“Này!... Mau…đi, một lúc nữa… có người… đến đấy!”, một giọng nói hổn hển vang lên trong lòng Mạnh Tử Ngâm.
Mạnh Tử Ngâm như chạm phải điện, mở to mắt nhìn người nằm trong lòng cô ta, anh đang yếu ớt nhìn mình.
“Nhìn… gì mà nhìn, tôi còn… chưa chết!”, Hạng Tư Thành nở nụ cười nói.
Trong lòng Mạnh Tử Ngâm lúc này vô cùng vui, phút chốc, cô ta cảm thấy mình là người giàu có nhất trên toàn thế giới, bỗng chốc cô ta có được tất cả.
Cô ta không màng đến khuôn mặt đẫm nước, cố hết sức ôm lấy cơ thể của Hạng Tư Thành, nhanh chóng dìu vào trong xe, sau đó lái xe rời khỏi.
Lúc này, sự thương tâm tuyệt vọng của Mạnh Tử Ngâm cũng được an ủi, nhưng, cô ta không có chỗ để đi, đưa theo một người bị thương, không thể về khách sạn chứ, sẽ bị lộ mà!
“Hạng Tư Thành bị thương rồi!”, Mạnh Tử Ngâm nói, và lo lắng nhìn Hạng Tư Thành nằm trên hàng ghế sau ô tô.
Khi vệ sĩ nhận ra Hạng Tư Thành, cao thủ tuyệt đỉnh bên cạnh cô chủ, nhà họ Diệp không phải không biết!
Vệ sĩ đi đến nhìn thấy Hạng Tư Thành nằm trên hàng ghế sau ô tô!
“Mau, mở cửa!”, vệ sĩ vội nói, lập tức cho vào.
Hành động xảy ra bên ngoài cổng lớn, Vân Tịnh Nhã cũng nhìn thấy, nhìn thấy một người vội vã chạy ra chạy vào, Vân Tịnh Nhã mơ hồ chạy xuống.
Tuy cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cảm thấy có liên quan đến Hạng Tư Thành!
Vân Tịnh Nhã nhanh chóng chạy xuống, nhìn thấy vệ sĩ cõng một người toàn thân rách rưới, nhưng đầu không có một sợi tóc khiến Vân Tịnh Nhã liền bật khóc.
Cô không ngờ trong một ngày không gặp, Hạng Tư Thành lại bị thương nặng như vậy!
“Chuyện gì vậy!”, Vân Tịnh Nhã lo lắng hét lên.
“Cô chủ không cần lo lắng, hơi thở của Hạng Tư Thành rất bình ổn, không có gì đáng ngại!”, vệ sĩ nói.
Là vệ sĩ bảo vệ Vân Tịnh Nhã, họ đều có thực lực, không chỉ thân thủ giỏi giang, mà còn hiểu những kiến thức cơ bản, khi thấy Hạng Tư Thành bị thương nghiêm trọng, đầu tiên là kiểm tra tình hình cơ thể của anh.
“Vậy thì tốt… vậy thì tốt!”, Vân Tịnh Nhã lẩm bẩm.
Đúng lúc này, Vân Tịnh Nhã chú ý đến cô gái mảnh mai đi theo sau vệ sĩ.
“Cô là…?”, Vân Tịnh Nhã hỏi.
“Mạnh Tử Ngâm!”, bây giờ Mạnh Tử Ngâm không có hứng nói chuyện với cô, với những thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn, những người được nuông chiều từ bé, cô cũng không muốn nói chuyện.
Bây giờ Hạng Tư Thành bị thương, không ai nói nhiều, đi theo vệ sĩ vào một căn phòng.
Hạng Tư Thành mơ màng tỉnh lại.
Anh nằm im trên giường, đôi mắt hơi u mê, dường như chưa tỉnh táo lại hẳn.
Bất chợt, anh cựa mình, sau đó ngồi bật dậy.
Hạng Tư Thành giơ tay sờ người mình, không đau, cũng không có vết thương.
Nét nghi hoặc hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT