Từ lúc Bạch Nhược Dao đột nhiên đánh lén cho đến khi đối phương tự chặt đứt cánh tay rồi ngã vào động không đáy, hết thảy đều phát sinh quá nhanh, trong vòng chưa đầy 60 giây.
Đợi đến khi Phó Văn Thanh kịp phản ứng lại, người thanh niên luôn mang bộ dáng cợt nhả kia đã biến mất không thấy đâu trong động không đáy đen như mực. Cậu nhóc ý thức được Bạch Nhược Dao vừa rồi là muốn đoạt Hoa Mặt Trăng của Đường Mạch, nhưng sau đó lại bị Đường Mạch đánh ngã. Thằng bé cảnh giác nhìn về phía Đường Mạch, trong lòng phát hiện ra một vấn đề: “…… Nhiệm vụ của anh không phải là thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất à?!”
Vừa rồi Hắc tháp thông báo Bạch Nhược Dao và Phó Văn Thanh đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, nhưng lại không hề nhắc tới tên Đường Mạch. Phản ứng đầu tiên của Phó Văn Thanh chính là nhiệm vụ của Đường Mạch không giống với hai người bọn họ , thậm chí còn có khả năng, hắn công lược không phải Hắc tháp tầng thứ nhất .
Đường Mạch nhìn Phó Văn Thanh. Đứa nhỏ này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng thực ra tay trong túi đã nắm chặt súng. Chỉ cần Đường Mạch xông lên tấn công, Phó Văn Thanh sẽ lập tức phản ứng lại ngay.
Nhưng khiến Phó Văn Thanh kinh ngạc chính là, Đường Mạch không làm gì nó cả, chỉ đi đến một bên, nhặt hai đóa Hoa Mặt Trăng trêи đất lên, thản nhiên nói: “Đúng vậy. Anh công lược chính là Hắc tháp tầng thứ hai.”
Phó Văn Thanh trong nháy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh liền trấn tĩnh lại. Nhóc con chỉ chừng mười tuổi này tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi : “Vậy anh…… Nhiệm vụ của anh là gì?”
Đường Mạch: “Em không phải đã đoán được sao ?”
“Anh muốn đem Hoa Mặt Trăng cắm vào bình hoa trong phòng ngủ của Vương hậu Hồng Đào, đóng lại Hành Lang Đá Quý ?”
“Em biết nhiệm vụ chủ tuyến của em là gì không ?”
Đột nhiên bị hỏi vấn đề này, Phó Văn Thanh trầm mặc hẳn đi. Hiện giờ cậu nhóc đã hoàn thành nhiệm vụ, Đường Mạch cũng không có ý muốn giết nó, nó suy tư một lát, quyết định nói ra nhiệm vụ chủ tuyến của chính mình : “Cố gắng sống sót trong ba giờ đồng hồ và thành công vượt qua 100 ngã rẽ.”
Vừa rồi khi Hắc tháp thông báo thông qua thành công, có nhắc đến “sống sót trong ba giờ”, “thông qua 112 ngã rẽ” . Đường Mạch sớm đã đoán được nhiệm vụ của Phó Văn Thanh và Bạch Nhược Dao, nhưng lần này nghe Phó Văn Thanh chính miệng nói ra, khóe môi Đường Mạch vẫn vẫn khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười.
Đường Mạch: “Em không gạt anh.” Ngữ khí mang ý khẳng định.
Phó Văn Thanh có chút không hiểu : “Nhiệm vụ đều đã kết thúc, em tại sao phải gạt anh.”
Đường Mạch hơi hơi mỉm cười, không nói gì.
Bởi vì Phó Văn Thanh không hề biết, 50 phút trước, cậu nhóc cũng đã từng nói qua những lời này, chẳng qua lúc ấy nhóc con này không giống với hiện tại, phòng phòng bị bị nhìn chằm chằm Đường Mạch, mà đã do dự rất lâu, cuối cùng đem Hoa Mặt Trăng trong tay mình đưa cho Đường Mạch: “Nhiệm vụ của anh là đem Hoa Mặt Trăng cắm vào bình hoa trong phòng ngủ của Vương hậu Hồng Đào.”
Không có Hoa Mặt Trăng, Đường Mạch không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, thông qua trò chơi công tháp.
Cho nên cậu nhóc cả một đường đều nhất nhất đề phòng Đường Mạch và Bạch Nhược Dao này, sau một hồi do dự, đã đem đóa Hoa Mặt Trăng duy nhất còn sót lại đưa cho hắn. Khi đó Bạch Nhược Dao đã thành công thông qua nhiệm vụ, cầm hai đóa Hoa Mặt Trăng rời khỏi trò chơi. Phó Văn Thanh cho rằng Đường Mạch thật sự không còn con đường nào khác, cho nên mới quyết định đem Hoa Mặt Trăng – phần thưởng của chính mình đưa cho Đường Mạch, nhưng Đường Mạch nhìn Phó Văn Thanh đang làm ra bộ hào phóng, nhẹ nhàng cười nói: “Chúng ta vẫn chưa thua.”
Là “chúng ta”, không phải “anh” .
Phó Văn Thanh kinh ngạc nói: “ Bruce……Tên Bạch Nhược Dao kia đã rời khỏi trò chơi, anh ta cướp mất Hoa Mặt Trăng của anh rồi. Tuy rằng em cảm thấy đáng lẽ anh ta nên cướp hoa của em, bởi vì so với anh, hoa của em càng dễ lấy đi hơn. Nhưng hiện tại anh thật sự không còn hoa nữa rồi. Nhiệm vụ của anh không phải là đem Hoa Mặt Trăng cắm vào bình hoa sao?”
“Anh ta đúng là một tên thần kinh.” Đường Mạch nói, Phó Văn Thanh không hiểu hắn tại sao lại đột nhiên nói như vậy, “Anh ta không cướp hoa của em, chỉ cướp của anh, là bởi vì anh ta cảm thấy cướp đi Hoa của anh mới thú vị, mới là khiêu kϊƈɦ. Hơn nữa, cướp đi hoa của em, em vẫn không tính là thua, chỉ là không có phần thưởng mà thôi.”
Bạch Nhược Dao và Phó Văn Thanh công lược là Hắc tháp tầng thứ nhất, hơn nữa bọn họ có bao nhiêu Hoa Mặt Trăng, liền tính có bấy nhiêu khen thưởng. Đây là điều Hắc tháp đã nhắc nhở.
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Đóa hoa này của em, có lẽ cũng là anh ta cố ý lưu lại.”
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Sao cơ ạ ?”
“Cướp đi hoa của em cũng không khó, nhưng anh ta lại không làm vậy, là bởi vì anh ta đã biết nhiệm vụ chủ tuyến của anh.” Đây là sơ sẩy của Đường Mạch, khi ba người bọn họ ra khỏi Hành Lang Đá Quý , Bạch Nhược Dao nói kế tiếp bọn họ muốn đem Hoa Mặt Trăng cắm vào trong bình hoa, Đường Mạch lúc đó lại không hề phủ nhận. Từ lúc đó Bạch Nhược Dao liền biết, trò chơi của Đường Mạch không phải “Trò chơi sinh tồn vô vọng trong Hành Lang Đá Quý”.
“Trò chơi của anh là “Trò chơi trốn tìm trong Hành Lang Đá Quý ’. Đã gọi là “chơi trốn tìm” thì nhất định sẽ có “người đi trốn” và “ma quỷ” muốn bắt “người đi trốn”. Trong Hành Lang Đá Quý này, chỉ có một người có thể được xưng là “ma quỷ”.”
Phó Văn Thanh lập tức phản ứng lại: “Vệ Binh của Vương hậu Hồng Đào!”
Trong Hành Lang Đá Quý, ngoại trừ ba người chơi là bọn họ, chỉ còn lại Vệ Binh của Vương hậu Hồng Đào, “quỷ” chỉ có thể là bọn chúng.
