Không được sao?

Đương nhiên là không rồi!

Trong Chợ Quỷ có rất nhiều sản nghiệp, nhưng chỉ có một vài thứ mang đến lợi nhuận khổng lồ. Tất cả đều nằm trong sự khống chế của bốn thế gia, mà võ đài dưới lòng đất chính là một trong những sản nghiệp ấy, thuộc về nhà họ Ngụy.

Nếu nhường lại võ đài cho người khác thì địa vị của nhà họ Ngụy trong Chợ Quỷ sẽ tụt dốc, không chỉ tổn thất về tiền bạc, mà kéo dài như thế thì rất có thể nhà họ Ngụy sẽ bị ba thế gia khác đá ra khỏi cuộc chơi.

Mặc dù bên ngoài trông bốn thế gia có vẻ hòa hợp với nhau, còn có quan hệ thông gia, nhưng trong lòng ai cũng ngầm hiểu, chỉ cần có cơ hội thì chắc chắn bọn họ sẽ không mềm lòng.

Ngụy Lai cắn chặt răng: “Không thể nào!”

“Ơ kìa, anh còn không chịu ấy hả?”

Hạng Tư Thành bĩu môi: “Tôi thấy nơi này tuy lớn, nhưng cách bày biện thì hoang tàn đổ nát, chỉ toàn gạch vỡ ngói vụn, ngay cả một viên đá hoa cũng không có, làm gì trị giá mười tỷ?”

“Tôi chịu mua lại với giá mười tỷ thì anh nên khấp khởi mừng thầm mới đúng, còn gì không hài lòng nữa?”

Ngụy Lai suýt thì cắn vào lưỡi. Đúng thế, nếu chỉ xét về giá trị mặt ngoài thì đừng nói là mười tỷ, cái võ đài này còn chẳng đáng một trăm triệu nữa, nhưng làm sao mà tính như thế được?

Chưa nói tới việc có võ đài thì sẽ có quyền lên tiếng nhất định trong Chợ Quỷ, chỉ riêng lợi nhuận mà võ đài này mang đến cho nhà họ Ngụy cũng không dưới mấy trăm triệu một tháng.

Hơn nữa, đây là một ngành kinh doanh không mất vốn.

Nghe thì có vẻ như mười tỷ rất nhiều, nhưng đối với võ đài, cùng lắm chỉ ba năm là sẽ kiếm được, chỉ cần Chợ Quỷ không biến mất thì võ đài cũng sẽ tồn tại, nơi này chẳng khác nào một cái chậu Tụ Bảo khổng lồ.

“Anh Ngụy, anh nghĩ xong chưa? Nếu anh không đồng ý thì tôi đành đi tìm gia chủ Ngụy để đòi món nợ của tôi thôi”.

“Mày…”

Trong mắt Ngụy Lai hiện lên tia sáng lạnh: “Mày muốn có võ đài dưới lòng đất, nhưng cho dù tao cho mày thì liệu mày có kinh doanh nổi không?”

Võ đài dưới lòng đất là một miếng thịt béo bở, biết bao người thèm thuồng, không có thực lực tuyệt đối thì chắc chắn sẽ không giữ nổi cái chậu Tụ Bảo này.

“Chuyện này không cần anh Ngụy quan tâm, cho dù ngày mai bị người khác cướp mất thì tôi vẫn vui”.

“Có câu gì ấy nhỉ? Ngàn vàng dễ kiếm, niềm vui khó tìm, chỉ cần nơi này không còn là của nhà họ Ngụy nữa thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy vui mừng khôn xiết!”

“Hạng Tư Thành!”

Ngụy Lai quát nhẹ: “Đừng xử lý mọi chuyện một cách cứng ngắc như thế!”

“Chẳng lẽ giữa hai chúng ta còn có khả năng hòa giải sao?”

Nói đến đây, ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại: “Tôi không rảnh đứng đây tán dóc với anh Ngụy, một là chuyển nhượng võ đài cho tôi để gán nợ, hai là tôi sẽ tới nhà họ Ngụy đòi nợ. Anh Ngụy, đến lượt anh lựa chọn rồi!”

Trong mắt Ngụy Lai hiện lên sự đấu tranh, nếu chuyển nhượng võ đài cho Hạng Tư Thành thì tạm thời nhà họ Ngụy sẽ không biết chuyện nếu hắn giấu diếm tốt. Trong khoảng thời gian này, hắn có thể lợi dụng các mối quan hệ để đoạt lại từ tay Hạng Tư Thành, nhưng nếu Hạng Tư Thành tới nhà họ Ngụy đòi nợ thì tất cả sẽ không thể che giấu được nữa.

“Được! Tao chuyển cho mày!”

Giấy tờ nhà đất và đơn thỏa thuận được đưa ra, Hạng Tư Thành đọc hết nội dung trong đó, đồng thời nhìn thấy chữ ký của Ngụy Lai rồi mới hài lòng gật đầu: “Dựa theo thỏa thuận ban đầu, món nợ giữa chúng ta xí xóa!”

Ngụy Lai cười lạnh nhìn anh: “Mong là mày có thể giữ được cái chậu Tụ Bảo này!”

“Chúng ta đi!”

“Anh Ngụy, chờ một lát!”

“Sao? Còn chuyện gì nữa?”

“Có phải anh Ngụy quên mất một chuyện rồi không?”

Hạng Tư Thành nhếch môi cười: “Tôi nhớ anh Ngụy đã nói, nếu tôi thắng thì anh sẽ tặng Linh Chi Tím cho tôi, vậy nên tôi sẽ mang nó đi, còn tiền hàng thì anh đừng quên thanh toán nha!”

Phụt!

Ngụy Lai sắp hộc máu luôn rồi, ruột gan đau thắt lại, nhìn Hạng Tư Thành đi mà trong mắt hắn ngập tràn sát khí.

Hạng Tư Thành, mày cứ chờ đó cho tao!

Từ trước tới nay chưa từng có kẻ nào có thể chơi Ngụy Lai này một vố như thế mà vẫn bình yên vô sự!

Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc của một căn biệt thự xa hoa nằm ở thành phố Tế Đông, Hạng Tư Thành chậm rãi rút cây kim bạc cuối cùng trên người Bành Khiếu ra, mở miệng nói: “Độc tính đã được loại bỏ rồi, uống thuốc theo đơn tôi kê một tháng nữa là độc tố trong cơ thể sẽ được thanh tẩy sạch sẽ”.

Bành Khiếu quỳ một chân xuống: “Cám ơn ân cứu mạng của thiếu soái!”

“Được rồi!”

Hạng Tư Thành đỡ anh ta dậy, sau đó lấy đơn thỏa thuận trong túi ngực ra và đưa cho anh ta: “Tôi cho anh cái này”.

Bành Khiếu cầm lấy xem, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó kích động nói: “Thiếu soái, anh mang đơn thỏa thuận này tới đúng lúc quá”.

“Có nó thì tôi có thể vực dậy trong một khoảng thời gian ngắn, đến lúc đó sẽ không phải chịu sự áp chế của bốn thế gia nữa”.

Hạng Tư Thành cười ha ha: “Với thế lực của anh ở thành phố Tế Đông, tôi tin rằng anh có thể tổ chức kinh doanh võ đài dưới lòng đất đâu ra đấy…”, nhưng rồi ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng đọng lại: “Một vài thói quen của võ đài cũng cần anh đứng ra thay đổi”.

Bành Khiếu hiểu Hạng Tư Thành đang nói tới chuyện nhà họ Ngụy chỉ mải mê kiếm tiền mà bất chấp tính mạng con người, anh ta lập tức nói ngay: “Thiếu soái cứ yên tâm, tôi xin được đảm bảo bằng cả tính mạng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vi phạm kỷ cương quân đội, hơn nữa tôi sẽ gửi sáu mươi phần trăm doanh thu của võ đài dưới lòng đất cho quân đội biên giới phía Bắc làm ngân sách quân sự!”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play