Tống Nghi gật đầu, tình trạng anh bây giờ không thể lái xe, nếu không có thể gây nguy hiểm cho bản thân và người khác.

Trên đường đi, Tống Nghi tựa vào ghế không nhúc nhích,trong đầu đều là những kí ức anh cho là chuyện nhỏ không đáng bị đi vào quên lãng từ rất lâu rồi.

Lúc đó, anh cứ nghĩ mãi vẫn không hiểu, nhưng giờ có lẽ đã hiểu rồi.

Anh nhớ đến lúc còn bé, vào một ngày mưa tầm tã, lúc đó dù là người giàu cũng chỉ dùng máy nhắn tin, không có điện thoại di động như bây giờ, giáo viên sắp xếp cho các học sinh đứng chờ người nhà đến đón trước cửa lớp học, Tống Nghi cứ đứng đó, trơ mắt nhìn từng người bạn một của anh được người nhà đón về, đến lúc sắc trời đã tối đen thì chỉ còn lại một mình anh cô đơn đứng dưới mái hiên, giáo viên chủ nhiệm không còn cách nào khác bèn tự mình đưa anh về nhà, Triệu Hồng Nham nhìn thấy toàn thân Tống Nghi ướt đẫm, trầm mặt hỏi anh tại sao giờ mới chịu về nhà.

Tống Nghi đã quên mất lúc đó anh nói gì với bà, anh chỉ khắc sâu ánh mắt đồng cảm của giáo viên thôi.

Còn lúc học năm mười hai, anh hầu như là thức trắng đêm để học bài, Triệu Hồng Nham dẫn bạn về nhà chơi mạt chược cả đêm, vừa cười vừa mắng nhau, khiến anh không thể học được một chữ nào, chỉ có thể dùng bông gòn nhét vào tai mới có thể tĩnh tâm.

Lúc ấy anh còn nhỏ, không thể ý thức được rằng Triệu Hồng Nham có cái gì đó không bình thường, anh lại chưa từng chứng kiến một gia đình bình thường là thế nào nên Tống Nghi còn tưởng ra đa số các gia đình khác cũng như thế, cho đến khi anh vào kí túc xá của đại học, tiếp xúc được với mẹ của bạn cùng phòng thì Tống Nghi mới ý thức được rằng Triệu Hồng Nham "không bình thường".

Nhiều năm trôi qua, thời gian làm cho anh quên lãng, nhưng hôm nay khi biết được mình không phải là con ruột thì chuyện cho dù có không quan trọng, hành vi cực kì nhỏ của Triệu Hồng Nham, đều là bằng chứng không thể chối cãi.

Đến bãi đỗ xe của bệnh viện, Tống Nghi nhìn trần xe ngẩn người một lúc rồi mới nhận ra anh phải xuống xe.

Cố Hành Xuyên xoay qua nhìn, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Nghi, hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dạng chán nản, thất thần của Tống Nghi, khác xa hoàn toàn so với hình tượng lạnh lùng, bình tĩnh thường ngày.

Tống Nghi muốn mở cửa xe nhưng mở hoài không được, thì ra khóa an toàn chưa mở ra, anh quay đầu nhìn Cố Hành Xuyên, vành mắt hơi ửng đỏ, cứ như là muốn khóc vậy.

Hai người chạm mắt trong chốc lát, cứ như có tia điện xẹt qua, tim Cố Hành Xuyên chợt nhói đau, hắn không tự chủ được mà tiến đến gần, nắm lấy cằm của Tống Nghi rồi dùng sức cắn lên má thịt một cái.

Đau đớn kéo lí trí quay về, giác quan Tống Nghi được khởi động lại, anh nghe thấy hơi thở quen thuộc của Cố Hành Xuyên đến rõ ràng nhưng lại mang cho anh cảm giác an toàn vô cùng.

Cố Hành Xuyên nhìn vào mắt của anh, tiếng nói trầm ổn, thấp giọng nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."

"Cảm ơn cậu." Tống Nghi nghiêm túc nói, vô cùng chân thành mà cảm ơn, cảm ơn rằng Cố Hành Xuyên có thể ở bên cạnh anh vào lúc này.

Cố Hành Xuyên xoa xoa tóc của Tống Nghi, hắn mở cửa xe bước ra rồi vòng tới bên cửa phó lái: "Đi thôi, tôi đi cùng với em."

Tống Nghi đồng ý, bây giờ anh không để ý đến nhi nữ tình trường, có Cố Hành Xuyên đi theo thì coi như anh được tiếp thêm chút sức mạnh.

Bệnh viện vào buổi chiều khá vắng, ở khoa sản chỉ có vài cô gái mang thai đang chậm rãi đỡ bụng bầu với thần sắc hạnh phúc.

Tống Khiết đã đi làm kiểm tra sức khỏe, một mình Triệu Hồng Nham ngồi bên trong phòng của Tống Khiết, thảnh thơi đan áo len, bà nhìn thấy Tống Nghi cùng Cố Hành Xuyên trước sau bước vào, động tác tay hơi khựng lại nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, quay đầu ra ngoài cửa sổ rồi cúi đầu tiếp tục đan áo.

"Mẹ, con có chuyện muốn nói. " Tống Nghi cố gắng giữ thanh âm mình vững vàng, không rõ tâm tình.

Triệu Hồng Nham nhìn anh rồi đặt áo đang đan dở lên ghế, bà vỗ vỗ vạt áo, không nói một lời mà bước ra ngoài.

Tống Nghi đi theo, hai người dừng bước vào phòng uống nước vắng vẻ.

Ánh nắng mặt trời buổi chiều vô cùng ấm áp chiếu rọi qua cửa kính, có cảm giác yên tĩnh, trống trải, Triệu Hồng Nham quay người lại, bà nhìn Tống Nghi, mím môi thật chặt: "Có phải mày đang qua lại với Tiểu Cố không?"

Tống Nghi nhìn bà, anh nhắm mặt lại, đi thẳng vào vấn đề: "Chúng ta làm giám định nhân thân đi."

Triệu Hồng Nham kinh hãi đến biến sắc, bà ta lảo đảo lùi về sau hai bước, suýt chút nữa ngã xuống đất, không dám tin mà nhìn Tống Nghi: "Mày nói cái gì vậy hả?"

"Chúng ta làm giám định nhân thân đi." Thanh âm Tống Nghi vững vàng, lại mang theo chua xót.

Triệu Hồng Nham hít vào một ngụm khí lạnh, trong mắt toàn là kinh hoảng cùng bất an, "Đang yên đang lành, mày đột nhiên muốn đi giám định làm cái gì?"

"Tôi làm kiểm tra, nhóm máu của tôi khác với mẹ, cha cùng với Tiểu Khiết."

"Mày..."

Tống Nghi siết chặt nắm tay, "Tôi không phải là con của bà, đúng không?"

Triệu Hồng Nham cúi đầu, thân thể cứng đờ, tay vò nát góc áo, Tống Nghi không nhìn thấy nét mặt của bà ta, chỉ có thể thấy tay bà khẽ run, nhìn qua vô cùng xoắn quýt.

Tống Nghi cũng không giục bà, một lúc sau, Triệu Hồng Nham ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ bi thương, trên trán toàn là mồ hôi lạnh: "Đúng, mày là do cha mẹ nhận nuôi."

Bà liếc nhìn Tống Nghi, rồi cúi đầu nói: "Mẹ với cha con kết hôn mấy năm vẫn không có con, mà bà của con cứ giục mãi, bạn bè thân thích đều gọi mẹ là gà không thể đẻ trứng, mẹ không thể chịu đựng được nữa nên đã thương lượng với cha con, nhận nuôi một đứa trẻ, không nghĩ đến hai năm sau lại có Tiểu Khiết."

Tống Nghi há miệng, nhìn bà hỏi: "Cha mẹ ruột của tôi đâu?"

Triệu Hồng Nham liền liếc nhìn anh, thở dài một hơi: "Mẹ cũng không biết, lúc đó là mua thông qua người khác, nghe người ta nói cha mẹ con do không có tiền, sinh quá nhiều con không nuôi nổi, chúng ta bèn dùng ít tiền đổi lấy con."

Tống Nghi xoa xoa sống mũi, tình hình này so với anh đoán cũng không khác lắm, nhưng khi nghe chính miệng Triệu Hồng Nham nói ra vẫn có chút buồn.

Triệu Hồng Nham lấy hơi mấy lần, lắc đầu, bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ nói: "Mày từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác, như cha mày nói, đám con nít cùng tuổi trong nhà không ai so được bằng mày cả, trong lòng của chúng ta, mày không khác gì con ruột trong nhà, chúng ta đối xử với Tiểu Khiết ra sau thì đối xử với mày cũng giống vậy, xưa nay chưa từng bạc đãi mày, trong lòng mày cũng đừng có suy nghĩ quá nhiều, điểm này mày cũng không giống ai trong nhà, trong nhà chúng ta làm gì có ai suy nghĩ nhiều như mày đâu."

Bà ta dừng một chút, thử thăm dò nhìn nhìn Tống Nghi rồi nói tiếp: "Hôm nay mày chạy đến tìm tao làm giám định nhân thân khiến cho tao rất buồn, người ta đều nói ân nuôi lớn hơn ân sinh thành, tao nuôi mày lớn, dạy mày làm người, chẳng nhẽ không lớn bằng cha mẹ ruột của mày sao?"

Tống Nghi đã nghe đủ mấy câu này, tâm trạng hôm nay của anh không tốt, trước đây còn có thể miễn cưỡng phối hợp, càng không nói đến chuyện lời của Triệu Hồng Nham đều mang theo oán hận, anh hít sâu mấy hơi, bình ổn tâm tình, lạnh nhạt nói: "Tôi không biết cha mẹ ruột tôi ra sao, nhưng chuyện làm mẹ này, bà làm tệ lắm."

Hô hấp Triệu Hồng Nham ngưng lại, trừng hai mắt nhìn anh.

Tống Nghi bình tĩnh nhìn bà ta rồi quay người đi ra khỏi phòng uống nước.

Anh lười nghe Triệu Hồng Nham muốn giải thích cái gì, bây giờ anh chỉ muốn cùng Cố Hành Xuyên về nhà, ăn bữa cơm do Cố Hành Xuyên làm, tìm chút an ủi ấm áp từ Cố Hành Xuyên.

Triệu Hồng Nham nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh, bà ta cắn môi, chần chừ một chốc rồi bước nhanh theo, "Tiểu Nghi, mày đừng vội, mẹ có chuyện muốn hỏi mày."

Tống Nghi nhìn bà, không muốn nói chuyện.

Triệu Hồng Nham ngập ngừng rồi nhắn nhó hỏi: "Mày có phải đang qua lại với Tiểu Cố không?"

"Bà hỏi cái này làm gì?" Tống Nghi cau mày.

Triệu Hồng Nham ngượng nghịu, nhỏ giọng nói: "Mày đừng tưởng mẹ mày bận rộn mà không biết, lời này mẹ đã muốn nói với mày từ trước rồi."

Bà ta ho khan một tiếng, nhìn Tống Nghi nói: "Tiểu Cố trước đây cũng từng theo đuổi Thẩm Lê, bây giờ hai đứa bây theo đuổi người ta cho đã rồi quay sang yêu nhau, chúng mày như thế có từng nghĩ qua cảm giác của Thẩm Lê chưa?"

Tống Nghi cũng phải bật cười, tuy rằng không phải là nụ cười vui vẻ gì, mà là vì cảnh tượng hoang đường kia vô cùng khiến anh cảm thấy buồn cười: "Tôi có quen ai gặp ai thì có liên quan gì đến cảm nhận của Thẩm Lê?"

Đừng nói đến chuyện anh với Cố Hành Xuyên còn chưa quen nhau, cho dù là quen nhau đi chăng nữa gì có quan hệ gì với Thẩm Lê?