Đường Mạch: “Đúng vậy, “quỷ” là Vệ Binh. Anh nếu muốn thành công thông qua Trò chơi trốn tìm này, liền không thể để “quỷ” bắt được anh. Trêи thực tế, có rất nhiều cách để không bị bọn chúng bắt được, ba giờ trước khi đụng phải Vệ Binh trong Hành Lang Đá Quý anh đều đã thành công thoát khỏi chúng, nhưng anh vẫn chưa hoàn thành được trò chơi này.”
Phó Văn Thanh nói: “Bởi vì lúc đó anh chưa rời khỏi Hành Lang Đá Quý, hơn nữa trước khi vĩnh viễn đóng nó lại, ai cũng không thể bảo đảm anh về sau có thể sẽ bị vệ binh bắt được hay không.” Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, “Anh phải vĩnh viễn đóng lại Hành Lang Đá Quý, như vậy anh mới không bị Vệ Binh bắt được nữa, mới tính là hoàn thành trò chơi. Cho nên…… Anh cần phải có Hoa Mặt Trăng.”
Phó Văn Thanh cúi đầu nhìn đóa hoa Hoa Mặt Trăng cuối cùng trêи tay mình, đấu tranh một lúc liền nói : “Anh cứ cầm lấy đóa hoa này đi. So với tên luôn cười đến thực dọa người kia, anh đối với em…… Vẫn rất tốt. Nếu không có anh, có lẽ tên thần kinh kia đã sớm động thủ với em rồi. Anh ta để lại đóa hoa này có lẽ chính là lưu lại cho anh một cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, không khiến anh đến mức không thể thông qua được trò chơi này. Anh ta thật rất muốn nhìn cảnh tượng anh cướp đi hoa của em. Thực lực của em không so được với anh, nếu anh thật sự muốn cướp, em khẳng định không thể ngăn nổi, cho nên anh cứ cầm lấy đi.”
Những lời này Phó Văn Thanh lúc trước đều đã từng nói qua, nhưng Đường Mạch lại nói với nó “Chúng ta vẫn chưa thua”. Cậu nhóc chỉ nghĩ Đường Mạch là đang không phục vì bị đánh lén, mà lại không biết giờ phút này, ở trong túi Đường Mạch, quả trứng gà tây màu trắng với một chữ “S” nhấp nháy trêи thân trứng đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Thanh tự nguyện đưa ra Hoa Mặt Trăng của mình, lại cười nói một lần: “Chúng ta vẫn chưa thua.”
Phó Văn Thanh mờ mịt nhìn hắn: “Anh tại sao lại……?”
Đường Mạch không nói gì, chỉ cười rồi nhìn cậu nhóc. Đồng thời, ngón tay hắn nhẹ nhàng vẽ ra một “L” trêи thân trứng gà tây.
“Save and load”.
Trò chơi đang load lại về thời điểm bắt đầu lưu trữ.
Hết thảy trở lại 50 phút trước.
Khi Đường Mạch lần thứ hai mở mắt, hắn đang đứng giữa một Hành Lang Đá Quý hẹp dài, bên cạnh hắn là Phó Văn Thanh, không có Bạch Nhược Dao.
Phó Văn Thanh nói: “Chúng ta thật sự không đi cùng anh ta ạ ? Anh ta nhìn qua trông rất kiên quyết…” Kiên quyết như thể hành lang ở giữa kia chắc chắn là sự lựa chọn đúng đắn.
Đường Mạch quay đầu nhìn Phó Văn Thanh. Hắn nhìn một lát, lấy lại tinh thần, ngữ khí bình tĩnh nói: “Anh cũng cảm thấy lần này anh ta rất tin tưởng con đường mình lựa chọn là đúng.”
Phó Văn Thanh không nghĩ tới thái độ của Đường Mạch lại chuyển biến nhanh như vậy, liền hỏi: “ Vậy chúng ta quay lại đi con đường ở giữa kia với tên thần kinh đó ạ ?”
Đường Mạch cười nói: “Ừ, quay lại thôi.”
