Màn đêm buông xuống, Vân Tịnh Nhã cũng đã sớm chìm vào giấc ngủ, Hạng Tư Thành lại đi luyện võ công, theo thường lệ, anh lặng lẽ rời khỏi nhà họ Diệp. 

Đến rừng cây nhỏ quen thuộc, Hạng Tư Thành không khỏi cười khổ, có vẻ như rất lâu rồi không được gặp Nguyệt Uyển Như, nghĩ đến buổi tối ám muội đó, cô gái này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Hạng Tư Thành. 

Trong đầu anh lại hiện ra những cảnh cùng Nguyệt Uyển Như, tay từ từ chuyển động, đây là thói quen dưỡng thành trong suốt hai mươi năm của anh, hàng ngày đều luyện tập không hề gián đoạn. 

Trên đời này không có thiên tài, chỉ có người nỗ lực không ngừng nghỉ. 

Lúc người khác đang thầm ngạc nhiên, Hạng Tư Thành có thực lực không tầm thường, bọn họ không biết là bản thân họ không đủ cố gắng. 

Trong xã hội này, đầy rẫy những cám dỗ và lợi ích đen tối, đã khiến cho rất nhiều người đánh mất bản thân, cam lòng trở thành người lệ thuộc vào xã hội này, mà người một lòng một dạ với luyện võ tu đạo ngày càng ít. 

Các chiêu thức của Hạng Tư Thành như mây trôi nước chảy, trong lòng cũng đang cảm khái sự tuyệt diệu của võ học, vô thức chìm đắm vào trong đó. 

Đột nhiên! 

Chỗ không xa phía sau lưng anh, một chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, âm thanh rất nhỏ này bị Hạng Tư Thành nghe thấy, Hạng Tư Thành thu lại động tác, đứng chắp tay sau lưng.  

Hiện tại không phải cuối mùa thu, tiếng lá rơi vào lúc này là không hợp lý, đây là đối phương cố ý ném xuống đất một chiếc lá, cũng là để khảo nghiệm Hạng Tư Thành. 

Nếu đối phương đã đến vì anh, thì cũng không cần phải ẩn núp nữa. 

“Hạng Tư Thành?”, nhìn thấy Hạng Tư Thành dừng động tác, bóng hình ở chỗ không xa đó hét lên.  

“Ông là?”, Hạng Tư Thành không trả lời, mà lãnh đạm hỏi ngược lại. 

“Cuộc đời vô danh muốn cùng cậu mài giũa một chút!”, đối phương hiển nhiên cũng không có hứng thú nói tên của ông ta cho Hạng Tư Thành. 

Thấy đối phương đến tỏ rõ ý đồ Hạng Tư Thành không nói nhiều lời, xoay người nhanh như chớp, hai chân hơi dùng lực, thân thể như ma quỷ xông đến.  

“Hay lắm!”, người đó thốt lên lời tự đáy lòng.  

Mặc dù bây giờ là ban đêm, nhưng thị lực của hai người vô cùng tốt, dưới ánh sáng yếu ớt như vậy, có thể ứng phó như thường, bọn họ không chỉ dựa vào mắt để đánh đối phương nữa.  

Đối mặt với cú đấm mạnh mẽ của Hạng Tư Thành, đối phương không hề hoang mang rối loạn, còn giơ một tay không nhanh không chậm siết chạy cổ tay Hạng Tư Thành.  

Cặp lông mày đều đặn khẽ nhướng lên, xem ra đối thủ mình gặp phải và mình ngang tài ngang sức, đối mặt với động tác chặn lại của đối phương, Hạng Tư Thành không hề hoảng loạn. 

Cánh tay khẽ động, dùng nội lực tác động đẩy bay tay người đó ra, ngay sau đó nhanh chóng thu tay lại. 

Thời gian giao đấu ngắn ngủi, hai bên chỉ thăm dò lẫn nhau. 

“Nội lực rất thâm hậu!”, người đó thốt lên một câu tự đáy lòng. 

Lúc này Hạng Tư Thành mới chú ý đến giọng nói của đối phương, đối phương hẳn là một người trung niên, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy uy lực. 

Mượn ánh sáng yếu ớt, Hạng Tư Thành cẩn thận quan sát thân hình gầy gò của người đang đứng trước mặt anh, cao khoảng một mét tám, tóc ngắn sắc nhọn, nhưng nhìn không rõ mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play