Thẩm Lê cậu ta chưa từng đáp lại theo đuổi của người nào trong cả hai.

Triệu Hồng Nham bất an, bộ dáng trong mắt Tống Nghi vô cùng xấu hổ, tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Dù sao Thẩm Lê cũng từng giúp nhà chúng ta như thế..."

Tống Nghi cười giễu một tiếng, khóe miệng vô cùng trào phúng mà ngẩng đầu, "Mẹ, bà có biết vì sao lúc đó tôi không được cử đi học tại đại học Chester không?"

Triệu Hồng Nham sững sờ, "Không phải do mày quên ghi mã đề nên không lấy được học bổng à?"

Tống Nghi lắc đầu, thanh âm rõ ràng từng chữ một: "Là Thẩm Lê xin tôi nhường cho cậu ta, danh ngạch đó chỉ có hai người chúng tôi cạnh tranh, tôi không phải là quên viết, mà là tôi cố ý không viết."

"Cho nên bà không cần phải cảm thấy nợ Thẩm Lê cái gì, cái nhà này không có nợ gì cậu ta cả." Tống Nghi mạnh mẽ nói.

Nhà của Thẩm Lê kì vọng rất lớn vào cậu ta, một lòng muốn Thẩm Lê có được suất học bổng đi du học kia, nhưng so với thành tích của Tống Nghi thì Thẩm Lê còn kém xa, vì thế nên Thẩm Lê vung năm mươi ngàn giúp đỡ gia đình anh, cậu ta nói không cần trả lại, chỉ cần Tống Nghi cố ý nhường danh ngạch lại cho cậu, thì coi như cậu ta cho không nhà anh khoản tiền đó.

Anh thật lòng rất biết ơn Thẩm Lê đã ra tay giúp đỡ gia đình anh, mãi mãi nhớ phần ân tình đó, nên hai bên đã có thỏa thuận với nhau.

Triệu Hồng Nham không biết bị làm sao, nước mắt cứ chảy ra, hai tay ôm mặt khóc thút thít, thanh âm ai oán, "Sao nó có thể làm như thế, nó sao có thể làm chuyện như thế, sao có thể chứ..."

Tống Nghi cau mày, chuyện vừa nãy lớn như thế vẫn không khóc, giờ nghe có vậy mà đã rơi nước mắt, anh không nhìn nổi nữa nên vỗ vai của bà, ngữ khí thư thái: "Cũng không có gì, dù tôi có thi đậu thì kinh tế nhà cũng chẳng cho phép, thi trường X cũng tốt, tôi cũng chưa từng hối hận."

Triệu Hồng Nham một mực lắc đầu, nước mặt thuận theo kẽ tay chảy xuống, một giọt rơi tí tách xuống nền nhà, "Nó thật là quá đáng, tại sao nó lại làm chuyện như thế?"

Tống Nghi an ủi bà vài câu, tiếng khóc của Triệu Hồng Nham cũng dần dần ngừng, bà lau nước mắt không nói tiếng nào mà đi ra ngoài, bước chân khập khễnh, cứ như là gặp phải đả kích rất lớn.

Tống Nghi không biết bà kích động là vì chuyện gì, năm đó anh có thể dễ dàng lấy được danh ngạch, nếu có thể học được chuyên ngành hí kịch tại Chester thì tiền đồ sau này chắc chắn sẽ rất xán lạn.

Nhưng sau đó anh đã nghĩ thông suốt, có thi đậu thì anh cũng không đủ tiền học, chi phí ở nước ngoài cao như thế, gia đình của anh không lo nổi, đại học X cũng rất tốt, quen được nhiều giảng viên ưu tú như thế, anh cũng đủ thỏa mãn rồi.

Tống Nghi về đến phòng bệnh của Tống Khiết thì không thấy ai cả, anh lấy điện thoại ra định gọi điện thì thấy bác sĩ trưởng ôm hồ sơ đi đến, cười híp mắt nói: "Gia đình ngài có quan hệ sau không vận dụng sớm một chút, làm chúng tôi cứ lo sẽ không có đủ máu dự trữ cho bệnh nhân."

Tống Nghi thắc mắc nhìn ông: "Quan hệ gì hả bác sĩ?"

Bác sĩ nói: "Không phải ngài quen giám đốc của ngân hàng máu sao, người vừa ở đây mới gọi điện cho bên họ, tài nguyên máu sẽ ưu tiên cho em của ngài."

Tâm tình Tống Nghi thả lỏng một chút, hiện giờ anh không còn phải lo lắng cho tình trạng của Tống Khiết nữa.

Bác sĩ nhìn anh rồi nháy mắt một cái, ngữ khí rất tốt: "Làm sao ngài có thể quen được giám đốc bên đó vậy, có thể tiến cử bệnh viện của chúng tôi với họ được không?"

Tống Nghi cười khách khí, Cố Hành Xuyên vừa nhắn tin với anh, hẹn gặp dưới hầm giữ xe.

Hắn dựa vào cửa xe McLaren, khoanh hai tay, trong đầu đang nghĩ vài chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân theo quy luật vang lên, Cố Hành Xuyên đi đến vò tóc của anh, tiện tay véo mặt anh: "Có đói bụng không, chúng ta đi ăn nhé."

Suy nghĩ của Tống Nghi có hơi đình trệ, anh nhớ hình như mình chưa có ăn gì, anh xoa xoa mũi, chân thành nói: "Chuyện của Tiểu Khiết, cảm ơn cậu."

Cố Hành Xuyên không quen anh như thế, hắn mở cửa xe, hất cằm, "Một cuộc điện thoại thôi, em không cần cảm ơn đâu."

Tống Nghi cúi đầu cười cười, anh ngồi vào ghế phó lái, hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, thời khác này lại cảm thấy rất thoải mái, an yên, "Chúng ta ăn ở đâu?"

Cố Hành Xuyên khá bất ngờ liếc nhìn anh, hắn tiến đến gần hôn vào khóe miệng anh một cái, khẽ nói: "Ăn ở Bay Hood No.9 đi."

Tống Nghi híp mắt nói với hắn: "Tôi không muốn đi ăn bên ngoài, tôi muốn ăn cơm cậu nấu."

Đôi mắt Cố Hành Xuyên nhất thời sáng lên, cứ như ngôi sao lấp lánh, cao hứng nhìn chằm chằm Tống Nghi, lộ ra nụ cười xán lạn rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hai người họ về nhà, đồ ăn Tống Nghi mua chưa dùng hết còn trong tủ lạnh, Cố Hành Xuyên đeo tạp dề, động tác nhanh nhạy tiến vào bếp, Tống Nghi muốn vào giúp đỡ, rửa rau thái rau gì đó nhưng Cố Hành Xuyên đã đẩy anh ra khỏi bếp: "Tay chân em vụng lắm, chờ ăn cơm đi."

Tống Nghi có chút vui, anh tìm một quyển tiểu thuyết rồi nằm thảnh thơi trên ghế đọc sách, tâm tình Cố Hành Xuyên có vẻ không tệ, có lúc vào hát vài câu tiếng Anh, tuy câu được câu mất nhưng rất dễ nghe.

Trong không khí tản ra mùi lười nhác, trong bếp lại vang lên thanh âm vang vang, có một loại hạnh phúc bình dị, tâm tình Tống Nghi cũng bình tĩnh trở lại, cứ sống qua tiếp tục sống tiếp thôi.

Anh từ trước đến nay vẫn luôn cố gắng, trước đây có một mình, chuyện gì cũng có thể đối mặt, giờ trong bụng có thêm một đứa bé cũng không tính là chuyện lớn.

Chỉ chốc lát, Cố Hành Xuyên bước ra từ phòng bếp, bưng trên tay là một tô cháo tôm nóng hổi, cười toe tóe khóa ngồi trên người Tống Nghi, dùng muỗng khuấy khuấy cháo: "Em ăn cháo trước đi, mấy món khác sẽ ra sau."

