Hạng Tư Thành hơi cau mày lại. Anh ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da đang nhìn bọn họ và nói với vẻ mặt không kiên nhẫn.

Hạng Tư Thành chú ý thấy trên tấm thẻ đeo trước ngực ông ta viết bốn chữ “quản lý đại sảnh”.

“Chúng tôi tới để ăn cơm, không phải tới để ứng tuyển làm nhân viên phục vụ”.

“Ăn cơm?”

Quản lý đại sảnh nhìn bọn họ từ trên xuống dưới một lượt. Tuy rằng cô gái rất xinh đẹp, nhưng chàng trai này chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ biết là loại nghèo kiết xác rồi. Nghĩ vậy, ông ta nở nụ cười khinh thường, xua tay nói: “Ra ngoài, ra ngoài đi, hai đứa học sinh nghèo, đừng quấy rối ở đây”.

“Tôi lặp lại một lần nữa, chúng tôi tới để ăn cơm”.

“Làm phiền ông sắp xếp một chỗ ngồi cho chúng tôi”.

“Thằng nhóc”, quản lý đại sảnh nhìn Khúc Tiểu Nghệ bên cạnh anh, nở nụ cười cợt nhả: “Tán gái mà cũng đầu tư gớm nhỉ”.

“Nhưng nơi này không phải nơi để cậu thể hiện”.

“Cậu có biết ăn một bữa cơm ở đây hết bao nhiêu tiền không? Cậu có biết một chai rượu vang ở đây có giá bao nhiêu tiền không? Cái lũ nghèo hèn như các người, cả đời này cũng không tới đây hưởng thụ nổi đâu”.

“Nhân lúc tôi chưa nổi giận, mau cút xéo đi!”

“Ê, ông ăn nói kiểu gì thế!”

Khúc Tiểu Nghệ chống nạnh nhìn quản lý: “Có ai đối xử với khách như ông vậy không?”

Khúc Tiểu Nghệ là kiểu người đẹp thuần khiết, vậy nên trên người cũng không đeo trang sức nổi bật gì, trông không khác gì một sinh viên mới ra trường.

Quản lý đại sảnh như cười như không nhìn cô ta: “Cô bé, cô xinh đẹp như thế, tội gì phải theo một thằng nghèo để rồi phải chịu khổ? Nhìn cô thì chắc là mới ra trường rồi, bước vào xã hội là cô sẽ biết tình yêu học đường chẳng là cái thá gì đâu”.

“Nể tình cô đáng yêu như thế, tôi giới thiệu mấy vị sếp giàu có cho cô nhé?”

“Ông…”

Khúc Tiểu Nghệ dậm chân một cái, kéo Hạng Tư Thành đi: “Đi, chúng ta không ăn ở đây nữa!”

Hạng Tư Thành không nói gì. Anh ngẩng đầu lên, cách đó không xa có một chiếc tủ trưng bày rượu tinhh xảo, khóe miệng anh hơi nhếch lên, đi thẳng về phía đó.

“Ê, thằng nhóc, làm gì đó?!”

“Đừng có đụng vào, trong tủ toàn rượu đắt tiền đấy”.

Bàn tay của Hạng Tư Thành nhẹ nhàng lướt qua những chai rượu vang, cuối cùng dừng lại ở một chai.

Rượu bày trong tủ trưng bày ở đại sảnh thì chắc chắn không phải loại bình thường, ví dụ như chai mà Hạng Tư Thành đang cầm, anh lắc nhẹ rồi nói: “Romanee-Conti năm 1960, giá thị trường thấp nhất là một trăm ngàn đô, sản xuất tại thôn Romanee, hàng năm chỉ cung cấp cho Hoa Hạ năm trăm trai, có thể nói là quý tộc trong các loại rượu”.

“Thằng nhóc, hiểu biết nhiều đó, nhưng như thế thì có tác dụng gì, loại nghèo hèn như cậu cả đời này cũng không uống nổi chai rượu vang này đâu. Mau bỏ xuống cho tôi”.

Hạng Tư Thành than nhẹ một tiếng trong lòng. Anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn quản lý đại sảnh với vẻ trào phúng, bờ môi khẽ mấp máy: “Không uống nổi ấy hả? Một năm trước, loại rượu này chỉ xứng để tôi súc miệng thôi”.

Choang!

Chai rượu vỡ toang sau tiếng vang ấy. Quản lý đại sảnh căn bản không nghe thấy Hạng Tư Thành nói gì, trái tim của ông ta như rớt xuống vực sâu sau khi chai rượu vỡ tan.

Nhìn chất lỏng đỏ tươi chảy khắp nơi, sắc mặt của quản lý đại sảnh tối đen như mực.

“Thằng nhóc, bây giờ mày muốn đi cũng không đi được nữa rồi!”

Ông ta vỗ tay, mấy tên bảo vệ lập tức vây tới.

Khúc Tiểu Nghệ thay đổi sắc mặt, sau đó khinh thường nói: “Các người định làm gì, cùng lắm thì chúng tôi đền là được!”

“Đền? Loại nghèo kiết xác như chúng mày lấy gì mà đền?!”

Gân xanh trên trán quản lý đại sảnh phồng lên: “Bán chúng mày đi cũng không đền nổi chai rượu này!”

“Nhốt chúng lại, bảo người nhà chúng mang tiền tới chuộc người!”

Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông muốn giam giữ chúng tôi?”

“Giam giữ chúng mày thì đã sao? Chúng mày có biết đây là khách sạn của ai không?!”

“Nói cho chúng mày biết, không đền tiền thì tao không chỉ giam chúng mày, mà còn đánh chúng mày nữa!”

“Hạng Tư Thành, anh chờ một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho chú Vương ngay”.

“Không cần, lát nữa sẽ có người thanh toán cho chúng ta”.

Giọng nói của Hạng Tư Thành cực kỳ bình tĩnh, chuyện bồi thường cả triệu dường như chẳng liên quan gì đến anh hết.

“Coi như mày biết điều, nói với người nhà mày, bảo chúng mang giấy tờ nhà đất đến, loại nghèo hèn như chúng mày thì có bao nhiêu tiền được đây? Hừ!”

Khúc Tiểu Nghệ cảm thấy khó hiểu. Theo những gì cô ta được biết từ Khúc Thành, Hạng Tư Thành không có việc làm, hơn nữa còn ăn bám vợ, gia cảnh cũng không tốt. Nếu không dựa vào cô ta, anh lấy đâu ra sự tự tin để có thể giữ bình tĩnh trước việc bồi thường cả triệu tệ như thế?

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play