“Đúng thế, để lũ lùn đảo Oa ấy biết ai mới là tổ tông của bọn chúng”.
“Mang nền văn minh ăn xin được từ nước bọn tôi tới khiêu chiến với bọn tôi, không biết ai là cháu chắt ai là tổ tông hả?”
Những người thuộc liên đoàn cờ vây đang vây xem hò hét liên tục. Trong lòng bọn họ, Hà Trung Huân là người đại diện cho trình độ cờ vây đẳng cấp nhất ở Hoa Hạ, bây giờ lại bị mấy thằng mọi rợ đánh bại trên lĩnh vực cờ vây sở trường, khiến ai cũng cảm thấy mất mặt. Lúc này Hạng Tư Thành bỗng đứng ra, chỉ nói vài câu đã chặn họng đối phương, đúng là giúp bọn họ hả giận.
“Hừ! Từ tận sâu trong xương cốt các người mang dòng máu thấp hèn, tài cán chẳng thấy đâu, chỉ giỏi nói mồm thôi”.
Một người trẻ tuổi đứng ra, nói bằng tiếng Hán chính cống.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, anh ngoáy lỗ tai, nhìn Hà Trung Huân rồi nghi ngờ nói: “Ông Hà, sao cái liên đoàn cờ vây này làm ăn xuề xòa vậy, cho cả chó vào đây, khác nào chà đạp lên cái nơi thần thánh này”.
Hà Trung Huân lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng: “Cậu Hạng cũng nói rồi đấy thôi, súc sinh suy cho cùng vẫn chỉ là súc sinh, con người so đo với súc sinh làm gì?”
“Khốn kiếp! Ông nói ai là súc sinh?!”
Người trẻ tuổi kia nghe ra được sự trào phúng trong lời nói của bọn họ, tức đến mức phát run.
“Có cần tao viết một tấm biển ‘chó đảo Oa’ treo lên cổ mày không?”
“Mày…”
Đôi mắt của Yagyu Hekan trầm xuống, hắn ta mở miệng nói: “Thầy Hà, liên đoàn cờ vua là một nơi thần thánh, không phải cái chợ để cãi vã”.
“Đúng thế!”
Người trẻ tuổi kia nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt khiêu khích: “Thằng oắt, có giỏi thì chơi cờ vây thắng anh Yagyu đi, nếu không thì các người chính là một lũ phế vật bất tài!”
“Nhưng đến cả kỳ thánh còn thất bại, tao thấy mày đừng tự rước lấy nhục làm gì”.
Hạng Tư Thành nở nụ cười âm trầm, anh nhìn hắn ta: “Vậy nếu tao thắng hắn ta thì sao?”
“Hừ! Mày có biết mày đang đứng trước mặt ai không? Kỳ vương của đảo Oa, quán quân cờ vây thế giới, chơi ba ngàn trận chưa thua một trận nào, nếu mày thắng được anh ấy, tao sẽ quỳ xuống gọi mày là tổ tông!”
“Mày đừng gọi tao làm tổ tông làm gì, tao là người, không sinh ra được loại súc sinh sính ngoại”.
“Mày… Vậy mày nói xem muốn thế nào?”
“Rất đơn giản, nếu tao thắng thì mày hiện nguyên hình ra là được”.
“Hiện nguyên hình? Ý mày là sao?”
Hạng Tư Thành nhếch môi lên: “Học chó, bò ra ngoài!”
“Chết tiệt! Được, tao đồng ý! Tao sẽ chống mắt lên xem mày sẽ bị anh Yagyu đánh tơi bời như thế nào”.
Hạng Tư Thành hừ lạnh một tiếng, sau đó anh bước tới bàn cờ, nhìn Yagyu Hekan rồi cười lạnh nói: “Vừa rồi anh nói Hoa Hạ hết người rồi đúng không? Còn muốn tháo biển của liên đoàn cờ vây chúng tôi?”
Yagyu Hekan nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh còn trẻ như thế, hắn ta cười khẩy: “Loại thua trận thì có mặt mũi gì để treo biển?”
“Hơn nữa tôi đã tới khá nhiều thành phố trong nước các người rồi, khắp cả nước không có một ai là đối thủ của tôi, ngay cả kỳ thánh của các người cũng thua tôi, vậy nên các người không phải phế vật thì còn là gì nữa?”
Những lời nói ấy khiến mọi người kích động.
“Thật kiêu ngạo, tôi muốn giết hắn ta!”
“Mẹ kiếp, nếu trước kia tôi học chơi cờ nghiêm túc hơn thì hôm nay nhất định sẽ hành chết tên khốn này!”
Hạng Tư Thành nở nụ cười âm trầm: “Mong là lát nữa anh vẫn có thể nói chuyện với tôi bằng cái giọng kiêu căng ấy!”
“Bày cờ!”
Nhân viên của liên đoàn cờ vây nhanh chóng bày bàn cờ xong xuôi, Hạng Tư Thành chơi quân trắng, Yagyu Hekan chơi quân đen.
Hạng Tư Thành tùy ý ngồi xuống, vắt chân vào nhau rồi ngạo nghễ nói: “Mặc dù anh chẳng là cái thá gì cả, nhưng từ trước tới nay Hoa Hạ luôn là đất nước hiểu biết lễ nghi, vậy nên tôi để anh chơi quân đen, cho đi trước đấy”.
Yagyu Hekan tức xì khói đầu, mới tiếp xúc một lát thôi nhưng hắn ta đã phát hiện ra chàng thanh niên trước mặt rất giỏi ăn nói, mắng người mà không có lấy một chữ thô tục nào. Hắn ta lạnh lùng nhìn Hạng Tư Thành: “Chàng trai trẻ, nước anh có một câu ngạn ngữ về cờ vây, đó là người đi trước thắng một nửa, cái sự khách sáo giả dối của anh sẽ chỉ khiến anh thua thảm hơn thôi”.
“Nói nhảm ít thôi”.
Hạng Tư Thành không nhịn được nói: “Có phải anh bị ngu không? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi khách sáo với anh hả?”
“Đó là sự khinh miệt trắng trợn, có hiểu không?”
“Anh… Được! Tôi nhất định phải bắt anh trả giá vì lời nói và hành vi của mình”.
Quân đen hạ xuống, cuộc đấu chính thức bắt đầu.
“Đến lượt anh rồi!”
Hạng Tư Thành liếc nhìn một cái, anh tiện tay ném một quân cờ trắng lên bàn cờ. Quân cờ trắng nảy lên nảy xuống mấy lần, cuối cùng dừng lại trên một ô.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả mọi người xôn xao hết cả lên.
“Anh ta đang làm gì thế?”
“Mặc dù vừa rồi anh ta chém vài câu nghe hả giận lắm, nhưng dù sao thằng lùn này cũng là quán quân thế giới, cho dù muốn làm bộ làm tịch thì cũng đừng thế chứ!”
“Tiêu rồi tiêu rồi, tôi có cảm giác lát nữa chúng ta sẽ bị sỉ nhục hăng hơn nữa mất”.
Yagyu Hekan cười phá lên: “Cờ đã hạ xuống là không được rút lại, nhưng nếu anh van xin tôi thì tôi có thể để anh đi lại một nước”.
“Với cái IQ này, anh đã làm thế nào để vô địch thế giới vậy hả?”
Hạng Tư Thành nhìn hắn ta như đang nhìn một kẻ bị thiểu năng: “Thế mà cũng không hiểu hả? Tôi nhường anh ba nước, ý là sỉ nhục anh, khinh thường anh, anh chỉ là rác mà thôi, hiểu chưa?”
“Được, được lắm! Nhất định anh sẽ phải hối hận!”
Yagyu Hekan cảm thấy cứ nói tiếp nữa thì hắn ta sẽ tức nổ phổi mất thôi, chỉ có dùng tài đánh cờ đánh bại Hạng Tư Thành một cách nhanh nhất có thể thì mới rửa sạch được nỗi nhục này.
Hạng Tư Thành nói được thì làm được. Ba nước cờ đầu tiên, anh chỉ là tùy tiện ném vào bàn, rơi trúng chỗ nào thì để nguyên ở chỗ đó. Bắt đầu từ nước thứ tư, khí thế trên người anh bỗng biến đổi hẳn, anh nhìn Yagyu Hekan, khóe miệng hơi nhếch lên: “Kể từ bây giờ, tôi sẽ chơi nghiêm túc với anh!”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT