Người chơi đầu tiên của mỗi khu vực khi mở ra Hắc tháp tầng thứ nhất sẽ được Hắc tháp tiến hành thông báo trên toàn cầu, sau đó kéo tất cả người chơi của khu vực đó cùng đi công tháp. Chỉ cần một người chơi thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, những người chơi khác liền có thể tạm thời rời khỏi trò chơi. Từ ngày 15 tháng 11 sau khi Địa cầu online, trước mắt Hắc tháp đã thông báo mười khu vực.
“Khu Trung Quốc, khu nước Mỹ, khu Châu Âu, khu nước Nga, khu Đông Á, khu Đông Nam Á, khu Nam Á, khu Tây Á, khu Châu Mỹ,” dừng một chút, Lạc Phong Thành nói ra tên khu vực cuối cùng: “Còn có khu Lampang*. Tổng cộng là mười khu.”
* Lampang là một tỉnh miền bắc Thái Lan.
Ba tháng qua đi, mười khu vực này đều đã từng có người chơi thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất. Trong đó Lampang là khu vực cuối cùng, nhưng đó cũng đã là sự tình của một tháng rưỡi trước.
Thời điểm Hắc tháp thông báo mười khu vực này, Đường Mạch có ba lần đều đang ở trong trò chơi, không nghe được nội dung thông báo. Hắn nhìn về phía Lạc Phong Thành: “Khu Trung Quốc và khu Đông Á, khu nước Nga và khu Châu Âu, khu nước Mỹ và khu Châu Mỹ. Mối quan hệ giữa ba nhóm khu vực này là như nhau.”
Trung Quốc thuộc Đông Á, nước Mỹ thuộc Châu Mỹ, Nga thuộc Châu Âu. Nhưng ba quốc gia này lại không bị Hắc tháp phân chia vào khu vực lục địa tương ứng của chúng mà ngược lại, bị tách ra thành một khu vực độc lập. Đường Mạch nghĩ tới: “Có liên quan gì tới tình hình kinh tế của ba nước này không?” Nhưng rất nhanh hắn liền tự mình phủ nhận suy đoán này: “Nga không đứng thứ ba trong nền kinh tế toàn cầu, đứng thứ ba là Nhật Bản.”
Không chỉ là kinh tế, mấy năm gần đây, gã khổng lồ từng cùng nước Mỹ đứng ngang hàng làm bá chủ thế giới này, đã dần dần mặt trời lặn Tây Sơn. Nhưng đương nhiên, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, Nga vẫn bị phân chia thành một khu vực riêng biệt. Hắc tháp phân chia khu vực như vậy không có khả năng là do sự chênh lệch về năng lực kinh tế, và cũng sẽ không bởi vì trọng lượng lời nói của các quốc gia trên toàn cầu.
Đường Mạch đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt cũng bình tĩnh nhìn về phía hắn, khẳng định suy đoán của hắn: “Trước Địa cầu online, nếu Chiến tranh thế giới thứ 3 nổ ra, ba quốc gia này xác thật sẽ là ba quốc gia mạnh nhất nhất.”
Nếu dựa theo xếp hạng về kinh tế, không thể tính cả Nga vào. Nếu dựa theo xếp hạng về lãnh thổ, tuy rằng Nga và Trung Quốc sẽ chiếm cứ hai trong ba vị trí đầu, thế nhưng lại vẫn còn một Canada xếp thứ hai. Cho nên tình huống có khả năng nhất, chính là Hắc tháp dựa theo thực lực quân sự của các quốc gia để xếp hạng. Trước Địa cầu online, nếu toàn cầu đại chiến, ba quốc gia này rất có khả năng sẽ là người thắng lợi cuối cùng. Cho nên sau khi Địa cầu online, Hắc Tháp phân chia khu vực người chơi, ba quốc gia này lại bị tách riêng ra, làm cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nhưng dù sao đây cũng vẫn chỉ là suy đoán, cũng không nhất định sẽ là sự thật.
Sắc mặt Đường Mạch dần dần trầm xuống, hắn nói: “Hắc tháp thật sự rất am hiểu về xã hội loài người.”
Lạc Phong Thành gật đầu: “Đúng vậy. Hắc tháp đem ba nước Mỹ, Trung Quốc và Nga chia thành từng khu vực riêng biệt, điều này chứng minh nó đã có sự phân tích cùng hiểu biết nhất định đối với tình hình trên toàn thế giới. Bắc Kinh là Trung Quốc khu 1, Thượng Hải Trung Quốc khu 2. Rất có khả năng Quảng Châu là Trung Quốc khu 3, Thâm Quyến là Trung Quốc khu 4. Sự phân chia khu vực này chứng tỏ nó cũng nắm rất rõ tình hình và thế cục Trung Quốc. Cho nên, phương thức phân chia khu vực của Hắc Thắp cũng không quan trọng, quan trọng là…… Phó thiếu tá, Đường Mạch, tòa tháp này có sự hiểu biết về con người nhiều hơn rất nhiều so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng.”
Phó Văn Đoạt và Lạc Phong Thành từ lâu trước kia đã từng nói với Đường Mạch, Hắc tháp tuyệt đối không phải là thứ mà một quốc gia trên địa cầu có thể chế tạo ra. Trung Quốc và nước Mỹ đều không có loại kỹ thuật này. Nửa năm sau khi Hắc tháp đột nhiên xuất hiện, các quốc gia trên toàn thế giới đều đã cố gắng nghiên cứu tòa tháp này.
Trừ phi nó là do một tổ chức ngầm tạo ra.
Nhưng ngay cả các nước lớn như Hoa Kỳ, Trung Quốc và Nhật Bản cũng không thể nghiên cứu ra công nghệ của Hắc tháp, nó đã hoàn toàn vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật mà nhân loại đạt được ở thời điểm hiện tại. Nếu Hắc tháp thật sự là sản phẩm do tổ chức nào đó nghiên cứu ra, vậy bọn họ đã sớm có được sức mạnh để hủy diệt loài người. Nhưng khả năng này là cực thấp.
Lạc Phong Thành: “Nó hiểu rõ tình hình thế giới; biết rõ cấp bậc thành thị của từng quốc gia; biết rõ ngày lễ, tôn giáo, truyền thống của loài người ( lễ Giáng Sinh), biết rất nhiều sinh vật được con người sáng tạo ra ( Pinocchio, Mario,…). Sau khi Địa cầu online, tôi vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, ngày 15 tháng 5, nó đột nhiên xuất hiện trên địa cầu, ngày 15 tháng 11 nó mới bắt đầu tuyên bố tin tức, tuyên bố Địa cầu online. Thời gian nửa năm này, nó không có bất kì động tĩnh gì, rốt cuộc là đang làm cái gì.”
Đường Mạch trầm tư một lát: “Nó tiến hành thu thập tin tức về thế giới loài người.”
Lạc Phong Thành ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch: “Tôi cũng có suy đoán này.”
Thời gian nửa năm, Hắc tháp vẫn luôn trầm mặc mà treo lơ lửng trên không tại các thành phố lớn trên toàn cầu, không hề làm ra bất kì động thái đặc biệt nào. Nó rốt cuộc là đang làm gì, nếu thật sự phải chờ tới ngày 15 tháng 11 địa cầu mới có thể online, vậy thì vì cái gì nó lại xuất hiện trước nửa năm?
Nó chính là đang muốn thu thập thông tin trên địa cầu.
Chỉ có như vậy, nó mới có thể chuẩn xác tiến hành việc phân chia khu vực đối với xã hội loài người.
Ba người nhìn nhau, thật lâu sau, Lạc Phong Thành cười: “Thật ra, biết được điều này cũng không có ý nghĩa gì cả. Hiện tại chúng ta cao nhất mới công lược đến tầng thứ hai, tòa tháp kia tổng cộng có đến bảy tầng. Việc cấp bách bây giờ là sống sót, công tháp. Chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì tới tôi. Đúng rồi, vừa rồi nói đến chỗ nào rồi nhỉ?”
Sau khi biết được nửa năm kia Hắc tháp vẫn luôn nhìn trộm thế giới loài ngời, cực kỳ hiểu rõ nhân loại, trong lòng Đường Mạch tổng vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng. Hắn đem loại chuyện không vui vì bị người khác người theo dõi này đè nén trong lòng, nói: “Em họ của Phó thiếu tá ở Trung Quốc khu 6, dựa theo phỏng đoán vừa rồi, sự phân chia khu vực bên trong Trung Quốc là dựa theo xếp hạng về thực lực giữa các thành phố. Như vậy Trung Quốc khu 6…… Là Hàng Châu? Thiên Tân? Hay là chỗ nào khác?”
Lạc Phong Thành: “Bốn khu vực đứng đầu hẳn là không quá khó đoán, nhưng là sau này, rất nhiều thành phố sẽ không có tiêu chuẩn để xếp hạng.”
Phó Văn Đoạt nói: “Nam Kinh là khu mấy?”
Đường Mạch và Lạc Phong Thành đồng thời quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Nhà mẹ đẻ của dì hai tôi ở Nam Kinh, Tiểu Thanh có lẽ là đến nhà ông bà ngoại nghỉ phép, cho nên mới ở Nam Kinh.”
Lạc Phong Thành: “Nam Kinh cách Thượng Hải rất gần, mấy ngày nay có rất nhiều người ở nơi khác tới Thượng Hải tìm bạn bè, người thân may mắn còn sống sót. Để tôi nhờ mấy thành viên Attack đi hỏi thăm một chút, xem có ai từ Nam Kinh tới đây hay không, có lẽ sẽ biết được Nam Kinh là khu mấy.”
Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi nói xong vấn đề phân khu, Đường Mạch liền kể lại tình huống mình gặp phải trong trò chơi công tháp lần này. Hắn đầu tiên là khẳng định suy đoán lúc trước của San San: “Trong cùng một trò chơi công tháp, thật sự tồn tại người chơi công lược số tầng Hắc tháp khác nhau.” Nếu đã nói ra điểm này, Đường Mạch cũng không hề có ý định che dấu: “Tôi công lược chính là Hắc tháp tầng thứ hai, hai người đồng đội còn lại công lược đều là Hắc tháp tầng thứ nhất. Số tầng khác nhau, đại biểu mức độ khó khăn của nhiệm vụ cũng khác nhau, nhiệm vụ chủ tuyến của ba người chúng tôi cũng không giống nhau.”
Lạc Phong Thành đường như đã sớm đoán được Đường Mạch công lược chính là Hắc tháp tầng thứ hai, anh ta không biểu hiện ra một chút kinh ngạc nào liền nói: “Điểm này cần phải chú ý. Cho dù nhiệm vụ chủ tuyến tương tự nhau, cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm đồng đội xa lạ. Càng không phải nói, nhiệm vụ chủ tuyến khác nhau, liền không thể tin tưởng bất kì ai, phải luôn đề cao cảnh giác…… A, hai người như thế nào lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi?”
Đường Mạch thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “Xác thật không thể tin tưởng bất kì ai, tôi vừa rồi đã gặp phải một người đồng đội rất kỳ quặc.” Dừng một chút, Đường Mạch nghĩ đến: “Thân thủ tên đó cực kỳ lợi hại, dị năng của hắn cũng không phải loại quá mạnh gì, nhưng là thân thủ lại rất tốt, tôi suýt chút nữa đã bị hắn đánh lén. Phó Văn Đoạt, anh biết hắn không, hắn tên là Bạch Nhược Dao. Thân thủ tốt như vậy, hắn chẳng lẽ cũng là thành viên của bộ đội đặc chủng?”
Phó Văn Đoạt sớm đã thông qua Trứng gà tây nghe thấy tên của Bạch Nhược Dao, nhưng hắn cũng không quen biết người này. Đường Mạch lần này nói ra tên của Bạch Nhược Dao cũng không phải vì muốn hỏi Phó Văn Đoạt, mà là muốn kiểm tra một chút, xem Lạc Phong Thành có quen biết người này hay không.
Quả nhiên, Phó Văn Đoạt còn chưa trả lời, Lạc Phong Thành suy tư một lát nói: “Bạch Nhược Dao? Là nữ à?”
Đây đúng thật là tên phụ nữ.
Đường Mạch lắc đầu: “Là đàn ông. Khuôn mặt hơi trẻ con, rất cao, rất trẻ tuổi.”
Lạc Phong Thành nhìn sang Phó Văn Đoạt: “Phó thiếu tá, cậu đã từng nghe qua trong quân đội có loại nhân vật như vậy chưa?”
“Chưa từng.”
“Tôi cũng vậy.”
Đường Mạch sớm đã đoán được đáp án này.
Ba người lại nói chuyện thêm một chút, không lâu sau mấy người Jacks và Lizzy đã trở về. Lạc Phong Thành vừa từ chỗ Đường Mạch biết được một ít tin tức, anh ta liền triệu tập các thành viên Attack mở một cuộc họp nhỏ. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không phải thành viên của tổ chức, Đường Mạch sau khi mặc quần áo xong liền cầm một lọ cồn i-ốt từ phòng y tế rồi rời đi.
Hai người rẽ vào một góc nhỏ, tiến vào lối thoát hiểm, đi theo lối cầu thang bộ.
Tiếng bước chân vang vọng trên cầu thang yên tĩnh. Đường Mạch nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau khi xác định phụ cận không có người, hắn thấp giọng nói: “Nguyên lý lưu trữ của Trứng gà tây, tôi phỏng đoán còn có một loại khác. Khả năng sau khi chúng ta lưu trữ, thời gian cũng không tiến về phía trước, chân chính tiến về phía trước là ý thức của chúng ta. Trứng gà tây đem những sự tình có khả năng phát sinh trong một giờ kia bắt chước lại một lần, đem ký ức truyền vào đầu chúng ta. Nhưng điều này lại không thể lý giải, nếu chúng ta không load lại, tại sao thời gian vẫn tiếp tục tiến về phía trước.”
Phó Văn Đoạt: “Tôi nhớ rõ, nếu hai người chúng ta ở trong cùng một trò chơi, chỉ cần một người sử dụng trứng gà tây, trứng gà tây của người còn lại sẽ mất đi hiệu lực, không thể tiếp tục sử dụng nữa.”
Đường Mạch không hiểu lắm Phó Văn Đoạt tại sao lại đột nhiên nói tới điều này, hắn xoay người nhìn Phó Văn Đoạt: “Đúng vậy. Ngoài ra, chỉ cần một người load lại, người còn lại cũng sẽ bị cưỡng chế load lại, trở lại thời điểm lưu trữ.” Thanh âm dừng lại, hắn chợt hiêu ra Phó Văn Đoạt đang muốn nói tới điều gì, hắn cười nói: “Hai người chúng ta nếu cùng ở trong một trò chơi, xác thật rất bất lợi.”
Không chỉ khó khăn tăng lên, mà trứng gà tây cũng chỉ có thể sử dụng một lần.
Nhưng từ sau khi rời khỏi trò chơi công tháp, Đường Mạch vẫn luôn có một suy nghĩ, đè nén trong lòng mãi chưa nói ra. Hắn vốn dĩ trước tiên muốn đến tìm Lạc Phong Thành, đem những tin tức liên quan tới trò chơi công tháp mình vừa công lược nói cho đối phương biết, sau đó sẽ đi tìm Phó Văn Đoạt. Kết quả lại gặp phải một loạt sự tình xảy ra kế tiếp nhau, trước sau vẫn chưa thể nói được gì.
Đường Mạch một bên tiến về phía trước, một bên sửa sang tâm lý sắp xếp ngôn từ. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị tốt tính toán mở miệng, một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên ở phía sau lưng hắn: “Đường Mạch, cậu hôm nay có phải có chút hơi nhanh không?”
Đường Mạch sửng sốt, lập tức không kịp phản ứng lại: “Cái gì nhanh cơ?”
Đi tới đi lui, chẳng mấy chốc hai người đã đi xuống tầng một. Đường Mạch đang đứng ở lối rẽ cầu thang, bên cạnh hắn là một cánh cửa sổ rất lớn. Ánh nắng mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người hắn, đem tóc hắn nhuộm thành màu vàng óng ánh. Đường Mạch quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt, không rõ lời vừa rồi là có ý gì.
Phó Văn Đoạt nhìn bộ dáng Đường Mạch đứng dưới nắng như sắp hòa tan với ánh mặt trời, liền giải thích nói: “Cậu hôm nay, làm việc gì cũng đều có chút hơi nhanh. Ừm…… Ví dụ như khi thay băng bôi thuốc cho tôi, động tác cực kỳ nhanh chóng, dường như có chút vội vàng? Còn có tốc độ nói chuyện của cậu, so với bình thường nhanh hơn 0.5 giây. Cuối cùng chính là……”
Phó Văn Đoạt cúi đầu, nhìn về phía khoảng cách ba bậc thang giữa hai người.
“Tôi đi đường so với người bình thường không tính là chậm, nhưng cậu lại đi quá nhanh. Đường Mạch, cậu hôm nay có chút hơi vội vàng nhỉ?”
Vừa mới nhớ tới chính mình đã từng sử dụng qua dị năng nào đó, trước mắt Đường Mạch liền hiện lên những tác dụng phụ của nó: “……”
Ngươi nhanh! Cả nhà ngươi đều nhanh!!!
Dị năng “Một người đàn ông rất nhanh”, người sử dụng dị năng có thể di chuyển với tốc độ đạt tới vận tốc âm thanh. Một khi sử dụng dị năng, trong 24 giờ tiếp theo sẽ phải chịu tác dụng phụ, sẽ trở nên cực kỳ nhanh, ở phương diện nào đó…… Cũng sẽ “rất nhanh” =)))))
Đường Mạch cảm giác nơi nào đó không tiện nói ra của chính mình đột nhiên có chút đau trứng, sốt ruột đến nóng nảy =))))))))))))
Phó Văn Đoạt lúc này còn cố tình nói thêm vào: “Xảy ra chuyện gì rồi à, sao lại lo lắng rồi gấp gáp đến như vậy?”
“……”
Đường Mạch buồn bực đến nói không nên lời. Tuy rằng hắn hiện tại ở phương diện kia không có dục vọng, cũng không thể chứng minh được liệu mình có phải ở tất cả các phương diện đều thực sự trở nên nhanh hơn hay không. Nhưng vừa rồi Phó Văn Đoạt lại nói đến những chuyện kia, hắn xác thật làm gì cũng nhanh hơn bình thường. Như vậy…… trong 24 giờ tới, nơi đó của hắn cũng sẽ rất nhanh a =)))
Đường Mạch không nói gì, Phó Văn Đoạt lại như suy tư gì đó mà nhìn hắn.
Ánh mắt này làm Đường Mạch càng thêm buồn bực, nếu tiếp tục nói nữa, nói không chừng với sự thông minh của Phó Văn Đoạt, hắn thật sự có thể nhìn ra được điểm khác thường nào đó. Đường Mạch nói thẳng: “Chắc là ảo giác thôi, có thể do tôi vừa rời khỏi trò chơi công tháp, ở trong trò chơi tinh thần luôn có chút quá độ, tùy thời đề phòng nguy hiểm xung quanh, loại thói quen này dường như cũng xuất hiện trong hiện thực, qua mấy ngày là tốt thôi.” Nói đúng hơn, là qua 24 giờ nữa.
Mắt thấy Phó Văn Đoạt còn muốn nói tiếp, Đường Mạch lập tức kéo đề tài ra xa: “Hai tuần trước, Hắc tháp đổi mới phiên bản 2.0, cho phép nhiều người chơi tiến hành tổ đội để tham gia trò chơi.”
Phó Văn Đoạt lời vừa muốn nói lại nuốt trở về. Hắn im lặng, ngẩng đầu nhìn Đường Mạch.
Phó Văn Đoạt: “Cho nên?”
Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng cười cười nhìn lại hắn.
Hai người một đứng dưới ánh mặt trời, một lại tình cờ đứng trong bóng tối của cầu thang. Thật giống như thân phận hiện tại của hai người, một người là người chơi chính thức, một người lại là Khách lén qua sông. Bất kể vì nguyên nhân gì mà giết người, Phó Văn Đoạt chung quy vẫn là Khách lén qua sông, hơn nữa còn là vị Khách lén qua sông bị người chơi toàn Trung Quốc ghi hận trong lòng.
Cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, Đường Mạch trước mở miệng nói: “Sau khi trải qua một hồi trò chơi, chính là trò chơi mà tôi đã gặp được em họ anh ấy, tôi lần đầu tiên phát hiện, có được một người đồng đội tốt rất quan trọng. Cho nên…… Phó Văn Đoạt, trò chơi công tháp kế tiếp, anh có muốn cùng tôi tổ đội không?”
Đường Mạch nói ra cực kỳ bình tĩnh. Nhưng thực chất đây là vấn đề hắn vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều.
Từ khi địa cầu vừa mới online, Đường Mạch đã luôn muốn tìm cho mình một người đồng đội thích hợp, ít nhất là một người. Trước đây, trong danh sách đồng đội của hắn đã từng có tên Trần San San. Đáng tiếc San San còn quá nhỏ, không đủ thành thục, cô bé hiện tại lại đang là học trò của Lạc Phong Thành, là thành viên của Attack. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn cô bé chắc chắn không có khả năng cùng Đường Mạch tổ đội.
Một người đồng đội tốt có thể khiến trò chơi càng trở nên đơn giản, bởi vì 1 cái đầu thêm 1 một cái đầu hiệu quả tuyệt đối lớn hơn 2.
Trần San San đủ tư cách để trở thành thành viên đầu não của đoàn đội, dị năng nghịch thiên kia có thể giúp cô bé chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vì đoàn đội mà đưa ra được sự lựa chọn cùng phán đoán chuẩn xác nhất. Nhưng khi cùng Phó Văn Đoạt so sánh, sự hiện diện của cô bé liền không hề quan trọng đến vậy.
Các tiêu chí của một người đồng đội tốt bao gồm trí lực, vũ lực, nhân phẩm cùng một số phương diện khác. Nhưng tiêu chí quan trọng nhất chưa bao giờ là những phẩm chất cá nhân này, mà quan trọng nhất chính là sự ăn ý giữa các thành viên trong đoàn đội. Cho dù là trò chơi “Lá bài trung thực” của Pinocchio, hay trò chơi của Thợ giày sắt, sự ăn ý giữa Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hai người đều tự mình rõ hơn ai hết. Trở ngại duy nhất giữa bọn hắn chính là…..
“Đường Mạch, ở cùng tôi, cậu không sợ sao?” Phó Văn Đoạt hơi nhếch khóe miệng, hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt trấn định nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch cười một tiếng, hỏi lại: “Ở cùng tôi, anh cũng sẽ không sợ chứ?”
