Chu Duy Thanh chỉ thấy qua Thượng Quan Băng Nhi một lần, đó là trong nghi thức thụ huân của Thượng Quan Băng Nhi. Cấp bậc quý tộc của các quốc gia đều không khác nhau lắm, từ thấp đến cao, phân biệt là huân tước, nam tước, tử tước, bá tước, hầu tước, công tước. Tất nhiên, quốc gia khác nhau thì quyền lực hoàn toàn khác nhau. Công tước của đại quốc đương nhiên khác công tước của tiểu quốc rồi.

Thượng Quan Băng Nhi xuất thân bình dân, 12 tuổi đã được đế quốc trao tặng tước vị huân tước, 13 tuổi được gia phong nam tước, năm nay nàng 15 tuổi, lớn hơn Chu Duy Thanh 2 tuổi nhưng tước vị cũng giống hắn - tư tước. Phải biết rằng tử tước này của người ta là bằng vào năng lực mà đạt được, không phải nhờ thế nhờ quyền. Công chúa Đế Phù Nhã là ngôi sao sáng chói nhất tại hoàng thất, nhưng so với Thượng Quan Băng Nhi, kém không chi một cấp bậc.

Thượng Quan Băng Nhi nhỏ hơn Đế Phù Nhã 1 tuổi nhưng nàng đã có hai khỏa bản mạng châu, lại không phải đơn thuần là Ý Châu hay Thể Châu, mà có cả hai. Năm 12 tuổi, Thượng Quan Băng Nhi đã tu luyện Thiên Lực đến ba cấp, Ý Thể song châu thức tỉnh ý. Cùng một lúc có được Ý Thể song châu gọi là Thiên Châu Sư, tỉ lệ xuất hiện hi hữu còn hơn cả song bào thai. Mà một quốc gia nhỏ như Thiên Cung Đế Quốc, số lượng Thiên Châu Sư lại ít đến đáng thương. Thượng Quan Băng Nhi được đế quốc coi trọng như vậy, tuổi nhỏ đã được tấn chức từ bình dân lên đến tử tước là vì nàng là Thiên Châu Sư thứ hai trong toàn bộ Thiên Cung Đế Quốc. Mà vị thứ nhất, chính là phụ thân Chu Duy Thanh, Chu Đại nguyên soái.

Dù cha mình là một Thiên Châu Sư, nhưng chức nghiệp này trong mắt Chu Duy Thanh lại rất thần bí. Bởi từ nhỏ kinh mạch đã bế tắc, Chu Đại nguyên soái rất chướng mắt con trai độc nhất của hắn, nên cũng không giảng thuật chuyện có liên quan đến Thiên Châu Sư với hắn. Chu Duy Thanh chỉ biết, từ ngoài nhìn vào, Thiên Châu Sư giống như Ý Châu Sư và Thể Châu Sư kết hợp. Nhưng thực tế không phải như vậy, bởi cách tu luyện, cấp bậc tăng lên, thậm chí ngay cả bề ngoài của Ý Châu, Thể Châu cũng khác những Ý Châu Sư, Thể Châu Sư bình thường. Lại là, khác ở đâu thì hắn không biết, nhưng Thiên Châu Sư đại biểu cho tên của cường giả thì hắn lại rất rõ ràng. Lúc ngủ, không biết bao nhiêu lần hắn mơ mình trở thành một gã Thiên Châu Sư.

Lần duy nhất Chu Duy Thanh nhìn thấy Thượng quan Băng Nhi, lúc nàng được gia phong tử tước, người trao tặng cho nàng chính là hoàng đế của đế quốc, lúc ấy Chu Đại nguyên soái mang hắn đến xem lễ, bởi vậy, tuy hắn chỉ nhìn thoáng qua đã biết vị đệ nhất mỹ nữ này, nhưng người ta lại không biết Nguyên soái chi tử nha.

Bất quá, lúc này vị đế quốc đệ nhất mỹ nữ, trên khuôn mặt tuyệt sắc phủ một tầng sương lạnh, lông mi dựng thẳng, hai tay che trước ngực.

Thượng Quan Băng Nhi lúc này buồn bực đến cực điểm, nàng vừa muốn từ trong doanh trướng đi ra, ai dè lại bị thiếu niên này lỗ mãng cách rèm che "bắt một cái", hơn nữa còn chộp vào một trong những vị trí mẫn cảm nhất của nữ nhân nữa chứ. Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ có nam nhân nào chạm qua thân thể nàng. Từ nhỏ đã không biết phụ thân mình là ai, mẫu thân nàng một tay nuôi nàng khôn lớn. Nếu không phải vừa rồi bị chộp vào bộ vị kia, một cước đá lên Chu Duy Thanh đã không nhẹ như vậy. (bị hoảng nên không ra sức được - DG)

Chu Duy Thanh lúc này cũng tỉnh ngộ lại, liên tưởng đến lời mấy tên cung tiễn binh kia nói, thực rõ ràng, vị đế quốc đệ nhất mỹ nữ này chính là doanh trưởng của cung tiễn đệ tam doanh, cũng chính là người sắp phân trang bị cho hắn. Nhìn nhìn bộ dáng Thượng Quan Băng Nhi, hắn biết ngay vừa rồi mình "chộp nhầm" ở đâu.

Ở Tinh Thần Sâm Lâm, hắn chỉ nhìn lưng trần có mái tóc dài che dấu của Đế Phù Nhã công chúa cũng đã kích động không thôi. Lần này lại trực tiếp dùng tay với Thượng Quan Băng Nhi. Chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày đầy diễm ngộ của mình sao? Trong một ngày lại xả ra quan hệ ám muội với hai nữ nhân nổi danh nhất Thiên Cung Đế Quốc. Nghĩ đến nơi vừa rồi mình "bắt lấy" hóa ra là..., phù một tiếng, hai dòng máu phun ra từ lỗ mũi Chu Duy Thanh. Cho dù hắn giả một vẻ mặt hàm hậu, nhưng máu mũi này lại trực tiếp bán đứng ý tưởng xấu xa trong lòng.

"Ngươi là ai?" Thấy Chu Duy Thanh phun ra máu mũi, sắc mặt Thượng Quan Băng Nhi càng thêm khó coi, rút bội kiếm bên hông ra, chỉ vào Chu Duy Thanh nổi giận nói.

"Ách! Hiểu lầm, ta là tân binh, đến để báo danh và lĩnh trang bị." Chu Duy Thanh vội đem bản khai trong tay quơ quơ về phía Thượng Quan Băng Nhi.

Thượng Quan Băng Nhi bước đến trước mặt Chu Duy Thanh, đoạt lấy bản khai trong tay hắn, nhìn thoáng qua, lúc này sắc mặt mới thoáng dịu đi vài phần. Nàng cũng biết vừa rồi là trùng hợp, trùng hợp thật làm người phẫn uất mà...

"Ngươi kinh hoảng cái gì?" Keng một tiếng, thu bội kiếm lại, sát khí trong mắt nàng đã tiêu thất, nhưng ngữ khí vẫn như trước, không có nửa phần dịu đi. Thử hỏi, bất cứ một nữ hài tử nào bị "nắm" vào vị trí trọng yếu, tính tình có thể tốt mới là lạ.

Chu Duy Thanh một bên chú ý thần sắc Thượng Quan Băng Nhi, một bên âm thầm tán thưởng trong lòng. Nhìn người ta mà xem, xuất thân bình dân, chịu ủy khuất tuyệt không kém với Đế Phù Nhã, nhưng lại xử lý như vậy, tố chất thật tốt hơn Đế Phù Nhã nhiều. Nếu nàng là vị hôn thê của ta thì tốt biết bao?

"Theo ta vào đi." Thượng Quan Băng Nhi vén rèm cửa, lại quay vào trong doanh trướng.

Chu Duy Thanh đang muốn theo vào, bên cạnh lại xuất hiện một người, lúc này hắn mới phát hiện lúc nãy còn có một gã binh lính đi ra theo sau Thượng Quan Băng Nhi, mặc giáp nhẹ bảo vệ trọng yếu vị trí của thân thể, trên mũ còn có một cây lông chim màu vàng, đây là dấu hiệu của trung đội trưởng. Bởi trước đó Thượng Quan Băng Nhi làm Chu Duy Thanh chú ý nên hắn cũng không phát hiện sự có mặt của người này.

Một tia thanh âm nhỏ như tiếng ruồi kêu vang lên bên tai hắn: "Tiểu tử, xúc cảm thế nào?"

Chu Duy Thanh tâm tình đang lâng lâng, theo bản năng tán thưởng: "Cơ ngực thật không sai."

Tên trung đội trưởng kia kỳ thật là trêu chọc hắn một câu, lại có chút hâm mộ. Không nghĩ đến người này liền nói ra như vậy, cùng bề ngoài hàm hậu của hắn đúng là một trời một vực. Đối với câu trả lời của Chu Duy Thanh, hắn thầm nghĩ một câu: Rất bưu hãn.

Hàn quang chợt lóe, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, rèm cửa trước mặt đã bị chém đứt một đoạn, đứng ở phía sau rèm cửa, bội kiếm trong tay đang nhẹ run, Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt tức giận nhìn Chu Duy Thanh: "Còn vô nghĩa nữa ta cho ngươi cả đời này không làm được nam nhân."

"Ách, doanh trưởng, ta sai rồi." Chu Duy Thanh vừa nói ra câu kia liền hối hận, thanh âm hắn không coi là nhỏ, Thượng Quan Băng Nhi lại vừa đi vào, căn bản vẫn nghe được, vội vàng cười thừa nhận sai lầm.

Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng, quay đầu đi vào trong doanh trường, vị trung đội trưởng kia thấy tình thế không đúng, đưa ngón tay cái về phía Chu Duy Thanh, liền "chuồn" gấp. Thượng Quan Băng Nhi tuy không bao giờ ra vẻ, tính tình cũng tốt, nhưng khi phát sinh chiến đấu thì bưu hãn hơn bất cứ ai, hắn cũng không muốn trở thành nơi trút giận.

"Chu Tiểu Béo, lại đây." Âm thanh nghiêm khắc của Thượng Quan Băng Nhi truyền đến, Chu Duy Thanh sửng sốt một hồi, mới nhớ ra là kêu mình, vội bước vào.

Bên trong doanh trường đặt đầy các loại quân dụng, phần lớn là chế thức trang bị của cung tiễn binh. Thượng Quan Băng Nhi kiếm chưa hồi vỏ, trực tiếp vỗ bàn, nói với binh lính phụ trách phát trang bị: "Cho hắn một bộ trang bị để hắn nhanh cút đi."

Hơn mười người phụ trách sửa sang và cấp phát trang bị trong trướng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ hết sức kỳ quái doanh trưởng luôn luôn hiền lành vì sao đột nhiên phẫn nộ đến vậy. Một lão binh rất nhanh lấy ra một bộ trang bị cung tiễn binh đưa đến cho Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh vội vàng tiếp lấy, đây là hai bộ quân phục gồm tất, hài, quần áo, còn có một cái bì giáp, một thanh trường cung còn dài hơn chiều cao Chu Duy Thanh mấy phần và hai túi tiễn với một cái mũ giáp.

Mũ giáp này trong các loại binh chủng chỉ có cung tiễn binh mới có, tác dụng của nó không phải chắn gió mà là che nắng. Cung tiễn thủ khi nhắm bắn cần phải có thị lực tốt, nếu bị ánh dương chiếu vào, hiển nhiên ảnh hưởng rất lớn, bởi vậy cung tiễn thủ cần một cái mũ như vậy.

Cuối cùng lão binh còn đưa cho Chu Duy Thanh 3 kim tệ, nói: "Đây là quân lương của năm thứ nhất, ngươi có một ngày để về nhà dàn xếp. Sáng mai phải tập hợp tại doanh trường này. Nhớ kỹ, không được lạm dụng quân giới, ngày mai tập hợp ở đây phải mặc quân trang. Hiểu chứ?"

"Hiểu được." Nếu không có Thượng Quan Băng Nhi xuất hiện, không chừng Chu Duy Thanh cầm lấy mấy thứ này sẽ cảm thấy kích động không ngừng. Nhưng giờ hắn lại đang chìm đắm trong cảm giác từ tay truyền đến lúc nãy, trong lòng đang nghĩ ngợi lung tung, trong nhất thời không thể tỉnh lại nên tất nhiên là không hưng phấn nổi.

Dựa theo bình thường, thân là doanh trưởng, Thượng Quan Băng Nhi phải nói thêm vài câu động viên cố gắng, nhưng giờ sao nàng nói đây? Chỉ hung tợn nhìn Chu Duy Thanh, Chu Duy Thanh bị nàng nhìn đến sợ, cũng không dám nấn ná, cầm mấy thứ quân dụng xong "phắn" ra ngoài ngay.

Thượng Quan Băng Nhi nhìn hắn rời đi, trong lòng thầm nói: Chu Tiểu Béo, Chu Tiểu Béo, ngươi cứ chờ đấy, ta không để ngươi sờ không vậy đâu.

Nếu Chu Duy Thanh biết Thượng Quan Băng Nhi đang nghĩ cái gì, tên tiểu nhân đấy nhất định sẽ trả lời lại một câu: "Nếu không ta cho ngươi sờ lại?" hay là: "Cơ ngực của ta còn hơn ngươi a!"



Đi ra doanh trướng, Chu Duy Thanh nhìn nhìn chung quanh không có ai, quay người lại, thấy bên cạnh doanh trướng có một nhà vệ sinh, phía trên lại có vài cái dấu hiệu kỳ quái.

WC? Thật tốt quá.

Hắn vội vàng cầm trang bị của mình chạy vào. Nhà vệ sinh này so với trong tưởng tượng của hắn sạch sẽ hơn nhiều, nhưng chỉ có một chỗ "đi", còn có cửa gỗ, bên trong không ai.

Chu Duy Thanh tìm nơi sạch sẽ ném trang bị ở đó, nhanh chóng kéo ý phục trên người xuống, khi trước chỉ còn một cái áo khoác, không có nội y, ăn mặc không thoải mái chút nào. Nếu đã lĩnh quân phục, hiển nhiên phải thay vào.

Cởi áo khoác, toàn thân hắn "chẳng còn sót gì". Hắn cũng không vội mặc quần áo, đứng ở đó ngông nghênh "phóng nước".

Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền lại tiếng cửa mở, Chu Duy Thanh một bên "phóng nước", một bên quay đầu nhìn lại theo bản năng. Từ ngoài đi vào một người, còn không phải là người vừa phát hỏa trong doanh trướng - Thượng Quan Băng Nhi sao?

Thượng Quan Băng Nhi đi vào nhà vệ sinh, nhìn một cái liền thấy được cái mông trắng bóng của Chu Duy Thanh, hơn nữa hắn vừa "phóng nước" xong, còn đang "vẩy vẩy". Cảnh này làm Thượng Quan Băng Nhi nhất thời dại ra, mà Chu Duy Thanh cũng đang quay đầu lại. Hai người mắt đối mắt, hai tiếng thét chói tai cơ hồ cùng vang lên. Kỳ diệu nhất là tiếng kêu của tên tiện nhân Chu Duy Thanh kia còn to hơn Thượng Quan Băng Nhi.

Thượng Quan Băng Nhi vẻ mặt xấu hổ, đỏ bừng, chạy nhanh ra ngoài. Chu Duy Thanh cũng vội vàng "vẩy vẩy" "chú nhỏ", mặc nhanh quân phục vào, thầm nghĩ lần này hỏng rồi. Lưng đeo trường cung, dắt theo túi tiễn, mang mũ vào, cố ý đè thấp vành nón, bước nhanh ra ngoài. Trong lòng nghĩ, có thể trốn ra ngoài được thì tốt biết bao.

"Đứng lại." Thượng Quan Băng Nhi giận quát một tiếng, nhìn Chu Duy Thanh, khuôn mặt tức giận đến trắng bệch. "Tên đam mê lỏa lồ tình dục cuồng nhà ngươi, đứng im ở đây chờ cho ta, chờ ta đi ra lại thu thập ngươi." Nói xong nàng liền vọt vào nhà vệ sinh.

Nói đến cũng khéo, lúc trước Thượng Quan Băng Nhi đi ra chính là muốn đi nhà vệ sinh, mà ký hiệu ở trên mang ý nghĩa là nơi chuyên dụng của doanh trưởng, nhà vệ sinh này chỉ có mình nàng sử dụng, dù sao nàng cũng là nữ hài tử, lại có thân phận Thiên Châu Sư đặc thù, không chút khoa trương mà nói, Thượng Quan Băng Nhi chính là hy vọng của Thiên Cung Đế Quốc. Bởi vậy liên đội trưởng đặc biệt phê chuẩn một cái nhà vệ sinh chuyên dụng cho nàng.

Lúc trước nàng muốn đi nhà vệ sinh lại bị Chu Duy Thanh "bắt" mới chậm trễ lại. Chu Duy Thanh đi rồi, nàng nguôi giận vài phần mới đi ra doanh trướng hướng đến phòng vệ sinh này. Nhưng ai mà biết lại thấy Chu Duy Thanh, lại còn thấy "hết trơn". Trong lúc nhất thời lại nổi giận, nhưng trong lòng cũng rối loạn. Lại đang quá "mắc", nghĩ muốn hung hăng đánh Chu Duy Thanh một trận giải hận, nhưng trước tiên phải "giải quyết" vấn đề sinh lý của mình đã!

Đứng chờ ở đây? Chu Duy Thanh thầm nghĩ: Ngu mới ở đây chờ, nói không chừng ngày mai ngươi đã hết giận rồi.

Người này không chút quan tâm đến mệnh lệnh của doanh trưởng, lại còn là một mỹ nữ nữa, mang theo cung bỏ chạy, rất nhanh liền thoát ly doanh trướng, tiến vào Thiên Cung Thành.

Chờ Thượng Quan Băng Nhi từ trong nhà vệ sinh đi ra, kẻ trong mắt nàng là một tên tình dục cuồng Chu Tiểu Béo đã sớm lẩn đâu mất, làm Thượng Quan Băng Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại tìm không thấy hắn.

Trở lại Thiên Cung Thành, Chu Duy Thanh tìm một lữ điếm ở lại, sau đó nhờ chủ quán cấp giấy bút, viết một phong thư cho cha. Nội dung như sau:

Cha, ngươi vẫn nói ta là một phế vật, chính ta cũng hiểu được điều đó nên không ở nhà chọc ngươi phiền. Người ta nói, đọc vạn quyền sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta quyết định tự mình ra ngoài xông xáo một lần, nói không chừng có thể thành danh đâu. Còn có, hôn sự của Đế Phù Nhã công chúa ngươi giúp ta xóa bỏ đi. Người ta là một thiên tài, ta lại là một phế vật, đừng làm chậm trễ chuyện người ta nữa, huống chi người ta cũng chướng mắt ta. Không cần nói cái gì nữa, chiếu cố tốt mẫu thân ta, cũng đừng tìm ta. Ta sợ chết hơn ai, khẳng định sẽ còn sống trở về, không cần lo lắng.

Viết xong thư, ra ngoài tìm cái cửa hàng chuyên giao hàng, đưa tiền cho người ta, dặn ngày mai đem thư chuyển đến nhà, sau đó đến cửa hàng thợ rèn. Nếu phải làm lính, đương nhiên an toàn thứ nhất, giống như hắn vừa viết, hắn sợ chết hơn ai hết, ngày mai đã tiến vào doanh trướng, làm tân binh, không dễ rời đi, tự nhiên phải thừa dịp đang ở ngoài làm chút chuẩn bị.

Lớn lên ở Thiên Cung Thành, Chu Duy Thanh thực sự rất quen thuộc nơi này, tuổi hắn cũng không lớn lắm, ở nhà thì ngày nào cũng bị mắng, lần này nhất quyết rời đi, nhất thời có khoái cảm chim nhỏ thoát lồng son, về phần nhớ nhà, ít nhất hiện tại còn không có.

Rất nhanh sau, Chu Duy Thanh đã tìm được một cửa hàng thợ rèn liền đi vào đó.

"Vị quan trên này, ngài cần mua gì vậy?" Một gã chưởng quỹ thấy Chu Duy Thanh một thân cung tiễn binh trang phục, lập tức hoan nghênh. Chức nghiệp thợ rèn này tuy không thấp hèn lắm, nhưng so với quân nhân vẫn là kém xa. Tại Thiên Cung Đế Quốc, trừ bỏ Ngự Châu Sư được tôn kính nhất thì tiếp đó là quân nhân. Chế độ quân đội chỉ có 5 vạn lính của Thiên Cung Đế Quốc quân không biết đã đánh tan bao nhiêu lần xâm lược từ bên ngoài, được dân chúng thập phần yêu mến. Tuy Chu Duy Thanh tuổi còn nhỏ, nhưng một thân quân trang tiêu chuẩn vẫn làm chưởng quỹ khách khí không thôi.

Chu Duy Thanh hỏi: "Ngươi là lão bản ở đây sao?"

"Đúng, là ta. Cửa hàng này của chúng ta tuy không quá lớn, nhưng tại Thiên Cung Thành lại truyền qua nhiều đời, danh tiếng không phải thấp lắm. Ngài muốn cái gì ta sẽ tính giá tiện nghi nhất cho ngài. Dù sao ngài cũng là vì bảo vệ quốc gia a!"

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, khoát tay, tháo xuống cái mũ, đưa đến tay lão bản, nhìn nhìn bên ngoài, sau đó mới đến bên cạnh lão bản, thần bí nói: "Lão bản, ta là liên đội thứ năm, cung tiễn tam doanh quân nhu binh của quân đội. Lần này là doanh trưởng lệnh ta ra đánh tạo một thứ, nếu các ngươi làm thật tốt, ưu đãi không cần ta nói a??"

Lão bản kia chần chờ một chút, đánh giá Chu Duy Thanh từ trên xuống dưới vài lần, cung tiễn binh này tuổi tuy hơi nhỏ, nhưng vẻ mặt hàm hậu, nhìn sao cũng không phải hạng người gian trá, càng không giống kẻ lừa đảo.

Chu Duy Thanh hạ giọng nói: "Tam doanh ngài cũng không biết à? Vậy nói đến doanh trưởng của chúng ta ngài sẽ hiểu ngay, doanh trưởng chúng ta là đế quốc đệ nhất mỹ nữ, Thượng Quan Băng Nhi tử tước đại nhân. Ngài có thể đi hỏi thăm xem."

Nghe được mấy chữ Thượng Quan Băng Nhi, ánh mắt lão bản sáng lên, "Quan trên, Thượng Quan Băng Nhi tử tước đại nhân muốn đánh tạo cái gì?" Thượng Quan Băng Nhi đối với bình dân mà nói là một thần thoại, nàng xuất thân từ bình dân, đạt được danh xưng bình dân nữ thần. Vị lão bản có tính cách trung hậu này tuyệt không tin có người sẽ lấy tên Thượng Quan Băng Nhi lừa gạt người khác, nếu không chắc chắn sẽ bị tất cả bình dân phỉ nhổ, hắn sao biết được vị trước mắt này cũng là một tử tước. Nếu để Thượng Quan Băng Nhi biết Chu Duy Thanh dùng tên nàng đi lừa gạt, không biết có thật sự làm cho tên này không làm nam nhân được không nữa...

Chu Duy Thanh nói: "Chúng ta cần một loại tính chất cực kỳ cứng rắn, nhưng sức nặng càng nhẹ càng tốt để tạo ra thứ này. Hơn nữa phải nhanh, nội trong hôm nay phải giao hàng. Cần đẩy nhanh tốc độ, tiền không là vấn đề." Vừa nói, hắn vừa lấy quân lương vừa lĩnh - 3 cái kim tệ bỏ trên bàn.

Chu Duy Thanh từ nhỏ không cần tu luyện, tâm tư giảo hoạt cũng không phải bạn cùng lứa có thể sánh bằng. Sở dĩ hắn dùng danh tiếng của doanh trưởng mỹ nữ là vì tốc độ. Cửa hàng thợ rèn đánh tạo đồ vật này nọ là cần phải xếp hàng, nhưng hắn không chờ được.

Lão bản cửa hàng lập tức gật đầu nói: "Không thành vấn đề, bên trong cửa hàng chúng ta vừa lúc có Thái Hợp Kim, thứ này là do Hỏa Hệ Ý Châu Sư đại nhân đề luyện thành. Tuy giá cả cao nhưng lại phù hợp yêu cầu. Bất quá lại có chút quý, 1 kg phải 10 kim tệ. Như vậy đi, xem ở mặt mũi của Thượng Quan Băng Nhi tử tước đại nhân, ta thu ngươi 1 kg 7 kim tệ, coi như chịu chút lỗ, thế nào?" Khi thấy Chu Duy Thanh lấy tiền ra, hắn đã hoàn toàn tin tưởng thiếu niên "hàm hậu" này.

Nghe được mấy chữ Thái Hợp Kim này, mắt Chu Duy Thanh sáng lên. Thứ này hắn có nghe nói qua, lão tử của hắn còn có một bộ áo giáp chất liệu Thái Hợp Kim, không nói rất nhẹ, lại cực kỳ cứng cỏi, chính là một trong những tài liệu rèn vũ khí, trang bị tốt nhất. Lập tức vui vẻ: "Tốt, cứ vậy đi. Ta muốn tạo ra thứ này." Vừa nói, Chu Duy Thanh cầm mũ đưa cho lão bản.

Lão bản sửng sốt một chút: "Đây không phải là mũ trùm đầu sao?" ( Loại mũ này tạo hình giống loại mũ tai bèo hay nón lá bài thơ ở Việt Nam vậy, vành tròn, che ánh sáng mặt trời hiệu quả cao hơn kiểu mũ lưỡi trai hay mũ giáp của bộ đội bình thường - DG )

Chu Duy Thanh gật gật đầu, nói: "Chính là muốn tạo thành bộ dáng như vậy! Đến chiến trường, cung tiễn binh chúng ta phải đối mặt với cung tiễn của địch nhân nha, nếu mũ trùm đầu dùng chất liệu Thái Hợp Kim, tên của địch nhân còn có thể thương tổn đến chúng ta sao? Hơn nữa ta muốn bên trong mũ còn xếp thêm một lớp vải để có thể khi cần cầm lấy, biến thành tấm chắn."



Nghe Chu Duy Thanh nói thế, ánh mắt thợ rèn lão bản sáng lên, cái này hay nha, nhưng Thái Hợp Kim quý như vậy, có thể sản xuất đại trà cho tất cả cung tiễn binh sao?

Ý tưởng này Chu Duy Thanh đã sớm có trong đầu, khi hắn ở trong nhà không có việc gì làm, hắn thích tìm hiểu một số thứ kỳ quái gì đó. Khi hắn báo danh tòng quân, lão binh kia nói với hắn cung tiễn binh là an toàn nhất, quả thực thúi lắm. Chu Duy Thanh thân là Nguyên soái chi tử, làm sao không biết cung tiễn binh, nhất là trường cung của Thiên Cung Đế Quốc lại là một trong những binh chủng mạnh nhất trên chiến trường, lực công kích cực kỳ kinh người, bởi vậy cũng là đối tượng "được chiếu cố" trọng điểm của quân địch. Sở dĩ vẫn chọn lựa chức nghiệp này là vì hắn có biện pháp ứng đối, mà cung tiễn thủ quả thật cũng không cần đánh giáp lá cà.

Khi 11 tuổi hắn đã có tư tưởng này, đem mũ trùm đầu của tay cung cải tạo thành tấm chắn, đến chiến trường sử dụng rất đơn giản, khi đối phương công kích, chỉ cần ngồi xổm xuống, tận lực cuộn mình dưới mũ, lại cúi đầu xuống, cung tiễn của đối phương cơ hồ toàn bộ bị mũ chặn. Loại biện pháp này người thường tuyệt đối không nghĩ ra được, chỉ có loại người thiên sinh sợ chết, nội tâm đáng khinh như Chu Duy Thanh mới nghĩ ra. Hắn cũng muốn nói cho cha mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cha hắn liền không nói nên lời, trời biết phụ thân có tán thành đề nghị hắn không, hơn nữa loại kim loại siêu nhẹ không thể trang bị đến toàn bộ quân đội được.

"Bội phục, đây nhất định là ý tưởng của tử tước đại nhân a. Rất có sáng ý, hảo, việc này chúng ta đón, ta sẽ làm cho mọi người đảy nhanh tiến độ, trước buổi tối nhất định có thể tạo ra. Đến lúc đó nhìn xem tiêu phí bao nhiêu rồi thu phí, tiền công ta cũng không lấy, coi như 1 kg 6 kim tệ vậy."

Đây là chỗ tốt của việc lừa gạt, không cần mình mở miệng người ta liền tự xuống giá, trong lòng Chu Duy Thanh cực kỳ đắc ý. Về phần lão bản này đem ý tưởng đáng khinh đấy đổ lên đầu Thượng Quan Băng Nhi, hắn không chút nào để ý, an toàn thứ nhất thôi.

"Lão bản, ở đây ngươi còn có vật phẩm khác tạo thành từ Thái Hợp Kim không? Tốt nhất là mặc phòng ngự trên người ấy." 1 kg Thái Hợp Kim 6 kim tệ, loại giá cả này Chu Duy Thanh nghe cũng chưa nghe thấy bao giờ, theo hắn biết, bình thường phải 10-12 kim tệ 1 kg mới đúng. Đã vào quân đội thực dễ phải lên chiến trường, chuẩn bị thêm cho mình ít phòng cụ không bao giờ thừa.

"Ngươi hỏi thực đúng người, chỗ của ta còn có một nội giáp làm từ Thái Hợp Kim, lại dùng gân của Thiên Thú Ma Nhận Xà đan mà thành. Mặc trên người phòng ngự trường cung của các ngươi vẫn tính dư dả." Nói xong, lão bản đi ra phía sau quầy, xuất ra một cái khay, bên trên có một kiện nội giáp ngân quang lóng lánh.

Chu Duy Thanh không chút khách khí cầm lấy nội giáp, tùy tay mở ra xem, đây là một kiện nội giáp nửa người, có thể bảo vệ toàn bộ nửa người trên kể cả cánh tay, giáp tấm màu bạc sáng bóng, quan trọng hơn là nhẹ, nhiều nhất cũng không quá 2kg. Đây là chỗ tốt của Thái Hợp Kim.

Nhìn thấy thứ này, Chu Duy Thanh không khỏi mừng thầm: "Tốt, cái này được, ta muốn. Đại khái chừng 2kg a. Lão bản, ngươi yên tâm đi, ta cũng không cho ngươi chịu thiệt đâu, tính là 2 kg là được rồi. Cầm lấy, đây là 12 kim tệ." Nói xong, Chu Duy Thanh nhanh chóng ném ra 12 kim tệ lên bàn.

Lão bản trợn mắt há mồm nhìn hắn: "Quan quân đại nhân, này, này không phải tính như vậy a! Thái Hợp Kim nội giáp này chế tác cần phải dùng hai gã công tượng thuần thục hết gần nửa năm, hơn nữa công mài và gân của Ma Nhận Xà nữa nha." Nội giáp này hắn yết giá cao đến 60 kim tê, tương đương với 20 năm quân lương của một gã binh lính bình thường.

Chu Duy Thanh mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hàm hậu nói: "Lão bản, ngươi không phải nói Thái Hợp Kim 6 kim tệ 1 kg sao? Hơn nữa vừa ồi ngươi cũng nói không thu tiền công của ta. Ta mua nhứ này để tặng cho doanh trương, ngài không nhỏ mọn đến vậy a? Người phai thành tín a! Như vậy đi, nếu ngài muốn tăng giá ta cũng chịu vậy, chi là ta không đủ tiền a! Thôi thì để ta đưa cho doanh trưởng xong bao nàng lại đây trả hết phần còn lại, ngươi xem được không? Doanh trương chúng ta là lương đống quốc gia! Vì an toàn cua nàng, vài năm quân lương ta cũng bỏ ra rồi, thật sự không có dư tiền." Vừa nói, tiện nhân còn bày ra bộ dáng thực khó xử.

"Này, này..." Lão bản kia vừa nghe nói đưa cho Thượng Quan Băng Nhi, nhất thời sắc mặt trở nên cô quái, gặp Chu Duy Thanh quả thực hắn khóc không ra nước mắt, đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Được rồi, được rồi. Nếu là cho tử tước đại nhân coi như ta chưa nói gì cả. Bất quá, quan quân đại nhân à, về sau nếu các ngươi cần đánh tạo cái gì cần phải đến đây tìm ta a!"

Chu Duy Thanh cười thầm trong lòng, không dám ở lâu: "Cám ơn nha! Mũ trùm đầu kia tối ta quay lại lấy, đúng rồi, bên ngoài mũ nhớ bao lại một tầng vải bạt, hình dạng nhất định phải giống như cái mũ của ta, nhiều nhất vành nón lớn hơn một chút thôi, phòng ngự có thể tốt hơn một chút." Bỏ lại những lời này, hắn mang theo nội giáp sung sướng bước đi.

Ra cửa đi vòng vòng, tìm một ngõ tắt u tĩnh chui vào, cởi áo khoác mình ra, mặt nội giáp Thái Hợp Kim vào. Mặt dù hơi lớn một chút nhưng gân Ma Nhận Xà co dãn tốt vô cùng, bám chắc vào trong người, mặc thêm quân phục bên ngoài chắc chắn không nhìn ra được.

"Thật sự là thứ tốt a! Ai, đáng tiếc, Thái Hợp Kim không thể phụ gia Thiên Lực, càng không thể phụ gia thêm thuộc tính gì, nếu không lấy tính chất đặc biệt của nó, khẳng định là giá trên trời." Chu Duy Thanh hơi hơi cảm thán. Ưu điểm của Thái Hợp Kim rất nhiều, khuyết điểm cũng không ít như không thể rót vào Thiên Lực và phụ gia thuộc tính, đặc điểm này làm nó không thể trở thành vũ khí của Ngự Châu Sư, bởi vậy giá cả thủy chung cũng không cao lắm.

Thu thập xong tất cả, Chu Duy Thanh quyết định đi lấy một kiện bảo bối trân quý nhất của hắn trong Tinh Thần Sâm Lâm, đây chính là vật trân quý nhất mà hắn biết trong 13 năm qua.

...

Ngay khi Chu Duy Thanh gia nhập quân đội, trở thành một gã đáng khinh cung tiễn binh, trong hoàng cung Thiên Cung Đế Quốc không khí lại khẩn trương không thôi.

"Phụ hoàng, ngài đừng nóng giận, là ta sai lầm rồi." Đế Phù Nhã công chúa ủy ủy khuất khuất quỳ ở kia nức nở .

Đối diện nàng, một vị trung niên nhân mặc cẩm bào màu vàng tầm 40 tuổi đang đi qua đi lại, người này đầu mang mũ vàng, mặt như quan ngọc, uy nghiêm vô hình của thượng vị giả làm tất cả người hầu chung quanh đến thở mạnh cũng không dám, nhưng lúc này lại mặt mày co cáu, trong mắt bắn ra lửa giận bừng bừng. Nghe được Đế Phù Nhã nói, đột nhiên dừng lại cước bộ, nổi giận quát nói: "Ta cho ngươi biết, Duy Thanh nếu không có việc gì thì việc này coi như xong, nếu hắn thật sự bị ngươi hại, ngươi tuẫn táng theo hắn đi."

Nguyên lai, Đế Phù Nhã trở lại hoàng cung sau, càng nghĩ càng sợ hãi, may thay lý trí vẫn còn chiến thắng sợ hãi, đem chuyện này nói cho cha mình, đế quốc hoàng đế Đế Phong Lăng. Lúc đầu còn ấp a ấp úng, nhưng Đế Phong Lăng vừa nghe đến sự tình liên quan đến Chu Duy Thanh, lập tức gọi thị vệ Ni Nhã của nàng đến hỏi rõ ràng chi tiết. Biết được sự tình xong hắn vô cùng tức giận, lập tức phái bốn vị sinh mệnh hệ Ý Châu Sư dưới sự dẫn dắt của Ni Nhã đi tìm Chu Duy Thanh, hạ tử lệnh phải toàn lực trị liệu.

Đế Phù Nhã trợn to mắt nhìn phụ thân, nàng không thể nghĩ được địa vị của Chu Duy Thanh trong lòng phụ hoàng lại trọng yếu đến vậy.

"Phụ hoàng, hắn chỉ là một cái thần tử, ta lại là nữ nhi duy nhất của ngài a!" Đế Phong Lăng tổng cộng có nhất tử nhất nữ, trưởng nữ là 16 tuổi Đế Phù Nhã. Đế Phong Lăng là một vị quân chủ cực kỳ anh minh, sau khi sinh đứa con trai, hơn nữa bảo đảm được đứa con mọi thứ khỏe mạnh bình thường, hắn liền ngừng sinh dục lại, nguyên nhân rất đơn giản, tránh cho tương lai sau khi hắn trăm tuổi lại xảy ra việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, toàn lực bồi dưỡng đứa con độc nhất này.

Đế Phong Lăng cả giận nói: "Ngươi còn biết ngươi là nữ nhi duy nhất cua ta? Năm đó, đế quốc và Khắc Lôi đại chiến ở tây cảnh, nếu không phải Chu đại ca liều chết cứu giúp, dùng thân thể mình chặn vũ tiễn quân địch cho ta, thế giới này có ngươi sao? Lúc ấy, thân hắn trúng 26 tiến, bốn vị sinh mệnh hệ Ý Châu Sư toàn lực cứu trị một tháng mới đoạt lại được tánh mạng cua hắn. 20 năm qua, Chu đại ca vì đế quốc lập được vô số công lao, không có hắn, Thiên Cung Đế Quốc sớm đã không còn tồn tại, ngươi còn có thể làm công chúa? Thân là thành viên của hoàng thất, ngươi không biết vì đế quốc quật khởi mà cố gắng, ngược lại một lòng một dạ mơ tưởng bạch mã vương tử anh hùng mộng. Đừng nói hôm nay Duy Thanh trùng hợp nhìn thấy ngươi, cho dù hắn cố ý nhìn ngươi thì sao? Ngươi là vị hôn thê của hắn, nói khó nghe một chút, cho dù hắn đem ngươi... cũng không tính là chuyện gì cả. Mà ngươi đâu? Ngươi lại ra tay với hắn, còn dùng cả Ý Châu kỹ năng. Ta khẳng định với ngươi một câu, ta không phải nói giỡn với ngươi, nếu Duy Thanh chết thật, ngươi chính là tuẫn táng phẩm của hắn. Nếu không làm sao ta có thể công đạo với Chu đại ca đây."

Đế Phù Nhã rốt cục biết sợ, khi Đế Phong Lăng lần thứ hai nói làm cho nàng tuẫn táng, nàng hiểu được phụ hoàng đã hạ quyết tâm, cứ việc dù thế nào nàng cũng không tin được đây là sự thật.

"Bệ hạ." Đúng lúc này, từ bên ngoài đi vào năm người, khom lễ với Đế Phong Lăng, là bốn vị sinh mệnh hệ cung đình Ngự Châu Sư mà hắn phái đi.

"Thế nào? Duy Thanh hắn thế nào ?" Đế Phong Lăng vội vàng hỏi.

Sinh mệnh hệ Ngự Châu Sư cầm đầu cung kính nói: "Bệ hạ chớ vội, chúng ta cũng không tìm thấy Chu tử tước, bất quá khi chúng ta cẩn thận thăm dò tình huống ở đó, tìm thấy được dấu chân rời đi cua Chu Tử Tước, bởi vậy có thể phán đoán Chu tử tước hẳn là bình an rời đi."

Đế Phong Lăng chau mày: "Điều này sao có thể? Duy Thanh là một người thường, nhận lấy một kích của Hỏa Hệ Ý Châu, chỉ sợ..."

Sinh mệnh hệ Ngự Châu Sư nói: "Chu tử tước dù sao cũng là đứa con của Chu Nguyên soái, có lẽ Nguyên soái đưa cho hắn một ít vật phẩm bảo mệnh a."

Lúc này thần sắc Đế Phong Lăng mới bình tĩnh lại vài phần, quay đầu nói với Đế Phù Nhã: "Đứng lên, đi theo ta đến phủ Nguyên soái tạ tội với Duy Thanh."

Đế Phù Nhã còn dám nói cái gì đây? Trong lòng nàng tuy không biết đã mắng Chu Duy Thanh bao nhiêu câu, lại không thể không ủy khuất đứng dậy, đi theo phụ hoàng của mình.

Chu Duy Thanh đương nhiên không biết việc hắn không về nhà mang đến cho Thiên Cung Đế Quốc thủ đô bao nhiêu hỗn loạn, sáng sớm hôm sau, hắn ở khách sạn ăn bữa sáng một lát, lưng mang trường cung, chạy đến quân doanh báo danh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play