Lần thứ hai đi vào con đường ở giữa này, Đường Mạch lại nghe được khúc hát quen thuộc cực kỳ khó nghe kia. Nghe được tiếng bước chân của bọn họ, người thanh niên xoay người, cười hì hì nói ra một câu Đường Mạch đã sớm nghe qua một lần : “Triệu Triệu, cậu lại muốn đi cùng tôi rồi đấy à ?”
Đường Mạch nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu.
Rồi cười nói: “Lại gặp anh rồi, Bruce tiên sinh.”
Lại gặp mặt rồi, Bạch Nhược Dao.
Đúng vậy, chính từ giờ phút này trở đi, Đường Mạch đã load lại về thời điểm bắt đầu lưu trữ, hơn nữa cũng đang cân nhắc xem nên ám toán tên âm hiểm xảo trá này như thế nào mới được đây.
Đường Mạch không phải diễn viên, hắn tuy rằng đã load lại, biết trước tương lai sẽ phát sinh những chuyện gì, nhưng hắn không dám bảo đảm mình có thể hoàn toàn lừa gạt được tên luôn rất cẩn thận như Bạch Nhược Dao kia. Cho nên khi vừa thấy nhìn thấy Bạch Nhược Dao, Đường Mạch liền nhìn chằm chằm vào mắt đối phương mười giây, phát động dị năng “Hãy nhìn vào đôi mắt to thuần khiết của ta đây”, tận lực lấy được sự tín nhiệm của Bạch Nhược Dao.
Kế tiếp, Đường Mạch liền bắt đầu diễn kịch.
Thật ra trước khi đọc lại lưu trữ, Đường Mạch cũng vẫn mang Phó Văn Thanh quay đầu lại, lựa chọn đi con đường ở giữa với Bạch Nhược Dao. Khi đó hắn cũng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không biết con đường ở giữa này có phải là con đường chính xác hay không, nhưng hắn đã thấy được hai việc.
Thứ nhất, Bạch Nhược Dao cực kỳ chấp nhấp với con đường ở giữa này. Trước khi Đường Mạch và Phó Văn Thanh chuẩn bị tiến vào hành lang bên phải, Đường Mạch đã cố ý nhắc nhở Bạch Nhược Dao, một khi gặp phải tử lộ, khả năng sống sót của ba người sẽ cao hơn một người. Cho nên cho dù hành lang bên phải này là tử lộ, ba người bọn họ đi cùng nhau cũng vẫn còn cơ hội quay đầu. Nhưng nếu Bạch Nhược Dao một mình đi vào hành lang ở giữa, một mình gặp phải Vệ Binh, khả năng sống sót sẽ không vượt quá 50%.
Nhưng Bạch Nhược Dao lại chỉ đáp lại Đường Mạch : “Cho nên, tạm biệt.”
Anh ta trước sau vẫn không chịu thay đổi quyết định như cũ, nhất quyết phải đi con đường ở giữa này.
Bạch Nhược Dao là người cực kỳ cẩn trọng, và cũng rất thông minh. Đối phương nếu đã kiên trì đi con đường này, vậy nhất định phải có lý do. Hơn nữa việc anh ta lựa chọn đi con đường ở giữa đồng nghĩa với việc : Anh ta không chịu đi con đường bên phải.
“Anh ta biết con đường bên phải có vấn đề, thậm chí có khả năng còn rất nguy hiểm.” Không cần đọc lại lưu trữ, Đường Mạch cũng đã có thể nhận thức được vấn đề này. Vì thế hắn chỉ dừng lại ở hành lang bên phải tầm mười giây, sau đó liền quay đầu, cùng Phó Văn Thanh một lần nữa đi tìm Bạch Nhược Dao.
Những chuyện xảy ra sau đó giống hệt như lúc trước khi load lại. Bọn họ lại đi qua rất nhiều ngã rẽ, rất nhiều hành lang, khi thời hạn ba giờ đã đến, Đường Mạch càng hiểu rõ “Lựa chọn con đường chính xác” không phải cách để rời khỏi Hành Lang Đá Quý. Hắn nghĩ tới Dải Mobius, lại liên tưởng đến lý luận của Vương hậu Hồng Đào, cuối cùng phá vỡ vách tường, ba người cùng nhau thoát khỏi Hành Lang Đá Quý.