Người đầu tiên trên toàn thế giới thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, hiện tại đang là người chơi Hắc tháp tầng thứ hai, vị Khách lén qua sông luôn được quái vật Hắc tháp ngày đêm nhớ thương, thời thời khắc khắc muốn được ăn thịt để gia tăng thực lực – Phó Văn Đoạt hỏi, cùng tôi tổ đội, cậu có sợ không?
Đường Mạch – người đầu tiên trên toàn thế giới thông qua trò chơi công tháp hình thức khó khăn, dường như cũng là một trong những người chơi được Hắc tháp nhớ lâu thật lâu, trả lời chính là: cùng tôi tổ đội, anh cũng không sợ chứ?
Hai người bọn họ một khi tổ đội, thực lực đội ngũ đương nhiên sẽ được cải thiện lên rất nhiều, nhưng đồng thời độ khó của trò chơi cũng tăng lên không ít. Ai cũng không biết được, rốt cuộc độ khó của trò chơi tăng lên nhiều hơn, hay sức mạnh tổng thể của hai người sẽ gia tăng nhiều hơn. Nhưng sau khi trải qua sự kiện bị tên bệnh tâm thần Bạch Nhược Dao đánh lén, Đường Mạch càng quan tâm hơn tới việc tìm được một người đồng đội tốt hắn có thể tín nhiệm.
Thực lực của Phó Văn Đoạt rất mạnh, trí tuệ lại thông minh, hơn nữa còn cực kỳ ăn ý với Đường Mạch. Thân phận Khách lén qua sông của Phó Văn Đoạt cũng là vì chấp hành nhiệm vụ quốc gia, nên mới bất đắc dĩ phải giết người, Đường Mạch tạm thời không nghi ngờ nhân phẩm của Phó Văn Đoạt. Lúc ấy nếu Phó Văn Đoạt ở đó, Bạch Nhược Dao tuyệt đối không có khả năng đánh lén thành công, trái lại còn có thể bị đánh đến cha mẹ nhận không ra.
Càng nghĩ, Đường Mạch càng cảm thấy Phó Văn Đoạt là người đồng đội thích hợp nhất mà mình có thể lựa chọn.
Phó Văn Đoạt: “Dựa theo tình huống trước mắt mà nói, khi cậu cùng tôi tổ đội, độ khó trò chơi sẽ còn tăng lên nhiều hơn so với khi cậu một mình công tháp.”
Điểm này Đường Mạch cũng không phủ nhận. Phó Văn Đoạt là Khách lén qua sông, lại còn là người chơi đầu tiên trên toàn thế giới thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, Hắc tháp nhận định thực lực của Phó Văn Đoạt hẳn là trên cơ Đường Mạch, gia tăng độ khó của trò chơi chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn rất nhiều. Nhưng hắn lại nói: “Nếu trò chơi thực sự quá khó để vượt qua, cùng anh tổ đội khiến tôi gặp nguy hiểm……” Đường Mạch mỉm cười nói, “Phó tiên sinh, tôi có thể đi trước một bước, để anh bọc hậu.”
Phó Văn Đoạt hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Đường Mạch.
Đường Mạch thừa nhận, hắn có được một Đồng Vàng Của Quốc Vương.
Nếu sau khi hai người bọn họ tổ đội trò chơi quá khó khăn, thật sự không thể tìm được cách thông qua, Đường Mạch sẽ không chút do dự mà sử dụng Đồng Vàng Của Quốc Vương, bán đi người đồng đội Phó Văn Đoạt này.Đường Mạch nói ra thẳng thắn, không hề che dấu tâm tư của chính mình. Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch trong chốc lát, hắn bước xuống cầu thang (đoạn này bà tác giả nhầm hay sao ấy. Trong Raw là 走上楼梯 = “đi lên cầu thang” mà rõ ràng đoạn trước bà tả Đường Mạch đang đi nhanh hơn Phó Văn Đoạt, nên nếu Phó tổng di chuyển thì chỉ có là đi xuống thui phải hông. Nên mình tự sửa thành đi xuống ròy (▀̿̿Ĺ̯̿▀̿ ̿) Tổng cộng chỉ có ba bậc thang, hắn rất nhanh liền đi tới, đứng trước mặt Đường Mạch. “Cậu đại khái còn chưa biết dị năng của tôi là gì mà.”
Đường Mạch sửng sốt: “Cái gì?”
Phó Văn Đoạt cười nói: “Nếu gặp phải Boss game thực lực quá mức cường đại, trước khi cậu trốn đi, yên tâm, tôi khẳng định vẫn sẽ chết sau cậu.”
Đường Mạch: “……”
Không phải chỉ đang giả thiết một chút tương lai bán đồng đội thôi sao, như thế nào lại nói về chuyện sinh tử sống chết vậy. Đường Mạch ngoài mặt dường như không nói nên lời, hắn xua xua tay, xoay người đi về phía trung tâm thương mại. Phó Văn Đoạt cũng không thể hiện quá nhiều cảm xúc, không lâu sau liền đuổi kịp phía sau. Nhưng trên thực tế, trong lòng Đường Mạch đã bắt đầu cân nhắc ý tứ trong câu nói vừa rồi của Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt không biết dị năng của Đường Mạch là gì, Đường Mạch cũng không biết dị năng của hắn là gì. Nhưng Phó Văn Đoạt có thể mười phần nắm chắc mà nói cho Đường Mạch biết, một khi hai người thật sự gặp phải quái vật Hắc tháp quá mức khủng bố, cho dù là như thế nào, hắn khẳng định vẫn sẽ chết sau Đường Mạch. Điều này không phải muốn nói hắn sẽ bán Đường Mạch sau đó liền chạy trốn, mà là hắn tin tưởng, so với Đường Mạch, hắn tuyệt đối có thể sống càng lâu hơn.
Dị năng của Phó Văn Đoạt rốt cuộc là cái gì mà lại có khiến hắn tự tin đến như vậy?
Dù nghĩ nát óc Đường Mạch cũng không thể tìm ra được bất kì manh mối nào. Lúc này hai người đã đi vào một cửa hàng quần áo. Quần áo trên người Đường Mạch đều là máu, cổ áo Phó Văn Đoạt cũng bị quái vật Hắc tháp xé rách. Hai người lần lượt chọn lấy một bộ quần áo rồi đi vào phòng thay đồ.
Đứng trước gương, Đường Mạch một bên sửa sang lại cổ tay áo, một bên nhàn nhạt nói: “Thời gian ba tháng, lần công tháp tới, anh tính toán khi nào thì đi?”
Phó Văn Đoạt: “Tôi dự định chuẩn bị thêm một chút nữa, khoảng 2 tháng.”
“Ừ được, vậy hai tháng sau đi.”
Không cần nhiều lời, hai người dường như đều đã ngầm đồng ý, trò chơi công tháp kế tiếp sẽ cùng nhau tổ đội. Đây chính là sự ăn ý.
Sau khi thay quần áo xong, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đường ai nấy đi. Trước khi đi Đường Mạch nghĩ đến: “Ngày mai nếu muốn cùng anh nói chuyện, thì tới chỗ nào tìm?”
Phó Văn Đoạt nhướn mày: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Đường Mạch mặt không đổi sắc: “Kỹ năng chiến đấu của tôi theo không kịp tố chất thân thể.” Cho nên…… Phó thiếu tá, chỉ điểm một chút cho đồng đội của anh đi. Đồng đội của anh mạnh lên, thì sức mạnh đoàn đội cũng theo đó mà tăng lên. Câu nói kế tiếp Đường Mạch không nói ra, nhưng hắn biết, Phó Văn Đoạt hiểu rõ lời hắn.
Trong ánh nắng ấm áp, Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn Đường Mạch, Đường Mạch lại bình tĩnh mặc cho hắn nhìn mình.
Một lúc lâu sau, Phó Văn Đoạt nói: “Chiều mai, địa điểm vẫn là cửa hàng quần áo vừa rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT