Chắc chắn người đã hạ độc cho Yên Nhi chính là Hắc Quỷ, chỉ có người hạ độc mới biết cách giải độc. Hắc Quỷ chết rồi, vậy thì sẽ rất khó để giải được độc của Yên Nhi. Người duy nhất có thể cứu được con gái mình đã bị chính anh giết chết, nếu Yên Nhi có mệnh hệ nào thì anh chính là hung thủ lớn nhất.

Hắc Quỷ! Mày được lắm!

Gã đánh đổi tính mạng để anh phải sống trong sự áy náy cả đời, đó chính là sự trả thù lớn nhất với anh.

“Sao… Sao lại như thế? Sao lại như thế được?!”

Vân Tịnh Nhã ngơ ngác ngồi dưới đất, đôi mắt của cô trở nên đờ đẫn.

“Nhã Nhã! Nhã Nhã, em yên tâm!”

“Quỷ Môn Cửu Châm là do y thánh Đào Xá sáng tạo ra, anh thề, cho dù bôn ba từ nam ra bắc, anh cũng nhất định sẽ tìm được Đào Xá. Chỉ cần ông ấy cứu chữa, Yên Nhi nhất định sẽ tỉnh lại!”

Bốp!

Đột nhiên, một cái tát giòn giã vang lên.

Vân Tịnh Nhã nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt căm hận: “Hạng Tư Thành, tất cả là tại anh! Tại anh nên Yên Nhi mới biến thành như vậy!”

“Năm năm, những năm năm trời, vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi và Yên Nhi?!”

“Rốt cuộc anh trở về làm gì, về làm gì?!”

“Tôi hận anh, tôi hận anh!”

Nước mắt của cô tuôn rơi như mưa, Hạng Tư Thành cúi đầu, để mặc cô đánh đấm mình, không kêu lên một tiếng nào.

“Nếu Yên Nhi có mệnh hệ nào, cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh!”

Vân Tịnh Nhã căm hận nói xong câu ấy rồi giãy dụa tới bế Yên Nhi, nào ngờ mọi thứ trước mắt cô bỗng tối sầm lại, bước chân hơi chao đảo. Hạng Tư Thành nhanh tay đỡ lấy Vân Tịnh Nhã. Lúc này, cửa phòng bị đụng văng ra, đám Liệt Long Thiên Cẩu lần lượt xông vào: “Thiếu soái, thiếu soái, anh không sao chứ?”

Hạng Tư Thành trừng mắt nhìn anh ta: “Yêu Thỏ! Tới giúp một tay mau lên!”

Là cô gái duy nhất trong năm Huyết Y Vệ, Yêu Thỏ vội vàng tới đỡ Vân Tịnh Nhã, sau đó cẩn thận giao Vân Yên Nhi cho Liệt Long. Bất chợt, ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lùng, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn một bóng người đang run cầm cập trong góc.

Từ nãy tới giờ cậu cả nhà họ Hà vẫn luôn nhắm mắt, âm thầm cầu nguyện “không ai nhìn thấy tôi, không ai nhìn thấy tôi”. Đột nhiên, hắn ta cảm thấy lạnh toát cả người, bèn mở hé mắt ra, sau đó sợ đến mức rùng mình một cái.

Hạng Tư Thành hừng hực sát khí bước về phía hắn ta.

“A!”

Hà Thiên Long hét lên thất thanh, định co cẳng bỏ chạy, nhưng làm sao Hạng Tư Thành lại để hắn ta chạy thoát dễ dàng như thế được. Anh tung ra một cú đá, đạp hắn ta bay đi thật xa.

Hà Thiên Long cảm thấy cổ họng tanh tanh, một ngụm máu tươi phun ra ngoài. Hắn ta lăn vài vòng trên mặt đất, cú đá vừa rồi của Hạng Tư Thành khiến hắn ta cảm thấy nội tạng của mình bị đảo lộn hết cả lên.

Lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên bên tai: “Anh Hà, chúng ta lại gặp nhau rồi…”

“Anh có thể nói cho tôi biết anh có vai trò thế nào trong chuyện này không?”

Đối mặt với lời chất vấn của tử thần, Hà Thiên Long nào dám giấu diếm, hắn ta khai hết mọi chuyện ra.

Sau khi nói xong, bất chấp cơn đau trên người, hắn ta ôm lấy chân Hạng Tư Thành, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng: “Anh Hạng! Tất cả không liên quan gì tới tôi thật mà”.

“Chúng tôi chỉ muốn lấy lại giấy tờ nhà đất của khu biệt thự Golden River mà thôi, tôi thật sự không biết thằng khốn Hắc Quỷ ấy có thù với anh từ trước”.

“Nếu tôi biết, đánh chết tôi tôi cũng không dẫn hắn tới tìm anh”.

Đột nhiên, khóe miệng Hạng Tư Thành nhếch lên một nụ cười khát máu: “Có nghĩa là chính mày đã dẫn Hắc Quỷ tới tìm vợ con tao đúng không?”

Hà Thiên Long giật nảy mình, nhưng khi nhìn thấy sát khí nơi khóe môi Hạng Tư Thành, hắn ta vội vàng cầu xin: “Không! Không phải, là ông nội tôi! Chính ông nội tôi đã tìm ra, tôi chỉ chấp hành theo mệnh lệnh của ông ấy thôi”.

Đứng trước sự sống và cái chết, thân tình chẳng đáng làm gì, vì mạng sống, Hà Thiên Long sẵn sàng bán đứng ông nội mình.

“Nhà họ Hà ở thành phố Vịnh, vua cá cược Hà Nham Ung, tự các người muốn chết thì chẳng trách ai được đâu!”

Khóe môi Hạng Tư Thành hơi nhếch lên: “Tao chỉ bảo mày nói ra tung tích của Đào Xá, chứ không nói là sẽ tha cho mày!”

“Đã chọc tới tao thì chỉ có cái chết mới có thể chuộc tội được! Không có kẻ nào là ngoại lệ!”

“Nhà họ Hà ở thành phố Vịnh, mày chỉ là kẻ đầu tiên, tuyệt đối không phải kẻ cuối cùng!”

Dứt lời, rắc một tiếng, anh trực tiếp bẻ gãy cổ Hà Thiên Long.

Sau đó, anh chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen nhánh như chứa đựng cả một bầu trời sao: “Yêu Thỏ, Tù Ngưu, hai người ở lại thành phố Thiên Hải, bảo vệ Tịnh Nhã và Yên Nhi, chỉ cần bọn họ bị tổn thương dù chỉ một chút, mang đầu tới gặp tôi!”

Nghe vậy, hai người quỳ một chân xuống đất: “Tuân lệnh thiếu soái!”

“Liệt Long, Thiên Cẩu!”

“Có!”

“Báo cho Vua Bá, Vua Đồ, dẫn quân xuống phía Nam, phong tỏa mọi con đường ra vào thành phố Vịnh, tôi muốn cả thành phố Vịnh nằm dưới sự khống chế của tôi!”

“Tuân lệnh!”

“Chọn một trăm thiết kỵ biên giới phía Bắc, xuất phát cùng tôi!”

Anh ngước mắt lên, nhìn về phía thành phố Vịnh, trong mắt tản ra hơi lạnh vô biên: “Lễ thượng thọ trăm tuổi của vua đánh cược, làm sao bản thiếu soái lại không tới tặng quà cho được?”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play