Ngụy Lai ngồi trên xe lăn, mấy tên người hầu đẩy đằng sau. Hắn nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt dữ tợn: “Hạng Tư Thành ơi là Hạng Tư Thành, tao đang nghĩ xem phải tìm mày thế nào để tính sổ, không ngờ mày lại mò tới tận đây”.

“Tới rồi thì đừng mong rời khỏi đây!”

“Ngụy Lai! Anh định làm gì?”

Khúc Tiểu Nghệ đứng ra, phẫn nộ quát: “Nơi này là Chợ Quỷ!”

“Chẳng lẽ anh quên quy định của Chợ Quỷ rồi sao?”

“Khúc Tiểu Nghệ!”, Ngụy Lai nghiến răng nghiến lợi: “Cô sắp thành vợ của Từ Kiệt rồi, vì sao cứ khăng khăng bao che cho tên phế vật này như thế?”

“Cô phải hiểu rõ một chuyện, nếu dám cắm sừng Từ Kiệt, không chỉ có nhà họ Từ không tha cho cô, mà ngay cả nhà họ Khúc cũng không dễ gì bỏ qua cho cô!”

“Nói bậy bạ!”

Khúc Tiểu Nghệ đỏ bừng cả mặt, thậm chí còn vô thức nhìn Hạng Tư Thành một cái: “Tôi chưa bao giờ thích Từ Kiệt, cũng chưa từng nói là muốn gả cho anh ta, anh đừng ghán ghép tôi với anh ta!”

“Chưa từng nói?”

Ngụy Lai cười một tiếng đầy khinh thường: “Bây giờ có ai trong thành phố Tế Đông không biết ba ngày sau cô và cậu cả nhà họ Từ sẽ đính hôn, đám hỏi giữa các gia tộc lớn là chuyện mà cô có thể quyết định được sao?”

Trong mắt Khúc Tiểu Nghệ lóe lên sự buồn bã. Ngụy Lai nói không sai, cho dù cô ta không đồng ý thì cũng chẳng có quyền lên tiếng trong cuộc hôn nhân vì lợi ích giữa các gia tộc lớn.

“Bây giờ cô tránh ra thì tôi sẽ coi như không nhìn thấy hai người đi với nhau, nếu không, chuyện này mà đồn ra ngoài, với phong cách làm việc của Khúc Thành, cô thừa biết hậu quả rồi đấy”.

Trong mắt Khúc Tiểu Nghệ hiện lên nét sợ hãi, nhưng khi nhìn sang Hạng Tư Thành, nỗi sợ hãi ấy biến thành sự kiên quyết, cô ta vẫn đứng chắn trước mặt anh: “Không thể nào! Nếu anh dám động tới một cọng tóc của Hạng Tư Thành thì chính là phá vỡ quy định của Chợ Quỷ, nơi này không phải chỉ có một mình nhà họ Ngụy làm bá chủ thôi đâu!”

“Anh cũng thừa biết hậu quả khi phá hỏng quy định rồi đấy!”

“Cô…”

Trong mắt Ngụy Lai lóe lên sự do dự. Mặc dù số vốn đầu tư vào Chợ Quỷ rất lớn, nhưng với khả năng tài chính của bốn thế gia thì cũng không hẳn là không đầu tư nổi, vậy thì vì sao bốn thế gia phải hợp tác đầu tư?

Bởi vì Chợ Quỷ dính dáng đến quá nhiều thứ, thế gia nào cũng không muốn để những thế gia còn lại được hời, vậy nên mới hợp tác với nhau. Nhưng cũng tương tự như thế, nếu muốn giành được nhiều lợi ích hơn thì cách tốt nhất chính là biến bốn nhà thành ba nhà, và thậm chí là ít hơn.

Vậy nên nhà nào cũng đang lăm le ba nhà còn lại, chỉ cần mắc một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ khiến bọn họ bị đào thải.

Quy định lớn nhất trong Chợ Quỷ là bất cứ kẻ nào cũng không được đánh nhau ở đây.

Với thân phận của Ngụy Lai, nếu chỉ có một mình hắn ở đây thì làm gì cũng chẳng có ai mách lẻo, nhưng bây giờ có Khúc Tiểu Nghệ, chuyện gì cô ta cũng dám nói, Ngụy Lai cũng chẳng thể làm gì được cô ta. Nếu hắn đánh Hạng Tư Thành thật, vậy thì rất có thể nhà họ Ngụy sẽ bị đá ra khỏi Chợ Quỷ, cái giá này quá đắt đối với hắn.

Nhưng nếu trơ mắt nhìn Hạng Tư Thành chuồn mất ngay trước mắt mình, hắn càng không thể chấp nhận được. Trong lúc do dự, hắn bỗng nhìn thấy Linh Chi Tím trong tay chủ quầy hàng, bèn nảy ra một kế.

“Đưa thứ trong tay ông cho tôi!”

Tất nhiên là ông chủ quầy hàng không dám đắc tội Ngụy Lai, ông ta run lên, vội vàng nói: “Vâng vâng, cậu Ngụy, tôi sẽ gói lại cho cậu ngay”.

Đúng lúc này, Hạng Tư Thành túm lấy cổ tay của ông chủ: “Chuyện gì cũng phải xét đến thứ tự, tôi nhìn thấy thứ này trước!”

Ông chủ quầy hàng van nài: “Cậu à, tôi xin cậu hãy bỏ tay ra đi, tôi không đắc tội nỏi với cậu Ngụy đâu”.

Đôi mắt của Hạng Tư Thành trầm xuống: “Nếu tôi nhất định phải có nó thì sao?”

Ông chủ quầy hàng nhăn nhó như ăn phải mướp đắng; “Vậy… Vậy tôi thà phá hủy nó chứ không bán cho ai hết”.

Ngụy Lai cười ha ha, trên mặt hiện lên nụ cười đắc chí: “Hạng Tư Thành, mày muốn cây Linh Chi Tím này lắm đúng không?”

“Dễ thôi, tao cho mày một cơ hội”.

“Nói!”

Ngụy Lai cười gằn, khóe môi nhếch lên đầy sát khí: “Rất đơn giản, trong Chợ Quỷ còn có một nơi rất vui, đó là võ đài dưới lòng đất. Chỉ cần mày thắng liên tiếp mười trận, tao không chỉ tặng Linh Chi Tím cho mày, mà còn trả tiền luôn cho mày nữa”.

Hạng Tư Thành có sự lựa chọn nào khác sao?

Không có!

Nếu còn chậm trễ thêm nữa, loại độc trên người Bành Khiếu sẽ không thể giải được.

Ngụy Lai đáng thương vẫn chưa biết Linh Chi Tím là dùng để giải độc cho Bành Khiếu, nếu không, bất luận thế nào hắn cũng không để Hạng Tư Thành mang nó đi.

“Tao đồng ý!”

Lúc này, Khúc Tiểu Nghệ lo lắng nói: “Hạng Tư Thành, sao anh lại đồng ý với yêu cầu ấy của hắn!”

“Anh có biết võ đài dưới lòng đất đáng sợ thế nào không? Anh… Anh sẽ chết đấy!”

Võ đài dưới lòng đất cũng giống với sàn đấu quyền anh ở hiện đại, nhưng điểm khác biệt nằm ở chỗ trên võ đài không có quy tắc gì cả, hai bên có thể sử dụng bất cứ một thủ đoạn nào, yêu cầu duy nhất để giành chiến thắng là làm đối phương mất đi sức chiến đấu hoàn toàn, có thể là tàn phế, cũng có thể là chết!

Vô số khán giả mua vé để vào đấu trường, quan sát cuộc chém giết máu me giữa người với người, đồng thời đánh cược xem ai thắng ai thua. Người chiến đấu trên võ đài có thể là người bị lũ buôn người bắt cóc tới, cũng có người tự nguyện gia nhập đấu trường vì tiền, bất kể thế nào, đã bước lên võ đài thì tính mạng không còn thuộc về bản thân mình nữa rồi.

Ngụy Lai trợn mắt lườm Khúc Tiểu Nghệ, hắn sợ Hạng Tư Thành đổi ý, vội vàng nói: “Được rồi, đồng ý rồi thì một tiếng sau sẽ tiến hành. Sắp tới thời gian biểu diễn của võ đài rồi, cậu đây chờ mong cuộc biểu diễn của mày lắm đấy!”

Biểu diễn sao? Lát nữa mày sẽ biết không phải ai cũng xứng được quan sát cuộc biểu diễn của Hạng Tư Thành này!

“Hạng Tư Thành, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

Thấy Hạng Tư Thành đã hạ quyết tâm rồi, Khúc Tiểu Nghệ biết có khuyên nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể lo lắng hỏi.

Mặc dù cô ta không biết thực lực của Hạng Tư Thành như thế nào, nhưng anh không phải kẻ ngốc, đã dám đồng ý thi đấu thì chắc chắn không thể là đi chịu chết được. Nhưng đánh mười trận liên tiếp, hơn nữa còn là đánh với mười kẻ liều mạng, cô ta vẫn không khỏi lo lắng. Hạng Tư Thành thì ngược lại, anh khinh thường cười một tiếng, không giấu nổi sự tự tin và khí phách: “Mấy trò vặt vãnh, không đáng nhắc tới!”

Tối nay, đấu trường dưới lòng đất không có một chỗ trống. Ngay khi Hạng Tư Thành đồng ý, Ngụy Lai đã loan tin ra ngoài, khiến cả Chợ Quỷ sôi lên sùng sục. Một người đánh mười trận liền, hơn nữa còn phải đánh đến chết mới thôi, bao nhiêu năm rồi võ đài dưới lòng đất chưa xuất hiện chuyện nào khiến người ta hưng phấn như thế.

Làm sao mà những người đã quen với các trận đấu bình thường như bọn họ lại không sôi trào nhiệt huyết cho được?

Cho dù giá vé vào cửa tăng lên gấp đôi, nhưng chỉ một tiếng ngắn ngủi đã bán sạch rồi. Trận đấu còn chưa bắt đầu, đấu trường đã kín chỗ rồi, trong mắt ai cũng lóe lên sự điên cuồng, chờ mong một trận chiến đặc sắc.

“Đã sắp xếp xong hết chưa?”

Trong phòng khách quý trên lầu hai, Ngụy Lai cười âm hiểm, người phụ trách võ đài cung kính đứng bên cạnh hắn: “Thưa cậu chủ, tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa theo đúng lời dặn của cậu rồi ạ”.

Ngụy Lai nở nụ cười hài lòng. Cả Khúc Tiểu Nghệ và Hạng Tư Thành đều không biết võ đài dưới lòng đất trong Chợ Quỷ là sản nghiệp của nhà họ Ngụy.

Tận sâu nơi đáy mắt Ngụy Lai hiện lên nét âm u. Hạng Tư Thành, mặc dù không biết mày lấy đâu ra sự tự tin để ứng chiến, nhưng bất kể hôm nay mày thắng hay thua thì cũng sẽ mất sạch thể diện.

Tao sẽ bắt mày trả giá từ từ vì đã đánh gãy chân tao, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, rốt cuộc cũng đến giờ bắt đầu trận đấu. Trong phòng chờ, Hạng Tư Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh bất chợt mở mắt ra, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, khí thế mạnh mẽ vờn quanh.

“Hạng Tư Thành, anh nhất định phải cẩn thận đấy”.

Trong mắt Khúc Tiểu Nghệ chỉ toàn sự lo lắng, chuyện đã tới nước này rồi, cô ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mà thôi.

Hạng Tư Thành thản nhiên gật đầu với cô ta, sau đó đi về phía võ đài. Lúc này, tiếng bàn tán của mấy người cách đó không xa vọng vào tai Khúc Tiểu Nghệ.

“Bao năm rồi không có ai đánh mười trận liền nhỉ? Tôi vã lắm rồi, muốn xem rốt cuộc tên đó có thực lực thế nào mà dám đưa ra lời khiêu chiến hầm hố như vậy”.

“Tôi không có hứng thú với việc ai thắng ai thua, chỉ cảm thấy cách đặt cược hôm nay khác với mọi khi thôi”.

“Khác ở đâu?”

“Trước kia đặt cược luôn lấy sự thắng thua của hai bên làm chuẩn, nhưng chuẩn mực đặt cược hôm nay lạ lắm.”.

“Võ đài làm nhà cái, không phải cược xem cái tên đã khiêu chiến sẽ thắng mấy trận, mà là lấy thời gian làm mốc, cược xem tên đó có thể đánh bại tất cả đối thủ trong vòng ba tiếng hay không”.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play