm chú vào Mộc Ân, xem hắn muốn làm gì.

Trong lúc Mộc Ân dùng phương pháp vặn dây cung để giương cung, từ bốn phương tám hướng khác không ngừng có các mũi tên được bắn về phía Băng Phách Thiên Hùng. Mỗi khi nó muốn lao về một hướng nào đó, ngay lập tức liền bị rất nhiều mũi tên ở phương hướng ngược lại công kích. Kết quả là thân thể khổng lồ của nó cứ xoay lòng vòng tại chỗ, không biết là nên công kích về hướng nào cho phải.

Nhưng mà, Băng Phách Thiên Hùng dù sao cũng là Tông cấp Thiên thú có trí khôn nhất định, hơn xa so với các Thiên thú bình thường khác. Sau khi do dự trong chốc lát, nó đã có lựa chọn, quyết định hướng về một phương hướng để tấn công. Ngay lúc đó, tiếng dây cung của Mộc Ân cũng vang lên.

Đó là một loại thanh âm kỳ dị, không phải là âm thanh do bắn tên gây ra, mà là âm thanh ô ô như lúc có gió lốc xuất hiện. Chu Duy Thanh thấy rõ ràng, mũi tên được Mộc Ân bắn ra, cũng không phải là một mũi tên thẳng tắp, mà là một đoàn hắc quang. Âm thanh ô ô của gió lốc theo mũi tên bay ra cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Oanh... Băng Phách Thiên Hùng đang chuẩn bị lao đi, bị đoàn hắc quang này bắn trúng người, xuất hiện một màn làm cho Chu Duy Thanh phải trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước, bốn gã cường giả của Thiên Cung Doanh từ những phương hướng khác nhau không ngừng bắn tên, cũng không thể làm cho thân thể của Băng Phách Thiên Hùng lắc lư chút nào. Nhưng dưới mũi tên này của Mộc Ân, thân thể của nó bị đụng lui về phía sau mấy bước, hộ thể lam quang trên người rõ ràng đã bị yếu đi rất nhiều. Trong tiếng nổ vang kịch liệt, toàn bộ sự chú ý của Băng Phách Thiên Hùng nhất thời đã bị Mộc Ân hấp dẫn.

Bạo Phá hiệu quả, đây rõ ràng chính là Bạo phá hiệu quả. Cũng là Bạo phá hiệu quả mạnh hơn Phách Vương Cung của mình không chỉ một bậc a! Chu Duy Thanh hoàn toàn có thể khẳng định điểm này.

Rống... Băng Phách Thiên Hùng ngửa mặt lên trời rống giận. Hai cái chân trước đồng thời vỗ, trong tiếng nổ ầm ầm, tuyết đọng liền giống như là sóng biển cuốn về phía Mộc Ân. Chu Duy Thanh thấy rất rõ, ở vị trí mà Băng Phách Thiên Hùng vừa bị Mộc Ân bắn trúng, rõ ràng là có vết máu. Một mũi tên này của lão sư thế nhưng lại khiến cho nó bị thương?

Sau khi bắn ra mũi tên kia, Mộc Ân cũng đã di chuyển, thân thể nhỏ gầy của hắn bổ nhào về phía trước, hết sức tinh xảo di chuyển linh hoạt trong thế giới băng tuyết, cả người cũng đã lặng lẽ biến mất trong băng tuyết. Ngay cả Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi mặc dù chỉ tập trung chú ý đến hắn cũng không thấy rõ là hắn biến mất như thế nào.

Gió tuyết mãnh liệt do Băng Phách Thiên Hùng gây ra đương nhiên là cũng không thể đánh trúng thân thể hắn. Nhưng mà một kích kia của Mộc Ân cũng đã thật sự chọc giận Băng Phách Thiên Hùng, lửa giận trong ánh mắt màu băng lam của nó bạo xuất ra. Thân thể hơi co xuống phía dưới, ngay sau đó đột nhiên phóng lên, thân thể khổng lồ của nó trong băng tuyết thế nhưng mang theo một đạo hư ảnh, trong giây lát đã bay qua khoảng cách trăm thước. Nơi nó đi qua, cây cối lúc trước không bị gió tuyết phá hủy cũng đã bị thân thể của nó đụng cho nát bấy. Đến khi sắp hết đà xông về phía trước, thân thể của nó đột nhiên đứng thẳng, hai cái chân trước phát ra lam quang chói mắt đánh xuống mặt đất ầm ầm.

Một màn xuất hiện làm cho Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi hít thở không thông. Bị Băng Phách Thiên Hùng đập xuống một cái, kèm theo tiếng nổ ầm ầm, cả vùng đất lấy thân thể của nó làm trung tâm, trong phạm vi đường kính năm mươi mét trên mặt đất, vô số chông băng xuất hiện dày đặc.

Những chông băng này mỗi cái cao gần ba thước, mũi chông cực kỳ sắc bén. Không hề nghi ngờ, nếu như có bất cứ sinh vật nào trong phạm vi này mà nói... sợ rằng trong nháy mắt thân thể sẽ bị đâm thủng.

Đương nhiên, lúc trước Băng Phách Thiên Hùng đã mất đi tung tích của Mộc Ân, nhưng lần phóng về phía trước này của nó, không thể nghi ngờ là trong nháy mắt đã kéo gần lại khoảng cách giữa nó và Mộc Ân. Mục đích của việc phát ra công kích cường hãn có phạm vi bao trùm lớn như vậy, là muốn giết chết Mộc Ân trong một kích. “Quá mãnh liệt”. Trong lòng Chu Duy Thanh thầm kêu một tiếng, Thượng Quan Băng Nhi thì lại bịt kín miệng của mình, sợ mình thất thố phát ra âm thanh.

Trong nháy mắt, những chông băng kia bắn ra lực lượng cường đại, khí tức kinh khủng lúc này lan rộng ra, nhưng vẫn không hề có một dấu vết nào của Mộc Ân. Hiển nhiên là hắn không có bị đánh trúng.

Cùng lúc với Băng Phách thiên Hùng phát ra một kích này, công kích của các cường giả Thiên Cung doanh cũng bắt đầu phát động toàn diện. Từng đoàn hồng quang, từng đạo hắc ảnh phô thiên cái địa nhanh chóng bắn về phía Băng Phách Thiên Hùng. Chỉ có hai mục tiêu, con mắt cùng lỗ tai. Không nghi ngờ chút nào, lấy lực công kích của bọn họ, cũng chỉ có công kích vào hai vị trí này mới có thể đánh chết Băng Phách thiên Hùng.

Băng Phách Thiên Hùng tức giận gầm thét, thân thể khổng lồ đột nhiên quay lại. Nhưng mà, bất kể nó có xoay người như thế nào, những mũi tên kia giống như là có mắt, đều là nhắm vào con mắt và lỗ tai của nó. Cứ như vậy, cho dù Băng Phách Thiên Hùng có màn hào quang kia hộ thể, nhưng thị lực và thích giác của nó cũng bị quấy rầy rất nhiều.

Đúng lúc này, thanh âm ô ô của gió lốc lại vang lên một lần nữa, thừa dịp trong sát na Băng Phách Thiên Hùng đứng thẳng thân thể, mạnh đoàn ô quang mạnh mẽ bắn vào vị trí hạ thể của Băng Phách Thiên Hùng. Trong tiếng nổ vang ầm ầm, thân thể khổng lồ như thế của Băng Phách Thiên Hùng, cũng bị đụng cho lảo đảo một cái.

Một khắc trước Băng Phách Thiên Hùng còn đang rống giận liên tục, nhưng sau khi mũi tên này bắn trúng nó, tiếng rống của nó cũng đột nhiên ngưng hẳn. Nó trợn to hai mắt, làm ra một động tác hết sức giống người, lấy hai tay che lại hạ thể, miệng há to ra giống như là có một cái lông gà thật lớn đang nghẹn trong cuống họng, không hề phát ra được một chút âm thanh nào.

Thượng Quan Băng Nhi trong ngực Chu Duy Thanh khẽ gắt một tiếng, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu xuống không dám nhìn. Chu Duy Thanh nhưng lại giống như Băng Phách Thiên Hùng kia, mở to hai mắt ra nhìn. Bởi vì hắn bất chợt hiểu ra, lúc trước những cao thủ trong Thiên Cung doanh không ngừng tấn công con mắt và lỗ tai của Băng Phách Thiên Hùng thật ra chỉ là hư chiêu. Mục tiêu chính là muốn nó đem lực phòng ngự tập trung ở trên đầu, mũi tên bất ngờ này của Mộc Ân mới là quan trọng nhất, thế nhưng lại bắn vào vị trí hạ thân kia có lực phòng ngự tương đối yếu kém của Băng Phách Thiên Hùng. Mặc dù mũi tên đã bị chặn lại, nhưng lực va chạm mạnh mẽ cũng đủ để Băng Phách Thiên Hùng thiệt thòi lớn. Hèn mọn, quả thật là quá hèn mọn rồi, thế nhưng lại đi bắn vào vị trí đó của người ta.

Đúng lúc này, Chu Duy Thanh cảm thấy trong ngực mình khẽ chấn động, một cái đầu nhỏ đầy lông xù từ trong ngực mình chui ra, bất mãn kêu lên hai tiếng ô ô. Chính là Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ.

Tên tiểu tử này mấy ngày vừa qua rất thèm ngủ, vẫn không chịu ăn bất cứ cái gì. Lúc trước bị Chu Duy Thanh nhét vào trong ngực ngủ say, Chu Duy Thanh lại quên mất là có nó, đem thượng Quan Băng Nhi ôm chặt đương nhiên là đã ép vào nó. Lúc này nó mới tỉnh lại, bất mãn nhô đầu ra, hai chân trước nhỏ bé đáng yêu dùng sức chộp vào bả vai Chu Duy Thanh, hết sức khó khăn bò lên trên. Khi nó trèo lên đến đầu vai Chu Duy Thanh, vừa lúc nhìn thấy hình dạng Băng Phách Thiên Hùng đang lấy hai tay che hạ thể, cũng không biết gọi là bộ dáng gì nữa.

Càng quỷ dị hơn là, công kích của các cường giả Thiên Cung doanh vào giờ khắc này cũng đột nhiên ngừng lại, làm cho không gian trong rừng xuất hiện sự yên lặng ngắn ngủi. “Ngao...” Nếu như miệng của một con gấu có thể phát ra tiếng sói tru, như vậy thì phải thừa nhận bao nhiêu thống khổ mới có thể phát ra được a!

Con Băng Phách Thiên Hùng trước mắt này là như thế. Giằng co trong chốc lát, miệng nó phát ra một tiếng kêu bi thảm. Ngay sau đó, hai mắt vốn màu băng lam của nó liền biến thành đỏ như máu, khí tức vô cùng cuồng bạo trong cơ thể nó trào ra, màu xanh cùng màu lam quang mang, nổ vang ầm ầm phun ra giống như giếng phun. Thân thể của nó giống như một đoàn gió lốc, vô cùng cuồng bạo công kích tất cả mọi thứ xung quanh. Cho dù là đang ở khoảng cách hai trăm thước bên ngoài, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng có thể cảm giác được uy hiếp trí mạng đang hướng về phía mình vọt tới.

“Tiểu tử ngốc, xuống đây, đi theo ta”. Tiếng nói của Mộc Ân vang lên dưới tàng cây, Chu Duy Thanh vội vàng mang theo Thượng Quan Băng Nhi từ trên tàng cây nhảy xuống.

“Lão sư, mũi tên kia của người quá độc ác!”. Chu Duy Thanh vừa nhìn thấy Mộc Ân không nhịn được nói, hạ thân có chút phát run.



Mộc Ân cười hắc hắc nói: “Ngươi nhớ lấy, một người cho dù thực lực có mạnh như thế nào đi nữa, cũng đều có nhược điểm, Thiên thú cũng vậy, nhanh lên đi theo ta. Con này đã tiến vào trạng thái cuồng bạo rồi, ít nhất phải gây sức ép nửa canh giờ”.

Vừa nói, hắn vừa dẫn Chu Duy Thanh và thượng Quan Băng Nhi rút lui ra rất xa khoảng hơn năm trăm trăm thước. Sau đó từ xa lẳng lặng nghe động tĩnh của Băng Phách Thiên Hùng. Nhưng mà bọn họ không hề thấy, khi bọn họ rời đi, Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ trên đầu vai Chu Duy Thanh liếc mắt nhìn về Băng Phách Thiên Hùng đang lâm vào trạng thái điên cuồng nơi xa một cái, trong mắt toát ra vẻ khinh thường.

Mộc Ân dẫn hai người tới vùng đất an toàn, mới dương dương đắc ý nói: “Hai mũi tên kia của Lão sư lợi hại không?”

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đều gật đầu từ đáy lòng. Lấy tu vi trung giai Tông cấp mạnh mẽ của Băng Phách Thiên Hùng đối đầu với hai mũi tên của Mộc Ân cũng phải bị thương, có thể biết được lực công kích đó mạnh mẽ như thế nào.

Mộc Ân cười hắc hắc nói: “ Ta sáng tạo phương pháp vặn dây cung độc đáo này, chỉ thích hợp với Thiên Châu Sư chuyên về lực lượng. Đáng tiếc là lực lượng của ta không đủ, chỉ có thể vặn dây cung một vòng, nếu không, uy lực còn có thể lớn hơn nữa. Bất quá, phương pháp bắn này khống chế cực kỳ khó khăn, hơn nữa càng khó nhắm trúng, số vòng vắt dây cung càng nhiều, uy lực càng lớn, nhưng khống chế cũng càng khó.”

“ Thiên thú khi gặp thời khắc bị uy hiếp tính mạng, có đôi khi sinh ra trạng thái cuồng bạo. Ở trong trạng thái này, Thiên thú hết sức đáng sợ. Chúng nó đem tiềm năng toàn thân hoàn toàn bộc phát ra, có thể đem lực chiến đấu của bản thân tăng lên gấp mấy lần trong một thời gian ngắn. Có điểm giống những Thiên Châu Sư có Tà Ma Biến. Có khác biệt chính là, ở trạng thái cuồng bạo, Thiên thú vẫn có một chút linh trí. Lấy thực lực của chúng ta, hầu như là không thể nào đánh chết được Băng Phách Thiên Hùng, lực phòng ngự của nó quá cao. Vì vậy, chúng ta nhất định phải khiến cho nó rơi vào trạng thái suy yếu, chỉ có như thế chúng ta mới có cơ hội. Thiên thú sau khi thoát khỏi trạng thái cuồng bạo, sẽ suy yếu trong một thời gian rất dài, các ngươi hiểu chưa?”

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đồng thời gật đầu. Không thể nghi ngờ, phương pháp giảng giải trên chiến trường này có thể làm cho bọn hắn ghi nhớ kỹ hơn. Nhìn qua thì các cường giả của Thiên Cung Doanh chẳng qua là phân tán ra rồi công kích để quấy rầy Băng Phách Thiên Hùng. Nhưng trên thực tế, mỗi một mũi tên bọn họ bắn ra đều có mục đích, đều là khiến cho Băng Phách Thiên Hùng không thể lựa chọn một đối thủ nào để công kích. Hơn nữa còn chọc giận nó, bị bắn trúng chỗ đó, không lâm vào trạng thái cuồng bạo mới là lạ. Có thể nói, mọi người của Thiên Cung Doanh căn bản đều không tốn nhiều sức, đã khiến cho Băng Phách Thiên Hùng rơi vào trạng thái suy yếu.

Thời gian nửa canh giờ đã trôi qua, tiếng động phá hủy kinh khủng dần dần giảm xuống. Theo một tiếng rít vang lên, Mộc Ân sau khi hướng hai người ra hiệu, toàn lực tăng tốc, hướng về phía Băng Phách Thiên Hùng lao đi.

Hai người Chu Duy Thanh cũng nhanh chóng đi tới, khi bọn hắn nhìn thấy tình hình trong rừng rậm, trái tim không khỏi thắt chặt lại. Bên trong phương viên mấy trăm thước, khắp nơi đều là những hố sâu, các loại cành lá của cây cối bay tán loạn.

Con Băng Phách Thiên Hùng khổng lồ kia lúc này đang gục trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt. Trong miệng của nó, đang ngậm một con Băng Phách Thiên Hùng con, cách đó không xa còn có hai con khác. Con đang bị nó cắn trong miệng không ngừng chảy máu, hiển nhiên là khó sống, hai con còn lại cũng đang ngo ngoe hấp hối.

Thể hình của ba con Băng Phách Thiên Hùng con này cũng tương tự với con Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ của Chu Duy Thanh, chắc là mới được sinh ra không lâu. Hiển nhiên, con Băng Phách Thiên Hùng trưởng thành này lúc trước đào bới mặt đất thì ra là để tìm bọn chúng.

“Không tốt, mau ra tay giết nó, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ở đây có Băng Phách Thiên Hùng con, không còn gì nghi ngờ nữa, chắc chắn phụ cận còn có con Băng Phách Thiên Hùng trưởng thành khác. Con Băng Phách Thiên Hùng trước mắt này hẳn là muốn làm cho đối thủ cạnh tranh tuyệt hậu mà tới”.

Mộc Ân là người thứ nhất động thủ, phương pháp vắt dây cung lại xuất hiện, một mũi tên hung hăng oanh kích vào đầu của con Băng Phách Thiên Hùng. Màn hào quang hộ thể chung quanh đã biến mất, bị mũi tên bất thình lình của Mộc Ân bắn trúng đầu, da lông liền nổ tung.

Đúng lúc này, một đạo thanh quang xẹt qua trong nháy mắt, thanh quang này hết sức kỳ dị, phía sau thanh quang kéo theo một cái đuôi dài mấy chục thước. Ngay lúc Băng Phách Thiên Hùng ngẩng đầu lên trong chớp mắt sau đó không thấy gì nữa, hoàn toàn chui vào trong mắt của nó. Vị trí cuối cùng mang tính quyết định giết chết nó là ở chỗ này.

Phù một tiếng, thân thể của Băng Phách Thiên Hùng run rẩy kịch liệt, dĩ nhiên nó không muốn chết, trong lòng nó tràn đầy sự không cam lòng. Nhưng mà, đầu của nó đã bị một mũi tên quyết định này của Hoa Phong xỏ xuyên qua hoàn toàn. Thiên lực ba động nồng nặc không ngừng toát ra từ trên thân thể nó, rốt cục thân thể khổng lồ giống như núi đá trụ ngọc của nó mạnh mẽ đập xuống mặt đất. Máu tươi từ trong, mắt, mũi, miệng phun ra, một con trung giai Tông cấp Thiên thú cường đại cứ như vậy chết đi một cách oan uổng.

Mấy đạo thân ảnh chạy tới nhanh như tia chớp, căn bản là không hề nói lời dư thừa nhảm nhí. Một đám cường giả của Thiên Cung Doanh bắt đầu lu bu với công việc, bọn họ phải dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý sự việc nơi đây rồi nhanh chóng rời đi.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi không có việc gì làm cũng liền bu lại. Với tu vi của bọn họ đương nhiên là chẳng hề giúp đỡ được cái gì. Thượng Quan Băng Nhi tiến về phía trước, mỗi tay ôm một con Băng Phách Thiên Hùng con bế lên. Hai con này còn chưa có mở mắt ra, đúng là mới được sinh ra không lâu, lông tơ trên người hết sức mịn màng, bộ dáng nhìn khả ái không thể tả, có điều là sau khi bị đào lên khỏi mắt đất thì có chút lạnh run.

Thượng Quan Băng Nhi tính cởi áo ngoài của mình xuống để ủ ấm cho bọn chúng, nhưng nghĩ đến việc bên trong của mình chỉ mặc có mỗi áo lót, khuôn mặt liền đỏ lên, ánh mắt mang theo sự cầu khẩn nhìn về phía Chu Duy Thanh: “Tiểu Béo, ta biết ngươi là người tốt nhất”. Chu Duy Thanh bất đắc dĩ mở áo khoác ngoài ra: “Đến đây đi, một cũng là ngủ, ba cũng là ngủ”. “Ô ô...” Tiểu Bạch Hổ bất mãn kêu lên, nhìn bộ dạng nhe răng nhếch miệng hết sức hung ác, đương nhiên là đang bất mãn vì hai con Băng Phách Thiên Hùng con tranh giành địa bàn với nó.

Chu Duy Thanh ha hả cười nói: “ Phì Miêu, ý thức về lãnh địa của ngươi cũng rất mạnh a? Dù sao ngươi cũng lớn hơn chúng nó, còn đi tranh giành với chúng nó sao? Như vậy là ý tốt hay sao?”. Hắn vừa nói, vừa giơ tay lên giật mạnh Tiểu Bạch Hổ một cái, mà Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt mừng rở đem hai con băng Phách thiên hùng con nhét vào trong ngực Chu Duy Thanh. Áo bông quấn lại, hai con này liền hết run ngay. Chẳng qua là, sắc mặt Chu Duy Thanh liền thay đổi, bởi vì hắn đang cảm giác được, hai cái miệng nhỏ nhắn ẩm ướt đang hút hút lên trên ngực của hắn.

Nhìn vẻ mặt của Chu Duy Thanh đột nhiên trở nên cổ quái, Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ hỏi: “Tiểu Béo, ngươi không sao chứ?”. “Không có chuyện gì, không có chuyện gì!”.

Chu Duy Thanh vội vàng đáp, hắn cũng không thể nói sự thật ra cho Thượng Quan Băng Nhi được, việc này cũng quá mất mặt. Hơn nữa, hắn bị hút hai cái, còn tốt hơn là tiểu lão bà của hắn bị hai con gấu tiểu lưu manh này hút rất nhiều.

Động tác của đám người Hoa Phong tương đối mau, da của băng Phách Thiên Hùng mặc dù kiên cố như vậy, bọn họ cũng chỉ tốn thời gian không tới một bữa cơm là đã hoàn thành mục tiêu của chuyến đi này. Bốn cái tay gấu, mật gấu, hơn nữa thiên hạch toàn bộ cũng đã tới tay.

Mộc Ân tiếc hận nói: “Đáng tiếc không có thời gian để mang đi da gấu, một tấm da như vậy của Băng Phách Thiên Hùng ít nhất cũng bán được năm vạn Kim tệ a!”

Hoa Phong hừ một tiếng: “Lập tức rút lui, trước toàn mạng rời đi nơi này rồi nói sau. Mẹ của mấy con Băng Phách Thiên Hùng con kia hẳn là đi ra ngoài kiếm ăn rồi, bên này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, sợ rằng không bao lâu nữa nó sẽ trở về, nhanh lên đi”.

Lời còn chưa dứt, bất chợt một tiếng gầm gừ rống giận vang lên. Ngay sau đó, bốn thân ảnh to lớn kinh khủng cơ hồ cùng lúc từ trong rừng lao đến. Thế xung phong của bọn chúng giống y như lúc trước con Băng Phách Thiên Hùng đã chết kia vọt tới trăm mét phát ra chông băng công kích.

Sắc mặt Hoa Phong biến đỗi, nhanh chóng nói: “Mộc Ân, mang theo tiểu Duy cùng Băng nhi đi”

Phản ứng của hắn mặc dù không chậm, nhưng đúng là đã trễ một bước. Bốn đạo thân ảnh bất ngờ xông tới đúng là bốn đầu Băng Phách Thiên Hùng. Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng Thiên thú có thể tích khổng lồ như vậy tốc độ sẽ chậm, bởi vì nguyên nhân là bản thân chúng nó có phong thuộc tính, tốc độ của bọn chúng nhanh hơn so với loại Thiên thú khác, nhất là cái kỹ năng xung phong này, trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ lại càng cực kỳ khủng bố.

Con Băng Phách Thiên Hùng cầm đầu hình thể đặc biệt to lớn, còn lớn hơn so với con đã bị mọi người trong Thiên Cung Doanh đánh chết. Trong lúc nó xông lên liếc mắt liền nhìn thấy thi thể của con băng Phách thiên Hùng đã chết cùng với con Băng Phách Thiên Hùng con trong miệng. Không cần cái gì khác kích thích, thoáng một cái, con Băng Phách Thiên Hùng có chiều cao vượt qua tám thước, lông sau lưng có màu vàng này liền tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Thân thể kinh khủng theo sự xung phong trực tiếp nhảy lên, thân thể khổng lồ như thế ở trên không trung nhưng lại cong về phía sau, một đôi bàn tay khổng lồ hung hăng hướng mặt đất đập xuống.

“Chạy mau”. Lúc này, không người nào có thể dùng cứng chọi cứng với mấy con Băng Phách Thiên Hùng này, mọi người rối rít thối lui.

Nhưng mà, con Băng Bách Thiên Hùng hình thể to lớn này chính là con cường đại nhất trong cả cánh rừng rậm này, chính là Băng Phách Thiên Hùng Vương. Bản thân chính là đỉnh Phong Tông cấp Thiên thú cường đại. Đồng thời, nó cũng là cha của mấy con Băng Phách Thiên Hùng con kia. Mắt nhìn thấy hài tử chết, trạng thái cuồng bạo của nó như thế nào có thể hiểu được.

Trong tiếng nổ vang ầm ầm, hai cái tay gấu khổng lồ hung hăng đập xuống mặt đất, nhất thời xuất hiện một loại cảm giác giống như trời long đất lở. Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, một loại sóng địa chấn có hỗn hợp băng tuyết cùng màu vàng tia sáng ngang nhiên khuếch tán.

Đầu Băng Phách Thiên Hùng Vương này không chỉ có thể tích khổng lồ, nó lại còn có loại thuộc tính thứ ba trừ hai loại băng và phong là thổ. Lúc này thi triển là kỹ năng thuộc về thổ thuộc tính tên là Đại Địa Rít Gào. Chẳng những là một kỹ năng quần công mạnh mẽ, hơn nữa lại là một kỹ năng hạn chế quần thể cường đại. Nếu có người có thể thác ấn được loại kỹ năng này mà nói..., không nghi ngờ chút nào, đây chính là cấp bậc chín sao thổ thuộc tính cường thế năng lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play