Đùi Tống Nghi không nhúc nhích được, trước đây Omega cũng từng ngồi trên đùi anh như thế, nhưng thay vào Cố Hành Xuyên khiến chân anh bị đè đến tê rần: "Nhìn cậu cũng gầy, sao mà lại nặng như thế."

Cố Hành Xuyên đắc ý nhìn anh: "Tỉ lệ phần trăm mỡ của tôi chỉ có 8% thôi." Hắn rỗi tay mà mò đến bụng Tống Nghi rồi bóp một cái, ám muội nháy mắt: "Bụng của cưng thế này giống như có thai ý."

Mắt Tống Nghi giật giật, đoán chuẩn đấy, anh hừ nhẹ một tiếng: "Gần đây tôi không có đi tập, không có kém gì cậu đâu."

Cố Hành Xuyên nhìn anh tạm thời không muốn ăn nên đã đặt bát cháo lên bàn, tay quàng qua cổ của Tống Nghi, mặt đối mặt nhìn anh: "Hôm nay em bị làm sao vậy?"

"Tôi không muốn nói chuyện này." Tống Nghi không muốn nói ra những chuyện kia.

Cố Hành Xuyên hôn lên trán anh, sau đó chạm mũi với anh: "Được, tôi không hỏi em nữa, đợi khi nào em muốn có thể nói với tôi."

Tống Nghi không phản ứng, cũng lười nhìn hắn.

Cố Hành Xuyên hôn lên hai má của anh, Tống Nghi vẫn không thèm phản ứng, hắn dán vào bên tai của Tống Nghi, thấp giọng hỏi: "Có phải chỉ hôn lưỡi với em thì em mới phản ứng không?"

Tống Nghi nhếch môi: "Cậu cưỡng hôn còn muốn tôi phối hợp, yêu cầu của cậu cũng cao quá đó."

Cố Hành Xuyên không phục, hắn liếm vành tai lành lạnh của anh, đầu lưỡi tấn công như đang hôn môi, nhẹ nhàng ve vuốt: "Đừng nói tôi cưỡng hôn em chứ, chẳng lẽ em không hưởng thụ sao?"

Nói thật thì Tống Nghi cũng sẽ có lúc hưởng thu, nhưng anh cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài, anh cười xòa nói: "Kĩ thuật cậu hôn tốt như thế, hôn bao nhiêu người rồi mới được vậy?"

Cố Hành Xuyên cười nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn: "Em ăn giấm à?"

Tống Nghi lườm hắn: "Tôi mà ăn giấm cái gì."

Cố Hành Xuyên híp mắt không vui, cứ như ác bá trêu đùa thiếu nữ nhà lành mà nắm lấy cằm của Tống Nghi, hô hấp ấm áp đan xen vào nhau, "Lúc tập hát sẽ phải có kĩ thuật dùng lưỡi, tôi chỉ cần tập luyện thôi là luyện ra được."

Hắn nói cứ như đang khoe tài năng, đầu lưỡi ấm áp liếm lên tai Tống Nghi, từng chút từng chút một, Tống Nghi thoáng cái cứng người, cảm giác đôi môi kia áp vào vành tai của anh khiến Tống Nghi không khỏi nảy sinh nhiều suy nghĩ kì quái, anh hít thở sâu một hơi, sau đó ngửa cổ ra, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, giả bộ bình tĩnh lái sang chuyện khác: "Ừ, tốt, tại sao cậu lại đi làm ca sĩ?"

"Tại vì em đó."

Cố Hành Xuyên làm như là đương nhiên, hắn dừng lại, giọng có chút mất hứng, "Tôi dự định đến Chester tìm em tính sổ, không ngờ em lại học trường X, làm tôi trễ mất thời gian khai giảng, phải chờ đến năm thứ hai mới được chuyển trường, cha tôi vì tức giận mà phát bệnh tim, khi đó có tinh tham đến tìm tôi nên tôi đăng kí vào công ti giải trí luôn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play