Một lần kia, khi Bạch Nhược Dao thành công đánh lén Đường Mạch cướp đi Hoa Mặt Trăng, thật ra Đường Mạch hoàn toàn có thể dùng hoa của Phó Văn Thanh để hoàn thành trò chơi, nhưng hắn lại không muốn như vậy. Hắn lựa chọn đọc lại lưu trữ, nhất định phải hố chết tên giảo hoạt gian trá thần kinh kia.
Tất cả những gì xảy ra sau khi load lại đều giống như trước, chỉ có điều khi Bạch Nhược Dao lại lần nữa đánh lén Đường Mạch, định cướp đi Hoa Mặt Trăng, Đường Mạch sớm đã có phòng bị. Hắn đẩy Bạch Nhược Dao vào động không đáy, dùng Que Diêm Lớn đốt cháy cánh tay đối phương, buộc anh ta phải tự chặt đi cánh tay kia, ngã vào động không đáy.
Bạch Nhược Dao vĩnh viễn không thể ngờ được, Đường Mạch có được một Thần Khí gian lận là Trứng gà tây với phẩm chất cực kì hiếm có, ngay khi đối phương lựa chọn nhất định phải tiến vào hành lang ở giữa kia, Đường Mạch liền đã bắt đầu kϊƈɦ hoạt chế độ lưu trữ.
Nguyên nhân lưu trữ có hai cái. Thứ nhất : thời hạn ba giờ đồng hồ chỉ còn lại không quá một giờ, Trứng gà tây lại có thể lưu trữ một giờ, thời gian vừa khéo, rất thích hợp để kϊƈɦ hoạt chế độ này. Thứ hai, Đường Mạch đã nhìn thấy được một thứ trêи mặt Bạch Nhược Dao ——
Hắc khí của “Vẽ một vòng tròn nguyền rủa ngươi”.
Ngay khi Bạch Nhược Dao kiên trì phải đi hành lang ở giữa kia, một tầng hắc khí quen thuộc liền xuất hiện giữa hai hàng lông mày anh ta. Đường Mạch vốn tưởng mình nhìn lầm rồi, nhưng sau khi nhìn hồi lâu, tầng hắc khí quen thuộc mà rõ ràng kia chính là biểu hiện hiệu quả của dị năng nguyền rủa. Nhưng lúc này Bạch Nhược Dao cũng vẫn chưa bị làm sao, trừ phi sau khi anh ta lựa chọn con đường ở giữa này, sẽ thực sự gặp xui xẻo?
Đây chính là suy đoán của Đường Mạch lúc đó.
Giữa xác suất xảy ra của dị năng nguyền rủa cùng với sự thông minh xảo trá của Bạch Nhược Dao, Đường Mạch lựa chọn tin tưởng cái sau.
Đường Mạch tin tưởng Bạch Nhược Dao kiên trì như vậy khẳng định là có lý do, cho nên cuối cùng vẫn quyết định đi con đường ở giữa cùng Bạch Nhược Dao. Chỉ là Đường Mạch thuận tiện dùng lưu trữ khí, để ngừa sơ sẩy con đường này thật sự là tử lộ. Hiện tại nghĩ lại……
“Hiệu quả của dị năng Nguyền rủa có phải là đang ám chỉ, ngay khi mình mở ra lưu trữ khí, tên bệnh tâm thần kia liền sẽ đặc biệt gặp xui xẻo hay không.” Đường Mạch nghĩ thầm.
Thời gian lưu trữ kết thúc, Bạch Nhược Dao cũng tự chuốc lấy hậu quả mà ngã vào động không đáy. Không nghĩ nhiều nữa, Đường Mạch cầm hai đóa Hoa Mặt Trăng, nhìn Phó Văn Thanh nói : “Em có phải muốn dùng Hoa Mặt Trăng đổi lấy khen thưởng, sau đó rời khỏi trò chơi này không?” Giống như Bạch Nhược Dao trước khi đọc lại lưu trữ.
Phó Văn Thanh đề phòng nhìn Đường Mạch, cậu nhóc có chút kinh ngạc: “…… Anh không cướp Hoa Mặt Trăng của em à ?”
Nhiệm vụ của Phó Văn Thanh và Bạch Nhược Dao có liên quan với Hoa Mặt Trăng, bọn họ có được bao nhiêu Hoa Mặt Trăng, liền có thể đổi lấy bấy nhiêu khen thưởng. Phó Văn Thanh cũng không biết khen thưởng của Đường Mạch có liên quan gì tới Hoa Mặt Trăng hay không, nhưng bọn họ đều tiến hành những nhiệm vụ khá tương tự nhau, rất có khả năng khen thưởng nhiệm vụ của Đường Mạch cũng có liên quan tới đóa hoa này.
Nhưng Đường Mạch lại nói: “Xem như trả lại em.”
Phó Văn Thanh sửng sốt: “Sao cơ ạ?”
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của Phó Văn Thanh, Đường Mạch nhịn không được cười nói: “Em mau rời khỏi đây đi, anh phải đi hoàn thành nhiệm vụ của mình đây.”
Phó Văn Thanh vốn đang muốn hỏi lại một chút, nhưng nơi này thực sự không nên ở lâu. Cậu nhóc không phải đối thủ của Đường Mạch, vì phòng ngừa Đường Mạch đổi ý, Phó Văn Thanh nhanh chóng đem Hoa Mặt Trăng đổi lấy khen thưởng của Hắc tháp. Đường Mạch cũng không biết nhóc con này đạt được khen thưởng gì, nhưng ngay khi đóa hoa kia tan biến, Phó Văn Thanh đã giấu không nổi niềm vui sướиɠ trong đáy mắt. Rất nhanh sau đó, thân ảnh cậu nhóc liền biến mất.
Trong hành lang lộng lẫy ánh sao, một mình Đường Mạch đứng bên cạnh động không đáy, trêи tay là hai đóa Hoa Mặt Trăng.
Phó Văn Thanh đi rồi, Đường Mạch cuối cùng cũng có cơ hội mở Sổ Dị Năng. Hắn lấy ra một quyển sổ mỏng từ trong không trung , nhanh chóng lật tới trang cuối cùng. Khi Đường Mạch nhìn thấy tên của loại dị năng ở mặt trêи, hắn kinh ngạc trợn to mắt, nhưng rất nhanh sau đó liền bất đắc dĩ dở khóc dở cười mà nói: “Hóa ra là như thế này.”
Dị năng: Phàm Nhân Chết Cuối Cùng
Người sở hữu: Bạch Nhược Dao (Người chơi chính thức)
Loại hình: Đặc thù hình
Công năng: Hai mắt có thể nhìn thấy tử khí màu đen quấn quanh trêи cơ thể người khác. Thông qua một ít hành vi cùng ngôn ngữ, có thể thay đổi tử khí của đối phương. Tử khí càng nặng, người mang tử khí càng có khả năng chết sớm.
Cấp bậc: Cấp 5.
Hạn chế: Không thể nhìn thấy tử khí của chính mình.
Ghi chú: Thời điểm ngươi nhìn thấy một hắc cầu xin đừng sợ hãi, hắn chỉ là giây tiếp theo có thể sẽ chết mà thôi.
Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Mỗi ngày có thể sử dụng ba lần, chỉ có thể sử dụng cho cùng một đối tượng. Sau khi sử dụng sẽ bị tử khí của đối phương quấn thân, chia sẻ 1% tử khí. Trong mắt Bạch Nhược Dao, Đường Mạch sớm đã là một kẻ người treo đầy hắc cầu, nhưng mà hắc cầu này lại chính là không chết được, không chết được không chết được. Tức chết ngươi đi !!!
“Chính bởi vì dị năng này, ánh mắt anh ta khi lần đầu tiên nhìn mình, liền đã tỏ thái độ rất kỳ quái. Có lẽ lúc ấy, tử khí của mình đã nhiều hơn rất nhiều so với người phụ nữ .” Đường Mạch nghĩ “Sau đó vì mình thuận lợi thoát khỏi móng vuốt của Hắc báo, anh ta mới kinh ngạc đến vậy. Bởi vì anh ta cho rằng mình khẳng định không thể sống sót.”
Dị năng này nhìn qua cũng chỉ là một loại dị năng râu ria không có tính công kϊƈɦ, so ra có lẽ chắc cũng “ngang ngửa” với dị năng Đổi tên. Nhưng khi ở trong Hành Lang Đá Quý, dị năng này lại là pháp bảo đỉnh cấp. Đường Mạch đến bây giờ mới hiểu được, Bạch Nhược Dao tại sao lại kiên trì không chịu đi hành lang bên phải đến vậy.
Dựa theo thái độ cẩn thận của người này, anh ta sẽ không dễ dàng để lộ thứ mình yêu thích, cũng sẽ không để lộ những thứ quan trọng. Anh ta nhất quyết không chịu đi hành lang bên phải, rất có thể vì khi đó anh ta thấy được tử khí quấn quanh trêи người Đường Mạch và Phó Văn Thanh. Tử khí kia thật sự quá nặng, kế đó anh ta liền hiểu rõ hành lang bên phải là một tử lộ cực kỳ nguy hiểm, cho nên anh ta mới không muốn đi bên đó.
Thật ra Đường Mạch cũng đã nghĩ tới, bọn họ tổng cộng đã đi qua hơn một trăm ngã rẽ, trong đó gặp phải rất nhiều lối rẽ, cũng rất nhiều lần đụng phải vệ binh, nhưng những vệ binh đó đều không quá mạnh, chỉ có một lần, đụng phải vệ binh mai phục, thiếu chút nữa đã không có thể chạy ra.
Loại vận khí này quả thật may mắn đến kinh người, hơn một trăm ngã rẽ kia, ba người Đường Mạch không hề gặp phải Vệ binh có thể giết chết bọn họ. Hiện tại nghĩ lại, đây cũng không phải bởi vì bọn họ may mắn, mà bởi vì bọn họ vẫn luôn đi cùng Bạch Nhược Dao. Có Bạch Nhược Dao ở đó, đối phương thông qua việc xem xét tử khí có thể biết được lối nào an toàn, có thể đi vào; lối nào nguy hiểm, đi vào có thể sẽ gặp phải vệ binh nhưng ba người vẫn có thể thuận lợi chạy ra ngoài. Còn nếu gặp phải lối rẽ quá nguy hiểm gần như không thể chạy trốn, anh ta liền sẽ tránh đi. Ví dụ như khi anh ta lựa chọn hành lang ở giữa, nhất quyết không chịu đi hành lang bên phải cùng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt .
“Anh ta thật sự đúng là Dao may mắn.” Đường Mạch thầm nói.
“Dao may mắn?” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu Đường Mạch.
Đường Mạch lúc này mới nhớ tới sau khi mở ra lưu trữ, Phó Văn Đoạt vẫn luôn nghe được giọng nói của hắn ở nơi này. Hắn nói: “Ừm, là một người đồng đội mà tôi gặp phải trong trò chơi công tháp lần này, thực là một tên thần kinh, toàn làm ra mấy chuyện quái dị. Nhưng khi anh ta đánh lén tôi đã bị tôi phản kϊƈɦ chế phục, hiện tại có lẽ đã chết, hoặc cũng vẫn còn sống.”
Bạch Nhược Dao tuy rằng rơi vào động không đáy, nhưng đối phương đã thuận lợi hoàn thành chủ tuyến nhiệm vụ, rất có thể sẽ được Hắc tháp đưa trở lại trái đất.
Phó Văn Đoạt cũng không hỏi thêm về Bạch Nhược Dao, lát sau liền nói : “Cậu đã hoàn thành xong trò chơi của Hắc tháp tầng thứ hai chưa ?”
Đường Mạch cười nói: “Vẫn chưa, còn thiếu một chút nữa.Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh liền có thể hoàn thành rồi.”
Đường Mạch một bên nói chuyện với Phó Văn Đoạt , một bên nâng tay lên. Sau khi biết bẫy rập của động không đáy là cái gì, muốn vượt qua nó liền cực kỳ dễ dàng. Vèo! Một sợi dây cao su vụt ra từ lòng bàn tay Đường Mạch, chặt chẽ quấn vào vào bục gỗ ở đầu bên kia.
Đường Mạch hít một hơi thật sâu, mũi chân hướng xuống đất, đồng thời mượn lực dây cao su, trong chớp mắt liền đã tới được phía bên kia. Đường Mạch thu hồi dây cao su, cầm lấy hai đóa Hoa Mặt Trăng, đi đến trước cánh cửa nguy nga hùng vĩ. Chỉ cần tiến vào cánh cửa này, đem Hoa Mặt Trăng cắm vào bình hoa trong phòng ngủ của Hồng Đào Vương hậu, Đường Mạch sẽ có thể vĩnh viễn đóng lại Hành Lang Đá Quý, hoàn thành “Trò chơi trốn tìm trong Hành Lang Đá Quý”.
Đường Mạch tay cầm chặt cây dù nhỏ, đề phòng sau khi mở cửa sẽ đụng phải vệ binh, thậm chí là Hồng Đào Vương hậu. Nhưng ngay một khắc khi tay hắn đụng tới chốt cửa, giọng nói của Phó Văn Đoạt liền vang lên trong đầu hắn.
“Đúng rồi, lúc trước vẫn luôn vì cậu đang tiến hành trò chơi nên không muốn quấy rầy. Vừa rồi tôi nghe được cậu hình như đang gọi tên tôi. Mà có phải tôi nghe lầm không, tôi nghe thấy Hắc tháp thông báo tôi đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất à ?”
Đường Mạch sửng sốt, tay hắn đặt trêи cánh cửa lạnh băng, động tác ngừng lại. Hắn nhớ lại một chút, tiếp đó liền hiểu rõ câu hỏi của Phó Văn Đoạt, cười nói: “Không phải gọi anh, mà là gọi một người có cái tên rất giống với tên anh. Nhóc con ấy là một đồng đội khác của tôi, một đứa nhỏ khoảng chừng 10 tuổi, tên nó không phải là Phó Văn Đoạt, mà là Phó Văn Thanh.”
Ở đầu bên kia của Trứng gà tây, Phó Văn Đoạt đột nhiên trầm mặc.
Đường Mạch nhận thấy có chút gì đó không đúng.
Phó Văn Đoạt thấp giọng nói: “Đại khái mười một tuổi, phía dưới mắt phải có một nốt ruồi, là một đứa trẻ rất thông minh phải không ?”
Đường Mạch: “…… Anh biết nó à ?”
“…… Ừ.”
Đường Mạch: “……” Nó thật sự sẽ không phải là con trai anh đấy chứ !!! [ =)) ]
Phó Văn Đoạt: “Đó là em họ tôi, con trai của chú hai, Phó Văn Thanh.” (Hú hồn =]])
Tác giả có lời muốn nói:
A Dao thân thiện : Hì hì hì hi, ngươi sẽ chết hắc hắc ngươi sẽ chết…..
Đường Đường: Ngươi mới là người đã chết! Cả nhà ngươi đều đã chết!
Dao thân thiện :……Fuck ! Ngươi tại sao lại vẫn chưa chết!!!
Lão Phó: Ta nghe vợ ta nói dọc đường đi bị người khác đùa giỡn [lấy ra một cuốn sách nhỏ ghi chép hận thù ]
Tiểu Phó:…… QAQ Ca a!!! Ta ở đây, ở đây nè, hãy nhìn ta đi, đừng vì có vợ mà quên ta a !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT