Tống Nghi có quen một người bạn làm hậu kì truyền hình, đó là một tiểu tử rất chăm làm chịu khó, không biết làm sao mà cùng ai đó đến Macao, khi trở về liền học thói xấu đi vay nặng lãi, bài bạc khắp nơi, người cho vay mang theo đàn em đến vây ở đoàn phim, cậu ta bị đánh chết dở sống dở.
Tuy rằng quan hệ của Tống Nghi với Cố Hành Xuyên có căng thẳng thật nhưng mà tốt xấu gì hai người cũng từng là bạn học, dù thế nào anh cũng không thể nhìn Cố Hành Xuyên rơi vào vòng xoáy nợ nần.
Cố Hành Xuyên tắm xong, hắn khoác lên người một kiện áo ngủ rộng thùng thình, bên hông cột dây lưng tùy ý, cổ áo mở rộng ra làm lộ đường nét cơ cắp cực kì đẹp, hắn người xuống đối diện Tống Nghi, phóng đãng bắt chéo chân.
Tống Nghi suýt chút nữa bị đâm mù mắt, anh quay mặt nhìn đi chỗ khác, ho một tiếng để giảm bớt lúng túng, "Tôi muốn cùng cậu nói về quan hệ của chúng ta."
"Hả?" Cố Hành Xuyên nghiêng đầu, thổi thổi mấy sợi tóc tán loạn, "Quan hệ của chúng ta có gì để nói?"
Tống Nghi giọng bình tĩnh cười cười, anh nghiêm túc: "Chúng ta là bạn học, là đồng nghiệp, nếu bỏ qua Thẩm Lê thì tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn."
Cố Hành Xuyên nhìn anh chằm chằm rồi chỉ chỉ vào ngực mình, "Cậu muốn làm bạn với tôi?"
Tống Nghi ngay lập tức bày ra bộ dáng thành khẩn đã chuẩn bị kỹ càng, anh cảm giác mình thật hiền hậu làm sao, ý vị sâu xa nói: "Hành Xuyên, dù sao cũng là bạn học, chúng ta không thể cứ cư xử như thế, mặc dù giữa chúng ta có hiểu lầm nhưng không phải hiểu lầm kia không có cách giải quyết, chúng ta chỉ cần mở lòng với nhau thôi."
Cố Hành Xuyên nhếch mép, có thâm ý khác mà nhìn thoáng qua Tống Nghi, "Được đó, nếu như muốn kết bạn với tôi thì bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi tôi đi."
Tống Nghi nghĩ thầm, tên nhóc khốn nạn này, tôi không chỉ quỳ xuống lạy cậu mà còn có thể thắp hương cho cậu đấy, chết cho đẹp vào, nhưng trên mặt lại không tỏ chút phong ba, "Hành Xuyên, tôi hi vọng cậu có thể chân thành một chút, chúng ta đừng có thành kiến với nhau nữa."
"Tống Nghi, tôi với cậu đang diễn kịch đấy à?" Hắn hiểu Tống Nghi nhưng lại không biết rốt cuộc anh đang làm gì.
Tống Nghi chớp mắt mấy cái, bày ra khuôn mặt vô tội, "Cậu bình tĩnh một chút, tôi đây là nghiêm túc, tôi thật sự muốn làm bạn với cậu."
Cố Hành Xuyên nghiêng người về phía tước, chầm chậm quan sát Tống Nghi, hắn nở một nụ cười xấu xa, thanh âm rõ ràng, "Bạn của tôi không ai giống cậu, suốt ngày giả vờ đoan chính, cậu không thấy mệt à?"
Tống Nghi giả vờ không hiểu, mặt dày cười vui vẻ, "Hành Xuyên, tôi cảm ơn cậu đã quan tâm, cậu xem, chúng ta rất hợp làm bạn, cậu đã bắt đầu quan tâm tôi rồi, đây là bước tiến thứ nhất trong mối quan hệ của chúng ta."
Cố Hành Xuyên buồn cười, nheo mắt lại cảnh cáo, "Bảnh lĩnh cậu lớn thật, dám xuyên tạc lời tôi nói."
Cố Hành Xuyên giận thì tâm trạng Tống Nghi càng đắc ý, nhưng mục đích lần này không phải là đến chọc giận Cố Hành Xuyên, anh nhéo nhéo cánh mũi, trấn định nói, "Có thêm bạn như thêm một đường, thêm kẻ thù như thêm nhiều bức tường cao, cậu thông minh như vậy thỉ phải hiểu rõ đạo lí này hơn tôi chứ, chúng ta đâu cần phải đối chọi như vậy?"
Cố Hành Xuyên không nói lời nào nhìn anh, Tống Nghi nắm lấy cơ hội mà càng châm ngòi thổi lửa, "Khúc mắc lớn nhất của tôi với cậu là Thẩm Lê, nhưng tình cảm là cạnh tranh công bằng, có tranh chấp cạnh tranh cũng không giúp ích được gì mà còn làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc cảu chúng ta, cái này chẳng khác gì kiếm mười lỗ chín."
"Cậu đến tìm tôi vì chuyện này?" Sắc mặt Cố Hành Xuyên trầm xuống, con ngươi đen nhánh mang theo lạnh lẽo.
Tống Nghi không nghĩ rằng câu nói kia đã chạm đến Cố Hành Xuyên, chuyển biến được thì tốt, anh liền bày ra bộ dáng anh lớn, chuyển đề tài, "Chúng ta tùy tiện tâm sự đi, cậu gần đây có phải thiếu tiền không? Nếu thiếu tiền thì cậu cứ nói với tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu."
Cố Hành Xuyên cười khẩy một tiếng, đùa cợt nói, "Nhìn tôi giống thiếu tiền lắm sao?"
Tống Nghi nghĩ thầm sao bộ dạng của tên này lại lưu manh như vậy, nhưng ánh mắt anh rất nhiệt tình nhìn Cố Hành Xuyên, "Không sao, có khó khăn cứ tìm tôi, bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau."
Cố Hành Xuyên lạnh lùng trừng anh, "Tôi không thiếu tiền, tôi chỉ thiếu cách tiêu tiền."
Tống Nghi yên tâm không ít, Cố Hành Xuyên thẳng tính, có chuyện gì đều viết thẳng lên mặt, nếu thật sự muốn đi vay nặng lãi thì sẽ không thể nào bình tĩnh như vậy.
Không học thói xấu là được, còn những thứ khác thì Tống Nghi không bận tâm.
"Thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn phải quay, Hành Xuyên, cậu nghỉ ngơi đi." Tống Nghi đứng lên, khách khí cười cười.
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh, vẻ mặt kiểu "Để tôi chống mắt lên coi cậu giả bộ được bao lâu", khóe miệng nhếch lên, "Ừ, ra ngoài sẵn vứt rác giúp tôi luôn."
Tống Nghi cười nhạt một tiếng, anh kiềm chế vô cùng tốt, giả bộ không nghe thấy hắn nói, "Cậu ngủ ngon, ngày mai gặp."
Vừa ra khỏi cửa, Tống Nghi xoa xoa đầu đang đau nhức, hít một hơi thật sâu, thật là khó khăn mà.
Rốt cuộc Cố Hành Xuyên muốn như thế nào mới tha cho anh đây?
Tống Nghi nghĩ mãi không ra đáp án, người bình thường đều chỉ có một điểm nổi trội, hoặc là tiền tài, hoặc là tửu sắc tài vận, chỉ cần thỏa mãn điểm còn lại của đối phương là có thể nắm bắt được người đó.
Nhưng Cố Hành Xuyên lại không giống, bản thân hắn sinh ra đã không thiếu cái gì, thế nên cái gì cũng không muốn, chỉ muốn đối nghịch với Tống Nghi.
Mềm không được, cứng cũng không xong, thật khó chơi.
Tống Nghi giống như đang nắm lấy một ổ khóa không có chìa khóa, điều cần làm bây giờ chính là kiên nhẫn đợi đến khi chìa khóa về tay.
Trở về phòng, Tống Nghi tắm rửa sạch sẽ, ngồi trước laptop mà đeo tai nghe vào, anh nghe lại những câu thoại đã được thu âm, thói quen này đã theo anh mấy năm nay, lời thoại hôm nay của anh vẫn còn thiếu tâm tư cũng như cảm xúc, anh cầm bút highlight đánh dấu trên kịch bản, đợi lát nữa thử thu âm lại để thử làm thế nào mà có thể nói ra lời thoại một cách hay nhất.
Làm xong thì cũng đã mười một giờ, Tống Nghi bây giờ mới lên giường, thế nhưng điện thoại lại vang lên đúng lúc, anh liếc mắt nhìn qua thì liền cau mày, tiện tay nhấn nút nghe.
"Mẹ, muộn như thế rồi sao còn chưa ngủ?" Thanh âm Tống Nghi ôn nhuận an tĩnh.
Bên đầu kia điện thoại, Triệu Hồng Nham kiềm nén ừ một tiếng, an tĩnh vài giây thì bà mới bình tĩnh nói, "Chồng của em gái con xảy ra chuyện rồi, con đừng nói cho tiểu Khiết biết."
Tống Nghi ngạc nhiên, anh cau mày càng sâu, sốt sắng hỏi, "Gã bị gì vậy?"
"Vì không trả được nợ mà đi vay nặng lãi, giờ không trả được nên trốn rồi, người cho vay giờ đứng chặn trước nhà tiểu Khiết, hàng xóm của con bé gọi cho mẹ." Ngữ khí Triệu Hồng Nham đều đều.
Trong lòng Tống Nghi trì trệ, tình huống kém nhất đã xảy ra rồi, không nghĩ tới tên đó lại dám đi vay nặng lãi, lá gan so với ông trời còn lớn hơn.
Nhưng đang nói chuyện với mẹ nên Tống Nghi nhanh chóng tỉnh táo lại, anh bình tĩnh dặn dò: "Mẹ, mấy ngày tới mẹ đến ở tạm nhà dì đi, đừng về nhà, chuyện khác con sẽ tìm cách giải quyết."
Triệu Hồng Nham không đồng ý, "Có cần phải như vậy không? Người vay cũng đâu phải chúng ta, mẹ đột nhiên đi như thế thì hàng xóm sẽ nghĩ nhà chúng ta như thế nào?"
Tống Nghi nhẫn nại giải thích, "Mẹ, bọn cho vay đều là bọn xã hội đen, con sợ chúng sẽ làm hại đến mẹ thôi."
"Bây giờ có pháp luật đó, mẹ không sợ bọn chúng, nếu chúng đến thì mẹ báo cảnh sát, chẳng lẽ cảnh sát không có cách bắt chúng à?" Triệu Hồng Nham xem thường.
Tống Nghi nở nụ cười bất đắc dĩ, ôn nhu nói: "Mẹ, mẹ nói gì cũng đúng cả, nhưng con không muốn mẹ bị chúng bắt gặp, nếu như bọn chúng không cần tiền mà đến đánh người thì sao, con sẽ đau lòng chết mất."
Triệu Hồng Nham cũng chỉ muốn nghe thế liền đủ hài lòng mà nói, "Vậy thì nghe lời con, ngày mai mẹ sẽ đến nhà dì ở mấy ngày."
"Được rồi, mẹ cũng đừng để chuyện này trong lòng, đều là chuyện nhỏ, có con đây rồi." Ngữ khí Tống Nghi trấn định như không có chuyện gì xảy ra.
Tâm lí Triệu Hồng Nham ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái, vừa tự hào vừa cảm thán, bà lộ ra một nụ cười hiếm hoi, "Con cũng không cần quá cực khổ, chú ý sức khỏe."
"Con biết rồi, mẹ cũng chú ý sức khỏe." Đầu Tống Nghi đau, thân thể lại càng mệt mỏi hơn, diễn cả ngày, còn phải đấu trí cùng Cố Hành Xuyên, bây giờ chỉ muốn đi ngủ thôi.
Triệu Hồng Nham đừng một chút, do dự nói: "Em họ của con vừa tốt nghiệp đại học, hôm qua có mời mẹ qua nhà ăn bữa cơm."
Tống Nghi hiểu rõ, hờ hững cười, nhưng lại không tiếp lời, "Rất tốt."
Triệu Hồng Nham không suy nghĩ đến cảm xúc của Tống Nghi, nhẹ giọng nói: "Nó học bên lập trình điện tử, mà ở đây mẹ thấy đi làm cả tháng vắt kiệt sức cũng chỉ có năm sáu ngàn, dì của con có ý muốn đưa nó lên đế đô phát triển, tiện cho con chăm sóc nó."
"Cũng được." Tống Nghi thẳng thắn đáp ứng, đặt mắt kính lên đầu giường, anh bình tĩnh nói: "Mấy năm trước con có mua một căn nhà trống, đều là thân thích, tiền thuê nhà chỉ thu cậu ấy một ngàn một tháng thôi."
Triệu Hồng Nham yên lặng, trong lòng tức giận, "Không còn sớm, con đi nghỉ ngơi đi."
Tống Nghi cười khẽ, nửa đùa nửa thật nói, "Mẹ, mẹ có thể đừng nói cho người khác biết con làm một năm được bao nhiêu không, chúng ta trong vòng tròn nước sâu, mẹ có xem tin tức về XX không, đóng nhiều thuế như thế, con nếu như đóng thuế quá hạn thì nhà chúng ta đừng hòng có một căn nào."
Triệu Hồng Nham nghe nghiêm trọng như thế bị dọa không ít, bà hối hận vì đã tiết lộ thu nhập một năm của Tống Nghi với bằng hữu thân thích, liền nhanh chóng gọi điện từ chối em họ của anh, rất sợ chuyện không còn căn nhà nào.
Tống Nghi nằm trên giường nhìn trần nhà, qua vài phút thì thở dài một hơi, âm thầm cười một cái.
Cho dù anh chưa từng cần cái gọi là bảo vệ săn sóc nhưng vào những lúc thế này, anh cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, chỉ muốn được nghỉ ngơi thật tốt.
Vào thời khắc này, Tống Nghi nghĩ đến Thẩm Lê đã lâu không gặp, nếu như lúc này có Thẩm Lê bên cạnh thì tốt rồi, ít nhất sẽ có người lắng nghe phiền não của anh, mà anh cũng không cần phải gánh chịu một mình nữa.
Tống Nghi lấy điện thoại từ dưới gối ra, đang chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Lê thì một tin nhắn nhảy lên.
Trình Tụng: "Ngày mai tôi đến thành phố cậu đang quay công tác, có thời gian đi dạo cùng tôi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT